Hào Môn Sủng Hôn
Chương 12: Ăn

Tư Thần muốn Sở Nghiễm Ngọc cùng ăn cơm với mình, có điều bởi biệt thự cách công ty quá xa, muốn cậu tới đây sẽ tốn cả nửa buổi chiều, đây căn bản chỉ là đang nói đùa, Sở Nghiễm Ngọc cau mày nói: "Trưa nay anh tự ăn đi, tối về rồi tôi sẽ ăn cùng anh."

Tư Thần đương nhiên là không vui, "Không được, vừa nãy em đồng ý với anh rồi, không được chơi xấu."

Sở Nghiễm Ngọc nói thầm trong lòng tôi đồng ý với anh lúc nào chứ, bên ngoài lại nhíu mày, cười nói: "Nhưng bây giờ tôi không muốn ra khỏi nhà."

Tư Thần vội nói: "Anh bảo chú Tần sai tài xế đưa em đi, tuyệt đối không để em phải đi nhiều một bước."

Sở Nghiễm Ngọc thấy anh khó chơi, cứ khăng khăng muốn mình tới, bây giờ cậu có việc cầu người, cuối cùng đành phải thở dài nói: "Vậy anh ăn một chút trước đi, bây giờ tôi qua."

"Ừ, anh chờ em." Tư Thần chỉ đợi mỗi câu này của cậu, cúp điện thoại xong liền lập tức gọi cho chú Tần.

Chú Tần tận chức tận trách làm tốt phận sự của bản thân, lập tức sắp xếp tài xế đưa Sở Nghiễm Ngọc ra ngoài, tùy tiện thuận theo sự dằn vặt của hai người chủ nhân.

Người trong công ty Tư Thần gần như đều đã biết tới Sở Nghiễm Ngọc, hơn nữa bởi Tư Thần trước đó đã nói rõ trong công ty, chỉ cần có bất kì ai dám nhắc tới chuyện nhà họ Sở thì không cần đi làm nữa, nên dù trong lòng những người khác vẫn rất bát quái nhưng cũng không ai dám liều mình chọc vào ông chủ.

Sở Nghiễm Ngọc thấy dáng vẻ của người này như đang muốn lại gần ôm lấy mình, liền nhanh nhẹn nhét hộp cơm trong tay mình vào tay anh, "Ở bên ngoài phải chú ý hình tượng một chút, đừng để người ta chế giễu."

"Không quan trọng lắm, anh không để ý người ta thấy thế nào." Tư Thần hưng phấn nhìn cậu nói.

Sở Nghiễm Ngọc lặng lẽ nhìn anh nói: "Ý tôi là đừng để người khác coi tôi như trò cười."

Tư Thần: "..."

Sở Nghiễm Ngọc vừa nói vừa đi về phía thang máy, đi được hai bước lại cảm giác người không đuổi theo, thấy Tư Thần sau lưng vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ, "Anh không lên tầng đi ăn đi à?"

"Đi." Tư Thần cười, đi tới khoác tay lên vai cậu, vứt toẹt lời dặn vừa rồi của Sở Nghiễm Ngọc qua một bên.

Phòng làm việc của Tư Thần, Sở Nghiễm Ngọc hôm nay mới tới lần đầu, trang trí cũng không tệ, nhưng vẫn chênh lệch quá xa so với phòng làm việc trước đây của Sở Nghiễm Ngọc, cậu trực tiếp đi thẳng tới ghế ông chủ của Tư Thần ngồi xuống, còn xoay xoay ghế một chút.

Tư Thần cầm theo hộp cơm đi sau cậu, hai mắt nhìn thẳng về phía cậu, đặc biệt là khi thấy cậu mặc quần áo chỉ thuần một màu trắng, ngồi trên ghế da màu đen của mình, vừa cấm dục lại dụ hoặc, hai cảm giác phong tình trái ngược xuất hiện, nhưng lại không hề mâu thuẫn, trái lại càng làm cho người ta thèm thuồng tới nhỏ dãi, không nhịn được, anh nuốt nước miếng một cái, anh hình như đúng là hơi đói bụng.

"Sao còn chưa ăn đi?" Sở Nghiễm Ngọc đưa mắt nhìn anh, hếch cằm chỉ chỉ cơm hộp trong tay anh.

Ánh mắt Tư Thần ngay sau đó liền chuyển qua cái cằm trắng nõn với đường nét ưu mỹ của cậu, nhẫn nhịn một hồi mới có thể không làm ra chuyện khác người, miệng phun một chữ "ăn" ra. Dù sao bây giờ vẫn đang ở bên ngoài, dùng mức độ thấu hiểu của anh về Sở Nghiễm Ngọc, người này nhất định sẽ tức giận, đừng thấy ở nhà Sở Nghiễm Ngọc không từ chối anh mà nhầm, thực ra trong lòng cậu đã cực lực đè nén ngạo khí của bản thân xuống, tạm thời thần phục dưới thân anh mà thôi. Tư Thần có thể thấy rõ ràng nên từ khi hai người kết hôn tới bây giờ, anh vẫn luôn cẩn cẩn thận thận thử thăm dò toàn bộ mọi mặt của người này, với ý đồ nhét người vào trong lãnh địa của mình hoàn toàn, nhưng căn bản vẫn chưa dám giẫm lên ranh giới cuối cùng của cậu, chỉ sợ sẽ có một ngày nào đó thực sự chọc giận người, đó mới thật sự là tiền mất tật mang.

Sở Nghiễm Ngọc không để ý tới anh nữa, cũng không chút kiêng kị, cầm lấy chuột mở máy tính của anh lên.

Trước đây Tư Thần tuy rằng không quan tâm tới chuyện công ty nhưng mấy thứ trong máy tính vẫn rất nhiều. Sở Nghiễm Ngọc thấy anh ngoan ngoãn ngồi trong phòng nghỉ ăn cơm, liền mở máy ra xem một lượt.

Tư Thần liền nhìn người trên ghế một cái, ăn một miếng, sau đó lại liếc mắt nhìn, một bữa cơm ăn cực kì ngon lành.

"Tôi phải về đây, tiếp đó Sở Hạo có Sở Gia Đức trợ giúp, chắc chắn sẽ rất khó đối phó, anh cẩn thận một chút, đừng làm hỏng chuyện." Sở Nghiễm Ngọc thả chuột máy tính ra, đi tới trước khay trà cúi người xuống, tiện tay cầm tờ giấy lau miệng cho anh.

Tư Thần tự dưng được cậu hầu hạ, có hơi lâng lâng, chỉ nghe được đại khái lời cậu nói, ngoài miệng lại nghiêm túc đáp lại: "Được, anh sẽ chú ý."

"Vậy tôi về đây." Sở Nghiễm Ngọc ném giấy ăn vào thùng rác, giơ tay vỗ vỗ mặt anh, giống như vỗ vỗ con cún nhỏ ở nhà kia, xoay người ra khỏi văn phòng.

Tư Thần nhanh chóng đứng dậy tiễn cậu xuống tầng, cho tới tận lúc đưa người ngồi vào trong xe rồi còn hôn trộm một cái lên khóe miệng cậu xong mới thôi.

Sở Nghiễm Ngọc cười như không cười, đưa mắt nhìn anh, đóng cửa xe lại trước mặt anh, bảo tài xế lái về.

Tư Thần đưa mắt nhìn chiếc xe dần biến mất trong dòng xe cộ, lúc này mới lưu luyến trở về văn phòng trên tầng.

Bị người đùa giỡn một hồi làm mất mặt, Sở Hạo không dám tùy tiện làm trái lời Sở Gia Đức nói nữa, gần như Sở Gia Đức nói gì gã cũng nghe theo. Mà Tư Thần nhận được tin, Sở Gia Đức không ngờ còn bảo Sở Hạo tự mình tới xin lỗi ông chủ Trịnh, đẩy lại giá mua về giá gốc, đồng thời cam kết nhất định sẽ liên hệ với bệnh viện tốt nhất cho con trai hắn, đây chính là dốc hết sức muốn tranh cao thấp với Tư Thần đây mà.

Mà ông chủ Trịnh vì muốn kéo dài tính mạng cho con trai, hai bên đều cam kết với hắn sẽ liên hệ với bệnh viện tốt nhất, cũng như với các bác sĩ chuyên gia, mà nhà họ Sở là thế gia đã tồn tại nhiều năm, đương nhiên giao thiệp càng rộng hơn, ông chủ Trịnh lòng hơi hướng về phía nhà họ Sở nhưng hắn vẫn còn hơi do dự, bởi hắn nghe nói Tư Thần và Đổng thiếu gia ở thủ đô là bạn bè, anh và Sở Nghiễm Ngọc kết hôn, Đổng thiếu gia còn tự mình chạy tới Lan thành làm phù rể cho anh, quan hệ của hai người tuyệt không bình thường, thậm chí Tư Thần này khả năng cũng không đơn giản... mà nhà họ Đổng này có mạng lưới quan hệ rộng trên cả phương diện chính trị lẫn thương nghiệp, nhà họ Sở chỉ nổi tiếng trong giới kinh doanh căn bản không thể so sánh nổi.

Tư Thần nghe xong tin thư kí thông báo, trong lòng ước chừng cũng đã hiểu rõ sự do dự, xoắn xuýt trong lòng ông chủ Trịnh, anh nghĩ một lát, gọi một cuộc điện thoại cho Đổng Thiếu Hoa.

Đổng thiếu gia không biết đang ăn chơi vui vẻ ở đâu, nhận được điện thoại của anh, giọng nói ngập tràn ý cười, "Ồ, cuối cùng cũng chịu thả nhân nhi trong lòng cậu xuống, gọi điện thoại cho bổn thiếu gia này rồi hả."

Tư Thần không nghe hắn phí lời, dứt khoát nói luôn: "Giúp tôi một chuyện đi..."

Tư Thần bên này đang tranh tài với Sở Gia Đức, Sở Nghiễm Ngọc ở nhà lại vui vẻ nhàn nhã, có điều ở nhà mãi cũng chán, thấy chú Tần đang xắn tay áo tỉa cành cho cây cối trong vườn, đầu còn đội mũ che nắng, rất khác hình tượng người quản gia nghiêm cẩn thường ngày kia, cậu liền điều khiển xe lăn đi tới, "Chú Tần sao lại tự mình làm những việc này, nắng lớn như vậy cẩn thận bị cảm nắng." Biệt thự này của Tư Thần không thể so được với trang viên nhà họ Sở nhưng cái gì cần cũng đều đầy đủ, quản gia, người hầu, người làm vườn, không thiếu người nào, thấy thế nào cũng không giống như chỉ dựa vào tài lực của một ông chủ công ty nhỏ.

"Tôi vẫn còn trẻ thế này, cũng phải là chút chuyện mình thích chứ, cũng không dễ bị bệnh như vậy đâu." Chú Tần cười nói, "Hơn nữa chơi với những hoa hoa cỏ cỏ này cũng rất thú vị, thiếu gia Nghiễm Ngọc có muốn thử một chút không?"

"Vậy thôi, cháu mà làm chút nữa lại cắt hỏng hoa cỏ chú thật vất vả mới sửa sang lại." Sở Nghiễm Ngọc trước đây chính là một đại thiếu gia không hơn không kém, áo đến đưa tay, cơm đến há mồm, nói trắng ra là kĩ năng sinh hoạt bằng không, đương nhiên sẽ không đi làm mấy chuyện này.

Chú Tần cười cười, cũng không làm khó cậu thêm, lại hỏi: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc có muốn ra ngoài một chút không, trong núi này thời tiết rất mát mẻ, có thể đi hóng gió một lát."

Ngọn núi mà ông nói chính là núi Ngọc Lan bên cạnh, Sở Nghiễm Ngọc nghiêng đầu đưa mắt nhìn, rừng cây trên núi không quá rậm rạp, có rất nhiều người trong thôn đang đi trên đường núi, đường ngang ngang dọc dọc, thực ra cũng rất thích hợp để đi giải sầu một chút. Sở Nghiễm Ngọc nhìn một lúc, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

Rất nhiều chuyện, rõ ràng rất muốn biết rõ chân tướng, nhưng khi thực sự đứng trước chân tướng, lại do dự, chỉ sợ sau khi tấm vải che mặt kia bị vạch trần rồi, sẽ lộ ra thứ mà bản thận sợ nhìn thấy nhất, lúc đó làm sao mới có thể chịu nổi?

"Thôi, để sau này rồi lại nói sau." Sở Nghiễm Ngọc thu tầm mắt lại, điều khiển xe lăn quay trở lại.

Chú Tần nhạy bén cảm nhận được vừa rồi tâm tình cậu có vẻ đã chùng xuống, nhất thời liền hơi luống cuống, dù ông biết trước kia Sở Nghiễm Ngọc đã phải lên voi xuống chó thế nào, nhưng cũng không biết tới từng chi tiết nhỏ trong đó, ví dụ như chuyện cha nuôi của Sở Hạo sống ở gần đây, nhưng kinh nghiệm nhiều năm đã nói cho ông biết ông có lẽ đã nói sai lời, chọc cho thiếu gia Nghiễm Ngọc không vui, do dự một chút, ông vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Tư Thần.

"Cháu biết rồi, về ngay đây, chú Tần đừng quá lo." Tư Thần nghe máy xong liền trấn an ông một câu, nói thế nào cũng là người đã bốn, năm mươi tuổi, Tư Thần không nỡ trách móc ông nặng nề, lại nói anh vẫn rất hiểu Sở Nghiễm Ngọc, cậu không phải là người yếu ớt tới vậy.

Chú Tần rất hối hận, chậc một tiếng, ông đáng lẽ ra không nên lắm miệng, nói thêm lời kia ra.

Tư Thần cúp máy xong, quả nhiên rất nhanh đã về tới nhà, Sở Nghiễm Ngọc đang ngồi ở ban công tầng hai ngẩn người, thấy anh về liền rất kì quái, "Sao giờ đã về rồi? Mọi chuyện đã xử lý xong chưa?"

Khi lên tầng Tư Thần thấy cậu vẫn cứ ngồi ngẩn người như vậy, trong lòng hơi xót xa, một người dù không yếu ớt, dù có kiên cường hơn nữa, khi gặp phải chuyện đau lòng, thì thống khổ phải chịu cũng sẽ không giảm đi nửa phân. Anh không nhịn được, đi tới ôm người vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đã tìm được người giúp đỡ rồi, em đừng lo."

"Vậy thì tốt." Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy liền nở nụ cười, lại hỏi, "Là ai, Sở Gia Đức có phản ứng thế nào?"

Cậu rõ ràng là càng để ý tới kết quả của chuyện này hơn, Tư Thần rũ mắt, nói cho cậu một cái tên, lại nói: "Sở Gia Đức không phải là loại đơn giản, ông chủ Trịnh cũng không phải người không thông minh, bây giờ anh ta hiểu rõ cả hai bên đều đang lấy lòng mình, có điều trong tay lại chỉ có một kĩ thuật này, thế nên rất khó xử, vẫn luôn do dự chưa quyết định."

"Anh ta cũng không sợ mình dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng sao." Sở Nghiễm Ngọc thực ra chẳng hề quá để tâm tới cách hành xử của ông chủ Trịnh, khôn khéo đưa đẩy hơi quá dễ phải đánh cược chịu thua, cũng khó trách dù trong tay hắn nắm kĩ thuật tốt nhưng lại không thể nào mở rộng công ty của mình ra được, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới việc Sở Nghiễm Ngọc bội phục người này là một người cha tốt, tình thương sâu nặng của cha chẳng hề làm người ta phải nghi vấn, đây vốn là thứ cậu cho rằng mình đã nắm giữ được, nhưng lại đột nhiên mất đi, cậu thực sự có phần hâm mộ vị công tử nhỏ họ Trịnh kia...

Ngây ngốc một lúc, Sở Nghiễm Ngọc lại nói tiếp: "Giúp tôi đưa một thứ cho ông chủ Trịnh đi, nói là vật này do người bên Bắc Kinh kiếm được, là thứ rất tốt cho tim."

"Được, anh bảo người đi làm." Hiểu rõ cậu chỉ đang mượn cớ để che giấu đi sự hụt hẫng trong lòng nhưng Tư Thần cũng không để ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương