Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
-
Quyển 3 - Chương 72: Đạo cao một thước, ma cao một trượng (7) (tt)
Editor: Puck - Diễn đàn
Dụ Lạc Vi nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, trên mặt tỏ ra càng ngày càng ác độc.
Kiều Tịch Hoàn, chị vẫn thật sự cho rằng tôi muốn đi theo chị làm việc?!
Chị mơ đi!
Xoay người, cô trở lại bàn làm việc của mình, lấy phần phương án kia ra, sau đó bắt đầu gõ tài liệu.
Làm xong tất cả, Dụ Lạc Vi lưu bản chính tài liệu vào trong USB, cầm điện thoại di động lên đi về phía phòng giải khát không người, "Tôi đã lấy được phương án điều chỉnh bản tháo, lúc nào thì đưa cho anh?"
"Cô chắc chắn là bản thảo điều chỉnh cuối cùng?"
"Tôi xác định. Phương án này Kiều Tịch Hoàn tốn rất nhiều thời gian, trình chủ tịch liền tốn hơn bốn tiếng đồng hồ, tất cả số liệu bên trong đều ở trên tay tôi, khi nào tôi đưa cho anh?"
"Tối nay, tôi tới tìm cô."
"Được." Dụ Lạc Vi cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn, chờ chuyện này xong, ta cũng sẽ giống như cô!
Cô chờ xem!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc, xoay xoay trên ghế làm việc.
Phương án làm xong, bản thân cũng dễ dàng nhiều.
Nhưng chỉ phương án cuối cùng sẽ như thế nào?!
Kiều Tịch Hoàn bày tỏ, cô rất bình tĩnh.
Cô cầm điện thoại di động lên, gọi, "Cố Tử Tuấn, cậu đi vào một chút."
Để điện thoại xuống, Cố Tử Tuấn đẩy cửa vào.
"Chuyện gì?"
"Tối nay giúp tôi nhìn chằm chằm Dụ Lạc Vi." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Sao vậy?"
"Hoài nghi cô ta sẽ có động tĩnh, có lẽ sẽ gặp mặt chủ nhân số điện thoại."
"Oh." Cố Tử Tuấn không có vẻ mặt đặc biệt gì, gật đầu một cái
"Tôi nghĩ tôi chỉ có thể đầy đủ tin tưởng cậu đi." Kiều Tịch Hoàn hỏi dò, "Đây có thể cũng liên quan đến nguy hiểm của Cố thị các cậu."
"Chị không tin tưởng tôi còn cần tôi, chị không thấy mâu thuẫn sao?" Cố Tử Tuấn châm chọc.
Kiều Tịch Hoàn nhún vai, "Khi làm việc, vẫn cảm thấy cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Cố Tử Tuấn nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Tuấn.
Để Cố Tử Tuấn tới quan sát Dụ Lạc Vi, ít nhất sẽ không có người hoài nghi.
Cho dù người giấu mặt kia cẩn thận cỡ nào, dù sao cũng sẽ không quá sinh nghi Cố Tử Tuấn và Dụ Lạc Vi quan hệ "Chơi" này. di1enda4nle3qu21ydo0n
Tròng mắt chuyển một cái, trong máy vi tính truyền đến âm thanh tài liệu gửi tới.
Cô mím môi xoay người, mở email ra.
Khóe miệng cười một tiếng.
Quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của cô.
Cô vùi đầu, tập trung vào công việc.
Mãi cho đến khi tan việc.
Kiều Tịch Hoàn duỗi người, cảm thấy mấy ngày nay đúng là hơi mệt, cô về sớm chút bổ sung giấc ngủ.
Cầm giỏ xách lên xuống lầu, đi ra cửa chính của Cố thị, ngồi vào trong xe con Vũ Đại lái, dựa vào ghế ngồi sau xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Vũ Đại đảo mắt nhìn cô một cái, thuận miệng hỏi, "Cảm giác khoảng thời gian cô hơi quá mệt nhọc."
"Hết cách rồi, tình thế bắt buộc."
"Thật ra thì tôi vẫn luôn không biết rõ lắm, cô đang làm gì?" Vũ Đại nói.
"Tôi cũng không biết, cô đều giấu giếm tôi làm những chuyện gì?" Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng, mở mắt nhìn Vũ Đại.
Vũ Đại sửng sốt một giây, rất tự nhiên mở miệng nói, "Cô không tin tôi?"
"Không phải, tôi chỉ cảm thấy, cô thần phục không phải chỉ một mình ta." Kiều Tịch Hoàn dùng câu văn khẳng định.
Vũ Đại mím môi một cái, không nói gì.
"Thật ra thì tôi vẫn luôn rất muốn hỏi cô, cô sẽ hại tôi sao?" Kiều Tịch Hoàn nói, rõ ràng là chuyện rất nghiêm túc, cô biểu hiện như gió nhẹ nước chảy.
"Cô thông minh như vậy, nếu như mà tôi định hại cô, cô chắc đã sớm đuổi tôi đi." Vũ Đại cũng không biến hiện ra bất mãn gì với chất vấn của Kiều Tịch Hoàn, ngược lại đang giải thích.
Giải thích.
Nói cách khác, Vũ Đại thật không phải đang làm việc giúp riêng mình.
Cô nhíu mày một cái, quả thật cảm thấy hơi nhức đầu.
Tròng mắt cô đảo một cái, "Nếu như cô hại tôi, tôi liền giết chết cô."
Vũ Đại cười một tiếng.
Giết chết cô?!
Chắc cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng mà giờ phút này cô chỉ nói, "Được."
Bởi vì, cô cảm thấy cô không thể nào hại cô ấy.
Trước kia không xác định.
Đến giờ này ngày này, cô có thể xác định.
Hai người một đường trở lại đại viện nhà họ Cố như vậy, Vũ Đại rời đi.
Kiều Tịch Hoàn đi vào biệt thự.
Mới vừa rồi trong xe con ở giữa hai người mang theo chút không khí như ẩn như hiện mùi thuốc súng hình như cũng trong hai người không sao cả làm nhạt đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, biểu hiện của hai người, cũng vô cùng tự nhiên, cũng không còn ý định đi suy nghĩ nhiều.
Kiều Tịch Hoàn vừa đi vào phòng khách biệt thự, liền nghe được giọng Cố Tử Nhan.
Cố Tử Nhan còn chưa tốt nghiệp, bởi vì việc học, thời gian ở nhà cũng không nhiều, nhưng không tính là rất ít.
Nhưng kể từ sau khi nói yêu thương với Cổ Nguyên, thời gian trở về hình như ít hơn chút.
Nói yêu thương.
Luôn luôn thích kề cận đối phương.
Quả nhiên.
Tròng mắt cô vừa nhấc, liền nhìn thấy Cổ Nguyên ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, khuôn mặt hào hoa phong nhã, trò chuyện với Tề Tuệ Phân. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Giờ phút này trên mặt Tề Tuệ Phân hiện lên chính là nụ cười hài lòng mà hiền từ, Cố Tử Nhan ở bên cạnh cũng rất khéo léo ngồi bên người Cổ Nguyên, ôm cánh tay của hắn, mặt như chim nhỏ nép vào người.
Nhà họ Cố đến hài lòng đến không xong với vụ hôn nhân với Cổ Nguyên này.
Thứ nhất, Cổ Nguyên sinh ra trong thư hương môn đệ, bản nhân dáng vẻ anh tuấn đẹp trai, tài sản trong nhà cũng không khiến người ta khinh thường, cùng nhà họ Cố tuyệt đối là môn đăng hộ đối.
Thứ hai, Cố Diệu Kỳ cực kỳ say mê đồ cổ, về sau nếu vụ hôn nhân này thành, phương diện hứng thú với đồ cổ, tự nhiên lấy được thỏa mãn cực lớn.
Cho nên, tóm lại kết quả chính là, ở nhà họ Cố Cổ Nguyên rất được hoan nghênh.
Bước chân của Kiều Tịch Hoàn dừng lại một giây ở cửa ra vào, khóe miệng khẽ kéo ra nụ cười nhẹ, đi vào.
Âm thanh giày cao gót thanh thúy, khiến ba người trong phòng khách đồng thời quay đầu nhìn cô.
Cổ Nguyên cười một tiếng với cô.
Kiều Tịch Hoàn cười đáp lại, nhìn qua không có cảm xúc gì.
"Hoàn Hoàn, hôm nay khó được thấy con trở lại sớm như vậy, mấy ngày trước nghe nói vẫn một mực làm thêm giờ." Tề Tuệ Phân đột nhiên mở miệng nói, tràn đầy nhiệt tình.
Biểu hiện như vậy, chắc cũng làm cho Cổ Nguyên nhìn.
Ở trước mặt người ngoài, đặc biệt là trước mặt người ngoài sắp trở thành người một nhà, trong nhà hài hòa ắt không thể thiếu.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu nói, "Bởi vì đuổi một hạng mục, cho nên hơi mệt mỏi một chút, hiện tại căn bản cũng đã không sai biệt lắm."
Nói xong, còn tự nhiên đi tới, thân mật ngồi bên cạnh Tề Tuệ Phân.
Đối với mẹ chồng muốn biểu hiện, con dâu đương nhiên phải xuất ra tất cả vốn liếng đi phối hợp.
"Đừng mệt chết thân thể."
"Vâng, con biết rõ." Kiều Tịch Hoàn thân mật nói, "Cám ơn mẹ quan tâm."
"Nói gì vậy, đều là người một nhà!" Tề Tuệ Phân vô cùng hiền hòa nói.
Kiều Tịch Hoàn cười cười, nhìn qua quan hệ với Tề Tuệ Phân tốt đến không xong.
Cố Tử Nhan ôm cánh tay Cổ Nguyên, cười hì hì nói, "Em đã nói, mẹ em rất đáng yêu, tốt với hai con dâu đến không xong, em không nói sai đi."
Cổ Nguyên cười cười, nói, "Dì thật sự rất tốt."
Nụ cười thật ra thì cũng không hề chân thành như vậy.
Dĩ nhiên, có lẽ chỉ có Kiều Tịch Hoàn nhìn ra.
"Đều là người một nhà, mẹ không đối xử tốt với bọn họ còn đối xử tốt với ai." Tề Tuệ Phân nói chuyện đương nhiên, đột nhiên lại giống như nghĩ đến điều gì, "Đúng rồi, Hân Đồng nói đi bệnh viện kiểm tra, tại sao còn chưa trở lại?"
"Chị dâu hai sao vậy, đi bệnh viện kiểm tra?" Cố Tử Nhan tò mò hỏi.
"Chắc là mang thai! Đứa bé kia cũng thật là, thân thể của mình cũng không biết, hôm nay nếu không phải mẹ nhìn thấy con bé nôn mửa ở trong phòng mà nhắc nhở con bé, chính con bé cũng quên sinh lý của mình chậm thật lâu. Mẹ để người giúp việc mua que thử cho con bé, vừa kiểm tra, quả nhiên mang thai. Mẹ vội để cho con bé đi bệnh viện làm kiểm tra, vốn định cùng đi, đứa bé kia nói không cần khẩn trương, để người giúp việc đi cùng với con bé. Mẹ cũng không có cách nào nên để cho chính con bé đi. Haizzz, các con nhìn xem, là người cũng đã từng sinh đứa bé một lần, điểm thông thường này cũng không có, thật sự khiến người ta lo lắng." Nói xong, còn có chút bất đắc dĩ, nhưng mà trên mặt lại quả thật tràn đầy thần thái vui mừng.
"Còn không phải bởi vì có người mẹ chồng cái gì cũng biết như mẹ, mới có thể dưỡng thành con dâu như vậy." Kể từ sau khi Cố Tử Nhan cùng Cổ Nguyên, nói chuyện đều dễ nghe hơn nhiều rồi, cô cười hỏi, "Ý là, nhà chúng ta lại thêm một người bạn nhỏ rồi hả?"
"Đúng vậy, mặc dù trong nhà có ba đứa con nít rồi, nhưng sinh nhiều chút cũng không sao, náo nhiệt, mẹ cũng thích cha con cũng thích." Tề Tuệ Phân cười nói, hình như rất vui mừng với việc Ngôn Hân Đồng mang thai.
"Con cũng thích." Cố Tử Nhan nói, "Cũng không biết, khi nào con có thể sinh một đứa
"Con đứa bé này, còn chưa qua cửa đâu rồi, đã nói sinh con cái gì, cũng không mắc cỡ." Tề Tuệ Phân cố ý dạy dỗ Cố Tử Nhan, nhưng rõ ràng chỉ nói một chút trên miệng mà thôi, bà ngược lại ước gì sớm định vụ hôn nhân này một chút. die nd da nl e q uu ydo n
"Chưa lấy chồng, cũng có thể sinh con, con và Cổ Nguyên…" Trong nháy mắt trên mặt Cố Tử Nhan đỏ bừng.
Vẻ mặt như vậy.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cổ Nguyên, nhìn nét mặt của anh ngược lại với Cố Tử Nhan, biến hiện lạnh nhạt như thế, lạnh nhạt mà cười cười.
Đúng lúc này.
Ở cửa truyền đến giọng Ngôn Hân Đồng, vừa đúng ngăn cản đề tài tiếp theo của bọn họ.
"Hân Đồng, như thế nào?" Tề Tuệ Phân liền vội vàng hỏi.
Ngôn Hân Đồng tươi cười yêu kiều đi tới, đưa giấy siêu âm cho Tề Tuệ Phân, "Nói là mang thai sắp ba tháng…"
"Mẹ nói con, đã lâu như vậy con cũng không biết, lỡ như có sơ xuất phải làm thế nào, mau tới đây ngồi xuống, đừng luôn đứng, ba tháng đầu rất quan trọng." Tề Tuệ Phân tự mình đỡ Ngôn Hân Đồng ngồi xuống.
"Yên tâm đi mẹ, bác sỹ nói phát triển rất tốt." Ngôn Hân Đồng nói.
"Tốt là tốt rồi, quay đầu lại mẹ để người giúp việc chuẩn bị thuốc bổ nhiều chút cho con, đừng đói bụng mình và đứa bé." Tề Tuệ Phân vội vàng nói, nụ cười trên mặt cũng chưa hề dừng lại.
Ngôn Hân Đồng khéo léo gật đầu, "Cám ơn mẹ."
Tròng mắt liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn rõ ràng bị lạnh lùng, rõ ràng đang khoe khoang.
Kiều Tịch Hoàn ngược lại rất không sao cả cười cười, cô cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới, dùng phương thức này để lấy lòng mẹ chồng của mình.
Nhưng ngược lại.
Tròng mắt cô hơi đổi.
Mặc dù cảm thấy rất không có khả năng, nhưng điều tra một chút vẫn tốt hơn.
Cô mím môi, cứ yên tĩnh như vậy ngồi ở bên cạnh nghe Tề Tuệ Phân hỏi han Ngôn Hân Đồng, quan tâm vô cùng đó.
Thật ra Kiều Tịch Hoàn hơi mệt chút.
Lúc cô trở về vốn định ngủ trước một chút, dù không ngủ được, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chút cũng tốt, lại không nghĩ rằng, bị gọi tới phòng khách nói chuyện phiếm như vậy, cô kiềm chế, trên mặt mang nụ cười nhạt nhòa, không nói thêm gì.
Dĩ nhiên, cô cũng không có một chút khác thường nào với việc Tề Tuệ Phân rõ ràng quan tâm Ngôn Hân Đồng.
Cô thật sự không cảm thấy sinh con là vì để lấy lòng ai?!
Cô nghĩ nếu như cô muốn sinh con, đó cũng là bởi vì, cô mong đợi đứa bé kia, chỉ là cô mong đợi mà thôi, không liên quan đến những người khác.
Khóe miệng bỗng nhiên cười một tiếng.
Nếu như cùng Cố Tử Thần, chắc đã không thể sinh con rồi.
Có khỉ con, thật ra cũng đủ rồi.
Nghĩ như vậy, chờ đến lúc trong nhà ăn cơm.
Cả quá trình đều là âm thanh Tề Tuệ Phân và Ngôn Hân Đồng nói chuyện trời đất, Cố Tử Nhan thỉnh thoảng sẽ chen miệng mấy câu, hỏi một chút chi tiết có em bé sinh con, Ngôn Hân Đồng trêu ghẹo cô ấy có phải bản thân cũng muốn rồi không, Cố Tử Nhan hơi đỏ mặt nhìn Cổ Nguyên, mọi người đùa giỡn ở chung một chỗ.
Không khí nhà họ Cố khó được tốt như vậy.
Lúc cơm tối đều nói đến chuyện Ngôn Hân Đồng mang thai.
Hiển nhiên, Cố Diệu Kỳ cũng vui mừng, trong nhà có thêm nhiều thành viên, ông cụ tự nhiên cũng vui mừng.
Cố Tử Nhan đột nhiên nói, hơi buồn bực, "Chị dâu hai, em cảm thấy thật ra chị mang thai rất lớn, sao chị lại không chú ý?"
Ngôn Hân Đồng giật bắn người, sắc mặt hơi hốt hoảng, chợt lóe rồi biến mất, lại vội vàng xấu hổ nói, "Bởi vì…"
"Bởi vì sao?" Cố Tử Nhan tò mò tiếp tục hỏi, "Mặc dù nhìn chị còn gầy như vậy, nhưng chị nhìn bụng của chị, bình thường chị mặc quần áo không quá chú ý, hôm nay chị thay quần áo bà bầu, rõ ràng đã có chút, mọi người đều nói hơn hai tháng không nhìn ra, em thấy cái bụng này của chị, vậy cũng có dáng vẻ hơn ba tháng rồi…"
Dụ Lạc Vi nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, trên mặt tỏ ra càng ngày càng ác độc.
Kiều Tịch Hoàn, chị vẫn thật sự cho rằng tôi muốn đi theo chị làm việc?!
Chị mơ đi!
Xoay người, cô trở lại bàn làm việc của mình, lấy phần phương án kia ra, sau đó bắt đầu gõ tài liệu.
Làm xong tất cả, Dụ Lạc Vi lưu bản chính tài liệu vào trong USB, cầm điện thoại di động lên đi về phía phòng giải khát không người, "Tôi đã lấy được phương án điều chỉnh bản tháo, lúc nào thì đưa cho anh?"
"Cô chắc chắn là bản thảo điều chỉnh cuối cùng?"
"Tôi xác định. Phương án này Kiều Tịch Hoàn tốn rất nhiều thời gian, trình chủ tịch liền tốn hơn bốn tiếng đồng hồ, tất cả số liệu bên trong đều ở trên tay tôi, khi nào tôi đưa cho anh?"
"Tối nay, tôi tới tìm cô."
"Được." Dụ Lạc Vi cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn, chờ chuyện này xong, ta cũng sẽ giống như cô!
Cô chờ xem!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc, xoay xoay trên ghế làm việc.
Phương án làm xong, bản thân cũng dễ dàng nhiều.
Nhưng chỉ phương án cuối cùng sẽ như thế nào?!
Kiều Tịch Hoàn bày tỏ, cô rất bình tĩnh.
Cô cầm điện thoại di động lên, gọi, "Cố Tử Tuấn, cậu đi vào một chút."
Để điện thoại xuống, Cố Tử Tuấn đẩy cửa vào.
"Chuyện gì?"
"Tối nay giúp tôi nhìn chằm chằm Dụ Lạc Vi." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Sao vậy?"
"Hoài nghi cô ta sẽ có động tĩnh, có lẽ sẽ gặp mặt chủ nhân số điện thoại."
"Oh." Cố Tử Tuấn không có vẻ mặt đặc biệt gì, gật đầu một cái
"Tôi nghĩ tôi chỉ có thể đầy đủ tin tưởng cậu đi." Kiều Tịch Hoàn hỏi dò, "Đây có thể cũng liên quan đến nguy hiểm của Cố thị các cậu."
"Chị không tin tưởng tôi còn cần tôi, chị không thấy mâu thuẫn sao?" Cố Tử Tuấn châm chọc.
Kiều Tịch Hoàn nhún vai, "Khi làm việc, vẫn cảm thấy cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Cố Tử Tuấn nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Tuấn.
Để Cố Tử Tuấn tới quan sát Dụ Lạc Vi, ít nhất sẽ không có người hoài nghi.
Cho dù người giấu mặt kia cẩn thận cỡ nào, dù sao cũng sẽ không quá sinh nghi Cố Tử Tuấn và Dụ Lạc Vi quan hệ "Chơi" này. di1enda4nle3qu21ydo0n
Tròng mắt chuyển một cái, trong máy vi tính truyền đến âm thanh tài liệu gửi tới.
Cô mím môi xoay người, mở email ra.
Khóe miệng cười một tiếng.
Quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của cô.
Cô vùi đầu, tập trung vào công việc.
Mãi cho đến khi tan việc.
Kiều Tịch Hoàn duỗi người, cảm thấy mấy ngày nay đúng là hơi mệt, cô về sớm chút bổ sung giấc ngủ.
Cầm giỏ xách lên xuống lầu, đi ra cửa chính của Cố thị, ngồi vào trong xe con Vũ Đại lái, dựa vào ghế ngồi sau xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Vũ Đại đảo mắt nhìn cô một cái, thuận miệng hỏi, "Cảm giác khoảng thời gian cô hơi quá mệt nhọc."
"Hết cách rồi, tình thế bắt buộc."
"Thật ra thì tôi vẫn luôn không biết rõ lắm, cô đang làm gì?" Vũ Đại nói.
"Tôi cũng không biết, cô đều giấu giếm tôi làm những chuyện gì?" Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng, mở mắt nhìn Vũ Đại.
Vũ Đại sửng sốt một giây, rất tự nhiên mở miệng nói, "Cô không tin tôi?"
"Không phải, tôi chỉ cảm thấy, cô thần phục không phải chỉ một mình ta." Kiều Tịch Hoàn dùng câu văn khẳng định.
Vũ Đại mím môi một cái, không nói gì.
"Thật ra thì tôi vẫn luôn rất muốn hỏi cô, cô sẽ hại tôi sao?" Kiều Tịch Hoàn nói, rõ ràng là chuyện rất nghiêm túc, cô biểu hiện như gió nhẹ nước chảy.
"Cô thông minh như vậy, nếu như mà tôi định hại cô, cô chắc đã sớm đuổi tôi đi." Vũ Đại cũng không biến hiện ra bất mãn gì với chất vấn của Kiều Tịch Hoàn, ngược lại đang giải thích.
Giải thích.
Nói cách khác, Vũ Đại thật không phải đang làm việc giúp riêng mình.
Cô nhíu mày một cái, quả thật cảm thấy hơi nhức đầu.
Tròng mắt cô đảo một cái, "Nếu như cô hại tôi, tôi liền giết chết cô."
Vũ Đại cười một tiếng.
Giết chết cô?!
Chắc cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng mà giờ phút này cô chỉ nói, "Được."
Bởi vì, cô cảm thấy cô không thể nào hại cô ấy.
Trước kia không xác định.
Đến giờ này ngày này, cô có thể xác định.
Hai người một đường trở lại đại viện nhà họ Cố như vậy, Vũ Đại rời đi.
Kiều Tịch Hoàn đi vào biệt thự.
Mới vừa rồi trong xe con ở giữa hai người mang theo chút không khí như ẩn như hiện mùi thuốc súng hình như cũng trong hai người không sao cả làm nhạt đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, biểu hiện của hai người, cũng vô cùng tự nhiên, cũng không còn ý định đi suy nghĩ nhiều.
Kiều Tịch Hoàn vừa đi vào phòng khách biệt thự, liền nghe được giọng Cố Tử Nhan.
Cố Tử Nhan còn chưa tốt nghiệp, bởi vì việc học, thời gian ở nhà cũng không nhiều, nhưng không tính là rất ít.
Nhưng kể từ sau khi nói yêu thương với Cổ Nguyên, thời gian trở về hình như ít hơn chút.
Nói yêu thương.
Luôn luôn thích kề cận đối phương.
Quả nhiên.
Tròng mắt cô vừa nhấc, liền nhìn thấy Cổ Nguyên ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, khuôn mặt hào hoa phong nhã, trò chuyện với Tề Tuệ Phân. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Giờ phút này trên mặt Tề Tuệ Phân hiện lên chính là nụ cười hài lòng mà hiền từ, Cố Tử Nhan ở bên cạnh cũng rất khéo léo ngồi bên người Cổ Nguyên, ôm cánh tay của hắn, mặt như chim nhỏ nép vào người.
Nhà họ Cố đến hài lòng đến không xong với vụ hôn nhân với Cổ Nguyên này.
Thứ nhất, Cổ Nguyên sinh ra trong thư hương môn đệ, bản nhân dáng vẻ anh tuấn đẹp trai, tài sản trong nhà cũng không khiến người ta khinh thường, cùng nhà họ Cố tuyệt đối là môn đăng hộ đối.
Thứ hai, Cố Diệu Kỳ cực kỳ say mê đồ cổ, về sau nếu vụ hôn nhân này thành, phương diện hứng thú với đồ cổ, tự nhiên lấy được thỏa mãn cực lớn.
Cho nên, tóm lại kết quả chính là, ở nhà họ Cố Cổ Nguyên rất được hoan nghênh.
Bước chân của Kiều Tịch Hoàn dừng lại một giây ở cửa ra vào, khóe miệng khẽ kéo ra nụ cười nhẹ, đi vào.
Âm thanh giày cao gót thanh thúy, khiến ba người trong phòng khách đồng thời quay đầu nhìn cô.
Cổ Nguyên cười một tiếng với cô.
Kiều Tịch Hoàn cười đáp lại, nhìn qua không có cảm xúc gì.
"Hoàn Hoàn, hôm nay khó được thấy con trở lại sớm như vậy, mấy ngày trước nghe nói vẫn một mực làm thêm giờ." Tề Tuệ Phân đột nhiên mở miệng nói, tràn đầy nhiệt tình.
Biểu hiện như vậy, chắc cũng làm cho Cổ Nguyên nhìn.
Ở trước mặt người ngoài, đặc biệt là trước mặt người ngoài sắp trở thành người một nhà, trong nhà hài hòa ắt không thể thiếu.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu nói, "Bởi vì đuổi một hạng mục, cho nên hơi mệt mỏi một chút, hiện tại căn bản cũng đã không sai biệt lắm."
Nói xong, còn tự nhiên đi tới, thân mật ngồi bên cạnh Tề Tuệ Phân.
Đối với mẹ chồng muốn biểu hiện, con dâu đương nhiên phải xuất ra tất cả vốn liếng đi phối hợp.
"Đừng mệt chết thân thể."
"Vâng, con biết rõ." Kiều Tịch Hoàn thân mật nói, "Cám ơn mẹ quan tâm."
"Nói gì vậy, đều là người một nhà!" Tề Tuệ Phân vô cùng hiền hòa nói.
Kiều Tịch Hoàn cười cười, nhìn qua quan hệ với Tề Tuệ Phân tốt đến không xong.
Cố Tử Nhan ôm cánh tay Cổ Nguyên, cười hì hì nói, "Em đã nói, mẹ em rất đáng yêu, tốt với hai con dâu đến không xong, em không nói sai đi."
Cổ Nguyên cười cười, nói, "Dì thật sự rất tốt."
Nụ cười thật ra thì cũng không hề chân thành như vậy.
Dĩ nhiên, có lẽ chỉ có Kiều Tịch Hoàn nhìn ra.
"Đều là người một nhà, mẹ không đối xử tốt với bọn họ còn đối xử tốt với ai." Tề Tuệ Phân nói chuyện đương nhiên, đột nhiên lại giống như nghĩ đến điều gì, "Đúng rồi, Hân Đồng nói đi bệnh viện kiểm tra, tại sao còn chưa trở lại?"
"Chị dâu hai sao vậy, đi bệnh viện kiểm tra?" Cố Tử Nhan tò mò hỏi.
"Chắc là mang thai! Đứa bé kia cũng thật là, thân thể của mình cũng không biết, hôm nay nếu không phải mẹ nhìn thấy con bé nôn mửa ở trong phòng mà nhắc nhở con bé, chính con bé cũng quên sinh lý của mình chậm thật lâu. Mẹ để người giúp việc mua que thử cho con bé, vừa kiểm tra, quả nhiên mang thai. Mẹ vội để cho con bé đi bệnh viện làm kiểm tra, vốn định cùng đi, đứa bé kia nói không cần khẩn trương, để người giúp việc đi cùng với con bé. Mẹ cũng không có cách nào nên để cho chính con bé đi. Haizzz, các con nhìn xem, là người cũng đã từng sinh đứa bé một lần, điểm thông thường này cũng không có, thật sự khiến người ta lo lắng." Nói xong, còn có chút bất đắc dĩ, nhưng mà trên mặt lại quả thật tràn đầy thần thái vui mừng.
"Còn không phải bởi vì có người mẹ chồng cái gì cũng biết như mẹ, mới có thể dưỡng thành con dâu như vậy." Kể từ sau khi Cố Tử Nhan cùng Cổ Nguyên, nói chuyện đều dễ nghe hơn nhiều rồi, cô cười hỏi, "Ý là, nhà chúng ta lại thêm một người bạn nhỏ rồi hả?"
"Đúng vậy, mặc dù trong nhà có ba đứa con nít rồi, nhưng sinh nhiều chút cũng không sao, náo nhiệt, mẹ cũng thích cha con cũng thích." Tề Tuệ Phân cười nói, hình như rất vui mừng với việc Ngôn Hân Đồng mang thai.
"Con cũng thích." Cố Tử Nhan nói, "Cũng không biết, khi nào con có thể sinh một đứa
"Con đứa bé này, còn chưa qua cửa đâu rồi, đã nói sinh con cái gì, cũng không mắc cỡ." Tề Tuệ Phân cố ý dạy dỗ Cố Tử Nhan, nhưng rõ ràng chỉ nói một chút trên miệng mà thôi, bà ngược lại ước gì sớm định vụ hôn nhân này một chút. die nd da nl e q uu ydo n
"Chưa lấy chồng, cũng có thể sinh con, con và Cổ Nguyên…" Trong nháy mắt trên mặt Cố Tử Nhan đỏ bừng.
Vẻ mặt như vậy.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cổ Nguyên, nhìn nét mặt của anh ngược lại với Cố Tử Nhan, biến hiện lạnh nhạt như thế, lạnh nhạt mà cười cười.
Đúng lúc này.
Ở cửa truyền đến giọng Ngôn Hân Đồng, vừa đúng ngăn cản đề tài tiếp theo của bọn họ.
"Hân Đồng, như thế nào?" Tề Tuệ Phân liền vội vàng hỏi.
Ngôn Hân Đồng tươi cười yêu kiều đi tới, đưa giấy siêu âm cho Tề Tuệ Phân, "Nói là mang thai sắp ba tháng…"
"Mẹ nói con, đã lâu như vậy con cũng không biết, lỡ như có sơ xuất phải làm thế nào, mau tới đây ngồi xuống, đừng luôn đứng, ba tháng đầu rất quan trọng." Tề Tuệ Phân tự mình đỡ Ngôn Hân Đồng ngồi xuống.
"Yên tâm đi mẹ, bác sỹ nói phát triển rất tốt." Ngôn Hân Đồng nói.
"Tốt là tốt rồi, quay đầu lại mẹ để người giúp việc chuẩn bị thuốc bổ nhiều chút cho con, đừng đói bụng mình và đứa bé." Tề Tuệ Phân vội vàng nói, nụ cười trên mặt cũng chưa hề dừng lại.
Ngôn Hân Đồng khéo léo gật đầu, "Cám ơn mẹ."
Tròng mắt liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn rõ ràng bị lạnh lùng, rõ ràng đang khoe khoang.
Kiều Tịch Hoàn ngược lại rất không sao cả cười cười, cô cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới, dùng phương thức này để lấy lòng mẹ chồng của mình.
Nhưng ngược lại.
Tròng mắt cô hơi đổi.
Mặc dù cảm thấy rất không có khả năng, nhưng điều tra một chút vẫn tốt hơn.
Cô mím môi, cứ yên tĩnh như vậy ngồi ở bên cạnh nghe Tề Tuệ Phân hỏi han Ngôn Hân Đồng, quan tâm vô cùng đó.
Thật ra Kiều Tịch Hoàn hơi mệt chút.
Lúc cô trở về vốn định ngủ trước một chút, dù không ngủ được, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chút cũng tốt, lại không nghĩ rằng, bị gọi tới phòng khách nói chuyện phiếm như vậy, cô kiềm chế, trên mặt mang nụ cười nhạt nhòa, không nói thêm gì.
Dĩ nhiên, cô cũng không có một chút khác thường nào với việc Tề Tuệ Phân rõ ràng quan tâm Ngôn Hân Đồng.
Cô thật sự không cảm thấy sinh con là vì để lấy lòng ai?!
Cô nghĩ nếu như cô muốn sinh con, đó cũng là bởi vì, cô mong đợi đứa bé kia, chỉ là cô mong đợi mà thôi, không liên quan đến những người khác.
Khóe miệng bỗng nhiên cười một tiếng.
Nếu như cùng Cố Tử Thần, chắc đã không thể sinh con rồi.
Có khỉ con, thật ra cũng đủ rồi.
Nghĩ như vậy, chờ đến lúc trong nhà ăn cơm.
Cả quá trình đều là âm thanh Tề Tuệ Phân và Ngôn Hân Đồng nói chuyện trời đất, Cố Tử Nhan thỉnh thoảng sẽ chen miệng mấy câu, hỏi một chút chi tiết có em bé sinh con, Ngôn Hân Đồng trêu ghẹo cô ấy có phải bản thân cũng muốn rồi không, Cố Tử Nhan hơi đỏ mặt nhìn Cổ Nguyên, mọi người đùa giỡn ở chung một chỗ.
Không khí nhà họ Cố khó được tốt như vậy.
Lúc cơm tối đều nói đến chuyện Ngôn Hân Đồng mang thai.
Hiển nhiên, Cố Diệu Kỳ cũng vui mừng, trong nhà có thêm nhiều thành viên, ông cụ tự nhiên cũng vui mừng.
Cố Tử Nhan đột nhiên nói, hơi buồn bực, "Chị dâu hai, em cảm thấy thật ra chị mang thai rất lớn, sao chị lại không chú ý?"
Ngôn Hân Đồng giật bắn người, sắc mặt hơi hốt hoảng, chợt lóe rồi biến mất, lại vội vàng xấu hổ nói, "Bởi vì…"
"Bởi vì sao?" Cố Tử Nhan tò mò tiếp tục hỏi, "Mặc dù nhìn chị còn gầy như vậy, nhưng chị nhìn bụng của chị, bình thường chị mặc quần áo không quá chú ý, hôm nay chị thay quần áo bà bầu, rõ ràng đã có chút, mọi người đều nói hơn hai tháng không nhìn ra, em thấy cái bụng này của chị, vậy cũng có dáng vẻ hơn ba tháng rồi…"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook