Hào Môn Tiên Sinh Anh Là Ai
2: Ngủ Nhầm Người


Một người đàn ông lạ lẫm, Lâm Diệc Khả xác nhận mình không quen biết anh ta.


“Có phải anh vào nhầm phòng bệnh rồi không?”

Khí thế của người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô, làm người ta cảm thấy đang nhìn nhân vật nhỏ bé, “Cố Cảnh Đình, cha của con trai cô.



Lời giải thích của hắn ngắn gọn nhưng xúc tích, giọng nói lạnh lùng rõ ràng, nhưng khi cô nghe thấy lại giống như sét đánh ngang tai.


Khuôn mặt cô vốn dĩ không còn chút máu nào, giờ đây khuôn mặt cô càng trắng bệch, cô ngồi dậy mất khống chế, cầm lấy gối đầu ném hắn.


“Tội phạm cưỡng bức, anh còn dám xuất hiện, không sợ tôi báo cảnh sát bắt anh lại sao?” Lâm Diệc Khả tức giận hét lên.


Đối mặt với sự tức giận của cô, Cố Cảnh Đình dơ tay lên né tránh cái gối mà cô ném qua, sau đó hắn đi tới bên giường bệnh.


Đứa bé ngủ ngon nằm bên cạnh cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhăn nhó nhìn giống như con khỉ.



Lâm Diệc Khả cô không biết hắn muốn làm gì, theo bản năng cô ôm đứa bé vào lòng bảo vệ nó.


“Sao vẫn chưa báo cảnh sát?” Ánh mắt hắn từ đứa bé rời đi, nhìn lại cô, đôi mắt lạnh lùng đen tối của hắn.


Lâm Diệc Khả cắn môi, cơ thể run lên, cô tức giận không nói nên lời.


Cô không thể báo cảnh sát, bởi vì cô không có chứng cứ chứng minh hắn ép buộc cô.


Đêm hôm đó là cô đi vào phòng hắn, mà cô lại coi hắn là người đàn ông khác, từ đầu tới cuối không có phản kháng.


“Rốt cục anh muốn gì?” giọng nói khàn khàn của lâm Diệc Khả vang lên, không có khí thế như trước.


Hắn nói: “Nếu như em bình tĩnh lại, chúng ta có thể tìm cách giải quyết chuyện này.


Lâm Diệc Khả trừng hắn, cô không có gì nói với tội phạm cưỡng bức.


“Em có hai lựa chọn, kết hôn cùng tôi, hoặc là, nhường quyền nuôi dưỡng đứa bé cho tôi.

” giọng nói đương nhiên, hắn quen với giọng cao cao tại thượng ra lệnh cho người khác.


Lâm Diệc Khả muốn xông tới xé rách khuôn mặt đẹp đẽ của hắn.

Tội phạm còn muốn yêu cầu điều kiện.

“Anh nằm mơ….



“Không cần trả lời vội.


Nghĩ xong rồi có thể gọi điện cho tôi.

” Cố Cảnh Đình cắt ngang lời cô, khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng, để tấm danh thiếp lên tủ đầu giường.


Cửa phòng mở ra lại khép vào, người đàn ông ra đi trong yên tĩnh.


Đứa bé ngủ rất ngon, giống như trời có sập xuống cũng không liên quan tới nó.


Lâm Diệc Khả vô lực nhắm mắt lại, cô cảm thấy uất ức, đôi mắt chua xót của cô hình như lại rơi nước mắt.


Màn đó một năm trước, giống như nước tràn vào não cô.


Khi đó là sinh nhật 18 tuổi của cô, khi đó cô cùng chồng chưa cưới của cô tá Diệp có hẹn, hẹn rằng sẽ trao lần đầu tiên cho nhau.


Chị gái cùng cha khác mẹ của cô Lục Vũ Hân lại chuốc say cô, thay cô trèo lên giường Tá Diệp.


Mà cô lại ở một căn phòng đen tối khác, bị người đàn ông lạ mặt cưỡng bức.


Cô luôn nghĩ người đàn ông cùng cô đêm đó là Tá Diệp, cho tới khi sáng sớm ngày hôm sau, cô trần truồng nằm trong chăn, căn phòng không còn bóng người.



Cô không biết chuyện gì đã sảy ra, như tên ngốc gọi tên Tá Diệp.

Sau đó mẹ kế Lục Huệ đem người xông vào phòng, ôm lấy cô khóc thét, “Tiểu Khả, đứa bé đáng thương, làm sao có thể sảy ra chuyện này, dì đã báo cảnh sát rồi, tuyệt đối không thể tha thứ cho tên súc sinh cưỡng ép con…”

Một màn này của Lục Huệ, làm ai ai cũng biết cô ngủ nhầm người.


Cha cô Lâm Kiến sơn không phân biệt đúng sai, tức giận tát cô….


tiếng gõ cửa vang lên, kéo cô từ trong kí tức trở về hiện thực.


Cô nghĩ là Cố Cảnh Đình, cố gắng xuống giường, tức giận kéo cửa ra, hét: “Anh còn muốn làm gì!”

“Nóng tính thế!” ngoài cửa, Lục Vũ Hân tháo kính râm đeo trên mặt cô ta xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ không chút tì vết, nụ cười mê hoặc lại huênh hoang.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương