Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu
-
Quyển 8 - Chương 27: Email Lạ
Lệ Minh Vũ nghĩ hành động tồi tệ nhất cuộc đời mình chính là bây giờ, anh dùng đến thủ đoạn tệ hại nhất để hỏi ra kết quả mình cần. Nhưng anh không nỡ thấy Tô Nhiễm phát hoảng, lại vô ý thức ôm chặt cô.
Bộ dạng cô lúc này chẳng khác gì một đứa bé vài tuổi. Anh doạ dẫm cô như vậy thì khác gì doạ nạt một đứa bé?
“Vậy nói anh biết được không?”
Tô Nhiễm hít mũi, gương mặt cô đỏ bừng, một lúc sau cô nói nhỏ, “Vậy Nhiễm nói nhưng không được nói người khác nghe.”
“Được.” Tim Lệ Minh Vũ đập thình thịch.
Tô Nhiễm căng thẳng, ngó dáo dác xung quanh, cô ghé sát tai anh thì thầm, “Đây là đồ của mẹ, Nhiễm thấy mẹ lấy ra từ phòng kia kìa.”
Lệ Minh Vũ thoạt sửng sốt, anh nghĩ đến Tô Ánh Vân, nhưng sau đó sực nhớ mẹ trong miệng Tô Nhiễm chính là bản thân cô, anh hỏi, “Mẹ lấy ở phòng nào?”
“Ừm…” Tô Nhiễm trầm mặc chốc lát, “Ở một ngôi nhà rất lớn rất lớn có căn phòng kia vừa tối om vừa bừa bộn. Trong nhà lớn đó có một dì rất đẹp.”
Lệ Minh Vũ chần chờ, “Nhà lớn nhìn như thế nào?”
“Trong đó có nhiều hoa, còn có thiên thần trên cửa kính.” Tô Nhiễm nghiêng đầu suy nghĩ.
Kỳ thực nói đến đây, Lệ Minh Vũ nghĩ đến… nhà lớn họ Hoà.
Hoà Tấn Bằng thích văn hoá Châu Âu nên ông trang trí hoa văn thiên sứ trên gác lửng. Anh từng đến nhà họ Hoà nhưng khi ấy anh không để tâm lắm bề ngoài của ngôi nhà. Hôm nay dựa theo lời nói của Tô Nhiễm thì lọ màu đen này chắc chắn lấy từ đó. Có điều lấy từ phòng của ai?
Vừa tối om vừa bề bộn?
Gác lửng?
Đầu óc Lệ Minh Vũ vụt qua một ý nghĩ… Bạch Lâm?
Tuy anh chỉ tới nhà lớn họ Hoà đúng một lần nhưng ấn tượng khắc sâu trong trí nhớ của anh. Anh từng đi qua phòng của Bạch Lâm. Người ta hay nói căn phòng cũng như con người, con người như thế nào thì căn phòng như thế nấy.
Thế nhưng căn phòng của Bạch Lâm rất lộn xộn, dù ông ta cố gắng ăn mặc chỉn chu thế nào thì dáng vẻ và lời nói cũng lộ bản chất lôi thôi lếch thếch. Nói cách khác hoàn cảnh tạo nên khí chất và cách ăn nói của một con người.
Bạch Lâm là điển hình tiêu biểu.
Từ tính cách và lời nói của Bạch Lâm không khó nhận ra ông ta là một người tệ hại, sống không có nguyên tắc.
Có thể Tô Nhiễm lấy thứ này từ phòng ông ta, lọ màu đen là đồ Bạch Lâm dủng qua.
Lệ Minh Vũ rơi vào trầm tư.
Khi màn đêm bao phủ khắp nơi, phòng sách trong biệt thự vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Xem xong mọi tài liệu lấy về từ chỗ của Lưu Ly. Lệ Minh Vũ thở dài thườn thượt.
Thành phần chính của lọ màu đen là tinh dầu nho đen. Theo chú thích của Lưu Ly thì tinh dầu nho đen này chứa axit béo không bão hoà, dùng để bảo vệ sức khoẻ và làm thuốc. Qua phân tích, tinh dầu nho đen có hàm lượng axit linoleic cao giúp tuần hoàn máu huyết, giảm mỡ trong máu. Đối với nữ giới có kích thích hormone sinh trưởng, có thể đề phòng chứng xơ cứng động mạch, tụt huyết áp. Người dùng nó lâu dài sẽ kiểm soát phần nào biến chứng của bệnh tiểu đường.
Anh nhìn lọ màu đen trước mắt, lại nhớ tới lời nói của Tô Nhiễm, thứ này hẳn là của Bạch Lâm. Vậy có thể Bạch Lâm mắc chứng bệnh kể trên hoặc ông ta muốn ngăn ngừa bệnh.
Thế nhưng đây là đồ của Bạch Lâm thì sao? Vì sao Tô Nhiễm phải phân tích nó? Vả lại còn nhờ chuyên gia hương liệu?
Anh cau mày lật từng trang tài liệu.
Anh muốn hỏi tiếp Tô Nhiễm nhưng cô rất kín miệng, dù anh uy hiếp thế nào, cô cũng không nói, khiến anh hết cách, đành phải thôi.
Lệ Minh Vũ đột nhiên dừng động tác lật tài liệu.
Anh sực nghĩ tới một việc liên quan đến lọ màu đen này!
Anh nhớ một lần phòng làm việc của Tô Nhiễm bị đột nhập. Lúc ấy, anh cũng hoài nghi phải chăng người đó muốn tìm thứ gì ở chỗ cô, vậy có khi nào là tìm lọ màu đen không?
Nếu đúng là vậy, rốt cuộc lọ màu đen chứa bí mật gì? Hoặc Bạch Lâm đang giấu diếm điều gì?
Dựa theo thời gian của bản báo cáo thì…
Lệ Minh Vũ bỗng cầm lấy điện thoại gọi Đồng Hựu.
Đồng Hựu nhanh chóng nghe máy.
“Cậu phải làm hai việc này lập tức.” Anh mệnh lệnh, “Việc đầu tiên, điều tra bệnh sử của Bạch Lâm, xem ông ta có bệnh cao huyết áp hay tiểu đường không. Việc thứ hai, tìm hiểu thời gian qua Tô Nhiễm tiếp xúc với những ai.” Anh đọc thời gian ghi trên bản báo cáo cho Đồng Hựu biết.
Đồng Hựu ghi nhớ, nói, “Dạ, em sẽ làm ngay.”
“Cậu làm càng nhanh càng tốt.”
Khi anh tắt điện thoại thì trời đã về khuya.
Vốn dĩ Lệ Minh Vũ muốn xem tình hình của Tô Nhiễm như thế nào, nhưng sực nhớ việc gì đó, anh lại mở laptop của Tô Nhiễm lên. Trên màn hình báo Tô Nhiễm có email mới!
Email này không hề khiến Lệ Minh Vũ kinh ngạc bới vì mấy ngày nay cô nhận được khá nhiều email hỏi vè chuyện bản thảo và nước hoa.
Vì vậy khi thấy email này, anh không để tâm lắm nhưng sau đó đối phương lại gửi thêm một lá khác, chứng tỏ có việc rất gấp.
Anh xem thử thì thấy người này mới gửi email lần đầu cho cô…
Đêm khuya với email của người xa lạ.
Lệ Minh Vũ mở lên đọc, một nỗi đau đớn vô cớ dấy lên trong tim anh.
Nội dung email vô cùng đơn giản nhưng khiến anh khiếp sợ cực kỳ.
Email viết thế này: Chào bạn, biết bạn tìm và lưu lại địa chỉ email này để liên lạc. Mong bạn thông cảm vì mình vừa đi du lịch về nên trả lời hơi muộn. Chuyện liên quan đến số 45 đường Hoa Đôn mình đã kể hết trên diễn đàn. Gia đình mình sống ở đó cũng không lâu lắm nên mình chỉ biết bao nhiêu đó thôi. Mình có thể gửi hình chụp khi gia đình mình vừa dọn đến đường Hoa Đôn. Phía sau đó chính là số 45 đường Hoa Đôn, bạn có thể thấy rõ dáng vẻ của căn biệt thự đó.
Anh mở ảnh lên…
Đó là một tấm hình chụp gia đình ba người đang cười vui vẻ trước biệt thự, mà sau lưng họ là số 45 đường Hoa Đôn! Ảnh chụp này có vài vấn đề, cảnh chính lại biến thành số 45 đường Hoa Đôn nằm phía sau, còn người trong ảnh trở nên rất nhỏ , dường như muốn ghi lại khung cảnh đằng sau.
Như vậy gia đình này hẳn ở cạnh số 45 đường Hoa Đôn.
Biệt thự số 45 đường Hoa Đôn đẹp đẽ sang trọng, tượng trưng cho địa vị cao quý của chủ nhân, nhưng đáng tiếc ngày hôm nay nó đã thành một ngôi nhà hoang.
Lệ Minh Vũ hít sâu, vừa muốn tắt máy thì vô tình lướt mắt đến một góc trên đó. Anh nhíu mày nhìn, ngoài gia đình ba người trong bức ảnh còn xuất hiện thêm một cái bóng khác.
Anh phóng to lên, đường nét của cái bóng đó càng lúc càng rõ nét!
Ngón tay đang đặt trên chuột lăn của Lệ Minh Vũ khựng lại, ánh mắt anh có vẻ thảng thốt và khó tin! Cái bóng này không phải ai khác mà chính là anh.
Anh vội vàng thu bức ảnh về kích cỡ bình thường, sau đó nhìn ngày chụp trên đó, toàn thân anh cứng đờ! Vài năm trước đây, anh từng ghé qua số 45 đường Hoa Đôn nhưng không ngờ lại bị chụp vào bức ảnh này.
Lệ Minh Vũ tắt máy tính, tim anh đập dồn trong lồng ngực.
Đối phương gửi anh này cho Tô Nhiễm xem!
Anh không ngờ cô tìm hiểu số 45 đường Hoa Đôn, vậy chứng minh cô rất quan tâm đến vụ án của Đinh Minh Khải. Nếu cô thấy ảnh này, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ anh, tuy cái bóng đó mờ và nhỏ nhưng cũng đủ để nhận ra.
Ánh mắt anh u ám, xoá ngay email…
Cô không đọc được sẽ không biết chuyện liên quan đến đường Hoa Đôn.
Dẫu có lúc anh đã muốn cô biết toàn bộ sự thật, tưởng tượng cảnh đứng dửng dưng nhìn cô khóc. Hồi đó nghĩ như vậy, lòng anh sẽ khởi động một dòng nước thôi thúc thái độ tốt hay xấu của anh đối với cô.
Nhưng bây giờ anh không muốn như vậy, anh chỉ mong bí mật này chôn vùi mãi mãi.
Khi Lệ Minh Vũ về phòng ngủ, Tô Nhiễm đã chìm sâu vào giấc ngủ, gối nằm tụt khỏi đầu cô, còn chăn đắp bị cô đạp rơi xuống giường. Lệ Minh Vũ đứng ở đầu giường ngắm cô, thần sắc lạnh lùng hiện vẻ dịu dàng, anh cúi người nhặt chăn, lại nhẹ nhàng nâng đầu cô đặt lên gối. Sau đó anh nằm xuống cạnh cô, vươn tay ôm cô vào lòng.
Tô Nhiễm không bị giật mình, cô vẫn hít thở đều đều, nhưng cả người cô cuộn tròn, chỉ chừa một góc giường nhỏ phía sau cho anh.
Lưng cô dán sát vòm ngực của anh, anh áp mặt vào gáy cô, hít sâu mùi hương thơm mát trên người cô.
Vào đêm khuya tĩnh mịch, tư thế ngủ thế này khiến lòng anh bất giác đong đầy nuông chiều và yêu thích cô hơn. Trong không khí pha lẫn hơi thở của anh và cô tựa hồ trời đất chỉ còn hai người họ.
Tô Nhiễm vô thức rên mệt tiếng, cô cựa quậy người, Lệ Minh Vũ liền xoay người cô lại, ôm chặt cô vào lòng, khuôn mặt cô cọ cọ lên ngực anh, cuộn hai chân trong bắp đùi anh.
Lệ Minh Vũ không nhắm mắt ngủ, anh nâng mặt cô lên, ngắm gương mặt người phụ nữ ngủ say trong lòng mình qua ánh trăng.
Đầu annh cúi thấp đặt nụ hôn lên mũi Tô Nhiễm, rồi anh lại ôm chặt cô, tựa cằm vào đầu cô.
“Nhiễm… em hãy quên hết tất cả…đừng nghĩ ngợi nữa…chúng ta…sẽ làm lại từ đầu.” Giọng anh khe khẽ thấp thoáng bất lực rót bên tai cô.
Đồng Hựu dùng hết đêm qua để tìm hiểu việc Lệ Minh Vũ giao cho.
Trong điện thoại, Đồng Hựu báo cáo bệnh tình của Bạch Lâm, nói ông ta có thói quen dùng dược phẩm bảo vệ sức khoẻ. Vẻ mặt Lệ Minh Vũ âm trầm lắng nghe.
“Bộ trưởng, còn việc của phu nhân…” Đồng Hựu nói về Bạch Lâm, rồi lại nhắc đến Tô Nhiễm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook