HÀO MÔN QUYỀN QUÝ
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu

Làm sao giờ? Nếu cô làm chuyện vợ chồng với anh, vậy anh sẽ phát hiện ra thân phận của Tô Thiên Kiều, nếu không làm cùng anh… Thẩm thị phải làm sao đây?

“Xoạt…” Khi cô đang suy nghĩ linh tinh, cửa nhà tắm mở ra.

Tô Thiên Kiều giật mình, nhìn về phía nhà tắm, cố hết sức ngồi vào sát góc sofa.

Nguyễn Hạo Thiên vừa lau khô tóc, tay tùy tiện ném khăn lau sang một bên, nói với Tô Thiên Kiều: “Lại đây!”

Tô Thiên Kiều sững sờ, hơi nhích lại.

“Qua đây chút nữa!” Anh nói.

Tô Thiên Kiều lại nhích thêm chút nữa, lát sau, thấy mãi mà anh vẫn chưa có phản ứng gì, biết là anh lại tức giận, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy sắc mặt anh khó coi, ý thức được là do mình làm chưa được, do dự một chút, xoay người 360 độ, từ từ ngồi lên đùi anh…

Trước kia cô quá lạnh nhạt, lúc này lại bỗng nhiệt tình như thế, Nguyễn Hạo Thiên không kịp phản ứng lại, ngây người mất hai giây, lúc này mới ôm chặt lấy eo Tô Thiên Kiều.

Không đợi anh có hành động gì, Tô Thiên Kiều liền vụng về dán lên người anh…

Nguyễn Hạo Thiên chờ nửa ngày, lại phát hiện cô không có chút kỹ thuật nào, cuối cùng đổi khách làm chủ, túm chặt lấy cô…

“Tôi… muốn uống chút rượu!” Tô Thiên Kiều nhỏ giọng đề nghị.

“… Được!” Anh cho rằng Tô Thiên Kiều sợ mình không thể cởi mở, ngại ngùng, vì thế mới muốn uống chút rượu để dũng cảm hơn, suy nghĩ cho “hạnh phúc” lát nữa của mình, đương nhiên anh cũng đồng ý.

Tô Thiên Kiều như được đặc xá, vội vàng bò dậy, nhìn bình rượu vang trên bàn chỉ còn một nửa, nói: “Hay là… mua thêm chút nữa nhé?”

Nguyễn Hạo Thiên duỗi tay chỉ về phía một căn phòng: “Kia là hầm rượu, lần sau trực tiếp lấy ở đó là được, không cần đi mua.”

”Được…” Tô Thiên Kiều ngây ra, lần sau, lần sau còn đến nữa?

Cô vội vàng xoay người đi vào hầm rượu, lấy hai bình rượu vang, một bình rượu Tây, từ từ uống cùng Nguyễn Hạo Thiên.

Hình như hôm nay tâm trạng của Nguyễn Hạo Thiên khá tốt, dưới sự cố gắng khuyên bảo của Tô Thiên Kiều, vậy mà lại uống không ít rượu.

Tô Thiên Kiều thầm vui mừng… nếu cô có thể uống theo cách này của Nguyễn Hạo Thiên, cô đã sớm uống say!

Tiếp đó, hai người họ, tôi một ly, anh một ly, sau đó uống say, liền tám phét chuyện trời nam đất bắc, nói vài chủ đề không đâu vào đâu!

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Tô Thiên Kiều phát hiện, cô ở trong một căn phòng, chắc là phòng của Nguyễn Hạo Thiên.

Cô ôm lấy vầng trán đau kinh khủng, cả người đau như rời từng khúc xương.

Tô Thiên Kiều nghi ngờ kéo chăn xem, cả người trần như nhộng, đen đủi nhất là… Trời, tối qua hai người họ đã… Tối qua kịch liệt đến mức nào chứ?

Vì sao cô không nhớ được cái gì chứ? Vì sao lần nào Nguyễn Hạo Thiên cũng như mang theo thù hận, vì sao chứ?

Rõ ràng anh đã say rồi, bản thân cũng không nhớ nữa, càng không nhớ anh đã uống bao nhiêu, thế nhưng vì sao… anh lại dùng sức thế này chứ?

Tô Thiên Kiều bắt đầu tìm quần áo, tìm một vòng trong phòng, phát hiện trên bàn có một tờ giấy nhớ, bên trên viết: Tôi đi làm đây, không cần trả chìa khóa.

Tô Thiên Kiều sững sờ, đứng dậy đi vào nhà tắm xem, phát hiện trên cổ mình, toàn bộ đều là…

Mắt của cô, bỗng rớt nước mắt…

May là rượu đã khiến bọn họ tê dại, may là Tô Thiên Kiều không nhớ gì, may là, dường như Nguyễn Hạo Thiên cũng không phát hiện thân phận của cô…

Cô hít sâu một hơi, dọn dẹp căn phòng, thay quần áo, sau đó liền gọi điện cho Nguyễn Hạo Thiên, hỏi: “Chuyện của Thẩm thị… Lúc nào anh có thể…”

”Cô chỉ vì cái này mới bán mình cho tôi sao?” Đầu dây bên kia, Nguyễn Hạo Thiên bỗng lạnh lùng, Tô Thiên Kiều không kịp phản ứng lại, rốt cuộc người này làm sao thế? Rõ ràng đang yên đang lành, bỗng nhiên lại lạnh nhạt như thế?

Lẽ nào tối qua anh không quá say, phát hiện ra thân phận của cô?

“Nếu không phải vì Thẩm thị có chuyện, có phải tuyệt đối cô sẽ không đến tìm tôi? Giống như lời sáng qua cô nói, tuyệt đối sẽ không đến Nguyễn thị làm việc, tuyệt đối sẽ không… để tôi đạt được mục đích, có đúng không?” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên càng thêm lạnh nhạt.

Tô Thiên Kiều im lặng một lúc, hỏi: “Anh… sao thế?”

Giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên ở đầu dây bên kia càng thêm lạnh nhạt: “Nói cho tôi biết, lần đầu của cô là dành cho ai?”

Nguyễn Hạo Thiên ném ra một câu không đầu không đuôi như thế, Tô Thiên Kiều hoàn toàn không biết nên trả lời anh thế nào.

Lần đầu dành cho anh? Lần đầu của cô không phải là dành cho anh sao?

Tô Thiên Kiều bỗng phản ứng lại, anh tức giận vì cái này sao? Tối qua… Tối qua anh đồng ý cho cô uống rượu, có phải là… có phải là vì mình vụng về nên cho rằng cô là lần đầu tiên, vì thế mới đồng ý cho cô uống rượu, kết quả phát hiện… cô không phải là lần đầu, vì thế mới cực kỳ tức giận?

Không biết vì sao, khi bỗng nhiên nhận ra chuyện này, Tô Thiên Kiều bỗng nở nụ cười đắc ý…

Nguyễn Hạo Thiên, quả nhiên anh đã từng bước vào tròng, anh đã bắt đầu để ý loại chuyện này, có phải là… Anh cũng có chút tình cảm với Tô Thiên Kiều không?

Nếu không có, sao lại để ý chuyện này chứ?

“Lần đầu của tôi… là một tên khốn nạn!” Tô Thiên Kiều nắm chặt điện thoại, nói từng chữ: “Không phải là tôi tự nguyện, là tên khốn nạn đó, hắn, hắn…” Tô Thiên Kiều không nói tiếp nữa, năm đó, cô bị Nguyễn Hạo Thiên cưỡng hiếp.

Bên kia im lặng một lúc, sau đó giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng giọng điệu vẫn lạnh băng: “Bên phía Thẩm thị, tôi sẽ đến, cô yên tâm đi!”

Nói xong, liền ngắt máy.

Tô Thiên Kiều cũng không quan tâm rốt cuộc anh có hiểu lầm mình hay không, cũng ngắt máy, thu dọn một chút, rời khỏi căn hộ.

Nghĩ một lát, vẫn là cầm theo chìa khóa của căn hộ chứ không bỏ lại.

Sau khi đi thẳng đến bệnh viện, phát hiện Nghiêu Nghiêu vẫn một mình ở đó, Thẩm Minh Dương căn bản chưa từng đến.

Tô Thiên Kiều ngạc nhiên hỏi: “Sao rồi?”

Nghiêu Nghiêu ở đây cả một đêm, viền mắt đã rất đỏ: “Trợ lý của anh họ gọi điện đến, nói là bọn họ họp cả đêm, xử lý công văn, em cũng chưa nói cho anh cả, sợ làm lỡ chuyện của công ty, vì thế, … anh ấy chưa đến.”

Tô Thiên Kiều gật đầu, nói: “Vậy chị đến công ty một chuyến đây!”

Nghiêu Nghiêu gật đầu, gọi Tô Thiên Kiều lại, nói: “Cái đó… Anh Vân Huy cũng đã đến, đang thăm chị cả ở bên kia!”

Tô Thiên Kiều gật đầu, muốn đi thăm hai người rồi mới rời đi.

Vừa đi được 1 bước, liền thấy Nghiêu Nghiêu nhìn chằm chằm cô, hoảng sợ kêu lên.

“Sao thế?” Tô Thiên Kiều hoảng hốt nhìn cô ta.

“Chị, cổ của chị, chị…” Nghiêu Nghiêu ngạc nhiên chỉ lên cổ Tô Thiên Kiều, dường như bỗng nhớ ra gì đó, mắt liền đỏ lên: “Anh ta, anh ta không tốt với chị sao?” Tô Thiên Kiều nhìn biểu cảm quá mức căng thẳng của Nghiêu Nghiêu, không nói thành lời.

Nghiêu Nghiêu vội vàng đi tới, kéo lấy tay áo Tô Thiên Kiều, nhìn những vết tụ máu kia, rồi nhìn xuống xương quai xanh, cũng thấy những vết tụ máu tương tự, nước mắt liền lăn dài: “Mới một đêm đã như này, rốt cuộc anh ta đã làm gì chị thế?”

Tô Thiên Kiều vội vàng kéo lại cổ áo và tay áo cẩn thận, nói: “Không sao, Nghiêu Nghiêu, không sao…”

Viền mắt Nghiêu Nghiêu hồng hồng, lo lắng nhìn Tô Thiên Kiều: “Tối nay chị còn đi không? Anh ta… đồng ý chưa?”

Tô Thiên Kiều thở dài, nói: “Anh ta đã đồng ý rồi!”

Rõ ràng Nghiêu Nghiêu thở phào một hơi, Tô Thiên Kiều cười bình thản cho cô ta yên tâm, xoay người rời đi.

Chẳng qua cô chỉ không muốn Nghiêu Nghiêu lo lắng mà thôi, chuyện như này, nhìn thì có vẻ là lần đầu tiên, nhưng rõ ràng Nguyễn Hạo Thiên đã thể hiện, anh đã có hứng thú với cô.

Ít hôm nữa Tô Thiên Khiều phải đến Nguyễn thị làm, chuyện như này… cô chỉ có thể tránh được thì tránh, nếu không tránh được… cô còn có thể làm thế nào chứ?

Giống như lời Nguyễn Hạo Thiên nói… coi như cô đã bán mình cho anh!

Chỉ cần Nguyễn Hạo Thiên hơi không vừa lòng, anh có thể giúp Thẩm thị, cũng có thể khiến Thẩm thị sụp đổ!

Tô Thiên Kiều đi trong vô thức, bất giác đã đi đến trước cửa phòng bệnh của Thẩm Văn Nhã, bước chân của cô bất giác dừng lại, nhìn cửa phòng bệnh, thở dài vài lần, không muốn để Kỷ Vân Huy và Thẩm Văn Nhã thấy được cảm xúc quá lo lắng của mình.

Đè xuống cảm xúc, khi đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, liền loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc bị kìm nén vọng từ trong ra.

Tô Thiên Kiều ngạc nhiên, dừng tay lại theo bản năng, áp sát tai vào, tập trung lắng nghe, dường như… là tiếng khóc của Thẩm Văn Nhã? Cô ta sao thế?

Tô Thiên Kiều chỉ đứng đó nghe theo bản năng, không hề gõ cửa. Người bên trong sụt sùi một lúc, sau đó là tiếng an ủi vụng về của Kỷ Vân Huy: “Chị đừng khóc nữa, em sợ nhất là phụ nữ khóc, chỉ là… chỉ là… Haizz…”

”Vân Huy, lẽ nào nhiều năm như vậy, tình cảm chị dành cho cậu, cậu còn không hiểu sao? Chị… Giờ chị đã khỏe rồi, Thanh Thu lại đã ra nước ngoài, cậu không thể cho chị một cơ hội sao?”

Lời nói bên trong, truyền ra ngắt quãng, đặc biệt là Thẩm Văn Nhã còn nói rất khẽ, kèm theo tiếng thút thít, Tô Thiên Kiều chỉ có thể tập trung lắng nghe, vừa nghe vừa đoán, ghép lại thành câu như này.

Sau khi nghe xong, cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, che miệng lại, để mình không kêu thành tiếng! Thoắt cái phản ứng lại, vội vàng lùi về sau, giống như sợ bị người bên trong phát hiện, cô đang nghe trộm…

Đây, đây là chuyện gì vậy?

Trời ạ, ai có thể nói cho cô, rốt cuộc chuyện là thế nào không?

Thẩm Văn Nhã, cô ta thích Kỷ Vân Huy?

Trời ạ!

Tình cảm như này, sao Tô Thiên Kiều không nhận ra chứ?

Vừa rồi, vừa rồi là Thẩm Văn Nhã tỏ tình với Kỷ Vân Huy sao?

Đây… Đây là gì chứ, chị ruột thích bạn trai cũ của em gái mình sao?

Không đúng không đúng, nghĩ kỹ lại, tình cảm mà Thẩm Văn Nhã dành cho Kỷ Vân Huy chắc không phải là ngày một ngày hai, trước kia bọn họ cãi nhau, nếu cân nhắc kỹ, Thẩm Văn Nhã nhìn có vẻ là đang khuyên bảo, nhưng dường như lại giống thêm dầu vào lửa…

Hơn nữa cô ta luôn mang dáng vẻ hiền lành yếu đuối, vì thế… trước giờ chưa từng có ai nghi ngờ cô ta!

Nếu không phải lúc này Tô Thiên Kiều tự mình nghe thấy Thẩm Văn Nhã nói những lời như này, cô có nằm mơ cũng không ngờ, Thẩm Văn Nhã lại… có tình cảm với Kỷ Vân Huy?

Hơn nữa, cô ta còn nói, nhiều năm như vậy, lẽ nào, cô ta đã thích Kỷ Vân Huy rất lâu rồi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương