Hào Môn Lãnh Thê
-
Chương 8
Vân Phong thuần thục đi xe đạp , kỹ thật đạp xe của
anh thực sự rất tốt, làm cho cô cảm thấy vô cùng an tâm, rất an toàn, đã hoàn
toàn không còn lo lắng sợ hãi ban đầu nữa.
Cô nhi viện hình như ở nơi rất hẻo lánh, bọn họ đạp xe rất lâu, vòng qua đường phẳng rộng rãi, đi đến đoán đường không tốt lắm.
Vân Phong rất săn sóc “Tưởng Mặc, cô người chắc một chút, đường đi ở chỗ này không được tốt lắm, có thể sẽ xóc nảy.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
“Tưởng Mặc, cô có thể bám eo của tôi, như vậy an toàn hơn.”
Tưởng Mặc kước từ “ Không cần đâu, tôi như vậy cũng được rồi.”
Cô nghĩ, nói như vậy có phải quá thân mật hay không?
Vân Phong biết cô còn ngượng, không cần quay đầu lại, anh cũng có thể biết, giờ phút này mặt cô nhất định đang đỏ, cô hình như rất dễ đỏ mặt.
“Tưởng Mặc, có phải cô ngượng không?”
“Không có, không phải.”
“Nếu không, cô nắm áo sơmi của tôi được không? Như vậy cũng không cần xấu hổ, nếu không tôi sẽ rất lo lắng cho sự an toàn của cô.”
“Ừm”
Tưởng Mặc e sợi vươn tay nhỏ bé, bắt được một góc áo sơmi sau lưng anh, xúc cảm nhanh chóng cuốn lấy hai người, rõ ràng không có đụng chạm giữa da thịt, nhưng độ ấm mẫn cảm lại kéo lấy nhau.
Tưởng Mặc giống như rơi vào ảo tưởng, hồi tưởng lại một đôi tình nhân trẻ tuổi trong sân trường, cũng đi xe đạp như vậy, chạy ở trên vườn trường, thực thanh xuân, tình yêu say đắm rất thuần khiết.
Cô yên lặng không nói gì, cô không có cơ hội như vậy, cũng không có tình yêu như vậy, hôm nay có thể xem như một loại thể nghiệm đi.
Xe tiếp tục đi về phía trước, đi qua một vườn hoa hướng dương.
Tưởng Mặc lập tức ngạc nhiên kêu lên “Hoa hướngd ương?”
Vân Phong cũng nghiêng đầu, nhìn về biển hoa “Vườn hoa hướng dương, rất đẹp?”
“Đúng, rất đẹp, tôi rất thích.”
Vân Phong nhẹ nhàng nở nụ cười “Các cô gái trẻ đều thích hoa hồng hoặc hoa bách hợp, vì sao cô thích hoa hướng dương vậy? Đây là loài hoa rất bình thường mà?”
“Anh có biết truyền thuyết về hoa hướng dương không?”
“Là chuyện tiên nước Clytie?”
“Anh cũng biết sao?”
Vân Phong ừ một tiếng, anh sẽ không nói cho cô biết, vì muốn trèo lên cao, vì để tiến vào nơi gọi là tầng lớp xã hội thượng lưu, anh từng nhai bánh mì cứng, uống nước lạnh, ngồi ở trong phòng đọc lạnh lẽo, gặm bao nhiêu bộ sách về phương diện văn học.
Chậm rãi mở miệng, kể lại truyền thuyết động lòng người kia.
“Clytie là một vị tiên nước. Một ngày nọ, nàng ở trong rừng gặp được vị thần mặt trời Apollon đang săn bắn, nàng đã say mê vị thần tuấn mỹ này, điên cuồng yêu chàng. Nhưng Apollon ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng lấy một lần. Clytie khẩn thiết trông mong có một ngày Apollon có thể nói chuyện với nàng, nhưng lại chưa từng gặp lại chàng. Vì thế nàng chỉ có thể mỗi ngày chăm chú nhìn vào mặt trời, nhìn Apollon điều khiển cỗ xe màu vàng rực rỡ bay qua trời. Nàng chăm chú nhìn không rời mắt vào lộ trình của Apollpon, mãi cho đến khi chàng xuống núi. Từng ngày qua ngày, nàng cứ ngồi yên như vậy, tóc xơ xác, khuôn mặt tiều tụy. mặt trời vừa mọc lên, nàng liền nhìn mặt trời. Sau đó, các vị thần thương hại nàng, biến nàng thành một đoá hoa hướng dương toả sắc vàng. Mặt của nàng biết thành nhuỵ hoa, vĩnh viến hướng về mặt trời, mỗi ngày đi theo chàng, nói lên tình cảm vĩnh viến không thay đổi của nàng.”
Giọng nói của Vân Phong rất êm tai, câu chuyện này cũng rất đẹp, Tưởng Mặc nghe mà vô cùng cảm động, cho dù cô đã rất quen thuộc với câu chuyện này, nhưng từ trong miệng anh nói ra, cô không có cảm giác giống như vậy.
Cho dù nơi này không phải đồng hoa hướng dương ở Provence, nhưng cũng đủ lãng mạn, thực ra cô trước giờ rất đơn giản, nhưng mà không có ai biết.
Cô nhi viện hình như ở nơi rất hẻo lánh, bọn họ đạp xe rất lâu, vòng qua đường phẳng rộng rãi, đi đến đoán đường không tốt lắm.
Vân Phong rất săn sóc “Tưởng Mặc, cô người chắc một chút, đường đi ở chỗ này không được tốt lắm, có thể sẽ xóc nảy.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
“Tưởng Mặc, cô có thể bám eo của tôi, như vậy an toàn hơn.”
Tưởng Mặc kước từ “ Không cần đâu, tôi như vậy cũng được rồi.”
Cô nghĩ, nói như vậy có phải quá thân mật hay không?
Vân Phong biết cô còn ngượng, không cần quay đầu lại, anh cũng có thể biết, giờ phút này mặt cô nhất định đang đỏ, cô hình như rất dễ đỏ mặt.
“Tưởng Mặc, có phải cô ngượng không?”
“Không có, không phải.”
“Nếu không, cô nắm áo sơmi của tôi được không? Như vậy cũng không cần xấu hổ, nếu không tôi sẽ rất lo lắng cho sự an toàn của cô.”
“Ừm”
Tưởng Mặc e sợi vươn tay nhỏ bé, bắt được một góc áo sơmi sau lưng anh, xúc cảm nhanh chóng cuốn lấy hai người, rõ ràng không có đụng chạm giữa da thịt, nhưng độ ấm mẫn cảm lại kéo lấy nhau.
Tưởng Mặc giống như rơi vào ảo tưởng, hồi tưởng lại một đôi tình nhân trẻ tuổi trong sân trường, cũng đi xe đạp như vậy, chạy ở trên vườn trường, thực thanh xuân, tình yêu say đắm rất thuần khiết.
Cô yên lặng không nói gì, cô không có cơ hội như vậy, cũng không có tình yêu như vậy, hôm nay có thể xem như một loại thể nghiệm đi.
Xe tiếp tục đi về phía trước, đi qua một vườn hoa hướng dương.
Tưởng Mặc lập tức ngạc nhiên kêu lên “Hoa hướngd ương?”
Vân Phong cũng nghiêng đầu, nhìn về biển hoa “Vườn hoa hướng dương, rất đẹp?”
“Đúng, rất đẹp, tôi rất thích.”
Vân Phong nhẹ nhàng nở nụ cười “Các cô gái trẻ đều thích hoa hồng hoặc hoa bách hợp, vì sao cô thích hoa hướng dương vậy? Đây là loài hoa rất bình thường mà?”
“Anh có biết truyền thuyết về hoa hướng dương không?”
“Là chuyện tiên nước Clytie?”
“Anh cũng biết sao?”
Vân Phong ừ một tiếng, anh sẽ không nói cho cô biết, vì muốn trèo lên cao, vì để tiến vào nơi gọi là tầng lớp xã hội thượng lưu, anh từng nhai bánh mì cứng, uống nước lạnh, ngồi ở trong phòng đọc lạnh lẽo, gặm bao nhiêu bộ sách về phương diện văn học.
Chậm rãi mở miệng, kể lại truyền thuyết động lòng người kia.
“Clytie là một vị tiên nước. Một ngày nọ, nàng ở trong rừng gặp được vị thần mặt trời Apollon đang săn bắn, nàng đã say mê vị thần tuấn mỹ này, điên cuồng yêu chàng. Nhưng Apollon ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng lấy một lần. Clytie khẩn thiết trông mong có một ngày Apollon có thể nói chuyện với nàng, nhưng lại chưa từng gặp lại chàng. Vì thế nàng chỉ có thể mỗi ngày chăm chú nhìn vào mặt trời, nhìn Apollon điều khiển cỗ xe màu vàng rực rỡ bay qua trời. Nàng chăm chú nhìn không rời mắt vào lộ trình của Apollpon, mãi cho đến khi chàng xuống núi. Từng ngày qua ngày, nàng cứ ngồi yên như vậy, tóc xơ xác, khuôn mặt tiều tụy. mặt trời vừa mọc lên, nàng liền nhìn mặt trời. Sau đó, các vị thần thương hại nàng, biến nàng thành một đoá hoa hướng dương toả sắc vàng. Mặt của nàng biết thành nhuỵ hoa, vĩnh viến hướng về mặt trời, mỗi ngày đi theo chàng, nói lên tình cảm vĩnh viến không thay đổi của nàng.”
Giọng nói của Vân Phong rất êm tai, câu chuyện này cũng rất đẹp, Tưởng Mặc nghe mà vô cùng cảm động, cho dù cô đã rất quen thuộc với câu chuyện này, nhưng từ trong miệng anh nói ra, cô không có cảm giác giống như vậy.
Cho dù nơi này không phải đồng hoa hướng dương ở Provence, nhưng cũng đủ lãng mạn, thực ra cô trước giờ rất đơn giản, nhưng mà không có ai biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook