Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!
-
Chương 22: Đằng sau tấm mặt nạ
Chiếc trực thăng một lần nữa lên cao ẩn trong màn mây, ở phía dưới đất, một người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ đang lấy tay che nắng nhìn theo. Khoé môi cô ta kéo lên một đường cong hoàn mĩ, " Anh trai và em gái, một câu chuyện tình hoàn mỹ." Đôi guốc cao kiêu ngạo bước đi, cô ta đi tới một chiếc xe cao cấp, mở cửa, bên trong đã có người.
" Tôi đã nói như những gì cô nói với tôi rồi. Làm ơn, hãy cứu lấy gia tộc chúng tôi." Người con gái trong đó vừa nhìn thấy cô đã giọng điệu van xin.
Đôi mắt hạnh đầy chán ghét, cô cau mày, " Cung Thái An, ngoan ngoãn một chút có khi lại được quà đấy."
Cung Thái An nhìn người phụ nữ trước mắt mình, cô ta toát lên từ cơ thể, thần thái của mình một thứ gì đó rất cao sang, một cái nhíu mày cũng khiến cô cảm thấy bí ẩn. Người phụ nữ này và Thẩm Hạ Thiên giống nhau, đều là những người sống cùng một thế giới sai khiến kẻ khác.
" Cung Thái An, cô có biết tại sao, cô và Cung Ngọc Thần đều không toát lên sức hút giống như Cung Ân Thần không?" Thera nhìn người con gái đã khép nép ngồi bên cạnh mình. Giờ thì cô đã hiểu vì sao mấy gã kia đều không thoát khỏi ma lực của cô nhóc thỏ trắng kia.
Cung Thái An im lặng nhưng ánh mắt đã thay lời nói.
" Vì các người bụng dạ nghĩ gì, đôi mắt đã tâm cơ như thế. Và điều đó khiến đàn ông mất đi khả năng muốn chinh phục. Cung Ân Thần mặc dù nhìn vào mắt cũng biết cô ta nghĩ gì nhưng khác với các cô, những thứ ta đọc được từ mắt của cô ta chỉ là những gì cô ta muốn cho ta thấy còn nội tâm của cô ta, mò kim ba bể vẫn không tìm ra."
Cung Thái An nhìn cô ta, " Cung Ân Thần giống cô sao?"
Thera bật cười, ngón tay sơn đỏ chạm lên má của Cung Thái An, " Không đâu. Đôi mắt tôi chỉ có duy nhất một người hiểu, ngoài người đó ra, những kẻ khác chỉ thấy trong mắt tôi sự khinh miệt và ý cười."
Cung Thái An thoáng thất kinh, người con gái trước mắt này khiến cô liên tưởng tới.... Một con rắn độc.
Chiếc xe dần lăn bánh, bàn tay của Cung Thái An nắm chặt vào nhau, văn vo, mồ hôi chảy đẫm. Cô ta đang căng thẳng, lo lắng, sợ hãi. Trái lại với cô, Thera lại bình tĩnh tới lạ.
Người lái xe chở Cung Thái An dừng lại trước cửa Cung gia. Thera chỉ tay về phía cửa sổ, " Đến nơi rồi."
Cung Thái An gật đầu, đang định hỏi thì nụ cười trên môi của Thera đã khiến cô im bặt.
" Yên tâm, mọi chuyện của Cung thị cứ để tôi lo." Thera nói.
Cung Thái An mở cửa xe, bước ra, đóng cửa lại, chiếc xe sang trọng ấy lướt qua trước mặt cô như cơn gió. Cô ta bất thoáng rùng mình, cô đã gặp gỡ kẻ nguy hiểm nào đây.
Thera ngồi trong xe, đôi mắt hạnh đã chuyển sang màu u tối.
" Chủ nhân, Mr.Justin đã đợi sẵn ở nhà." Tài xế nói với cô.
Thera gật đầu. Tay cô chống cằm nhìn ngắm phong cảnh phía ngoài, từng hàng cây mọc dài uốn theo từng lối đi, mặt hồ yên ả, thỉnh thoảng có mấy con chim bồ câu sà xuống, ló ngó bên bờ hồ. Thật là yên bình, ước gì thế giới của cô cũng như vậy.
Một lúc lâu sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng, cô bước xuống, trước cửa biệt thự, một người đàn ông cao lớn với mái tóc màu nâu đã ngồi sẵn ở chiếc ghế mây thưởng trà ở vườn trước, áo phông xám tuỳ tiện, chiếc quần jean ôm lấy đôi chân dài và một đôi giày thể thao thoải mái. Bộ dáng này chính là bộ dáng của mấy cậu sinh viên đại học. Tuy nhiên, Thera lại không nghĩ thế. Anh chàng Justin này cũng là một con sói xám nguy hiểm. Quần jean, áo phông không có nghĩa cậu ta trẻ trung như độ tuổi của mình. Anh chàng hai tư tuổi này đã một tay hạ bệ chiếc ghế chủ tịch tập đoàn của ba mình, đuổi cùng giết tận kẻ ám sát tranh ngôi thừa kế trong gia tộc Markin của mình.
Vừa thấy cô bước ra khỏi xe, cậu trai trẻ đó đã giơ tay lên, điệu bộ lười biếng, " Chào."
Thera mỉm cười.
" Nói tôi nghe, tôi được gì nếu bắt tay với cô." Anh ta ngồi trên ghế mây trắng, tay vẫn nhâm nhi tách trà, bộ dạng như một chủ nhân thực sự.
Thera ngồi đối diện với anh ta, " Chúng ta đều biết ta được gì mà."
Justin nheo đôi mắt ánh xanh của mình, cười một cách vô tâm, " Tôi dạo này đang bắt tay với một vị trong thế giới ngầm, lợi ích nhiều quá, tạm thời chưa nghĩ ra tôi được gì khi bắt tay cô."
Thera biết, thế giới ngầm đã nổ ra một cuộc chiến tranh giành quyền lực. Đỉnh đầu hai cán cân bây giờ chính là Tứ đại gia tộc và những ông trùm của phương Tây. Hoá ra tên nhóc này đã một chân chạm vào đất chiến.
" Anh là ngồi cùng thuyền với vị hoàng tử Anh quốc kia ư?" Thera hỏi.
" William đúng là một đối tác phù hợp." Justin gật đầu.
" Ồ. Tuy nhiên, chúng ta phải gạt đi chuyện đó mà đi vào câu chuyện của chúng ta. Tôi biết mỹ nhân thì anh không thiết nhưng mảnh đất Ý thì anh sẽ không buông đúng không?"
" Quả nhiên là một trong những đứa con Tử thần của Mouray Lioen." Justin mỉm cười, ngón tay của anh ta chạm lên mặt bàn, gõ gõ theo nhịp.
" Đâu thua gì anh."
" Được thôi. Tuy nhiên, có một điều cô nghĩ sai rồi, mỹ nhân tôi vẫn cần, địa bàn tôi cũng thiết."
Thera sóng mắt đầy hiểu ý, " Anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
Justin lắc đầu, " Cô nhầm rồi, tôi chỉ là muốn xem vợ của anh trai tôi thì có gì hay."
Thera nhìn đôi con ngươi màu xanh sắc nhọn của Justin rồi cùng với đôi con ngươi của Thẩm Hạ Thiên trong tâm tưởng. Cô chợt bật lên tiếng cười, " Mouray quả nhiên đã tạo ra hai kiệt tác, cả cậu và anh trai cậu đều kinh khủng như nhau. Johasnh Lioen và Justin Markin cứ tưởng là hai kẻ ở chiến tuyến khác nhau nhưng ai ngờ lại đang chảy chung một dòng máu."
" Cho nên cuộc tranh giành quyền lực giữa tôi và anh trai của tôi chỉ mới bắt đầu thôi." Justin nhếch một mày lên, ánh mắt đầy nguy hiểm.
" Cậu tiếp cận Cung Ân Thần cũng vì lí do như vậy. Suýt nữa thì nhiều kẻ đã tin cậu yêu cô ta thật lòng."
" Không. Đến cả tôi cũng tưởng mình yêu cô ta thật lòng nhưng đường đến ngai vàng sao lại để mỹ nhân cản đường."
" Rồi ta chờ xem."
—————-
Trước vườn hoa hồng đẹp đẽ, một người đàn ông đã ân cần chăm sóc một người phụ nữ. Bà ta tựa như một đứa trẻ, liên tục cầm những bông hoa hồng vẫy vẫy.
" A." Đột nhiên bà ta kêu lên, miệng mếu máo, " Gai... gai đâm."
Người đàn ông bên cạnh nhanh chóng lấy ngón tay bị thương của bà ta bỏ vào miệng. Giọng đầy âu yếm, " Không sao cả, Tịch Tịch, không sao cả." Sau đó thổi lên vết thương cho bà.
Người phụ nữ kia vẫn nhìn ông, ánh mắt chăm chú nhưng con ngươi đục ngầu. Tay kia cũng bà bỗng dưng đặt lên má ông, " Ông là ai vậy?" Câu hỏi ấy đầy phần khó hiểu.
Người đàn ông kia chỉ có thể cười khổ, " Tôi là Mouray, chồng của bà. Chúng ta bên nhau cũng sắp ba mươi rồi." Lại mất trí nhớ.
" Vậy tôi là ai?"
" Bà là Nhan Tịch, vợ của tôi." Nói rồi Mouray chỉ vào ngón tay áp út của bà nơi có chiếc nhẫn vàng đơn giản bọc quanh ngón tay ấy.
Nhan Tịch nhìn xuống tay mình, " Tôi là vợ ông, ông là chồng tôi."
Mouray gật đầu, đúng rồi.
Tiếng xe đẩy cót két ma sát với mặt đất, người quản gia đang đẩy xe đồ ăn ra. Có bánh, có trà, đều được trưng bày rất đẹp.
" Cảm ơn." Mouray nhận tách trà từ tay người quản gia.
Nhan Tịch thì lại khác, vừa thấy bánh bà đã vội cầm lấy một cái ăn như đứa trẻ.
Mouray ánh mắt đầy bi thương nhưng giọng điệu lại hết mực dịu dàng, " Ăn từ từ, không ai dành của bà cả."
Nhan Tịch vẫn ăn một cách ngấu nghiến, chẳng mấy chốc đĩa bánh cũng dần vơi đi.
Người quản gia nhìn về phía người đàn ông đầu hai thứ tóc kia thở dài, " Ông chủ, cậu Thiên một lát nữa sẽ bay tới đây ạ."
Mouray gật đầu, " Tôi biết rồi."
Người phụ nữ kia đột nhiên ngừng ăn bánh, đôi mắt trắng đục kinh hoàng, như nghe thấy gì, hét lên, " Thiên, con của mẹ. Con đâu rồi?"
Mouray thất kinh. Bát đĩa trên bàn đều bị bà ta vứt xuống đất, tiếng sứ vỡ tan giòn. Mouray vội chạy tới ôm bà, " Tịch Tịch, Thiên đang đi học, chờ một tí, nó sắp đi học về rồi."
Nhan Tịch ngừng la hét, đôi mắt giàn dụa nước, " Thật ư?"
" Thật." Mouray đáp lại.
" Bao giờ Thiên về?" Nhan Tịch lại hỏi.
" Một tiếng nữa."
" Vậy tôi phải đi chuẩn bị cacao nóng cho Thiên, thằng bé nếu đi học về mà không thấy cacao nóng thì sẽ rất buồn." Nhan Tịch tự mình đứng thẳng dậy, chạy nhanh đi vào nhà.
Mouray đứng bất động phía sau nhìn theo bóng của bà, đôi mắt xanh dương sâu như biển khơi ấy ửng đỏ, " Là báo ứng phải không?"
Người quản gia chỉ biết im lặng. Nhìn trên sàn, mảnh sứ vỡ tung toé, có mảnh còn dính máu. Còn chiếc áo trắng của người đàn ông kia thì nơi góc tay áo cũng lấm đỏ, từ tay ông giọt xuống vài giọt máu.
" Ông chủ, tay ông bị thương." Người quản gia đau lòng, giọng khàn khàn.
Mouray lúc này mới chú ý tới vết cắt trên tay mình, " Nhẹ thôi mà."
Người đàn ông từng tung hoàng trên hai giới, gây giông tạo bão, có vết thương nào ông chưa chịu được. Năm tháng dần qua, mái tóc đen cũng dần điểm bạc, đôi mắt xanh thẳm cũng ánh lên nỗi buồn. Vết thương trong lòng ông, vẫn luôn mưng mủ. Ông bước từng bước chậm vào nhà. Đi tới nhà bếp. Thấy Nhan Tịch đang đun nóng sữa. Hình ảnh này đã bao lâu rồi ông chưa từng thấy lại, mấy chục năm, vợ ông sống trong điên loạn, những con xa cách. Ông chẳng còn gì ngoài những vết cắt trong tim.
" Mouray, nhanh lên, bảo tài xế đi đón Thiên, nó sắp đi học về rồi." Nhan Tịch cẩn thận rót sữa ra cốc rồi lại tiếp tục chuẩn bị một cốc cacao. Dáng vẻ này đến cả người hầu trong nhà cũng kinh ngạc, bà chủ vốn thần trí điên loạn, hôm nay giống như trở lại bình thường.
" Tôi biết rồi." Mouray bước ra khỏi phòng bếp, nơi khoé mắt ông chảy xuống một dòng lệ.
Trong phòng bếp tiếng của Nhan Tịch vẫn truyền ra.
" Chuẩn bị một ít bánh mì đi, Thiên thích ăn bánh mì lắm."
" Cả súp gà nữa, đó là món nó khoái khẩu."
" Đừng nấu cái gì hư đấy, thằng bé là đứa kén ăn."
Đèn chùm toả ánh sáng vàng xuống bóng hình người đàn ông trung niên. Căn phòng ấm áp như vậy nhưng chỉ khiến ông thêm đau khổ.
————
Khi Thẩm Hạ Thiên đến Ý, bầu trời đã ngả sang màu tím. Anh lên xe chuẩn bị sẵn, điện thoại vừa lúc cũng rung lên, anh nghe máy.
" Thiên, con đã đi học về chưa?" Tiếng của người phụ nữ quen thuộc như bóp nghẹt tim anh, bao lâu rồi, anh chưa nghe tiếng mẹ, nó vẫn ấm áp, thân thương như thuở nào, tuy nhiên anh biết, chẳng qua mẹ là đang không tỉnh táo, vì khi tỉnh lại, mẹ sẽ chỉ khóc với anh, trách anh sao không nghe lời mẹ, trở về đây làm gì.
" Con đang trên đường về." Anh cố bình tĩnh đáp lại mẹ.
" Mẹ đã chuẩn bị cacao và sữa nóng cho con rồi, con nhớ uống hết nhé." Vẫn vang bên tai thanh âm dịu êm của mẹ.
" Vâng ạ."
" Hôm nay mẹ nấu rất nhiều món con thích, con nhất định phải ăn bằng hết cho mẹ nhé."
" Vâng ạ."
" Thiên của mẹ thật giỏi."
Anh tắt máy, vẻ căng thẳng vẫn in hằn trong đôi mắt của anh.
Lãnh Phong nhìn anh, mạnh dạn lắm mới dám lên tiếng, " Cậu chủ, ta đã dò ra được tin tức của phu nhân. Nửa tiếng trước một chiếc trực thăng tư nhân đã đáp tới đây, theo điều tra thì đó là chiếc Tiger 08 của cô Thera."
" Ừ." Thẩm Hạ Thiên gật đầu.
" Chúng ta có nên...."
" Chưa vội, bọn họ sẽ không làm gì cô ấy đâu." Thẩm Hạ Thiên nói.
" Cứ tiếp tục theo dõi tình hình đi."
Lãnh Phong gật đầu, " À, Bạch thiếu nói với chúng ta là bên cạnh phu nhân đã có người của anh ấy."
" Là tên sát thủ mà hắn mới thu nhận sao?"
" Vâng."
" Ừ, như vậy càng tốt."
" Còn nữa, tiếp tục bám theo dấu của Thera xem cô ta tiếp tục làm gì."
" Vâng."
Ánh mặt trời leo lắt cuối ngày từ từ biến mất. Trả lại đất trời cho bóng đêm. Nước Ý cũng dần khoác lên mình tấm áo hoa lệ, những chiếc mặt nạ dần được kéo xuống. Giờ phút con người dối trá đã bắt đầu.
" Tôi đã nói như những gì cô nói với tôi rồi. Làm ơn, hãy cứu lấy gia tộc chúng tôi." Người con gái trong đó vừa nhìn thấy cô đã giọng điệu van xin.
Đôi mắt hạnh đầy chán ghét, cô cau mày, " Cung Thái An, ngoan ngoãn một chút có khi lại được quà đấy."
Cung Thái An nhìn người phụ nữ trước mắt mình, cô ta toát lên từ cơ thể, thần thái của mình một thứ gì đó rất cao sang, một cái nhíu mày cũng khiến cô cảm thấy bí ẩn. Người phụ nữ này và Thẩm Hạ Thiên giống nhau, đều là những người sống cùng một thế giới sai khiến kẻ khác.
" Cung Thái An, cô có biết tại sao, cô và Cung Ngọc Thần đều không toát lên sức hút giống như Cung Ân Thần không?" Thera nhìn người con gái đã khép nép ngồi bên cạnh mình. Giờ thì cô đã hiểu vì sao mấy gã kia đều không thoát khỏi ma lực của cô nhóc thỏ trắng kia.
Cung Thái An im lặng nhưng ánh mắt đã thay lời nói.
" Vì các người bụng dạ nghĩ gì, đôi mắt đã tâm cơ như thế. Và điều đó khiến đàn ông mất đi khả năng muốn chinh phục. Cung Ân Thần mặc dù nhìn vào mắt cũng biết cô ta nghĩ gì nhưng khác với các cô, những thứ ta đọc được từ mắt của cô ta chỉ là những gì cô ta muốn cho ta thấy còn nội tâm của cô ta, mò kim ba bể vẫn không tìm ra."
Cung Thái An nhìn cô ta, " Cung Ân Thần giống cô sao?"
Thera bật cười, ngón tay sơn đỏ chạm lên má của Cung Thái An, " Không đâu. Đôi mắt tôi chỉ có duy nhất một người hiểu, ngoài người đó ra, những kẻ khác chỉ thấy trong mắt tôi sự khinh miệt và ý cười."
Cung Thái An thoáng thất kinh, người con gái trước mắt này khiến cô liên tưởng tới.... Một con rắn độc.
Chiếc xe dần lăn bánh, bàn tay của Cung Thái An nắm chặt vào nhau, văn vo, mồ hôi chảy đẫm. Cô ta đang căng thẳng, lo lắng, sợ hãi. Trái lại với cô, Thera lại bình tĩnh tới lạ.
Người lái xe chở Cung Thái An dừng lại trước cửa Cung gia. Thera chỉ tay về phía cửa sổ, " Đến nơi rồi."
Cung Thái An gật đầu, đang định hỏi thì nụ cười trên môi của Thera đã khiến cô im bặt.
" Yên tâm, mọi chuyện của Cung thị cứ để tôi lo." Thera nói.
Cung Thái An mở cửa xe, bước ra, đóng cửa lại, chiếc xe sang trọng ấy lướt qua trước mặt cô như cơn gió. Cô ta bất thoáng rùng mình, cô đã gặp gỡ kẻ nguy hiểm nào đây.
Thera ngồi trong xe, đôi mắt hạnh đã chuyển sang màu u tối.
" Chủ nhân, Mr.Justin đã đợi sẵn ở nhà." Tài xế nói với cô.
Thera gật đầu. Tay cô chống cằm nhìn ngắm phong cảnh phía ngoài, từng hàng cây mọc dài uốn theo từng lối đi, mặt hồ yên ả, thỉnh thoảng có mấy con chim bồ câu sà xuống, ló ngó bên bờ hồ. Thật là yên bình, ước gì thế giới của cô cũng như vậy.
Một lúc lâu sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng, cô bước xuống, trước cửa biệt thự, một người đàn ông cao lớn với mái tóc màu nâu đã ngồi sẵn ở chiếc ghế mây thưởng trà ở vườn trước, áo phông xám tuỳ tiện, chiếc quần jean ôm lấy đôi chân dài và một đôi giày thể thao thoải mái. Bộ dáng này chính là bộ dáng của mấy cậu sinh viên đại học. Tuy nhiên, Thera lại không nghĩ thế. Anh chàng Justin này cũng là một con sói xám nguy hiểm. Quần jean, áo phông không có nghĩa cậu ta trẻ trung như độ tuổi của mình. Anh chàng hai tư tuổi này đã một tay hạ bệ chiếc ghế chủ tịch tập đoàn của ba mình, đuổi cùng giết tận kẻ ám sát tranh ngôi thừa kế trong gia tộc Markin của mình.
Vừa thấy cô bước ra khỏi xe, cậu trai trẻ đó đã giơ tay lên, điệu bộ lười biếng, " Chào."
Thera mỉm cười.
" Nói tôi nghe, tôi được gì nếu bắt tay với cô." Anh ta ngồi trên ghế mây trắng, tay vẫn nhâm nhi tách trà, bộ dạng như một chủ nhân thực sự.
Thera ngồi đối diện với anh ta, " Chúng ta đều biết ta được gì mà."
Justin nheo đôi mắt ánh xanh của mình, cười một cách vô tâm, " Tôi dạo này đang bắt tay với một vị trong thế giới ngầm, lợi ích nhiều quá, tạm thời chưa nghĩ ra tôi được gì khi bắt tay cô."
Thera biết, thế giới ngầm đã nổ ra một cuộc chiến tranh giành quyền lực. Đỉnh đầu hai cán cân bây giờ chính là Tứ đại gia tộc và những ông trùm của phương Tây. Hoá ra tên nhóc này đã một chân chạm vào đất chiến.
" Anh là ngồi cùng thuyền với vị hoàng tử Anh quốc kia ư?" Thera hỏi.
" William đúng là một đối tác phù hợp." Justin gật đầu.
" Ồ. Tuy nhiên, chúng ta phải gạt đi chuyện đó mà đi vào câu chuyện của chúng ta. Tôi biết mỹ nhân thì anh không thiết nhưng mảnh đất Ý thì anh sẽ không buông đúng không?"
" Quả nhiên là một trong những đứa con Tử thần của Mouray Lioen." Justin mỉm cười, ngón tay của anh ta chạm lên mặt bàn, gõ gõ theo nhịp.
" Đâu thua gì anh."
" Được thôi. Tuy nhiên, có một điều cô nghĩ sai rồi, mỹ nhân tôi vẫn cần, địa bàn tôi cũng thiết."
Thera sóng mắt đầy hiểu ý, " Anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
Justin lắc đầu, " Cô nhầm rồi, tôi chỉ là muốn xem vợ của anh trai tôi thì có gì hay."
Thera nhìn đôi con ngươi màu xanh sắc nhọn của Justin rồi cùng với đôi con ngươi của Thẩm Hạ Thiên trong tâm tưởng. Cô chợt bật lên tiếng cười, " Mouray quả nhiên đã tạo ra hai kiệt tác, cả cậu và anh trai cậu đều kinh khủng như nhau. Johasnh Lioen và Justin Markin cứ tưởng là hai kẻ ở chiến tuyến khác nhau nhưng ai ngờ lại đang chảy chung một dòng máu."
" Cho nên cuộc tranh giành quyền lực giữa tôi và anh trai của tôi chỉ mới bắt đầu thôi." Justin nhếch một mày lên, ánh mắt đầy nguy hiểm.
" Cậu tiếp cận Cung Ân Thần cũng vì lí do như vậy. Suýt nữa thì nhiều kẻ đã tin cậu yêu cô ta thật lòng."
" Không. Đến cả tôi cũng tưởng mình yêu cô ta thật lòng nhưng đường đến ngai vàng sao lại để mỹ nhân cản đường."
" Rồi ta chờ xem."
—————-
Trước vườn hoa hồng đẹp đẽ, một người đàn ông đã ân cần chăm sóc một người phụ nữ. Bà ta tựa như một đứa trẻ, liên tục cầm những bông hoa hồng vẫy vẫy.
" A." Đột nhiên bà ta kêu lên, miệng mếu máo, " Gai... gai đâm."
Người đàn ông bên cạnh nhanh chóng lấy ngón tay bị thương của bà ta bỏ vào miệng. Giọng đầy âu yếm, " Không sao cả, Tịch Tịch, không sao cả." Sau đó thổi lên vết thương cho bà.
Người phụ nữ kia vẫn nhìn ông, ánh mắt chăm chú nhưng con ngươi đục ngầu. Tay kia cũng bà bỗng dưng đặt lên má ông, " Ông là ai vậy?" Câu hỏi ấy đầy phần khó hiểu.
Người đàn ông kia chỉ có thể cười khổ, " Tôi là Mouray, chồng của bà. Chúng ta bên nhau cũng sắp ba mươi rồi." Lại mất trí nhớ.
" Vậy tôi là ai?"
" Bà là Nhan Tịch, vợ của tôi." Nói rồi Mouray chỉ vào ngón tay áp út của bà nơi có chiếc nhẫn vàng đơn giản bọc quanh ngón tay ấy.
Nhan Tịch nhìn xuống tay mình, " Tôi là vợ ông, ông là chồng tôi."
Mouray gật đầu, đúng rồi.
Tiếng xe đẩy cót két ma sát với mặt đất, người quản gia đang đẩy xe đồ ăn ra. Có bánh, có trà, đều được trưng bày rất đẹp.
" Cảm ơn." Mouray nhận tách trà từ tay người quản gia.
Nhan Tịch thì lại khác, vừa thấy bánh bà đã vội cầm lấy một cái ăn như đứa trẻ.
Mouray ánh mắt đầy bi thương nhưng giọng điệu lại hết mực dịu dàng, " Ăn từ từ, không ai dành của bà cả."
Nhan Tịch vẫn ăn một cách ngấu nghiến, chẳng mấy chốc đĩa bánh cũng dần vơi đi.
Người quản gia nhìn về phía người đàn ông đầu hai thứ tóc kia thở dài, " Ông chủ, cậu Thiên một lát nữa sẽ bay tới đây ạ."
Mouray gật đầu, " Tôi biết rồi."
Người phụ nữ kia đột nhiên ngừng ăn bánh, đôi mắt trắng đục kinh hoàng, như nghe thấy gì, hét lên, " Thiên, con của mẹ. Con đâu rồi?"
Mouray thất kinh. Bát đĩa trên bàn đều bị bà ta vứt xuống đất, tiếng sứ vỡ tan giòn. Mouray vội chạy tới ôm bà, " Tịch Tịch, Thiên đang đi học, chờ một tí, nó sắp đi học về rồi."
Nhan Tịch ngừng la hét, đôi mắt giàn dụa nước, " Thật ư?"
" Thật." Mouray đáp lại.
" Bao giờ Thiên về?" Nhan Tịch lại hỏi.
" Một tiếng nữa."
" Vậy tôi phải đi chuẩn bị cacao nóng cho Thiên, thằng bé nếu đi học về mà không thấy cacao nóng thì sẽ rất buồn." Nhan Tịch tự mình đứng thẳng dậy, chạy nhanh đi vào nhà.
Mouray đứng bất động phía sau nhìn theo bóng của bà, đôi mắt xanh dương sâu như biển khơi ấy ửng đỏ, " Là báo ứng phải không?"
Người quản gia chỉ biết im lặng. Nhìn trên sàn, mảnh sứ vỡ tung toé, có mảnh còn dính máu. Còn chiếc áo trắng của người đàn ông kia thì nơi góc tay áo cũng lấm đỏ, từ tay ông giọt xuống vài giọt máu.
" Ông chủ, tay ông bị thương." Người quản gia đau lòng, giọng khàn khàn.
Mouray lúc này mới chú ý tới vết cắt trên tay mình, " Nhẹ thôi mà."
Người đàn ông từng tung hoàng trên hai giới, gây giông tạo bão, có vết thương nào ông chưa chịu được. Năm tháng dần qua, mái tóc đen cũng dần điểm bạc, đôi mắt xanh thẳm cũng ánh lên nỗi buồn. Vết thương trong lòng ông, vẫn luôn mưng mủ. Ông bước từng bước chậm vào nhà. Đi tới nhà bếp. Thấy Nhan Tịch đang đun nóng sữa. Hình ảnh này đã bao lâu rồi ông chưa từng thấy lại, mấy chục năm, vợ ông sống trong điên loạn, những con xa cách. Ông chẳng còn gì ngoài những vết cắt trong tim.
" Mouray, nhanh lên, bảo tài xế đi đón Thiên, nó sắp đi học về rồi." Nhan Tịch cẩn thận rót sữa ra cốc rồi lại tiếp tục chuẩn bị một cốc cacao. Dáng vẻ này đến cả người hầu trong nhà cũng kinh ngạc, bà chủ vốn thần trí điên loạn, hôm nay giống như trở lại bình thường.
" Tôi biết rồi." Mouray bước ra khỏi phòng bếp, nơi khoé mắt ông chảy xuống một dòng lệ.
Trong phòng bếp tiếng của Nhan Tịch vẫn truyền ra.
" Chuẩn bị một ít bánh mì đi, Thiên thích ăn bánh mì lắm."
" Cả súp gà nữa, đó là món nó khoái khẩu."
" Đừng nấu cái gì hư đấy, thằng bé là đứa kén ăn."
Đèn chùm toả ánh sáng vàng xuống bóng hình người đàn ông trung niên. Căn phòng ấm áp như vậy nhưng chỉ khiến ông thêm đau khổ.
————
Khi Thẩm Hạ Thiên đến Ý, bầu trời đã ngả sang màu tím. Anh lên xe chuẩn bị sẵn, điện thoại vừa lúc cũng rung lên, anh nghe máy.
" Thiên, con đã đi học về chưa?" Tiếng của người phụ nữ quen thuộc như bóp nghẹt tim anh, bao lâu rồi, anh chưa nghe tiếng mẹ, nó vẫn ấm áp, thân thương như thuở nào, tuy nhiên anh biết, chẳng qua mẹ là đang không tỉnh táo, vì khi tỉnh lại, mẹ sẽ chỉ khóc với anh, trách anh sao không nghe lời mẹ, trở về đây làm gì.
" Con đang trên đường về." Anh cố bình tĩnh đáp lại mẹ.
" Mẹ đã chuẩn bị cacao và sữa nóng cho con rồi, con nhớ uống hết nhé." Vẫn vang bên tai thanh âm dịu êm của mẹ.
" Vâng ạ."
" Hôm nay mẹ nấu rất nhiều món con thích, con nhất định phải ăn bằng hết cho mẹ nhé."
" Vâng ạ."
" Thiên của mẹ thật giỏi."
Anh tắt máy, vẻ căng thẳng vẫn in hằn trong đôi mắt của anh.
Lãnh Phong nhìn anh, mạnh dạn lắm mới dám lên tiếng, " Cậu chủ, ta đã dò ra được tin tức của phu nhân. Nửa tiếng trước một chiếc trực thăng tư nhân đã đáp tới đây, theo điều tra thì đó là chiếc Tiger 08 của cô Thera."
" Ừ." Thẩm Hạ Thiên gật đầu.
" Chúng ta có nên...."
" Chưa vội, bọn họ sẽ không làm gì cô ấy đâu." Thẩm Hạ Thiên nói.
" Cứ tiếp tục theo dõi tình hình đi."
Lãnh Phong gật đầu, " À, Bạch thiếu nói với chúng ta là bên cạnh phu nhân đã có người của anh ấy."
" Là tên sát thủ mà hắn mới thu nhận sao?"
" Vâng."
" Ừ, như vậy càng tốt."
" Còn nữa, tiếp tục bám theo dấu của Thera xem cô ta tiếp tục làm gì."
" Vâng."
Ánh mặt trời leo lắt cuối ngày từ từ biến mất. Trả lại đất trời cho bóng đêm. Nước Ý cũng dần khoác lên mình tấm áo hoa lệ, những chiếc mặt nạ dần được kéo xuống. Giờ phút con người dối trá đã bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook