Hào Môn Nữ Phụ Không Muốn Có Tình Yêu
-
Chương 71: Trò chơi trong gameshow
Từ cục cảnh sát ra tới, Hứa Vi Nhân đần độn về nhà.
Người giữ trẻ đang ở phòng khách chơi với Đồng Đồng, thấy Hứa Vi Nhân về, Đồng Đồng ném đồ chơi trong tay xuống, chạy như bay nhào vào trong lòng ngực Hứa Vi Nhân.
"Mẹ về rồi"
Cẳng chân bị Đồng Đồng ôm, Hứa Vi Nhân đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhìn Đồng Đồng đang ngửa đầu nhìn cô bằng đôi mắt trong sáng đen nhánh kia.
Đôi mắt cũng thật xinh đẹp, đáy mắt như đang cất giấu ngôi sao.
"Mẹ làm sao vậy?"
Hứa Vi Nhân phản ứng lại, nghiêng đầu chà lau nước mắt trên mặt, ngồi xổm xuống ôm bé: "Mẹ không có việc gì, chỉ là hơi mệt."
"Là có người khi dễ mẹ sao?"
"Không có, ai dám khi dễ mẹ? Mẹ có Đồng Đồng bảo vệ nha."
"Đúng! Không có người sẽ dám khi dễ mẹ, Đồng Đồng bảo vệ mẹ!"
Hứa Vi Nhân vuốt khuôn mặt nhỏ đầy non nớt của Đồng Đồng, cười khổ nói: "Con chơi tiếp với cô nha, để mẹ làm xong công việc sẽ chơi với con sau, được không nè?"
Đồng Đồng thực hiểu chuyện, gật đầu: "Dạ."
Nói xong, nhảy nhót chạy tới phòng khách tiếp tục chơi trò chơi trò chơi với cô giữ trẻ.
Hứa Vi Nhân thở sâu, đổi giày đi vào phòng ngủ, đóng lại cửa phòng, khóa trái.
Cô không biết tại sao kết quả xét nghiệm ADN tại cục cảnh sát lại như thế này? Tuy Giang Hoài đã từng tận tay giao báo cáo xét nghiệm ADN cho cô, nhưng đề phòng Giang Hoài lừa mình, cô cũng đã lén lấy mẫu đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN, tại sao kết quả lại như thế này?
Giang Hoài lừa cô?
Nếu Đồng Đồng không phải con của Dịch Dương, như vậy cái đêm định mệnh bốn năm trước...
Hứa Vi Nhân không thể tiếp thu sự thật này.
Cô lại lần nữa thử gọi cho Giang Hoài, cuộc gọi gần nhất là Giang Hoài, thông tin hiển thị đã họi 53 lần, nhưng vẫn không tiếp máy.
Giang Hoài không muốn nhận điện thoại của cô.
Mở ra thông tin, vuốt tìm số điện thoại của Giang Hoài, vuốt tới một con số xa lạ, tay bỗng khựng lại.
Đây là lần trước tham gia tiệc sinh nhật Giang Thành, cô nhân cơ hội lưu lại số máy nhà họ Giang.
Lúc trước nếu Giang Hoài không tìm tới cô, thì sẽ tuyệt đối không có chuyện cô làm thất bại kế hoạch của anh ta, anh ta cũng không dễ như trở bàn tay mà một dao cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cô như vậy.
Cô cắn chặt răng bấm gọi số nhà họ Giang.
Khi Hứa Vi Nhân gọi điện thoại, ba cha con nhà họ Giang đang hoà thuận vui vẻ ngồi vây quanh ở trên bàn cơm.
Đương nhiên, bốn chữ hoà thuận vui vẻ chỉ là đối với Giang Thành và Giang Hoài.
"Niệm Niệm, tới, đã rất lâu con chưa trở về cùng nhau ăn bữa cơm do dì Triệu làm, con thích cá hấp gừng, thử xem còn có giống hương vị ngày trước hay không?" Giọng điệu mang theo chút ý tứ lấy lòng.
Nhưng Giang Niệm không hề cảm kích, cậu ngồi ở phía tay phải Giang Thành, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, ngoảnh mặt làm ngơ đối với thịt cá Giang Thành kẹp cho cậu, nhìn thức ăn xếp thành đống ở cái dĩa trước mặt, không nhúc nhít động đũa thức ăn trong dĩa, chỉ lo gắp thịt gà ở trước mặt mình.
Giang Thành cũng không giận, ngược lại cười hỏi: "Hiện tại khẩu vị thay đổi? Không thích ăn cá?"
Giang Hoài gắp miếng cá đặt vào trong chén Giang Niệm: "Anh ăn một miếng, vẫn là hương vị trước kia, em nhất định sẽ thích."
Giang Niệm không thích người khác kẹp thức ăn vào trong chén, cảm thấy không sạch sẽ, cau mày kẹp ra ngoài, Giang Hoài uy hiếp ho khan một tiếng.
Chiếc đũa đang kẹp miếng cá lên chuẩn bị quăng vào cái dĩa trước mặt, nghe anh mình ho khan, im lặng, nhét vào trong miệng, nhai nuốt.
Giang Thành trừng mắt liếc Giang Hoài.
Giang Hoài bị trừng đến bất đắc dĩ, đành phải nhấc tay đầu hàng.
Ông già nhà mình thích làm như thế nào thì cứ làm như thế đó đi.
Giang Thành ngồi ở vị trí chủ nhà, không ăn một miếng nào, đôi mắt dính ở trên người Giang Niệm, tầm mắt chưa từng di chuyển, nhìn chiếc cầm gầy nhọn của Giang Niệm, ấn đường nhíu lại: "Giang Hoài, con nhìn Niệm Niệm có phải gầy hay không? Có phải gần đây lượng công việc rất nhiều, không có thời gian ăn cơm?"
"Ba nhìn lầm rồi, không ốm, con thấy nó cao hơn còn mập lên."
"Còn ở độ tuổi phát triển phải ăn nhiều một chút."
Giang Niệm cúi đầu ăn cơm, không trộn lẫn đề tài, cũng không mở miệng nói chuyện, như ăn cơm chính là nhiệm vụ mà cậu cần hoàn thành.
Có người hầu tới, nói có người gọi điện thoại tìm Giang Hoài.
Giang Hoài không dừng đũa, chỉ hỏi: "Ai?"
"Tiểu thư kia chưa nói, chỉ là nói tìm thiếu gia có việc gấp."
"Cắt."
"Dạ."
Người hầu đi trở lại phòng khách, báo cho Hứa Vi Nhân: "Xin lỗi tiểu thư, thiếu gia hiện tại không có thời gian, mời cô gọi điện thoại lại sau."
Nói xong, cắt đứt cuộc gọi ngay.
Giang Niệm đã ăn xong đũa cuối cùng trong chén, nói: "Đã ăn no."
"Mới ăn một chén cơm đã no? Ba kêu dì Triệu bới thêm một chén nữa cho con."
Giang Niệm gác đũa, đứng dậy.
Ghế ma sát trên nền sàn cẩm thạch tạo ra âm thanh bén nhọn chói tai, không nói một lời ngoảnh mặt đi ra cửa.
"Giang Niệm!" Giang Thành đứng dậy kêu cậu.
Giang Hoài vội gác đũa đứng dậy: "Ba đừng nóng vội, để con đi."
Ở cửa chặn đứng bước chân của Giang Niệm, ấn đường nhíu chặt, thấp giọng nói: "Sao lại thế này, không phải đã đồng ý với anh về nhà ăn bữa cơm sao? Đừng cáu kỉnh."
"Nhưng em đã ăn xong rồi."
Biểu tình lạnh nhạt nhìn Giang Hoài: "Em đi về trước."
"Không được đi! Sao lại không lễ phép như vậy? Người lớn còn chưa có ăn xong..."
"Để thằng bé đi đi." Không biết khi nào Giang Thành đã xuất hiện ở phía sau hai người, nhìn Giang Hoài lắc lắc đầu.
Giang Niệm hơi khép mắt, làm như không thấy ba mình, cũng không liếc mắt nhìn một cái, vòng qua Giang Hoài đi ra ngoài.
Ngoài cửa trời đổ mưa lâm râm, có người hầu căng ra dù ra, Giang Niệm không cần, đi thẳng vào trong mưa, thực mau đã biến mất ở trong bóng đêm đen nhánh.
Giang Thành im lặng nhìn theo một lúc lâu không có động tĩnh nào, Giang Hoài lo lắng nhìn ba mình: "Ba, bên ngoài lạnh, ba vào nhà đi."
Có gió lạnh thổi từng cơn, bóng dáng thân thể khô hốc của Giang Thành càng thêm cô độc, xoay người lên lầu: "Đừng đi theo, ba muốn ở một mình."
Giang Hoài ngừng chân, đứng ở phía sau nhìn bóng dáng già nua của ba mình.
Người hầu bước lên: "Thiếu gia, vẫn là vị tiểu thư kia, hỏi thiếu gia có..."
Giang Hoài không kiên nhẫn nhìn người hầu kia, đáy mắt tối tăm vừa nhìn là biết đang vô cùng tức giận: "Sau này cô ta có gọi đến cũng đừng nói cho tôi."
Người hầu vội vàng cúi đầu trả lời: "Dạ."
Giang Thành lên lầu, vào phòng ngủ, cầm một tấm ảnh gia đình từ trên bàn lên, ảnh chụp Giang Niệm hồi còn nhỏ, được ông ôm vào trong ngực, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu cười tươi như ánh mặt trời. Bên cạnh ông là một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, đang ôm lấy cánh tay ông. Giang Hoài đã thành niên, dáng người cao lớn đứng ở bên cạnh người phụ nữ.
Khóe miệng của ông mỉm cười đầy chua xót, ngón tay cái vuốt ve gương mặt người phụ nữ tươi cười rạng rở đang nép vào người ông trên ảnh chụp.
"Hôm nay anh và Niệm Niệm ngồi ăn cơm chung một bàn, anh biết thân thể của mình sắp căng không được bao lâu, chắc có lẽ cũng không có bữa cơm nào như hôm nay nữa... Đã sáu năm, thằng bé vẫn chưa tha thứ cho anh, cũng không biết... Trước lúc anh chết có được thằng bé tha thứ hay không nữa? Em đừng gấp, lại thêm đoạn thời gian anh sẽ đi gặp em, em nhớ chờ anh, anh sẽ tự mình quỳ xuống xin lỗi em vì những tội nghiệt mà anh đã làm với hai mẹ con..."
Trái tim co rút, đau nhức truyền khắp cơ thể, một mùi vị từ yết hầu tràn lên miệng, Giang Thành cúi người kịch liệt ho khan hai tiếng, đột nhiên không kịp phòng ngừa ói ra một họng máu, máu tràn khắp tấm thảm tối màu nằm trên nền nhà, thực mau đã không thấy dấu vết, vì màu máu đã thấm vào chiếc thảm đen kia, không phân biệt ra được đâu là màu thảm đâu là màu máu.
Giang Thành co người nằm im trên tấm thảm nhìn đốm máu kia, tay nắm chặt tấm ảnh gia đình ôm vào trong lòng, từ từ nhắm mắt lại.
――――
Ngắn ngủn mấy ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Hứa Tân Di lại không nhận được dù là một chút gió, gần đây cô bận chụp CF, bận đến không đủ thời gian để ngủ, hận không thể tách ra làm hai để làm việc.
Sau khi quay xong CF, mới vừa lên xe, An Nhã đã cho cô một tin tức lớn.
"Tin tốt gì?"
"《 Nhật ký thăng chứ của Bối Bối》 được tham gia tác truyền hình tiêu biểu của năm, còn em thì được nằm trong danh sách đề cử nữ chính tốt nhất năm."
Hứa Tân Di ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tới: "Em? Nữ chính tốt nhất năm? Chị xác định?"
Tuy rằng giải thưởng truyền hình không long trọng như giải thưởng liên hoan phim, nhưng đối với Hứa Tân Di mà nói là lần đầu tiên diễn nữ chính đã được đề cử giải nữ chính tốt nhất năm của đài truyền hình, xem như niềm vui ngoài ý muốn.
"Tin tức nội bộ, đương nhiên là xác định, không xác định chị có thể nói cho em, làm em bị hố sao? 《 Nhật ký thăng chức của Bối Bối 》 em diễn rất tốt, ratings lại cao, ai không đề cử chứng tỏ ánh mắt của người đó có vấn đề, rời khỏi nghệ thuật, đừng làm bình luận phim nữa là vừa."
Hứa Tân Di càng nghĩ càng thấy có lý.
"Còn thêm một tin tức nữa, 《 hoàng đồ 》 sẽ được công chiếu vào ngày 3 tháng sau ở trên đài truyền hình Mango TV, vào đúng giờ vàng, có một không hai nha, Hứa Tân Di, hiện tại em chính là chờ đến lúc mây tan trăng sáng, năm nay chị đã có thể trông cậy vào em để nổi danh rồi đó. Ha ha ha..."
An Nhã sắp xếp lại lịch trình cho Hứa Tân Di để cô có thời gian chuẩn bị tốt mọi chuyện.
"Vì có thể để chị kiếm thêm nhiều tiền chơi trai, năm nay em hãy vất vả một chút nha, thương thương, chị đọc lịch trình kế tiếp cho em."
"Điện ảnh của đạo diễn Từ tháng sau sẽ khởi động máy, thời gian quay phía chúng ta còn cần xác nhận lại với đạo diễn Từ"
"Còn nữa, trước đó có một bộ phim dân quốc, chị hỏi qua phía đầu tư, đoàn phim toàn dân chuyên nghiệp, từng cho ra lò mấy bộ phim truyền hình rất nổi tiếng, nhưng bọn họ không tiếp thu diễn viên đóng thế hay có lịch trình bận, yêu cầu đóng cảnh nào thì có mặt ngay, không đi trễ, không làm màu."
"Nhưng bọn họ cho chúng ta thời gian ba tháng để quyết định, bởi vì chưa kiếm được diễn viên, hoặc chưa đàm phán xong, giống chúng ta. Thứ hai, phía phim trường cũng có chút vấn đề, chị lại tìm thời gian nói chuyện với đạo diễn Từ, hỏi thử xem thời gian quay phim này của ông ta là bao lâu, mới có thể trả lời phía bên kia."
An Nhã khép lại lịch trình, mỉm cười nhìn cô, nói: "Còn có một việc, thứ tư tuần sau, vì tuyên truyền 《 hoàng đồ 》, em và Hàn Kiêu phải cùng nhau tham gia một gameshow."
"Em và... Hàn Kiêu?"
"Cũng không có gì, nếu chúng ta đã thành lập công ty, em có cơ hội tham gia mấy chương trình này thì cũng không thể quên người một nhà, chị đã thương lượng cùng nhà sản xuất chương trình, em và Giang Niệm đều đến tham gia chương trình này."
Nhắc tới Giang Niệm, Hứa Tân Di phát giác, mấy ngày gần đây cô cũng chưa thấy người bóng dáng thằng bé đâu cả: "Gần đây thằng bé đang làm cái gì vậy?"
"Không biết, xin chị nghỉ một tuần rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu. Chị nói với em nè, thằng nhóc Giang Niệm này hiện tại rất nổi nha, nháy mắt fans trên Weibo đã lên con số mười triệu rồi, em cũng không biết hiện tại có bao nhiêu thương hiệu tìm Giang Niệm hợp tác đâu..."
Hứa Tân Di suy nghĩ: "Đáng tiếc thằng bé không học qua diễn kịch, kỹ thuật diễn không có, nếu không đi con đường diễn viên càng nổi."
"Ai nói kỹ thuật diễn không có thì không thể diễn kịch?"
Hứa Tân Di cũng không cảm thấy diễn kịch chính là con đường tốt: "Thôi đi, em không muốn nhìn thấy thằng bé mới vừa tích góp lên chút tiếng tăm đã bị xóa hết, kêu thằng bé học diễn kịch đi, dù sao có kỹ thuật diễn trong tay vẫn có lợi thế hơn."
"Ừ."
《 hoàng đồ 》 đúng giờ được chiếu trên kênh Mango TV, đương nhiên là ratings sẽ cao hơn chương trình gameshow.
Cô tham gia chương trình gameshow có sẵn kịch bản, vấn đề hỏi đáp cũng sẽ đưa cho cô duyệt trước, dù sao cũng phải có vài mục thoát khỏi kịch bản, ngoài ra không có gì cần yêu cầu Hứa Tân Di đặc biệt chú ý.
Sau khi lên máy bay, Hứa Tân Di và Giang Niệm đến thành phố S có trụ sở chính của Mango TV.
Lúc An Nhã nói Giang Niệm đang rất nổi, Hứa Tân Di còn không cảm thấy cái gì, thẳng đến lúc xuống sân bay, đưa mắt nhìn toàn bộ sân bay tất cả đều là fans của Giang Niệm, hai người bị vây chật như nêm cối một bước khó đi, cô mới tin vào những gì An Nhã nói.
Bên tai tất cả đều là tiếng la hét tên của Giang Niệm, Hứa Tân Di cảm thấy lỗ tai cô đại khái đã bị điếc tạm thời, nhưng cô quay sang nhìn Giang Niệm, nét mặt vẫn giữ nụ cười, như hoàn toàn không bị tình hình trước mặt dọa đến, một thằng bé rất bình tĩnh.
Thật vất vả thoát khỏi ở sân bay, dưới sự che chở của an ninh sân bay lên xe đến đài truyền hình, lúc này Hứa Tân Di mới thở dài: "Biết em nổi tiếng, nhưng cũng không nghĩ tới em nổi đến như vậy."
Giang Niệm cười nói: "Chị Tân Di, chị đừng trêu em."
Hứa Tân Di rất kiêu ngạo, như mắt sáng thấy được trân châu: "Không trêu em nữa, lúc trước chị nói như thế nào, em đó, nhất định sẽ nổi tiếng!"
Chiếc xe chậm rãi khởi động, sau một tiếng chạy trên đường đã đến trước đài truyền hình.
Bên ngoài đứng đầy fans, trừ bỏ fans của Giang Niệm, còn có fans của Hàn Kiêu, tên của hai người được fans hét lên đinh tai nhức óc, trong vô vàng fans ở đây nhưng Hứa Tân Di lại nghe không được đến tên của mình.
Đi vào đài truyền hình quay chương trình, phòng nghỉ khách quý, biên kịch đưa kịch bản cho Hứa Tân Di và Giang Niệm, kế tiếp đều làm theo quy trình trong kịch bản.
Hứa Tân Di nhìn thoáng qua, không khác gì mấy so với kịch bản An Nhã cho cô xem qua trước đó.
Giang Niệm đối với quy trình quay gameshow quen đến không thể lại quen hơn, thực mau đã ngồi bàn từng phân đoạn cùng biên kịch, thậm chí còn chỉ ngược lại Hứa Tân Di những việc cần chú ý.
"Sao chưa Hàn Kiêu đến?"
"Thầy Hàn đang ở trong một phòng khác, để tôi dẫn cô qua đó"
Hứa Tân Di cười lắc đầu: "Không cần..."
Vừa dứt lời, cửa phòng nghỉ bị mở ra, Hàn Kiêu và MC chương trình xuất hiện ở trước cửa.
MC có kinh nghiệm phong phú, miệng tía lia, nói không ngừng, rất thân thiện, biết cách kéo gần khoảng cách giữa mọi người với nhau, vừa vào phòng nghỉ đã cười nói chào hỏi với Hứa Tân Di.
Nhưng Hàn Kiêu, chỉ lúc bước vào chào hỏi một câu với cô, ngoài ra không hề nhiều lời nữa.
Hứa Tân Di nhẹ nhàng thở ra.
Như vậy cũng khá tốt.
Khoảng cách chương trình bắt đầu quay chỉ kém mười phút, có biên kịch tới thúc giục, khách mời đồng loạt đến hiện trường để quay, có Hàn Kiêu và Giang Niệm, người xem nhiệt tình như lửa nóng. Từ lúc bắt đầu giới thiệu, tiếng thét chói tai chưa từng ngừng nghỉ.
Làm người đại diện cho đoàn phim《 hoàng đồ 》, đạo diễn chương trình sắp xếp cho Hứa Tân Di và Hàn Kiêu nhiều khung hình hơn những khách mời khác, nhưng Giang Niệm là tay già đời trong gameshow, ngồi ở bên cạnh Hứa Tân Di, lâu lâu có thể nói đỡ vài câu dùm cô, giảm bớt xấu hổ.
"Tôi nghe nói nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của Tân Di đã hiến cho Hàn Kiêu phải không?"
Dưới khán đài là một trận tiếng thét chói tai.
Hứa Tân Di nắm microphone, nhìn fans phía dưới, cười nói: "Sao mọi người lại kích động như vậy? Đương nhiên là không có, chẳng lẽ mọi người đã quên hot search kia rồi sao, có tiêu đề " cảnh hôn dùng thế thân "."
Hứa Tân Di lời này, giảm bớt phẫn nộ fans bạn gái của Hàn Kiêu.
"Thế thân?"
Hàn Kiêu nói tiếp lời: "Kia cũng coi như là tôi lần đầu tiên quay cảnh hôn, lúc ấy thân thể không quá thoải mái, cho nên nhờ đạo diễn tìm thế thân."
Lời này xem như ôm toàn bộ chuyện này vào người.
Nói nói vài câu trong quá trình quay《 hoàng đồ 》, tiến vào phân đoạn trò chơi, khách quý và MC chia làm hai tổ, nghe lời nhạc đoán tựa bài hát, người thua có trừng phạt, xem như là một trò chơi rất rất dễ dàng trong các gameshow.
Vì có mặt của Hàn Kiêu, nên đạo diễn chương trình không dám làm quá. Hứa Tân Di từng xem qua chương trình gameshow này, đều là những trò chơi kịch liệt đầy kích thích, nhưng lúc này đây lại ngoài dự kiến của cô, trò chơi quá dễ dàng, không ảnh hưởng đến danh tiếng của mọi người.
Hứa Tân Di và Giang Niệm cùng hai MC khác làm thành một nhóm, Hàn Kiêu cùng mấy MC khác làm thành một nhóm.
Hứa Tân Di cho rằng bọn họ sẽ chiếm ưu thế, rốt cuộc đều là người trẻ tuổi, nghe nhiều ca khúc khác nhau, Hàn Kiêu lớn tuổi độc thân, phản ứng không nhanh như người trẻ tuổi bọn họ.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới chính là, tất cả những bài hát mà chương trình phát, đều là những bài Hứa Tân Di chưa từng nghe qua.
Không chỉ có cô mà ngay cả Giang Niệm cũng chưa nghe qua, hai người dựng lỗ tai lên nghe, mắt thấy đội Hàn Kiêu đã chạy lên cướp lượt, thậm chí có biết cũng không đoạt được lượt trả lời, đội Hứa Tân Di thua thảm hại.
Hậu kỳ, chương trình edit những hình emoji đáng yêu cho Hứa Tân Di và Giang Niệm, tạo thêm tiếng cười cho chương trình.
Đội Hàn Kiêu lấy số điểm tuyệt đối đạt được thắng lợi.
Đội Hứa Tân Di từ đầu đến cuối chưa chạm được đến cái mic chứ đừng nói có được một câu trả lời đúng.
Đội Hứa Tân Di thua, tiếp thu trừng phạt là mò tìm đồ vật trong hộp đen. Trước lúc đem hộp đen ra, chương trình tỏ vẻ trong hộp sẽ không có đồ vật hay con vật nguy hiểm nào, nhưng bọn họ vẫn biểu hiện ra bộ dáng đầy sợ hãi.
Đạo cụ lâu chưa mang ra, MC dò hỏi qua thì mới biết được đạo cụ xảy ra vấn đề. Không có cách nào, đành phải đổi sang trừng phạt khác.
"Trò chơi nghe lời nhạc đoán tựa bài hát đội Tân Di thua, như vậy tiếp thu trừng phạt là, mọi người gọi cho cuộc gọi gần nhất nói bản thân có khó khăn, yêu cầu vay tiền, sau đó đợ đối phương phản ứng."
Hứa Tân Di ngẩn ra, biết đổi trừng phạt, nhưng sao lại đổi sang chủ đề này?
Còn chưa đợi cô lên tiếng, người của chương trình đã cầm theo di động của bọn họ lên.
MC cầm di động của Hứa Tân Di, đưa cho cô: "Người đầu tiên là Tân Di, tới, mở danh bạ di động, gọi điện thoại cho số gần nhất trong nhật ký danh bạ của cô. Mọi người nói, mượn bao nhiêu tiền?"
Khán giả bên dưới ồn ào, cái gì mà một ngàn, một trăm ngàn, một triệu, thậm chí còn có người hét giá một trăm triệu.
Hứa Tân Di run rẩy mở ra nhật ký danh bạ.
Cô nhớ rõ trước khi xuống máy bay, An Nhã cho gọi điện thoại cho cô.
Sau đó cô gọi cho Dịch Dương báo bình an.
...?????!!!!!!!
Chết con mẹ nó rồi!!!
Đừng nói là trùng hợp đến như vậy nha!!!!
Hết chương 71
Người giữ trẻ đang ở phòng khách chơi với Đồng Đồng, thấy Hứa Vi Nhân về, Đồng Đồng ném đồ chơi trong tay xuống, chạy như bay nhào vào trong lòng ngực Hứa Vi Nhân.
"Mẹ về rồi"
Cẳng chân bị Đồng Đồng ôm, Hứa Vi Nhân đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhìn Đồng Đồng đang ngửa đầu nhìn cô bằng đôi mắt trong sáng đen nhánh kia.
Đôi mắt cũng thật xinh đẹp, đáy mắt như đang cất giấu ngôi sao.
"Mẹ làm sao vậy?"
Hứa Vi Nhân phản ứng lại, nghiêng đầu chà lau nước mắt trên mặt, ngồi xổm xuống ôm bé: "Mẹ không có việc gì, chỉ là hơi mệt."
"Là có người khi dễ mẹ sao?"
"Không có, ai dám khi dễ mẹ? Mẹ có Đồng Đồng bảo vệ nha."
"Đúng! Không có người sẽ dám khi dễ mẹ, Đồng Đồng bảo vệ mẹ!"
Hứa Vi Nhân vuốt khuôn mặt nhỏ đầy non nớt của Đồng Đồng, cười khổ nói: "Con chơi tiếp với cô nha, để mẹ làm xong công việc sẽ chơi với con sau, được không nè?"
Đồng Đồng thực hiểu chuyện, gật đầu: "Dạ."
Nói xong, nhảy nhót chạy tới phòng khách tiếp tục chơi trò chơi trò chơi với cô giữ trẻ.
Hứa Vi Nhân thở sâu, đổi giày đi vào phòng ngủ, đóng lại cửa phòng, khóa trái.
Cô không biết tại sao kết quả xét nghiệm ADN tại cục cảnh sát lại như thế này? Tuy Giang Hoài đã từng tận tay giao báo cáo xét nghiệm ADN cho cô, nhưng đề phòng Giang Hoài lừa mình, cô cũng đã lén lấy mẫu đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN, tại sao kết quả lại như thế này?
Giang Hoài lừa cô?
Nếu Đồng Đồng không phải con của Dịch Dương, như vậy cái đêm định mệnh bốn năm trước...
Hứa Vi Nhân không thể tiếp thu sự thật này.
Cô lại lần nữa thử gọi cho Giang Hoài, cuộc gọi gần nhất là Giang Hoài, thông tin hiển thị đã họi 53 lần, nhưng vẫn không tiếp máy.
Giang Hoài không muốn nhận điện thoại của cô.
Mở ra thông tin, vuốt tìm số điện thoại của Giang Hoài, vuốt tới một con số xa lạ, tay bỗng khựng lại.
Đây là lần trước tham gia tiệc sinh nhật Giang Thành, cô nhân cơ hội lưu lại số máy nhà họ Giang.
Lúc trước nếu Giang Hoài không tìm tới cô, thì sẽ tuyệt đối không có chuyện cô làm thất bại kế hoạch của anh ta, anh ta cũng không dễ như trở bàn tay mà một dao cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cô như vậy.
Cô cắn chặt răng bấm gọi số nhà họ Giang.
Khi Hứa Vi Nhân gọi điện thoại, ba cha con nhà họ Giang đang hoà thuận vui vẻ ngồi vây quanh ở trên bàn cơm.
Đương nhiên, bốn chữ hoà thuận vui vẻ chỉ là đối với Giang Thành và Giang Hoài.
"Niệm Niệm, tới, đã rất lâu con chưa trở về cùng nhau ăn bữa cơm do dì Triệu làm, con thích cá hấp gừng, thử xem còn có giống hương vị ngày trước hay không?" Giọng điệu mang theo chút ý tứ lấy lòng.
Nhưng Giang Niệm không hề cảm kích, cậu ngồi ở phía tay phải Giang Thành, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, ngoảnh mặt làm ngơ đối với thịt cá Giang Thành kẹp cho cậu, nhìn thức ăn xếp thành đống ở cái dĩa trước mặt, không nhúc nhít động đũa thức ăn trong dĩa, chỉ lo gắp thịt gà ở trước mặt mình.
Giang Thành cũng không giận, ngược lại cười hỏi: "Hiện tại khẩu vị thay đổi? Không thích ăn cá?"
Giang Hoài gắp miếng cá đặt vào trong chén Giang Niệm: "Anh ăn một miếng, vẫn là hương vị trước kia, em nhất định sẽ thích."
Giang Niệm không thích người khác kẹp thức ăn vào trong chén, cảm thấy không sạch sẽ, cau mày kẹp ra ngoài, Giang Hoài uy hiếp ho khan một tiếng.
Chiếc đũa đang kẹp miếng cá lên chuẩn bị quăng vào cái dĩa trước mặt, nghe anh mình ho khan, im lặng, nhét vào trong miệng, nhai nuốt.
Giang Thành trừng mắt liếc Giang Hoài.
Giang Hoài bị trừng đến bất đắc dĩ, đành phải nhấc tay đầu hàng.
Ông già nhà mình thích làm như thế nào thì cứ làm như thế đó đi.
Giang Thành ngồi ở vị trí chủ nhà, không ăn một miếng nào, đôi mắt dính ở trên người Giang Niệm, tầm mắt chưa từng di chuyển, nhìn chiếc cầm gầy nhọn của Giang Niệm, ấn đường nhíu lại: "Giang Hoài, con nhìn Niệm Niệm có phải gầy hay không? Có phải gần đây lượng công việc rất nhiều, không có thời gian ăn cơm?"
"Ba nhìn lầm rồi, không ốm, con thấy nó cao hơn còn mập lên."
"Còn ở độ tuổi phát triển phải ăn nhiều một chút."
Giang Niệm cúi đầu ăn cơm, không trộn lẫn đề tài, cũng không mở miệng nói chuyện, như ăn cơm chính là nhiệm vụ mà cậu cần hoàn thành.
Có người hầu tới, nói có người gọi điện thoại tìm Giang Hoài.
Giang Hoài không dừng đũa, chỉ hỏi: "Ai?"
"Tiểu thư kia chưa nói, chỉ là nói tìm thiếu gia có việc gấp."
"Cắt."
"Dạ."
Người hầu đi trở lại phòng khách, báo cho Hứa Vi Nhân: "Xin lỗi tiểu thư, thiếu gia hiện tại không có thời gian, mời cô gọi điện thoại lại sau."
Nói xong, cắt đứt cuộc gọi ngay.
Giang Niệm đã ăn xong đũa cuối cùng trong chén, nói: "Đã ăn no."
"Mới ăn một chén cơm đã no? Ba kêu dì Triệu bới thêm một chén nữa cho con."
Giang Niệm gác đũa, đứng dậy.
Ghế ma sát trên nền sàn cẩm thạch tạo ra âm thanh bén nhọn chói tai, không nói một lời ngoảnh mặt đi ra cửa.
"Giang Niệm!" Giang Thành đứng dậy kêu cậu.
Giang Hoài vội gác đũa đứng dậy: "Ba đừng nóng vội, để con đi."
Ở cửa chặn đứng bước chân của Giang Niệm, ấn đường nhíu chặt, thấp giọng nói: "Sao lại thế này, không phải đã đồng ý với anh về nhà ăn bữa cơm sao? Đừng cáu kỉnh."
"Nhưng em đã ăn xong rồi."
Biểu tình lạnh nhạt nhìn Giang Hoài: "Em đi về trước."
"Không được đi! Sao lại không lễ phép như vậy? Người lớn còn chưa có ăn xong..."
"Để thằng bé đi đi." Không biết khi nào Giang Thành đã xuất hiện ở phía sau hai người, nhìn Giang Hoài lắc lắc đầu.
Giang Niệm hơi khép mắt, làm như không thấy ba mình, cũng không liếc mắt nhìn một cái, vòng qua Giang Hoài đi ra ngoài.
Ngoài cửa trời đổ mưa lâm râm, có người hầu căng ra dù ra, Giang Niệm không cần, đi thẳng vào trong mưa, thực mau đã biến mất ở trong bóng đêm đen nhánh.
Giang Thành im lặng nhìn theo một lúc lâu không có động tĩnh nào, Giang Hoài lo lắng nhìn ba mình: "Ba, bên ngoài lạnh, ba vào nhà đi."
Có gió lạnh thổi từng cơn, bóng dáng thân thể khô hốc của Giang Thành càng thêm cô độc, xoay người lên lầu: "Đừng đi theo, ba muốn ở một mình."
Giang Hoài ngừng chân, đứng ở phía sau nhìn bóng dáng già nua của ba mình.
Người hầu bước lên: "Thiếu gia, vẫn là vị tiểu thư kia, hỏi thiếu gia có..."
Giang Hoài không kiên nhẫn nhìn người hầu kia, đáy mắt tối tăm vừa nhìn là biết đang vô cùng tức giận: "Sau này cô ta có gọi đến cũng đừng nói cho tôi."
Người hầu vội vàng cúi đầu trả lời: "Dạ."
Giang Thành lên lầu, vào phòng ngủ, cầm một tấm ảnh gia đình từ trên bàn lên, ảnh chụp Giang Niệm hồi còn nhỏ, được ông ôm vào trong ngực, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu cười tươi như ánh mặt trời. Bên cạnh ông là một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, đang ôm lấy cánh tay ông. Giang Hoài đã thành niên, dáng người cao lớn đứng ở bên cạnh người phụ nữ.
Khóe miệng của ông mỉm cười đầy chua xót, ngón tay cái vuốt ve gương mặt người phụ nữ tươi cười rạng rở đang nép vào người ông trên ảnh chụp.
"Hôm nay anh và Niệm Niệm ngồi ăn cơm chung một bàn, anh biết thân thể của mình sắp căng không được bao lâu, chắc có lẽ cũng không có bữa cơm nào như hôm nay nữa... Đã sáu năm, thằng bé vẫn chưa tha thứ cho anh, cũng không biết... Trước lúc anh chết có được thằng bé tha thứ hay không nữa? Em đừng gấp, lại thêm đoạn thời gian anh sẽ đi gặp em, em nhớ chờ anh, anh sẽ tự mình quỳ xuống xin lỗi em vì những tội nghiệt mà anh đã làm với hai mẹ con..."
Trái tim co rút, đau nhức truyền khắp cơ thể, một mùi vị từ yết hầu tràn lên miệng, Giang Thành cúi người kịch liệt ho khan hai tiếng, đột nhiên không kịp phòng ngừa ói ra một họng máu, máu tràn khắp tấm thảm tối màu nằm trên nền nhà, thực mau đã không thấy dấu vết, vì màu máu đã thấm vào chiếc thảm đen kia, không phân biệt ra được đâu là màu thảm đâu là màu máu.
Giang Thành co người nằm im trên tấm thảm nhìn đốm máu kia, tay nắm chặt tấm ảnh gia đình ôm vào trong lòng, từ từ nhắm mắt lại.
――――
Ngắn ngủn mấy ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Hứa Tân Di lại không nhận được dù là một chút gió, gần đây cô bận chụp CF, bận đến không đủ thời gian để ngủ, hận không thể tách ra làm hai để làm việc.
Sau khi quay xong CF, mới vừa lên xe, An Nhã đã cho cô một tin tức lớn.
"Tin tốt gì?"
"《 Nhật ký thăng chứ của Bối Bối》 được tham gia tác truyền hình tiêu biểu của năm, còn em thì được nằm trong danh sách đề cử nữ chính tốt nhất năm."
Hứa Tân Di ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tới: "Em? Nữ chính tốt nhất năm? Chị xác định?"
Tuy rằng giải thưởng truyền hình không long trọng như giải thưởng liên hoan phim, nhưng đối với Hứa Tân Di mà nói là lần đầu tiên diễn nữ chính đã được đề cử giải nữ chính tốt nhất năm của đài truyền hình, xem như niềm vui ngoài ý muốn.
"Tin tức nội bộ, đương nhiên là xác định, không xác định chị có thể nói cho em, làm em bị hố sao? 《 Nhật ký thăng chức của Bối Bối 》 em diễn rất tốt, ratings lại cao, ai không đề cử chứng tỏ ánh mắt của người đó có vấn đề, rời khỏi nghệ thuật, đừng làm bình luận phim nữa là vừa."
Hứa Tân Di càng nghĩ càng thấy có lý.
"Còn thêm một tin tức nữa, 《 hoàng đồ 》 sẽ được công chiếu vào ngày 3 tháng sau ở trên đài truyền hình Mango TV, vào đúng giờ vàng, có một không hai nha, Hứa Tân Di, hiện tại em chính là chờ đến lúc mây tan trăng sáng, năm nay chị đã có thể trông cậy vào em để nổi danh rồi đó. Ha ha ha..."
An Nhã sắp xếp lại lịch trình cho Hứa Tân Di để cô có thời gian chuẩn bị tốt mọi chuyện.
"Vì có thể để chị kiếm thêm nhiều tiền chơi trai, năm nay em hãy vất vả một chút nha, thương thương, chị đọc lịch trình kế tiếp cho em."
"Điện ảnh của đạo diễn Từ tháng sau sẽ khởi động máy, thời gian quay phía chúng ta còn cần xác nhận lại với đạo diễn Từ"
"Còn nữa, trước đó có một bộ phim dân quốc, chị hỏi qua phía đầu tư, đoàn phim toàn dân chuyên nghiệp, từng cho ra lò mấy bộ phim truyền hình rất nổi tiếng, nhưng bọn họ không tiếp thu diễn viên đóng thế hay có lịch trình bận, yêu cầu đóng cảnh nào thì có mặt ngay, không đi trễ, không làm màu."
"Nhưng bọn họ cho chúng ta thời gian ba tháng để quyết định, bởi vì chưa kiếm được diễn viên, hoặc chưa đàm phán xong, giống chúng ta. Thứ hai, phía phim trường cũng có chút vấn đề, chị lại tìm thời gian nói chuyện với đạo diễn Từ, hỏi thử xem thời gian quay phim này của ông ta là bao lâu, mới có thể trả lời phía bên kia."
An Nhã khép lại lịch trình, mỉm cười nhìn cô, nói: "Còn có một việc, thứ tư tuần sau, vì tuyên truyền 《 hoàng đồ 》, em và Hàn Kiêu phải cùng nhau tham gia một gameshow."
"Em và... Hàn Kiêu?"
"Cũng không có gì, nếu chúng ta đã thành lập công ty, em có cơ hội tham gia mấy chương trình này thì cũng không thể quên người một nhà, chị đã thương lượng cùng nhà sản xuất chương trình, em và Giang Niệm đều đến tham gia chương trình này."
Nhắc tới Giang Niệm, Hứa Tân Di phát giác, mấy ngày gần đây cô cũng chưa thấy người bóng dáng thằng bé đâu cả: "Gần đây thằng bé đang làm cái gì vậy?"
"Không biết, xin chị nghỉ một tuần rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu. Chị nói với em nè, thằng nhóc Giang Niệm này hiện tại rất nổi nha, nháy mắt fans trên Weibo đã lên con số mười triệu rồi, em cũng không biết hiện tại có bao nhiêu thương hiệu tìm Giang Niệm hợp tác đâu..."
Hứa Tân Di suy nghĩ: "Đáng tiếc thằng bé không học qua diễn kịch, kỹ thuật diễn không có, nếu không đi con đường diễn viên càng nổi."
"Ai nói kỹ thuật diễn không có thì không thể diễn kịch?"
Hứa Tân Di cũng không cảm thấy diễn kịch chính là con đường tốt: "Thôi đi, em không muốn nhìn thấy thằng bé mới vừa tích góp lên chút tiếng tăm đã bị xóa hết, kêu thằng bé học diễn kịch đi, dù sao có kỹ thuật diễn trong tay vẫn có lợi thế hơn."
"Ừ."
《 hoàng đồ 》 đúng giờ được chiếu trên kênh Mango TV, đương nhiên là ratings sẽ cao hơn chương trình gameshow.
Cô tham gia chương trình gameshow có sẵn kịch bản, vấn đề hỏi đáp cũng sẽ đưa cho cô duyệt trước, dù sao cũng phải có vài mục thoát khỏi kịch bản, ngoài ra không có gì cần yêu cầu Hứa Tân Di đặc biệt chú ý.
Sau khi lên máy bay, Hứa Tân Di và Giang Niệm đến thành phố S có trụ sở chính của Mango TV.
Lúc An Nhã nói Giang Niệm đang rất nổi, Hứa Tân Di còn không cảm thấy cái gì, thẳng đến lúc xuống sân bay, đưa mắt nhìn toàn bộ sân bay tất cả đều là fans của Giang Niệm, hai người bị vây chật như nêm cối một bước khó đi, cô mới tin vào những gì An Nhã nói.
Bên tai tất cả đều là tiếng la hét tên của Giang Niệm, Hứa Tân Di cảm thấy lỗ tai cô đại khái đã bị điếc tạm thời, nhưng cô quay sang nhìn Giang Niệm, nét mặt vẫn giữ nụ cười, như hoàn toàn không bị tình hình trước mặt dọa đến, một thằng bé rất bình tĩnh.
Thật vất vả thoát khỏi ở sân bay, dưới sự che chở của an ninh sân bay lên xe đến đài truyền hình, lúc này Hứa Tân Di mới thở dài: "Biết em nổi tiếng, nhưng cũng không nghĩ tới em nổi đến như vậy."
Giang Niệm cười nói: "Chị Tân Di, chị đừng trêu em."
Hứa Tân Di rất kiêu ngạo, như mắt sáng thấy được trân châu: "Không trêu em nữa, lúc trước chị nói như thế nào, em đó, nhất định sẽ nổi tiếng!"
Chiếc xe chậm rãi khởi động, sau một tiếng chạy trên đường đã đến trước đài truyền hình.
Bên ngoài đứng đầy fans, trừ bỏ fans của Giang Niệm, còn có fans của Hàn Kiêu, tên của hai người được fans hét lên đinh tai nhức óc, trong vô vàng fans ở đây nhưng Hứa Tân Di lại nghe không được đến tên của mình.
Đi vào đài truyền hình quay chương trình, phòng nghỉ khách quý, biên kịch đưa kịch bản cho Hứa Tân Di và Giang Niệm, kế tiếp đều làm theo quy trình trong kịch bản.
Hứa Tân Di nhìn thoáng qua, không khác gì mấy so với kịch bản An Nhã cho cô xem qua trước đó.
Giang Niệm đối với quy trình quay gameshow quen đến không thể lại quen hơn, thực mau đã ngồi bàn từng phân đoạn cùng biên kịch, thậm chí còn chỉ ngược lại Hứa Tân Di những việc cần chú ý.
"Sao chưa Hàn Kiêu đến?"
"Thầy Hàn đang ở trong một phòng khác, để tôi dẫn cô qua đó"
Hứa Tân Di cười lắc đầu: "Không cần..."
Vừa dứt lời, cửa phòng nghỉ bị mở ra, Hàn Kiêu và MC chương trình xuất hiện ở trước cửa.
MC có kinh nghiệm phong phú, miệng tía lia, nói không ngừng, rất thân thiện, biết cách kéo gần khoảng cách giữa mọi người với nhau, vừa vào phòng nghỉ đã cười nói chào hỏi với Hứa Tân Di.
Nhưng Hàn Kiêu, chỉ lúc bước vào chào hỏi một câu với cô, ngoài ra không hề nhiều lời nữa.
Hứa Tân Di nhẹ nhàng thở ra.
Như vậy cũng khá tốt.
Khoảng cách chương trình bắt đầu quay chỉ kém mười phút, có biên kịch tới thúc giục, khách mời đồng loạt đến hiện trường để quay, có Hàn Kiêu và Giang Niệm, người xem nhiệt tình như lửa nóng. Từ lúc bắt đầu giới thiệu, tiếng thét chói tai chưa từng ngừng nghỉ.
Làm người đại diện cho đoàn phim《 hoàng đồ 》, đạo diễn chương trình sắp xếp cho Hứa Tân Di và Hàn Kiêu nhiều khung hình hơn những khách mời khác, nhưng Giang Niệm là tay già đời trong gameshow, ngồi ở bên cạnh Hứa Tân Di, lâu lâu có thể nói đỡ vài câu dùm cô, giảm bớt xấu hổ.
"Tôi nghe nói nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của Tân Di đã hiến cho Hàn Kiêu phải không?"
Dưới khán đài là một trận tiếng thét chói tai.
Hứa Tân Di nắm microphone, nhìn fans phía dưới, cười nói: "Sao mọi người lại kích động như vậy? Đương nhiên là không có, chẳng lẽ mọi người đã quên hot search kia rồi sao, có tiêu đề " cảnh hôn dùng thế thân "."
Hứa Tân Di lời này, giảm bớt phẫn nộ fans bạn gái của Hàn Kiêu.
"Thế thân?"
Hàn Kiêu nói tiếp lời: "Kia cũng coi như là tôi lần đầu tiên quay cảnh hôn, lúc ấy thân thể không quá thoải mái, cho nên nhờ đạo diễn tìm thế thân."
Lời này xem như ôm toàn bộ chuyện này vào người.
Nói nói vài câu trong quá trình quay《 hoàng đồ 》, tiến vào phân đoạn trò chơi, khách quý và MC chia làm hai tổ, nghe lời nhạc đoán tựa bài hát, người thua có trừng phạt, xem như là một trò chơi rất rất dễ dàng trong các gameshow.
Vì có mặt của Hàn Kiêu, nên đạo diễn chương trình không dám làm quá. Hứa Tân Di từng xem qua chương trình gameshow này, đều là những trò chơi kịch liệt đầy kích thích, nhưng lúc này đây lại ngoài dự kiến của cô, trò chơi quá dễ dàng, không ảnh hưởng đến danh tiếng của mọi người.
Hứa Tân Di và Giang Niệm cùng hai MC khác làm thành một nhóm, Hàn Kiêu cùng mấy MC khác làm thành một nhóm.
Hứa Tân Di cho rằng bọn họ sẽ chiếm ưu thế, rốt cuộc đều là người trẻ tuổi, nghe nhiều ca khúc khác nhau, Hàn Kiêu lớn tuổi độc thân, phản ứng không nhanh như người trẻ tuổi bọn họ.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới chính là, tất cả những bài hát mà chương trình phát, đều là những bài Hứa Tân Di chưa từng nghe qua.
Không chỉ có cô mà ngay cả Giang Niệm cũng chưa nghe qua, hai người dựng lỗ tai lên nghe, mắt thấy đội Hàn Kiêu đã chạy lên cướp lượt, thậm chí có biết cũng không đoạt được lượt trả lời, đội Hứa Tân Di thua thảm hại.
Hậu kỳ, chương trình edit những hình emoji đáng yêu cho Hứa Tân Di và Giang Niệm, tạo thêm tiếng cười cho chương trình.
Đội Hàn Kiêu lấy số điểm tuyệt đối đạt được thắng lợi.
Đội Hứa Tân Di từ đầu đến cuối chưa chạm được đến cái mic chứ đừng nói có được một câu trả lời đúng.
Đội Hứa Tân Di thua, tiếp thu trừng phạt là mò tìm đồ vật trong hộp đen. Trước lúc đem hộp đen ra, chương trình tỏ vẻ trong hộp sẽ không có đồ vật hay con vật nguy hiểm nào, nhưng bọn họ vẫn biểu hiện ra bộ dáng đầy sợ hãi.
Đạo cụ lâu chưa mang ra, MC dò hỏi qua thì mới biết được đạo cụ xảy ra vấn đề. Không có cách nào, đành phải đổi sang trừng phạt khác.
"Trò chơi nghe lời nhạc đoán tựa bài hát đội Tân Di thua, như vậy tiếp thu trừng phạt là, mọi người gọi cho cuộc gọi gần nhất nói bản thân có khó khăn, yêu cầu vay tiền, sau đó đợ đối phương phản ứng."
Hứa Tân Di ngẩn ra, biết đổi trừng phạt, nhưng sao lại đổi sang chủ đề này?
Còn chưa đợi cô lên tiếng, người của chương trình đã cầm theo di động của bọn họ lên.
MC cầm di động của Hứa Tân Di, đưa cho cô: "Người đầu tiên là Tân Di, tới, mở danh bạ di động, gọi điện thoại cho số gần nhất trong nhật ký danh bạ của cô. Mọi người nói, mượn bao nhiêu tiền?"
Khán giả bên dưới ồn ào, cái gì mà một ngàn, một trăm ngàn, một triệu, thậm chí còn có người hét giá một trăm triệu.
Hứa Tân Di run rẩy mở ra nhật ký danh bạ.
Cô nhớ rõ trước khi xuống máy bay, An Nhã cho gọi điện thoại cho cô.
Sau đó cô gọi cho Dịch Dương báo bình an.
...?????!!!!!!!
Chết con mẹ nó rồi!!!
Đừng nói là trùng hợp đến như vậy nha!!!!
Hết chương 71
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook