Hào Môn Quân Sủng Hôn
-
Chương 11: Gọi hai từ ác ma để hình dung
Đôi con người nhìn cô chăm chú, tâm trí đấu tranh không biết phải làm sao, không biết là vô tình hay cố ý mà Vân Tịch bỗng đụng nhẹ một cái, xuân dược trong người mạnh mẽ bùng phát, lấn át cả toàn bộ suy nghĩ khiến anh như bị chi phối
Đôi mắt mắt hổ phách mạnh mẽ bùng phát lửa tình, mặc kệ, cô gái này nói thật giả cũng được, anh nhịn đã sắp hỏng đến nơi luôn rồi này!
Thật giả lẫn lộn không biết thì tốt nhất bắt tay vào việc làm sẽ biết được kết quả.
Vân Tịch vì bị trói nằm dưới thân anh lâu quá không có động đậy nên chỉ cử động nhẹ thân thể một chút, nào ngờ trong lúc vô ý lại chạm phải cái gì đó khiến cô hoảng sợ nằm yên, nhận thấy hơi thở của người đàn ông bất thường khiến cô càng hoảng hốt hơn
Bà nó! Lỡ chạm nhẹ có một cái mà đã phản ứng lên như thế rồi, trước kia tên kia có nói một câu: Đi chơi đêm có ngày gặp ma, cô lại không tin, bây giờ thì nhìn đi, tình cảnh hiện tại có được ví như câu trên không nhỉ?
Đúng là xui xẻo, vật cứt mèo a.
"Cô gái nhỏ, đều tại em khiêu khích, giờ thì trò chơi kết thúc! ", bên tai vang lên vài câu nói của anh, Vân Tịch còn chưa có kịp lưu thông tất cả những lời nói ấy thì làn da đã truyền đến một cỗ cảm xúc nóng ấm trên da thịt
Da thịt của cô mềm mại lại mát mẻ khiến anh có chút kích động muốn hung hăng chèn ép cô gái dưới thân tới cùng, tâm trí ập đến một cỗ cảm xúc mãnh liệt xâm chiếm toàn bộ cơ thể anh cũng như đầu óc anh, nó làm anh khó chịu cũng như không ngừng thúc giục và gào thét bên trong anh rằng phải chiếm đoạt cô, chiếm đoạt cô gái dưới thân này
"Chờ...chờ một chút, gượm đã! " Cơ thể khẽ run, Vân Tịch hoảng sợ khi cô bất giác cảm nhận thấy một vật cứng rắn nóng bỏng cọ vào nơi hạ bộ
Cố Duật Phi nở nụ cười nhạt, anh lãnh đạm nói lại xen chút sự khinh thường: "Một đêm này của em, tôi mua! Giờ thì hãy làm cho tốt nghĩa vụ của mình để xứng đáng với đồng tiền một chút ".
Làm sao cô lại không nghe thấy trong lời nói của tên này có sự khinh miệt cô kia chứ? Thật là cmn a, đã khinh thường ta như thế mà vẫn muốn lên giường cùng ta, nực cười thật.
Vân Tịch này xưa nay chưa bao giờ gặp phải loại chuyện lại khiến cô ức chế, chật vật như thế này! Vì cái gì chứ, vì cái gì cô bị khi dễ, bị bắt nạt nhưng vẫn nhẫn nhịn giẫy giụa, cô cùng đường nhưng vẫn đấu tranh nhằm mong muốn có một tia hi vọng. Vậy thì bây giờ thì sao? Một chút hi vọng cô cũng không có, đổi lại cô phải chịu đựng cho tên đàn ông này sỉ nhục khinh miệt mình nữa ư?
Tức, cô tức giận, lửa giận đè nén trong người bất giác bị Cố Duật Phi vô tình khiêu khích bồi thêm một câu châm củi vào lửa, "Thành thật một chút, phục vụ tốt cho khách hàng như những người mà em đã từng phục vụ " Không đợi cô kịp phản bác lại, anh lập tức đưa hàm răng vào da thịt hung hăng để lại trên làn da của cô một dấu răng
Vân Tịch đau đớn thét lên một tiếng, bị sỉ nhục lại còn bị người nọ cắn cho đau đớn như thế khiến lửa giận được kiềm nén trong người nhất thời bùng phát, không kiên nể hay để ý hình tượng, Vân Tịch giận dữ gào lên, "Con mẹ nó chứ phục vụ, bà đây không làm gái và cũng đừng mong hầu hạ cái gì! "
Cố Duật Phi cười lạnh nhàn nhạt đáp: "Không làm gái? Hừ, bây giờ mới chịu nói em nghĩ tôi sẽ tin hay không tin? "
Vân Tịch cau mày, đôi mắt xinh đẹp không còn chứa đựng sự quyến rũ, thay vào đó là sự khuất phục xen lẫn căm phẫn nhìn anh: "Tin hay không tùy anh, mau thả tôi ra không là tôi la lên đó! "
Anh không trả lời cô, ngón tay thon dài mân mê gò má cô sau đó trượt dài xuống chiếc cổ thon dài của cô chậm rãi vuốt ve, Vân Tịch cắn chặt môi chăm chú nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa lửa tình xen lẫn chút ý lạnh khẽ hạ xuống, không biết nghĩ đến cái gì, Cố Duật Phi thầm cười lạnh một tiếng sau đó năm ngón tay chậm rãi thu lại tóm lấy cổ cô, "La sao? Hừ, nếu muốn vậy thì hãy la cho thỏa thích, nhưng nghe đây, cho dù em có la rách cả cổ họng cũng sẽ không một ai đến đâu, em nên ngoan ngoãn giữ sức lại một chút, tôi không muốn phải thô bạo với một đứa con gái hư hỏng như em ".
Một đứa con gái hư hỏng như cô? Hắn vẫn nghĩ cô thật sự làm gái ư? Vậy nếu thật sự tin tưởng cô làm gái thì tại sao vẫn không chán ghét đuổi cô đi?
Tại sao vậy?
Tại sao vẫn cứ khăng khăng giữ cô lại?
Vì sao không để cô rời đi?
"Anh mới hư hỏng, cả nhà anh mới hư hỏng! Mau để tôi đi, có nghe không hả đồ khốn----Aaaa! " Vân Tịch đau đớn hét lên khi lời nói cuối cùng vừa ra khỏi cửa miệng, Cố Duật Phi một lần nữa hung hăng dùng hàm răng của anh cắm sâu vào vết cắn khi nãy anh lưu lại trên người cô, lần này anh thật sự quá đáng và cắn sâu hơn khi nãy, cô đau đớn, bản thân dù có khuất phục mạnh mẽ cách mấy nhưng nơi khóe mắt vẫn không nhịn được hiện lên một tầng hơi nước mỏng
Cố Duật Phi: "Im lặng và ngoan ngoãn nằm yên ở đó! "
Vân Tịch nhịn cảm xúc đau đớn ở vả vai truyền đến, cô cắn chặt môi liều mạng giẫy giụa: "Đồ khốn mau buông tôi ra, tôi nhất định sẽ giết chết anh ngay khi có thể thoát ra khỏi đây ".
Cố Duật Phi nhíu chặt lông mày, cô gái này quả nhiên rất ương bướng cứng đầu, đã bị như thế nhưng vẫn không chịu khuất phục, "Vậy thì hãy giết chết tôi khi em có thể ".
Thích cứng chọi cứng thì anh sẽ chiều cô, thích chịu đau đớn thì cứ việc chịu đựng được bao nhiêu thì chịu! Một cô gái không ngoan ngoãn chắc chắn sẽ nhận lại được một hình phạt thích đáng.
Lực ở hàm răng tăng lên khiến anh càng thêm cắm sâu vào trong da thịt cô, cô càng giẫy giụa, anh càng dùng sức cắn
Vân Tịch vừa đau đớn vừa uất ức, thật đau, đau chết cô rồi, cô có thể cảm nhận được tên này muốn cắt nát da thịt cô hoặc là đang muốn ăn thịt cô thật sự vậy, tại sao trên đời lại có một tên xấu xa độc ác như hắn chứ?
Cô thề, một khi thoát khỏi đây cô sẽ đánh chết hắn! Đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ mới thôi...
Vài giây trôi qua cuối cùng cô vẫn là chịu khuất phục, nước mắt tràn khỏi khóe mắt như những hạt chân trâu đứt chuỗi không ngừng chảy dài trên gương mặt cô, giọng nói nhỏ nhẹ run run tựa hồ như những tiếng khóc nỉ non non nớt của những đứa trẻ, đáng thương nhưng cũng thật ủy khuất, "Ư hức...đừng...đừng cắn nữa! Đau, đau mà huhu... "
Cô không thể không thừa nhận rằng cô thật sự sợ người đàn ông này, hắn thật hung dữ và xấu xa
Khoang miệng cũng truyền đến một trận tanh nồng của máu, tiếp đó vừa vặn vang lên tiếng khóc nỉ non mang theo sự cầu xin của cô cất lên khiến anh cũng thu răng lại trên da thịt cô
Vân Tịch quay đầu sang chỗ khác, đôi mắt xinh đẹp không ngừng chảy xuống những giọt nước mắt tựa như những viên pha lê trong suốt, âm thanh đèn nén lại nghẹn ngào khiến người nghe đau lòng thương cảm
"Biết đau tại sao lại còn cứng đầu? " Giọng nói khiển trách tựa như một người lớn đang trách mắng một đứa trẻ không ngoan
Vân Tịch không trả lời, trong căn phòng chỉ truyền đến những tiếng nấc nho nhỏ đứt quãng của cô gái, Cố Duật Phi cúi người, Vân Tịch lập tức phản ứng mạnh mẽ khi nghĩ rằng anh lại tức giận muốn cắn cô lần nữa, "Đừ...đừng cắn, đừng cắn " Thân thể theo đó cũng run nhẹ lên vì hoảng sợ, cô muốn nhích người sang chỗ khác tránh né nhưng lại bị anh giam lỏng căn bản không còn đường lui
Cố Duật Phi hướng miệng đến vết thương do anh tạo ra để lại trên làn da ở bả vai cô, mùi máu tanh nồng trên vết thương lập tức xộc thẳng vào khoang mũi anh, Vân Tịch nhắm chặt mắt, răng cắn chặt đôi môi tựa như cô đã sẵn sàng cho cuộc hành hạ lần thứ hai nơi da thịt truyền đến sự đau đớn thống khổ do sự ngang ngược tàn bạo của anh mang đến
Thấy cô có hành động dễ thương như thế Cố Duật Phi khẽ " phì " nhẹ một tiếng, mèo hoang nhỏ rốt cuộc cũng biết sợ rồi sao? Anh đã nói sẽ không muốn làm đau cô trừ phi cô chịu ngoan ngoãn một chút, anh phải thật công nhận rằng cô gái này rất ngoan cố cứng đầu! Không dạy dỗ một bài học cô gái này còn lâu mới chịu ngoan như thế này
Anh không có cắn cô, sự trừng phạt ban nãy dẫu sao cũng chỉ muốn cảnh cáo dọa cô mà thôi, mèo con đã ngoan ngoãn cũng không cần làm đau cô thêm, chiếc lưỡi không xương từ khoang miệng tiến ra hướng đến miệng vết thương nhẹ nhàng liếm lên đó như đang an ủi sự đau đớn trên người cô, Vân Tịch bỗng cảm thấy có chút ran rát và ẩm ướt, đôi mắt khẽ hé mở lại thấy người đàn ông kia đang dịu dàng liếm láp trên miệng vết thương của cô
Khi máu ngừng chảy, anh ôn nhu cẩn thận đặt một nụ hôn lên miệng vết thương cho cô
Người đàn ông này, lúc đầu thì tàn bạo ác liệt như thế, nhưng bây giờ lại ôn nhu dịu dàng thật sự là khiến cô thủ sủng nhược kinh một phen
*Thủ sủng nhược kinh: Đối xử tốt mà kinh ngạc
Chống đối anh, anh dĩ nhiên sẽ thẳng tay trừng phạt, giống như mở một lối đi xuống địa ngục cho người đó vậy, nhưng nếu đã ngoan ngoãn nghe lời, anh tất nhiên sẽ dịu dàng nâng niu một chút, giống như hiện tại vậy, bây giờ cô đang rất được anh nâng niu, sủng cho đến tận trời a
Người đàn ông này, gọi hai từ Ác Ma để hình dung ra quả thật không sai chút nào!
Đôi mắt mắt hổ phách mạnh mẽ bùng phát lửa tình, mặc kệ, cô gái này nói thật giả cũng được, anh nhịn đã sắp hỏng đến nơi luôn rồi này!
Thật giả lẫn lộn không biết thì tốt nhất bắt tay vào việc làm sẽ biết được kết quả.
Vân Tịch vì bị trói nằm dưới thân anh lâu quá không có động đậy nên chỉ cử động nhẹ thân thể một chút, nào ngờ trong lúc vô ý lại chạm phải cái gì đó khiến cô hoảng sợ nằm yên, nhận thấy hơi thở của người đàn ông bất thường khiến cô càng hoảng hốt hơn
Bà nó! Lỡ chạm nhẹ có một cái mà đã phản ứng lên như thế rồi, trước kia tên kia có nói một câu: Đi chơi đêm có ngày gặp ma, cô lại không tin, bây giờ thì nhìn đi, tình cảnh hiện tại có được ví như câu trên không nhỉ?
Đúng là xui xẻo, vật cứt mèo a.
"Cô gái nhỏ, đều tại em khiêu khích, giờ thì trò chơi kết thúc! ", bên tai vang lên vài câu nói của anh, Vân Tịch còn chưa có kịp lưu thông tất cả những lời nói ấy thì làn da đã truyền đến một cỗ cảm xúc nóng ấm trên da thịt
Da thịt của cô mềm mại lại mát mẻ khiến anh có chút kích động muốn hung hăng chèn ép cô gái dưới thân tới cùng, tâm trí ập đến một cỗ cảm xúc mãnh liệt xâm chiếm toàn bộ cơ thể anh cũng như đầu óc anh, nó làm anh khó chịu cũng như không ngừng thúc giục và gào thét bên trong anh rằng phải chiếm đoạt cô, chiếm đoạt cô gái dưới thân này
"Chờ...chờ một chút, gượm đã! " Cơ thể khẽ run, Vân Tịch hoảng sợ khi cô bất giác cảm nhận thấy một vật cứng rắn nóng bỏng cọ vào nơi hạ bộ
Cố Duật Phi nở nụ cười nhạt, anh lãnh đạm nói lại xen chút sự khinh thường: "Một đêm này của em, tôi mua! Giờ thì hãy làm cho tốt nghĩa vụ của mình để xứng đáng với đồng tiền một chút ".
Làm sao cô lại không nghe thấy trong lời nói của tên này có sự khinh miệt cô kia chứ? Thật là cmn a, đã khinh thường ta như thế mà vẫn muốn lên giường cùng ta, nực cười thật.
Vân Tịch này xưa nay chưa bao giờ gặp phải loại chuyện lại khiến cô ức chế, chật vật như thế này! Vì cái gì chứ, vì cái gì cô bị khi dễ, bị bắt nạt nhưng vẫn nhẫn nhịn giẫy giụa, cô cùng đường nhưng vẫn đấu tranh nhằm mong muốn có một tia hi vọng. Vậy thì bây giờ thì sao? Một chút hi vọng cô cũng không có, đổi lại cô phải chịu đựng cho tên đàn ông này sỉ nhục khinh miệt mình nữa ư?
Tức, cô tức giận, lửa giận đè nén trong người bất giác bị Cố Duật Phi vô tình khiêu khích bồi thêm một câu châm củi vào lửa, "Thành thật một chút, phục vụ tốt cho khách hàng như những người mà em đã từng phục vụ " Không đợi cô kịp phản bác lại, anh lập tức đưa hàm răng vào da thịt hung hăng để lại trên làn da của cô một dấu răng
Vân Tịch đau đớn thét lên một tiếng, bị sỉ nhục lại còn bị người nọ cắn cho đau đớn như thế khiến lửa giận được kiềm nén trong người nhất thời bùng phát, không kiên nể hay để ý hình tượng, Vân Tịch giận dữ gào lên, "Con mẹ nó chứ phục vụ, bà đây không làm gái và cũng đừng mong hầu hạ cái gì! "
Cố Duật Phi cười lạnh nhàn nhạt đáp: "Không làm gái? Hừ, bây giờ mới chịu nói em nghĩ tôi sẽ tin hay không tin? "
Vân Tịch cau mày, đôi mắt xinh đẹp không còn chứa đựng sự quyến rũ, thay vào đó là sự khuất phục xen lẫn căm phẫn nhìn anh: "Tin hay không tùy anh, mau thả tôi ra không là tôi la lên đó! "
Anh không trả lời cô, ngón tay thon dài mân mê gò má cô sau đó trượt dài xuống chiếc cổ thon dài của cô chậm rãi vuốt ve, Vân Tịch cắn chặt môi chăm chú nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa lửa tình xen lẫn chút ý lạnh khẽ hạ xuống, không biết nghĩ đến cái gì, Cố Duật Phi thầm cười lạnh một tiếng sau đó năm ngón tay chậm rãi thu lại tóm lấy cổ cô, "La sao? Hừ, nếu muốn vậy thì hãy la cho thỏa thích, nhưng nghe đây, cho dù em có la rách cả cổ họng cũng sẽ không một ai đến đâu, em nên ngoan ngoãn giữ sức lại một chút, tôi không muốn phải thô bạo với một đứa con gái hư hỏng như em ".
Một đứa con gái hư hỏng như cô? Hắn vẫn nghĩ cô thật sự làm gái ư? Vậy nếu thật sự tin tưởng cô làm gái thì tại sao vẫn không chán ghét đuổi cô đi?
Tại sao vậy?
Tại sao vẫn cứ khăng khăng giữ cô lại?
Vì sao không để cô rời đi?
"Anh mới hư hỏng, cả nhà anh mới hư hỏng! Mau để tôi đi, có nghe không hả đồ khốn----Aaaa! " Vân Tịch đau đớn hét lên khi lời nói cuối cùng vừa ra khỏi cửa miệng, Cố Duật Phi một lần nữa hung hăng dùng hàm răng của anh cắm sâu vào vết cắn khi nãy anh lưu lại trên người cô, lần này anh thật sự quá đáng và cắn sâu hơn khi nãy, cô đau đớn, bản thân dù có khuất phục mạnh mẽ cách mấy nhưng nơi khóe mắt vẫn không nhịn được hiện lên một tầng hơi nước mỏng
Cố Duật Phi: "Im lặng và ngoan ngoãn nằm yên ở đó! "
Vân Tịch nhịn cảm xúc đau đớn ở vả vai truyền đến, cô cắn chặt môi liều mạng giẫy giụa: "Đồ khốn mau buông tôi ra, tôi nhất định sẽ giết chết anh ngay khi có thể thoát ra khỏi đây ".
Cố Duật Phi nhíu chặt lông mày, cô gái này quả nhiên rất ương bướng cứng đầu, đã bị như thế nhưng vẫn không chịu khuất phục, "Vậy thì hãy giết chết tôi khi em có thể ".
Thích cứng chọi cứng thì anh sẽ chiều cô, thích chịu đau đớn thì cứ việc chịu đựng được bao nhiêu thì chịu! Một cô gái không ngoan ngoãn chắc chắn sẽ nhận lại được một hình phạt thích đáng.
Lực ở hàm răng tăng lên khiến anh càng thêm cắm sâu vào trong da thịt cô, cô càng giẫy giụa, anh càng dùng sức cắn
Vân Tịch vừa đau đớn vừa uất ức, thật đau, đau chết cô rồi, cô có thể cảm nhận được tên này muốn cắt nát da thịt cô hoặc là đang muốn ăn thịt cô thật sự vậy, tại sao trên đời lại có một tên xấu xa độc ác như hắn chứ?
Cô thề, một khi thoát khỏi đây cô sẽ đánh chết hắn! Đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ mới thôi...
Vài giây trôi qua cuối cùng cô vẫn là chịu khuất phục, nước mắt tràn khỏi khóe mắt như những hạt chân trâu đứt chuỗi không ngừng chảy dài trên gương mặt cô, giọng nói nhỏ nhẹ run run tựa hồ như những tiếng khóc nỉ non non nớt của những đứa trẻ, đáng thương nhưng cũng thật ủy khuất, "Ư hức...đừng...đừng cắn nữa! Đau, đau mà huhu... "
Cô không thể không thừa nhận rằng cô thật sự sợ người đàn ông này, hắn thật hung dữ và xấu xa
Khoang miệng cũng truyền đến một trận tanh nồng của máu, tiếp đó vừa vặn vang lên tiếng khóc nỉ non mang theo sự cầu xin của cô cất lên khiến anh cũng thu răng lại trên da thịt cô
Vân Tịch quay đầu sang chỗ khác, đôi mắt xinh đẹp không ngừng chảy xuống những giọt nước mắt tựa như những viên pha lê trong suốt, âm thanh đèn nén lại nghẹn ngào khiến người nghe đau lòng thương cảm
"Biết đau tại sao lại còn cứng đầu? " Giọng nói khiển trách tựa như một người lớn đang trách mắng một đứa trẻ không ngoan
Vân Tịch không trả lời, trong căn phòng chỉ truyền đến những tiếng nấc nho nhỏ đứt quãng của cô gái, Cố Duật Phi cúi người, Vân Tịch lập tức phản ứng mạnh mẽ khi nghĩ rằng anh lại tức giận muốn cắn cô lần nữa, "Đừ...đừng cắn, đừng cắn " Thân thể theo đó cũng run nhẹ lên vì hoảng sợ, cô muốn nhích người sang chỗ khác tránh né nhưng lại bị anh giam lỏng căn bản không còn đường lui
Cố Duật Phi hướng miệng đến vết thương do anh tạo ra để lại trên làn da ở bả vai cô, mùi máu tanh nồng trên vết thương lập tức xộc thẳng vào khoang mũi anh, Vân Tịch nhắm chặt mắt, răng cắn chặt đôi môi tựa như cô đã sẵn sàng cho cuộc hành hạ lần thứ hai nơi da thịt truyền đến sự đau đớn thống khổ do sự ngang ngược tàn bạo của anh mang đến
Thấy cô có hành động dễ thương như thế Cố Duật Phi khẽ " phì " nhẹ một tiếng, mèo hoang nhỏ rốt cuộc cũng biết sợ rồi sao? Anh đã nói sẽ không muốn làm đau cô trừ phi cô chịu ngoan ngoãn một chút, anh phải thật công nhận rằng cô gái này rất ngoan cố cứng đầu! Không dạy dỗ một bài học cô gái này còn lâu mới chịu ngoan như thế này
Anh không có cắn cô, sự trừng phạt ban nãy dẫu sao cũng chỉ muốn cảnh cáo dọa cô mà thôi, mèo con đã ngoan ngoãn cũng không cần làm đau cô thêm, chiếc lưỡi không xương từ khoang miệng tiến ra hướng đến miệng vết thương nhẹ nhàng liếm lên đó như đang an ủi sự đau đớn trên người cô, Vân Tịch bỗng cảm thấy có chút ran rát và ẩm ướt, đôi mắt khẽ hé mở lại thấy người đàn ông kia đang dịu dàng liếm láp trên miệng vết thương của cô
Khi máu ngừng chảy, anh ôn nhu cẩn thận đặt một nụ hôn lên miệng vết thương cho cô
Người đàn ông này, lúc đầu thì tàn bạo ác liệt như thế, nhưng bây giờ lại ôn nhu dịu dàng thật sự là khiến cô thủ sủng nhược kinh một phen
*Thủ sủng nhược kinh: Đối xử tốt mà kinh ngạc
Chống đối anh, anh dĩ nhiên sẽ thẳng tay trừng phạt, giống như mở một lối đi xuống địa ngục cho người đó vậy, nhưng nếu đã ngoan ngoãn nghe lời, anh tất nhiên sẽ dịu dàng nâng niu một chút, giống như hiện tại vậy, bây giờ cô đang rất được anh nâng niu, sủng cho đến tận trời a
Người đàn ông này, gọi hai từ Ác Ma để hình dung ra quả thật không sai chút nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook