Edit + Beta: ALice.
Tráng Tráng có một đôi mắt rất to, bây giờ bé đã hơn một tháng rồi, nên khuôn mặt nhíu nhíu cũng đã hơi chút nẩy nở, dần dần lộ ra khuôn mặt đáng yêu mềm mại.
Bé lớn lên rất giống với Giang Trúc Tâm, nhưng mà mũi và miệng lại có chút giống Tần Phú Hữu.

Ưu điểm của hai vị gia trưởng này tựa hồ đều có thể nhìn ra là được Tráng Tráng còn nhỏ tuổi may mắn kế thừa.
Từ lúc bé sinh ra đến bây giờ vẫn luôn rất ngoan ngoãn, trên cơ bản cũng chỉ ở lúc có nhu cầu sinh lý mới có thể khóc nháo gây sự chú ý mà thôi.

Lúc vừa mới sinh được mấy ngày bé sẽ còn bởi vì giật mình mà khóc thút thít, bây giờ cho dù có tiếng vang lớn xuất hiện, thì có lẽ cũng chỉ có run run một chút mà thôi.
Tráng Tráng nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, mắt bé liếc trái liếc phải.

Hôm nay lại là ngày đầu tiên bé được mang ra ngoài, ba Tần mẹ Tần dặn đi dặn lại Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu phải cẩn thận lại cẩn thận.

Bé cứ như thế nhìn ba Tần mẹ Tần dặn dò hai vị ba ba, sau đó liền nhếch miệng cười khanh khách.
Lúc bé cười lên, liền sẽ thu hoạch được sự chú ý của cả nhà, đối với Tần gia mà nói, bé chính là một thiên sứ.
Tráng Tráng được ôm lên xe, sau đó ngồi xe đi đến nhà hàng đã hẹn trước.

Bây giờ bé vẫn còn nhỏ, còn chưa biết xoay người thế nào, nhưng mà mắt cũng đã có thể tự do chuyển động rồi.

Thế giới đủ mọi màu sắc này, khiến bé nhìn cái gì cũng đều rất tò mò.
Lúc cả người Hướng Tồn Tiềm căng chặt mà ngồi ở ghế lô chờ đợi Tần Phú Hữu, thì tiếp theo liền nghe được cửa truyền đến động tĩnh.

Cậu ta tưởng là Tần Phú Hữu, vì thế liền nhanh chóng đứng lên thận trọng chuẩn bị nghênh đón, lại không nghĩ rằng vào cửa chính là Giang Trúc Tâm đang ôm theo một em bé!!
"Sao lại là cậu chứ!!?" Hướng Tồn Tiềm trợn tròn mắt, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Đạm, dùng ánh mắt hỏi y: Không phải hẹn với Tần Phú Hữu sao!!?
Lâm Đạm lắc đầu, hiển nhiên đây cũng không nằm trong dự đoán của y.

Vốn dĩ chỉ cho rằng Tần Phú Hữu tới là muốn báo thù cho ái nhân của hắn mà thôi, không nghĩ tới là trực tiếp đưa ái nhân lại đây giáp mặt giằng co luôn.
Tần tổng thật là kẻ tài cao thì gan cũng lớn nha (?).
"Chào buổi trưa, Hướng tiên sinh." Giang Trúc Tâm ôm Tráng Tráng ngồi xuống một bên, Tần Phú Hữu cũng đi vào ngay lúc này.
Hướng Tồn Tiềm vốn đang muốn nói gì đó với Giang Trúc Tâm, hơn nữa cậu ta cũng nhìn thấy được bóng dáng của đứa nhỏ Tráng Tráng này, cho nên mắt cũng không ngăn được mà nhìn về nơi đó.

Nhưng tất cả động tác nhỏ này ngay lúc Tần Phú Hữu vào cửa thì đình chỉ trong nháy mắt.
Tần Phú Hữu vẫn cao lớn đẹp trai giống như trước đây vậy!
Hướng Tồn Tiềm còn nhớ rõ lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Tần Phú Hữu, là trong lúc đang du học ở nước ngoài.

Vốn dĩ người Châu Á ở nơi đó ít nhiều gì sẽ chịu một chút kỳ thị, cậu ta lại bởi vì thân thể mà mập mạp quá mức, nên lại bị khi dễ càng nhiều.
Cho dù trong nhà có tiền, cũng không có cách nào ngăn cản việc cậu ta bị bạn học bắt nạt ở trong trường.
Tần Phú Hữu ngay lúc cậu thiếu chút nữa bị công kích bạo lực liền xuất hiện, Tần Phú Hữu không chỉ giúp cậu ta giải quyết vấn đề bạo lực học đường, còn dùng học thức của mình đè ép các vị học bá ở trong trường học nữa.
Ngay lúc Hướng Tồn Tiềm cho rằng Tần Phú Hữu muốn tiếp tục học nghiên cứu sinh học tiến sĩ, thì Tần Phú Hữu lại đột nhiên quay đầu đi mở công ty.

Sau đó lại phát hiện ra nguồn năng lượng mới, kế tiếp lại vẫn luôn nỗ lực mà bảo vệ môi trường thế giới.
Vừa kinh doanh vừa bảo vệ Trái đất, loại cảm giác này cũng quá ngầu luôn đó.

Hướng Tồn Tiềm vẫn luôn mơ màng hồ đồ lại bởi vì sự tồn tại của Tần Phú Hữu mà đột nhiên có mục tiêu, không hề chỉ làm bài tập, thi cử cho qua ngày giống như trước đây nữa.
"Xin chào, tôi là Tần Phú Hữu." Sau khi Tần Phú Hữu vào cửa, liền đi về phía Hướng Tồn Tiềm.

Lúc tự giới thiệu còn chủ động vươn tay, muốn thân thiện bắt tay với Hướng Tồn Tiềm nữa.
Hướng Tồn Tiềm rụt rè nắm đầu ngón tay của Tần Phú Hữu một chút, sau đó mới buông ra gật gật đầu, nói: "Chào ngài, tôi là Hướng Tồn Tiềm."
Giang Trúc Tâm ôm Tráng Tráng: Ủa? Người này còn có hai khuôn mặt nữa hả!
Lúc đối mặt với cậu liền lúc kinh lúc rống, nhưng lúc đối mặt với Tần Phú Hữu, thì vị Hướng Tồn Tiềm này ngược lại như là đột nhiên nhớ ra phải làm thế nào để ở chung với người khác cho tốt vậy.


Thái độ đối với Tần Phú Hữu cũng không phải là nịnh nọt, hoặc lạnh nhạt, thật sự đều nằm trong tiêu chuẩn giao tiếp cả.
Lâm Đạm:......Hướng tổng ở trước mặt đại đa số mọi người đều chính là như vậy, cho nên Giang Trúc Tâm nói chuyện có thể khiến Hướng tổng tức muốn hộc máu thế kia, thật sự là khiến người ta có chút ngoài ý muốn.
Tuy rằng hiện tại là sân nhà của Hướng Tồn Tiềm và Tần Phú Hữu, nhưng mà ánh mắt của Lâm Đạm lại nhìn về phía Giang Trúc Tâm vẫn đang ngồi an tĩnh ở một bên.
Giang Trúc Tâm này rốt cuộc có năng lực gì, vậy mà có thể ở lúc gặp mặt đơn độc với Hướng Tồn Tiềm, có thể khiến Hướng Tồn Tiềm lộ ra khuôn mặt thật của cậu ta.
Sau khi vào chỗ thì đồ ăn cũng được đưa lên.

Tần Phú Hữu giống như quên mất ý đồ dến đây là gì, vẫn luôn trò chuyện công việc với Hướng Tồn Tiềm.

Rốt cuộc đề tài chung giữa hai người bọn họ tựa hồ cũng chính là công việc.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALices House.
Lâm Đạm cho rằng Giang Trúc Tâm sẽ bởi vì vậy mà không thoải mái, nhưng mà Giang Trúc Tâm lại luono tập trung ăn cơm của mình.

Sau đó còn cho Tráng Tráng uống sữa nữa, cả người miễn bàn có bao nhiêu ung dung.
Giang Trúc Tâm ngược lại cũng có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc cậu cũng đã gặp Hướng Tồn Tiềm hai lần rồi.

Hai lần kia Hướng Tồn Tiềm nói chuyện xằng bậy giống như không mang theo đầu óc vậy, không nghĩ tới bây giờ lại đĩnh đạc mà bắt đầu trò chuyện với Tần Phú Hữu như thế.
Hơn nữa, bản thân Tần Phú Hữu chính là người dễ dàng khiến người khác thả lỏng lại.

Nếu nói ngay từ đầu Hướng Tồn Tiềm còn có chút rụt rè (câu nệ), vậy bây giờ có thể nói là thả lòng mà nói chuyện thời sự, kinh tế với Tần Phú Hữu.

Hai mắt đều đang biểu đạt sự sùng bái của mình với Tần Phú Hữu luôn kìa.
Ồ wow.

Mới đầu Hướng Tồn Tiềm còn lo lắng bởi vì Giang Trúc Tâm mà thái độ của Tần Phú Hữu đối với cậu ta sẽ không tốt.

Nhưng mà học trưởng là một người đại khí ung dung như vậy, hoàn toàn không nhắc đến Giang Trúc Tâm, mà vẫn có nhiều đề tài chung với cậu ta như vậy.

Điều này khiến cho ý tưởng muốn chia rẽ Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu của Hướng Tồn Tiềm càng thêm kiên định.
Học trưởng rõ ràng ưu tú như vậy, vì sao phải để cái tên Giang Trúc Tâm đang ôm em bé này kéo chân sau chứ!
Tuy rằng em bé nhìn qua xác thật rất đáng yêu luôn đó.
Nhưng trò chuyện trò chuyện, phong cách của Tần Phú Hữu đột nhiên liền chuyển.
"Hướng tổng, xem ngài phong độ nhẹ nhàng như vậy, lệnh phu nhân chắc chắn rất hạnh phúc đi." Tần Phú Hữu ôn tồn lễ độ nói.
"Tần tổng quá khen, nhưng mà tôi còn chưa có đối tượng kết hôn.

Hiện tại tôi tương đối coi trọng việc phát triển cá nhân hơn, nên cũng không quá sốt ruột đối với hôn nhân." Hướng Tồn Tiềm cảm thấy lời này của Tần Phú Hữu là đang khen cậu ta, nên có chút đắc ý dào dạt, lại cảm thấy đây là cơ hội tốt mà nhắc khéo Tần Phú Hữu, vì thế còn thêm vào sau một câu.
Lâm Đạm ở bên cạnh thiếu chút nữa liền che lại mặt, y biết ngay Tần tổng sẽ không thật sự dễ dàng buông tha cho Hướng Tồn Tiềm như vậy mà.

Nhưng Hướng Tồn Tiềm chắc chắn cũng không nghĩ tới vị học trưởng được cậu ta sùng bái này, cũng không phải dễ nói chuyện như mặt ngoài vậy đâu.
"Vậy thật quá tiếc nuối rồi." Tần Phú Hữu tựa hồ thật sự đáng tiếc thay cho Hướng Tồn Tiềm, "Lúc trước tôi cũng giống như cậu, tương đối chú trọng sự phát triển cá nhân.

Nhưng mà sau khi gặp được tình yêu của tôi, tôi mới ý thức được cuộc sống muôn màu muôn sắc hơn so với trong tưởng tượng nhiều."
"Nhưng mà......"
Hướng Tồn Tiềm tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng Tần Phú Hữu vừa rồi vẫn luôn rất nhân nhượng đề tài cho cậu ta lại đột nhiên như là mở ra chốt mở gì đó, căn bản không cho Hướng Tồn Tiềm có cơ hội nói chuyện.
"Ái nhân của tôi Giang Trúc Tâm thật sự là một người cực kì ưu tú.

Lúc trước ở dưới ánh đèn mờ ảo, em ấy vậy mà có thể trong thời gian ngắn vẽ tôi ở trên một tờ giấy ăn.

Sau đó tôi yêu em ấy, liền bắt đầu theo đuổi......"
Hướng Tồn Tiềm bĩu môi, cảm thấy vẽ tranh cũng không có gì là ghê gớm.

Nhưng mà bởi vì Tần Phú Hữu hiện tại đang đắm chìm trong tình yêu, cho nên một năm này sự nghiệp mới không có phát triển bao lớn!

"Hiện tại tôi cũng đã có con rồi, lúc nghĩ lại thật sự vẫn không thể tưởng tượng được." Tần Phú Hữu nói, cũng không để cho Hướng Tồn Tiềm thất thần, còn vứt vấn đề cho cậu ta: "Tráng Tráng nhà tôi đáng yêu chứ?"
"À, ừm, đáng yêu."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy, bây giờ tôi cảm thấy bầu không khí của gia đình tôi rất tốt, nên tôi hy vọng có thể như thế mà qua cả đời."
Tần Phú Hữu nói xong câu này, thì Hướng Tồn Tiềm liền nóng nảy.

Học trưởng làm sao có thể trầm mê an nhàn cả đời như vậy được chứ? Này không phải là lãng phí thiên phú thương nghiệp và khoa học trên người sao?
Còn không chờ Hướng Tồn Tiềm nói lý với Tần Phú Hữu, thì vẻ mặt của Tần Phú Hữu vốn dĩ như cây cối vào xuân, tuy rằng vẫn đang mỉm cười như cũ, nhưng lại khiến Hướng Tồn Tiềm đột nhiên cảm thấy một trận nguy hiểm, khiến lông tơ cậu ta dựng đứng cả lên, "Tôi đã nghĩ, nếu có người phá hoại gia đình của tôi, thì tôi nhất định sẽ làm ra việc rất quá mức với đối phương, tỷ như là khiến hắn rời khỏi thành phố này? Khác không nói, tôi cảm thấy cái này tôi vẫn có thể làm được, Hướng tổng cậu cảm thấy thế nào?"
Hướng Tồn Tiềm rốt cuộc ý thức dược, Tần Phú Hữu có thể, có lẽ, hẳn là, đại khái, là đang cảnh cáo cậu ta đi?
Tủi thân!! Học trưởng sao lại không biết cậu ta là vì tốt cho hắn chứ!
Hôn nhân là thứ có đáng tin cậy bao nhiêu chứ, tình cảm thời trẻ ba mẹ cậu ta cũng rất tốt.

Nhưng bây giờ người cha kia của cậu ta đều an bài cho cậu ta không biết bao nhiêu em trai em gái riêng, hôn nhân con cái gì đều là giả hết, tuyệt đối không thật bằng công việc và tiền tài đâu.
"Tần tổng, tương lai ngài có tính toán gì mới sao? Bây giờ nguồn năng lượng mới đã không chỉ giới hạn trong công ty nhà các anh nữa, cho nên tiền lời ở phương diện này hẳn là sẽ chậm lại, ngài sẽ có phương pháp giải quyết chứ?" Hướng Tồn Tiềm rất cố chấp mà dời đi đề tài, cũng hy vọng Tần Phú Hữu có thể thông qua vấn đề này của cậu ta mà ý thức được bây giờ hắn không tiếp tục hành trình của mình, mà trở về gia đình là lựa chọn ngu xuẩn đến cỡ nào.
Thương trường thời thời khắc khắc đều đang biến hóa, cậu ta thật sự rất lo lắng vị trí của Tần Phú Hữu sẽ bị thay thế!
"Tôi có năng lượng của tình yêu, không có khó khăn gì có thể quật ngã được tôi cả." Tần Phú Hữu cười tủm tỉm nói, Lâm Đạm ở bên cạnh thân thể yên lặng run rẩy, Hướng Tồn Tiềm lại là vẻ mặt dại ra.
"Năng lượng tình yêu......!Lợi hại như vậy sao?" Tần Phú Hữu nói không làm khó được hắn, Hướng Tồn Tiềm sùng bái Tần Phú Hữu thật đúng là tin.

Rốt cuộc bây Tần Phú Hữu cũng chỉ là không mở rộng dự án mà thôi, thật ra cũng không có lùi về sau.

Vốn dĩ hắn đã đứng ở vị trí phía trước rồi, thật ra không lui lại chính là đi về phía trước mà, chỉ là không nhanh chóng như trước đây vậy thôi.
Nhưng mà năng lượng tình yêu này rốt cuộc là ý gì?
Tần Phú Hữu không hề trả lời Hướng Tồn Tiềm, hắn ôm Tráng Tráng vào trong lòng, nói với Giang Trúc Tâm: "Kế tiếp để anh chăm sóc Tráng Tráng, bảo bối em tập trung ăn cơm đi."
Hành động săn sóc này, xưng hô sến súa này, không có cái nào mà không thể hiện ra tình yêu của Tần Phú Hữu với Giang Trúc Tâm.
Mà cái trán của Giang Trúc Tâm từ lúc vừa rồi đến bây giờ liền cứ ầm ầm mà nóng lên, cảm thấy hôm nay Tần Phú Hữu tới chỗ này, có phải là do thời gian trước vì muốn chăm sóc cho cậu, ít show ân ái, cho nên hôm nay liền bắt lính tới xem hắn biểu diễn không đây.
Vốn dĩ hẳn là cảm thấy quen rồi, nhưng mà Giang Trúc Tâm vẫn là có chút đỏ mặt.
Tần Phú Quý này, thật là càng ngày càng không biết xấu hổ á..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương