Hào Môn Lãnh Thê
-
Chương 63
Ba năm sau.
Vân Ức Mặc trốn ở trong bụi rosemary (cây hương thảo) thân hình nhỏ bé bị đám cây xanh che mất.
Vân Ức Mặc rất thích tường cây thấp này, là nơi trốn tìm tốt nhất, nhưng mà ngày hôm nay cậu không có hứng chơi đùa, cậu nhíu chặt mày, khuôn mặt nho nhỏ mang theo vẻ bối rối.
Cậu thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ bị người khác phát hiện.
Nhưng mà – thình lình phía sau truyền đến tiếng nói trầ thấp, cậu sợ tới mức ngã ngồi ở trên cỏ.
“Ức Mặc, con tính trốn ở đó bao lâu? Bánh sinh nhật con thích nhất sắp bị Đinh Đinh ăn hết rồi.” Vân Phong mỉm cười nhìn con trai.
“Nó vẫn còn ở chỗ bàn ăn sao?” Khuôn mặt nhỏ nhỏ mang thẻo vẻ mơ hồ, trộm ló đầu nhỏ ra nhìn về phía xa, oa, thật là đầu sỏ gây hoạ a!
Một đứa bé gái độ hơn hai tuổi, bởi vì thấy Ức Mặc mà hưng phấn hét lên chói tai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo là ngũ quan xinh đẹp, cực kỳ giống Tưởng Hàm. Cô bé đung đưa giãy khỏi lòng Sở Khinh Dương, mang theo tâm tình hưng phấn, chân nọ đá chân kia chạy tới.
“Đinh Đinh, đừng tới đây a!” Ức Mặc vội vàng lui về phía sau, cậu rất sợ cô em này nha, vởi vì cô bé thích nhất là chu môi hôn mặt cậu.
Trước kia lúc còn nhỏ hơn nữa cậu đã rất chán ghét việc này, em gái luôn vẩy nước miếng lên mặt cậu! Bây giờ còn đáng sợ hơn chính là, giờ phút này trên mồn cô bé còn dính đầy bánh bơ ngọt.
Có điều … Vân Ức Mặc lại nản rồi! Đinh Đinh ỷ vào tuổi còn nhỏ, căn bản là không để ý tới sự chống cự của anh trai, hai tay ôm lấy đầu cậu, cố gắng cong môi đầy mơ cùng nước miếng, dùng sức thơm cậu một cái, cũng thuận tiện đem bơ dính lau lên quần áo mới của cậu.
“Oa, dừng tay! Không, là dừng mồm, dừng mồm!” Ức Mặc giãy dụa, tránh khỏi thế công cuồng nhiệt của em gái.
Tưởng Mặc từ sân bên kia đi tới, nụ cười hạnh phúc treo trên khuôn mặt cô, thân hình cao dáo mặc quần áo màu tím nhạt, người khác khó có thể dời tầm mắt
“Sao còn chơi ở chỗ này?” Cô hỏi, thấy hai đứa bé đang cùng nhau chơi đùa. Cô đưa tay cầm lấy tay Vân Phong, tuỳ ý để anh ôm mình vào trong lòng.
“Anh em nó thất là thân thiết.” Sở khinh Dương ôm Tưởng Hàm cũng đã đi tới.
Tưởng hàm nhìn thấy con gái “ỷ thế hiếp người” gật đầu mỉm cười “Cá tính của Đinh Đinh rất ạnh, có điểm giống em, nhưng mà em thục nữ hơn.”
Lời của cô làm mọi người bật cười.
Vân Phong kề sát bên tai cô, thản nhiên nói “Mặc Mặc … Anh rất hạnh phúc, có em, có Ức Mặc … Hai người là hạnh phúc lớn nhất đời này của anh!”
Vân Ức Mặc trốn ở trong bụi rosemary (cây hương thảo) thân hình nhỏ bé bị đám cây xanh che mất.
Vân Ức Mặc rất thích tường cây thấp này, là nơi trốn tìm tốt nhất, nhưng mà ngày hôm nay cậu không có hứng chơi đùa, cậu nhíu chặt mày, khuôn mặt nho nhỏ mang theo vẻ bối rối.
Cậu thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ bị người khác phát hiện.
Nhưng mà – thình lình phía sau truyền đến tiếng nói trầ thấp, cậu sợ tới mức ngã ngồi ở trên cỏ.
“Ức Mặc, con tính trốn ở đó bao lâu? Bánh sinh nhật con thích nhất sắp bị Đinh Đinh ăn hết rồi.” Vân Phong mỉm cười nhìn con trai.
“Nó vẫn còn ở chỗ bàn ăn sao?” Khuôn mặt nhỏ nhỏ mang thẻo vẻ mơ hồ, trộm ló đầu nhỏ ra nhìn về phía xa, oa, thật là đầu sỏ gây hoạ a!
Một đứa bé gái độ hơn hai tuổi, bởi vì thấy Ức Mặc mà hưng phấn hét lên chói tai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo là ngũ quan xinh đẹp, cực kỳ giống Tưởng Hàm. Cô bé đung đưa giãy khỏi lòng Sở Khinh Dương, mang theo tâm tình hưng phấn, chân nọ đá chân kia chạy tới.
“Đinh Đinh, đừng tới đây a!” Ức Mặc vội vàng lui về phía sau, cậu rất sợ cô em này nha, vởi vì cô bé thích nhất là chu môi hôn mặt cậu.
Trước kia lúc còn nhỏ hơn nữa cậu đã rất chán ghét việc này, em gái luôn vẩy nước miếng lên mặt cậu! Bây giờ còn đáng sợ hơn chính là, giờ phút này trên mồn cô bé còn dính đầy bánh bơ ngọt.
Có điều … Vân Ức Mặc lại nản rồi! Đinh Đinh ỷ vào tuổi còn nhỏ, căn bản là không để ý tới sự chống cự của anh trai, hai tay ôm lấy đầu cậu, cố gắng cong môi đầy mơ cùng nước miếng, dùng sức thơm cậu một cái, cũng thuận tiện đem bơ dính lau lên quần áo mới của cậu.
“Oa, dừng tay! Không, là dừng mồm, dừng mồm!” Ức Mặc giãy dụa, tránh khỏi thế công cuồng nhiệt của em gái.
Tưởng Mặc từ sân bên kia đi tới, nụ cười hạnh phúc treo trên khuôn mặt cô, thân hình cao dáo mặc quần áo màu tím nhạt, người khác khó có thể dời tầm mắt
“Sao còn chơi ở chỗ này?” Cô hỏi, thấy hai đứa bé đang cùng nhau chơi đùa. Cô đưa tay cầm lấy tay Vân Phong, tuỳ ý để anh ôm mình vào trong lòng.
“Anh em nó thất là thân thiết.” Sở khinh Dương ôm Tưởng Hàm cũng đã đi tới.
Tưởng hàm nhìn thấy con gái “ỷ thế hiếp người” gật đầu mỉm cười “Cá tính của Đinh Đinh rất ạnh, có điểm giống em, nhưng mà em thục nữ hơn.”
Lời của cô làm mọi người bật cười.
Vân Phong kề sát bên tai cô, thản nhiên nói “Mặc Mặc … Anh rất hạnh phúc, có em, có Ức Mặc … Hai người là hạnh phúc lớn nhất đời này của anh!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook