Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!
-
Chương 82: Cứu Kay
Thẩm Hạ Thiên không có ý định nán lại chỗ Cung Ân Thần lâu, anh cho người ở lại bảo vệ tứ hợp viện này còn anh thì rời đi. Anh cầm khẩu súng trong tay, ánh mắt nhìn xa, lần này, nhất định sẽ kết thúc tất cả. Anh đi tới chỗ Kay, anh phải kéo Kay ra khỏi cơn ác mộng. Kay đã mua riêng cho mình một căn biệt thự mạn đông Singapore, anh ta không thể rời đi nhanh như vậy là vì "Thera" kia cần có Jack Din nhưng Jack Din lại đang chần chừ ở đây vì Lâm Hiểu Khê, đây là thời điểm để anh dễ hành động nhất. Khi anh lao vào chỗ mà Kay đang ở, rất nhiều cảnh vệ đã nã súng về xe anh. Anh dừng xe trước cửa biệt thự, không xuống, khi ánh mắt nhìn thấy người từ trong đi ra, anh mới mở cửa.
" Tôi không thể để anh giết cô ấy." Kay giơ súng về anh, giọng điệu lạnh lùng.
Thẩm Hạ Thiên nheo mắt, " Một Thera đã đủ mệt lắm rồi." Nõi xong anh cũng hướng súng của mình về phía anh ta.
" Mouray nói chỉ cần sau này tôi có thể tự tạo nên thanh danh cho mình, ông ta nhất định sẽ đồng ý cho tôi cưới Thera. Nhưng khi tôi có được tất cả thì Thera lại đi mất. Khó khăn lắm tôi mới tìm lại được cô ấy, tôi không thể để anh cứ như thế mà giết cô ấy." Kay không nhân nhượng.
" Mẹ kiếp, anh có biết tại sao Mouray lại để Thera trở thành vị hôn thê của tôi không? Chẳng phải là vì để tôi giữ em ấy cho anh sao? Kay, anh hạ tay với chính Mouray, tôi không trách, nhưng vì anh mà Thera vô tình trở thành con tốt trong ván cờ này. Hôm nay, nếu như không giết cái thứ kia đi thì tôi làm sao có thể khiến Thera ở thiên đường an nghỉ được."
" Không." Kay hét lên, vẻ bình tĩnh của anh ta bay mất.
" Kay, để em ấy được yên nghỉ đi. Thera trước đây cũng đã tin anh chết, em ấy cũng rồ dại nhưng chưa từng đi tới bước đường này. Kay! Thera lúc sống đã đủ mệt mỏi rồi." Thẩm Hạ Thiên gằn giọng.
Kay hình như đã có chút lung lay, Thẩm Hạ Thiên lấy điện thoại ra. Kay đột nhiên bắn xuống dưới chân Thẩm Hạ Thiên một viên đạn khiến anh lùi lại. Thẩm Hạ Thiên đặt súng xuống, " Có thứ này tôi nhất định phải để anh nghe." Nói xong anh liền bấm vào một đoạn ghi âm trong điện thoại. Một giọng nữ phát lên, dường như có chút nức nở và hơi nghẹn.
" Tôi tên là Thera Lioen, năm nay 23 tuổi." Thanh âm này lập tức khiến Kay cứng người.
" Cô đã bị mất ngủ trong thời gian bao lâu rồi?" Sau đó là tiếng nói của một người đàn ông.
" Rất lâu, rất lâu rồi." Một tiếng thở dài.
" Cô cảm thấy có giọng nói u uất luôn phát ra trong tâm trí của mình ư?"
" Đúng vậy."
" Vậy nó bảo cô làm gì?"
" Bảo tôi đi chết đi, bảo tôi nhanh chóng xuống địa ngục với Kay."
" Còn gì nữa không?"
" Rất nhiều, nó nói với tôi rất nhiều."
Đoạn ghi âm đến đó dừng lại. Một đoạn mới lại bật lên.
" Thera, cô có thể cho tôi biết về điều ngọt ngào nhất mà cô từng có không?"
" Một người đàn ông."
" Ồ, vậy anh ấy bây giờ đang ở đâu?"
" Chết rồi."
" Những kí ức về anh ấy vẫn còn chứ?"
" Vì anh ấy mà tôi cố gắng sống, cũng vì anh ấy tôi đã nghĩ đến cái chết cả ngàn lần."
" Vậy anh ấy tên là gì?"
" Kay."
Thẩm Hạ Thiên tắt máy, nhìn Kay, " Trong này có tổng thể 102 đoạn ghi âm ghi lại 102 buổi gặp mặt giữa Thera và bác sĩ tâm lí của em ấy. Tôi đã cho anh nghe 2 đoạn, trong này còn 100 đoạn. Tất cả đều là về anh. Kay, anh có muốn nghe lại những điều thật tâm của Thera không hay muốn ở bên cạnh thứ người không ra người kia?"
Kay đứng hình, anh nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của Thẩm Hạ Thiên, " Thiên... tôi chỉ muốn có cô ấy."
Đoàng...
Trước ngực của Kay bỗng dưng bị xiên qua bởi một lỗ đạn. Thẩm Hạ Thiên và Kay đều kinh hoàng, người đứng phía sau hạ súng xuống. Khoé môi cong lên, " Thật đáng ghét!"
Thẩm Hạ Thiên đỡ Kay, anh giữ chặt vết thương cho Kay, " Thera...?"
"Thera" cười lạnh, " Suốt ngày cứ "Thera"... chẳng phải hắn muốn được gặp cô ta sao, chỉ cần xuống địa ngục, tự khắc sẽ gặp nhau."
Đoàng...
Thẩm Hạ Thiên bắn thẳng về phía đầu của "Thera". " Xuống địa ngục đi." Anh gằn giọng.
" Cảnh vệ đều đã biến mất." Thẩm Hạ Thiên lúc này mới để ý đến, anh đưa Kay lên xe của mình.
" Haha, Kay Ktash tôi một đời tung hoành, đã từng tự tay giết chết người yêu nhất, bây giờ cũng bị người yêu nhất giết lại." Kay ôm ngực mình ngồi trên xe, vừa cười vừa tự nói.
" Anh sớm đã biết cô ta sẽ giết anh?" Thẩm Hạ Thiên như hiểu ra điều gì.
" Một đồng minh hết tác dụng, một đồng minh bị phụ thuộc thì anh nghĩ William sẽ tha cho tôi không?" Kay cười khẩy, áo trắng anh ta mặc đã nhuốm một màu đỏ.
" Mẹ kiếp, phải làm sao mới có thể đây." Thẩm Hạ Thiên nhanh chóng tăng tốc, anh cần đưa Kay đến Tứ hợp viện của Cung gia. Bệnh viện không phải là nơi thích hợp để cứu Kay, nhưng chỗ mà Cung Ân Thần đang ở có đầy đủ mọi thiết bị y tế ở đó vì Cung lão gia đã từng điều trị ở đây.
" William sắp chết đến nơi rồi." Kay đột nhiên nói.
Thẩm Hạ Thiên vẫn tập trung lái xe.
" William hắn sẽ bị giết bởi chính người con gái hắn yêu nhất. Vân Nhiễm, tôi quả thật không nhìn lầm cô ta mà, đúng là một sát thủ hoàn hảo mà."
" Vân Nhiễm ư?"
" Đúng. William yêu cô ta đến chết đi sống lại. Hắn đi tới bước đường này, chẳng chuẩn bị một con đường lui cho mình nhưng lại đã trải sẵn cho cô ta một con đường. Anh nghĩ tại sao Vân Nhiễm lại có thể có được thông tin mật của Hắc Đế? Cô ta được Dạ Minh tha chết?"
" Là vì William đã cho phép cô ta làm như vậy."
Thẩm Hạ Thiên cuối cùng cũng đưa được Kay về Tứ hợp viện. Lúc đến nơi, Kay mặt đã tái đi vì mất máu. Anh đỡ anh ta xuống.
" Lãnh Phong." Anh hét lên.
Lãnh Phong lúc này cũng vội vàng chạy tới. " Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong."
" Anh ấy bị sao vậy?" Cung Ân Thần ngạc nhiên khi thấy Kay được mang tới đây với một người toàn máu.
" Bị bắn." Thẩm Hạ Thiên lo lắng, anh không dám nói cho cô biết người thực sự bắn anh ta là ai.
" Hãy để em xem qua." Cung Ân Thần đi tới, cô bật máy film lên, xem qua vị trí vết đạn. " Thẩm Hạ Thiên, chúng ta cần máu. Anh có biết nhóm máu của Kay không?"
" Là nhóm máu A." Kay trả lời yếu ớt.
" Hãy lấy máu của anh, anh là nhóm O." Thẩm Hạ Thiên đưa tay cho Cung Ân Thần.
" Được." Cung Ân Thần nhanh chóng lấy dịch chuyền và bao máu đến. May mắn năm đó ở đây Cung gia đã chuẩn hết sạch toàn bộ thiết bị y tế để điều trị cho Cung lão gia cho nên bây giờ bọn họ mới có thể được cứu như vậy.
Kay được đưa về phòng bệnh mà Cung lão gia từng ở. Lãnh Phong là sát thủ nên rất thành thạo việc gắp đạn, chữa bệnh cho mình. Bây giờ khi nhìn thấy ổ đạn nằm ở phía dưới ngực của Kay, anh ta cũng hơi nhíu mày.
" Cái này, e chỉ mình tôi chưa chắc đã làm được." Lãnh Phong xem xét.
" Để tôi giúp anh." Cung Ân Thần đi vào phòng, quan sát rồi nói.
Thẩm Hạ Thiên đang ngồi trên ghế để lấy máu, anh nắm lấy tay cô, " Hãy cố gắng cứu Kay."
Lãnh Phong và Cung Ân Thần cùng nhau bắt tay vào phẫu thuật.
" Đạn bắn ra làm gãy xương sườn, đâm rách gan, hiện tại nó đang ở gan và có dấu hiệu tiến sâu." Cung Ân Thần xem qua film ở trên màn hình.
" Trước hết chúng ta hãy gắp đạn ra, sau đó khâu lại vết rách ở gan và nắn lại xương sau." Lãnh Phong trải khăn xanh lên người của Kay. Phần bị đạn bắn hiện ra dưới ánh đèn.
" Tôi nghĩ các người sẽ cần giúp đỡ đấy." Một giọng nói khiến cho cả hai người đồng loạt quay lại. Cung Tử Dương đứng ở cửa, tay anh đã đeo bao tay.
" Được." Lãnh Phong gật đầu.
Lãnh Phong lành nghề, rất nhanh đã gắp được đầu đạn ra, Cung Tử Dương chịu trách nhiệm lấy máu của Thẩm Hạ Thiên truyền cho Kay. Cung Ân Thần làm phụ tá cho Lãnh Phong. Bọn họ ở trong phòng phẫu thuật tận 4 tiếng. Lúc đi ra, trời đã về chiều. Cung Ân Thần vừa bước ra khỏi thì người đã choáng váng.
" Cẩn thận." Cung Tử Dương đỡ cô, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Cô mỉm cười đáp nhẹ.
Thẩm Hạ Thiên lúc này cũng từ từ đi tới chỗ của bọn họ, anh thấy cô liền ôm chặt, " Vất vả cho em rồi."
Cô tựa người trong lòng anh, " Em không hi vọng sau này em phải phẫu thuật cho anh đâu."
Thẩm Hạ Thiên tựa cằm lên đầu cô, " Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra."
" Dạ Minh, anh đã an bài chỗ đó chưa?" Phía sau Cung Tử Dương đang nói chuyện với người nào đó thông qua điện thoại.
Cung Ân Thần khi nghe tới cái tên Dạ Minh thì tay trở lạnh, " Sao Cung Tử Dương lại liên lạc với Dạ Minh?"
" Bọn anh đã làm giao kèo với hắn." Thẩm Hạ Thiên dẫn cô về phòng.
Cung Ân Thần cũng chẳng muốn hỏi thêm nhiều, vừa vào phòng thì cô đã muốn đi tắm để dội sạch mùi máu tanh trên người. Thẩm Hạ Thiên ở ngoài chờ cô.
" Tiểu Màn Thầu đâu rồi?" Cô lúc này mới nhớ mình chẳng thấy bóng dáng con trai đâu cả, cô ở trong phòng tắm nói vọng ra.
" Anh đã để Justin mang nó đi chơi ở ngoài rồi." Thẩm Hạ Thiên vì không muốn con nhìn thấy cảnh máu me này nên đã nhanh chóng đưa cậu bé rời khỏi đây.
" Là ai đã bắn Kay?" Cô hỏi.
Ngoài kia thoáng trầm lặng.
" Thẩm Hạ Thiên?" Cô hơi nghi ngờ.
Cửa nhà tắm đột nhiên mở ra, trên tay Thẩm Hạ Thiên là một chiếc khăn tắm. Cô cả người trần truồng đứng trước mặt anh. Mặt cô chốc lại nóng lên.
" Em để quên khăn." Thẩm Hạ Thiên trái lại rất bình tĩnh, anh khẽ đặt khăn lên móc treo rồi đi ra ngoài.
Cung Ân Thần lúc này mới dám thở, đúng là... thật xấu hổ.
Thẩm Hạ Thiên cũng vì muốn cô được nghỉ ngơi nên không ở lại phòng. Anh đi tới chỗ Kay đang ở. Phân bố phòng ở Tứ hợp viện này là có tổng thảy 8 phòng ngủ và 2 phòng chữa bệnh trong đó có một phòng phẫu thuật và một phòng nghỉ. Kay hiện tại đang được chăm sóc ở phòng nghỉ. Lãnh Phong đứng theo dõi chỉ số của anh ta, cẩn thận ghi chép lại.
" Lãnh Phong, "Thera" bắn Kay. Tôi không ngờ nó lại làm vậy." Anh nhìn Kay đang nằm trên giường bệnh hôn mê, lúc này mới lên tiếng.
Lãnh Phong đặt sổ ghi chép xuống, " Thứ kia không có kí ức, không có tình cảm, chỉ là một bản sao được làm lại thôi cho nên nó sẽ không chứa những thứ vốn có của vật chủ. Jack Din tạo ra được một con người từ mã gen nhưng không thể tạo ra một con người hoàn hảo. Có lẽ trên đời này, ngoài Mộc Dưỡng Hoa ra, không ai có thể nhân bản được một con người có toàn bộ kí ức và cảm xúc như Jack Din được tạo ra từ Hàn nữa. Tôi nghĩ rằng " Thera" chỉ là bản thử nghiệm của hắn, hắn chắc chắn đang nhắm tới một mẫu vật hoàn hảo. Tôi nghe nói Jack Din luôn đi tìm mã gen mà hắn cho là đẹp nhất. Vừa qua chúng ta theo dõi, hắn đang chuẩn bị bay tới Brasil và sẽ trốn trong phòng thí nghiệm của Hắc Đế không ra, có lẽ hắn đang muốn nhân bản thêm một người nữa. Tôi chỉ thắc mắc đó là ai thôi."
Thẩm Hạ Thiên nắm chặt tay, " Tạm thời cứ để bên Hứa Luật Khôi lo hắn. Còn chúng ta, mục tiêu hàng đầu vẫn là tên Hàn kia."
" Nếu chúng ta tính đúng thì Hàn chắc chắn sẽ tìm tới phu nhân." Lãnh Phong đột nhiên nói. Không khí ngưng đọng lại, " Giữa bọn họ chẳng phải có một giao kèo hay sao? Ngày mai là ngày ngài và phu nhân ra toà đến nhận phán quyết. Đây là thời điểm thích hợp để chúng ta đưa tiểu thiếu gia ra ngoài ánh sáng. Cậu chủ, người đừng quên, bảng giá nhiệm vụ của sát thủ Hắc Đế bây giờ cái đầu cao nhất đều thuộc về phu nhân và tiểu thiếu gia. Chúng ta tạm thời đã biết được ai nhận vụ của phu nhân nhưng còn tiểu thiếu gia thì vẫn là một dấu chấm hỏi lớn. Sát thủ của Hắc Đế rất khó lường, Dạ Minh hợp tác với ta nhưng chưa chắc hắn đã thật sự. Bây giờ, chúng ta nên bảo vệ tiểu thiếu gia đã."
" Tôi đã nhờ Bạch Niên Vũ mang Tiểu Màn Thầu ra ngoài để có người chụp được. Cũng đã gần một tháng rồi mà chưa có tin tức gì, có lẽ bây giờ nên thả cửa ra để bọn họ biết rằng con trai tôi là ai... Sự tò mò của giới truyền thông chính là cách tốt nhất để bảo vệ con trai tôi."
" Cậu chủ, anh nghĩ sát thủ nhận lệnh ám sát tiểu thiếu gia là ai?"
Thẩm Hạ Thiên lắc đầu. " Không muốn nghĩ."
" Tôi đặt khả năng cao đó là Vu Thần và Dạ Minh." Lãnh Phong ánh mắt đầy sự nghiêm túc.
" Vu Thần... cô ấy sẽ ra tay thật ư?" Thẩm Hạ Thiên cười như không cười.
" Không thể đoán trước."
" Chúng ta bây giờ đã có sự giúp đỡ của Lôi Nặc và Dạ Minh. Tạm thời trước hết chưa nên quá lo sợ." Thẩm Hạ Thiên dặn dò Lãnh Phong rồi rời đi.
" Anh tin Lôi Nặc ư?" Lãnh Phong hỏi.
" Tôi không tin Lôi Nặc, nhưng tôi biết cách để Lôi Nặc giúp tôi." Thẩm Hạ Thiên quay lại, vẻ mặt đầy thâm sâu.
Cuộc nói chuyện của bọn họ, không chỉ hai người nghe được mà còn có hai kẻ khách, bọn họ ngồi trong phòng riêng của mình, lặng lẽ nghe hết những gì mà máy nghe trộm của mình ghi lại được.
" Lãnh Phong quả nhiên thông minh. Đoán được ra ai rồi." Lôi Nặc rót một chén trà, từ từ uống.
" Lôi Nặc, anh thật sự muốn hợp tác với Thẩm Hạ Thiên sao?" Cung Tử Dương ngồi đối diện anh ta, kín kẽ hỏi.
" Đúng vậy. Tôi chỉ muốn giết một người, mà hắn sẽ giúp tôi diệt được." Lôi Nặc đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói.
Cung Tử Dương nhìn chén trà sóng sánh đặt ở trên bàn, " Hàn rất lợi hại."
" Tôi biết. Năm đó tôi và hắn là những đứa trẻ đi ra từ đảo địa ngục mà." Lôi Nặc thản nhiên.
" Hàn giỏi, nhưng chúng ta có anh, tôi, Dạ Minh. Chúng ta đều là sát thủ hàng đầu của Hắc Đế." Lôi Nặc chỉ tay về phía người đối diện mình, giọng điệu rất chắc chắn.
" Tôi ư?" Cung Tử Dương cười khẩy rồi chỉ vào chiếc chân giả của mình, " Giỏi?"
" Yên tâm. Cùng lắm thì bị Hàn giết thôi mà." Lôi Nặc phẩy tay.
Cung Tử Dương ánh mắt lạnh đi, " Làm thế nào để có thể khiến Hắc Đế huỷ bỏ một nhiệm vụ đã giao?"
Lôi Nặc thở dài, " Hắc Đế nhận tiền thì sẽ không bỏ nhiệm vụ. Nhưng muốn dừng một nhiệm vụ cũng không phải không thể."
" Cách gì?"
" Quy tắc 1:1." Lôi Nặc quan sát thần sắc của Cung Tử Dương, chậc, cậu học trò mà anh ta đào tạo ra này đúng là cuối cùng cũng thua bởi chữ tình.
Quy tắc 1:1 chính là quy tắc mà chỉ có sát thủ cấp S của Hắc Đế mới được sử dụng. Sát thủ cấp S có quyền huỷ bỏ một nhiệm vụ ám sát mà tổ chức đưa ra. Tuy nhiên, cái giá của việc sử dụng nó chính là cái chết. Sát thủ đó sẽ phải chấp nhận dùng cái chết của mình để đổi lấy lệnh ngừng từ tổ chức Hắc Đế.
" Anh muốn dùng cái chết của mình để đổi lấy lệnh ngừng nhiệm vụ ám sát Cung Ân Thần ư?" Lôi Nặc biết ngay mà.
" Đúng vậy." Cung Tử Dương không do dự.
" Đáng không?" Lôi Nặc hỏi.
" Năm đó, anh cứu Elase từ tay tổ chức, bị dán cái mác phản bội Hắc Đế để rồi bị thanh trừng. Anh có thấy sự hi sinh của mình dành cho Elase đáng không?" Cung Tử Dương hỏi vặn lại.
Lôi Nặc vừa nghe đến Elase thì vẻ mặt phủ băng, " Đáng ư? Đó là việc làm hối hận nhất của tôi."
" Lôi Nặc, tôi không giống anh. Anh chẳng còn gì để mất cho nên anh vô tình được. Còn tôi, tôi chỉ còn lại Tiểu Thần, nếu như đến cô ấy mà tôi cũng bảo vệ được thì cuộc đời này của tôi vô nghĩa."
" Cho dù phải đánh đổi bằng cái chết?"
" Tuyệt đối không hối hận."
Lôi Nặc bật cười, anh ta vỗ bàn, " Được. Cung Tử Dương, anh một lòng muốn chết nhưng liệu Cung Ân Thần có dám giết anh không? Anh nên nhớ quy tắc 1:1 chỉ được sử dụng khi sát thủ bị chính con mồi của mình giết."
" Nhất định sẽ có cách."
" Được thôi. Tôi sẽ đợi xem các người tự thanh trừng lẫn nhau."
Cung Tử Dương đứng dậy rời đi.
Lôi Nặc nhìn theo bóng dáng anh ta, miệng khẽ nhếch lên, không có gì để mất ư.... Anh ta lúc này chẳng hiểu sao lại nhớ tới Elase và con gái của mình. Cung Tử Dương nhầm rồi, anh thực ra không vô tình được như bọn họ nghĩ.
Chính vì Thẩm Hạ Thiên biết điều đó nên mới dụ được anh hợp tác với anh ta.
" Lôi Nặc, bắt tay với Thẩm Hạ Thiên tôi, tôi sẽ giúp anh cứu Elase khỏi sự giám sát của CIA và Interpool."
" Anh có khả năng đó ư?"
" Đương nhiên là có. Tôi sẽ giúp anh và anh cũng phải giúp tôi. CIA và Interpool sẽ buông tha cho Elase nếu như tôi mở ra một lời đề nghị với bọn họ."
" Vậy tôi phải đổi lại thứ gì cho anh, Thẩm Hạ Thiên?"
" Giúp tôi khiến Hàn và Jack Din mãi mãi bị chôn vùi xuống đất."
" Được."
" Tôi không thể để anh giết cô ấy." Kay giơ súng về anh, giọng điệu lạnh lùng.
Thẩm Hạ Thiên nheo mắt, " Một Thera đã đủ mệt lắm rồi." Nõi xong anh cũng hướng súng của mình về phía anh ta.
" Mouray nói chỉ cần sau này tôi có thể tự tạo nên thanh danh cho mình, ông ta nhất định sẽ đồng ý cho tôi cưới Thera. Nhưng khi tôi có được tất cả thì Thera lại đi mất. Khó khăn lắm tôi mới tìm lại được cô ấy, tôi không thể để anh cứ như thế mà giết cô ấy." Kay không nhân nhượng.
" Mẹ kiếp, anh có biết tại sao Mouray lại để Thera trở thành vị hôn thê của tôi không? Chẳng phải là vì để tôi giữ em ấy cho anh sao? Kay, anh hạ tay với chính Mouray, tôi không trách, nhưng vì anh mà Thera vô tình trở thành con tốt trong ván cờ này. Hôm nay, nếu như không giết cái thứ kia đi thì tôi làm sao có thể khiến Thera ở thiên đường an nghỉ được."
" Không." Kay hét lên, vẻ bình tĩnh của anh ta bay mất.
" Kay, để em ấy được yên nghỉ đi. Thera trước đây cũng đã tin anh chết, em ấy cũng rồ dại nhưng chưa từng đi tới bước đường này. Kay! Thera lúc sống đã đủ mệt mỏi rồi." Thẩm Hạ Thiên gằn giọng.
Kay hình như đã có chút lung lay, Thẩm Hạ Thiên lấy điện thoại ra. Kay đột nhiên bắn xuống dưới chân Thẩm Hạ Thiên một viên đạn khiến anh lùi lại. Thẩm Hạ Thiên đặt súng xuống, " Có thứ này tôi nhất định phải để anh nghe." Nói xong anh liền bấm vào một đoạn ghi âm trong điện thoại. Một giọng nữ phát lên, dường như có chút nức nở và hơi nghẹn.
" Tôi tên là Thera Lioen, năm nay 23 tuổi." Thanh âm này lập tức khiến Kay cứng người.
" Cô đã bị mất ngủ trong thời gian bao lâu rồi?" Sau đó là tiếng nói của một người đàn ông.
" Rất lâu, rất lâu rồi." Một tiếng thở dài.
" Cô cảm thấy có giọng nói u uất luôn phát ra trong tâm trí của mình ư?"
" Đúng vậy."
" Vậy nó bảo cô làm gì?"
" Bảo tôi đi chết đi, bảo tôi nhanh chóng xuống địa ngục với Kay."
" Còn gì nữa không?"
" Rất nhiều, nó nói với tôi rất nhiều."
Đoạn ghi âm đến đó dừng lại. Một đoạn mới lại bật lên.
" Thera, cô có thể cho tôi biết về điều ngọt ngào nhất mà cô từng có không?"
" Một người đàn ông."
" Ồ, vậy anh ấy bây giờ đang ở đâu?"
" Chết rồi."
" Những kí ức về anh ấy vẫn còn chứ?"
" Vì anh ấy mà tôi cố gắng sống, cũng vì anh ấy tôi đã nghĩ đến cái chết cả ngàn lần."
" Vậy anh ấy tên là gì?"
" Kay."
Thẩm Hạ Thiên tắt máy, nhìn Kay, " Trong này có tổng thể 102 đoạn ghi âm ghi lại 102 buổi gặp mặt giữa Thera và bác sĩ tâm lí của em ấy. Tôi đã cho anh nghe 2 đoạn, trong này còn 100 đoạn. Tất cả đều là về anh. Kay, anh có muốn nghe lại những điều thật tâm của Thera không hay muốn ở bên cạnh thứ người không ra người kia?"
Kay đứng hình, anh nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của Thẩm Hạ Thiên, " Thiên... tôi chỉ muốn có cô ấy."
Đoàng...
Trước ngực của Kay bỗng dưng bị xiên qua bởi một lỗ đạn. Thẩm Hạ Thiên và Kay đều kinh hoàng, người đứng phía sau hạ súng xuống. Khoé môi cong lên, " Thật đáng ghét!"
Thẩm Hạ Thiên đỡ Kay, anh giữ chặt vết thương cho Kay, " Thera...?"
"Thera" cười lạnh, " Suốt ngày cứ "Thera"... chẳng phải hắn muốn được gặp cô ta sao, chỉ cần xuống địa ngục, tự khắc sẽ gặp nhau."
Đoàng...
Thẩm Hạ Thiên bắn thẳng về phía đầu của "Thera". " Xuống địa ngục đi." Anh gằn giọng.
" Cảnh vệ đều đã biến mất." Thẩm Hạ Thiên lúc này mới để ý đến, anh đưa Kay lên xe của mình.
" Haha, Kay Ktash tôi một đời tung hoành, đã từng tự tay giết chết người yêu nhất, bây giờ cũng bị người yêu nhất giết lại." Kay ôm ngực mình ngồi trên xe, vừa cười vừa tự nói.
" Anh sớm đã biết cô ta sẽ giết anh?" Thẩm Hạ Thiên như hiểu ra điều gì.
" Một đồng minh hết tác dụng, một đồng minh bị phụ thuộc thì anh nghĩ William sẽ tha cho tôi không?" Kay cười khẩy, áo trắng anh ta mặc đã nhuốm một màu đỏ.
" Mẹ kiếp, phải làm sao mới có thể đây." Thẩm Hạ Thiên nhanh chóng tăng tốc, anh cần đưa Kay đến Tứ hợp viện của Cung gia. Bệnh viện không phải là nơi thích hợp để cứu Kay, nhưng chỗ mà Cung Ân Thần đang ở có đầy đủ mọi thiết bị y tế ở đó vì Cung lão gia đã từng điều trị ở đây.
" William sắp chết đến nơi rồi." Kay đột nhiên nói.
Thẩm Hạ Thiên vẫn tập trung lái xe.
" William hắn sẽ bị giết bởi chính người con gái hắn yêu nhất. Vân Nhiễm, tôi quả thật không nhìn lầm cô ta mà, đúng là một sát thủ hoàn hảo mà."
" Vân Nhiễm ư?"
" Đúng. William yêu cô ta đến chết đi sống lại. Hắn đi tới bước đường này, chẳng chuẩn bị một con đường lui cho mình nhưng lại đã trải sẵn cho cô ta một con đường. Anh nghĩ tại sao Vân Nhiễm lại có thể có được thông tin mật của Hắc Đế? Cô ta được Dạ Minh tha chết?"
" Là vì William đã cho phép cô ta làm như vậy."
Thẩm Hạ Thiên cuối cùng cũng đưa được Kay về Tứ hợp viện. Lúc đến nơi, Kay mặt đã tái đi vì mất máu. Anh đỡ anh ta xuống.
" Lãnh Phong." Anh hét lên.
Lãnh Phong lúc này cũng vội vàng chạy tới. " Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong."
" Anh ấy bị sao vậy?" Cung Ân Thần ngạc nhiên khi thấy Kay được mang tới đây với một người toàn máu.
" Bị bắn." Thẩm Hạ Thiên lo lắng, anh không dám nói cho cô biết người thực sự bắn anh ta là ai.
" Hãy để em xem qua." Cung Ân Thần đi tới, cô bật máy film lên, xem qua vị trí vết đạn. " Thẩm Hạ Thiên, chúng ta cần máu. Anh có biết nhóm máu của Kay không?"
" Là nhóm máu A." Kay trả lời yếu ớt.
" Hãy lấy máu của anh, anh là nhóm O." Thẩm Hạ Thiên đưa tay cho Cung Ân Thần.
" Được." Cung Ân Thần nhanh chóng lấy dịch chuyền và bao máu đến. May mắn năm đó ở đây Cung gia đã chuẩn hết sạch toàn bộ thiết bị y tế để điều trị cho Cung lão gia cho nên bây giờ bọn họ mới có thể được cứu như vậy.
Kay được đưa về phòng bệnh mà Cung lão gia từng ở. Lãnh Phong là sát thủ nên rất thành thạo việc gắp đạn, chữa bệnh cho mình. Bây giờ khi nhìn thấy ổ đạn nằm ở phía dưới ngực của Kay, anh ta cũng hơi nhíu mày.
" Cái này, e chỉ mình tôi chưa chắc đã làm được." Lãnh Phong xem xét.
" Để tôi giúp anh." Cung Ân Thần đi vào phòng, quan sát rồi nói.
Thẩm Hạ Thiên đang ngồi trên ghế để lấy máu, anh nắm lấy tay cô, " Hãy cố gắng cứu Kay."
Lãnh Phong và Cung Ân Thần cùng nhau bắt tay vào phẫu thuật.
" Đạn bắn ra làm gãy xương sườn, đâm rách gan, hiện tại nó đang ở gan và có dấu hiệu tiến sâu." Cung Ân Thần xem qua film ở trên màn hình.
" Trước hết chúng ta hãy gắp đạn ra, sau đó khâu lại vết rách ở gan và nắn lại xương sau." Lãnh Phong trải khăn xanh lên người của Kay. Phần bị đạn bắn hiện ra dưới ánh đèn.
" Tôi nghĩ các người sẽ cần giúp đỡ đấy." Một giọng nói khiến cho cả hai người đồng loạt quay lại. Cung Tử Dương đứng ở cửa, tay anh đã đeo bao tay.
" Được." Lãnh Phong gật đầu.
Lãnh Phong lành nghề, rất nhanh đã gắp được đầu đạn ra, Cung Tử Dương chịu trách nhiệm lấy máu của Thẩm Hạ Thiên truyền cho Kay. Cung Ân Thần làm phụ tá cho Lãnh Phong. Bọn họ ở trong phòng phẫu thuật tận 4 tiếng. Lúc đi ra, trời đã về chiều. Cung Ân Thần vừa bước ra khỏi thì người đã choáng váng.
" Cẩn thận." Cung Tử Dương đỡ cô, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Cô mỉm cười đáp nhẹ.
Thẩm Hạ Thiên lúc này cũng từ từ đi tới chỗ của bọn họ, anh thấy cô liền ôm chặt, " Vất vả cho em rồi."
Cô tựa người trong lòng anh, " Em không hi vọng sau này em phải phẫu thuật cho anh đâu."
Thẩm Hạ Thiên tựa cằm lên đầu cô, " Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra."
" Dạ Minh, anh đã an bài chỗ đó chưa?" Phía sau Cung Tử Dương đang nói chuyện với người nào đó thông qua điện thoại.
Cung Ân Thần khi nghe tới cái tên Dạ Minh thì tay trở lạnh, " Sao Cung Tử Dương lại liên lạc với Dạ Minh?"
" Bọn anh đã làm giao kèo với hắn." Thẩm Hạ Thiên dẫn cô về phòng.
Cung Ân Thần cũng chẳng muốn hỏi thêm nhiều, vừa vào phòng thì cô đã muốn đi tắm để dội sạch mùi máu tanh trên người. Thẩm Hạ Thiên ở ngoài chờ cô.
" Tiểu Màn Thầu đâu rồi?" Cô lúc này mới nhớ mình chẳng thấy bóng dáng con trai đâu cả, cô ở trong phòng tắm nói vọng ra.
" Anh đã để Justin mang nó đi chơi ở ngoài rồi." Thẩm Hạ Thiên vì không muốn con nhìn thấy cảnh máu me này nên đã nhanh chóng đưa cậu bé rời khỏi đây.
" Là ai đã bắn Kay?" Cô hỏi.
Ngoài kia thoáng trầm lặng.
" Thẩm Hạ Thiên?" Cô hơi nghi ngờ.
Cửa nhà tắm đột nhiên mở ra, trên tay Thẩm Hạ Thiên là một chiếc khăn tắm. Cô cả người trần truồng đứng trước mặt anh. Mặt cô chốc lại nóng lên.
" Em để quên khăn." Thẩm Hạ Thiên trái lại rất bình tĩnh, anh khẽ đặt khăn lên móc treo rồi đi ra ngoài.
Cung Ân Thần lúc này mới dám thở, đúng là... thật xấu hổ.
Thẩm Hạ Thiên cũng vì muốn cô được nghỉ ngơi nên không ở lại phòng. Anh đi tới chỗ Kay đang ở. Phân bố phòng ở Tứ hợp viện này là có tổng thảy 8 phòng ngủ và 2 phòng chữa bệnh trong đó có một phòng phẫu thuật và một phòng nghỉ. Kay hiện tại đang được chăm sóc ở phòng nghỉ. Lãnh Phong đứng theo dõi chỉ số của anh ta, cẩn thận ghi chép lại.
" Lãnh Phong, "Thera" bắn Kay. Tôi không ngờ nó lại làm vậy." Anh nhìn Kay đang nằm trên giường bệnh hôn mê, lúc này mới lên tiếng.
Lãnh Phong đặt sổ ghi chép xuống, " Thứ kia không có kí ức, không có tình cảm, chỉ là một bản sao được làm lại thôi cho nên nó sẽ không chứa những thứ vốn có của vật chủ. Jack Din tạo ra được một con người từ mã gen nhưng không thể tạo ra một con người hoàn hảo. Có lẽ trên đời này, ngoài Mộc Dưỡng Hoa ra, không ai có thể nhân bản được một con người có toàn bộ kí ức và cảm xúc như Jack Din được tạo ra từ Hàn nữa. Tôi nghĩ rằng " Thera" chỉ là bản thử nghiệm của hắn, hắn chắc chắn đang nhắm tới một mẫu vật hoàn hảo. Tôi nghe nói Jack Din luôn đi tìm mã gen mà hắn cho là đẹp nhất. Vừa qua chúng ta theo dõi, hắn đang chuẩn bị bay tới Brasil và sẽ trốn trong phòng thí nghiệm của Hắc Đế không ra, có lẽ hắn đang muốn nhân bản thêm một người nữa. Tôi chỉ thắc mắc đó là ai thôi."
Thẩm Hạ Thiên nắm chặt tay, " Tạm thời cứ để bên Hứa Luật Khôi lo hắn. Còn chúng ta, mục tiêu hàng đầu vẫn là tên Hàn kia."
" Nếu chúng ta tính đúng thì Hàn chắc chắn sẽ tìm tới phu nhân." Lãnh Phong đột nhiên nói. Không khí ngưng đọng lại, " Giữa bọn họ chẳng phải có một giao kèo hay sao? Ngày mai là ngày ngài và phu nhân ra toà đến nhận phán quyết. Đây là thời điểm thích hợp để chúng ta đưa tiểu thiếu gia ra ngoài ánh sáng. Cậu chủ, người đừng quên, bảng giá nhiệm vụ của sát thủ Hắc Đế bây giờ cái đầu cao nhất đều thuộc về phu nhân và tiểu thiếu gia. Chúng ta tạm thời đã biết được ai nhận vụ của phu nhân nhưng còn tiểu thiếu gia thì vẫn là một dấu chấm hỏi lớn. Sát thủ của Hắc Đế rất khó lường, Dạ Minh hợp tác với ta nhưng chưa chắc hắn đã thật sự. Bây giờ, chúng ta nên bảo vệ tiểu thiếu gia đã."
" Tôi đã nhờ Bạch Niên Vũ mang Tiểu Màn Thầu ra ngoài để có người chụp được. Cũng đã gần một tháng rồi mà chưa có tin tức gì, có lẽ bây giờ nên thả cửa ra để bọn họ biết rằng con trai tôi là ai... Sự tò mò của giới truyền thông chính là cách tốt nhất để bảo vệ con trai tôi."
" Cậu chủ, anh nghĩ sát thủ nhận lệnh ám sát tiểu thiếu gia là ai?"
Thẩm Hạ Thiên lắc đầu. " Không muốn nghĩ."
" Tôi đặt khả năng cao đó là Vu Thần và Dạ Minh." Lãnh Phong ánh mắt đầy sự nghiêm túc.
" Vu Thần... cô ấy sẽ ra tay thật ư?" Thẩm Hạ Thiên cười như không cười.
" Không thể đoán trước."
" Chúng ta bây giờ đã có sự giúp đỡ của Lôi Nặc và Dạ Minh. Tạm thời trước hết chưa nên quá lo sợ." Thẩm Hạ Thiên dặn dò Lãnh Phong rồi rời đi.
" Anh tin Lôi Nặc ư?" Lãnh Phong hỏi.
" Tôi không tin Lôi Nặc, nhưng tôi biết cách để Lôi Nặc giúp tôi." Thẩm Hạ Thiên quay lại, vẻ mặt đầy thâm sâu.
Cuộc nói chuyện của bọn họ, không chỉ hai người nghe được mà còn có hai kẻ khách, bọn họ ngồi trong phòng riêng của mình, lặng lẽ nghe hết những gì mà máy nghe trộm của mình ghi lại được.
" Lãnh Phong quả nhiên thông minh. Đoán được ra ai rồi." Lôi Nặc rót một chén trà, từ từ uống.
" Lôi Nặc, anh thật sự muốn hợp tác với Thẩm Hạ Thiên sao?" Cung Tử Dương ngồi đối diện anh ta, kín kẽ hỏi.
" Đúng vậy. Tôi chỉ muốn giết một người, mà hắn sẽ giúp tôi diệt được." Lôi Nặc đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói.
Cung Tử Dương nhìn chén trà sóng sánh đặt ở trên bàn, " Hàn rất lợi hại."
" Tôi biết. Năm đó tôi và hắn là những đứa trẻ đi ra từ đảo địa ngục mà." Lôi Nặc thản nhiên.
" Hàn giỏi, nhưng chúng ta có anh, tôi, Dạ Minh. Chúng ta đều là sát thủ hàng đầu của Hắc Đế." Lôi Nặc chỉ tay về phía người đối diện mình, giọng điệu rất chắc chắn.
" Tôi ư?" Cung Tử Dương cười khẩy rồi chỉ vào chiếc chân giả của mình, " Giỏi?"
" Yên tâm. Cùng lắm thì bị Hàn giết thôi mà." Lôi Nặc phẩy tay.
Cung Tử Dương ánh mắt lạnh đi, " Làm thế nào để có thể khiến Hắc Đế huỷ bỏ một nhiệm vụ đã giao?"
Lôi Nặc thở dài, " Hắc Đế nhận tiền thì sẽ không bỏ nhiệm vụ. Nhưng muốn dừng một nhiệm vụ cũng không phải không thể."
" Cách gì?"
" Quy tắc 1:1." Lôi Nặc quan sát thần sắc của Cung Tử Dương, chậc, cậu học trò mà anh ta đào tạo ra này đúng là cuối cùng cũng thua bởi chữ tình.
Quy tắc 1:1 chính là quy tắc mà chỉ có sát thủ cấp S của Hắc Đế mới được sử dụng. Sát thủ cấp S có quyền huỷ bỏ một nhiệm vụ ám sát mà tổ chức đưa ra. Tuy nhiên, cái giá của việc sử dụng nó chính là cái chết. Sát thủ đó sẽ phải chấp nhận dùng cái chết của mình để đổi lấy lệnh ngừng từ tổ chức Hắc Đế.
" Anh muốn dùng cái chết của mình để đổi lấy lệnh ngừng nhiệm vụ ám sát Cung Ân Thần ư?" Lôi Nặc biết ngay mà.
" Đúng vậy." Cung Tử Dương không do dự.
" Đáng không?" Lôi Nặc hỏi.
" Năm đó, anh cứu Elase từ tay tổ chức, bị dán cái mác phản bội Hắc Đế để rồi bị thanh trừng. Anh có thấy sự hi sinh của mình dành cho Elase đáng không?" Cung Tử Dương hỏi vặn lại.
Lôi Nặc vừa nghe đến Elase thì vẻ mặt phủ băng, " Đáng ư? Đó là việc làm hối hận nhất của tôi."
" Lôi Nặc, tôi không giống anh. Anh chẳng còn gì để mất cho nên anh vô tình được. Còn tôi, tôi chỉ còn lại Tiểu Thần, nếu như đến cô ấy mà tôi cũng bảo vệ được thì cuộc đời này của tôi vô nghĩa."
" Cho dù phải đánh đổi bằng cái chết?"
" Tuyệt đối không hối hận."
Lôi Nặc bật cười, anh ta vỗ bàn, " Được. Cung Tử Dương, anh một lòng muốn chết nhưng liệu Cung Ân Thần có dám giết anh không? Anh nên nhớ quy tắc 1:1 chỉ được sử dụng khi sát thủ bị chính con mồi của mình giết."
" Nhất định sẽ có cách."
" Được thôi. Tôi sẽ đợi xem các người tự thanh trừng lẫn nhau."
Cung Tử Dương đứng dậy rời đi.
Lôi Nặc nhìn theo bóng dáng anh ta, miệng khẽ nhếch lên, không có gì để mất ư.... Anh ta lúc này chẳng hiểu sao lại nhớ tới Elase và con gái của mình. Cung Tử Dương nhầm rồi, anh thực ra không vô tình được như bọn họ nghĩ.
Chính vì Thẩm Hạ Thiên biết điều đó nên mới dụ được anh hợp tác với anh ta.
" Lôi Nặc, bắt tay với Thẩm Hạ Thiên tôi, tôi sẽ giúp anh cứu Elase khỏi sự giám sát của CIA và Interpool."
" Anh có khả năng đó ư?"
" Đương nhiên là có. Tôi sẽ giúp anh và anh cũng phải giúp tôi. CIA và Interpool sẽ buông tha cho Elase nếu như tôi mở ra một lời đề nghị với bọn họ."
" Vậy tôi phải đổi lại thứ gì cho anh, Thẩm Hạ Thiên?"
" Giúp tôi khiến Hàn và Jack Din mãi mãi bị chôn vùi xuống đất."
" Được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook