Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh
-
Chương 171: Biến mất không dấu vết (7)
Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Phía sau anh là một mảnh đèn đuốc sáng trưng, chung quanh bao phủ tiếng nói cười.
Ánh sáng xuyên thấu chiếu vào bên chân anh, dáng vẻ gọn gàng tràn đầy nụ cười, cười như vậy lại càng làm tôn lên vẻ u ám bóng đêm lại có vẻ không thành thật. Cặp mắt đẹp lóe ra ánh sáng, ánh trăng cũng không cách nào so sánh được, bước chân anh cũng đồng thời di chuyển đến bên cạnh Úy Mặc Doanh, lại tự nhiên đi qua bên người cô, thái độ cuồng vọng này thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa từng quét về phía cô.
Úy Hải Lam nhìn anh đi tới, theo bản năng hơi nhếch môi.
Lôi Thiệu Hành đi tới bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng vòng bên eo cô, dịu dàng nói: "Sẽ lập tức mở màn, chúng ta vào đi thôi."
Úy Hải Lam chỉ "Ừm" một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Sự xuất hiện của anh cũng đúng lúc giải vây cho cô.
Buồn cười nhất chính là đúng như lời của Úy Mặc Doanh, thật ra cô vốn cũng không có thân phận này, cho nên nói ra câu nào cũng đều không thành.
Úy Mặc Doanh nhất thời cứng đờ, chỉ đành nhìn bọn họ quay đi.
Cô như đang mong đợi nhưng lại đợi không được, cuối cùng không nhịn được chủ động mở miệng kêu "Em hai."
Bước chân Lôi Thiệu Hành lập tức hơi dừng, lúc Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,này không nhanh không chậm nhìn về phía cô, ánh mắt anh bình tĩnh, có lẽ là đã nhận ra cô gái mặc lễ phục màu đỏ rượu trước mặt này, mỉm cười nói, "Chào cô Úy, thật ngại quá, không ngờ cô Úy cũng ở đây, thất lễ, thất lễ."
Trong nháy mắt, khuôn mặt Úy Mặc Doanh hiện lên mấy phần bực tức, đơn giản nơi này là hành lang nên cô phải che giấu vẻ lúng túng của mình, nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, cười trả lời: "Rất lâu cũng chưa gặp em hai rồi nên muốn cùng em ấy trò chuyện mấy câu. Lôi tiên sinh, oh, không đúng, phải là em rể rồi, bên chị mới nghe nói hai em kết hôn, rượu mừng này cũng chưa được uống một hớp, thật sự là không phải đấy."
"Cô Úy nói phải, bàn rượu mừng này quả thật nên mời." Lôi Thiệu Hành vẫn không đổi lời nói, còn vì cách xưng hô này làm ra quyết định, "Như vậy đi, ngày mai sẽ mời bù, chị Úy nhất định phải đến tham dự. Ngàn vạn lần nhớ dẫn theo ông bà cụ để mời họ uống một chén."
Lôi Thiệu Hành thong dong mỉm cười, dẫn Úy Hải Lam rời đi.
Bóng dáng của hai người biến mất trước mắt, nụ cười trên mặt Úy Mặc Doanh trong nháy mắt biến mất, cô cuộn chặt nắm tay.
Trở lại đại sảnh, chính là hai nhà Phong, Dương sai người đưa quà tặng đến. Thời gian cũng đúng lúc, xem ra đã âm thầm thông báo trước rồi.
Tiếng đàn êm tai lượn lờ.
Tiết mục mở màn vốn do tổng giám đốc Nhiếp Văn Thành khai mạc.
Nhưng vào lúc này biết được Lôi Thiệu Hành và Lôi phu nhân có tin vui nên liền tranh cãi muốn để cho bọn họ mở màn.
Nhiếp Văn Thành hướng về phía microphone, trầm giọng nói, "Các vị khách quý, rất vinh hạnh vì trong lúc bận rộn các vị có thể bỏ chút thời gian quý báu đến tham dự bữa tiệc đêm nay chứng kiến tập đoàn Thịnh Thế được sáng lập, dự kiến sự nghiệp của tập đoàn Thịnh Thế sẽ phát triển to lớn, cảm ơn các vị đã đích thân đến đây. Mọi người cùng hoan nghênh Lôi Thiệu Hành tiên sinh cùng Lôi phu nhân khai mạc bữa tiệc này."
Âm nhạc trong đại sảnh chợt dừng lại, nhạc công độc tấu một khúc đàn Violin nghe thật êm tai.
Ánh đèn chợt tối tăm, tầm mắt rơi vào một mảnh mờ mờ.
Bùm ——
Một chùm ánh sáng chợt rơi xuống, chiếu sáng tập trung tại một chỗ.
Tất cả mọi ánh mắt đều tụ tập về một mảnh ánh đèn chói mắt kia.
Cô gái trong bộ lễ phục tơ lụa màu trắng, nhẹ nhàng phiêu dật, mắt phượng xinh đẹp, vẻ mặt lạnh nhạt, không có kinh hoảng, không hoang mang hoảng sợ khi có nhiều người nhìn chăm chú mình như vậy. Cô bình tĩnh đối đáp, cô kiêu ngạo đứng ở đàng kia, cho phép ánh đèn chiếu tới làm nổi bật mình, cho nên nhìn cô trông cực kỳ cao cao tại thượng(*).
(*) cao cao tại thượng: ngồi trên cao, xa rời quần chúng
Lôi Thiệu Hành khom lưng tỏ vẻ cực kỳ thân sĩ(*) đưa tay ra về phía cô.
(*) thân sĩ: người có học thức
Úy Hải Lam liền để tay mình trong tay anh, anh cũng nhẹ nắm tay cô dẫn cô vào sàn nhảy.
Chùm ánh đèn đi theo bọn họ, cùng bọn họ nhẹ nhàng lắc lư.
Khúc nhạc Violin tấu lên, người nhạc công đẹp trai đứng ở một bên.
Bọn họ bị mọi người vây quanh giữa đại sảnh, đám người xấu xa nhìn không rõ khuôn mặt. Trước mắt Úy Hải Lam chợt một mảnh mờ mịt, chỉ còn sự tồn tại của người đàn ông ở trước mặt này mới rõ ràng nhất. Anh đang ngắm nhìn cô, vào lúc này cặp mắt kia cực kỳ dịu dàng, đủ để cho bất kỳ cô gái nào say mê, mà cô cũng sẽ không chạy trốn. Cô nương theo điệu nhảy của anh, khẽ đung đưa, bình tĩnh nhảy nhót.
Đây tất cả giống như là mộng.
Giấc mộng này quá mức tốt đẹp, giống như bọt biển, gió vừa thổi sẽ tan ra.
Khúc nhạc vừa dứt, anh dắt tay cô, có ý thi lễ với mọi người.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên khiến cô thức tỉnh.
Đối mặt với nụ cười chúc phúc của mọi người, Úy Hải Lam lại không cảm thấy vui mừng chút nào, cô làm sao lại như vậy?
Sau khi khai mạc bữa tiệc, từng đôi nam nữ nhẹ nhàng tung bay.
Cả buổi tối, Lôi Thiệu Hành kéo cô cùng chạy với những quan to quyền quý kia, cô chỉ đành đáp lại bằng nụ cười mỉm, duy trì tư thái cần có của Lôi phu nhân.
Đến giữa chừng, anh dẫn cô bước đến nghênh đón hai vị thành viên ban quản trị khác của Thịnh Thế.
Tổng giám đốc Nhiếp Văn Thành, ông chủ của điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ cũng không cần phải giới thiệu như thế nào nữa vì bọn họ vốn đã biết. Mà cô từng làm việc tại Hoa Hạ với chức vụ nhà thiết kế tạo hình, cùng đi với Đỗ Hinh Ninh Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,quay thử MV lại xảy ra một chút đố kỵ nhỏ nên dĩ nhiên đã từng tiếp xúc với Nhiếp Văn Thành rồi.
Phó giám đốc Tần Trăn, dĩ nhiên không cần phải giới thiệu, từ trước đã sớm gặp qua mấy lần.
Tần Trăn gật đầu với cô, giơ ly rượu lên.
Trong tay Úy Hải Lam đang cầm ly rượu trái cây, khẽ nhấp một ngụm đáp lễ.
Nhiếp Văn Thành nói: "Lôi phu nhân, trước kia đã để cô dẫn Đồng Đồng ra ngoài chơi, thật sự làm phiền cô."
"Giám đốc Nhiếp thật khách khí." Úy Hải Lam cười trả lời, "Nhưng thật ra Đồng Đồng còn phải bồi thường cho tôi một ngày."
"Đồng Đồng vẫn đòi tìm cô nhưng tôi nói cho nó biết, cô còn có chuyện bận rộn, cho nên nó mới không gọi điện thoại cho cô. Nếu cô gặp nó thì phải giúp tôi làm tròn nghĩa vụ. Tiểu nha đầu kia(*) rất mệt nhọc đây." Nhiếp Văn Thành trêu ghẹo nói, không khí hòa hợp vui vẻ.
(*) Tiểu nha đầu: tiếng xưng hô thân thiết của cha mẹ đối với con gái hoặc của trưởng bối đối với người nữ trẻ tuổi bậc dưới
Úy Hải Lam nở nụ cười, không còn là nụ cười ngoài mặt nữa.
"Đi lấy ít thức ăn thôi." Lôi Thiệu Hành thình lình nói, lại mỉm cười nhìn về phía Nhiếp Văn Thành.
Nhiếp Văn Thành nhìn nụ cười của Lôi Thiệu Hành, chợt da đầu xuất hiện một trận tê dại, ý thức được vừa rồi mình đã có biểu hiện quá mức thân thiết rồi.
Anh nhìn về hướng Tần Trăn, ánh mắt kia thực ra đang cầu cứu.
Tần Trăn lại trả về cho anh một cái nhìn lạnh lùng, ý chính là "Đáng đời cậu".
Hai cô gái kia là bạn gái của Tần Trăn và Nhiếp Văn Thành, mà thân phận của cô cũng dĩ nhiên cao hơn rất nhiều, dù sao cũng là phu nhân, không tiện mang ra nói.
Hai cô gái nịnh bợ lấy lòng, vây quanh bên người cô nhỏ giọng hỏi.
"Lôi phu nhân, cô muốn ăn món gì, tôi đi lấy cho cô."
"Đúng vậy, muốn ăn gì thì nói cho tôi biết."
Nhìn nụ cười của các cô ấy, Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, "Không cần, tôi có thể tự lấy."
"Vậy chúng ta cùng đi chứ?" Hai người đương nhiên không chịu buông tha cơ hội này, lại can đảm dám cùng đi với cô đến bàn ăn.
Bàn ăn hình chữ nhật, khăn trải bàn màu trắng bày rất nhiều loại thức ăn, cách nấu nướng ngon lành đến mê người.
Úy Hải Lam đúng là có chút đói, dù sao từ xế chiều đến bây giờ, cô cũng chưa ăn thứ gì. Cô sẽ luôn luôn không bạc đãi mình, cầm đĩa chọn thức ăn. Đi vòng quanh bàn ăn chợt đụng phải một người, cô vừa muốn mở miệng nói xin lỗi nhưng không ngờ đối phương giành nói trước, "Lôi phu nhân, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Úy Hải Lam ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng đáng yêu xinh đẹp.
Mà người kia chính là Đỗ Hinh Ninh.
Ngày đó, sau khi xảy ra tai nạn tại nơi chụp ảnh, cô đang ở nhà nghỉ ngơi nên không gặp Đỗ Hinh Ninh nữa. Bây giờ đụng phải, thật đúng với tính toán của cô. Cô cười trả lời một tiếng "Xin lỗi", Đỗ Hinh Ninh giống như bị kinh sợ, khuôn mặt khó khăn, vội vàng nói, "Không, không, không, là do tôi thiếu cẩn trọng, thật xin lỗi. Lôi phu nhân, cô không sao là tốt rồi."
Thiếu chút nữa Úy Hải Lam không nhận ra cô ấy, cô gái này là Đỗ Hinh Ninh được nuông chiều đó sao?
Nhưng nghĩ lại cũng không cảm thấy kỳ lạ, bây giờ cô ấy thật luống cuống.
"Không có việc gì." Úy Hải Lam không muốn cùng cô ấy tiếp tục dây dưa, làm ra vẻ muốn đi.
Đỗ Hinh Ninh lại gọi cô lại, "Lôi phu nhân."
Úy Hải Lam dừng bước quay lại, Đỗ Hinh Ninh quanh co nói, "Ngày ấy, thật rất cám ơn cô."
Úy Hải Lam cười cười, bưng đĩa thong thả đi.
Ba người trở lại vị trí cũ, hai cô gái vừa trò chuyện vừa ăn thức ăn. Úy Hải Lam cũng không lên tiếng, thỉnh thoảng mới phụ họa với họ một câu. Cô vẫn quen dùng dao nĩa, không để ý tới những ánh mắt tò mò đang hướng về phía mình, ngồi ăn thức ăn mà lại vui mừng thoải mái tự tại như vậy.
Mà ba người đàn ông kia như đang thương lượng điều gì, cô cũng không để ý nghe.
Cho đến khi anh đột nhiên lại gần hỏi: "Ăn ngon không?"
Quả nhiên, tầm mắt của tất cả mọi người lại lần nữa tập trung trên người của cô.
Úy Hải Lam im lặng thở dài giống như không đành lòng làm những người xem kia thất vọng, trong tay đang xiên một khối thức ăn trong dĩa, rồi sau đó đưa tới bên miệng anh.
Cô cũng không nói lời nào, cũng chỉ mở đôi mắt to nhìn anh.
Lôi Thiệu Hành bỗng nhiên khẽ giật mình, không tự chủ được há miệng ăn.
Hai người có cùng cử chỉ thân mật chuyển động cùng nhau, làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.
"Ăn ngon không?" Cô mở miệng hỏi ngược lại.
Không phải anh không nhìn ra dụng ý của cô, khẽ vuốt qua khuôn mặt của cô, rộng rãi hôn môi cô, lại lần nữa khiến mọi người chứng kiến.
Cô ngẩn ra, đúng là vẫn bại trận, đánh không lại anh rồi.
Phía sau anh là một mảnh đèn đuốc sáng trưng, chung quanh bao phủ tiếng nói cười.
Ánh sáng xuyên thấu chiếu vào bên chân anh, dáng vẻ gọn gàng tràn đầy nụ cười, cười như vậy lại càng làm tôn lên vẻ u ám bóng đêm lại có vẻ không thành thật. Cặp mắt đẹp lóe ra ánh sáng, ánh trăng cũng không cách nào so sánh được, bước chân anh cũng đồng thời di chuyển đến bên cạnh Úy Mặc Doanh, lại tự nhiên đi qua bên người cô, thái độ cuồng vọng này thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa từng quét về phía cô.
Úy Hải Lam nhìn anh đi tới, theo bản năng hơi nhếch môi.
Lôi Thiệu Hành đi tới bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng vòng bên eo cô, dịu dàng nói: "Sẽ lập tức mở màn, chúng ta vào đi thôi."
Úy Hải Lam chỉ "Ừm" một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Sự xuất hiện của anh cũng đúng lúc giải vây cho cô.
Buồn cười nhất chính là đúng như lời của Úy Mặc Doanh, thật ra cô vốn cũng không có thân phận này, cho nên nói ra câu nào cũng đều không thành.
Úy Mặc Doanh nhất thời cứng đờ, chỉ đành nhìn bọn họ quay đi.
Cô như đang mong đợi nhưng lại đợi không được, cuối cùng không nhịn được chủ động mở miệng kêu "Em hai."
Bước chân Lôi Thiệu Hành lập tức hơi dừng, lúc Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,này không nhanh không chậm nhìn về phía cô, ánh mắt anh bình tĩnh, có lẽ là đã nhận ra cô gái mặc lễ phục màu đỏ rượu trước mặt này, mỉm cười nói, "Chào cô Úy, thật ngại quá, không ngờ cô Úy cũng ở đây, thất lễ, thất lễ."
Trong nháy mắt, khuôn mặt Úy Mặc Doanh hiện lên mấy phần bực tức, đơn giản nơi này là hành lang nên cô phải che giấu vẻ lúng túng của mình, nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, cười trả lời: "Rất lâu cũng chưa gặp em hai rồi nên muốn cùng em ấy trò chuyện mấy câu. Lôi tiên sinh, oh, không đúng, phải là em rể rồi, bên chị mới nghe nói hai em kết hôn, rượu mừng này cũng chưa được uống một hớp, thật sự là không phải đấy."
"Cô Úy nói phải, bàn rượu mừng này quả thật nên mời." Lôi Thiệu Hành vẫn không đổi lời nói, còn vì cách xưng hô này làm ra quyết định, "Như vậy đi, ngày mai sẽ mời bù, chị Úy nhất định phải đến tham dự. Ngàn vạn lần nhớ dẫn theo ông bà cụ để mời họ uống một chén."
Lôi Thiệu Hành thong dong mỉm cười, dẫn Úy Hải Lam rời đi.
Bóng dáng của hai người biến mất trước mắt, nụ cười trên mặt Úy Mặc Doanh trong nháy mắt biến mất, cô cuộn chặt nắm tay.
Trở lại đại sảnh, chính là hai nhà Phong, Dương sai người đưa quà tặng đến. Thời gian cũng đúng lúc, xem ra đã âm thầm thông báo trước rồi.
Tiếng đàn êm tai lượn lờ.
Tiết mục mở màn vốn do tổng giám đốc Nhiếp Văn Thành khai mạc.
Nhưng vào lúc này biết được Lôi Thiệu Hành và Lôi phu nhân có tin vui nên liền tranh cãi muốn để cho bọn họ mở màn.
Nhiếp Văn Thành hướng về phía microphone, trầm giọng nói, "Các vị khách quý, rất vinh hạnh vì trong lúc bận rộn các vị có thể bỏ chút thời gian quý báu đến tham dự bữa tiệc đêm nay chứng kiến tập đoàn Thịnh Thế được sáng lập, dự kiến sự nghiệp của tập đoàn Thịnh Thế sẽ phát triển to lớn, cảm ơn các vị đã đích thân đến đây. Mọi người cùng hoan nghênh Lôi Thiệu Hành tiên sinh cùng Lôi phu nhân khai mạc bữa tiệc này."
Âm nhạc trong đại sảnh chợt dừng lại, nhạc công độc tấu một khúc đàn Violin nghe thật êm tai.
Ánh đèn chợt tối tăm, tầm mắt rơi vào một mảnh mờ mờ.
Bùm ——
Một chùm ánh sáng chợt rơi xuống, chiếu sáng tập trung tại một chỗ.
Tất cả mọi ánh mắt đều tụ tập về một mảnh ánh đèn chói mắt kia.
Cô gái trong bộ lễ phục tơ lụa màu trắng, nhẹ nhàng phiêu dật, mắt phượng xinh đẹp, vẻ mặt lạnh nhạt, không có kinh hoảng, không hoang mang hoảng sợ khi có nhiều người nhìn chăm chú mình như vậy. Cô bình tĩnh đối đáp, cô kiêu ngạo đứng ở đàng kia, cho phép ánh đèn chiếu tới làm nổi bật mình, cho nên nhìn cô trông cực kỳ cao cao tại thượng(*).
(*) cao cao tại thượng: ngồi trên cao, xa rời quần chúng
Lôi Thiệu Hành khom lưng tỏ vẻ cực kỳ thân sĩ(*) đưa tay ra về phía cô.
(*) thân sĩ: người có học thức
Úy Hải Lam liền để tay mình trong tay anh, anh cũng nhẹ nắm tay cô dẫn cô vào sàn nhảy.
Chùm ánh đèn đi theo bọn họ, cùng bọn họ nhẹ nhàng lắc lư.
Khúc nhạc Violin tấu lên, người nhạc công đẹp trai đứng ở một bên.
Bọn họ bị mọi người vây quanh giữa đại sảnh, đám người xấu xa nhìn không rõ khuôn mặt. Trước mắt Úy Hải Lam chợt một mảnh mờ mịt, chỉ còn sự tồn tại của người đàn ông ở trước mặt này mới rõ ràng nhất. Anh đang ngắm nhìn cô, vào lúc này cặp mắt kia cực kỳ dịu dàng, đủ để cho bất kỳ cô gái nào say mê, mà cô cũng sẽ không chạy trốn. Cô nương theo điệu nhảy của anh, khẽ đung đưa, bình tĩnh nhảy nhót.
Đây tất cả giống như là mộng.
Giấc mộng này quá mức tốt đẹp, giống như bọt biển, gió vừa thổi sẽ tan ra.
Khúc nhạc vừa dứt, anh dắt tay cô, có ý thi lễ với mọi người.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên khiến cô thức tỉnh.
Đối mặt với nụ cười chúc phúc của mọi người, Úy Hải Lam lại không cảm thấy vui mừng chút nào, cô làm sao lại như vậy?
Sau khi khai mạc bữa tiệc, từng đôi nam nữ nhẹ nhàng tung bay.
Cả buổi tối, Lôi Thiệu Hành kéo cô cùng chạy với những quan to quyền quý kia, cô chỉ đành đáp lại bằng nụ cười mỉm, duy trì tư thái cần có của Lôi phu nhân.
Đến giữa chừng, anh dẫn cô bước đến nghênh đón hai vị thành viên ban quản trị khác của Thịnh Thế.
Tổng giám đốc Nhiếp Văn Thành, ông chủ của điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ cũng không cần phải giới thiệu như thế nào nữa vì bọn họ vốn đã biết. Mà cô từng làm việc tại Hoa Hạ với chức vụ nhà thiết kế tạo hình, cùng đi với Đỗ Hinh Ninh Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,quay thử MV lại xảy ra một chút đố kỵ nhỏ nên dĩ nhiên đã từng tiếp xúc với Nhiếp Văn Thành rồi.
Phó giám đốc Tần Trăn, dĩ nhiên không cần phải giới thiệu, từ trước đã sớm gặp qua mấy lần.
Tần Trăn gật đầu với cô, giơ ly rượu lên.
Trong tay Úy Hải Lam đang cầm ly rượu trái cây, khẽ nhấp một ngụm đáp lễ.
Nhiếp Văn Thành nói: "Lôi phu nhân, trước kia đã để cô dẫn Đồng Đồng ra ngoài chơi, thật sự làm phiền cô."
"Giám đốc Nhiếp thật khách khí." Úy Hải Lam cười trả lời, "Nhưng thật ra Đồng Đồng còn phải bồi thường cho tôi một ngày."
"Đồng Đồng vẫn đòi tìm cô nhưng tôi nói cho nó biết, cô còn có chuyện bận rộn, cho nên nó mới không gọi điện thoại cho cô. Nếu cô gặp nó thì phải giúp tôi làm tròn nghĩa vụ. Tiểu nha đầu kia(*) rất mệt nhọc đây." Nhiếp Văn Thành trêu ghẹo nói, không khí hòa hợp vui vẻ.
(*) Tiểu nha đầu: tiếng xưng hô thân thiết của cha mẹ đối với con gái hoặc của trưởng bối đối với người nữ trẻ tuổi bậc dưới
Úy Hải Lam nở nụ cười, không còn là nụ cười ngoài mặt nữa.
"Đi lấy ít thức ăn thôi." Lôi Thiệu Hành thình lình nói, lại mỉm cười nhìn về phía Nhiếp Văn Thành.
Nhiếp Văn Thành nhìn nụ cười của Lôi Thiệu Hành, chợt da đầu xuất hiện một trận tê dại, ý thức được vừa rồi mình đã có biểu hiện quá mức thân thiết rồi.
Anh nhìn về hướng Tần Trăn, ánh mắt kia thực ra đang cầu cứu.
Tần Trăn lại trả về cho anh một cái nhìn lạnh lùng, ý chính là "Đáng đời cậu".
Hai cô gái kia là bạn gái của Tần Trăn và Nhiếp Văn Thành, mà thân phận của cô cũng dĩ nhiên cao hơn rất nhiều, dù sao cũng là phu nhân, không tiện mang ra nói.
Hai cô gái nịnh bợ lấy lòng, vây quanh bên người cô nhỏ giọng hỏi.
"Lôi phu nhân, cô muốn ăn món gì, tôi đi lấy cho cô."
"Đúng vậy, muốn ăn gì thì nói cho tôi biết."
Nhìn nụ cười của các cô ấy, Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, "Không cần, tôi có thể tự lấy."
"Vậy chúng ta cùng đi chứ?" Hai người đương nhiên không chịu buông tha cơ hội này, lại can đảm dám cùng đi với cô đến bàn ăn.
Bàn ăn hình chữ nhật, khăn trải bàn màu trắng bày rất nhiều loại thức ăn, cách nấu nướng ngon lành đến mê người.
Úy Hải Lam đúng là có chút đói, dù sao từ xế chiều đến bây giờ, cô cũng chưa ăn thứ gì. Cô sẽ luôn luôn không bạc đãi mình, cầm đĩa chọn thức ăn. Đi vòng quanh bàn ăn chợt đụng phải một người, cô vừa muốn mở miệng nói xin lỗi nhưng không ngờ đối phương giành nói trước, "Lôi phu nhân, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Úy Hải Lam ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng đáng yêu xinh đẹp.
Mà người kia chính là Đỗ Hinh Ninh.
Ngày đó, sau khi xảy ra tai nạn tại nơi chụp ảnh, cô đang ở nhà nghỉ ngơi nên không gặp Đỗ Hinh Ninh nữa. Bây giờ đụng phải, thật đúng với tính toán của cô. Cô cười trả lời một tiếng "Xin lỗi", Đỗ Hinh Ninh giống như bị kinh sợ, khuôn mặt khó khăn, vội vàng nói, "Không, không, không, là do tôi thiếu cẩn trọng, thật xin lỗi. Lôi phu nhân, cô không sao là tốt rồi."
Thiếu chút nữa Úy Hải Lam không nhận ra cô ấy, cô gái này là Đỗ Hinh Ninh được nuông chiều đó sao?
Nhưng nghĩ lại cũng không cảm thấy kỳ lạ, bây giờ cô ấy thật luống cuống.
"Không có việc gì." Úy Hải Lam không muốn cùng cô ấy tiếp tục dây dưa, làm ra vẻ muốn đi.
Đỗ Hinh Ninh lại gọi cô lại, "Lôi phu nhân."
Úy Hải Lam dừng bước quay lại, Đỗ Hinh Ninh quanh co nói, "Ngày ấy, thật rất cám ơn cô."
Úy Hải Lam cười cười, bưng đĩa thong thả đi.
Ba người trở lại vị trí cũ, hai cô gái vừa trò chuyện vừa ăn thức ăn. Úy Hải Lam cũng không lên tiếng, thỉnh thoảng mới phụ họa với họ một câu. Cô vẫn quen dùng dao nĩa, không để ý tới những ánh mắt tò mò đang hướng về phía mình, ngồi ăn thức ăn mà lại vui mừng thoải mái tự tại như vậy.
Mà ba người đàn ông kia như đang thương lượng điều gì, cô cũng không để ý nghe.
Cho đến khi anh đột nhiên lại gần hỏi: "Ăn ngon không?"
Quả nhiên, tầm mắt của tất cả mọi người lại lần nữa tập trung trên người của cô.
Úy Hải Lam im lặng thở dài giống như không đành lòng làm những người xem kia thất vọng, trong tay đang xiên một khối thức ăn trong dĩa, rồi sau đó đưa tới bên miệng anh.
Cô cũng không nói lời nào, cũng chỉ mở đôi mắt to nhìn anh.
Lôi Thiệu Hành bỗng nhiên khẽ giật mình, không tự chủ được há miệng ăn.
Hai người có cùng cử chỉ thân mật chuyển động cùng nhau, làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.
"Ăn ngon không?" Cô mở miệng hỏi ngược lại.
Không phải anh không nhìn ra dụng ý của cô, khẽ vuốt qua khuôn mặt của cô, rộng rãi hôn môi cô, lại lần nữa khiến mọi người chứng kiến.
Cô ngẩn ra, đúng là vẫn bại trận, đánh không lại anh rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook