Sau khi rời khỏi công ty, thì Giang Trúc Tâm liền buông tay của Tần Phú Hữu ra, sau đó không nói gì mà lên xe của Tần Phú Hữu.

"Trúc Tâm?" Tần Phú Hữu nhìn Giang Trúc Tâm lần này còn rất chủ động, nhanh chóng tới chỗ điều khiển.

Kì thực lúc thường hắn đều không tự mình lái xe, mấy ngày nay là vì đưa đón Giang Trúc Tâm, muốn cùng Giang Trúc Tâm đơn độc ở chung mà thôi.

Tuy nói như vậy liền không có cách nào làm việc ở trên xe, nhưng mà Tần Phú Hữu lại rất vui vẻ chịu đựng.

Vốn dĩ hắn làm việc cũng chỉ là vì cảm giác thành công mà thôi.

Hiện tại so với cảm giác thành công, thì thứ hắn càng muốn hơn chính là thu được tình yêu của Giang Trúc Tâm.

Từ gia thế của Tần Phú Hữu mà xem, hắn căn bản cũng không cần vì tiền mà phiền não.

Cho nên cùng lúc với làm việc, hắn cũng muốn cống hiến cho xã hội chút gì đó.

Ngoại trừ làm từ thiện cố định ở bên ngoài ra, thì Tần Phú Hữu cũng không kế thừa gia nghiệp, mà là tự ra ngoài xây dựng sự nghiệp.

Mục đích cũng là vì tăng cường cương vị làm việc, nên Tần Phú Hữu cũng rất coi trọng đối với hoàn cảnh trái đất.

Nếu không hắn cũng sẽ không sáng lập công ty nguồn năng lượng mới.

Nói tóm lại, Tần Phú Hữu đổi thành lúc thường, thì hắn là người trên trời, là đối tượng mà người bình thường không thể tiếp xúc tới được.

Giang Trúc Tâm cũng không biết rốt cuộc là gặp phải vận may gì, mới có thể ở ngày thất nghiệp đó uống rượu say, lại còn thất thân cho người này.

"Trở về rồi hãy nói." Giang Trúc Tâm mím môi, quyết định xong xuôi trở về sẽ cùng Tần Phú Hữu đàm luận một chút, về thay đổi của cậu trong ngày hôm nay, "Tôi có lời muốn nói với anh, lái xe đi."
Giang Trúc Tâm cũng không phát hiện ánh mắt hiện tại của mình rất sáng, sáng đến mức khiến cho Tần Phú Hữu không nỡ dời tầm mắt.

Nhưng Giang Trúc Tâm bây giờ nói phải trở về, hắn đương nhiên cũng không thể làm như không nghe thấy được.

Lần này đại khái cảm thấy bầu không có chút dính, cho nên Tần Phú Hữu cũng không đánh vỡ tầng ám muội này, trong lúc nhất thời bên trong xe rất yên tĩnh.

Sau khi về tới nhà, Giang Trúc Tâm chủ động đem hộp cơm đặt ở trên bàn.

Cậu hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
Nhìn thấy canh xương heo cùng bánh gato nhỏ ở trên bàn, Giang Trúc Tâm xoay đầu một cái: "Chờ đã, anh có chìa khóa nhà của tôi hả??"
Nếu không canh cùng bánh gato này, là như thế nào mà ở đây được hả?!
Tần Phú Hữu không nghĩ tới lần này Giang Trúc Tâm phản ứng lại nhanh như vậy, chỉ là cười khúc khích: "Trúc Tâm, tôi yêu em."
"Anh, cái tên biến thái này." Giang Trúc Tâm nhấc lên nắm đấm muốn đi đánh Tần Phú Hữu.

Nhưng Tần Phú Hữu căn bản lại không có ý tứ tránh né, hắn chỉ là dang rộng hai tay, hai mắt cũng nhắm lại chuẩn bị nghênh tiếp nắm đấm thép của Giang Trúc Tâm.

Ngay lúc đi phục chế chìa khóa nhà Giang Trúc Tâm, thì Tần Phú Hữu cũng đã có giác ngộ sẽ bị Giang Trúc Tâm đánh cho một trận rồi.

Hắn biết mình làm như vậy là rất thất lễ, cũng giống như Giang Trúc Tâm nói mình chính là tên biến thái vậy, đây lại càng là hành vi phạm tội.

Giang Trúc Tâm nếu như muốn báo cảnh sát bắt hắn, thì hắn cũng chỉ có thể nhận mà thôi.


Tần Phú Hữu cũng cảm thấy mình hình như là gặp quỷ rồi, giống như bị Giang Trúc Tâm hạ một loại tình độc cho hắn.

Giang Trúc Tâm luôn dẫn dắt suy nghĩ của hắn, không gặp thì rất nhớ, gặp rồi thì chỉ muốn ôm ôm hôn hôn.

Hắn không khắc chế được dục vọng muốn gặp Giang Trúc Tâm, nhưng hắn khắc chế được kích động đem Giang Trúc Tâm vò tiến vào trong lồng ngực của mình.

Hắn hận không thể đem Giang Trúc Tâm ngậm trong miệng, đem Giang Trúc Tâm gặm vào trong dạ dày, cùng Giang Trúc Tâm hòa làm một thể.

Loại điên cuồng này đột nhiên tới không kịp chuẩn bị, nhưng Tần Phú Hữu lại không muốn ngăn cản ý nghĩ điên cuồng này.

Trước đây, hắn chỉ là từng bước từng bước làm chuyện mình muốn làm và nên làm.

Nhưng mất đi lý trí như vậy mà đi yêu một người giống bây giờ, thì hắn cũng không ngăn được nữa rồi.

Nếu để cho Mạc Đắc Quỳnh và Cảnh Viên Bảo biết được Tần Phú Hữu trong đầu vẫn luôn nghĩ những thứ này, thì bọn họ nhất định sẽ cho rằng, những thứ này đều là do Tần Phú Hữu áp lực bản thân quá mức mà bị bắn ngược.

Ai bảo cậu từ nhỏ diễn xuất đều là cán bộ kì cựu này, ai bảo cậu từ nhỏ luôn làm con nhà người ta này.

Xem đi, cậu cũng ngã xuống rồi đó.

Nhưng mà đợi một hồi lâu, Tần Phú Hữu cũng đều không cảm giác được tay của Giang Trúc Tâm rơi xuống trên người hắn.

Vì thế hắn chậm rãi mở mắt ra, liền thấy Giang Trúc Tâm nắm chặt nắm tay cúi đầu đứng ở trước mặt hắn, không biết lộ ra biểu tình gì.

"Trúc Tâm?" Giống như lúc vừa nãy ở trong xe vậy, Tần Phú Hữu nhẹ giọng gọi tên của Giang Trúc Tâm.

Trong tiềm thức, hắn cảm thấy hiện tại phải dùng ngữ khí nhu hòa, nhưng đồng thời cũng vô ý thức mà cảm thấy căng thẳng.

Căng thẳng? Tần Phú Hữu hắn vậy mà sẽ còn biết đến cảm giác này, cũng xem như là mới mẻ đi.

"Ừm." Giang Trúc Tâm vừa nãy đúng là muốn đánh Tần Phú Hữu một quyền.

Cậu liền biết đối với cậu, thì Tần Phú Hữu vẫn rất giống một tên biến thái, nhưng không nghĩ tới Tần Phú Hữu còn sẽ làm ra loại việc phạm tội này nữa, thực sự làm cho cậu rất tức tối luôn á.

Nhưng lúc nhìn đến Tần Phú Hữu nhắm mắt ngoan ngoãn mà chờ bị cậu đánh, thì nắm đấm của Giang Trúc Tâm cuối cùng vẫn là không hạ xuống được.

Thích một người đàn ông, lại còn thích một tên biến thái cuồng theo dõi, Giang Trúc Tâm biết mình tiêu rồi.

"Sau này, anh đừng làm như vậy nữa đấy." Giang Trúc Tâm thở dài, "Không được người khác cho phép, lại làm ra những việc như vậy, chính là lén xông vào nhà người khác, là phạm pháp đó." Giang Trúc Tâm nghiêm túc mà cùng Tần Phú Hữu nói đạo lí.

Tuy rằng Tần Phú Hữu thật sự có hơi quá đáng, nhưng ngoại trừ dùng lời nói dạy dỗ hắn thì cậu còn có thể làm thế nào bây giờ?
"Anh một cái đại phú ông lại làm ra những chuyện như vậy, cũng không sợ bị người khác phát hiện sao? Không phải nói hình tượng của ông chủ sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của công ty sao? Anh tìm đường chết cũng đừng kéo theo nhân viên của anh chứ.

Nếu công ty của anh phá sản, thì người dựa vào anh ăn cơm không phải sẽ tức chết..."
Giang Trúc Tâm còn chưa dạy dỗ xong, thì cậu liền bị Tần Phú Hữu ôm vào trong lồng ngực.

Lần này Tần Phú Hữu dùng khí lực lớn vô cùng, hắn ở bên tai Giang Trúc Tâm thở hổn hển một cái lớn, nói: "Trúc Tâm, em đang quan tâm tôi."

"Tôi đang mắng anh đó, cái tên cuồng theo dõi này." Giang Trúc Tâm bị bộ dáng không bắt được trọng điểm này của Tần Phú Hữu, khiến cho tức đến mức phải đạp hắn một cái, "Anh có hiểu tôi đang nói cái gì hay không hả?"
"Tôi hiểu, tôi sai rồi, tôi bảo đảm sau này sẽ không làm chuyện như vậy với người khác nữa đâu." Tần Phú Hữu quyến luyến mà cọ cọ tóc mai của Giang Trúc Tâm.

Chính hắn cũng cảm thấy rất thần kì, người ưu tú hắn đã gặp nhiều lắm rồi, nhưng hắn chỉ có cảm giác đối với một mình Giang Trúc Tâm.

Hiện tại phát hiện Giang Trúc Tâm đối với hắn đang mềm dần, thì hắn lại càng hưng phấn không thôi.

"Tha thứ cho tôi đi Trúc Tâm, em hãy tha thứ cho tôi đi mà." Tần Phú Hữu thanh âm trầm thấp điên cuồng mà chui vào trong tai Giang Trúc Tâm.

Giang Trúc Tâm cũng nhịn không được mà run chân, nhưng bởi vì Tần Phú Hữu đang ôm cậu rất chặt, cho nên cậu cũng không cứ vậy mà té xuống.

"Được, được.

Anh buông tôi ra trước đi đã." Không chỉ có Tần Phú Hữu muốn thở mạnh, mà Giang Trúc Tâm hiện tại cũng ngượng ngùng sắp phát điên.

Cậu xưa nay chưa từng nói chuyện yêu đương, càng chưa từng có người yêu thích được không? Trước đây, vì cuộc sống đều mệt mỏi như vậy, làm gì có tâm tư mà nói chuyện yêu đương chớ.

Hiện tại lại không cẩn thận bị Tần Phú Hữu bẻ cong, cậu còn có chút chưa làm rõ được cần phải ứng đối thế nào.

Nhưng đã rõ ràng tâm tư của mình rồi, mà vẫn còn muốn vì một chút biệt nữu mà tiếp tục từ chối Tần Phú Hữu, thì cậu đều cảm thấy có chút lập dị luôn đó.

Vốn làm việc quyết đoán, sau khi Giang Trúc Tâm nghĩ thông suốt, thì cũng mặc kệ tất cả luôn.

Sau khi cậu tránh khỏi được Tần Phú Hữu, thì đột nhiên liền nhấc hai tay lên, nâng mặt Tần Phú Hữu lên.

Bởi vì ngón tay đang nâng mặt hơi dùng sức, cho nên ngũ quan của Tần Phú Hữu bị cậu chen thành một đám.

Nhưng điều này cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự đẹp trai của Tần Phú Hữu, hắn càng bởi vì động tác này xuất hiện mỏ chu, dẫn đến thoạt nhìn lại có chút đáng yêu.

Giang Trúc Tâm cảm thấy chính mình cũng có chút phát điên luôn rồi, vậy mà nhìn đến bộ dáng như vậy của Tần Phú Hữu xong, cậu liền không nhịn được mà cười ra tiếng.

Tần Phú Hữu ngẩn người mà nhìn Giang Trúc Tâm đang cười với hắn, trong lòng cuồn cuộn đều là biển gầm trăm mét, hắn cũng chỉ là theo bản năng đưa tay nhẹ nhàng ôm eo Giang Trúc Tâm.

Lần này, Giang Trúc Tâm cũng không đẩy hắn ra nữa, vì vậy tay của Tần Phú Hữu không tự chủ mà bắt đầu run rẩy.

Hắn hoảng hốt nghĩ, xem như là trước đây mới vào đời, hắn bỏ ra rất nhiều công sức mới đàm phán thành công một hạng mục tiền tỷ, nhưng mà lúc đó hắn cũng chưa từng khẩn trương như vậy.

Đây chính là tình yêu sao?
Đây chính là tình yêu.

"Trước tiên tôi phải cùng anh nói một chút, trước đây tôi thực sự là một thẳng nam đó." Giang Trúc Tâm không phát hiện tay của Tần Phú Hữu đang run lên, bản thân cậu bây giờ cũng đang khẩn trương đến mức đầu óc cũng có chút hỗn loạn luôn rồi.

Nhưng mà những lời nên nói cậu còn chưa nói xong nữa, lại thấy Tần Phú Hữu đang chăm chú nhìn mình, Giang Trúc Tâm liếm đôi môi hơi khô của mình một chút, tiếp tục nói:
"Tôi cũng chưa từng yêu ai bao giờ, tôi cũng không biết yêu thích một người thì phải làm như thế nào.

Mấy ngày nay anh vừa miệng hư, vừa khiến người khác tức giận, còn mang đến nhiều quấy nhiễu cho tôi như vậy, nhưng mà tôi thực sự không có cách nào để chân chính chán ghét anh được hết á."

Lúc đối mặt với Tần Phú Hữu, thì cậu càng nhiều hơn là có chút sợ sệt bị chọt mông mà thôi.

Lúc Giang Trúc Tâm thông báo với Tần Phú Hữu, kì thực cũng có suy nghĩ trước đến cùng cậu đối với Tần Phú Hữu là ý gì.

Trước đây cậu xác thực không ý thức được mình thích Tần Phú Hữu, nhưng mà cậu cũng thực sự chưa từng chán ghét Tần Phú Hữu gì hết.

Nếu không Tần Phú Hữu làm gì có thể thuận lợi như vậy, mà bước vào cửa nhà cậu được chứ.

Tần Phú Hữu trong lúc Giang Trúc Tâm đang nói chuyện, ánh mắt đã nóng rực đến có thể thiêu đốt tất cả.

Hắn không khỏi nắm thật chặt bàn tay đang ôm Giang Trúc Tâm, Giang Trúc Tâm bị hắn kéo lại càng gần hơn.

"Tôi là đàn ông, tôi dám làm dám chịu.

Tuy nói tôi cảm thấy chúng ta như vậy có chút hấp tấp, nhưng nếu anh thực sự đã yêu thích tôi như vậy, vậy tôi...!Chúng ta liền thử một chút đi, nếu thử xong không được thì chúng ta lại chia...!A!" Lời cuối cùng Giang Trúc Tâm còn chưa nói xong, thì Tần Phú Hữu đã đem đầu cậu ép xuống, ngăn chặn miệng của Giang Trúc Tâm.

Giang Trúc Tâm trừng mắt bị dọa hết hồn, Tần Phú Hữu lúc này hoàn toàn đã hoàn toàn duỗi đầu lưỡi ra, thế tất muốn ở trong miệng Giang Trúc Tâm sóng to gió lớn.

Giang Trúc Tâm thân thể cứng đờ một chút, lại không có ngăn cản Tần Phú Hữu, thậm chí còn chủ động há miệng, tùy ý Tần Phú Hữu rong ruổi tiến vào.

Mẹ nó!
Giang Trúc Tâm nhịn không được mà nhắm hai mắt lại, đón ý nói hùa với nhiệt tình của Tần Phú Hữu.

Má ôi, cậu xưa nay cũng không biết, cùng người khác hôn môi lại là việc thư thái đến như vậy đâu á.

Biệt nữu qua đi, Giang Trúc Tâm chỉ còn dư lại thản nhiên.

Nếu hai người hiện tại đã là quan hệ người yêu, thì Giang Trúc Tâm liền nâng mặt của Tần Phú Hữu lên, vòng lấy cổ của hắn, ngước đầu tiếp thu Tần Phú Hữu làm càn.

Tần Phú Hữu hiện tại hưng phấn đến mức không thể khống chế được lực đạo.

Hắn vừa ở trong miệng Giang Trúc Tâm trằn trọc, vừa đem Giang Trúc Tâm ôm sát vào trong người của mình.

Hai người điên cuồng hôn môi, thân thể dính sát cũng có thể nhận ra được sự nhiệt liệt lẫn nhau.

"Đủ, đủ rồi..." Giang Trúc Tâm mệt đến không khép được miệng, Tần Phú Hữu không vừa lòng lại ngậm lấy tai của Giang Trúc Tâm, nhưng vẫn là bị Giang Trúc Tâm che miệng lại, "Chúng ta ăn cơm đi, đừng làm."
Tuy nói cậu cũng bị hôn đến cứng, nhưng Giang Trúc Tâm vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt tâm lý, lại cùng Tần Phú Hữu đại chiến ba trăm hiệp một lần nữa đâu.

Hơn nữa cậu rất đói, thực sự rất muốn ăn cơm.

Tần Phú Hữu tiếc nuối mà buông Giang Trúc Tâm ra, nhưng vẫn không nhịn được lấy xuống cái tay mà Giang Trúc Tâm đang bưng miệng của hắn, cũng hôn một cái lên trên trán, mũi và hai má cậu, khàn khàn nói: "Được."
Sau khi ăn cơm tối xong, vẫn là Tần Phú Hữu rửa chén.

Lần này Giang Trúc Tâm cũng không có lại ngăn cản Tần Phú Hữu, mà còn chủ động giúp Tần Phú Hữu mặc tạp dề vào.

"Sau này, anh có thể tới nhà em nấu cơm sao? Hửm?" Tần Phú Hữu rửa chén xong, hắn tự giác hiện tại đã cùng Giang Trúc Tâm là người yêu hợp pháp.

Vì vậy, rốt cuộc có thể thực hiện hành động ôm Giang Trúc Tâm nói chuyện phiếm này.

Hắn ngồi ở trên sopha ôm lấy Giang Trúc Tâm lần đầu tiên cùng hắn ngồi chung một chỗ, miệng dán vào tóc Giang Trúc Tâm nói.

"Được thì được...!nhưng mà công việc của anh không bận sao?" Giang Trúc Tâm tim đập thình thịch, cậu còn chưa có thói quen cùng Tần Phú Hữu thân mật ở chung như vậy.

Nhưng cậu đều đã tiếp nhận Tần Phú Hữu, cuối cùng vẫn là lựa chọn không đẩy ra.

Việc cùng Tần Phú Hữu ở bên nhau thực sự quá điên cuồng rồi, Giang Trúc Tâm cảm thấy mình cần phải ổn định tâm thái lại, không thể hoảng loạn được.


"Gần nhất còn được." Tần Phú Hữu thỏa mãn cọ cọ Giang Trúc Tâm, "Nếu không chúng ta ở cùng nhau được không, như vậy anh cũng có thể làm điểm tâm cho em."
"Ở chung thì quá nhanh rồi." Giang Trúc Tâm có chút ngứa mà hơi tránh né, "Trước tiên, trước tiên cứ nói chuyện yêu đương cái đã."
Cậu thật sự không rõ, làm sao Tần Phú Hữu có thể ở trong thời gian ngắn như vậy mà yêu thích mình được.

Nhưng Giang Trúc Tâm cũng không có mặt mũi mà đi hỏi Tần Phú Hữu, dù sao chính cậu không phải cũng giống vậy sao.

Hơn nữa, so với Tần Phú Hữu còn khoa trương chính là, cậu còn thuộc vào dạng thẳng biến cong nữa kìa, hơn nữa còn chỉ trong khoảng thời gian ngắn nữa mới ghê chứ.

...Nhưng mà cũng không thể nói như vậy, dù sao Giang Trúc Tâm có thể phát thề, cậu chỉ đối với Tần Phú Hữu có ý tứ.

Nếu là người đàn ông khác, thì hiện tại cậu đều không thể tiếp thu được.

"Vậy lúc nào chúng ta có thể kết hôn?" Tần Phú Hữu tiếp tục nói.

"Kết hôn?" Giang Trúc Tâm không có ý tốt mà đẩy cái đầu đang áp sát cậu quá gần của Tần Phú Hữu, "Mới yêu đương mà thôi, anh làm sao đã đàm luận đến việc kết hôn luôn rồi?"
"Yêu đương không lấy kết hôn làm mục đích đều là đùa giỡn lưu manh.

Trúc Tâm, em đang đùa giỡn lưu manh với anh sao?" Tần Phú Hữu liếm lòng bàn tay của Giang Trúc Tâm một cái, nhẹ giọng mà nói với Giang Trúc Tâm.

Giang Trúc Tâm bị tán tỉnh đến mức sắp phải quỳ xuống luôn rồi, cậu chỉ có thể dùng sức lắc đầu: "Em cần thêm thời gian."
Từ tránh né đến tiếp thu, quá trình này quá nhanh.

Giang Trúc Tâm cảm thấy mình thật sự là quá dễ theo đuổi rồi, nhưng kết hôn thì tuyệt đối phải thận trọng nha.

Làm sao Tần Phú Hữu có thể thoải mái mà nói ra những lời như vậy nhỉ?
"Được rồi, ai bảo em là bảo bối nhỏ của anh đây?" Tần Phú Hữu cảm thấy phát triển trong hôm nay đã đủ để vui mừng, hơn nữa hắn cũng chưa cho Giang Trúc Tâm một nghi thức cầu hôn hoàn mỹ, cho nên vấn đề kết hôn này có thể chậm lại một chút cũng được.

"..." Luôn cảm thấy Tần Phú Hữu đang ở sau lưng mình chuẩn bị làm việc gì đó, Giang Trúc Tâm trầm mặc xuống, "Thương lượng một chút, đừng gọi em là bảo bối nhỏ?"
"Nhưng chúng ta đã là người yêu rồi mà." Tần Phú Hữu da mặt cực kì dày mà làm nũng, "Người yêu thì phải có xưng hô đặc thù chứ đúng không, em cũng có thể gọi anh là anh yêu mà."
Tuy nói đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đam mê này của Tần Phú Hữu cùng hành vi thân mật với cậu, vẫn khiến cho Giang Trúc Tâm cảm thấy buồn nôn.

Nhưng mà trong buồn nôn, cậu lại có chút cảm giác mừng thầm khó phát giác.

Đây chính là yêu đương sao?
Đây chính là yêu đương.

"Nếu không anh gọi em là lão công đi?" Giang Trúc Tâm sờ sờ cằm của mình, đột nhiên nói rằng.

"Được nha, lão công." Tần Phú Hữu đột nhiên đẩy ngã Giang Trúc Tâm ở trên sopha, "Lão công, anh muốn hôn nhẹ em một cái có được không?"
Vốn chỉ muốn đùa một chút, nhưng khi Tần Phú Hữu thật sự không có chút nào do dự gọi cậu lão công lại còn đòi hôn cậu.

Giang Trúc Tâm vẫn là bị kinh sợ đến, bị một người đàn ông cao 1m88 gọi lão công, cậu đều không dễ chịu gì đến tê cả da đầu có được không?
Xem như có một chút mừng thầm, nhưng mà vẫn tê cả da đầu lên á.

"Thôi, vẫn đừng gọi em là lão công...!A!" Tần Phú Hữu nói là đang trưng cầu ý kiến của Giang Trúc Tâm, thế nhưng hắn căn bản không kịp đợi Giang Trúc Tâm trả lời, liền đè ở trên người cậu hôn xuống.

"Anh là chó sao?" Giang Trúc Tâm kháng nghị vô hiệu, bị Tần Phú Hữu tiếp tục đè xuống hôn.

Tần Phú Hữu nghe được Giang Trúc Tâm nói xong, lại lấp kín miệng của Giang Trúc Tâm, miệng mơ hồ phát ra tiếng:
"Gâu gâu!"
Giang Trúc Tâm:...Mẹ nó, cho anh hôn là được rồi mà.

(ALice: U là trời, edit xong chương này mới thấy liêm sỉ của Tần tổng nó rơi rụng dần theo thời gian đến không còn một mống nào luôn á trời.).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương