Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan
-
Chương 14: Chết không nhắm mắt
editor: 9196
Bùi Hạo Thần cùng với trong tưởng tượng của cô đều không giống nhau tất cả nhục nhã đều không tiếp diễn ngay cả tìm phiền phức đến cho cô cũng chưa có, Bùi Hạo Thần mang cô về Lăng Vân hiên nhưng lại không thấy bóng dáng anh ta đâu. Cả ngày ngồi ngây người trong phòng Tịch Mạt cũng nhịn không được nữa cô muốn rời khỏi nơi này nhưng mấy lần đi ra ngoài đều bị cản lại. Thậm chí không cho cô ra khỏi căn phòng.
Cô khắp nơi gọi cho Bùi Hạo Thần, thật ngạc nhiên số điện thoại này cô còn nhớ rõ càng ngạc nhiên là Bùi Hạo Thần không có đổi số. Mỗi lần gọi đều không có ai nhận Tịch Mạt tức giận đem điện thoại ném đi điện thoại rơi trên mặt đất trượt ra thật xa.
" Bùi Hạo Thần! Anh cho là như vậy liền giam được tôi sao! " Tịch Mạt thở hổn hển ngồi xuống.
" Thiếu phu nhân! Cô nghỉ ngơi một lát đi! " Đi tới là một người làm đã lớn tuổi. " Cô ăn một ít gì đi! Cô đã một ngày không ăn gì rồi! ".
" Thả tôi ra! Tôi phải rời khỏi đây! " Tịch Mạt đứng lên.
" Thiếu gia đã dặn không cho cô rời khỏi nơi này! " Người làm cúi đầu thật cẩn thận nói.
" Nếu như tôi nhất định phải rời khỏi đây! Tịch Mạt lạnh lùng hỏi. " Bùi Hạo Thần! Anh xem tôi như đứa trẻ sao! ".
" Vậy em cứ rời đi thử xem! " Thanh âm của Bùi Hạo Thần vang lên bộ dạng lười biếng anh đi vào phòng khách thấy vẻ mặt tức giận của Tịch Mạt khóe miệng liền nâng lên.
" Bùi Hạo Thần! Anh đây là giam người không hợp pháp! Tôi có thể tố cáo anh! " Tịch Mạt giống như con thú nhỏ tức giận.
" Em tố cáo tôi! Có cần tôi giới thiệu luật sư cho em không? " Bùi Hạo Thần thong thả ngồi xuống cầm ly trà lên uống một ngụm nước.
" Anh rốt cuộc muốn thế nào! " Tịch Mạt đi đến trước mặt Bùi Hạo Thần. " Bùi Hạo Thần rốt cuộc anh muốn như thế nào mới có thể thả tôi đi? " Tịch Mạt bất đắc dĩ hỏi.
" Tịch Mạt! Em là vợ tôi, em không ở bên cạnh tôi, em muốn đi đâu? " Anh ngước mắt lên ôn nhu nhìn Tịch Mạt, sau đó giơ tay lên đem cô kéo vào trong ngực mình ôm thật chặt. " Tịch Mạt! không cần tiếp tục thử sức chịu đựng của tôi! Em cũng biết sức chịu đựng của tôi rất kém, rất kém! " Thanh âm của anh rất lâu.
" Anh vì sao lại hận tôi như vậy! " Tịch Mạt nghiêm túc nhìn Bùi Hạo Thần.
" Tôi sao cam lòng hận em, Tịch Mạt, Tôi yêu em còn không kịp! " Nói xong tay anh nhẹ nhàng luồn vào trong áo Tịch Mạt.
" Hèn hạ! " Tịch Mạt giãy dụa một cái.
" Đừng nhúc nhích, tất cả mọi người đang ở đây! " Anh khẽ hôn viền tai Tịch Mạt. " Tôi hèn hạ, vô sỉ em sớm biết! " Anh nhẹ nhàng thử tai Tịch Mạt. " Không cần lãng phí hơi sức, tôi sẽ không để em rời đi, em cũng không cần giãy dụa. Em trốn không thoát đâu ".
" Bùi Hạo Thần!"
" Tịch Mạt! Nếu em không nghe lời tôi có rất nhiều biện pháp làm em ngoan ngoãn! " Anh nhẹ giọng nhắc nhở" Nếu em ầm ĩ nữa em có tin tôi làm Lương Văn Xương chết cũng không yên ổn hay không! ".
Tịch Mạt cứng đờ. Cô xoay mặt nhìn Bùi Hạo Thần. " Bùi Hạo Thần! Anh có còn là người sao! ".
" Tôi không phải là người! Tôi thừa nhận! " Bùi Hạo Thần gật đầu. " Cho nên Tịch Mạt không cần đắc tội với kẻ không phải là người! " Anh lạnh lùng nói.
" Tôi đắc tội anh thì sao? " Tịch Mạt hỏi. " Bùi Hạo Thần! Anh còn có thể dùng cái gì để uy hiếp tôi! Tôi không sợ Anh! ".
" Em thật sự khẳng định ở T thị em không gánh nặng không người thân sao? " Bùi Hạo Thần nhíu mày.
" Anh có ý tứ gì? " Tịch Mạt trong lòng hoảng sợ.
" Ví dụ như người bạn tốt của em lại ví dụ như người đàn ông mà em vẫn nhớ nhung ".
Bùi Hạo Thần cùng với trong tưởng tượng của cô đều không giống nhau tất cả nhục nhã đều không tiếp diễn ngay cả tìm phiền phức đến cho cô cũng chưa có, Bùi Hạo Thần mang cô về Lăng Vân hiên nhưng lại không thấy bóng dáng anh ta đâu. Cả ngày ngồi ngây người trong phòng Tịch Mạt cũng nhịn không được nữa cô muốn rời khỏi nơi này nhưng mấy lần đi ra ngoài đều bị cản lại. Thậm chí không cho cô ra khỏi căn phòng.
Cô khắp nơi gọi cho Bùi Hạo Thần, thật ngạc nhiên số điện thoại này cô còn nhớ rõ càng ngạc nhiên là Bùi Hạo Thần không có đổi số. Mỗi lần gọi đều không có ai nhận Tịch Mạt tức giận đem điện thoại ném đi điện thoại rơi trên mặt đất trượt ra thật xa.
" Bùi Hạo Thần! Anh cho là như vậy liền giam được tôi sao! " Tịch Mạt thở hổn hển ngồi xuống.
" Thiếu phu nhân! Cô nghỉ ngơi một lát đi! " Đi tới là một người làm đã lớn tuổi. " Cô ăn một ít gì đi! Cô đã một ngày không ăn gì rồi! ".
" Thả tôi ra! Tôi phải rời khỏi đây! " Tịch Mạt đứng lên.
" Thiếu gia đã dặn không cho cô rời khỏi nơi này! " Người làm cúi đầu thật cẩn thận nói.
" Nếu như tôi nhất định phải rời khỏi đây! Tịch Mạt lạnh lùng hỏi. " Bùi Hạo Thần! Anh xem tôi như đứa trẻ sao! ".
" Vậy em cứ rời đi thử xem! " Thanh âm của Bùi Hạo Thần vang lên bộ dạng lười biếng anh đi vào phòng khách thấy vẻ mặt tức giận của Tịch Mạt khóe miệng liền nâng lên.
" Bùi Hạo Thần! Anh đây là giam người không hợp pháp! Tôi có thể tố cáo anh! " Tịch Mạt giống như con thú nhỏ tức giận.
" Em tố cáo tôi! Có cần tôi giới thiệu luật sư cho em không? " Bùi Hạo Thần thong thả ngồi xuống cầm ly trà lên uống một ngụm nước.
" Anh rốt cuộc muốn thế nào! " Tịch Mạt đi đến trước mặt Bùi Hạo Thần. " Bùi Hạo Thần rốt cuộc anh muốn như thế nào mới có thể thả tôi đi? " Tịch Mạt bất đắc dĩ hỏi.
" Tịch Mạt! Em là vợ tôi, em không ở bên cạnh tôi, em muốn đi đâu? " Anh ngước mắt lên ôn nhu nhìn Tịch Mạt, sau đó giơ tay lên đem cô kéo vào trong ngực mình ôm thật chặt. " Tịch Mạt! không cần tiếp tục thử sức chịu đựng của tôi! Em cũng biết sức chịu đựng của tôi rất kém, rất kém! " Thanh âm của anh rất lâu.
" Anh vì sao lại hận tôi như vậy! " Tịch Mạt nghiêm túc nhìn Bùi Hạo Thần.
" Tôi sao cam lòng hận em, Tịch Mạt, Tôi yêu em còn không kịp! " Nói xong tay anh nhẹ nhàng luồn vào trong áo Tịch Mạt.
" Hèn hạ! " Tịch Mạt giãy dụa một cái.
" Đừng nhúc nhích, tất cả mọi người đang ở đây! " Anh khẽ hôn viền tai Tịch Mạt. " Tôi hèn hạ, vô sỉ em sớm biết! " Anh nhẹ nhàng thử tai Tịch Mạt. " Không cần lãng phí hơi sức, tôi sẽ không để em rời đi, em cũng không cần giãy dụa. Em trốn không thoát đâu ".
" Bùi Hạo Thần!"
" Tịch Mạt! Nếu em không nghe lời tôi có rất nhiều biện pháp làm em ngoan ngoãn! " Anh nhẹ giọng nhắc nhở" Nếu em ầm ĩ nữa em có tin tôi làm Lương Văn Xương chết cũng không yên ổn hay không! ".
Tịch Mạt cứng đờ. Cô xoay mặt nhìn Bùi Hạo Thần. " Bùi Hạo Thần! Anh có còn là người sao! ".
" Tôi không phải là người! Tôi thừa nhận! " Bùi Hạo Thần gật đầu. " Cho nên Tịch Mạt không cần đắc tội với kẻ không phải là người! " Anh lạnh lùng nói.
" Tôi đắc tội anh thì sao? " Tịch Mạt hỏi. " Bùi Hạo Thần! Anh còn có thể dùng cái gì để uy hiếp tôi! Tôi không sợ Anh! ".
" Em thật sự khẳng định ở T thị em không gánh nặng không người thân sao? " Bùi Hạo Thần nhíu mày.
" Anh có ý tứ gì? " Tịch Mạt trong lòng hoảng sợ.
" Ví dụ như người bạn tốt của em lại ví dụ như người đàn ông mà em vẫn nhớ nhung ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook