Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 102: Hung ác ép Tề Lăng Phong, ngư ông đắc lợi

Tòa nhà Cố thị.

Đến giờ tan việc, Kiều Tịch Hoàn tăng ca thêm một lúc.

Đối với ngày mai đi thị chính, Kiều Tịch Hoàn mím môi, thật ra thì không cần chuẩn bị cái gì, chỉ có điều mỗi lần khi đối mặt với Tề Lăng Phong đều không hiểu sao hơi khẩn trương, luôn sợ người đàn ông này đột nhiên đánh bất ngờ.

Cô tắt máy vi tính, tan việc.

Đại đa số nhân viên của Cố thị đến hiện giờ cũng đã tan việc, Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi tòa nhà Cố thị.

Mùa hè mặt trời lặn không nhanh như vậy, thành thị còn chưa tối.

Kiều Tịch Hoàn đi về phía chiếc xe hơi màu đen chuyên dụng của mình đang dừng ở cửa, mở cửa xe đi vào.

“Nữ thần về nhà sao?” Diêu Bối Khôn nhìn qua tinh lực mười phần.

Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn cậu ta một cái, “Không phải nói gọi Kiều tiểu thư sao?”

“Tôi ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy xưng hô Kiều tiểu thư quá xa lạ rồi, tôi không thích.” Diêu Bối Khôn nói rất thẳng thừng.

“…” Kiều Tịch Hoàn mím môi, ai bảo thằng nhóc thúi này thích!

“Nữ thần, bình thường chị cũng sẽ làm thêm giờ sao? Tôi thấy người của công tỵ chị đã tan việc rất nhiều.” Diêu Bối Khôn hỏi.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu sang bên, không rảnh để ý tới cậu nhóc này.

“Tôi không thích cuộc sống như thế nhất. Cảm thấy quá cứng nhắc rất không thú vị.” Diêu Bối Khôn nói, “Cả đời người không dài, không làm chút chuyện mình cảm thấy hứng thú, tôi sợ có một ngày sẽ chết không nhắm mắt.”

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái, có phần không nhịn được.

“Lại nói nữ thần, chị cảm thấy tôi giống như có khả năng làm lão đại hắc bang không…” Chủ đề của Diêu Bối Khôn hình như không dứt, một giây trước ở phía đông, một giây tiếp theo tuyệt đối đang ở trên nam bắc, tư duy nhảy vọt, làm cho người ta vốn không đón được lời của cậu ta.

Thế nhưng mà hình như cậu ta cũng quen với việc tự mình nói chuyện không đâu với người khác, đều không thấy khác thường với việc người khác hồi lâu không kịp phản ứng, tự nói một mình là được.

“Diêu Bối Khôn.” Kiều Tịch Hoàn không chịu nổi nữa, mở miệng kêu cậu ta.

“Có.” Diêu Bối Khôn nghiêm trang.

“Cậu nói thêm một chữ nữa, dừng xe, cút đi.” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.

Diêu Bối Khôn hơi trố mắt, sau đó trở nên  rất yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn day huyệt thái dương hơi đau, dựa vào mặt ghế ngồi phía sau, không nói một lời nhìn trời chiều sắp biến mất ngoài cửa sổ.

Xe một đường đến biệt thự nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe.

Diêu Bối Khôn nhìn cô, “Nữ thần, nhìn dáng vẻ của chị rất mệt mỏi.”

Kiều Tịch Hoàn đảo mắt, một ánh mắt giết tới.

Diêu Bối Khôn chợt che miệng mình, sau đó không nói một chữ.

Kiều Tịch Hoàn đi vào đại viện nhà họ Cố.

Chỉ mong hôm nay Diêu Bối Khôn trở về sẽ bị nhốt trong nhà, người đàn ông này quả nhiên là, rất cần ăn đòn.

Trong phòng khách.

Cố Tử Hàn và Tề Tuệ Phân ngồi ở ó, hai người đang nói chuyện, không cần đoán cũng biết, về chuyện ly dị của Cố Tử Hàn và Ngôn Hân Đồng.

Người nhà họ Cố quá thực tế quá lạnh lùng.

Từ sau chuyện Ngôn Hân Đồng xảy ra đến bây giờ, biểu hiện ra hoàn toàn kinh người máu lạnh, không mang theo bất cứ chút tình cảm nào, chém ngay lập tức!

Cô thật sự không biết Ngôn Hân Đồng vẫn còn lưu luyến cái gì, đã sớm nên nản lòng thoái chí.

Cô cung kính chào Tề Tuệ Phân một tiếng, sau đó cười cười nhìn qua thân thiện với Cố Tử Hàn, đi lên lầu hai trở về phòng.

Cố Tử Thần ở trong phòng đọc sách.

Cuộc sống của Cố Tử Thần nhìn qua bình thản không có gì lạ.

Nhìn qua bình thản không có gì lạ.

Trên thực tế thì sao?!

Cô thật sự không biết, nhưng luôn mang theo đủ loại hiểu lầm và đủ loại suy nghĩ mình sắp xếp không rõ, đến cuối cùng, sẽ biến thành như vậy, chẳng qua tâm, mặc kệ tự nhiên, dù sao đối với cô mà nói, cô vốn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, không quản được nhiều như vậy.

Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn trở về, cũng chỉ vẻn vẹn nhướn mắt lên, không lên tiếng, nhìn cô cầm áo ngủ đi tới phòng tắm.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào. Tròng mắt Cố Tử Thần hơi đổi, đặt sách trên giá sách, đẩy xe lăn ra cửa.



Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Kiều Tịch Hoàn theo thời gian bình thường rời giường, rửa mặt, đổi một bộ đồ công sở tương đối chính thức, ra cửa.

Mới vừa xuống lầu, liền nghe được âm thanh khóc lóc rối rít của Cố Minh Nguyệt.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái.

Cố Minh Nguyệt đứng trong phòng khách khóc, khóc đến rất đau lòng, trên người còn mặc áo ngủ, chân trần, tóc rối loạn, trong miệng lẩm bẩm, “Cháu muốn mẹ, hu hu, cháu muốn mẹ đưa đi học…”

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, đi xuống lầu.

Người giúp việc đang an ủi Cố Minh Nguyệt, nhưng Cố Minh Nguyệt bốc đồng không nghe lời bất kỳ ai nói, khóc đến tiếng khóc càng ngày càng lớn.

Người giúp việc nhìn Kiều Tịch Hoàn, cung kính gọi cô, “Đại thiếu phu nhân.”

“Con bé như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

“Không biết hôm nay tam tiểu thư làm sao, buổi sáng đã dậy rất sớm, sau đó quần áo không thay giày cũng không đeo liền trực tiếp ra cửa, sau đó ở trong phòng khách khóc khuyên như thế nào cũng vô dụng, giống như gặp phải giấc mơ gì không tốt, trong miệng vẫn lẩm bẩm muốn mẹ.” Người giúp việc hơi bất đắc dĩ.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Minh Nguyệt, nhìn khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy uất ức của con bé.

“Cố Minh Nguyệt.” Kiều Tịch Hoàn gọi tên tuổi con bé.

Cố Minh Nguyệt coi như không nghe thấy, vẫn ở đó khóc đến vô cùng đau lòng.

Giọng Kiều Tịch Hoàn nghiêm nghị chút, “Cố Minh Nguyệt!”

Cố Minh Nguyệt ngẩn ra, một giây chợt thu lại tiếng khóc thút thít, mở mắt thật to, vương nước mắt nhìn cô.

“Có phải cháu nằm mộng thấy cái gì không?”

“Vâng.” Cố Minh Nguyệt gật đầu, cắn miệng nhỏ, dường như đang kiềm chế khóc thút thít.

Nhưng đứa bé khóc lóc vốn không thể lập tức thu lại được, thân thể không tự chủ được vẫn còn đang nghẹn ngào, nhìn rất đáng thương.

“Cháu nằm mơ thấy mẹ cháu không cần cháu nữa.” Cố Minh Nguyệt nói, nói xong, nước mắt lại rơi xuống.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô bé, một khắc kia lại không biết nên nói cái gì.

“Thím cả, tại sao hai ngày nay mẹ cháu đều không ở nhà?” Cố Minh Nguyệt vương nước mắt, hỏi.

“…” Kiều Tịch Hoàn mím môi.

“Là mẹ thật sự không cần cháu nữa sao?” Cố Minh Nguyệt tiếp tục hỏi.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc, thật lâu, đột nhiên ngồi xổm người xuống, “Minh Nguyệt, bây giờ cháu còn nhỏ, không hiểu chuyện của người lớn lắm. Nhưng mẹ cháu đột nhiên rời đi không phải bởi vì không cần cháu  nữa, mà mẹ cháu có chút chuyện, chuyện này không nên để đứa bé biết, bởi vì đó là chuyện người lớn cần độc lập đi giải quyết, đợi mẹ cháu giải quyết xong, sẽ trở lại tìm cháu. Cho nên trong khoảng thời gian này, cháu ở nhà ngoan ngoãn, biết không?”

Cố Minh Nguyệt cái hiểu cái không nhìn cô.

“Mà chung quy có một ngày, chờ cháu trưởng thành sẽ rõ ràng.” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục nói, sờ sờ đầu Cố Minh Nguyệt, “Nghe lời trở về phòng với người giúp việc thay quần áo, rửa sạch nước mắt trên mặt, sau đó đi  học.”

Cố Minh Nguyệt gật đầu.

Không biết vì sao, cảm thấy thím cả nói chuyện rất có lực thuyết phục.

Thật ra thì bé không giống như anh trai bài xích bác cả thím cả và Cố Minh Lộ, không biết vì sao anh trai lại cảm thấy bọn họ rất xấu, nhưng mà nghe lời mẹ nói anh trai bị thím cả đuổi đi nước Mỹ, bé cũng hơi canh cánh trong lòng, nhưng bé sẽ không quá mang thù, rất nhiều khi một giây trước rõ ràng rất ghét, nhưng một giây tiếp theo liền quên, ở nhà trẻ cung thế, cho dù cùng ai náo loạn mâu thuẫn nhỏ, hai phút liền trở thành bạn tốt.

Bé đi theo người giúp việc lên lầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn thân thể nho nhỏ của Cố Minh Nguyệt.

Người bị tổn thương nhất chắc là Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt.

Người nhà họ Cố có để tâm đến cảm nhận của hai đứa sao?!

Cô hình như chưa bao giờ nhìn thấy Cố Tử Hàn thật sự quan tâm đến Cố Minh Nguyệt hay Cố Minh Lý.

Mím môi, đi ra khỏi phòng khách.

Nơi cửa, chiếc xe hơi màu đen chuyên dụng đậu ở đó.

Cửa ghế lái mở ra, vẫn là mặt lấy lòng.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, người đàn ông này thật sự không có tự ái sao?!

Cô nhìn vết máu bầm lung tung lộn xộn trên mặt cậu ta, khẽ nhíu mày.

“Nữ thần không cần lo lắng cho tôi, đây đều là vết thương nhỏ. Đàn ông mà, luôn phải va va chạm chạm mới được.” Diêu Bối Khôn nói.

“Bị cha cậu đánh?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

Diêu Bối Khôn tỏ vẻ ngây ngốc “Còn không phải do bà chị Diêu Bối Địch kia, lại mách lẻo tôi. Chẳng qua tôi không so đo với phụ nữ và lão già bình thường, bọn họ không hiểu được công lao và thành tích vĩ đại tôi không trách bọn họ, đều là người nông cạn, không có kiến thức gì hay.”

Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.

Diêu Bối Khôn mở cửa xe cho Kiều Tịch Hoàn, che chở cô lên xe.

Bản thân hấp ta hấp tấp chạy về ghế lái, lái xe.

Bên trong xe rất yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn nhìn ánh mặt trời sáng chói, sâu xa mở miệng hỏi, “Diêu Bối Khôn, tại sao không dựa theo quỹ tích nhà cậu đặt ra cho cậu mà đi? Cần gì phải làm chút hành động khác hẳn với người thường.”

“Tôi đã nói rồi, cả đời người không dài, không làm chút chuyện mình cảm thấy có hứng thú, tôi sẽ chết không nhắm mắt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương