Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!
-
Chương 47: Cung Nhị Thần
Cung Ân Thần đột nhiên thấy nơi lòng bàn tay của mình truyền đến nỗi đau nhé, cô ra khỏi suy nghĩ, Kiều Vận đang cấu tay cô. Anh rút tay về, " Anh có phải là động kinh lên không?"
" Cô đứng thất thần 5 phút, tôi không nhéo cô thì người ta lại tưởng cô lên cơn động kinh đấy." Kiều Vận thở phào một cái, độc miệng.
" Tiểu Thần." Phía sau lưng truyền đến tiếng kêu, cô quay đầu lại, Tiêu Tiểu Diệp đang đứng ở cửa phòng cấp cứu, vẫy tay với cô.
Cô đi tới, " Diệp Cẩu, có chuyện gì?"
Tiêu Tiểu Diệp cười rộ lên, " Nghe nói cậu đón Tiểu Màn Thầu về đây rồi sao?"
" Ừ."
" Tối đưa thằng bé đi chơi đi, rất lâu rồi tôi chưa được gặp nó."
" Được, nó cũng rất muốn gặp mẹ nuôi."
Kiều Vận bị coi là không khí, ánh mắt đầy ngơ ngác, " Các cô đang nói tới ai vậy? Tiểu Màn Thầu?"
Cung Ân Thần nhìn anh ta, lắc đầu, " Kiều Vận, anh làm việc quá sức rồi nên mới bị đãng đấy."
Tiêu Tiểu Diệp cũng ánh mắt đồng tình, " Kiều Vận, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Kiều Vận đứng sững đó, nhìn bóng dáng hai người kia rời đi, một lúc sau một giật mình, nghiến răng, " Các người mới là đồ bị đãng. Tức chết ta."
Anh ta đang định đuổi theo thì điện thoại rung lên, nhìn tới tên người gọi, đáy mắt Kiều Vận tối lại, nhìn xung quanh rồi tìm nơi cuối hành lang, cẩn thận nghe máy: " Vâng." Bộ dạng rất cẩn thận, cung kính. Cuộc nói chuyện đó chỉ diễn ra trong vòng một phút nhưng lại kéo sắc mặt của Kiều Vận tái nhợt đi. " Tôi biết rồi. Tôi sẽ tự mình kiểm tra." Kiều Vận tắt máy, cất điện thoại vào túi áo, thở dài một cái. Sau đó bước ra khỏi hành lang, khuôn mặt tươi tỉnh trở lại.
Anh ta đi xuống tầng một, có một người đàn ông mặc đồ đen đã chờ sẵn ở đó. Bộ dạng rất bình tĩnh, anh ta đi tới.
" Anh trai, có chuyện gì mà phải tới đây?" Kiều Vận dừng chân trước mặt người đó, giọng điệu bình thản.
" Hai bệnh nhân chuyển tới đây bây giờ đang ở tầng nào?" Người đàn ông kia dương đôi mắt lạnh nhìn Kiều Vận, giọng nói vô cảm.
" Tầng 7, đó là tầng đặc biệt." Kiều Vận trả lời.
" Ồ, vậy thì chú ý tới người con gái."
" Vâng."
Người đàn ông đó nhận được câu trả lời, từ từ rời đi.
" Lãnh Phong, bao giờ anh về nhà? Ba mẹ chờ anh lâu rồi." Kiều Vận như muốn giữ chặt lấy bước chân anh ta, thốt lên.
Người đàn ông đó vẫn không lay chuyển, mạnh mẽ đi khuất khỏi tầm mắt của Kiều Vận. Kiều Vận nhìn theo bóng dáng của anh ta, tay nắm chặt lại.
" Bác sĩ Kiều, bệnh nhân ở phòng 801 đã bất ngờ bị co giật." Một y tá chợt gọi anh, giọng điệu gấp gáp.
Kiều Vận cất mọi căng thẳng trên nét mặt, chạy vội vào thang máy.
Lãnh Phong đi tới chiếc xe đen tuyền sang trọng đỗ ở phía ngoài, mở cửa xe, bước vào.
" Vu tiểu thư đang ở tầng 7." Anh quay người lại nói với người đàn ông phía sau.
Thẩm Hạ Thiên tay vẫn đung đưa điếu thuốc lá, gật đầu, " Chắc chắn bây giờ bọn cảnh sát đang canh gác rất nghiêm ngặt, rất khó để đưa cô ta ra ngoài."
" Tôi nghĩ chắc phải đợi khi vụ án kia tạm lắng xuống, chúng ta mới hành động được." Lãnh Phong suy nghĩ rồi nói.
Thẩm Hạ Thiên thấy điếu thuốc trên tay đã cháy hết, hạ cửa kính xe xuống, vứt xuống đường. Hành động này rất bừa bãi.
" Cho xe đi đi." Anh nói với Lãnh Phong.
Lãnh Phong đang định khởi động xe thì ngoài cửa đã vang lên tiếng đập. Thẩm Hạ Thiên thông qua cửa kính có thể nhìn thấy rõ, bên ngoài là một cô gái trẻ với bộ đồng phục trên người. Anh không nhìn rõ lắm, vì màu tối của cửa gương, hạ kính xe xuống, ánh mắt vô cảm không thèm nhìn tới mặt của cô gái.
" Anh kia, anh có biết việc vứt thuốc lá một cách bừa bãi xuống đường như thế kia có thể gây ra rất nhiều chuyện không?" Người con gái kia bắt lấy khoảnh khắc cửa kính hạ xuống, miệng bắt đầu nói.
Thẩm Hạ Thiên vẫn duy trì bộ mặt lạnh lùng.
" Anh xuống khỏi xe nhặt lại đầu lọc thuốc lá nhanh." Cô gái kia dường như rất tức giận với thái độ của anh.
Anh nhìn thoáng qua cô ta, lúc này mới nói chuyện, " Cô gái, nãy giờ cô nói tôi nhiều như thế sao không nhặt đầu lọc đi. Cô nhặt xong rồi chửi tôi vẫn còn có lí đấy. Chứ vứt đó rồi chửi tôi thì cũng chẳng khác gì kẻ ý thức kém như tôi."
Lãnh Phong nghe xong cũng phải nín cười, cậu chủ chưa bao giờ biết tốt xấu của anh rất có khả năng chặt chém.
" Anh...anh...anh..." Cô gái kia ánh mắt ánh lên lửa giận, " Sao đã ý thức kém lại còn không biết phải trái thế hả? Anh xuống đây!"
Thẩm Hạ Thiên bắt đầu thấy phiền rồi đấy, tay định nhấn nút nâng kính lên thì đột nhiên ánh mắt đã dừng lại nơi tai của cô gái kia, ở dái tai có một chiếc nốt ruồi, anh nhìn tới ngây dại, chiếc nốt ruồi này đã ám ảnh anh quá lâu rồi. Anh nhìn cô gái kia, " Tránh xa."
" Anh sao lại thế cơ chứ?" Cô gái kia tức giận.
" Mẹ nó, cô không tránh ra thì ông đây mở cửa xe kiểu gì?" Giọng điệu đầy bực bội.
Cô nữ sinh kia mặt chợt đỏ lên, ngượng ngùng tránh ra. Thẩm Hạ Thiên mở cửa, chân dài bước ra khỏi xe, nhặt đầu lọc thuốc lá, dụi hết tàn xuống đường rồi vứt vào thùng rác công cộng. Làm xong, đi tới trước mặt người con gái kia, vóc dáng anh cao lớn, đứng trước mặt cô ta, có cảm giác rất mạnh mẽ.
" Cô tên gì?" Anh mặt không biến sắc hỏi.
" Cung Nhị Thần." Cô ta nói.
Đáy mắt Thẩm Hạ Thiên đột nhiên chuyển tối, lúc này anh mới chú ý kĩ tới dung mạo của cô ta, khuôn mặt này với khuôn mặt của cô, bảy đến tám phần giống nhau. Anh nhếch mép, " Ồ."
Cung Nhị Thần nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt màu xanh sâu như đại dương với ánh cười đầy hứng thú, khoé môi hơi cong lên, nét lai giữa phương đông và phương tây hài hoà trên khuôn mặt, người này rất đẹp mắt.
" Có hứng thú đi cùng với tôi không?" Thẩm Hạ Thiên giọng đầy mời gọi.
" Không." Cung Nhị Thần trả lời rất to, đầy quyết liệt.
" Năm nay mấy tuổi rồi?" Anh lại hỏi.
" 17."
" Vẫn còn quá nhỏ." Anh nói một cách thầm thì.
Thẩm Hạ Thiên lướt qua cô ta, mở cửa xe đi vào. Lãnh Phong ngay lập tức cho xe chạy.
" Lãnh Phong, hình như có người rất lắm chiêu trò." Thẩm Hạ Thiên chống tay lên cằm, giọng điệu đầy giễu cợt.
" Ý ngài là?" Lãnh Phong có chút không hiểu.
" Hừm, dùng một cái con búp bê vải để bắt chước búp bê kim cương của tôi sao? Tôi xem người nào mà lại ngu xuẩn như thế."
" Lãnh Phong, tí nữa cho người tìm tất cả mọi thông tin về cái cô gái vừa mới rõ cửa kính xe cho tôi."
" Vâng." Lãnh Phong gật đầu.
Cung Nhị Thần nhìn theo cái dáng đen của chiếc xe hơi sang trọng vừa mới lướt qua người mình. Vẻ đơn thuần trên khuôn mặt bị hạ gỡ xuống, nụ cười trên môi hơi cong lên, cô ta lấy điện thoại gọi tới cho một người, " Chị, em đã gặp được anh ta rồi."
————-
Cung Ân Thần ngày này ngoài ca phẫu thuật vừa rồi thì không có thêm một ca nào nữa. Cô chỉ cần đi khám lại cho các bệnh nhân cũ rồi về khu phòng nghỉ, nhìn đồng hồ, 12 giờ rưỡi trưa. Cô thở dài.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
[ Đang làm gì đấy? ] Tin nhắn từ Cung Tử Dương.
Cô nhanh chóng trả lời lại. [ Chuẩn bị đi ăn trưa. ]
[ Nghe nói chỗ bệnh viện của em vừa tiếp nhận hai bệnh nhân một nam một nữ vào cấp cứu, là nạn nhân của vụ đấu súng ở Kim phường.]
[ Ừ. Chuyện gì sao?]
[ Tránh xa hai người đó ra đi. Còn nữa, đặc biệt, em đừng dính líu đến cái người con gái. Cô ta là sát thủ của Hắc Đế đấy, là thành viên giỏi nhất của khoá đào tạo mới đây.]
Cô bất ngờ, [ Nhưng sao cô ta lại bị thương nặng tới như vậy? ]
[ Bị một sát thủ khác giết. Cô ta tên là Vu Thần, mật danh là A, là sát thủ thuộc quyền của Thẩm Hạ Thiên. Vụ ở Kim phường lần này cũng một phần do hắn gây ra. Tuy nhiên không dự tính trước là có một sát thủ cấp cao khác cũng được cử tới. Cho nên nếu em không muốn dính tới hắn thì tránh xa khỏi cô ta ra.]
Cung Ân Thần thấy một tầng mệt mỏi, lại là chuyện của hắn.
[ Cung Tử Dương, em ổn.] Cô trả lời tin nhắn của anh.
[ Anh biết, nhưng cuộc chiến thế giới ngầm đang dần chuyển sang Trung Quốc. Hắn chắc chắn cũng sắp tới đó rồi. Em cẩn thận.]
[ Ừ.]
Cung Ân Thần tắt điện thoại, đầu cô lại bắt đầu nhức lên. Phòng nghỉ đột nhiên được mở ra, Tiêu Tiểu Diệp cầm hai khay cơm đi vào.
" Cung đại, người ta mang cơm phục vụ tận miệng cho ngài đây rồi này." Tiêu Tiểu Diệp đặt hai khay cơm xuống bàn rồi nói.
Cung Ân Thần bật cười, " Tiêu mỹ nhân quả nhiên thực tốt."
Tiêu Tiểu Diệp đá xéo cô một cái, rồi mang đũa và thìa cho cô. Cung Ân Thần cảm ơn, lấy khay cơm tới chỗ mình, ăn một cách ngon lành.
" Tiêu Tiểu Diệp, sắp tới bệnh viện tuyển thực tập sinh, không biết cậu có phải đi đánh giá nữa không?" Cung Ân Thần nói.
Tiêu Tiểu Diệp bộ dạng chán ghét, " Hời, tôi ghét nhất là phải đi mấy cái vụ đó. Tôi chẳng qua chỉ là có chút tiếng trong giới bác sĩ, hơi sức nào mà đánh giá được mấy người đó."
" Thôi đi bà cô, tiếng của cô đã truyền tới cả giới học thuật rồi đó." Cung Ân Thần bĩu môi.
Tiêu Tiểu Diệp phẫy tay, " Thôi thôi. Năm nào cũng vậy, bác sĩ thực tập ai mà chẳng giỏi, chỉ có điều đạo đức nghề nghiệp hơi kém chút thôi."
Cung Ân Thần gật đầu.
" Nhưng mà, Tiểu Thần à, cậu vẫn chưa li hôn với Dung Dĩ sao?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.
Cung Ân Thần chợt ngưng trệ, " Chưa. Giấy tờ đã gửi tới toà án ở Toronto rồi. Chắc khoảng tháng nữa mới xử lí tới."
" Tiểu Thần tội nghiệp." Tiêu Tiểu Diệp ánh mắt thương cảm.
" Haha, Diệp Cẩu, cậu chẳng mấy chốc cũng phải cưới chồng thôi. Cưới Bạch đại thiếu gia của Bạch gia nức tiếng, lúc ấy, người tội nghiệp mới là cậu." Cung Ân Thần như nhớ ra gì, bật cười.
Tiêu Tiểu Diệp thần sắc tối đi, " Bà đây ngay cả mặt của vị hôn phu cũng chưa từng thấy. Không biết cái tên đó béo lùn ra sao luôn."
Bạch-béo-lùn: Hắt xì.... Thằng quái nào chửi gia.!!!
Cung Ân Thần thấy thương cảm cho Bạch Niên Vũ, một thân soái khí thế mà vào mắt của vợ tương lai lại thành béo lùn.
" Nhưng mà, Tiểu Thần, tôi không muốn kết hôn, tôi muốn lấy cậu cơ!"
" Cút đi."
" Dỗi."
Cửa phòng nghỉ lại lần nữa được mở ra, Kiều Vận một bộ dạng rất là hoảng hốt chạy vào, chỉ về phía Cung Ân Thần, " Cô...tôi vừa gặp một người...giống cô...như đúc."
Cung Ân Thần khó hiểu, " Một người giống tôi ư?"
Tiêu Tiểu Diệp cũng cảm thấy kì lạ.
" Thật sự, phòng cấp cứu vừa nhận một nữ sinh bị ngã trầy cả người, tôi vừa nhìn thấy cô ta đã thấy lạ lạ, nhìn gần, đậu má, tôi tưởng cô cơ!" Kiều Vận hãi hùng kể lại.
" Có người giống thế thật sao?" Cung Ân Thần cảm thấy tò mò.
" Giống mặt chưa nói, mà cái tên cũng hơi giống. Cung Nhị Thần."
Cung Ân Thần cảm thấy tay mình đột nhiên như bị ai nhéo, " Tôi thật muốn xem ai mà giống tôi tới vậy!"
Kiều Vận lôi kéo Cung Ân Thần đi tới phòng cấp cứu. Lúc này cô mới nương theo ngón tay của Kiều Vận nhìn về nữ sinh đang được băng bó cẩn thận ngồi ở trên giường bệnh.
Khuôn mặt với đôi mắt to tròn, chiếc mũi thanh tú, khuôn môi đầy đặn, vẻ ngoài trong trẻo xinh xắn. Tiêu Tiểu Diệp đi theo, nhìn thấy cô gái kia, vẻ mặt cũng tràn đầy sự nghi hoặc, " Tiểu Thần, lúc tôi tới nhập học ở Harvard, ấn tượng đầu tiên về cậu chính là cái dáng vẻ đó."
Cung Ân Thần sững người, đi tới chỗ Cung Nhị Thần.
" Em gái, chúng ta quen nhau chứ?"
Cung Nhị Thần ngồi trên giường, ánh mắt cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy một người con gái có nét giống mình y hệt, " Chị, sao giống em...tới thế?"
———-
Tuệ Anh: em gái nham hiểm đã lên sóng, đậu moẹ, chờ xem em gái này rốt cuộc là người như nào nhé!
" Cô đứng thất thần 5 phút, tôi không nhéo cô thì người ta lại tưởng cô lên cơn động kinh đấy." Kiều Vận thở phào một cái, độc miệng.
" Tiểu Thần." Phía sau lưng truyền đến tiếng kêu, cô quay đầu lại, Tiêu Tiểu Diệp đang đứng ở cửa phòng cấp cứu, vẫy tay với cô.
Cô đi tới, " Diệp Cẩu, có chuyện gì?"
Tiêu Tiểu Diệp cười rộ lên, " Nghe nói cậu đón Tiểu Màn Thầu về đây rồi sao?"
" Ừ."
" Tối đưa thằng bé đi chơi đi, rất lâu rồi tôi chưa được gặp nó."
" Được, nó cũng rất muốn gặp mẹ nuôi."
Kiều Vận bị coi là không khí, ánh mắt đầy ngơ ngác, " Các cô đang nói tới ai vậy? Tiểu Màn Thầu?"
Cung Ân Thần nhìn anh ta, lắc đầu, " Kiều Vận, anh làm việc quá sức rồi nên mới bị đãng đấy."
Tiêu Tiểu Diệp cũng ánh mắt đồng tình, " Kiều Vận, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Kiều Vận đứng sững đó, nhìn bóng dáng hai người kia rời đi, một lúc sau một giật mình, nghiến răng, " Các người mới là đồ bị đãng. Tức chết ta."
Anh ta đang định đuổi theo thì điện thoại rung lên, nhìn tới tên người gọi, đáy mắt Kiều Vận tối lại, nhìn xung quanh rồi tìm nơi cuối hành lang, cẩn thận nghe máy: " Vâng." Bộ dạng rất cẩn thận, cung kính. Cuộc nói chuyện đó chỉ diễn ra trong vòng một phút nhưng lại kéo sắc mặt của Kiều Vận tái nhợt đi. " Tôi biết rồi. Tôi sẽ tự mình kiểm tra." Kiều Vận tắt máy, cất điện thoại vào túi áo, thở dài một cái. Sau đó bước ra khỏi hành lang, khuôn mặt tươi tỉnh trở lại.
Anh ta đi xuống tầng một, có một người đàn ông mặc đồ đen đã chờ sẵn ở đó. Bộ dạng rất bình tĩnh, anh ta đi tới.
" Anh trai, có chuyện gì mà phải tới đây?" Kiều Vận dừng chân trước mặt người đó, giọng điệu bình thản.
" Hai bệnh nhân chuyển tới đây bây giờ đang ở tầng nào?" Người đàn ông kia dương đôi mắt lạnh nhìn Kiều Vận, giọng nói vô cảm.
" Tầng 7, đó là tầng đặc biệt." Kiều Vận trả lời.
" Ồ, vậy thì chú ý tới người con gái."
" Vâng."
Người đàn ông đó nhận được câu trả lời, từ từ rời đi.
" Lãnh Phong, bao giờ anh về nhà? Ba mẹ chờ anh lâu rồi." Kiều Vận như muốn giữ chặt lấy bước chân anh ta, thốt lên.
Người đàn ông đó vẫn không lay chuyển, mạnh mẽ đi khuất khỏi tầm mắt của Kiều Vận. Kiều Vận nhìn theo bóng dáng của anh ta, tay nắm chặt lại.
" Bác sĩ Kiều, bệnh nhân ở phòng 801 đã bất ngờ bị co giật." Một y tá chợt gọi anh, giọng điệu gấp gáp.
Kiều Vận cất mọi căng thẳng trên nét mặt, chạy vội vào thang máy.
Lãnh Phong đi tới chiếc xe đen tuyền sang trọng đỗ ở phía ngoài, mở cửa xe, bước vào.
" Vu tiểu thư đang ở tầng 7." Anh quay người lại nói với người đàn ông phía sau.
Thẩm Hạ Thiên tay vẫn đung đưa điếu thuốc lá, gật đầu, " Chắc chắn bây giờ bọn cảnh sát đang canh gác rất nghiêm ngặt, rất khó để đưa cô ta ra ngoài."
" Tôi nghĩ chắc phải đợi khi vụ án kia tạm lắng xuống, chúng ta mới hành động được." Lãnh Phong suy nghĩ rồi nói.
Thẩm Hạ Thiên thấy điếu thuốc trên tay đã cháy hết, hạ cửa kính xe xuống, vứt xuống đường. Hành động này rất bừa bãi.
" Cho xe đi đi." Anh nói với Lãnh Phong.
Lãnh Phong đang định khởi động xe thì ngoài cửa đã vang lên tiếng đập. Thẩm Hạ Thiên thông qua cửa kính có thể nhìn thấy rõ, bên ngoài là một cô gái trẻ với bộ đồng phục trên người. Anh không nhìn rõ lắm, vì màu tối của cửa gương, hạ kính xe xuống, ánh mắt vô cảm không thèm nhìn tới mặt của cô gái.
" Anh kia, anh có biết việc vứt thuốc lá một cách bừa bãi xuống đường như thế kia có thể gây ra rất nhiều chuyện không?" Người con gái kia bắt lấy khoảnh khắc cửa kính hạ xuống, miệng bắt đầu nói.
Thẩm Hạ Thiên vẫn duy trì bộ mặt lạnh lùng.
" Anh xuống khỏi xe nhặt lại đầu lọc thuốc lá nhanh." Cô gái kia dường như rất tức giận với thái độ của anh.
Anh nhìn thoáng qua cô ta, lúc này mới nói chuyện, " Cô gái, nãy giờ cô nói tôi nhiều như thế sao không nhặt đầu lọc đi. Cô nhặt xong rồi chửi tôi vẫn còn có lí đấy. Chứ vứt đó rồi chửi tôi thì cũng chẳng khác gì kẻ ý thức kém như tôi."
Lãnh Phong nghe xong cũng phải nín cười, cậu chủ chưa bao giờ biết tốt xấu của anh rất có khả năng chặt chém.
" Anh...anh...anh..." Cô gái kia ánh mắt ánh lên lửa giận, " Sao đã ý thức kém lại còn không biết phải trái thế hả? Anh xuống đây!"
Thẩm Hạ Thiên bắt đầu thấy phiền rồi đấy, tay định nhấn nút nâng kính lên thì đột nhiên ánh mắt đã dừng lại nơi tai của cô gái kia, ở dái tai có một chiếc nốt ruồi, anh nhìn tới ngây dại, chiếc nốt ruồi này đã ám ảnh anh quá lâu rồi. Anh nhìn cô gái kia, " Tránh xa."
" Anh sao lại thế cơ chứ?" Cô gái kia tức giận.
" Mẹ nó, cô không tránh ra thì ông đây mở cửa xe kiểu gì?" Giọng điệu đầy bực bội.
Cô nữ sinh kia mặt chợt đỏ lên, ngượng ngùng tránh ra. Thẩm Hạ Thiên mở cửa, chân dài bước ra khỏi xe, nhặt đầu lọc thuốc lá, dụi hết tàn xuống đường rồi vứt vào thùng rác công cộng. Làm xong, đi tới trước mặt người con gái kia, vóc dáng anh cao lớn, đứng trước mặt cô ta, có cảm giác rất mạnh mẽ.
" Cô tên gì?" Anh mặt không biến sắc hỏi.
" Cung Nhị Thần." Cô ta nói.
Đáy mắt Thẩm Hạ Thiên đột nhiên chuyển tối, lúc này anh mới chú ý kĩ tới dung mạo của cô ta, khuôn mặt này với khuôn mặt của cô, bảy đến tám phần giống nhau. Anh nhếch mép, " Ồ."
Cung Nhị Thần nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt màu xanh sâu như đại dương với ánh cười đầy hứng thú, khoé môi hơi cong lên, nét lai giữa phương đông và phương tây hài hoà trên khuôn mặt, người này rất đẹp mắt.
" Có hứng thú đi cùng với tôi không?" Thẩm Hạ Thiên giọng đầy mời gọi.
" Không." Cung Nhị Thần trả lời rất to, đầy quyết liệt.
" Năm nay mấy tuổi rồi?" Anh lại hỏi.
" 17."
" Vẫn còn quá nhỏ." Anh nói một cách thầm thì.
Thẩm Hạ Thiên lướt qua cô ta, mở cửa xe đi vào. Lãnh Phong ngay lập tức cho xe chạy.
" Lãnh Phong, hình như có người rất lắm chiêu trò." Thẩm Hạ Thiên chống tay lên cằm, giọng điệu đầy giễu cợt.
" Ý ngài là?" Lãnh Phong có chút không hiểu.
" Hừm, dùng một cái con búp bê vải để bắt chước búp bê kim cương của tôi sao? Tôi xem người nào mà lại ngu xuẩn như thế."
" Lãnh Phong, tí nữa cho người tìm tất cả mọi thông tin về cái cô gái vừa mới rõ cửa kính xe cho tôi."
" Vâng." Lãnh Phong gật đầu.
Cung Nhị Thần nhìn theo cái dáng đen của chiếc xe hơi sang trọng vừa mới lướt qua người mình. Vẻ đơn thuần trên khuôn mặt bị hạ gỡ xuống, nụ cười trên môi hơi cong lên, cô ta lấy điện thoại gọi tới cho một người, " Chị, em đã gặp được anh ta rồi."
————-
Cung Ân Thần ngày này ngoài ca phẫu thuật vừa rồi thì không có thêm một ca nào nữa. Cô chỉ cần đi khám lại cho các bệnh nhân cũ rồi về khu phòng nghỉ, nhìn đồng hồ, 12 giờ rưỡi trưa. Cô thở dài.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
[ Đang làm gì đấy? ] Tin nhắn từ Cung Tử Dương.
Cô nhanh chóng trả lời lại. [ Chuẩn bị đi ăn trưa. ]
[ Nghe nói chỗ bệnh viện của em vừa tiếp nhận hai bệnh nhân một nam một nữ vào cấp cứu, là nạn nhân của vụ đấu súng ở Kim phường.]
[ Ừ. Chuyện gì sao?]
[ Tránh xa hai người đó ra đi. Còn nữa, đặc biệt, em đừng dính líu đến cái người con gái. Cô ta là sát thủ của Hắc Đế đấy, là thành viên giỏi nhất của khoá đào tạo mới đây.]
Cô bất ngờ, [ Nhưng sao cô ta lại bị thương nặng tới như vậy? ]
[ Bị một sát thủ khác giết. Cô ta tên là Vu Thần, mật danh là A, là sát thủ thuộc quyền của Thẩm Hạ Thiên. Vụ ở Kim phường lần này cũng một phần do hắn gây ra. Tuy nhiên không dự tính trước là có một sát thủ cấp cao khác cũng được cử tới. Cho nên nếu em không muốn dính tới hắn thì tránh xa khỏi cô ta ra.]
Cung Ân Thần thấy một tầng mệt mỏi, lại là chuyện của hắn.
[ Cung Tử Dương, em ổn.] Cô trả lời tin nhắn của anh.
[ Anh biết, nhưng cuộc chiến thế giới ngầm đang dần chuyển sang Trung Quốc. Hắn chắc chắn cũng sắp tới đó rồi. Em cẩn thận.]
[ Ừ.]
Cung Ân Thần tắt điện thoại, đầu cô lại bắt đầu nhức lên. Phòng nghỉ đột nhiên được mở ra, Tiêu Tiểu Diệp cầm hai khay cơm đi vào.
" Cung đại, người ta mang cơm phục vụ tận miệng cho ngài đây rồi này." Tiêu Tiểu Diệp đặt hai khay cơm xuống bàn rồi nói.
Cung Ân Thần bật cười, " Tiêu mỹ nhân quả nhiên thực tốt."
Tiêu Tiểu Diệp đá xéo cô một cái, rồi mang đũa và thìa cho cô. Cung Ân Thần cảm ơn, lấy khay cơm tới chỗ mình, ăn một cách ngon lành.
" Tiêu Tiểu Diệp, sắp tới bệnh viện tuyển thực tập sinh, không biết cậu có phải đi đánh giá nữa không?" Cung Ân Thần nói.
Tiêu Tiểu Diệp bộ dạng chán ghét, " Hời, tôi ghét nhất là phải đi mấy cái vụ đó. Tôi chẳng qua chỉ là có chút tiếng trong giới bác sĩ, hơi sức nào mà đánh giá được mấy người đó."
" Thôi đi bà cô, tiếng của cô đã truyền tới cả giới học thuật rồi đó." Cung Ân Thần bĩu môi.
Tiêu Tiểu Diệp phẫy tay, " Thôi thôi. Năm nào cũng vậy, bác sĩ thực tập ai mà chẳng giỏi, chỉ có điều đạo đức nghề nghiệp hơi kém chút thôi."
Cung Ân Thần gật đầu.
" Nhưng mà, Tiểu Thần à, cậu vẫn chưa li hôn với Dung Dĩ sao?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.
Cung Ân Thần chợt ngưng trệ, " Chưa. Giấy tờ đã gửi tới toà án ở Toronto rồi. Chắc khoảng tháng nữa mới xử lí tới."
" Tiểu Thần tội nghiệp." Tiêu Tiểu Diệp ánh mắt thương cảm.
" Haha, Diệp Cẩu, cậu chẳng mấy chốc cũng phải cưới chồng thôi. Cưới Bạch đại thiếu gia của Bạch gia nức tiếng, lúc ấy, người tội nghiệp mới là cậu." Cung Ân Thần như nhớ ra gì, bật cười.
Tiêu Tiểu Diệp thần sắc tối đi, " Bà đây ngay cả mặt của vị hôn phu cũng chưa từng thấy. Không biết cái tên đó béo lùn ra sao luôn."
Bạch-béo-lùn: Hắt xì.... Thằng quái nào chửi gia.!!!
Cung Ân Thần thấy thương cảm cho Bạch Niên Vũ, một thân soái khí thế mà vào mắt của vợ tương lai lại thành béo lùn.
" Nhưng mà, Tiểu Thần, tôi không muốn kết hôn, tôi muốn lấy cậu cơ!"
" Cút đi."
" Dỗi."
Cửa phòng nghỉ lại lần nữa được mở ra, Kiều Vận một bộ dạng rất là hoảng hốt chạy vào, chỉ về phía Cung Ân Thần, " Cô...tôi vừa gặp một người...giống cô...như đúc."
Cung Ân Thần khó hiểu, " Một người giống tôi ư?"
Tiêu Tiểu Diệp cũng cảm thấy kì lạ.
" Thật sự, phòng cấp cứu vừa nhận một nữ sinh bị ngã trầy cả người, tôi vừa nhìn thấy cô ta đã thấy lạ lạ, nhìn gần, đậu má, tôi tưởng cô cơ!" Kiều Vận hãi hùng kể lại.
" Có người giống thế thật sao?" Cung Ân Thần cảm thấy tò mò.
" Giống mặt chưa nói, mà cái tên cũng hơi giống. Cung Nhị Thần."
Cung Ân Thần cảm thấy tay mình đột nhiên như bị ai nhéo, " Tôi thật muốn xem ai mà giống tôi tới vậy!"
Kiều Vận lôi kéo Cung Ân Thần đi tới phòng cấp cứu. Lúc này cô mới nương theo ngón tay của Kiều Vận nhìn về nữ sinh đang được băng bó cẩn thận ngồi ở trên giường bệnh.
Khuôn mặt với đôi mắt to tròn, chiếc mũi thanh tú, khuôn môi đầy đặn, vẻ ngoài trong trẻo xinh xắn. Tiêu Tiểu Diệp đi theo, nhìn thấy cô gái kia, vẻ mặt cũng tràn đầy sự nghi hoặc, " Tiểu Thần, lúc tôi tới nhập học ở Harvard, ấn tượng đầu tiên về cậu chính là cái dáng vẻ đó."
Cung Ân Thần sững người, đi tới chỗ Cung Nhị Thần.
" Em gái, chúng ta quen nhau chứ?"
Cung Nhị Thần ngồi trên giường, ánh mắt cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy một người con gái có nét giống mình y hệt, " Chị, sao giống em...tới thế?"
———-
Tuệ Anh: em gái nham hiểm đã lên sóng, đậu moẹ, chờ xem em gái này rốt cuộc là người như nào nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook