Hào Môn Quân Sủng Hôn
Chương 41: Cá vàng rách có cho cũng không thèm

Chuyện này làm sao có thể chứ?

Vân Tử Luân muốn hỏi chuyện xảy ra khi nào thì nhìn thấy một bộ dáng nhu nhuận của cô gái ngồi trên giường, gương mặt nhỏ nhắn vì cúi xuống nên bị mái tóc che đi làm người ta không thể thấy được vẻ mặt lúc này của cô.

Vân Tử Luân nghĩ rằng vì chuyện này khiến cô sinh ra rối loạn sợ hãi, lại càng nhiều hơn là đau lòng, thân là anh trai, hơn nữa Vân Tịch khi nhỏ chính là được sự yêu thương bao bọc mà lớn, nay gặp phải chuyện này anh cũng đau lòng cho cô.

Vân Tịch cúi đầu không dám ngẩn mặt nhìn anh vì cô cảm thấy mình là một cô gái hư, vậy mà lại làm mặt mũi Vân gia mất sạch như thế, trong đầu nghĩ rằng chắc chắn sẽ bị ăn mắng đôi câu, dù cô có được yêu thương tới mức nào thì chuyện này thật không phải chuyện nhỏ, nhưng ngồi nãy giờ chính là một mảnh yên tĩnh, đợi đến khi bên cạnh, nệm bỗng lún xuống một chút cô mới ngẩn mặt nhìn sang người bên cạnh.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Vân Tử Luân nhẹ giọng hỏi, trong mắt chính là một mảnh nhu hòa nhìn cô, bàn tay to đặt lên tóc cô xoa nhẹ.

"Em...thật xin lỗi, là em không tốt, em đã làm gia đình chúng ta mất mặt." Vân Tịch cười khổ thấp giọng nói.

"Không, chuyện này không phải lỗi của em, nhưng rốt cuộc chuyện đã xảy ra như thế nào? Là ai đã khi dễ em? Nói với anh, có anh và cha làm chống lưng, không cần sợ." Nói về an ủi, Vân Tử Luân cũng không giỏi mấy, anh cũng chỉ có thể nói được ra vài câu đó.

Thật ra cô cũng chỉ rối rắm không biết xử lý chuyện này như thế nào, dù sao cũng là tiểu thư danh môn, điều này không tránh sẽ ảnh hưởng đến Vân gia, nhưng Vân Tử Luân lại suy nghĩ rằng cô chính là vì chuyện này đâm ra quẫn bách rối loạn, cũng không trách Vân Tử Luân nghĩ theo hướng đó được, vì dù sao nói gì thì nói Vân Tịch vẫn là một người phụ nữ, mà ai lại chẳng biết tấm thân hoài bích quan trọng? Gặp phải loại chuyện này không kinh sợ mới là lạ.

Mà ngoài ý muốn, Vân Tịch hiển nhiên lại là một kỳ nhân ngoại lệ khiến người ta lấy làm lạ.

*Kỳ nhân: người lạ

"Không phải đâu anh." Vân Tịch lắc đầu, tuy lời anh nói có phần làm cô cảm động vì được quan tâm lo lắng như thế, nhưng lí do cô đến đâu phải cầu được anh an ủi đâu? Cái cô muốn chính là dò hỏi ý kiến của anh.

Dưới sự nghi hoặc trong ánh mắt Vân Tử Luân, Vân Tịch không nhanh không chậm nói hết tất cả chuyện của mình và Cố Duật Phi sau khi hai người vô tình phát sinh quan hệ và tại sao phát sinh, kể cả việc sáng hôm nay quân nhân đến cửa đón cô đi.

Sau cuộc nói chuyện này, Vân Tử Luân rốt cuộc cũng thông suốt hiểu được tất cả, thì ra mọi chuyện là như thế, anh cũng có chút kinh ngạc khi người quan hệ cùng em gái lại là đại thiếu gia Cố gia - Cố Duật Phi, người này chẳng những là trưởng tử của Cố gia mà còn là một trong số nhân tài trẻ tuổi trong quân nhân, mới hai mươi sáu tuổi đã là Thượng Tá chứng tỏ là một nhân vật không tầm thường.

Vân Tử Luân cũng có chút ảo não nhìn cô, trong mắt ý tứ rất rõ rằng: Không ngờ em lại cao tay như thế, vô tình mà lại câu được con cá vàng.

Khóe miệng Vân Tịch run rẩy, cô cũng chỉ là đi nhầm phòng thôi có được hay không, nhịn không được lập tức trừng mắt lại: Tưởng em muốn sao? Cá vàng gì chứ, rõ là của nợ còn gì!

Mà cho dù có là cá vàng thì là cá vàng rách, cho dù đưa không cô cũng chẳng thèm lấy.

Nếu để Vân Tử Luân biết được suy nghĩ này của cô, phỏng chừng đã tiếc sắt không rèn thành thép, này rõ ràng là có phúc không biết hưởng, Cố Duật Phi là ai chứ, mà con bé chết tiệt này còn ghét bỏ?

Chuyện này mà đem nói lại cho Vân Huân, phỏng chừng còn hận không thể bóp chết cô.

Chuyện tốt như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống còn ghét bỏ kêu là cá vàng rách? Đùa gì vậy, nếu Cố Duật Phi là cá vàng rách vậy cả đất Trung Quốc này cũng chả còn lấy một con cá vàng nào nữa rồi.

Ngoài cửa, Vân Tịch nhạy bén bỗng phát giác ra điều gì đó, ra ngoài cửa kiểm tra thì cũng chỉ có hàng lang tối om.

Cô nghi hoặc, có lẽ là do bản thân quá nhạy cảm nên mới sinh ảo giác.

"Có chuyện gì vậy? Là có ai ư?" Vân Tử Luân nhíu mày bước đến.

Vân Tịch lắc đầu: "Không có, trời đã khuya rồi, anh nghỉ ngơi sớm, em về phòng."

Vân Tử Luân gật đầu nói: "Được, em tính sẽ đưa chuyện này nói cho cha chứ?"

Vân Tịch suy nghĩ, chốc lát ngẩn mặt nói: "Trước mắt chính là không cần đã."

"Anh biết rồi." Vân Tử Luân khẽ cười nhìn cô đáp, như nhớ ra chuyện gì đó anh nói: "Phải rồi, em vừa mới trở về, anh quyết định mở một buổi tiệc tẩy trần cho em."

"Cũng được." Vân Tịch gật đầu, dường như suy nghĩ điều gì đó, cô nhướng mày: "Anh, chắc cũng không phải là có liên quan đến chuyện lập gia đình của em đi?"

"Ừ?"

"Có phải hay không cha trao đổi với anh, buổi tiệc tẩy trần hay nói đúng hơn chính là muốn xem mắt công khai?" Đánh chết cô cũng không tin một chút liên quan đến chuyện này là không có, còn không phải lợi dụng chuyện này chọn thêm vài người trong đó để cô xem qua hay sao? Chỉ cần nói một câu, Vân Huân còn không vì cô rinh người về?

"…" Ừ, quả thật là có chuyện như thế.

Ban đầu khi nghe cô nói không muốn kết hôn, Vân Huân sớm đã mâu thuẫn, vừa lo sợ con gái không gả được, lại cũng không nỡ xa con gái, dù sao tam Vân tiểu thư là người được yêu thương nhất Vân gia, tự nhiên người làm cha như ông cũng luyến tiếc không muốn xa con gái.

Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, con gái lớn dù sao cũng sớm muộn cũng phải kết hôn, nên cho dù có không nỡ ông cũng phải thay cô sắp xếp vài đối tượng kết hôn.

Mà cô vừa trở về, tổ chức tiệc tẩy trần cũng không lấy làm lạ, hơn nữa nói là tiệc tẩy trần, kỳ thực cũng chỉ là mượn cớ để mời mấy danh môn vọng tộc đến cho cô chọn lựa.

Dĩ nhiên ông làm việc này còn có sự góp mặt của Vân Tử Luân, hai cha con chính là cá mè một lưới âm thầm thực hiện.

Vốn ban đầu khi Vân Tịch không đem chuyện này nói ra thì có lẽ sẽ phải đối mặt với rất nhiều buổi xem mắt dàn xếp này, muốn cũng phải xem, mà không muốn cũng phải xem.

Nhưng bây giờ khi đã biết chuyện xảy ra với em gái, người làm anh tự nhiên cũng sẽ không để em gái phải coi mắt gì gì đó nữa.

Theo như cô nói thì chắc có lẽ Cố Duật Phi sẽ lấy cô, mà cho dù Cố Duật Phi có không đồng ý lấy cô đi chăng nữa anh cũng không lo lắng.

Vì cả thành phố S này không ai là không biết Cố gia làm việc dám làm dám chịu, đặc biệt là vị Cố Duật Hành kia, chắc chắn sẽ không để con trai mình đã làm mà không chấp nhận.

Chỉ có lý do đó thôi cũng đã khiến cô buộc phải làm dâu Cố gia, hơn nữa cậu ta còn là một quân nhân! Cứ cho là một âm mưu gì gì đó hay vô tình cũng buộc phải cưới cô!

Vì dù sao em gái anh cũng đã mất tâm thân hoài bích nhờ "phúc" của hắn?

"Hừ, cũng may mắn là em đã nói chuyện này trước với anh rồi, anh lo giải quyết cho tốt đi!" Vân Tịch không chút khách khí nói, ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn anh sau đó xoay người trở về phòng.

Nhìn em gái đột nhiên giận dỗi bỏ đi, Vân Tử Luân sờ sờ mũi, cũng đâu phải tại anh, này là ý của cha mà, anh rõ là oan ức vô cùng, là nỗi oan thiên cổ mới đúng!

Sáng hôm sau.

Ngồi trên bàn ăn cả năm người đều có mặt đầy đủ, ngồi chủ vị là Vân Huân, bên tay phải của ông là Vân Tử Luân và Vân Tịch, tay trái thì có Tương Mịch và Vân Nhạc.

Bữa ăn vì không có ai nói chuyện nên rất nhanh chóng đã xong, lúc này vì còn chưa đến giờ mỗi người nên họ đang sinh hoạt chung, riêng Vân Nhạc đã đến trường cùng Lam Cẩn Hi.

Vân Tử Luân như nhớ ra chuyện gì đó hỏi cô: "Đúng rồi Tiểu Tịch, em đã có dự định gì hay chưa?"

Vân Huân đang ngồi đọc báo tin tức cũng bị lời nói của Vân Tử Luân hấp dẫn nhìn sang.

"Hình như ba nhớ không lầm con trước đó học nghành kinh tế mà nhỉ? Vậy vào Vân thị đi, đến đó Tử Luân có thể trông coi con dễ dàng hơn."

"Ba! Con không phải còn con nít." Trông coi cái gì chứ, Vân Tịch bĩu môi.

"Vào công ty nhà đi, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa vị trí cho em!" Vân Tử Luân cưng chiều xoa đầu cô.

"Tốt nhất là xếp em con vào bộ phận quản lý nào đó hoặc là làm thư ký, ây thôi, cho con bé làm thư ký bên cạnh con đi!"

"Con cũng dự định như thế, sắp xếp chỗ nào vẫn là không yên tâm bằng xếp vào bên cạnh." Vân Tử Luân gật đầu trầm ổn đáp.

Hai người ta một câu ngươi một câu, rốt cuộc chính là đem cô bỏ ngoài rìa, gì vậy chứ! Rõ ràng là đang hỏi cô, sao bây giờ lại thành ra tự hai người họ quyết định rồi?

Trước kia quả thật đúng là cô đã từng học nghành kinh tế, mà khi đó cũng bởi vì Lam Cẩn Hi nên mới gượng ép theo học nghành mình không thích, còn bây giờ thì cô đã chuyển nghành học mình thích qua lâu rồi.

Bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình lúc đó ngu ngốc làm sao, chỉ vì một người mà bỏ biết bao thời gian ra học một môn mình không thích như thế.

Rốt cuộc thì sao? Người ta chưa chắc đã để ý đến chuyện mình làm, bản thân thì cứ như tên hề ngốc suốt ngày bám dính đến hắn, phí hết cả tuổi thanh xuân của bà rồi!

"Hai người khoan đã có được không? Này là đang hỏi ý kiến của con, thế mà lại tự động quyết định tất cả, con còn chưa có đồng ý đâu!" Vân Tịch bất mãn lên tiếng nhắc nhở.

Rốt cuộc thì Vân Huân cùng Vân Tử Luân mới sửng sốt dừng lại, phải nhỉ, rõ là đang hỏi ý kiến mà lại thành ra tự bọn họ quyết định thay Tiểu Tịch rồi, bây giờ Tiểu Tịch đã lớn, đã tự mình có chủ kiến và lập trường riêng, bọn họ chỉ có việc giúp đỡ nêu ý kiến chứ không được thay con bé quyết định mọi thứ.

"Vậy dự định của em?" Vân Tử Luân nhướng mày khẽ hỏi.

Ngay lúc Vân Tịch đang muốn mở miệng thì một giọng nói ngọt ngào dịu dàng cất lên.

"Hay là vào Lam thị đi chị? Hè sắp đến em cũng dự định vào đó thực tập." Vân Nhạc mỉm cười đi vào cửa nhìn cô, theo sau cô ta chính là Lam Cẩn Hi.

Vì đây là nhà vợ tương lai cộng thêm phép lịch sự tối thiểu, Lam Cẩn Hi ưu nhã gật đầu với mọi người.

Tương Mịch nghe thấy giọng con gái quay trở về liền đi ra khỏi phòng bếp: "Nhạc nhi sao quay về nhanh thế con? Để quên đồ hay sao?"

"Dạ là điện thoại để quên trên phòng." Vân Nhạc mím môi nhỏ giọng nói, ngay cả đầu cũng hơi cúi, một bộ giống như sợ mẹ sẽ trách mắng.

Quả nhiên sau khi nghe Vân Nhạc nói xong, Tương Mịch bất mãn nhíu mày: "Vì để quên điện thoại mà lại khiến cho Cẩn Hi phiền lòng như thế ư? Con thật là!"

Lam Cẩn Hi không nỡ nhìn Vân Nhạc bị trách mắng, ôn hòa lên tiếng: "Không sao đâu dì, con không phiền lòng."

Vân Nhạc ngẩn mặt nhìn Lam Cẩn Hi, trong mắt nang theo tia cảm kích, Lam Cẩn Hi chỉ nhẹ nở nụ cười nhu hòa nhìn cô ta, nhẹ giọng lên tiếng nhắc nhở.

"Mau lên phòng lấy đồ, còn chần chừ nữa là đứng ngoài cổng trường!"

Vân Nhạc nhẹ đáp một tiếng sau đó lên phòng, trước khi đi qua Tương Mịch còn nhìn bà một cách kỳ lạ.

Tương Mịch thoáng hiểu ý, mỉm cười nhìn mọi người: "Để mẹ lên giúp em con." Sau đó cũng theo sau Vân Nhạc lên lầu.

Sau khi hai mẹ con rời khỏi, Vân Huân và Vân Tử Luân dù có không thích cũng không thể đối đãi bất lịch sự với Lam Cẩn Hi, người đến cũng là khách, mà người này tương lai lại còn là con rể Vân gia, là muội phu của Vân Tử Luân và Vân Tịch nên ông khách khí mời Lam Cẩn Hi cùng ngồi xuống dùng trà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương