Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh
-
Chương 179: Trái cây giữa hè (5)
Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
"Cựu hội đồng quản trị Hoàn Mỹ đã đề cập đến việc tố tụng với cảnh sát, chủ tịch Thẩm Vân Bằng không những phải hoàn trả đủ khoản tiền tham ô mà còn phải đối mặt với án lao tù. Lôi Thiệu Hành tiên sinh – cố vấn pháp luật của tập đoàn Thịnh Thế sẽ tiếp quản các vụ án liên quan, sở sự vụ Lâm Ân cũng có toàn quyền xử lý vụ án này. Căn cứ vào thông tin, tất cả sản nghiệp của nhà họ Thẩm đã gần như cạn kiệt, phần lớn bất động sản đều đã bán ra để bổ sung thiếu hụt nhưng vẫn không cách nào xoay chuyển tình thế được."
Sóng gió mới vừa lắng xuống chưa hoàn toàn tản đi thì một đợt sóng lớn mới lại theo nhau kéo đến.
Mặt trái của nhà họ Thẩm lại lần lượt không ngừng được đưa tin trên các mặt báo, các tạp chí đều đưa lên tin tức trang đầu.
Và đương nhiên Úy Hải Lam cũng có nhìn thấy nhưng cũng không thể làm gì.
Lời anh nói ngày hôm trước đã sớm nhắc cho cô hiểu.
Úy Hải Lam lẳng lặng trong gian phòng làm việc này, trải qua cuộc sống của mình.
Tất cả mọi thứ dường như không có quan hệ gì với cô.
Tháng này vẫn gần trung tuần(*), tin tức nhà họ Thẩm vẫn được duy trì trên các mặt báo.
(*) trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng
Buổi sáng hôm đó, Úy Hải Lam mới vừa đến công ty liền nghe được các nhân viên bàn luận sôi nổi.
Mà nhân vật chính trong đề tài chính là nhà họ Thẩm.
Trong lời nói lại mang theo chút đồng tình thương hại, cảm thán thổn thức không dứt, "Thật sự không nghĩ đến, chủ tịch Hoàn Mỹ Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, lại bị ngồi tù, nghe nói phải ở tù nhiều năm đấy. Hôm nay tất cả các mặt báo đều đưa tin, Thẩm Vân Bằng ở trong bệnh viện cũng không bị đưa đến trại tạm giam, đoán chừng là sắp không qua khỏi."
Việc này không chỉ mọi người chưa từng ngờ tới sẽ có một ngày như vậy, mà ngay cả chính bản thân Thẩm Vân Bằng cũng không ngờ tới sẽ có kết quả này.
Trong bệnh viện, bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt có cảnh sát trông chừng.
Thẩm Kiều ngồi trên ghế dài ở hành lang uốn khúc, vẻ mặt khó nén lo âu.
Trong phòng bệnh, y tá đang kiểm tra triệu chứng của bệnh nhân.
Lỗ mũi Thẩm Vân Bằng cắm ống dưỡng khí, mu bàn tay cũng nhỏ giọt, ông cố hết sức hô hấp, cặp mắt hỗn độn không rõ, trước mắt một mảnh u tối, căn bản cũng không nhìn thấy rõ. Kể từ sau ngày gặp mặt với Lôi Thiệu Hành, bệnh tình ngày càng trầm trọng căn bản là không có cách nào bước chân xuống đất được, ăn cơm cũng khó khăn, bác sĩ chỉ khuyên người thân nên chuẩn bị hậu sự(*).
(*) hậu sự: việc tang, việc ma chay
Thẩm Vân Bằng ngủ một giấc tỉnh lại, khàn khàn mở miệng, khó khăn nói, "Tôi muốn gặp con trai của tôi, còn có con gái nữa."
Y tá nghe ông nói chuyện, lập tức đi mời bác sĩ tới.
"Tôi muốn gặp con trai của tôi, còn có con gái nữa." Thẩm Vân Bằng vẫn như cũ nói hai câu này, u mê lặp lại.
Bác sĩ lập tức chạy tới, chỉ thấy sắc mặt ông đỏ lên, nghi là biểu hiện hồi dương(*) của người trước khi chết. Bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Kiều chạy về phía anh ta, bắt lấy anh ta hỏi rõ tình huống. Bác sĩ chở đến khi cô tỉnh táo lại, kể lại sự thật, "Bệnh nhân chắc không qua khỏi, yêu cầu gặp người thân lần cuối."
(*) Hồi dương: trường hợp những người bệnh nặng sắp chết bỗng dưng khỏe mạnh trở lại, ăn uống, đi lại như người bình thường nhưng rồi họ lại bất ngờ mất đi.
"Cho tôi vào! Các anh tránh ra!" Thẩm Kiều hoảng hốt la thét, lôi kéo cảnh sát làm bộ dáng sẽ mạnh mẽ vào bên trong.
Cảnh sát theo quy tắc làm việc, sau khi nhận điện thoại từ cấp trên báo lại, lúc này mới cho vào.
Thẩm Kiều chạy vào phòng bệnh, đôi mắt nhìn Thẩm Vân Bằng, trong lòng bi thương, lập tức nước mắt chảy xuống.
Hai mắt cô đẫm lệ đi đến mép giường, cầm tay của ông lớn tiếng gọi, "Ba, con tới đây, ba, ba làm sao vậy?"
"Kiều Kiều." Tinh thần Thẩm Vân Bằng coi như không tệ, cho nên vẫn còn nhận ra cô, ông vừa nhìn quanh rồi lại hướng ra phía sau cô cũng không tìm được người còn lại, run giọng hỏi, "Du An đâu?"
"Ba, Du An sẽ tới, nó đã tới, lập tức tới ngay." Thẩm Kiều nóng nảy trả lời.
Lúc này Thẩm Vân Bằng mới gật đầu, lại cầm tay Thẩm Kiều, thương cảm nói, "Kiều Kiều, ba vô dụng, ba không để lại cho các con thứ gì tốt, lại còn khiến các con chịu khổ. Lúc mẹ các con đi, nói ba phải chăm sóc các con thật tốt, mà ba chẳng chăm sóc được rồi, ba thật vô dụng."
"Ba, ba đừng nói như vậy!" Thẩm Kiều nghẹn ngào, "Chúng con đều không có trách ba. Ba! Ba yên tâm! Con và Du An sẽ đưa gia đình này đi lên."
Thẩm Vân Bằng thở dài thật sâu, lại cực kỳ không yên tâm dặn dò, "Chuyện đến mức này cũng không có cách nào cứu vãn nữa, nhà này thua chính là thua. Chỉ tiếc cả đời ba chìm nổi ở chốn Thượng Hải này, cuối cùng lại thua trên tay cậu ta. Lôi Thiệu Hành, người đàn ông kia cũng không có ý tốt, các con đấu không lại anh ta. Tốt nhất đừng trêu chọc đến anh ta, anh ta chính là ra mặt thay nhà họ Uý."
"Ba! Rốt cuộc ba nói cái gì? Vậy làm sao lại có liên quan đến nhà họ Uý?" Thẩm Kiều vừa khóc thút thít, vừa nói.
"Năm đó nhà họ Uý sụp đổ cũng là do ba đã âm thầm tiếp tay. Ba không muốn con gái nhà họ Uý thân cận với Du An cũng là sợ chuyện sau này sẽ bị tung ra, mà tâm tư Du An lại có ý với cô bé kia, đoán xem nếu không cho phép thì nó sẽ như thế nào? Ba không thể làm gì khác hơn là giải quyết dứt khoát để cho bọn chúng chấm hết mọi chuyện. Nhưng giấy không thể gói được lửa, chuyện này vẫn bị tiết lộ. Gia đình họ Uý sụp đổ, Úy Hải Lam tới tìm ba muốn ba đồng ý với cô bé rằng chờ khi Cẩn Viên được bán đấu giá, ba phải lấy tiền mua lại cho bằng được Cẩn Viên, nó lại còn bảo đảm với ba, tuyệt đối sẽ không cùng dây dưa với Du An nữa. Ba đã đồng ý nhưng ai ngờ Lôi Thiệu Hành ra mặt. Cẩn Viên này lại bị anh ta mua. Có lúc ba đã hỏi anh ta làm sao lại có hứng thú mua lại này vườn này, anh ta nói cảm thấy chỗ đó không tệ, về sau phá hủy xây dựng lại. Thật sự là không ngờ, không ngờ......"
Thẩm Vân Bằng nói xong vừa lo lắng vừa cảm thấy hỗn loạn, Thẩm Kiều kinh ngạc, "Ba, ba nói nhà họ Úy sụp đổ có liên quan đến ba?"
Thẩm Vân Bằng gật đầu.
"Cho nên lần này Lôi Thiệu Hành ra mặt thay nhà họ Úy, trả thù nhà chúng ta?" Thẩm Kiều kinh ngạc tột độ, đột nhiên biết sự thật này khiến cô có chút tan vỡ.
Thẩm Vân Bằng vừa gật đầu.
Thẩm Kiều trợn to hai mắt, nước mắt ngưng đọng trong hốc mắt.
Thẩm Vân Bằng chỉ có thể theo quán tính suy đoán tất cả những việc này, ông thật sự không tìm ra lý do gì, rồi lại mờ mờ ảo ảo cảm thấy dường như không đúng chỗ nào. Thời gian còn lại không nhiều lắm, ông không còn kịp để ý tới những ân oán kia nên khổ tâm khuyên, "Kiều Kiều, con nghe ba, đừng trêu chọc Lôi Thiệu Hành nữa. Con và Du An cầm tiền chạy xa không cần lo lắng chuyện công ty nữa, tuyên cáo phá sản đi! Tất cả tổ tiên nhà họ Thẩm đều ở sườn núi thành nam, đó là nơi Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, ông cha ta ở đó, liệt tổ liệt tông nhà họ Thẩm chúng ta đều ngủ yên rồi, con ngàn vạn lần phải giữ được nơi đó, nhất định phải giữ được. Chờ chuyện bên này kết thúc, con và em trai đi đi, đi đến nơi nào cũng được, sống yên ổn, không cần trở lại đây nữa."
"Ba, con đồng ý với ba, con nhất định giữ được mộ phần của tổ tiên chúng ta." Thẩm Kiều nào dám không đồng ý, lấy lại tinh thần đáp.
Thẩm Vân Bằng thở dài, run giọng hỏi, "Du An còn chưa đến sao?"
"Nó đang trên đường, lập tức sẽ tới ngay, ba, ba cố gắng chút!" Thẩm Kiều lau nước mắt nói.
Thẩm Vân Bằng thấy cô khóc thành ra như vậy nhưng cũng không còn hơi sức lau nước mắt cho cô, cười cũng không thể được, càng thêm phiền muộn vô cùng.
Lại một lát sau, ông cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, trong ánh trăng mờ ảo luôn kêu tên Thẩm Du An.
Thẩm Kiều nhìn thấy tinh thần ông bắt đầu uể oải, cũng hiểu ông sắp chịu không nổi. Cô gấp rút lấy điện thoại di động ra gọi, mới vừa nhấn khóa, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Thẩm Du An mệt mỏi chạy vào, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn lại như vương nét uể oải lại như thêm bất an, chỉ mấy sải bước chạy vội tới trước mặt ông, nhìn thấy Thẩm Vân Bằng còn chút hơi thở, chưa rời đi, trái tim lơ lửng lập tức thả lỏng, mở miệng nghẹn ngào gọi một tiếng, "Ba!"
Thẩm Kiều đứng dậy tránh sang một bên.
Thẩm Du An bước gần bên cạnh ông, tiếp theo nắm tay ông, "Ba, con tới đây!"
Thẩm Vân Bằng mở mắt, nhìn cậu một cái, mí mắt vừa nặng nề nhắm lại, cũng không mở ra được nữa.
Ông cau mày, thở ra từng làn hơi nặng nề, thì thầm không rõ nói, "Du An, cô gái kia đã lập gia đình, con cũng đừng ngốc nữa. Lần trước khi con dẫn cô gái đó về, mặc dù ba không hài lòng nhưng chỉ cần con thích, vậy là được rồi. Các con cũng bỏ qua nhau thôi."
Thẩm Du An không nói câu nào, trầm mặc nói "Dạ" một tiếng.
"Ba biết con trách ba, biết con trách ba." Thẩm Vân Bằng si ngốc lầm bầm lầu bầu.
Bốn năm trước, lần đó nhà họ Úy xảy ra chuyện, Thẩm Du An từng tới tìm ông cầu cạnh, muốn ông giúp nhà họ Úy một lần.
Lúc ấy Thẩm Vân Bằng đã đồng ý nhưng yêu cầu duy nhất là cậu phải ra nước ngoài du học, ngày nào việc học chưa xong thì ngày đó không cho phép về nước. Lúc đầu Thẩm Vân Bằng muốn để cho Thẩm Du An ra nước ngoài nhưng bị Thẩm Du An từ chối. Tính tình Thẩm Du An dịu ngoan, hai cha con bình thường hòa hợp, cậu cũng chưa từng có lời phản kháng ý ba mình. Cậu vì người nào mà lưu lại, Thẩm Vân Bằng đương nhiên biết, hiện nay liền nắm bắt thời cơ này làm một cuộc trao đổi. Xưa nay Thẩm Vân Bằng đối với Thẩm Du An nói một là một, chưa từng nuốt lời.
Thẩm Du An tin là thật, vì vậy đổng ý.
Nhưng ai biết, ba năm sau Thẩm Du An đối mặt với tình hình không như chính mình nghĩ.
Mặc dù nhà họ Úy không suy sụp nhưng cũng không phải bởi vì có nhà họ Thẩm giúp sức.
Cẩn Viên đổi chủ, Úy Hải Lam và Lôi Thiệu Hành lại đi cùng nhau.
Sau đó, cậu nhất thời phạm sai lầm, không thể quay về được nữa.
Mà bên cạnh cô đã có người bầu bạn, cho đến hôm tin tức nhà họ Thẩm gặp biến, cô cũng kết hôn với anh ta.
"Ba, con không trách ba, thật sự." Thẩm Du An nhỏ giọng nói.
Thẩm Vân Bằng cuối cùng nhẹ nắm tay cậu, ý thức tiêu tán, rốt cuộc buông tay.
"Ba!" Thẩm Kiều té nhào vào mép giường, ôm Thẩm Vân Bằng gào khóc.
Thẩm Du An kinh ngạc nhìn Thẩm Vân bằng, chỉ cảm thấy dòng chất lỏng ấm áp chảy xuôi xuống.
Bốn năm là một đường ranh giới mà hình như từ lúc mới bắt đầu, tất cả đều không do cậu đoán được, khiến cậu đi ngược lại con đường mình chưa từng kỳ vọng, càng chạy thì càng xa.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không cách nào lại trở lại quá khứ.
"Cựu hội đồng quản trị Hoàn Mỹ đã đề cập đến việc tố tụng với cảnh sát, chủ tịch Thẩm Vân Bằng không những phải hoàn trả đủ khoản tiền tham ô mà còn phải đối mặt với án lao tù. Lôi Thiệu Hành tiên sinh – cố vấn pháp luật của tập đoàn Thịnh Thế sẽ tiếp quản các vụ án liên quan, sở sự vụ Lâm Ân cũng có toàn quyền xử lý vụ án này. Căn cứ vào thông tin, tất cả sản nghiệp của nhà họ Thẩm đã gần như cạn kiệt, phần lớn bất động sản đều đã bán ra để bổ sung thiếu hụt nhưng vẫn không cách nào xoay chuyển tình thế được."
Sóng gió mới vừa lắng xuống chưa hoàn toàn tản đi thì một đợt sóng lớn mới lại theo nhau kéo đến.
Mặt trái của nhà họ Thẩm lại lần lượt không ngừng được đưa tin trên các mặt báo, các tạp chí đều đưa lên tin tức trang đầu.
Và đương nhiên Úy Hải Lam cũng có nhìn thấy nhưng cũng không thể làm gì.
Lời anh nói ngày hôm trước đã sớm nhắc cho cô hiểu.
Úy Hải Lam lẳng lặng trong gian phòng làm việc này, trải qua cuộc sống của mình.
Tất cả mọi thứ dường như không có quan hệ gì với cô.
Tháng này vẫn gần trung tuần(*), tin tức nhà họ Thẩm vẫn được duy trì trên các mặt báo.
(*) trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng
Buổi sáng hôm đó, Úy Hải Lam mới vừa đến công ty liền nghe được các nhân viên bàn luận sôi nổi.
Mà nhân vật chính trong đề tài chính là nhà họ Thẩm.
Trong lời nói lại mang theo chút đồng tình thương hại, cảm thán thổn thức không dứt, "Thật sự không nghĩ đến, chủ tịch Hoàn Mỹ Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, lại bị ngồi tù, nghe nói phải ở tù nhiều năm đấy. Hôm nay tất cả các mặt báo đều đưa tin, Thẩm Vân Bằng ở trong bệnh viện cũng không bị đưa đến trại tạm giam, đoán chừng là sắp không qua khỏi."
Việc này không chỉ mọi người chưa từng ngờ tới sẽ có một ngày như vậy, mà ngay cả chính bản thân Thẩm Vân Bằng cũng không ngờ tới sẽ có kết quả này.
Trong bệnh viện, bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt có cảnh sát trông chừng.
Thẩm Kiều ngồi trên ghế dài ở hành lang uốn khúc, vẻ mặt khó nén lo âu.
Trong phòng bệnh, y tá đang kiểm tra triệu chứng của bệnh nhân.
Lỗ mũi Thẩm Vân Bằng cắm ống dưỡng khí, mu bàn tay cũng nhỏ giọt, ông cố hết sức hô hấp, cặp mắt hỗn độn không rõ, trước mắt một mảnh u tối, căn bản cũng không nhìn thấy rõ. Kể từ sau ngày gặp mặt với Lôi Thiệu Hành, bệnh tình ngày càng trầm trọng căn bản là không có cách nào bước chân xuống đất được, ăn cơm cũng khó khăn, bác sĩ chỉ khuyên người thân nên chuẩn bị hậu sự(*).
(*) hậu sự: việc tang, việc ma chay
Thẩm Vân Bằng ngủ một giấc tỉnh lại, khàn khàn mở miệng, khó khăn nói, "Tôi muốn gặp con trai của tôi, còn có con gái nữa."
Y tá nghe ông nói chuyện, lập tức đi mời bác sĩ tới.
"Tôi muốn gặp con trai của tôi, còn có con gái nữa." Thẩm Vân Bằng vẫn như cũ nói hai câu này, u mê lặp lại.
Bác sĩ lập tức chạy tới, chỉ thấy sắc mặt ông đỏ lên, nghi là biểu hiện hồi dương(*) của người trước khi chết. Bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Kiều chạy về phía anh ta, bắt lấy anh ta hỏi rõ tình huống. Bác sĩ chở đến khi cô tỉnh táo lại, kể lại sự thật, "Bệnh nhân chắc không qua khỏi, yêu cầu gặp người thân lần cuối."
(*) Hồi dương: trường hợp những người bệnh nặng sắp chết bỗng dưng khỏe mạnh trở lại, ăn uống, đi lại như người bình thường nhưng rồi họ lại bất ngờ mất đi.
"Cho tôi vào! Các anh tránh ra!" Thẩm Kiều hoảng hốt la thét, lôi kéo cảnh sát làm bộ dáng sẽ mạnh mẽ vào bên trong.
Cảnh sát theo quy tắc làm việc, sau khi nhận điện thoại từ cấp trên báo lại, lúc này mới cho vào.
Thẩm Kiều chạy vào phòng bệnh, đôi mắt nhìn Thẩm Vân Bằng, trong lòng bi thương, lập tức nước mắt chảy xuống.
Hai mắt cô đẫm lệ đi đến mép giường, cầm tay của ông lớn tiếng gọi, "Ba, con tới đây, ba, ba làm sao vậy?"
"Kiều Kiều." Tinh thần Thẩm Vân Bằng coi như không tệ, cho nên vẫn còn nhận ra cô, ông vừa nhìn quanh rồi lại hướng ra phía sau cô cũng không tìm được người còn lại, run giọng hỏi, "Du An đâu?"
"Ba, Du An sẽ tới, nó đã tới, lập tức tới ngay." Thẩm Kiều nóng nảy trả lời.
Lúc này Thẩm Vân Bằng mới gật đầu, lại cầm tay Thẩm Kiều, thương cảm nói, "Kiều Kiều, ba vô dụng, ba không để lại cho các con thứ gì tốt, lại còn khiến các con chịu khổ. Lúc mẹ các con đi, nói ba phải chăm sóc các con thật tốt, mà ba chẳng chăm sóc được rồi, ba thật vô dụng."
"Ba, ba đừng nói như vậy!" Thẩm Kiều nghẹn ngào, "Chúng con đều không có trách ba. Ba! Ba yên tâm! Con và Du An sẽ đưa gia đình này đi lên."
Thẩm Vân Bằng thở dài thật sâu, lại cực kỳ không yên tâm dặn dò, "Chuyện đến mức này cũng không có cách nào cứu vãn nữa, nhà này thua chính là thua. Chỉ tiếc cả đời ba chìm nổi ở chốn Thượng Hải này, cuối cùng lại thua trên tay cậu ta. Lôi Thiệu Hành, người đàn ông kia cũng không có ý tốt, các con đấu không lại anh ta. Tốt nhất đừng trêu chọc đến anh ta, anh ta chính là ra mặt thay nhà họ Uý."
"Ba! Rốt cuộc ba nói cái gì? Vậy làm sao lại có liên quan đến nhà họ Uý?" Thẩm Kiều vừa khóc thút thít, vừa nói.
"Năm đó nhà họ Uý sụp đổ cũng là do ba đã âm thầm tiếp tay. Ba không muốn con gái nhà họ Uý thân cận với Du An cũng là sợ chuyện sau này sẽ bị tung ra, mà tâm tư Du An lại có ý với cô bé kia, đoán xem nếu không cho phép thì nó sẽ như thế nào? Ba không thể làm gì khác hơn là giải quyết dứt khoát để cho bọn chúng chấm hết mọi chuyện. Nhưng giấy không thể gói được lửa, chuyện này vẫn bị tiết lộ. Gia đình họ Uý sụp đổ, Úy Hải Lam tới tìm ba muốn ba đồng ý với cô bé rằng chờ khi Cẩn Viên được bán đấu giá, ba phải lấy tiền mua lại cho bằng được Cẩn Viên, nó lại còn bảo đảm với ba, tuyệt đối sẽ không cùng dây dưa với Du An nữa. Ba đã đồng ý nhưng ai ngờ Lôi Thiệu Hành ra mặt. Cẩn Viên này lại bị anh ta mua. Có lúc ba đã hỏi anh ta làm sao lại có hứng thú mua lại này vườn này, anh ta nói cảm thấy chỗ đó không tệ, về sau phá hủy xây dựng lại. Thật sự là không ngờ, không ngờ......"
Thẩm Vân Bằng nói xong vừa lo lắng vừa cảm thấy hỗn loạn, Thẩm Kiều kinh ngạc, "Ba, ba nói nhà họ Úy sụp đổ có liên quan đến ba?"
Thẩm Vân Bằng gật đầu.
"Cho nên lần này Lôi Thiệu Hành ra mặt thay nhà họ Úy, trả thù nhà chúng ta?" Thẩm Kiều kinh ngạc tột độ, đột nhiên biết sự thật này khiến cô có chút tan vỡ.
Thẩm Vân Bằng vừa gật đầu.
Thẩm Kiều trợn to hai mắt, nước mắt ngưng đọng trong hốc mắt.
Thẩm Vân Bằng chỉ có thể theo quán tính suy đoán tất cả những việc này, ông thật sự không tìm ra lý do gì, rồi lại mờ mờ ảo ảo cảm thấy dường như không đúng chỗ nào. Thời gian còn lại không nhiều lắm, ông không còn kịp để ý tới những ân oán kia nên khổ tâm khuyên, "Kiều Kiều, con nghe ba, đừng trêu chọc Lôi Thiệu Hành nữa. Con và Du An cầm tiền chạy xa không cần lo lắng chuyện công ty nữa, tuyên cáo phá sản đi! Tất cả tổ tiên nhà họ Thẩm đều ở sườn núi thành nam, đó là nơi Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, ông cha ta ở đó, liệt tổ liệt tông nhà họ Thẩm chúng ta đều ngủ yên rồi, con ngàn vạn lần phải giữ được nơi đó, nhất định phải giữ được. Chờ chuyện bên này kết thúc, con và em trai đi đi, đi đến nơi nào cũng được, sống yên ổn, không cần trở lại đây nữa."
"Ba, con đồng ý với ba, con nhất định giữ được mộ phần của tổ tiên chúng ta." Thẩm Kiều nào dám không đồng ý, lấy lại tinh thần đáp.
Thẩm Vân Bằng thở dài, run giọng hỏi, "Du An còn chưa đến sao?"
"Nó đang trên đường, lập tức sẽ tới ngay, ba, ba cố gắng chút!" Thẩm Kiều lau nước mắt nói.
Thẩm Vân Bằng thấy cô khóc thành ra như vậy nhưng cũng không còn hơi sức lau nước mắt cho cô, cười cũng không thể được, càng thêm phiền muộn vô cùng.
Lại một lát sau, ông cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, trong ánh trăng mờ ảo luôn kêu tên Thẩm Du An.
Thẩm Kiều nhìn thấy tinh thần ông bắt đầu uể oải, cũng hiểu ông sắp chịu không nổi. Cô gấp rút lấy điện thoại di động ra gọi, mới vừa nhấn khóa, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Thẩm Du An mệt mỏi chạy vào, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn lại như vương nét uể oải lại như thêm bất an, chỉ mấy sải bước chạy vội tới trước mặt ông, nhìn thấy Thẩm Vân Bằng còn chút hơi thở, chưa rời đi, trái tim lơ lửng lập tức thả lỏng, mở miệng nghẹn ngào gọi một tiếng, "Ba!"
Thẩm Kiều đứng dậy tránh sang một bên.
Thẩm Du An bước gần bên cạnh ông, tiếp theo nắm tay ông, "Ba, con tới đây!"
Thẩm Vân Bằng mở mắt, nhìn cậu một cái, mí mắt vừa nặng nề nhắm lại, cũng không mở ra được nữa.
Ông cau mày, thở ra từng làn hơi nặng nề, thì thầm không rõ nói, "Du An, cô gái kia đã lập gia đình, con cũng đừng ngốc nữa. Lần trước khi con dẫn cô gái đó về, mặc dù ba không hài lòng nhưng chỉ cần con thích, vậy là được rồi. Các con cũng bỏ qua nhau thôi."
Thẩm Du An không nói câu nào, trầm mặc nói "Dạ" một tiếng.
"Ba biết con trách ba, biết con trách ba." Thẩm Vân Bằng si ngốc lầm bầm lầu bầu.
Bốn năm trước, lần đó nhà họ Úy xảy ra chuyện, Thẩm Du An từng tới tìm ông cầu cạnh, muốn ông giúp nhà họ Úy một lần.
Lúc ấy Thẩm Vân Bằng đã đồng ý nhưng yêu cầu duy nhất là cậu phải ra nước ngoài du học, ngày nào việc học chưa xong thì ngày đó không cho phép về nước. Lúc đầu Thẩm Vân Bằng muốn để cho Thẩm Du An ra nước ngoài nhưng bị Thẩm Du An từ chối. Tính tình Thẩm Du An dịu ngoan, hai cha con bình thường hòa hợp, cậu cũng chưa từng có lời phản kháng ý ba mình. Cậu vì người nào mà lưu lại, Thẩm Vân Bằng đương nhiên biết, hiện nay liền nắm bắt thời cơ này làm một cuộc trao đổi. Xưa nay Thẩm Vân Bằng đối với Thẩm Du An nói một là một, chưa từng nuốt lời.
Thẩm Du An tin là thật, vì vậy đổng ý.
Nhưng ai biết, ba năm sau Thẩm Du An đối mặt với tình hình không như chính mình nghĩ.
Mặc dù nhà họ Úy không suy sụp nhưng cũng không phải bởi vì có nhà họ Thẩm giúp sức.
Cẩn Viên đổi chủ, Úy Hải Lam và Lôi Thiệu Hành lại đi cùng nhau.
Sau đó, cậu nhất thời phạm sai lầm, không thể quay về được nữa.
Mà bên cạnh cô đã có người bầu bạn, cho đến hôm tin tức nhà họ Thẩm gặp biến, cô cũng kết hôn với anh ta.
"Ba, con không trách ba, thật sự." Thẩm Du An nhỏ giọng nói.
Thẩm Vân Bằng cuối cùng nhẹ nắm tay cậu, ý thức tiêu tán, rốt cuộc buông tay.
"Ba!" Thẩm Kiều té nhào vào mép giường, ôm Thẩm Vân Bằng gào khóc.
Thẩm Du An kinh ngạc nhìn Thẩm Vân bằng, chỉ cảm thấy dòng chất lỏng ấm áp chảy xuôi xuống.
Bốn năm là một đường ranh giới mà hình như từ lúc mới bắt đầu, tất cả đều không do cậu đoán được, khiến cậu đi ngược lại con đường mình chưa từng kỳ vọng, càng chạy thì càng xa.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không cách nào lại trở lại quá khứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook