Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu
Quyển 9 - Chương 4: Phân Tích Của Mark

Khi chuyên gia tâm lý Mark đến nơi thì đã là chiều hôm sau. Anh ta còn chưa kịp quen với múi giờ thì đã lật đật đến thăm Tô Nhiễm.

Do bác sĩ Mark không thích tiếp xúc với cánh báo chí, nên trước khi gặp anh ta, tiềm thức Lệ Minh Vũ cho rằng anh ta là một ông già với mái tóc hoa râm. Dù anh ta không già thì ít nhất cũng phải hơn năm mươi tuổi.

Vậy nên khi anh ta nhấn chuông cửa, trong nháy mắt Lệ Minh Vũ mở cửa, anh bất ngờ phát hiện bác sĩ Mark nổi tiếng chỉ xấp xỉ tuổi anh!

Mark là bác sĩ tâm lý nổi tiếng, nên khả năng thấu hiểu suy nghĩ người khác của anh ta chẳng hề thua kém Lệ Minh Vũ. Anh ta hiểu ý Lệ Minh Vũ, cười nhẹ nhàng, chủ động vươn tay…

“Tôi xin lỗi nếu tuổi của tôi làm anh thấy hoang mang nghi ngờ. Chào bộ trưởng Lệ, tôi là Mark.”

Lệ Minh Vũ hơi ngớ ra. Dù sao cũng hiếm có người đọc hiểu nội tâm của anh, anh lập tức cười thong dong, bắt tay anh ta.

***

Mark kiểm tra Tô Nhiễm một lúc rồi đi đến gõ cửa phòng sách, đôi đồng tử xanh thẳm của anh ta vụt tia căng thẳng.

Lệ Minh Vũ rót cho anh ta một tách trà, vào thẳng vấn đề, “Tình trạng của vợ tôi thế nào?”

“Tiểu Nhiễm là vợ anh?” Mark gần gũi và thân thiện, không ra vẻ mình là bác sĩ tâm lý nổi tiếng. So với vẻ trầm tĩnh và thong dong của Lệ Minh Vũ, anh ta trông như một người anh cả với áo sơ mi ca rô đơn giản phủ lên áo ba lỗ bên trong, quần jean thoải mái. Anh ta cao bằng Lệ Minh Vũ, sức vóc anh ta to lớn đúng dáng vẻ của người phương tây.

Khi hỏi câu này, anh ta đang nhét một miếng bánh vào miệng, cầm tách trả tu ừng ực, đôi mắt xanh mát như nước biển lộ vẻ kinh ngạc.

Lệ Minh Vũ ung dung đánh giá vẻ mặt anh ta, trả lời chắc nịch, “Đúng vậy, cô ấy là vợ tôi.”

“Ờ.” Mark gật đầu đầy ngụ ý, “Vậy thì tôi hiểu rồi.”

“Anh có ý gì?” Lệ Minh Vũ khó hiểu.

Mark đặt tách trà xuống bàn, nhìn Lệ Minh Vũ, “Khoảng bốn năm trước, tôi từng thôi miên sâu cho cô ấy. Lúc đó tôi thấy trong tiềm thức cô ấy luôn giấu kín tên của một người, mặc dù tôi dẫn dắt thế nào, cô ấy cũng không nói ra tên này. Về sau khi tiếp xúc lâu dài, cô ấy mới vô tình nhắc tới tên bộ trưởng Lệ. Từ ngày đó, tôi cũng hoài nghi phải chăng anh chính là điểm mấu chốt trong tâm lý Tiểu Nhiễm.”

“Tôi nghe nói thôi miên sâu có thể dẫn dắt mọi thông tin cần thiết?” Lệ Minh Vũ hỏi.

Mark nhún vai, nói nghiêm túc: “Thôi miên sau là một cách thể hiện đạo đức nghề nghiệp của chuyên gia tư vấn tâm lý. Điều kiêng kị nhất của chúng tôi là các vấn đề cá nhân của người bệnh. Tuy rằng chúng tôi dựa vào đó để phân tích tình trạng bệnh rồi tiến hành điều trị, nhưng anh phải hiểu để làm vậy chúng tôi cần tạo niềm tin tuyệt đối với người bệnh. Thôi miên sâu chưa hẳn đã dẫn dắt mọi thông tin, giống như lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Tiểu Nhiễm.”

Lệ Minh Vũ gật đầu, hít sâu một hơi, “Vậy anh có thể nói rõ tình trạng của vợ tôi không?”

Mark trầm ngâm chốc lát, vẻ mặt bình thản chuyển thành chăm chú, “Nói ngắn gọn thì Tiểu Nhiễm đã mắc chứng tâm thần phân liệt. Tình trạng của cô ấy nghiêm trọng hơn bốn năm trước.”

Kết luận này như đập mạnh vào đầu Lệ Minh Vũ. Lồng ngực anh co rút đau đớn, cảm giác ngạt thở khiến anh gần như ngất đi. Một lúc sau, anh cất giọng nói, “Nhưng đôi khi cô ấy rất bình thường.”

“Sau một buổi quan sát Tiểu Nhiễm, tôi phát hiện trong thế giới tinh thần của cô ấy, cô ấy chủ động phân hoá mình thành ba tính cách. Hay nói cách khác, Tiểu Nhiễm phân liệt thành nhiều nhân cách khác nhau.” Mark cố gắng dùng từ ngữ đơn giản nhất để nói về vấn đề học thuật phức tạp…

“Tôi tìm thấy ba tính cách riêng biệt trong Tiểu Nhiễm. Thứ nhất là tính cách thật của cô ấy, trạng thái này là thời điểm cô ấy gần như tỉnh táo nhất, thứ hai là sự tích tụ tâm lý trong cô ấy, thứ ba là tính cách theo trí tưởng tượng của cô ấy.”

Lệ Minh Vũ nhíu mày, “Mark, anh có ý gì?”

“À, nói đơn giản là thế này.” Mark trầm tư suy nghĩ, “Trước đó, anh đã nói tình trạng của Tiểu Nhiễm với tôi. Hôm nay tôi quan sát thì thấy khi Tiểu Nhiễm phân liệt ra tính cách thứ hai là xuất phát từ nỗi niềm áy náy và day dứt trong lòng. Chúng ta có thể giải thích thế này, bốn năm trước và bốn năm sau, Tiểu Nhiễm mất đi hai đứa con. Nếu bốn năm trước việc sẩy thai bất ngờ là cú sốc của cô ấy, thì bốn năm sau đã đập tan mọi ước muốn và hy vọng của cô ấy. Cô ấy rất yêu thương và trông mong đứa trẻ này. Ngoại trừ đứa bé thì cô ấy cũng luôn thấy mâu thuẫn và khó nghĩ với tình cảm dành cho anh.”

Nói đoạn anh ta nhìn Lệ Minh Vũ, “Nói thẳng ra là Tiểu Nhiễm vừa yêu vừa hận anh nên tinh thần cô ấy mới phân liệt ra tính cách thứ hai. Tính cách này là nguy hiểm nhất. Khi cô ấy sa vào tình trạng này, cô ấy có xu hướng gây hại cho người khác, làm ra những chuyện không sao ngờ được.”

Lệ Minh Vũ đột nhiên nhớ lần cô cầm dao đâm mình đêm đó, cánh hoa ngọc lan trắng rơi đầy sân và con cá bị chặt đôi.

“Còn tính cách thứ ba rất dễ giải thích, khi Tiểu Nhiễm ngây thơ là đang phân liệt thành trẻ con.” Mark tiếp tục giải thích, “Từ trước tới giờ, Tô Nhiễm mất đi hai đứa con. Bởi vì đó là người đàn ông cô ấy yêu nên con cái có ý nghĩa rất quan trọng. Thời điểm cô ấy mất đi đứa con thứ hai, trong tiềm thức của cô ấy đã phân liệt thành tính cách trẻ con. Nói cách khác, khi cô ấy ở tình trạng này là lúc cô ấy xem mình như một đứa trẻ.”

Lệ Minh Vũ hiểu ý của Mark, thần sắc anh khốn khổ, anh hít sâu đè nén cơn đau trong lồng ngực, “Từng có bác sĩ bảo rằng vợ tôi bình thường.”

Mark cười, “Chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Đó là do chứng tâm thần phân liệt không biểu hiện một sớm một chiều. Anh cũng biết tính cách con người phức tạp, cũng vì khúc mắc mà tích tụ nỗi niềm trong lòng. Giai đoạn ban đầu của bệnh nhân tâm thần phân liệt rất khó nhận ra, vì tiềm thức của bệnh nhân sẽ bảo vệ mình, dần dần bệnh tình thay đổi mới nhìn ra điểm khác thường.”

“Trạng thái của Tiểu Nhiễm khá phức tạp. May mắn là tính cách thứ nhất và thứ ba của cô ấy vô hại. Khi phân liệt thành loại thứ nhất thì cô ấy sẽ trầm lặng, loại thứ ba thì ngây thơ hiền lành. Như vậy cũng không khó trị liệu lắm.”

“Phải trị liệu thế nào? Quá trình trị liệu có vất vả không?” Lệ Minh Vũ hỏi Mark.

Mark mỉm cười, “Quá trình trị liệu chắc chắn vất vả, rất cần sự phối hợp của bộ trưởng Lệ. Anh phải biết người bị bệnh tâm thần đa số đều cô đơn. Nếu có người nhà và chồng bầu bạn, tỷ lệ khỏi bệnh sẽ cao hơn.”

Lệ Minh Vũ gật đầu đồng ý. Nếu anh có thể giúp Tô Nhiễm mau chóng khoẻ lại, anh sẵn lòng ở cả ngày bên cạnh cô.

“Chúng ta sẽ làm thế nào?”

Ánh mắt của Mark loé tia nghiêm túc…

“Kỳ thực trong quá trình trị liệu bệnh tâm thần phân liệt, cách trực tiếp và hữu hiệu nhất là thâm nhập vào tiềm thức người bệnh, giữ lại tính cách gốc của cô ấy, để những tính cách khác tự giết nhau.”

“Tự giết nhau?” Lệ Minh Vũ thừ người vài giây, “Ý anh là sao?”

“À…” Mark nghĩ cách giải thích khác để gạt bỏ từ ngữ bạo lực, anh ta trầm mặc một lúc, rồi nói, “Con người có thất tình lục dục, vì vậy tính cách con người mới muôn màu muôn vẻ. Có điều chúng ta không hiểu trên thực tế người bình thường có hai phương diện tính cách khác nhau. Nói theo góc nhìn của tâm lý học là bản ngã phải chống lại mặt khác của mình. Một cái là tính cách trời sinh, một cái là hình thành qua hoàn cảnh và thói quen sống. Người bình thường có thể tự cân đối nên mới duy trì một cá thể hoàn toàn tỉnh táo.”

Lệ Minh Vũ gật đầu.

“Người bình thường chúng ta có thể tự điều tiết mỗi loại tình cảm như yêu, hận, tình, thù…nhưng nếu chịu đả kích quá lớn, thì một loại tình cảm nào đó sẽ trở nên mãnh liệt. Khi một con người chịu kích thích mạnh và tình cảm bị ảnh hưởng thì tâm lý sẽ gặp vấn đều. Bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt chính là vậy.”

“Biến đổi bệnh lý phụ thuộc vào mặt tình cảm của bệnh nhân. Ví dụ có người bệnh phân liệt thành tám loại tính cách khác nhau, điều này chứng minh mọi mặt cảm xúc đều gặp vấn đề, hình thành lên từng cá tính độc lập.”

Lệ Minh Vũ thất kinh, “Vậy tôi có thể hiểu thành cá tính độc lập này giống như từng con người riêng biệt, dù ở trạng thái nào cũng là thanh tỉnh và có lý trí?”

“Đúng vậy.” Mark khâm phục khả năng nắm bắt của Lệ Minh Vũ, gật đầu lia lịa, “Đây cũng là cách chúng tôi dùng để trị liệu cho bệnh nhân.”

“Bệnh nhân tâm thần phân liệt dù rơi vào trạng thái nào cũng có khả năng suy xét độc lập, nhưng nó không thể giống người bình thường.” Mark nói tiếp tục, “Ví dụ như khi Tiểu Nhiễm lâm vào tính cách thứ nhất, cô ấy có vẻ như bình thường, nhưng thực chất cô ấy chỉ trầm mặc, không muốn tiếp xúc với người khác. Hoặc khi cô ấy ở tính cách thứ hai là thù hận, thì cảm xúc oán hận sẽ khống chế não cô ấy. Kiểu thù hận này sẽ không thay đổi vì bất cứ điều gì. Nói trắng ra trong Tiểu Nhiễm có ba con người khác nhau. Tôi cần tìm đâu là tính cách thật nhất của cô ấy, sau đó để hai tính cách kia tự giết nhau.”

“Tính rủi ro có cao không?” Điều duy nhất Lệ Minh Vũ quan tâm là Tô Nhiễm có chịu đau khổ hay không.

Mark trầm tư suy nghĩ, cầm tách trà uống một hớp, anh ta vô thức cau mày.

“Nói vậy trong quá trình điều trị sẽ gặp rủi ro?” Lệ Minh Vũ nhìn thấy sự do dự của anh ta, thần sắc anh thoáng khắc nghiệt.

“Đúng vậy, khi điều trị sẽ có rủi ro.” Mark trả lời thành thật, “Quá trình chữa bệnh tâm thần phân liệt là trận đấu chung của bác sĩ và những mặt phân liệt trong bệnh nhân. Nói trên góc độ tâm lý, những tính cách phân liệt này như con người riêng biệt, muốn giết chết nó, bảo vệ tình cách chân thật không phải chuyện đơn giản. Và rủi ro lớn nhất là khi còn chưa tìm được tính cách chân thật, thì tính cách phân liệt đã giết chết bản ngã của bệnh nhân.”

“Như vậy nghĩa là gì?”

“Nghĩa là…” Mark hít sâu, “Tính cách chân thật bị giết, bệnh nhân bị tâm thần phân liệt vĩnh viễn.”

Lệ Minh Vũ chấn động, ngón tay vô thức siết chặt.

Anh sợ Tô Nhiễm không về được nữa!

“Mark, dù thế nào anh cũng phải chữa cho vợ tôi. Bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu tôi đều sẽ phối hợp hết mình với anh.” Anh cất giọng trầm thấp.

Mark gật đầu, nói giọng chân thành, “Tuy tôi không rõ vì sao hai người ra nông nỗi này. Nhưng tôi dám khẳng định cô ấy yêu anh. Đây là điểm mấu chốt, chỉ cần chúng ta tìm lại tình yêu của cô ấy, nhất định cô ấy sẽ hết bệnh. Trong thời gian chữa bệnh, ngoài thôi miên trị liệu, thì phải phối hợp thêm nhiều cách khác để tăng hiệu quả.”

Lệ Minh Vũ gật đầu, sắc mặt anh chăm chú thoáng vẻ xúc động…

***

Biên giới Đức Áo.

Thị trấn nhỏ này thanh bình với nhiều dân bản xứ nhiệt tình và chất phác.

Đồng Hựu đang ở một nông trại rượu vang, cố gắng tìm kiếm rượu tuyết nguyên chất.

Trên thế giới, ba quốc gia hay sản xuất rượu tuyết là Áo, Canada và Pháp, nhưng mùi vì rượu tuyết của Đức là chính thống nhất. Vì thế Đồng Hựu liền bay đến biên giới Đức Áo. Nơi đây không có nhiều nông trại rượu vang lớn nhưng khả năng thu hoạch của người dân bản xứ lại nằm  ngoài sức tưởng tượng.

Nếu không vì đối phó với Hạ Minh Hà, anh tuyệt đối không đến nơi này.

Người dân bản xứ nói liên tục với Đồng Hựu, nhưng anh nghe khá khó khăn vì họ nói tiếng Đức không được chuẩn lắm, vậy nên anh phải dõi theo cử chỉ tay chân của họ để suy đoán.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương