HÀO MÔN QUYỀN QUÝ
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo

“Không, cái họ ‘Nguyễn’ này tuyệt đối không phải là giả!” Tô Thiên Kiều nghiêm túc nhìn Thẩm Minh Dương, nói.

“Vì sao cô lại chắc chắn như thế?” Thẩm Minh Dương không hiểu, nhìn Tô Thiên Kiều.

“Hôm nay tôi nói chuyện điện thoại cùng anh ta, hơn nữa còn ở cùng một phòng, anh tin không?”

“Cái gì?” Thẩm Minh Dương nghe Tô Thiên Kiều nói vậy, cực kì ngạc nhiên, hai tay bất giác nắm chặt lấy vai Tô Thiên Kiều, hỏi: “Cô nói chuyện điện thoại với anh ta? Còn ở cùng một phòng? Vậy anh ta trông thế nào? Cô có khiến anh ta nghi ngờ không?”

Thẩm Minh Dương bóp vai Tô Thiên Kiều đến phát đau, cô hơi vùng vẫy, nói: “Hôm nay tôi gặp chút nguy hiểm… sau có gọi Kỷ Vân Huy cầu cứu, thế nhưng… người nghe máy là cậu chủ!”

Vừa nghĩ tới chuyện ban sáng, Tô Thiên Kiều còn hơi sợ hãi, lại thêm chấn động chuyện gặp cậu chủ hôm nay, khiến cô đến giờ vẫn hốt hoảng, người không phải cực kì tỉnh táo!

“Gặp nguy hiểm?” Sắc mặt Thẩm Minh Dương hơi thay đổi, ngón tay vốn buông lỏng, lại càng thêm bóp chặt vai Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, gật đầu bất lực, nói: “Đúng vậy, gặp nguy hiểm. Trùng hợp hơn là, lúc đó Kỷ Vân Huy đang bận, chắc là cậu chủ đang bàn chuyện ở công ty anh ta, hoặc là… căn bản Kỷ Vân Huy không muốn nghe điện thoại của tôi, tóm lại, đánh bậy đánh bạ thế nào mà cậu chủ lại nghe điện thoại của tôi!”

“Cô chắc chắn là anh ta sao?” Thẩm Dương nín thở, không nhịn được hỏi Tô Thiên Kiều.

Ấn tượng mà cậu chủ dành cho họ là quá thần bí, việc tiếp cận lúc này dường như là hoa trong gương trăng trong nước, dường như chỉ hơi chạm vào, sẽ biến mất không thấy nữa, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tý hỏi và thăm dò.

“Tôi chắc chắn!” Thân người Tô Thiên Kiều bắt đầu run lên, chỉ cần nghĩ tới những ngày tháng bị ép phải học hành động trong phim A để hầu hạ lấy lòng anh, càng cảm thấy nhục nhã và tức giận: “Giọng nói của anh ta, đến chết tôi cũng có thể nhận ra!”

Dường như Thẩm Minh Dương nhận ra sự kích động của Tô Thiên Kiều, không khỏi dịu giọng an ủi: “Từ từ nói, đừng căng thẳng!”

Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, nhìn Thẩm Minh Dương, tiếp tục nói: “Lúc đó anh ta nói với tôi, anh ta họ ‘Nguyễn’, về sau tôi hỏi lại Kỷ Vân Huy, cũng nhận được câu khẳng định!”

Thẩm Minh Dương rơi vào suy tư, một lúc sau, Thẩm Minh Dương mới hơi ngập ngừng hỏi Tô Thiên Kiều: “Lúc đó… cô gặp phải nguy hiểm gì?”

Dường như vừa phải ứng lại từ trong kinh hoàng, lúc này Tô Thiên Kiều mới chậm rãi rụt cổ lại, hơi ấp úng nói: “Không có gì, đều đã qua rồi!”

Sắc mặt Thẩm Minh Dương thoáng cái liền trở nên vô cùng khó coi, chỉ hung dữ trừng mắt nhìn Tô Thiên Kiều, lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ cô dùng cách gì để lấy được danh sách này, chỉ là có một điểm, đừng tự mình dính vào, đừng khiến bản thân gặp nguy hiểm nữa!” Tô Thiên Kiều giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện, căn bản không dám trả lời Thẩm Minh Dương, càng không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

Thẩm Minh Dương tiếp tục nói: “Nếu cô mà còn tiếp tục như này, vậy sau này những chuyện này hoàn toàn chờ tôi đến giải quyết, cô đừng có xen vào nữa.”

Anh thở dài một hơi, khổ não nói: “Gần đây chuyện ở công ty khá nhiều, vì thế chểnh mảng cô, chờ tôi bận hết đợt này, cô liền ở nhà đợi tin tốt đi.”

“Không muốn!” Tô Thiên Kiều vội vàng nói: “Tôi muốn tự mình tìm ra anh ta, tôi… tôi sẽ không để mình gặp nguy hiểm nữa, anh yên tâm, tôi nói thật đấy, tôi đảm bảo.”

Thẩm Minh Dương nhìn biểu cảm nghiêm túc trên mặt Tô Thiên Kiều, không nhịn được nói: “Cô nói thật sao? Không lừa tôi?”

Tô Thiên Kiều vội vàng gật đầu đầy chắc chắn: “Tôi không dám lừa anh nữa!”

Lúc này Thẩm Minh Dương mới hơi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, nói: “Vô Tình, tôi mặc kệ trước kia cô có thân phận gì, cũng mặc kệ cô rốt cuộc có khổ thế nào hay có nguyện ý nói với tôi những gì cô đã trải qua hay không, nhưng tôi có thể khẳng định, đó chắc chắn là một khoảng thời gian cực kì đau khổ, là những tháng ngày mà ai cũng không thể quên được… Cuộc sống về sau của cô còn rất dài rất dài, đừng để những đau khổ trước kia hoàn toàn che lấp đi cuộc sống vui vẻ sau này, biết chưa?”

Nước mắt của Tô Thiên Kiều không hề báo trước mà lăn dài, cô nhìn Thẩm Minh Dương, hơi lắc đầu, khàn giọng nói: “Minh Dương, giống như anh nói, anh không phải tôi, anh sẽ không hiểu. Khoảng thời gian kia quả thật là sống trong địa ngục, không nói có trả thù hay không, nếu tôi không làm rõ chuyện này, nếu tôi cứ bỏ qua như vậy, vậy cả đời này tôi mới không thể thật sự vui vẻ.”

“Vô Tình…” Thẩm Minh Dương gọi Tô Thiên Kiều một cách vừa bất lực vừa chua xót.

Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Việc mua bán ở Hắc Dạ vốn chỉ là vài kim chủ có tiền nhìn trúng vài cô gái liền đưa về nhà mua vui mà thôi, nói một cách đơn giản, chỉ là mua bán đơn thuần.”

Cô hít sâu một hơi, cố gắng để cảm xúc của mình trở nên bình tĩnh: “Thế nhưng… Thế nhưng cậu chủ lại không thế, anh ta có tính toán trước để đưa tôi đi, bắt đầu từ đêm anh ta đưa tôi di, tất cả đều đã được tính toán trước, không phải vì vẻ bề ngoài của tôi hợp ý anh ta, mà là vì tôi là tôi, anh ta vì tôi mới đến. Nhưng suy cho cùng là vì sao, tôi hoàn toàn không biết… càng đừng nói đến những dày vò vô cớ và bắt buộc phải sinh một đứa con trai, anh… mãi mãi anh cũng không hiểu được.”

Nhìn nước mắt không ngừng lăn dài của Tô Thiên Kiều, dường như Thẩm Minh Dương hơi hối hận vì đã nhắc đến chủ đề này với cô, anh thở dài một hơi, nói với Tô Thiên Kiều: “Tôi hiểu rồi, cô yên tâm đi, tôi sẽ không ngăn cản cô nữa, chỉ là có một điều, đừng để bản thân gặp nguy hiểm nữa, hiểu không?”

Tô Thiên Kiều gật đầu, thở dài một hơi, nói: “Anh yên tâm, tôi hiểu.”

Lúc này Thẩm Minh Dương mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sau này cũng đừng nhắc đến chuyện bỏ nhà ra đi nữa, tôi và mẹ tôi đều không cho phép.”

Tô Thiên Kiều nhớ tới thái độ của Thẩm Thanh Thu, không nhin được than thở, nói: “Nhưng chị hai…”

Thẩm Minh Dương nói: “Cô không cần để ý đến nó, sau này chung quy nó cũng sẽ gả ra ngoài.”

Tô Thiên Kiều bỗng nhớ tới thái độ của Kỷ Vân Huy, hơi do dự xem có nên nói hay không.

“Muốn nói gì?” Thẩm Minh Dương thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, liền truy hỏi.

Tô Thiên Kiềm trầm mặc một chút, nói: “Kỷ Vân Huy… Lần này hình như anh ta quyết tâm muốn hủy hôn với chị hai.”

Sắc mặt Thẩm Minh Dương thay đổi liên tục, nhìn chằm chằm Tô Thiên Kiều một lúc: “Nếu đã như vậy, thì càng tốt, vốn tôi đã không thích con người Kỷ Vân Huy. Nếu không phải vì chị hai nguyện ý, cũng là vì lợi ích của gia tộc, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý, nếu bọn họ muốn hủy hôn, trái lại, giải quyết một mối tâm sự của tôi.”

Tô Thiên Kiều hơi thở phào nhẹ nhõm, đến lúc bất đắc dĩ, cô chỉ sợ thật sự phải giúp Kỷ Vân Duy triệt để hủy bỏ mối hôn sự này, nhưng cô không thể vì điều tra thân phận của cậu chủ mà bỏ qua cảm nhận của bất kì người nào trong nhà họ Thẩm.

Ân tình mà người nhà họ Thẩm dành cho Tô Thiên Kiều quả thật quá lớn, đặc biệt là Thẩm Minh Dương, hiện giờ anh nói như vậy, cô cũng có thể yên tâm hơn một chút.

“Vô Tình, có phải cô thích Kỷ Vân Huy không?” Mắt của Thẩm Minh Dương bỗng híp chặt lại, sáp lại gần Tô Thiên Kiều, chăm chú nhìn vào ánh mắt cô.

“Tôi thích anh ta?” Tô Thiên Kiều sững sờ một lúc, dường như không kịp phản ứng lại, hơi buồn cười vì câu hỏi của Thẩm Minh Dương, nghe anh nói xong, mới không nhịn được buồn cười, hỏi ngược lại: “Vì sao lại hỏi như thế? Không phải anh canh cánh trong lòng vì mấy bức ảnh kia chứ?”

Thẩm Minh Dương không muốn đi sâu vào vấn đề này: “Không, chỉ cần cô nói, tôi liền tin cô, chỉ là muốn có được đáp án từ cô mà thôi.”

Tô Thiên Kiều gật đầu, cảm kích nhìn Thẩm Minh Dương, nói: “Tôi biết anh quan tâm tôi, tôi cũng biết người phụ nữ tiếp cận Kỷ Vân Huy đều không có tương lai, vì thế tôi sẽ không thích một người như thế. Hơn nữa… thù còn chưa báo, giờ căn bản tôi không có thời gian nghĩ đến những thứ này!”

Thẩm Minh Dương khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Nghe cô nói vậy thì tôi yên tâm rồi, không còn sớm nữa, cô đi nghỉ đi!”

Tô Thiên Kiều gật đầu: “Được!”

Sáng sớm, Tô Thiên Kiều đã sớm tỉnh dậy.

Chắc là vì hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô căn bản không ngủ được, sau khi đánh răng rửa mặt, cô đứng trên sân thượng, nhìn về phía căn biệt thự nằm bên trái nhà họ Thẩm.

Mỗi lần đến giờ này, cô luôn cảm thấy trăm ngàn nỗi hận trong lòng đều ngưng tụ lại.

Đó là… là nơi nhục nhã cô, cũng là nơi cô sinh ra lần nữa.

Nhưng cho dù thế nào, cô nhất định sẽ tìm ra người đàn ông kia, làm rõ vì sao, khiến anh ta cũng cảm nhận được sự sợ hãi và đau khổ kia…

“Nghiêng Thành, em lại ở đây à?” Một giọng nói ấm áp cắt đứt dòng suy nghĩ của Tô Thiên Kiều, cô quay đầu lại nhìn, thấy Thẩm Văn Nhã đứng ở đó, không khỏi cười nói: “Chị cả, cũng lại lên đây rồi?”

Thẩm Văn Nhã nói: “Minh Dương đang tìm em đó, chị liền đoán em lại chạy lên trên tầng rồi.”

“Chị cả, sức khỏe chị không tốt, có chuyện gì thì bảo người giúp việc lên gọi em một tiếng là được, cần gì tự mình chạy lên chứ?” Đối với người chị cả yếu đuối nhiều bệnh này, Tô Thiên Kiều luôn mang nhiều thêm một chút thương tiếc, ít đi một chút đề phòng.

“Chị lên đây… là có vài lời muốn nói với em.” Thẩm Văn Nhã nhìn Tô Thiên Kiều, thấp giọng nói.

Tô Thiên Kiều nói: “Chị cả có gì thì nói thẳng đi.”

Dường như Thẩm Văn Nhã hơi khó nói, dưới ánh mắt cổ vũ của Tô Thiên Kiều, mới dốc hết can đảm, nói với cô: “Lời của Thanh Thu, em đừng để trong lòng.”

Thì ra lại là vì Thẩm Thanh Thu, Tô Thiên Kiều hiểu rõ, gật đầu: “chị cả yên tâm, em sẽ không tính toàn với chị hai đâu!” Hơn nữa, cô cũng không có tư cách tính toán với Thẩm Thanh Thu, không phải sao?

Vốn cho rằng Thẩm Văn Nhã chỉ là vì nói câu này, ai ngờ cô tiến thêm một bước lại gần Tô Thiên Kièu, đè thấp giọng nói: “Chị hy vọng… em có thể giúp chị một chuyện!”

“Giúp đỡ?” Tô Thiên Kiều hơi khó hiểu nhìn Thẩm Văn Nhã, sau đó cười nói: “Nếu em có thể giúp được, chị cả cứ nói đi!”

Thẩm Văn Nhã gật đầu, nói với Tô Thiên Kiều: “Chị… hai năm gần đây, chị đã quen việc Thanh Thu và Vân Huy cãi vã ầm ĩ, thoạt đầu chị luôn cho rằng chúng nó chỉ là chưa thích ứng với nhau, thời gian lâu rồi sẽ tốt hơn. Thế nhưng… đã qua 2 năm rồi, phát hiện chúng nó căn bản không hòa hợp với nhau như những cặp vợ chồng thông thường!”

“Vì thế, ý của chị cả là…” Tô Thiên Kiều hơi không hiểu, nhìn Thẩm Văn Nhã.

Thẩm Văn Nhã nói không rõ ràng: “Chị thấy quan hệ của em và Vân Huy khá tốt, có lẽ cậu ấy có thể nghe lời của em.”

“Chị cả muốn em nói gì với anh Vân Huy?” Tô Thiên Kiều nói.

“Em khuyên cậu ấy, nếu thật sự không có cách nào chung sống hòa thuận với Thanh Thu, vậy thì từ bỏ đi.”

Nói tới đây, viền mắt Thẩm Văn Nhã đã đỏ lên, khịt mũi, nói không lưu loát: “Tính tình Thanh Thu không tốt, nó đau khổ chỉ có chị biết, thường ngày Minh Dương và mẹ chị rất bận, chỉ có chị biết nó đau khổ thế nào. Nếu hai người đã không ở được với nhau, không bằng…”

“Vâng…” Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, nhìn Thẩm Văn Nhã cực kì đau lòng. Đây là một cô gái sức khỏe không tốt nhưng vẫn phải lo lắng cho cả gia đình, lương thiện như thế, vì sao ông trời lại bất công với cô ấy như vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương