Hào Môn Quân Sủng Hôn
-
Chương 25: Thiên tài a
Tuy ở độ tuổi nhỏ bé, nhưng các cậu lại chẳng giống đám bạn đôi lứa cùng mình, là con trai của Cố Duật Hành, dĩ nhiên đầu óc hơn hẵng bình thường, chẳng những có trí thông minh hơn người cùng gia thế phía sau, dù là ở Ý, các cậu có vượt lớp cũng không ai nói gì.
Mười năm vừa học vừa huấn luyện ở Ý dưới sự chiếu cố của Lưu Cơ, một trong ba người, Lưu Cơ thấy rằng Cố Duật Phi là xuất sắc nhất, mà nhị thiếu gia Cố Duật Hiên tự nhiên cũng chỉ kém đại thiếu gia Cố Duật Phi một chút, đây cũng có thể coi như là tranh đấu quyết liệt, anh còn phát hiện ra một điều, tiểu tam thiếu gia - Cố Khải Trạch có thiên phú về lĩnh vực vũ khí!
Cậu nhỏ từ khi tiếp xúc với súng đạn đều tỏ ra hứng thú, Lưu Cơ đã từng nhìn thấy qua loại vũ khí cậu chế tạo ra, là một loại khẩu súng ngắn được cải tiến đặc biệt tên Giáng Vong, nghĩa trên tên: Cái chết ập xuống, do cậu út chế tạo ra vào năm cậu lên mười một, tuy nghe nó có hơi biến thái một chút vì một khẩu súng chế tạo đặc biệt có một không hai như thế, lại do chính tay một đứa nhỏ mười một tuổi làm ra, liệu ai sẽ tin?
Mười năm vừa tròn đúng, các cháu cũng đã hoàn thành huấn luyện sau ngần mấy năm, bà Hạ Lan Du đã vô số lần trông thấy các cháu chịu khổ chịu đau, tuy rằng không nỡ nhưng đây là cách rèn luyện tốt nhất cho chúng nó, giờ thì xem, trong ba đứa đứa nào đứa nấy cũng đã lớn thế rồi, Cố Duật Phi lớn nhất trong ba đứa, lại rất chững chạc ra dáng đàn ông, nhiều khi Cố Duật Phi làm bà nhớ đến con trai mình Cố Duật Hành, trước kia con trai bà cũng huấn luyện như thế, tuy vào không sớm như tụi nhỏ, nhưng phải biết rằng khi đó chính tay cha nó là Cố Luận Trạch huấn luyện, hầy, giờ nhớ lại hình như ông cũng rất nghiêm khắc với Duật Hành.
Sau khi về nước chưa được bao lâu, Cố Duật Phi quyết định vào quân nhân, tuy rằng ban đầu Lâm Tĩnh có ngăn cản không muốn con mình vào đó, nhưng Cố Duật Phi là ai chứ? Là con trai của Cố Duật Hành, thiệt tình là cha cứng đầu bao nhiêu, nay con chẳng những không thua kém mà còn hơn cả cha nó, cứng đầu bấy nhiêu khiến cô cũng bỏ cuộc chịu thua.
Cố Duật Phi từ nhỏ đã là người có chủ kiến và trí hướng riêng, một khi cậu đã quyết định việc gì đó sẽ rất khó có thể để cậu thay đổi quyết định, cái tính này là giống cha nó y chang, nói một là một, hai là hai không nhiều lời.
Nhiều lần Lâm Tĩnh bị Cố Duật Phi chọc tức đều tìm đến Cố Duật Hành cáo trạng, hay nói cách khác là "giận chó đánh mèo ".
Cô nói: "Anh xem con anh đi, đúng là cha nào con nấy, nhìn đâu cũng chẳng giống mẹ nó tí nào! " Rõ ràng là con do cô sinh, lí nào một chút dễ thương cũng không chịu giống cô cơ chứ! Gen sai rồi, chắc chắn là sai ở đâu rồi!
Cố Duật Hành cười khổ nhìn vợ nhỏ giận lẫy con mình sang anh trút giận, anh ôm cô vào lòng vuốt lông hạ hỏa cho vợ: "Bà xã, sao lại trách anh rồi? Anh có làm gì đâu, này là con của chúng ta nha. "
Lâm Tĩnh nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nhịn không được lẩm bẩm: "Hừ, vậy thì chắc chắn là do sinh lý của anh có vấn đề rồi, nếu không thì tại sao con do em sinh lại chẳng giống em chứ? "
Cố Duật Hành: "…" Này sao lại nói sang sinh lý anh có vấn đề rồi?
Cố Duật Hành: "Vợ, con là của chúng ta sinh, cái tính cứng đầu của nó là giống em đó. "
Lâm Tĩnh không tin, ngạc nhiên nhìn anh: "Sao có thể chứ? "
Cố Duật Hành: "Sao lại không thể? Xét về độ cứng đầu, em chỉ có hơn chứ không hề kém anh, vì vậy cho nên cái thói đó của Duật Phi bắt nguồn từ em. "
Lâm Tĩnh rốt cuộc cũng lặng câm im thín, không tin và cũng hết lời phản bác lại, nếu lời anh nói là thật vậy thì cô....ừ hử, là lỗi của mình ư? Nhưng nó chỉ giống cô có một cái, còn những cái sau sau sau nữa là bắt nguồn từ anh nha.
Cô cũng làm mẹ, cũng sợ con mình chịu khổ chịu sở, dù sao đây cũng là quân nhân nha, nhưng chắc cô đã không biết rằng trong thời gian ở Ý, so với huấn luyện bên đó Cố Duật Phi từng trải qua thì quân nhân chẳng hề hứng gì, thế là Cố Duật Phi vào quân nhân, một khoảng thời gian ngắn sau khi con trai hai mươi sáu tuổi lại sở hữu một thành tích đáng khen ngợi đáng hâm mộ như thế khiến cô vừa bất ngờ vừa vui mừng, ngay cả Cố Duật Hành cũng không tiếc lời khen với đứa con này, tuy biết con trai mình vốn hơn người, nhưng thật không ngờ rằng thằng bé lại xuất chúng đến như thế, tốt, rất có bản lĩnh.
Còn về phần Cố Duật Hiên cùng Cố Khải Trạch, hai anh em không giống như anh trai sẽ đầu quân vào quân nhân, mà quyết định đi theo sự sắp xếp của cha, các anh chính là muốn giúp đỡ và san sẻ giúp Cố Duật Hành, dù khi đó còn nhỏ, nhưng các anh trong lòng đều biết cha ở đây cùng mẹ đã cùng nhau vất vả bao nhiêu, giờ đây các anh đã về rồi, phận làm con tự nhiên cũng muốn hiếu thảo với họ, giúp đỡ họ.
Lâm Tĩnh khen ngợi bảo ngoan ngoãn biết quan tâm người khác, Cố Duật Hành cũng rất hài lòng về con mình, con ngoan từ bụng mẹ ra, cái này anh nắm chắc chắn nhưng vẫn rất hài lòng, anh bắt đầu sắp xếp việc giao cho hai người, Cố Duật Hành quyết định mang Cố Duật Hiên đến Cố thị, còn Cố Khải Trạch thì đến Khổng Sát học tập theo bác Lưu, ý định đã rõ ràng, này là tương lai, Cố thị sẽ là của nhị thiếu gia Cố Duật Hiên, hắc bang Khổng Sát sẽ là của Cố Khải Trạch.
Còn về Cố Duật Phi, anh không phải là không quan tâm đến đứa con này, không đem một trong hai cái trên giao cho Cố Duật Phi trong tương lai quản lý, mà là sở dĩ anh biết đứa con này không có hứng thú trong hai việc này, nó đã vào quân nhân, chứng tỏ đã không thể thay đổi quyết định dù bây giờ hay mai sau nên anh mới quyết định giao nó lại cho hai đứa con còn lại của mình.
Cho dù Cố Duật Phi có theo hay không theo vào quân nhân, anh cũng đều xuất sắc như thế, Cố Duật Hành vì thấy trong hai đứa con trai còn lại, chỉ có mình Cố Duật Hiên là thích hợp nhất nên mới giao Cố thị lại cho đứa con này, còn đứa út nó vẫn còn ham chơi không muốn vào công ty cùng nhị ca nó, Cố Khải Trạch vừa về nước giúp đỡ, đã liền mở miệng cầu xin không muốn vào Cố thị, thay vào đó lại đòi vào Khổng Sát nên anh cũng quyết định đem việc còn lại giao phó lại cho nó, trong khoảng thời gian này, anh chắc chắn sẽ giám sát hai đứa, Khổng Sát tất nhiên sẽ nhờ vào bác Lưu chỉ giáo, chiếu cố hơn cho vị tân lão đại tương lai này.
Trong vòng sáu năm này, Cố Duật Phi từ khi vào quân nhân cũng về nhà ít đi, rất hiếm khi có dịp trở về ngọai trừ những ngày nghỉ ra, nhưng từ sau khi thăng cấp lên Thiếu Tá, anh cũng không cần phải ở trụ sở hai mươi bốn trên hai mươi bốn nữa, mà Cố Duật Hiên cùng Cố Khải Trạch trong khoảng thời gian sáu năm này cũng rất tốt!
Sáu năm, Cố Duật Hiên tuy vẫn ngồi trên chiếc ghế Tổng giám đốc nhưng anh rõ là đảm nhiệm công việc này rất tốt, chỉ là chiếc ghế chủ tịch của Cố thị, sớm hay muộn Cố Duật Hành cũng sẽ giao lại cho Cố Duật Hiên, Cố Duật Hành hận không thể mau mau một chút, một khi con trai đảm nhận Cố thị, anh chắc chắn sẽ hoàn thành mơ ước của mình, hằng ngày cùng bà xã bên nhau mãi không rời.
Vì mấy con "kỳ đà" ấy đã đi hết rồi kia mà? Thế là những khoảng khắc hạnh phúc trước kia sẽ lại nhanh chóng trở về với anh.
Về Cố Khải Trạch bên Khổng Sát, với sự thông minh nhanh nhẹn của bản thân, chỉ mới có một, hai năm, Cố Khải Trạch đi theo học hỏi cùng sự dẫn dắt từ Lưu Hàn mà trở thành tân kế nhiệm của Khổng Sát, tuy vẫn có vài người trong bang không phục vì tại sao Cố Duật Hành lại để một thiếu niên chỉ mới có mười mấy tuổi lên kế nhiệm như thế, nhìn gương mặt kia kìa, lớn lên tuy rất đẹp, nhưng chính là xinh đẹp đấy, đây rõ là một tiểu mỹ nhân nhìn rất ngây thơ non nớt, vậy thì thử hỏi có chỗ nào thích hợp làm lão đại của bọn họ?
Cố Khải Trạch lên kế nhiệm Khổng Sát, anh biết có một vài người nhìn mình có vẻ không phục, nhưng không phục thì sao chứ? Họ chỉ là thuộc hạ, bây giờ anh chính là lão đạo của họ, họ dám không nghe lệnh, lập tức cho nghiêm trị, còn về có phục hay không phục, hãy để thời gian ra chứng minh, anh sẽ không nói miệng nhưng thực lực sẽ thay anh nói chuyện cho những gì họ nói không phục ngày hôm nay.
Đừng nhìn anh non nớt như một thiếu niên mới lớn như thế, mười chín tuổi thì đã sao? Anh có trí tuệ, có mưu lược cùng năng lực, dám không phục vậy thì để thực lực của anh chứng minh cho họ sáng mắt.
Cuối cùng, qua một quãng thời gian ngắn ở Khổng Sát kể từ khi Cố Khải Trạch lên tân kế nhiệm, mọi người ở đây không một ai là không dám không phục anh nữa, vì người này không thể nhìn vào vẻ bề ngoài, con người Cố Khải Trạch, nhìn bên ngoài tuy non nớt trắng sữa đáng yêu như thế, nhưng bên trong con người này lại khôn ngoan phúc hắc đến khó tin khiến ai ai cũng sợ hãi không thôi.
Trí tuệ không bình thường, và không bình thường ở đây tức là nói Cố Khải Trạch vô cùng thông minh, có phán đoán có mưu lược, mười chín tuổi lại có thể chế tạo ra nhiều vũ khí như thế, nghe đâu Lưu Hàn kể lại, năm Cố Khải Trạch cùng các anh trai ở bên Ý, mười một tuổi, cây súng Giáng Vong kia chính là do cậu năm mười một tuổi làm ra, mọi người trong bang Khổng Sát vừa nghe liền không nhịn được đổ mồ hôi hột.
Quá đáng sợ, quá biến thái, vậy mà năm mười một tuổi, một cây súng Giáng Vong kia lại có thể là do một tay của một cậu bé làm ra?
Cố Khải Trạch, quả nhiên là con trai Cố Duật Hành, thiên tài a.
- ------------
- Mạng chỗ mình yếu không đăng truyện được theo kỳ hạn, mọi người thông cảm cho nha:<
Mười năm vừa học vừa huấn luyện ở Ý dưới sự chiếu cố của Lưu Cơ, một trong ba người, Lưu Cơ thấy rằng Cố Duật Phi là xuất sắc nhất, mà nhị thiếu gia Cố Duật Hiên tự nhiên cũng chỉ kém đại thiếu gia Cố Duật Phi một chút, đây cũng có thể coi như là tranh đấu quyết liệt, anh còn phát hiện ra một điều, tiểu tam thiếu gia - Cố Khải Trạch có thiên phú về lĩnh vực vũ khí!
Cậu nhỏ từ khi tiếp xúc với súng đạn đều tỏ ra hứng thú, Lưu Cơ đã từng nhìn thấy qua loại vũ khí cậu chế tạo ra, là một loại khẩu súng ngắn được cải tiến đặc biệt tên Giáng Vong, nghĩa trên tên: Cái chết ập xuống, do cậu út chế tạo ra vào năm cậu lên mười một, tuy nghe nó có hơi biến thái một chút vì một khẩu súng chế tạo đặc biệt có một không hai như thế, lại do chính tay một đứa nhỏ mười một tuổi làm ra, liệu ai sẽ tin?
Mười năm vừa tròn đúng, các cháu cũng đã hoàn thành huấn luyện sau ngần mấy năm, bà Hạ Lan Du đã vô số lần trông thấy các cháu chịu khổ chịu đau, tuy rằng không nỡ nhưng đây là cách rèn luyện tốt nhất cho chúng nó, giờ thì xem, trong ba đứa đứa nào đứa nấy cũng đã lớn thế rồi, Cố Duật Phi lớn nhất trong ba đứa, lại rất chững chạc ra dáng đàn ông, nhiều khi Cố Duật Phi làm bà nhớ đến con trai mình Cố Duật Hành, trước kia con trai bà cũng huấn luyện như thế, tuy vào không sớm như tụi nhỏ, nhưng phải biết rằng khi đó chính tay cha nó là Cố Luận Trạch huấn luyện, hầy, giờ nhớ lại hình như ông cũng rất nghiêm khắc với Duật Hành.
Sau khi về nước chưa được bao lâu, Cố Duật Phi quyết định vào quân nhân, tuy rằng ban đầu Lâm Tĩnh có ngăn cản không muốn con mình vào đó, nhưng Cố Duật Phi là ai chứ? Là con trai của Cố Duật Hành, thiệt tình là cha cứng đầu bao nhiêu, nay con chẳng những không thua kém mà còn hơn cả cha nó, cứng đầu bấy nhiêu khiến cô cũng bỏ cuộc chịu thua.
Cố Duật Phi từ nhỏ đã là người có chủ kiến và trí hướng riêng, một khi cậu đã quyết định việc gì đó sẽ rất khó có thể để cậu thay đổi quyết định, cái tính này là giống cha nó y chang, nói một là một, hai là hai không nhiều lời.
Nhiều lần Lâm Tĩnh bị Cố Duật Phi chọc tức đều tìm đến Cố Duật Hành cáo trạng, hay nói cách khác là "giận chó đánh mèo ".
Cô nói: "Anh xem con anh đi, đúng là cha nào con nấy, nhìn đâu cũng chẳng giống mẹ nó tí nào! " Rõ ràng là con do cô sinh, lí nào một chút dễ thương cũng không chịu giống cô cơ chứ! Gen sai rồi, chắc chắn là sai ở đâu rồi!
Cố Duật Hành cười khổ nhìn vợ nhỏ giận lẫy con mình sang anh trút giận, anh ôm cô vào lòng vuốt lông hạ hỏa cho vợ: "Bà xã, sao lại trách anh rồi? Anh có làm gì đâu, này là con của chúng ta nha. "
Lâm Tĩnh nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nhịn không được lẩm bẩm: "Hừ, vậy thì chắc chắn là do sinh lý của anh có vấn đề rồi, nếu không thì tại sao con do em sinh lại chẳng giống em chứ? "
Cố Duật Hành: "…" Này sao lại nói sang sinh lý anh có vấn đề rồi?
Cố Duật Hành: "Vợ, con là của chúng ta sinh, cái tính cứng đầu của nó là giống em đó. "
Lâm Tĩnh không tin, ngạc nhiên nhìn anh: "Sao có thể chứ? "
Cố Duật Hành: "Sao lại không thể? Xét về độ cứng đầu, em chỉ có hơn chứ không hề kém anh, vì vậy cho nên cái thói đó của Duật Phi bắt nguồn từ em. "
Lâm Tĩnh rốt cuộc cũng lặng câm im thín, không tin và cũng hết lời phản bác lại, nếu lời anh nói là thật vậy thì cô....ừ hử, là lỗi của mình ư? Nhưng nó chỉ giống cô có một cái, còn những cái sau sau sau nữa là bắt nguồn từ anh nha.
Cô cũng làm mẹ, cũng sợ con mình chịu khổ chịu sở, dù sao đây cũng là quân nhân nha, nhưng chắc cô đã không biết rằng trong thời gian ở Ý, so với huấn luyện bên đó Cố Duật Phi từng trải qua thì quân nhân chẳng hề hứng gì, thế là Cố Duật Phi vào quân nhân, một khoảng thời gian ngắn sau khi con trai hai mươi sáu tuổi lại sở hữu một thành tích đáng khen ngợi đáng hâm mộ như thế khiến cô vừa bất ngờ vừa vui mừng, ngay cả Cố Duật Hành cũng không tiếc lời khen với đứa con này, tuy biết con trai mình vốn hơn người, nhưng thật không ngờ rằng thằng bé lại xuất chúng đến như thế, tốt, rất có bản lĩnh.
Còn về phần Cố Duật Hiên cùng Cố Khải Trạch, hai anh em không giống như anh trai sẽ đầu quân vào quân nhân, mà quyết định đi theo sự sắp xếp của cha, các anh chính là muốn giúp đỡ và san sẻ giúp Cố Duật Hành, dù khi đó còn nhỏ, nhưng các anh trong lòng đều biết cha ở đây cùng mẹ đã cùng nhau vất vả bao nhiêu, giờ đây các anh đã về rồi, phận làm con tự nhiên cũng muốn hiếu thảo với họ, giúp đỡ họ.
Lâm Tĩnh khen ngợi bảo ngoan ngoãn biết quan tâm người khác, Cố Duật Hành cũng rất hài lòng về con mình, con ngoan từ bụng mẹ ra, cái này anh nắm chắc chắn nhưng vẫn rất hài lòng, anh bắt đầu sắp xếp việc giao cho hai người, Cố Duật Hành quyết định mang Cố Duật Hiên đến Cố thị, còn Cố Khải Trạch thì đến Khổng Sát học tập theo bác Lưu, ý định đã rõ ràng, này là tương lai, Cố thị sẽ là của nhị thiếu gia Cố Duật Hiên, hắc bang Khổng Sát sẽ là của Cố Khải Trạch.
Còn về Cố Duật Phi, anh không phải là không quan tâm đến đứa con này, không đem một trong hai cái trên giao cho Cố Duật Phi trong tương lai quản lý, mà là sở dĩ anh biết đứa con này không có hứng thú trong hai việc này, nó đã vào quân nhân, chứng tỏ đã không thể thay đổi quyết định dù bây giờ hay mai sau nên anh mới quyết định giao nó lại cho hai đứa con còn lại của mình.
Cho dù Cố Duật Phi có theo hay không theo vào quân nhân, anh cũng đều xuất sắc như thế, Cố Duật Hành vì thấy trong hai đứa con trai còn lại, chỉ có mình Cố Duật Hiên là thích hợp nhất nên mới giao Cố thị lại cho đứa con này, còn đứa út nó vẫn còn ham chơi không muốn vào công ty cùng nhị ca nó, Cố Khải Trạch vừa về nước giúp đỡ, đã liền mở miệng cầu xin không muốn vào Cố thị, thay vào đó lại đòi vào Khổng Sát nên anh cũng quyết định đem việc còn lại giao phó lại cho nó, trong khoảng thời gian này, anh chắc chắn sẽ giám sát hai đứa, Khổng Sát tất nhiên sẽ nhờ vào bác Lưu chỉ giáo, chiếu cố hơn cho vị tân lão đại tương lai này.
Trong vòng sáu năm này, Cố Duật Phi từ khi vào quân nhân cũng về nhà ít đi, rất hiếm khi có dịp trở về ngọai trừ những ngày nghỉ ra, nhưng từ sau khi thăng cấp lên Thiếu Tá, anh cũng không cần phải ở trụ sở hai mươi bốn trên hai mươi bốn nữa, mà Cố Duật Hiên cùng Cố Khải Trạch trong khoảng thời gian sáu năm này cũng rất tốt!
Sáu năm, Cố Duật Hiên tuy vẫn ngồi trên chiếc ghế Tổng giám đốc nhưng anh rõ là đảm nhiệm công việc này rất tốt, chỉ là chiếc ghế chủ tịch của Cố thị, sớm hay muộn Cố Duật Hành cũng sẽ giao lại cho Cố Duật Hiên, Cố Duật Hành hận không thể mau mau một chút, một khi con trai đảm nhận Cố thị, anh chắc chắn sẽ hoàn thành mơ ước của mình, hằng ngày cùng bà xã bên nhau mãi không rời.
Vì mấy con "kỳ đà" ấy đã đi hết rồi kia mà? Thế là những khoảng khắc hạnh phúc trước kia sẽ lại nhanh chóng trở về với anh.
Về Cố Khải Trạch bên Khổng Sát, với sự thông minh nhanh nhẹn của bản thân, chỉ mới có một, hai năm, Cố Khải Trạch đi theo học hỏi cùng sự dẫn dắt từ Lưu Hàn mà trở thành tân kế nhiệm của Khổng Sát, tuy vẫn có vài người trong bang không phục vì tại sao Cố Duật Hành lại để một thiếu niên chỉ mới có mười mấy tuổi lên kế nhiệm như thế, nhìn gương mặt kia kìa, lớn lên tuy rất đẹp, nhưng chính là xinh đẹp đấy, đây rõ là một tiểu mỹ nhân nhìn rất ngây thơ non nớt, vậy thì thử hỏi có chỗ nào thích hợp làm lão đại của bọn họ?
Cố Khải Trạch lên kế nhiệm Khổng Sát, anh biết có một vài người nhìn mình có vẻ không phục, nhưng không phục thì sao chứ? Họ chỉ là thuộc hạ, bây giờ anh chính là lão đạo của họ, họ dám không nghe lệnh, lập tức cho nghiêm trị, còn về có phục hay không phục, hãy để thời gian ra chứng minh, anh sẽ không nói miệng nhưng thực lực sẽ thay anh nói chuyện cho những gì họ nói không phục ngày hôm nay.
Đừng nhìn anh non nớt như một thiếu niên mới lớn như thế, mười chín tuổi thì đã sao? Anh có trí tuệ, có mưu lược cùng năng lực, dám không phục vậy thì để thực lực của anh chứng minh cho họ sáng mắt.
Cuối cùng, qua một quãng thời gian ngắn ở Khổng Sát kể từ khi Cố Khải Trạch lên tân kế nhiệm, mọi người ở đây không một ai là không dám không phục anh nữa, vì người này không thể nhìn vào vẻ bề ngoài, con người Cố Khải Trạch, nhìn bên ngoài tuy non nớt trắng sữa đáng yêu như thế, nhưng bên trong con người này lại khôn ngoan phúc hắc đến khó tin khiến ai ai cũng sợ hãi không thôi.
Trí tuệ không bình thường, và không bình thường ở đây tức là nói Cố Khải Trạch vô cùng thông minh, có phán đoán có mưu lược, mười chín tuổi lại có thể chế tạo ra nhiều vũ khí như thế, nghe đâu Lưu Hàn kể lại, năm Cố Khải Trạch cùng các anh trai ở bên Ý, mười một tuổi, cây súng Giáng Vong kia chính là do cậu năm mười một tuổi làm ra, mọi người trong bang Khổng Sát vừa nghe liền không nhịn được đổ mồ hôi hột.
Quá đáng sợ, quá biến thái, vậy mà năm mười một tuổi, một cây súng Giáng Vong kia lại có thể là do một tay của một cậu bé làm ra?
Cố Khải Trạch, quả nhiên là con trai Cố Duật Hành, thiên tài a.
- ------------
- Mạng chỗ mình yếu không đăng truyện được theo kỳ hạn, mọi người thông cảm cho nha:<
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook