HÀO MÔN QUYỀN QUÝ
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi

Thẩm Minh Dương nhìn thời gian một chút, nói ra: "Còn mấy phút nữa là có thể đến nơi, chị buông lỏng ra một chút đi!"

"Được, được..."

Thẩm Minh Dương thông qua quan hệ của mình tìm một bác sĩ chỉnh hình từ Hàn Quốc đến đây kiểm tra thương thế cho Tô Thiên Kiều, sau đó hẹn thời gian làm phẫu thuật cho cô!

"Đến rồi đến rồi..." Thẩm Minh Dương nghe thấy tiếng đập cửa lập tức đứng dậy đi mở cửa.

Sau một phen giới thiệu ân cần thăm hỏi liền bắt đầu kiểm tra thương thế, hẹ thời gian làm phẫu thuật là ba ngày sau!

"Cô Tô, cô nghĩ xong chưa?" Ba ngày sau trong bệnh viện, bác sĩ Hàn Quốc dùng ngôn ngữ không lưu loát của mình xác nhận lại một lần nữa với Tô Thiên Kiều đang nằm dưới đèn phẫu thuật.

Tô Thiên Kiều thở dài một cái thật sâu, nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, tất cả... đều làm theo như tôi đã nói lần trước đi!"

Bác sĩ do dự một chút, nói ra: "Cô có muốn suy nghĩ thêm một chút không? Nếu như làm theo phương án kia... thì sau này ngay cả người thân của cô nhìn thấy cô cũng chưa chắc đã có thể nhận ra được!"

"Tôi chắc chắn, bác sĩ, xin anh bắt đầu làm phẫu thuật đi..."

"Như vậy... được rồi!" Đèn phẫu thuật phát ra ánh sáng lạnh buốt, thuốc tê tiêm vào, Tô Thiên Kiều mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi...

Tất cả quá khứ đều sẽ biến thành bọt biển, sau này cô không còn là Tô Thiên Kiều nữa, Tô Thiên Kiều... chỉ là một người đã chết, không còn bất kỳ ai nhớ đến nữa...

Nửa năm sau.

"Vô Tình, hôm nay là ngày chị bỏ băng gạc, hổi hộp không?" Thẩm Minh Dương đứng ở trước mặt Tô Thiên Kiều nhìn gương mặt bị băng gạc bao quanh của cô, hỏi.

Tô Thiên Kiều tỏ vẻ nhẹ nhõm nở nụ cười, nói ra: "Minh Dương, hình như cậu còn căng thẳng hơn cả tôi nữa!"

"Hic..." Thẩm Minh Dương hơi lúng túng buông lỏng bàn tay đang nắm thật chặt tay Tô Thiên Kiều ra, cả bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, có chút lúng túng nở nụ cười, nói ra: "Tôi chưa từng chưa thấy qua gương mặt mới của chị cho nên rất chờ mong, dù sao chúng ta cũng đã ở chung được nửa năm rồi mà tôi còn chưa biết dáng dấp của chị ra sao đâu!"

Tô Thiên Kiều hơi do dự một chút, nói: "Trước kia tôi cũng sớm đã chết rồi!"

Thẩm Minh Dương gật gật đầu: "Tôi biết chị không muốn nhắc lại những chuyện đã qua nên tôi cũng không muốn hỏi chị." Cậu ta dừng một chút lại cười nói: "Nhưng mà tôi nghĩ trước kia chị chắc chắn rất xinh đẹp!"

"Ồ? Vì sao cậu lại cho rằng như vậy?" Tô Thiên Kiều hỏi.

Thẩm Minh Dương suy tư một chút, đáp: "Bởi vì qua ánh mắt của chị tôi có thể thấy được điều đó, chị là một người đẹp khó gặp được!" Cậu ta hơi có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc, tôi không có duyên nhìn thấy mà thôi!"

Tô Thiên Kiều cười, hít sâu một hơi, nói ra: "Bác sĩ cậu tìm tới kia tay nghề rất tốt nên đương nhiên tôi còn xinh đẹp hơn so với trước kia, cho nên cậu không được tôi gặp trước cũng không có gì phải tiếc nuối!"

"Chị nói đúng, bỏ ra đi!" Thẩm Minh Dương hít sâu một hơi, đem cây kéo nhỏ đưa cho Tô Thiên Kiều: "Tới đây, cắt ra đi!"

Tô Thiên Kiều lại đem cái kéo kia đưa cho Thẩm Minh Dương, nói: "Minh Dương, là cậu cho tôi sinh mệnh lần thứ hai, cho nên... cậu cắt đi, hôm nay là ngày mà tôi sống lại một lần nữa, tôi muốn cậu chính là người đầu tiên nhìn thấy diện mạo mới của tôi."

"Được!" Thẩm Minh Dương không tiếp tục do dự nữa, nhận lấy cái kéo, hít sâu một hơi sau đó đưa cái kéo tới, ngón tay nhẹ nhàng khẽ động, từng vòng từng vòng băng gạc màu trắng, chậm rãi rớt xuống...

"Sao vậy? Không xinh đẹp sao?" Tô Thiên Kiều đưa tay sờ lên gương mặt của mình, vội vã cuống cuồng nhìn Thẩm Minh Dương hỏi.

Thẩm Minh Dương chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, nửa ngày cũng không nói ra một câu.

Lòng Tô Thiên Kiều không khỏi "Lộp bộp" một chút, nói: "Sao vậy? Có phải rất xấu hay không? Có phải rất khó coi hay không? Tôi cũng biết..."

Tô Thiên Kiều biến sắc mặt, quay người như tìm kiếm cái gì đó.

"Tìm gương sao!" Thẩm Minh Dương khó khăn nuốt một ngụm nước bọt giống như nhìn qua một chút liền biết được yêu cầu của Tô Thiên Kiều, cậu ta thuận tay lấy ra một tấm gương từ phía sau đưa cho Tô Thiên Kiều!

Tô Thiên Kiều vội vàng đoạt lấy tấm gương, soi lên mặt mình, chăm chú nhìn lại...

Chính cô, cũng hoàn toàn kinh sợ rồi...

Khuôn mặt rất đẹp, đẹp đến mức ngay cả chính bản thân Tô Thiên Kiều cũng không dời nổi mắt.

Chỉ là, trở nên không còn giống cô nữa.

Mắt hai mí sâu hơn, tròng mắt đen nhánh giống như được giải phóng tỏa ra ánh sáng chói mắt, chỉ là ánh mắt đó không còn trong suốt nữa...

Mũi so với trước kia càng thêm cao thẳng nhỏ nhắn khiến cho cả gương mặt nhìn cũng khác biệt rất lớn, cảm giác càng thêm có lập thể hơn.

Bờ môi đỏ xinh đẹp, làn da trắng nõn, lông mày cũng được chỉnh sửa...

Dáng vẻ này, thật là đẹp, đẹp không thể dời mắt được.

Tô Thiên Kiều nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ này... hình dung như thế nào được đây?

Chỉ một từ đẹp đã không thể biểu đạt được hết nữa rồi, gương mặt này thuộc về loại tuỳ tiện nhìn qua là có thể khiến cho đàn ông nổi lên ham muốn nguyên thủy nhất.

Mặt mày nhất chuyển, quyến rũ động lòng người giống như một con cừu non rơi vào trong nước mưa, hết sức làm cho người ta đau lòng, khiến người ta không có cách nào từ chối yêu cầu của cô.

Trước kia Tô Thiên Kiều cũng đã rất đẹp giống như một con yêu hoa hồ điệp hung hăng chiếm lấy trái tim của người khác, tụ hợp của thanh thuần và quyến rũ, còn bây giờ cô lại giống như một con cừu non nhỏ yếu không khỏi khiến cho lòng người phải lo lắng, khiến cho không một ai có thể cự tuyệt.

Nói như thế nào đây? Giống như một đứa trẻ phấn nộn, như một con cừu non yếu ớt, cô sẽ khiến cho đàn ông cảm thấy mình rất cường đại nhưng lại không đành lòng tới chà đạp, cái gọi là cạm bẫy ôn nhu đoán chừng cũng chỉ có như thế.

Cô đã đem thanh thuần quyến rũ và đáng thương phát huy đến cực hạn, cô đã được định trước sẽ chói mắt như thế!

Tô Thiên Kiều bỗng nhiên bật cười, cười vô cùng vui vẻ.

"Minh Dương, giúp tôi tìm một thân phận, tôi muốn gia nhập vào giới thượng lưu của thành phố Hải Tân, tìm anh ta!" Tô Thiên Kiều nhìn vào tấm gương đem ánh mắt của mình khiến nó trở nên lạnh lùng, tận đến khi không có một tia tình cảm nào mới thôi!

Bảy năm sau!

Sân bay thành phố Hải Tân, một cô gái trẻ tuổi mặc váy ngắn màu vàng nhạt vô cùng chói mắt xuất hiện trong đám người, chỉ thấy da thịt cô trắng nõn, đôi mắt sáng tỏ, dường như mùa hè ở thành phố Hải Tân vì sự xuất hiện của cô mà trở nên mát mẻ hơn.

"Vô Tình… "

Một người đàn ông cao lớn anh tuấn từ phía sau lưng vỗ lên bờ vai của cô một cái, cười nhẹ nhàng nói ra: "Thật xin lỗi, nhỡ xe!"

Cô gái quay đầu lại nhìn người đàn ông qua bảy năm không gặp đã trở nên thành thục mỉm cười, nói: "Không sao!"

Hai người nói hai câu, người đàn ông liền cầm hành lý của cô gái mang lên một chiếc xe đua màu đỏ chói mắt.

"Vô Tình, mấy năm qua sống tốt chứ?" Một tay Thẩm Minh Dương giữ tay lái lao vùn vụt trên đường lớn, vừa nhàn nhã nói chuyện với cô gái bên cạnh vừa đánh giá dung mạo không chút thay đổi của cô, thần thái càng thêm động lòng người.

Tô Thiên Kiều quay đầu nhìn Thẩm Minh Dương một cái: "Nhờ anh chăm sóc cả, nhưng... lần này thật sự làm xong chứ?"

Thẩm Minh Dương gật đầu: "Ừ, đã qua bảy năm rồi, nếu tôi vẫn không giải quyết được thì sao tôi còn mặt mũi gặp chị được chứ!"

Bảy năm trước, Tô Thiên Kiều nhờ Thẩm Minh Dương tạo cho mình một thân phận không có kẽ hở gia nhập vào giới thượng lưu của thành phố Hải Tân nhưng chuyện này nhìn qua thì đơn giản nhưng khi xử lý lại mất thời gian những bảy năm.

Từ khi "Ngôi sao sa mạc" và "Bình minh" bị bạn trai nghèo của Lý Tuệ Na cướp đi mất, hành động của Thẩm Minh Dương ở thành phố Hải Tân giống như bị người nào đó giám sát.

Tô Thiên Kiều và anh đều đồng thời cảm thấy có gì đó không thích hợp, chỉ sợ cậu chủ đã phát hiện ra cái gì nên đứng sau thao túng, thế là hai người liền dừng tất cả hành động lại, đưa Tô Thiên Kiều đến Thượng Hải.

Sau khi Thẩm Minh Dương đưa Tô Thiên Kiều đến Thượng Hải cũng không hề qua đó thăm cô, mục đích chính là vì muốn giấu kín không để cho cậu chủ phát hiện.

Bảy năm qua, Thẩm Minh Dương đã hoàn thành việc học sau đó tiếp quản Thẩm thị, qua thời gian ba năm ngắn ngủi đã thành lập vô số mạng lưới quan hệ cho mình, bây giờ đã người đàn ông độc thân vàng chạm tay có thể bỏng ở thành phố Tân Hải.

"Vậy, thân phận bây giờ của tôi là gì?" Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe lao vùn vụt qua, Tô Thiên Kiều kềm chế mình không suy nghĩ linh tinh, hỏi Thẩm Minh Dương.

Thẩm Minh Dương cười nói: "Lần này thân phận của chị tuyệt đối không có kẽ hở nào, ngay cả tôi cũng phải tin tưởng!"

"Ồ?" Tô Thiên Kiều mỉm cười nhìn về phía Thẩm Minh Dương, bây giờ nụ cười trên mặt cô đã ngày càng trở nên tự tin hơn trước.

"Chị xem tấm ảnh này một chút đi!" Một tay Thẩm Minh Dương nắm chặt tay lái, một tay khác lấy một tấm ảnh từ tủ chứa đồ nhỏ trên xe ra đưa cho Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều cầm lấy xem xét phát hiện trong ảnh chụp là một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi xinh đẹp động lòng người, khí chất cao quý.

Đây cũng không phải là điểm đáng chú ý, đáng chú ý là mặt mày thần thái của cô gái này lại có ba phần giống với Tô Thiên Kiều.

Mặc kệ là Tô Thiên Kiều trước đây hay là sau khi cô đã xử lý vết sẹo cùng với cô gái trong tấm ảnh nhìn rất giống nhau.

Nhất là đôi mắt và thần thái, hình dáng lông mày càng là giống nhau như đúc.

"Đây là ai?" Trái tim Tô Thiên Kiều nhảy lên một cái, mơ hồ có một dự cảm.

Khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Minh Dương nở một nụ cười tươi rói dưới ánh mặt trời, nói ra: "Đây là con gái của một người họ hàng của ba tôi, tên là Thẩm Nghiêng Thành"

"Cho nên?" Tô Thiên Kiều cũng không nhiều lời, chỉ nhàn nhạt hỏi.

"Một nhà bọn họ đã di dân đến Canada từ những năm tám mươi của thế kỷ trước rồi, nửa năm trước truyền đến một tin tức, người họ hàng này của ba tôi cũng chính là bác trai bác gái của tôi bất hạnh gặp nạn chỉ còn lại cô em gái Thẩm Nghiêng Thành hai mươi hai tuổi này, cô ấy vẫn còn đang học đại học năm thứ tư, đáng tiếc chúng tôi không ai tìm được cô ấy."

"Sau đó thì sao?" Ánh mắt Tô Thiên Kiều sáng lên, nhìn về phía Thẩm Minh Dương.

Thẩm Minh Dương cười: "Chị thông minh như vậy hẳn là đoán được rồi mà!"

"Cậu muốn tôi giả mạo thân phận của cô ấy, làm em họ của cậu?" Tô Thiên Kiều có chút không dám tin hỏi.

"Ừm!" Thẩm Minh Dương gật đầu.

Mặc dù cũng đã đoán được phần nào nhưng khi nhìn thấy Thẩm Minh Dương gật đầu, Tô Thiên Kiều vẫn có chút không thể tin được: "Cái này sao có thể? Mặc dù tôi và em họ cậu có mấy phần giống nhau nhưng dù sao vẫn có sự khác biệt, hơn nữa... nếu cô ấy trở về thì tôi phải làm sao bây giờ? Mà cậu cũng không sợ đến lúc đó mẹ cậu tới tìm cậu gây phiền phức à? Mà lại, tuổi của tôi so với cô ấy còn lớn hơn ba bốn tuổi nữa, nhìn cũng không trẻ như vậy!"

Thẩm Minh Dương nói: "Nửa năm trước lúc cục cảnh sát nước ngoài gọi điện thoại tới chúng tôi đều vô cùng kinh ngạc, từ sau khi ba tôi qua đời thì một nhà bác họ tôi cũng rất ít lui tới với nhà chúng tôi, mẹ tôi đem chuyện này giao lại cho tôi nhưng tôi đã dùng hết năng lực mà vẫn không tìm thấy cô em họ kia, mà đúng lúc, sau khi vết thương của chị hồi phục lại lại có mấy phần giống với cô ấy cho nên tôi mới nghĩ đến chủ ý không có chút kẽ hở này, tôi đã nói qua với mẹ tôi là hôm nay sẽ dẫn em họ về nhà, cho bà ấy một điều ngạc nhiên!"

"Không được không được... tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, hoàn toàn chưa nghĩ ra cách đối phó tốt nhất!" Tô Thiên Kiều bắt đầu khẩn trương lên.

"Vì sao lại chưa chuẩn bị được tâm lý? Vô Tình, chị đang sợ cái gì?" Thẩm Minh Dương bất mãn nhìn Tô Thiên Kiều một cái, giật giây nói: "Chị muốn không có kẽ hở nào thì đây là biện pháp tốt nhất rồi, ảnh chụp này của em họ tôi là gửi tới từ rất nhiều năm trước rồi, chúng tôi căn bản chưa từng thực sự gặp mặt cô ấy, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, hình dáng thay đổi là chuyện khó tránh khỏi, về phần tuổi tác... nhìn chị nhiều nhất chỉ mới hai mươi tuổi thôi, chị yên tâm đi, chuyện thẻ căn cước của chị mẹ tôi cũng sẽ giúp chị giải quyết, đây là chuyện tốt như thế nào chứ? Giống như đặc biệt chuẩn bị cho chị vậy!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương