HÀO MÔN QUYỀN QUÝ
-
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
Chiều ngày hè, quán rượu không hề có người khách nào, hai ba nhân viên phục vụ thấy bọn họ cười nói thì đều đánh mắt sang, nhưng sau đó liền lịch sự chuyển ánh nhìn đi.
“Làm sao anh mới nói cho tôi?”
Cặp lông mày đen như mực của Kỷ Vân Huy nhíu lại: “Sao cô biết phải “làm sao” thì mới nói cho cô? Không lẽ tôi không thể không vụ lợi gì mà nói cho cô sao?”
Tô Thiên Kiều cười phá lên: “Anh là người làm ăn, anh không phải là tổ chức từ thiện!”
Kỷ Vân Huy nói: “Cô nói đúng.” Kỷ Vân Huy trầm ngâm một lúc rồi nhìn Tô Thiên Kiều và nói: “Tôi cũng thật sự có chuyện muốn cô giúp!”
Anh ta giơ bàn tay trắng nõn thon dài lên, từ từ quay ly rượu trong tay dưới ánh mặt trời, anh ta nhìn Tô Thiên Kiều cười nói: “Người bạn trai đó của Lý Tuệ Na, thật ra không phải là người năm đó bị đồn là người bạn trai nghèo khổ…anh ta là người đàn ông có thể làm cho tài chính của thành phố ven biển này sụp đổ, đến tôi đây…cũng không dám tùy tiện mạo phạm anh ta!”
Bàn tay của Tô Thiên Kiều không khỏi bị kéo căng, đang rót rượu thì tay cô liền ngừng lại một lát, cô cố hết sức để bình tĩnh nhìn về phía Kỷ Vân Huy: “Vậy sao?”
Kỷ Vân Huy gật đầu: “Nhưng mà, tôi khuyên cô tốt nhất là đừng đến gần anh ta quá!”
“Vì sao?” Tô Thiên Kiều khó hiểu hỏi anh ta, trong lòng cô vừa có một sự khẳng định, tim cô cứ không ngừng đập thình thịch.
“Bởi vì…anh ta hoàn toàn không thích phụ nữ, người ta nói năm đó sau khi anh ta đau khổ vì mất đi người vợ thì biến thành một người cấm dục, nói không chừng có thể anh ta thích đàn ông!”. Kỷ Vân Huy quan sát Tô Thiên Kiều một vòng từ trên xuống dưới và nói: “Người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi như cô, anh ta đến một chút hứng thú cũng không có!”
“Ồ?” Tô Thiên Kiều chỉ im lặng lắng nghe, muốn nghe thêm nhiều thông tin liên quan đến anh hơn từ miệng Kỷ Vân Huy.
“Cho nên nếu cô muốn có được “Bình Minh” từ tay anh ta, trừ khi cô có thể như tôi, có mối quan hệ sinh lời với anh ta, có thể anh ta sẽ cân nhắc!” Kỷ Vân Huy nói, rồi lại tự lẩm bẩm: “Nhưng mà cũng lạ thật, vì sao anh ta cũng muốn có “Bình Minh”, chẳng lẽ là vì thích người phụ nữ đã chết mà người ta đồn đại?”
“Người phụ nữ đã chết của anh ấy? Là sao?” Tô Thiên Kiều nghe đến đây, liền có bộ dạng của một kẻ thích hóng hớt.
Kỷ Vân Huy nói: “Hình như là người vợ mà anh ta đau khổ vì đã đánh mất bảy năm trước.”
“Đau khổ vì mất vợ?” Tô Thiên Kiều cười mỉa mai, tài bịa chuyện của cậu chủ quả cao siêu thật, người vợ đã chết bảy năm trước, là nói đến cô sao?
“Đúng vậy, mọi người nói từ đó về sau, anh ta không hề đến gần một người phụ nữ nào nữa, chậc chậc…đáng tiếc, đáng tiếc cho người đàn ông độc thân hiếm có này!” Kỷ Vân Huy mỉm cười lắc đầu, Không hề để ý đến sắc mặt có chút không được bình thường của Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều vẫn đang lắng nghe, chú đến mỗi từ, mỗi cảm xúc của anh ta, đợi Kỷ Vân Huy nói xong cô mới nói: “Bất kể ra sao, có được “Bình Minh” hay không, đó cũng là chuyện của tôi, anh chỉ cần nói cho tôi anh ta là ai là được. Còn nữa…anh muốn tôi làm gì, mới chịu nói cho tôi?”
Kỷ Vân Huy đặt ly rượu xuống, gương mặt nhợt nhạt, có lẽ là do say rượu, từ từ được mạ lên một tầng đỏ ửng, anh ta nói với Tô Thiên Kiều: “Tôi…muốn cô giúp tôi hoàn toàn hủy bỏ đi hôn sự với nhà họ Thẩm!”
“Cái gì?” Tô Thiên Kiều kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Thiên Huy, giọng nói cũng hơi nặng nề, sau đó cô ý thức được liền thấp giọng rồi cảm thấy rất kỳ lạ, cô hỏi anh ta: “Anh nói thật sao?”
Kỷ Vân Huy gật đầu: “Say rượu sẽ nói lời thật lòng, cô biết là ý gì không? Lúc nãy ở nhà họ Thẩm có lẽ vì tôi tức giận, nhưng mà bây giờ, tôi nói thật đấy, tôi chịu đủ rồi, thật sự…chịu đủ rồi!”
Tô Thiên Kiều cau chặt mày, cô im lặng lắng nghe anh ta nói.
Kỷ Vân Huy nở một nụ cười cay đắng, anh ta nhìn Tô Thiên Kiều rồi tiếp tục nói: “Giữa tôi và cô ấy quả thật là có tình yêu, nhưng mà tính cách quá khác nhau, Thanh Thu là một người đa nghi, chúng tôi ở bên cạnh nhau sẽ cô cùng đau khổ mà thôi, nếu đã như vậy, đau khổ lâu dài không bằng đau khổ một lúc, chi bằng nhân lúc này chia tay quách cho rồi, tôi hoàn toàn nghĩ kĩ rồi, giữa hai chúng tôi ngoài tình yêu, ngoài yêu mến ra, còn lại chỉ là những hiềm nghi, cô hiểu cảm giác này không?”
Anh ta nhìn Tô Thiên Kiều bằng ánh mắt đau khổ, vẻ mắt cũng rất xót xa mệt mỏi, nhất thời Tô Thiên Kiều thật sự không nói ra được lời nào.
Kỷ Vân Huy thở dài thườn thượt: “Nhưng tôi cũng biết, giữa tôi và cô ấy ngoài chuyện tình cảm ra, nhiều hơn là lợi ích gia tộc, nếu như hai người chúng tôi chia tay, quả thật cũng rất khó, nói về chuyện gia tộc, cũng là một điều rất tai hại, cho nên….cô là người nhà họ Thẩm, tôi mong cô có thể giúp tôi, bất kể là dùng cách gì.”
Ánh mắt anh ta rất chân thành và nghiêm nghị, cứ nhìn thẳng vào Tô Thiên Kiều, tràn đầy kỳ vọng.
Bị một người đàn ông xuất sắc đẹp trai chết người nhìn bằng ánh mắt đau buồn như vậy, cho dù đối với bản thân không có lợi ích gì có thể nói đến, thì cũng sẽ không nhẫn tâm mà cự tuyệt thỉnh cầu của anh ta!
Tô Thiên Kiều không biết đáp lại ra sao, cô trầm ngâm một lúc rất lâu mới từ từ nói: “Tôi chẳng qua chỉ là một người ăn nhờ ở đậu mà thôi, anh nghĩ rằng tôi có tư cách gì đi quyết định hoặc làm chủ chuyện này? Cho dù là thành công, tôi chỉ sợ nhà họ Thẩm sẽ đuổi tôi đi, đến lúc đó tôi thật sự sẽ thành một kẻ không có nhà để về!”
“Vậy thì phải xem sự cân nhắc trong lòng cô, đối với cô, chuyện gì quan trọng hơn thì cô làm chuyện đó!” Kỷ Thiên Huy mỉm cười rồi nhìn Tô Thiên Kiều bằng ánh mắt bí hiểm: “Tôi chỉ là một doanh nhân, chỉ cần có lợi ích, tôi sẽ làm, không giống như cô. Đợi cô có câu trả lời hẵng trả lời tôi, tôi không gấp.”
Tô Thiên Kiều không nói được lời nào, cô đưa cái ly to như nắm tay bằng sứ lên, một hơi uống hết nửa ly rượu trắng còn sót lại, chắc là uống nhanh quá, mùi hắc tràn ngập trong cổ họng cô, làm Tô Thiên Kiều ho dữ dội…
Ban đêm.
Tô Thiên Kiều sau khi uống rượu với Kỷ Vân Huy xong, tuy là chưa say đến mức nói bậy bạ, nhưng mà cũng đã say rồi, cô ngồi trên taxi, đầu óc cô cứ mê man.
Sân nhà họ Thẩm tối om, chỉ có một cái đèn chiếu sáng yếu ớt ở cổng.
Tô Thiên Kiều liêu xiêu đi đến cổng bật đèn lên, cố hết sức làm thật nhẹ nhàng, cô sợ sẽ làm người nhà họ Thẩm tỉnh giấc.
“Tách.”
Cô vẫn chưa bước vào cửa lớn nhà họ Thẩm thì đột nhiên có tiếng “tách”, đèn thoáng chốc được mở lên, đèn huỳnh quang sáng như ban ngày, chiếu thẳng vào làm Tô Thiên Kiều nheo mắt lại.
“Đại tiểu thư, cuối cùng cũng về rồi. Sao? Chơi vui không?” Một giọng nói chanh chua quen thuộc truyền đến, Tô Thiên Kiều nhìn vào trong nhà, người nhà họ Thẩm đang ngồi ngay ngắn, cảm giác ngà ngà say cũng sợ hãi biến mất đi ba phần. Tô Thiên Kiều kinh ngạc nhìn mọi người, ngoại trừ Thẩm Thanh Thu đang xụ mặt, nhìn rất khó coi ra, những người còn lại mặt mày đều nặng nề, đến sắc mặt của Thẩm Minh Dương cũng rất tệ.
Tim Tô Thiên Kiều đập tình thịch, một linh cảm không tốt mơ hồ hiện ra.
“Mấy người…đang đợi cháu sao? Trực giác mách bảo Tô Thiên Kiều là tình hình có gì đó không đúng lắm, cô ngập ngừng nhìn Thẩm Minh Dương, trong mắt anh ngoài sự lực bất tòng tâm, nhiều hơn là phảng phất sự thất vọng.
Tô Thiên Kiều thầm nghĩ: Không xong rồi. Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Thẩm Minh Dương sẽ không như vậy, hơn nữa chuyện này chắc chắn là rất gay go.
Trong lòng mơ hồ biết được chuyện gì đó, cơn say cũng biến mất đi một nửa, cô nhìn mọi người, nhưng không có ai đáp lại lời cô.
Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu tức giận nhìn Tô Thiên Kiều, lạnh lùng nói với Giang Thư Lan: “Mẹ, mẹ thấy chưa? Người cô ta toàn mùi rượu, nhìn bộ dạng này cũng không biết kiêu ngạo và vui sướng đến mức nào nữa, con đã nói chuyện đó nhất định là sự thật, mẹ còn do dự cái gì? Nhanh đuổi người phụ nữ không biết xấu hổ này ra ngoài!”
Có lẽ đối với người bình dân như cô, Thẩm Thanh Thu mắng thế cũng đã khách khí lắm rồi, với người phụ nữ nổi tiếng trong giới thượng lưu này mà nói, làm như vậy là rất mất lịch sự.
Nhưng người nhà họ Thẩm chẳng có ai đứng ra nói đỡ cho Tô Thiên Kiều lấy một câu, kể cả Thẩm Minh Dương, điều này càng làm Tô Thiên Kiều lo lắng, nếu nói người cô toàn mùi rượu thì còn đúng, nhưng kiêu ngạo và vui sướng, từ đâu mà nói ra vậy?
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tuy trong lòng cô đã lờ mờ đoán ra chuyện gì đó, Tô Thiên Kiều vẫn chưa bỏ cuộc mà hỏi một câu.
“Thẩm Nghiêng Thành, cô giả vờ giỏi thật!” Thẩm Thanh Thu liên tục cười mỉa mai mấy tiếng, từ sau lưng lấy ra một xấp ảnh ném mạnh vào mặt Tô Thiên Kiều, nhìn vào Tô Thiên Kiều đang sững sờ và nói: “Cô giải thích cho tôi một chút, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Tô Thiên Kiều bất ngờ vì Thẩm Thanh Thu vô văn hóa như vậy, đồng thời cũng ngạc nhiên hơn vì mấy bức ảnh đó.
Cô vốn dĩ không cần cúi đầu nhìn những tiểu tiết cụ thể của xấp ảnh dày cộp đó, chỉ cần nhìn bức ảnh trên cùng thì đã hiểu ra là chuyện gì.
Đây là những bức ảnh không rõ ràng được chụp ở bên ngoài khi cô và Kỷ Vân Huy ở quán rượu Dật Phẩm uống rượu, sau khi họ ra khỏi quán rượu, đã bị chụp lại “những bức ảnh thân mật” mà cô đỡ Kỷ Vân huy lên xe, những bức ảnh này thật sự dễ làm người khác hiểu nhầm, lúc đó Kỷ Vân Huy uống nhiều rượu quá, Tô Thiên Kiều cũng uống không ít, hành động dây dưa của cả hai nhiều không đếm hết.
Quán rượu Dật Phẩm không thể để người ngoài đi vào chụp ảnh, nhưng chụp ở ngoài, sau khi bọn họ ra khỏi cửa mới chụp, điều này cũng không tránh được.
Sắc mặt Tô Thiên Kiều hơi khó coi, xui xẻo thật, bây giờ mấy tay chụp ảnh đúng là chỗ nào cũng có mặt.
“Xem chuyện tốt cô đã làm đi, đây là anh rể tương lai của cô đấy? Sao cô lại có thể làm chuyện này? Tôi phòng ngày phòng đêm, không ngờ rằng người trong nhà là khó phòng nhất, tôi cứ nghĩ sao hôm nay Vân Huy có thể nói ra chuyện chia tay, lúc trước dù chúng tôi có cãi nhau như thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ không nói chia tay, hóa ra là vì cô!” Mặt Thẩm Thanh Thu đỏ bừng, khí thế mắng người đang dâng cao lên.
“Chị hai.” Thẩm Minh Dương dường như là không nghe nổi nữa, anh bình tĩnh cắt ngang bộ dạng đang nhục mạ người khác của Thẩm Thanh Thu rồi thở dài, anh thất vọng nhìn Tô Thiên Kiều: “Nghiêng Thành, em giải thích đi.”
Lúc này, Thẩm Minh Dương có lập trường trung lập, anh không giúp ai cả.
“Đúng là em đã đi uống rượu với anh Vân Huy!” Tô Thiên Kiều nhìn Giang Thư Lan đang im lặng: “Thím, chuyện không như mọi người nghĩ đâu, anh Vân Huy chia tay với chị hai, cũng không liên quan gì đến cháu!”
“Anh Vân Huy anh Vân Huy, cô gọi thuận miệng thật đấy nhỉ!” Thẩm Thanh Thu lạnh lùng cắt ngang lời Tô Thiên Kiều: “Vậy cô nói cho tôi biết chuyện này là sao đây? Cô đừng nói với tôi, cô chỉ trùng hợp gặp anh ấy, bố mẹ cô tuy để lại cho cô không ít tiền, nhưng cô làm hội viên của quán rượu này cũng xa xỉ quá đấy, huống chi tôi đã điều tra rồi, cô vốn dĩ không làm hội viên, cũng chính là nói hai người không phải tình cờ gặp nhau, mà là hẹn nhau!”
“Em tìm anh Vân Huy có chút chuyện.” Tô Thiên Kiều nghiêm túc nói, cô liếc nhìn Thẩm Minh Dương, ánh mắt cô thấp thoáng có chút thất vọng.
Nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Minh Dương cũng biết tính cách Tô Thiên Kiều, hơn nữa, Thẩm Minh Dương cũng là người duy nhất biết được chân tướng, tìm Kỷ Vân Huy nghe ngóng thân thế của cậu chủ, chuyện này rất hợp lý, chắc là Thẩm Minh Dương gặp phải chuyện của Thẩm Thanh Thu, nhất thời không hiểu ra.
Thẩm Minh Dương thấy ánh mắt Tô Thiên Kiều nhìn mình, dường như anh có chút hối hận, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị hai, bỏ đi, người đàn ông đó nếu đã muốn chia tay với chị thì chia tay đi, chị hà tất cứ túm lấy Nghiêng Thành mãi không buông? Đừng nói là bọn họ bị mấy tay săn ảnh chụp được, cho dù là bọn họ thật sự uống rượu thì có làm sao? Hai người đã chia tay rồi, thật không biết người đàn ông đó có gì tốt, làm chị đòi sống đòi chết như vậy!”
“Làm sao anh mới nói cho tôi?”
Cặp lông mày đen như mực của Kỷ Vân Huy nhíu lại: “Sao cô biết phải “làm sao” thì mới nói cho cô? Không lẽ tôi không thể không vụ lợi gì mà nói cho cô sao?”
Tô Thiên Kiều cười phá lên: “Anh là người làm ăn, anh không phải là tổ chức từ thiện!”
Kỷ Vân Huy nói: “Cô nói đúng.” Kỷ Vân Huy trầm ngâm một lúc rồi nhìn Tô Thiên Kiều và nói: “Tôi cũng thật sự có chuyện muốn cô giúp!”
Anh ta giơ bàn tay trắng nõn thon dài lên, từ từ quay ly rượu trong tay dưới ánh mặt trời, anh ta nhìn Tô Thiên Kiều cười nói: “Người bạn trai đó của Lý Tuệ Na, thật ra không phải là người năm đó bị đồn là người bạn trai nghèo khổ…anh ta là người đàn ông có thể làm cho tài chính của thành phố ven biển này sụp đổ, đến tôi đây…cũng không dám tùy tiện mạo phạm anh ta!”
Bàn tay của Tô Thiên Kiều không khỏi bị kéo căng, đang rót rượu thì tay cô liền ngừng lại một lát, cô cố hết sức để bình tĩnh nhìn về phía Kỷ Vân Huy: “Vậy sao?”
Kỷ Vân Huy gật đầu: “Nhưng mà, tôi khuyên cô tốt nhất là đừng đến gần anh ta quá!”
“Vì sao?” Tô Thiên Kiều khó hiểu hỏi anh ta, trong lòng cô vừa có một sự khẳng định, tim cô cứ không ngừng đập thình thịch.
“Bởi vì…anh ta hoàn toàn không thích phụ nữ, người ta nói năm đó sau khi anh ta đau khổ vì mất đi người vợ thì biến thành một người cấm dục, nói không chừng có thể anh ta thích đàn ông!”. Kỷ Vân Huy quan sát Tô Thiên Kiều một vòng từ trên xuống dưới và nói: “Người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi như cô, anh ta đến một chút hứng thú cũng không có!”
“Ồ?” Tô Thiên Kiều chỉ im lặng lắng nghe, muốn nghe thêm nhiều thông tin liên quan đến anh hơn từ miệng Kỷ Vân Huy.
“Cho nên nếu cô muốn có được “Bình Minh” từ tay anh ta, trừ khi cô có thể như tôi, có mối quan hệ sinh lời với anh ta, có thể anh ta sẽ cân nhắc!” Kỷ Vân Huy nói, rồi lại tự lẩm bẩm: “Nhưng mà cũng lạ thật, vì sao anh ta cũng muốn có “Bình Minh”, chẳng lẽ là vì thích người phụ nữ đã chết mà người ta đồn đại?”
“Người phụ nữ đã chết của anh ấy? Là sao?” Tô Thiên Kiều nghe đến đây, liền có bộ dạng của một kẻ thích hóng hớt.
Kỷ Vân Huy nói: “Hình như là người vợ mà anh ta đau khổ vì đã đánh mất bảy năm trước.”
“Đau khổ vì mất vợ?” Tô Thiên Kiều cười mỉa mai, tài bịa chuyện của cậu chủ quả cao siêu thật, người vợ đã chết bảy năm trước, là nói đến cô sao?
“Đúng vậy, mọi người nói từ đó về sau, anh ta không hề đến gần một người phụ nữ nào nữa, chậc chậc…đáng tiếc, đáng tiếc cho người đàn ông độc thân hiếm có này!” Kỷ Vân Huy mỉm cười lắc đầu, Không hề để ý đến sắc mặt có chút không được bình thường của Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều vẫn đang lắng nghe, chú đến mỗi từ, mỗi cảm xúc của anh ta, đợi Kỷ Vân Huy nói xong cô mới nói: “Bất kể ra sao, có được “Bình Minh” hay không, đó cũng là chuyện của tôi, anh chỉ cần nói cho tôi anh ta là ai là được. Còn nữa…anh muốn tôi làm gì, mới chịu nói cho tôi?”
Kỷ Vân Huy đặt ly rượu xuống, gương mặt nhợt nhạt, có lẽ là do say rượu, từ từ được mạ lên một tầng đỏ ửng, anh ta nói với Tô Thiên Kiều: “Tôi…muốn cô giúp tôi hoàn toàn hủy bỏ đi hôn sự với nhà họ Thẩm!”
“Cái gì?” Tô Thiên Kiều kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Thiên Huy, giọng nói cũng hơi nặng nề, sau đó cô ý thức được liền thấp giọng rồi cảm thấy rất kỳ lạ, cô hỏi anh ta: “Anh nói thật sao?”
Kỷ Vân Huy gật đầu: “Say rượu sẽ nói lời thật lòng, cô biết là ý gì không? Lúc nãy ở nhà họ Thẩm có lẽ vì tôi tức giận, nhưng mà bây giờ, tôi nói thật đấy, tôi chịu đủ rồi, thật sự…chịu đủ rồi!”
Tô Thiên Kiều cau chặt mày, cô im lặng lắng nghe anh ta nói.
Kỷ Vân Huy nở một nụ cười cay đắng, anh ta nhìn Tô Thiên Kiều rồi tiếp tục nói: “Giữa tôi và cô ấy quả thật là có tình yêu, nhưng mà tính cách quá khác nhau, Thanh Thu là một người đa nghi, chúng tôi ở bên cạnh nhau sẽ cô cùng đau khổ mà thôi, nếu đã như vậy, đau khổ lâu dài không bằng đau khổ một lúc, chi bằng nhân lúc này chia tay quách cho rồi, tôi hoàn toàn nghĩ kĩ rồi, giữa hai chúng tôi ngoài tình yêu, ngoài yêu mến ra, còn lại chỉ là những hiềm nghi, cô hiểu cảm giác này không?”
Anh ta nhìn Tô Thiên Kiều bằng ánh mắt đau khổ, vẻ mắt cũng rất xót xa mệt mỏi, nhất thời Tô Thiên Kiều thật sự không nói ra được lời nào.
Kỷ Vân Huy thở dài thườn thượt: “Nhưng tôi cũng biết, giữa tôi và cô ấy ngoài chuyện tình cảm ra, nhiều hơn là lợi ích gia tộc, nếu như hai người chúng tôi chia tay, quả thật cũng rất khó, nói về chuyện gia tộc, cũng là một điều rất tai hại, cho nên….cô là người nhà họ Thẩm, tôi mong cô có thể giúp tôi, bất kể là dùng cách gì.”
Ánh mắt anh ta rất chân thành và nghiêm nghị, cứ nhìn thẳng vào Tô Thiên Kiều, tràn đầy kỳ vọng.
Bị một người đàn ông xuất sắc đẹp trai chết người nhìn bằng ánh mắt đau buồn như vậy, cho dù đối với bản thân không có lợi ích gì có thể nói đến, thì cũng sẽ không nhẫn tâm mà cự tuyệt thỉnh cầu của anh ta!
Tô Thiên Kiều không biết đáp lại ra sao, cô trầm ngâm một lúc rất lâu mới từ từ nói: “Tôi chẳng qua chỉ là một người ăn nhờ ở đậu mà thôi, anh nghĩ rằng tôi có tư cách gì đi quyết định hoặc làm chủ chuyện này? Cho dù là thành công, tôi chỉ sợ nhà họ Thẩm sẽ đuổi tôi đi, đến lúc đó tôi thật sự sẽ thành một kẻ không có nhà để về!”
“Vậy thì phải xem sự cân nhắc trong lòng cô, đối với cô, chuyện gì quan trọng hơn thì cô làm chuyện đó!” Kỷ Thiên Huy mỉm cười rồi nhìn Tô Thiên Kiều bằng ánh mắt bí hiểm: “Tôi chỉ là một doanh nhân, chỉ cần có lợi ích, tôi sẽ làm, không giống như cô. Đợi cô có câu trả lời hẵng trả lời tôi, tôi không gấp.”
Tô Thiên Kiều không nói được lời nào, cô đưa cái ly to như nắm tay bằng sứ lên, một hơi uống hết nửa ly rượu trắng còn sót lại, chắc là uống nhanh quá, mùi hắc tràn ngập trong cổ họng cô, làm Tô Thiên Kiều ho dữ dội…
Ban đêm.
Tô Thiên Kiều sau khi uống rượu với Kỷ Vân Huy xong, tuy là chưa say đến mức nói bậy bạ, nhưng mà cũng đã say rồi, cô ngồi trên taxi, đầu óc cô cứ mê man.
Sân nhà họ Thẩm tối om, chỉ có một cái đèn chiếu sáng yếu ớt ở cổng.
Tô Thiên Kiều liêu xiêu đi đến cổng bật đèn lên, cố hết sức làm thật nhẹ nhàng, cô sợ sẽ làm người nhà họ Thẩm tỉnh giấc.
“Tách.”
Cô vẫn chưa bước vào cửa lớn nhà họ Thẩm thì đột nhiên có tiếng “tách”, đèn thoáng chốc được mở lên, đèn huỳnh quang sáng như ban ngày, chiếu thẳng vào làm Tô Thiên Kiều nheo mắt lại.
“Đại tiểu thư, cuối cùng cũng về rồi. Sao? Chơi vui không?” Một giọng nói chanh chua quen thuộc truyền đến, Tô Thiên Kiều nhìn vào trong nhà, người nhà họ Thẩm đang ngồi ngay ngắn, cảm giác ngà ngà say cũng sợ hãi biến mất đi ba phần. Tô Thiên Kiều kinh ngạc nhìn mọi người, ngoại trừ Thẩm Thanh Thu đang xụ mặt, nhìn rất khó coi ra, những người còn lại mặt mày đều nặng nề, đến sắc mặt của Thẩm Minh Dương cũng rất tệ.
Tim Tô Thiên Kiều đập tình thịch, một linh cảm không tốt mơ hồ hiện ra.
“Mấy người…đang đợi cháu sao? Trực giác mách bảo Tô Thiên Kiều là tình hình có gì đó không đúng lắm, cô ngập ngừng nhìn Thẩm Minh Dương, trong mắt anh ngoài sự lực bất tòng tâm, nhiều hơn là phảng phất sự thất vọng.
Tô Thiên Kiều thầm nghĩ: Không xong rồi. Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Thẩm Minh Dương sẽ không như vậy, hơn nữa chuyện này chắc chắn là rất gay go.
Trong lòng mơ hồ biết được chuyện gì đó, cơn say cũng biến mất đi một nửa, cô nhìn mọi người, nhưng không có ai đáp lại lời cô.
Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu tức giận nhìn Tô Thiên Kiều, lạnh lùng nói với Giang Thư Lan: “Mẹ, mẹ thấy chưa? Người cô ta toàn mùi rượu, nhìn bộ dạng này cũng không biết kiêu ngạo và vui sướng đến mức nào nữa, con đã nói chuyện đó nhất định là sự thật, mẹ còn do dự cái gì? Nhanh đuổi người phụ nữ không biết xấu hổ này ra ngoài!”
Có lẽ đối với người bình dân như cô, Thẩm Thanh Thu mắng thế cũng đã khách khí lắm rồi, với người phụ nữ nổi tiếng trong giới thượng lưu này mà nói, làm như vậy là rất mất lịch sự.
Nhưng người nhà họ Thẩm chẳng có ai đứng ra nói đỡ cho Tô Thiên Kiều lấy một câu, kể cả Thẩm Minh Dương, điều này càng làm Tô Thiên Kiều lo lắng, nếu nói người cô toàn mùi rượu thì còn đúng, nhưng kiêu ngạo và vui sướng, từ đâu mà nói ra vậy?
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tuy trong lòng cô đã lờ mờ đoán ra chuyện gì đó, Tô Thiên Kiều vẫn chưa bỏ cuộc mà hỏi một câu.
“Thẩm Nghiêng Thành, cô giả vờ giỏi thật!” Thẩm Thanh Thu liên tục cười mỉa mai mấy tiếng, từ sau lưng lấy ra một xấp ảnh ném mạnh vào mặt Tô Thiên Kiều, nhìn vào Tô Thiên Kiều đang sững sờ và nói: “Cô giải thích cho tôi một chút, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Tô Thiên Kiều bất ngờ vì Thẩm Thanh Thu vô văn hóa như vậy, đồng thời cũng ngạc nhiên hơn vì mấy bức ảnh đó.
Cô vốn dĩ không cần cúi đầu nhìn những tiểu tiết cụ thể của xấp ảnh dày cộp đó, chỉ cần nhìn bức ảnh trên cùng thì đã hiểu ra là chuyện gì.
Đây là những bức ảnh không rõ ràng được chụp ở bên ngoài khi cô và Kỷ Vân Huy ở quán rượu Dật Phẩm uống rượu, sau khi họ ra khỏi quán rượu, đã bị chụp lại “những bức ảnh thân mật” mà cô đỡ Kỷ Vân huy lên xe, những bức ảnh này thật sự dễ làm người khác hiểu nhầm, lúc đó Kỷ Vân Huy uống nhiều rượu quá, Tô Thiên Kiều cũng uống không ít, hành động dây dưa của cả hai nhiều không đếm hết.
Quán rượu Dật Phẩm không thể để người ngoài đi vào chụp ảnh, nhưng chụp ở ngoài, sau khi bọn họ ra khỏi cửa mới chụp, điều này cũng không tránh được.
Sắc mặt Tô Thiên Kiều hơi khó coi, xui xẻo thật, bây giờ mấy tay chụp ảnh đúng là chỗ nào cũng có mặt.
“Xem chuyện tốt cô đã làm đi, đây là anh rể tương lai của cô đấy? Sao cô lại có thể làm chuyện này? Tôi phòng ngày phòng đêm, không ngờ rằng người trong nhà là khó phòng nhất, tôi cứ nghĩ sao hôm nay Vân Huy có thể nói ra chuyện chia tay, lúc trước dù chúng tôi có cãi nhau như thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ không nói chia tay, hóa ra là vì cô!” Mặt Thẩm Thanh Thu đỏ bừng, khí thế mắng người đang dâng cao lên.
“Chị hai.” Thẩm Minh Dương dường như là không nghe nổi nữa, anh bình tĩnh cắt ngang bộ dạng đang nhục mạ người khác của Thẩm Thanh Thu rồi thở dài, anh thất vọng nhìn Tô Thiên Kiều: “Nghiêng Thành, em giải thích đi.”
Lúc này, Thẩm Minh Dương có lập trường trung lập, anh không giúp ai cả.
“Đúng là em đã đi uống rượu với anh Vân Huy!” Tô Thiên Kiều nhìn Giang Thư Lan đang im lặng: “Thím, chuyện không như mọi người nghĩ đâu, anh Vân Huy chia tay với chị hai, cũng không liên quan gì đến cháu!”
“Anh Vân Huy anh Vân Huy, cô gọi thuận miệng thật đấy nhỉ!” Thẩm Thanh Thu lạnh lùng cắt ngang lời Tô Thiên Kiều: “Vậy cô nói cho tôi biết chuyện này là sao đây? Cô đừng nói với tôi, cô chỉ trùng hợp gặp anh ấy, bố mẹ cô tuy để lại cho cô không ít tiền, nhưng cô làm hội viên của quán rượu này cũng xa xỉ quá đấy, huống chi tôi đã điều tra rồi, cô vốn dĩ không làm hội viên, cũng chính là nói hai người không phải tình cờ gặp nhau, mà là hẹn nhau!”
“Em tìm anh Vân Huy có chút chuyện.” Tô Thiên Kiều nghiêm túc nói, cô liếc nhìn Thẩm Minh Dương, ánh mắt cô thấp thoáng có chút thất vọng.
Nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Minh Dương cũng biết tính cách Tô Thiên Kiều, hơn nữa, Thẩm Minh Dương cũng là người duy nhất biết được chân tướng, tìm Kỷ Vân Huy nghe ngóng thân thế của cậu chủ, chuyện này rất hợp lý, chắc là Thẩm Minh Dương gặp phải chuyện của Thẩm Thanh Thu, nhất thời không hiểu ra.
Thẩm Minh Dương thấy ánh mắt Tô Thiên Kiều nhìn mình, dường như anh có chút hối hận, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị hai, bỏ đi, người đàn ông đó nếu đã muốn chia tay với chị thì chia tay đi, chị hà tất cứ túm lấy Nghiêng Thành mãi không buông? Đừng nói là bọn họ bị mấy tay săn ảnh chụp được, cho dù là bọn họ thật sự uống rượu thì có làm sao? Hai người đã chia tay rồi, thật không biết người đàn ông đó có gì tốt, làm chị đòi sống đòi chết như vậy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook