Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Lâm Văn Vũ ngồi ở hàng đầu tiên với bố mẹ, ánh mắt không ngừng nhìn vào giữa hàng ghế đầu tiên.

Cô ta không che giấu được sự hào hứng: “Mẹ, đó là Phong Huyền kìa! Anh ấy cũng tới!”

Vân Như Ý cũng nhìn về phía đó, cười nói: “Lát nữa sau khi kết thúc, mẹ sẽ dẫn con tới nói chuyện với cậu ta.”

Lâm Văn Vũ vội vã gật đầu, như thể in mấy chữ “không thể đợi được nữa” lên mặt.

Cô ta đã tiếp xúc với hầu hết người nhà họ Phong, nhưng chỉ có cậu hai Phong Huyền là chưa.

Trong ấn tượng của tất cả mọi người, đây là một người đàn ông cao ngạo và lạnh lùng nhưng rất có năng lực, gần như chẳng để ai vào mắt.

Cô ta nhất định phải nắm bắt cơ hội này thật tốt.

Nghĩ đến đây, cô ta nghiêng đầu nhìn ra phía sau thì chợt thấy Đường Thiên Miểu ngồi ở hàng ghế trong góc phía sau, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác tự cao.

Không dừng lại ở đó, cô ta còn cố ý quan sát người đàn ông bên cạnh Đường Thiên Miểu một lúc, ánh mắt tràn ngập vẻ chê bai.

Món đồ đấu giá đầu tiên nhanh chóng được đưa lên, đó là bức tranh phong cảnh của một họa sĩ đương đại nổi tiếng.

Vòng đấu giá thứ nhất không quá sôi nổi, chỉ có ba người đấu giá.


Khoảng chừng bảy, tám vòng sau, có một chuỗi bông tai Đông Châu có lịch sử hàng trăm năm, từng được hoàng thất sử dụng, hơn nữa, chỉ có Hoàng hậu và Hoàng thái hậu mới được dùng, nó đại diện cho quyền lực và địa vị, giá trị là vô giá.

Giá khởi điểm: Ba triệu tệ.

Lâm Văn Vũ vừa nghe xong phần giới thiệu, lập tức cảm thấy hứng thú, nhưng giá tiền này hơi cao đối với cô ta.

Sau khi suy xét kỹ lưỡng, cô ta khẽ cắn răng và quyết định ra giá, mua về làm quà cho bà cụ nhà họ Đường cũng được, có thể làm nhà bố dượng yêu quý cô ta hơn.

Vậy là, sau khi người dẫn chương trình giới thiệu xong, cô ta lập tức giơ bảng lên: “Ba triệu một trăm nghìn tệ!”

Người dẫn chương trình đang định nói thì đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Năm triệu tệ.”

Người đó vừa dứt lời, mọi người bất giác quay sang nhìn về phía người ra giá.

Mức giá tăng vọt quá nhiều này đã lấn át người cạnh tranh đầu tiên.

Lâm Văn Vũ quay phắt lại nhìn, sau khi nhận ra người đó là Phong Huyền thì hai mắt sáng lên.

Cô ta và Phong Huyền cùng nhìn trúng một vật phẩm, điều này chứng tỏ mắt nhìn của họ cùng đẳng cấp.

Đương nhiên cô ta sẽ không tranh giành với Phong Huyền, cô ta cũng tự ý thức được nên không đấu giá thêm.

Cô ta nhìn Phong Huyền với ánh mắt khao khát, mong đợi anh ta sẽ bất chợt quay sang nhìn mình.

Nhưng anh ta không quay lại, ánh mắt lạnh lùng chỉ chăm chú nhìn lên khán đài.

Lúc này có một người khác ra giá: “Năm triệu năm trăm nghìn tệ.”

Ngay sau đó lại có người ra giá: “Sáu triệu!”

Một giây tiếp theo, Lâm Văn Vũ lại thấy Phong Huyền giơ bảng lên, ngay sau đó mức giá lập tức tăng ùn ùn.

Đẹp trai quá đi.

Mặc dù giá cả đã đến mức này nhưng mọi người ở đây không thiếu tiền, giá cả nhanh chóng được đẩy lên tới mười triệu hai trăm nghìn tệ.

Phong Huyền ra giá thẳng tới hai mươi triệu tệ.

Sau đó, cuộc cạnh tranh lập tức dừng lại.

Có người bắt đầu do dự.


Không phải vì bọn họ không có tiền mà là vì đối với họ, giá trị của đôi hoa tai Đông Châu cũng có giới hạn, một khi vượt qua giới hạn đó thì cuộc tranh giành sẽ không có ý nghĩa nữa.

Người dẫn chương trình chuẩn bị gõ búa gỗ kết thúc cuộc ra giá.

Đột nhiên…

“Ba mươi triệu tệ.”

Một giọng nữ thản nhiên vang lên, trong nháy mắt khuấy động sự kinh ngạc trong lòng mỗi người.

Thứ nhất là ngạc nhiên với thân phận của khuôn mặt xa lạ này, thứ hai là ngạc nhiên vì cô lại can đảm cạnh tranh với cậu hai nhà họ Phong.

Những người vừa mới ra giá kia đều là những nhân vật đức cao vọng trọng, cạnh tranh với cậu hai nhà họ Phong thì còn nghe được, nhưng cô gái này… là ai?

Sau khi thấy rõ người giơ bảng là Đường Thiên Miểu, vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Văn Vũ lập tức biến thành nực cười, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Cô ta khẽ nói với mẹ: “Chị họ ngốc thật đấy, chị ta nghĩ người đàn ông bên cạnh có thể tùy tiện cho chị ta ba mươi triệu tệ sao? Con nghĩ chị ta đang coi buổi đấu giá này là một trò đùa đấy, đúng là mất mặt chết đi được.”

Vân Như Ý hừ nhẹ: “Cái đám từ trên núi xuống thì biết gì chứ.”

“Chắc chắn chị ta biết anh Huyền muốn có được thứ này nên mới trả giá cho vui vậy thôi, chứ chị ta lấy đâu ra số tiền này chứ.” Lâm Văn Vũ lập tức nhìn về phía Phong Huyền, mong đợi anh ta giơ bảng.

Mọi người cũng đang chờ đợi anh ta giơ bảng ra giá, thế nhưng tay của anh ta không giơ lên.

Cho đến khi người dẫn chương trình gõ búa gỗ ra hiệu kết thúc, mọi người mới phản ứng lại.

Lâm Văn Vũ vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, Đường Thiên Miểu lấy được vật phẩm này rồi sao?

Tại sao Phong Huyền không cạnh tranh với chị ta?


Ngay lúc đang cảm thấy khó hiểu, cô ta đột nhiên cảm thấy rất hả hê, để xem lần này Đường Thiên Miểu lấy gì để trả!

Cô ta quay đầu nhìn chằm chằm Đường Thiên Miểu, mong muốn thấy vẻ mặt sửng sốt và luống cuống của cô ấy.

Nhưng cô ta không thấy được gì cả.

Vẻ mặt của Đường Thiên Miểu vẫn rất bình tĩnh thản nhiên, giống như người vừa ra giá ba mươi triệu không phải mình vậy.

Hơn nữa, người đàn ông bên cạnh không hề sốt sắng, cũng không trách mắng chị ta.

Rốt cuộc là sao?

Phía bên kia.

Trợ lý liếc nhìn Phong Huyền, không nhịn được hỏi một câu: “Cậu chủ, không phải anh nói bà chủ rất thích đôi hoa tai này và muốn tặng nó cho bà ấy sao? Sao tự nhiên lại từ bỏ?”

Rõ ràng vừa rồi cậu chủ vẫn còn tỏ thái độ nhất định phải lấy được đôi bông tai này, nên anh ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được tại sao cậu chủ lại từ bỏ.

Cậu chủ khẽ liếc anh ta một cái nhưng không đáp lại.

Trợ lý lặng lẽ ngậm miệng lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương