Hào Môn Đoạt Tình
-
Chương 97: Mộng vẫn là mộng
Phần 1
Tình Tình bị tiếng chuông cửa đánh thức!
Cô làm sao lại ngủ sâu như thế? Cố gắng mở mắt ra, nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, nếu như cô nhớ không lầm thì có lẽ đã là mười giờ trưa rồi.
Mười giờ? tại sao cô có thể ngủ từ đêm qua cho đến trưa như thế? Cửa phòng bên phải, chắc là em trai đến gọi? Một tay vén chăn ấm áp lên, Tình Tình mặt thêm một chiếc áo khoác rồi đi đến mở cửa ra.
"Chị, mới thức sao?" Mở cửa, Thẩm Diệu Dương đã mang theo một tinh thần sảng khoái đứng bên ngoài.
"Dương Dương, chị ngủ hơi trễ. Để chị thay quần áo xong chúng ta đi ngay." Cố gắng lôi kéo lại mái tóc xốc xếch, Tình Tình bảo em trai đi vào phòng mình đợi, còn mình chạy vào valy tình một bộ quần áo.
"Chị, vì sao điện thoại của chị tắt nguồn?" Thẩm Diệu Dương đi theo phía sau Tình Tình cau mày, nếu như không phải anh rể gọi điện cho cậu, cậu sẽ không chân đất mà chạy đến phòng chị mình như thế.
"A!?" Lấy xong bộ quần áo, Tình Tình đứng lên.
"Mới vừa rồi anh rể gọi điện cho chị, nhưng điện thoại của chị không thông." Thẩm Diệu Dương đến gần Tình Tình, thấy điện thoại của cô đặt bên cạnh giường, trực tiếp đi tới cầm nó lên, vừa nhìn, liền thấy màn hình màu đen, điện thoại hết pin tự động khóa.
"Lúc nãy, anh có điện thoại đến đây sao?" Vừa nghe em trai nói đến người đàn ông kia, Tình Tình cảm thấy mặt mình liền nóng lên. Bây giờ, ở trong nước đã là nửa đêm? Anh còn chưa ngủ sao?
"Dạ, anh rể không yên lòng về chị, chị nên gọi điện về cho anh ấy đi?" Thẩm Diệu Dương đưa di động của mình ra trước mặt cô. Thật vất vả mới có được người đàn ông tốt như thế.
"Chị phải đi thay quần áo rồi, em gọi cho anh ấy, nói chị vẫn khỏe được không." Do dự một hồi, Tình Tình vẫn cảm thấy mình không có dũng khí gọi điện thoại cho anh, hay là thôi đừng nói gì hết.
"Chị. . . . . ." Thẩm Diệu Dương nhìn bóng dáng vội vàng rời đi, rốt cuộc chị đang sợ cái gì?
Bị em trai đàn áp đến phòng ăn của khách sạn, ăn sáng xong bọn họ mới xe về nhà.
Khách sạn cách nhà chỉ bốn mươi phút thôi, nhà của Thẩm Diệu Dương và Thẩm Quân Hoa gần khu phố người Hoa.
Đó là một căn biệt thự đơn giản, nóc nhà màu đỏ sậm và tường rào màu trắng xám, ngôi nhà nho nhỏ ở giữa, bên ngoài còn có một dãy hàng rào bằng gỗ trắng vô cùng tráng lệ, cây cối thấp thoáng ở bên trong, con đường đi rất sạch sẻ, tất cả xe riêng đều được đậu ven đường.
"Chị, đến rồi." Sau khi Thẩm Diệu Dương dừng xe lại, đi ra trước giúp Tình Tình mở cửa xem.
Tình Tình xuống xe, thời tiết hiện tại rất tốt, trời xanh mây trắng, khiến tất cả thoạt nhìn cho ta cảm giác yên tĩnh và thoải mái.
"Dương Dương, là nơi này sao?" Tình Tình đứng bên cạnh hàng rào gỗ, thậm chí cô hơi sợ nên không dám bước vào.
"Lúc này mẹ đang ở phòng hoa, chị, chúng ta đi thôi!" đem valy hành lý của Tình Tình từ trong xe ra, Thẩm Diệu Dương đưa tay kéo đôi bàn tay nhỏ bé có chút lạnh giá của Tình Tình, đẩy cô bước vào cửa gỗ, sau đó cùng cô vào nhà.
"Dương Dương, hai người vẫn ở nơi này sao?" Càng đến gần cái cửa đó, lòng Tình Tình càng khẩn trương, rõ ràng là mình hy vọng chuyện nay từ lâu, vậy mà vì sao lúc gặp lại mình, lòng của cô lại nhiều lo lắng như thế?
Cô có một loại dự cảm, người kia không muốn gặp cô!
"Em và mẹ đã ở chỗ này năm năm rồi ạ." Đem hành lý thả xuống nhà, Thẩm Diệu Dương thấy Tình Tình vẫn chưa đi về, lại trở ra kéo thân thể cô vào trong.
Vừa tới Mĩ, bọn họ phải ở trong nhà trọ giá rẻ, hoàn cảnh vô cùng nghèo khổ. Sau đó, việc buôn bán của cậu ở đây càng ngày càng phát đạt, nhờ vào năng lực của bản thân bọn họ có thể mua được không nhà dù không tính là biệt thự xa hoa.
"Dương Dương, mẹ đâu?" Tình Tình đứng ở cửa nhìn xung quanh. Mẹ nhất định là biết cô sẽ tới thăm bà, tại sao không muốn ra đây gặp mặt cô?
Có phải bà không muốn gặp cô không? Nghĩ đến khả năng này, lòng của Tình Tình chìm sâu trong tuyệt vọng.
"Anh ở đây. . . . . ." Thẩm Diệu Dương không muốn biết nói về tình huống hiện tại của Thẩm Quân Hoa, nhưng một âm thanh ầm thấp bổng truyền đến từ cửa hoa viên nhỏ.
"Thiệu Trạch, ông đang ở đây sao?"
"Thiệu Trạch?" Quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh kia, Tình Tình kinh ngạc đến không thể nói nên lời.
Một người phụ nữ mặc một bộ đồ trắng, trong tay còn cầm một cây kéo chuyên dụng, mái tóc đen và dài được cột cao ở phía sau, nở ra một nụ cười yếu ớt nhìn về bọn họ.
Lông mày của bà theo năm tháng vẫn còn giữa được nét đẹp vốn có, một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi vẫn mà vẫn giữ được nét đẹp kinh người, trừ đôi mắt dường như chẳng còn suy nghĩ về cuộc đời thấy đáo như xưa.
Người vừa nãy gọi em trai cô gọi tên "Thiệu Trạch"? Tình Tình không thể tin nhìn người đang bước từng bước đến gần bọn họ, mẹ của cô Thẩm Quân Hoa.
Thì ra lần đó, cô đang cùng em trai nói chuyện qua video, cô không có nghe lầm, cô nghe rõ giọng nói kia.
Tại sao có thể như vậy? Làm sao lại như vậy? Người phụ nữ kia chính là mẹ cô - Thẩm Quân Hoa sao? Tại sao trong mắt của bà lại chẳng giống như bình thường? Câu hỏi ngập tràn trong ánh mặt của cô, còn cả người đàn ông bà gọi tên nữa.
"Mẹ. . . . . . Mẹ là lầm rồi. Con là Dương Dương, chị hai đến thăm mẹ." Thẩm Quân Hoa bất đắc dĩ buông cây kéo trong tay xuống, Thẩm Diệu Dương đem Tình Tình kéo đến trước mặt của Thẩm Quân Hoa.
"Mẹ. . . . . ." Tình Tình nhìn gương mặt quen thuộc kia, tại sao mẹ dùng một loại ánh mắt mê mang nhìn cô? Giống như không nhận ra cô, tại sao lại như vậy chứ?
Chẳng lẽ đây là cái em trai cô nói là tinh thần không tốt sao? Tinh thần không tốt mà đến cả con gái cũng không nhận ra sao?
"Thiệu Trạch, em không có chị! Ba mẹ, còn có anh trai, em gái họ đều không muốn em, em không muốn gặp chị ấy đâu, em chỉ muốn có anh thôi, Thiệu Trạch, anh đuổi cô ấy đi đi?" Thẩm Quân Hoa yên lặng nhìn Tình Tình chừng một phút, lâu đến Tình Tình cho là bà sẽ ôm cô, giống như khi còn bé bà thường hay ôm cô vào lồng ngực của mình, nhưng không như cô nghĩ, bà như rất sợ sệt trốn sau lưng của Thẩm Diệu Dương không dám đối mặt với cô.
"Chị, hiện tại mẹ như thế này." Thẩm Diệu Dương cười khổ lên tiếng. Kể từ sau khi chị hai kết hôn, mẹ nhìn thấy hình ảnh chị trong ảnh đám cưới liền trở nên như vậy.
Vừa bắt đầu, chỉ là mỗi ngày nhìn người trong hình tư lẩm bẩm: "Tình Tình của mẹ trưởng thành, con gái bảo bối của mẹ đã kết hôn!"
Nhưng không nghĩ tới càng về sau, bà cầm theo tấm hình kia đem vào phòng và khóa chặt cửa, chẳng bao giờ chịu ra ngoài nữa, thậm chí ý thức bắt đầu trở nên hồ đồ, cuối cùng, bà thậm chí coi cậu là Tiết Thiệu Trạch.
Mỗi ngày mở mắt nhìn thấy cậu, sẽ ngọt ngào gọi: "Thiệu Trạch, Thiệu Trạch. . . . . ." Trừ cậu ra, Thẩm Quân Hoa không muốn gặp những người khác, vừa nhìn thấy người lạ liền sợ, thậm chí muốn trốn, giống như một cô gái tuổi đôi mươi.
Anh rể có đi tìm hiểu qua bệnh tình với vài bác sĩ khoa tâm thần, họ bảo mẹ bởi vì gặp khổ sở và đả kích lâu dài, dẫn đến não đột nhiên quên mất chuyện cũ, cũng có thể gọi là mất trí nhớ tạm thời, loại bệnh này tùy tâm mà hồi phục.
Trước mắt y học không có phương pháp điều trị cụ thể. Nếu muốn bệnh nhân khôi phục lại, thì nên dùng theo phương pháp xưa của người Trung Hoa tức lấy tâm trị tâm.
Thuốc trong lòng của Thẩm Quân Hoa chính là Tiết Thiệu Trạch. Trong lòng bà mang ý hận ông, nhưng xét đến cùng, bà vẫn không bỏ được ông, vẫn còn yêu ông.
Yêu đến kiệt cùng đó chính là hận, hận đến tận cùng thì chưa chắc là yêu? Giữa yêu và hận chính có một đường ranh mỏng, nhưng ta rất khó phân biệt.
Không có tình sâu nghĩa nặng, cũng chẳng có chuyện hận đến thấu xương như thế.
Như mẹ vậy, khiến cho lòng cậu rất chua xót, rất đau lòng, rồi lại không biết nên nói thế nào với chị mình, huống chi trước đó vài ngày anh rể đã nói là thân thể của chị không được tốt.
"Dương Dương. . . . . ." Tình Tình lại không dám tiến lên trước, bởi vì trong mắt của Thẩm Quân Hoa rất sợ hãi. Mẹ của cô thế nhưng lại sợ cô? Gặp mặt sau mười năm xa cách, lại là trường hợp như vậy, điều này khiến cô chẳng thể nào tiếp nhận được? Cô phải làm sao đây?
"Mẹ, không phải sợ, được chứ?" Thẩm Diệu Dương ôm mẹ vào lồng ngực của mình, "Đây là Tình Tình, là chị của con. Hai chúng con đã cùng nhau lớn lên, chị ấy sẽ không làm tổn thương mẹ đâu"
"Chị?" Thẩm Quân Hoa nhìn Tình Tình, ánh mắt vẫn có sợ hãi "Thiệu Trạch, sao anh lại có chị? Trước kia em chưa từng nghe anh nói mà?"
"Vậy hiện tại con nói cho mẹ biết, được không?" Giống như dỗ đứa bé, Thẩm Diệu Dương vuốt mái tóc Thẩm Quân Hoa, "Tình Tình là chị con, về sau cô ấy sẽ ở nơi này với chúng ta. Cô ấy sẽ cùng mẹ chăm hoa, cùng chúng ta ra ngoài dạo chơi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm rất nhiều chuyện khác nữa, như vậy lúc con không ở nhà, mẹ cũng không cảm thấy cô đơn?"
"Cô ấy sẽ cùng em ở trong dù ngắm mưa rơi đúng không ạ?" Vừa nhắc tới chuyện mình thích làm nhất, trên mặt Thẩm Quân Hoa lơ đãng xuất hiện một nụ cười thuần khiết.
"Gọi con là Tình Tình, được không? Con sẽ cùng mẹ là những chuyện mà mẹ muốn làm, có được hay không?" Không nhịn được nữa, hốc mắt đã đỏ ửng, Tình Tình không nghĩ tinh thần mẹ lại hồ đồ đến mức này.
Bây giờ Thẩm Quân Hoa, căn bản cần người chăm sóc như một đứa bé nhỏ!
"Về sau Tình Tình sẽ ở đây cùng với chúng ta." Thẩm Diệu Dương thấy Tình Tình rơi lệ, trong lòng dâng lên một hồi chua."Đừng đuổi cô ấy có được không?"
"Tình Tình, tôi sẽ dẫn cô đi xem vườn hoa của tôi." Trên mặt bà hiện lên nụ cười ngượng ngùng, mặc kệ như thế nào, trời sanh máu mủ nào dễ dàng xóa sạch, Thẩm Quân Hoa do dự một lúc lâu, rốt cuộc lựa chọn tin tưởng người bên cạnh, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Tình Tình.
"Ừ! Chúng ta cùng đi." Đem nước mắt đau thương trên mặt lau khô, cố gắng nặn ra một nụ cười, Tình Tình đi theo Thẩm Quân Hoa qua một cánh cửa nhỏ
Đây là nơi cô chưa bao giờ nghĩ đến, có một loại cảm giác nho nhỏ trong lòng, cô muốn vĩnh viễn bảo vệ mẹ của mình, vào giờ phút này hẳn là bà vô cùng yếu ớt, như vậy bọn họ càng cần phải che chở cho bà.
"Xem này, những hoa ở đây đều do tôi trồng đó, xem có đẹp không?" Thẩm Quân Hoa lôi kéo Tình Tình đi thẳng đến một căn phòng làm bằng kính, bốn vách tường trong suốt như thủy tinh, chỉ vào một cây Thạch thảo màu Tím!
Vào lúc này, mẹ vẫn còn nhớ những đóa hoa nhỏ kia.
Nên càng chứng to bà sâu đậm, nặng tình hơn, mới có thể khiến một người mất đi toàn bộ trí nhớ, lòng vẫn tràn đầy hình ảnh của người kia, bà như một đóa hoa nhỏ suốt đời chung tình với một người.
Hoa Thạch Thảo – hoa đợi chờ - forget me not, tên một loài hoa vô cùng xinh đẹp. Xin đừng quên đi hai tiếng yêu đương! Vô luận thời gian có xoay chuyển thế nào, dòng đời thay đổi ra sao, thì trong lòng bà vẫn có ông, vẫn ở lại nơi thuộc về hai người bọn họ.
Ở thế gian ồn ào này, chỉ có màu hoa tím nhạt mới có thể làm tổn thương lòng bà, mặc cho hoa nở hoa tàn, hoa xinh đẹp nhưng mang nhiều ưu tư, vĩnh viễn nở ra cho người mình yêu nhất.
Chưa từng phải sống trong cuộc sống có một tình yêu không hoàn chỉnh, chưa từng một lần trải qua khổ sở tình yêu để rồi biết tình khắc sâu đến thế nào. Bọn họ đã trải qua bao nhiêu năm tháng đau lòng như thế, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục sao?
Mẹ, nếu vẫn không thể quên, tại sao không tha thứ cho ông?
"Đẹp. Rất đẹp mắt!" Tình Tình chỉ cảm thấy ánh mắt đau nhức rất khó chịu. Làm sao tình yêu lại khó khăn như tế!
"Tôi dẫn cô đến một nơi khác." Thẩm Quân Hoa kéo tay Tình Tình, giọng nói nhẹ nhàng và nhu mì, mang theo cô cùng đi đến một ‘lãnh địa’ khác.
Cùng Thẩm Quân Hoa đi thăm khắp phòng hoa, đến khi trở về cũng đã năm giờ chiều, Thẩm Quân Hoa bị Thẩm Diệu Dương khuyên về nghỉ ngơi, hai chị em bọn họ mới rãnh rỗi ngồi xuống nói về vấn đề của Thẩm Quân Hoa .
Ngồi trong thư phòng, mỗi người cầm một tách trà nóng, nhìn cảnh xuân bên ngoài, tâm tình hình như rất âm trầm.
"Dương Dương, cứ để mẹ tiếp tục như thế này sao?" Tình Tình thu hồi ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài cửa số, nhìn chén trà đang bốc hơi nóng.
"Mẹ gặp tâm bệnh, không thuốc chữa được." Thẩm Diệu Dương nhỏ giọng nói.
"Dương Dương, em có hận ông ấy không?" Tình Tình để ly trà trong tay xuống, hai mắt yên lặng nhìn vào đôi mắt đang lắng đọng tựa đáy hồ của em trai. Lúc nào thì người này lớn nhanh như thế, cô nhớ về một cậu bé luôn đi phía sau mình, luôn miệng gọi "chị, chị . . . . ." . Lớn đến cô giờ đã chẳng thể đoán được trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì rồi.
Hận, tại sao không hận? Ông ta xứng đáng để cậu phải hận?
"Chị, tại sao lại hỏi như vậy? Em có hận ông ấy hay không thì có liên quan gì đến bệnh tình của mẹ đâu? Em nói không hận ông ấy, mẹ có thể tốt hơn sao?" khóe miệng Thẩm Diệu Dương xé ra.
Thuốc của mẹ ở nơi nào, bọn họ đều hiểu. Nhưng bọn họ cũng không dám nếm thử. Cậu sợ ngộ nhỡ đã nếm thử, mẹ sẽ càng bị bệnh nặng hơn, vậy không bằng không trị đi.
Sẽ để cho ba như vậy, quên đi đau khổ trước kia không phải tốt hơn sao?
Phần 3
Mặc dù cậu rất hận người đàn ông kia, cho dù chỉ nghe đến cái tên thôi cũng khiến tâm anh ngứa ngáy, nhưng chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi, anh thà làm người thế thân
"Dương Dương, chị muốn mẹ tốt hơn, chị muốn thử một chút, có được không?"
"Chị, chị có ý gì?" Thẩm Diệu Dương không nghĩ tới Tình Tình lại nói như vậy.
"Chị muốn để cho bọn họ gặp mặt." Tình Tình nhìn ánh mắt ngưng động của Thẩm Diệu Dương, rõ ràng sắc mặt của cậu trở nên khó coi, "Dương Dương, em làm sao vậy? Có phải còn đau lòng không?" Mặc dù đã làm giải phẫu, nhưng Tình Tình vừa nhìn thấy sắc mặt khó coi của em trai, càng lo lắng không thôi, đưa tay muốn cầm tay của anh, không nghĩ tới Thẩm Diệu Dương lại đẩy ra.
"Chị, em không sao. Nhưng đừng nghĩ đến chuyện em sẽ cho ông ta gặp mặt mẹ." Như đã quyết định cuộc đời này bọn họ không còn dây dưa với nhau, vậy chẳng cần thiết để gặp mặt. Cuộc sống hiện tại của bọn họ trôi qua không phải vẫn tốt sao? Hai mươi năm qua, không có người đàn ông kia, bọn họ đều sống được, còn dư lại mấy thập niên, không có lý do gì cần đến ông ấy.
"Dương Dương, không phải em cũng muốn bệnh tình của mẹ tốt hơn sao?" Tình Tình không biết em trai lại oán hận Tiết Thiệu Trạch đến thế.
"Mẹ như bây giờ cũng rất tốt." Ít nhất tâm được an tĩnh.
"Nhưng thật ra ông ấy vẫn còn thương mẹ." Tình Tình nhỏ giọng nói một câu.
"Yêu?" Thẩm Diệu Dương cười lạnh ra tiếng, "Nếu quả vẫn còn yêu, tại sao ban đầu có thể ở cùng người con gái khác? Nếu quả thật yêu, làm sao có thể để bà rời đi như thế? Như vậy gọi là yêu sao? Chị, chị đang nói giúp ông ta đó à?"
Từ ‘yêu’ kia châm chọc bọn họ đến thế nào! Chị nói người đàn ông kia vẫn còn yên mẹ, mẹ cũng vẫn yêu người đàn ông kia.
Nhưng nếu như đó là tình yêu, nếu như xen lẫn cái khác, đó không phải là một tình yêu chân chính. Cả đời này, bà si ngốc theo đuổi một tình yêu không tỳ vết, có lẽ vĩnh viễn đều không thể nào có được.
Bà yêu quá điên cuồng, quá kiêu ngạo, trong mắt không tha cho một viên cát, khi tình yêu có tỳ vết nào, tình cảm của bọn họ sẽ xuất hiện một cái khe, mẹ cô chính là một cô gái quá tuyệt tình, thà làm ngọc vỡ, ban đầu nếu ba đã phản bội bà, bà không cần lời giải thích, không cần ngậm uất ức để cầu toàn, liền cắt đứt đường lui của hai người.
Tất cả đường lui đã đứt, vậy không trông nom việc sẽ thay đổi, giữa bọn họ không còn bất kỳ quan hệ nào.
"Dương Dương, chị không phải nói giúp ông ấy. Chị chỉ hy vọng mẹ có thể vui vẻ hơn một chút. Mà người có thể giúp bà vui vẻ hơn chỉ có thể là ông ta." Tình Tình còn chưa buông tha suy nghĩ này. Mẹ đã hận ông ta hai mươi năm, chẳng lẽ còn không đủ sao?
Đường đời họ đi tới giai đoạn này, bọn họ còn phải ôm thù hận bao lâu nữa? Còn phải thù hận thêm bao lâu nữa? Trên đời này đâu chỉ có thù hận thôi?
Nếu như còn yêu, tại sao không thể tha thứ?
"Chị, em không đồng ý. Chị cũng đừng nhiều lời thêm nữa! Em không muốn nghe. Em chuẩn bị làm cơm tối đây.” Thẩm Diệu Dương thật sự là không nghĩ ra vì sao chị lại chuyển biến nhanh như thế, nhưng cậu sẽ không để mẹ gặp người đàn ông kia.
"Dương Dương. . . . . ." Tình Tình nhìn em trai rời đi, nhất thời cảm thấy toàn thân vô lực. Em trai cô có tính cách mạnh mẽ như thế. Cậu lại chưa bao giờ gặp mặt Tiết Thiệu Trạch, làm sao sẽ biết ông là người như thế nào?
Nhắc tới cũng buồn cười, cô ở bên cạnh ông ta mười năm nay, còn chưa hận ông nhiều như thế? Cô cũng không thể hy vọng anh trai sẽ bỏ qua nhanh như thế, nhưng giờ nên nghĩ tới mẹ nhiều hơn.
Nhưng làm sao để thuyết phục đây?
Sau khi ba người ngồi ăn cơm chung, Thẩm Quân Hoa luôn luôn ngủ ớm, nên tự mình trở về phòng uống thuốc xong rồi nằm ngủ, Thẩm Diệu Dương cùng Tình Tình mới yên tâm rời khỏi phòng mẹ mình.
"Dương Dương. . . . . ." Sau khi đóng cửa lại, Tình Tình gọi em trai lại vì có chuyện muốn nói với cậu.
"Chị, chị cũng nên nghỉ ngơi đi." Biết chị lại muốn thuyết phục cậu, Thẩm Diệu Dương cũng không muốn nghĩ đến nhiều chuyện như thế.
"Chị còn chưa buồn ngủ." Trải qua cơn bệnh vừa rồi, thật ra cô rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn không yên lòng!
"Nếu như chị muốn nói về chuyện của người đàn ông kia, em không có gì để nói với chị cả." Thẩm Diệu Dương nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của Tình Tình "Chị, trước tiên chị nên nghỉ ngơi đi, nếu không thì cứ đi nói chuyện với anh rể đi."
"Cậu có biết mẹ bị như vầy không?" Nếu em trai không muốn nói đến Tiết Thiệu Trạch, cô cũng muốn biết xem liệu cậu của mình có biết chuyện này hay không, cô cũng muốn xem ông có ủng hộ cách làm của cô không?
"Dĩ nhiên cậu biết, nhưng cậu sẽ không nhúng tay vào. Chị, không cần nghĩ nhiều như vậy. Trở về đi tắm đi, sau đó gọi điện thoại cho anh rể, anh ấy lo lắng cho chị lắm đó." Không cho Tình Tình nhiều lời thêm nữa, Thẩm Diệu Dương trực tiếp đẩy cô đến cửa phòng của mình.
Không muốn cùng người khác cải cọ, Tình Tình chỉ trơ mắt nhìn em trai đang cố đẩy cô về phòng, sau đó đóng cửa phòng lại
Mới vừa rồi em trai nói anh lo lắng cho cô là thật sao? Tắm xong, cô mặt một bộ quần áo mỏng đi đến bên giường, cầm điện thoại di động trong tay lên muốn gọi cho một người.
Lúc này anh không bận chứ?
Mới vừa rồi ngâm mình ở trong bồn tắm, cô suy nghĩ thật lâu thật lâu, phát hiện người có thể ảnh hưởng đến Dương Dương chỉ có thể là Mộ Dung Trần. Bởi vì qua lời nó của cậu cô biết rằng cậu rất nghe lời anh.
Không bằng để cho anh thuyết phục em trai của mình?
Điện thoại gọi tới, rất nhanh liền được kết nối, nhưng vang lên nhiều lần vẫn không ai nhận máy? Anh đang làm việc hay sao?
Ở trong nước đã là buổi chiều, Mộ Dung Trần mới vừa từ phòng họp đi ra, phía sau là một đoàn quản lí cao nối đuôi. Về việc hợp mua công ty Á Thái Khu đã tìm ra được phương án tốt, anh thở dài một tiếng.
Kế tiếp việc cần làm thì cứ tiến hành theo những gì đã bàn, cho nên, Mộ Dung Trần quyết định buổi chiều không tiếp nhận điện thoại nữa.
"Thư ký Lam, đem tất cả hành trình buổi chiều đẩy xuống, điện thoại nào không cần thiết không cần nhận nữa." Anh vừa đi vào phòng làm việc vừa căn dặn.
"Dạ, tổng giám đốc."
Phần 4
Mộ Dung Trần mới bước vào cửa phòng làm việc, liền nghe điện thoại di động trên bàn đỗ chuông, người anh cho số điện thoại riêng không nhiều. Anh bước nhanh đến bàn, còn chưa kịp cầm lên, tiếng chuông liền đứt.
Cầm điện thoại lên nhìn, thấy số điện thoại vừa gọi đến thì tất cả phiền não trong chớp mắt đã bay sạch hết. Rốt cuộc cô đã chịu gọi cho anh.
Nhưng giờ này, cô không nghỉ ngơi sao?
Sợ cô có chuyện gì tìm anh, cho nên, anh lập tức gọi lại.
Tình Tình chăm chú nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, là anh gọi tới. Cô nên nghe máy hay không? Anh sẽ dùng giọng nói dịu dàng hay là giọng nói lạnh lùng để nói chuyện với cô? Cô nên trả lời anh thế nào?
Rối rắm không biết có nên nhận điện thoại của anh không, tiếng chuông sau một hồi đỗ nhưng không ai bắt máy thì dừng lại. Sao anh lại tắt nhanh như thế, có ý gì sao?
Tình Tình tức giận mà đem điện thoại di động hướng trên chăn ném, Mộ Dung Trần đáng ghét, ghét nhất rồi !
Anh không nhận, cô cũng không nhận, không bao giờ gọi điện thoại cho anh nữa. Không để ý tới điện thoại nữa, Tình Tình kéo chăn che kín đầu, thật sự là thật đáng ghét!
Đang lúc cô tức giận hung hăng mắng người thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa của em trai "Chị, chị ngủ chưa?"
"Chưa, thế nào?" Tình Tình từ trên giường bò dậy chạy đi mở cửa.
"Điện thoại của anh rể!" Thẩm Diệu Dương giơ điện thoại ở trong tay lên, anh rể nhanh ghê, chỉ là một cuộc gọi nhỡ thế mà không chờ được gọi lại ngay.
"À?" Thì ra là anh cúp điện thoại của cô, làm việc xong lại gọi đến cho em trai cô.
"Nhận đi, em đi tắm đây." Sau khi nhét điện thoại vào tay Tình Tình, Thẩm Diệu Dương xoay người trở về phòng.
Tình Tình nhìn màn hình điện thoại không ngừng nhảy nhót, lặng lẽ đem điện thoại đặt vào tay, cũng không dám lên tiếng. Hơi thở của anh xuyên qua cả biển Thái Bình Dương, truyền tới bên tai của cô, làm cho gương mặt của cô nóng bừng lên.
Tại sao anh không nói chuyện? Cô nên nói gì đây?
"Tình Tình, thế nào? Có phải thân thể em không thoải mái hay không?" Mộ Dung Trần ở bên kia điện thoại cau mày. Trừ lần ra phi trường cô chủ động gọi điện thoại anh, khi đến Mỹ cho đến nay, cô đều không muốn nghe điện thoại của anh, vậy hôm nay vì sao lại gọi cho anh?
Anh cũng chẳng dám tưởng tượng lung tung lý do cô gọi điện cho anh chính là vì nhớ anh.
"Không phải." Tình Tình cắn răng ngồi xuống giường. Dũng khí mới vừa rồi khi gọi điện thoại cho anh chạy đâu mất, cô thậm chí còn không biết phải nói gì với anh.
"Nhìn thấy mẹ rồi ư?" Mộ Dung Trần đem cả thân thể to lớn ngồi xuống chiếc ghế xoay, buông lỏng cà vạt một chút.
"Ừ!" Nhưng mẹ chẳng nhận ra cô là ai.
"Rất thất vọng?" Bệnh của Thẩm Quân Hoa tương đối phiền toái, nhưng đó là chuyện của bọn họ, anh không nhúng tay vào.
"Không biết." Tình Tình không nói ra được đây chính là loại cảm xúc gì. Cô chưa từng bao giờ nghĩ đến, điều cô mong muốn nhiều năm như thế lại có kết quả như thế này.
Mới bắt đầu cô đúng là có chút thất vọng, nhưng thấy dáng vẻ của mẹ cùng nghĩ đến những lời Tiết Thiệu Trạch nói với cô trong bệnh viện, cô không biết mình nên làm sao mới đúng.
"Chỉ cần chăm sóc tốt, bà ấy sẽ khá lên thôi. Không cần nghĩ quá nhiều, nha!" Tâm bệnh cần tâm dược mới chữa được.
"Ừ." Cô chỉ biết trả lời ngắn gọn như thế. Cô muốn thuyết phục em trai, điều cô cần làm chỉ có thể là như thế thôi? Rõ ràng là muốn nhờ anh thuyết phục em mình, nhưng cô ngoài trả lời những câu hỏi của anh, cái gì cũng nói không ra được, Tiết Tình Tình, làm sao mày lại vô dụng như thế?
"Mệt mỏi sao? Vậy em đi ngủ đi, ngày mai anh đi công tác ở Hongkong, đến lúc đó anh sẽ gọi lại cho em có được không?" Mộ Dung Trần thở dài một tiếng, cô vẫn trả lời điện thoại nhàn nhạt như thế, anh muốn hỏi cái gì cũng chẳng biết phải hỏi như thế nào, nhưng người đã ở xa thế, anh có lo lắng cũng chẳng làm được gì.
"Ừ." Nếu anh đã nói như vậy, ý anh nói là anh còn nhiều việc phải làm, cho nên không muốn nói tiếp đúng không? "Vậy anh cúp …." Câu cuối cùng còn chưa nói xong điện thoại đã không còn nhận được tình trạng kết nối
Căn bản không cần nghĩ, cũng biết cô gái bên kia đang mang vẻ mặt gì rồi. Có phải cô ước được tắt điện thoại của anh sớm nhất có thể hay không? Nếu không muốn nhận, vậy cô còn gọi cho anh làm gì, chẳng lẽ là gọi nhầm sao?
Bằng không, tại sao trong điện thoại một chỉ nói một từ. Hơn nữa còn vội vã cúp máy như thế?
Thôi, có thể chính tai nghe được giọng nói của cô, biết cô vẫn ổn, đã đủ rồi! Anh cònhy vọng xa vời cái gì nữa?
Thân thể mảnh mai nhưng lại quật cường như thế!
Dù biết rõ cô nhất định là có tâm sự, nhưng cô không muốn nói với anh, không muốn cho anh trú trong lòng của cô, anh cũng chẳng có biện pháp nào khác?
Có thể làm được, anh sẽ làm, cho dù là yêu cầu gì đi chăng nữa? Coi như tất cả những điều anh bỏ ra, vĩnh viễn cô cũng không cảm nhận được, có lúc thậm chí không muốn biết, ngay trong lòng anh hiện tại đang suy nghĩ cái gì?
Yêu một người yêu quá lâu, quá sâu, có thể biến thành cảm xúc nhàm chán hay không?
Một người khác ở bờ bên kia Đại Dương, cũng có suy nghĩ giống như thế.
Sau khi trả điện thoại lại cho em trai, Tình Tình trở về phòng, nằm trên chiếc giường mềm mại, nghĩ tới người đàn ông mới vừa nói chuyện điện thoại xong, anh còn quan tâm đến cô không?
Giọng nói của cô vẫn mang vẻ lạnh nhạt, nhưng đó chỉ là ngôn ngữ của cô kém cỏi, không biết phải nói gì với anh. Rõ ràng là có chuyện muốn nói lại chẳng thể nói được.
Anh bảo ngày mai phải đi công tác, vậy có phải do công việc bận rộn hay không?
Vậy mấy ngày tới có lẽ cô không nên làm phiền anh? Mấy ngày nữa cần gì hãy nói! Hiện tại đều cô muốn là mẹ mau lành bệnh.
Không phải đó mới là việc quan trọng nhất sao? Thật ra thì không thể phủ nhận, cô hi vọng ba mẹ có thể ở bên cạnh nhau!
Tình Tình bị tiếng chuông cửa đánh thức!
Cô làm sao lại ngủ sâu như thế? Cố gắng mở mắt ra, nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, nếu như cô nhớ không lầm thì có lẽ đã là mười giờ trưa rồi.
Mười giờ? tại sao cô có thể ngủ từ đêm qua cho đến trưa như thế? Cửa phòng bên phải, chắc là em trai đến gọi? Một tay vén chăn ấm áp lên, Tình Tình mặt thêm một chiếc áo khoác rồi đi đến mở cửa ra.
"Chị, mới thức sao?" Mở cửa, Thẩm Diệu Dương đã mang theo một tinh thần sảng khoái đứng bên ngoài.
"Dương Dương, chị ngủ hơi trễ. Để chị thay quần áo xong chúng ta đi ngay." Cố gắng lôi kéo lại mái tóc xốc xếch, Tình Tình bảo em trai đi vào phòng mình đợi, còn mình chạy vào valy tình một bộ quần áo.
"Chị, vì sao điện thoại của chị tắt nguồn?" Thẩm Diệu Dương đi theo phía sau Tình Tình cau mày, nếu như không phải anh rể gọi điện cho cậu, cậu sẽ không chân đất mà chạy đến phòng chị mình như thế.
"A!?" Lấy xong bộ quần áo, Tình Tình đứng lên.
"Mới vừa rồi anh rể gọi điện cho chị, nhưng điện thoại của chị không thông." Thẩm Diệu Dương đến gần Tình Tình, thấy điện thoại của cô đặt bên cạnh giường, trực tiếp đi tới cầm nó lên, vừa nhìn, liền thấy màn hình màu đen, điện thoại hết pin tự động khóa.
"Lúc nãy, anh có điện thoại đến đây sao?" Vừa nghe em trai nói đến người đàn ông kia, Tình Tình cảm thấy mặt mình liền nóng lên. Bây giờ, ở trong nước đã là nửa đêm? Anh còn chưa ngủ sao?
"Dạ, anh rể không yên lòng về chị, chị nên gọi điện về cho anh ấy đi?" Thẩm Diệu Dương đưa di động của mình ra trước mặt cô. Thật vất vả mới có được người đàn ông tốt như thế.
"Chị phải đi thay quần áo rồi, em gọi cho anh ấy, nói chị vẫn khỏe được không." Do dự một hồi, Tình Tình vẫn cảm thấy mình không có dũng khí gọi điện thoại cho anh, hay là thôi đừng nói gì hết.
"Chị. . . . . ." Thẩm Diệu Dương nhìn bóng dáng vội vàng rời đi, rốt cuộc chị đang sợ cái gì?
Bị em trai đàn áp đến phòng ăn của khách sạn, ăn sáng xong bọn họ mới xe về nhà.
Khách sạn cách nhà chỉ bốn mươi phút thôi, nhà của Thẩm Diệu Dương và Thẩm Quân Hoa gần khu phố người Hoa.
Đó là một căn biệt thự đơn giản, nóc nhà màu đỏ sậm và tường rào màu trắng xám, ngôi nhà nho nhỏ ở giữa, bên ngoài còn có một dãy hàng rào bằng gỗ trắng vô cùng tráng lệ, cây cối thấp thoáng ở bên trong, con đường đi rất sạch sẻ, tất cả xe riêng đều được đậu ven đường.
"Chị, đến rồi." Sau khi Thẩm Diệu Dương dừng xe lại, đi ra trước giúp Tình Tình mở cửa xem.
Tình Tình xuống xe, thời tiết hiện tại rất tốt, trời xanh mây trắng, khiến tất cả thoạt nhìn cho ta cảm giác yên tĩnh và thoải mái.
"Dương Dương, là nơi này sao?" Tình Tình đứng bên cạnh hàng rào gỗ, thậm chí cô hơi sợ nên không dám bước vào.
"Lúc này mẹ đang ở phòng hoa, chị, chúng ta đi thôi!" đem valy hành lý của Tình Tình từ trong xe ra, Thẩm Diệu Dương đưa tay kéo đôi bàn tay nhỏ bé có chút lạnh giá của Tình Tình, đẩy cô bước vào cửa gỗ, sau đó cùng cô vào nhà.
"Dương Dương, hai người vẫn ở nơi này sao?" Càng đến gần cái cửa đó, lòng Tình Tình càng khẩn trương, rõ ràng là mình hy vọng chuyện nay từ lâu, vậy mà vì sao lúc gặp lại mình, lòng của cô lại nhiều lo lắng như thế?
Cô có một loại dự cảm, người kia không muốn gặp cô!
"Em và mẹ đã ở chỗ này năm năm rồi ạ." Đem hành lý thả xuống nhà, Thẩm Diệu Dương thấy Tình Tình vẫn chưa đi về, lại trở ra kéo thân thể cô vào trong.
Vừa tới Mĩ, bọn họ phải ở trong nhà trọ giá rẻ, hoàn cảnh vô cùng nghèo khổ. Sau đó, việc buôn bán của cậu ở đây càng ngày càng phát đạt, nhờ vào năng lực của bản thân bọn họ có thể mua được không nhà dù không tính là biệt thự xa hoa.
"Dương Dương, mẹ đâu?" Tình Tình đứng ở cửa nhìn xung quanh. Mẹ nhất định là biết cô sẽ tới thăm bà, tại sao không muốn ra đây gặp mặt cô?
Có phải bà không muốn gặp cô không? Nghĩ đến khả năng này, lòng của Tình Tình chìm sâu trong tuyệt vọng.
"Anh ở đây. . . . . ." Thẩm Diệu Dương không muốn biết nói về tình huống hiện tại của Thẩm Quân Hoa, nhưng một âm thanh ầm thấp bổng truyền đến từ cửa hoa viên nhỏ.
"Thiệu Trạch, ông đang ở đây sao?"
"Thiệu Trạch?" Quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh kia, Tình Tình kinh ngạc đến không thể nói nên lời.
Một người phụ nữ mặc một bộ đồ trắng, trong tay còn cầm một cây kéo chuyên dụng, mái tóc đen và dài được cột cao ở phía sau, nở ra một nụ cười yếu ớt nhìn về bọn họ.
Lông mày của bà theo năm tháng vẫn còn giữa được nét đẹp vốn có, một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi vẫn mà vẫn giữ được nét đẹp kinh người, trừ đôi mắt dường như chẳng còn suy nghĩ về cuộc đời thấy đáo như xưa.
Người vừa nãy gọi em trai cô gọi tên "Thiệu Trạch"? Tình Tình không thể tin nhìn người đang bước từng bước đến gần bọn họ, mẹ của cô Thẩm Quân Hoa.
Thì ra lần đó, cô đang cùng em trai nói chuyện qua video, cô không có nghe lầm, cô nghe rõ giọng nói kia.
Tại sao có thể như vậy? Làm sao lại như vậy? Người phụ nữ kia chính là mẹ cô - Thẩm Quân Hoa sao? Tại sao trong mắt của bà lại chẳng giống như bình thường? Câu hỏi ngập tràn trong ánh mặt của cô, còn cả người đàn ông bà gọi tên nữa.
"Mẹ. . . . . . Mẹ là lầm rồi. Con là Dương Dương, chị hai đến thăm mẹ." Thẩm Quân Hoa bất đắc dĩ buông cây kéo trong tay xuống, Thẩm Diệu Dương đem Tình Tình kéo đến trước mặt của Thẩm Quân Hoa.
"Mẹ. . . . . ." Tình Tình nhìn gương mặt quen thuộc kia, tại sao mẹ dùng một loại ánh mắt mê mang nhìn cô? Giống như không nhận ra cô, tại sao lại như vậy chứ?
Chẳng lẽ đây là cái em trai cô nói là tinh thần không tốt sao? Tinh thần không tốt mà đến cả con gái cũng không nhận ra sao?
"Thiệu Trạch, em không có chị! Ba mẹ, còn có anh trai, em gái họ đều không muốn em, em không muốn gặp chị ấy đâu, em chỉ muốn có anh thôi, Thiệu Trạch, anh đuổi cô ấy đi đi?" Thẩm Quân Hoa yên lặng nhìn Tình Tình chừng một phút, lâu đến Tình Tình cho là bà sẽ ôm cô, giống như khi còn bé bà thường hay ôm cô vào lồng ngực của mình, nhưng không như cô nghĩ, bà như rất sợ sệt trốn sau lưng của Thẩm Diệu Dương không dám đối mặt với cô.
"Chị, hiện tại mẹ như thế này." Thẩm Diệu Dương cười khổ lên tiếng. Kể từ sau khi chị hai kết hôn, mẹ nhìn thấy hình ảnh chị trong ảnh đám cưới liền trở nên như vậy.
Vừa bắt đầu, chỉ là mỗi ngày nhìn người trong hình tư lẩm bẩm: "Tình Tình của mẹ trưởng thành, con gái bảo bối của mẹ đã kết hôn!"
Nhưng không nghĩ tới càng về sau, bà cầm theo tấm hình kia đem vào phòng và khóa chặt cửa, chẳng bao giờ chịu ra ngoài nữa, thậm chí ý thức bắt đầu trở nên hồ đồ, cuối cùng, bà thậm chí coi cậu là Tiết Thiệu Trạch.
Mỗi ngày mở mắt nhìn thấy cậu, sẽ ngọt ngào gọi: "Thiệu Trạch, Thiệu Trạch. . . . . ." Trừ cậu ra, Thẩm Quân Hoa không muốn gặp những người khác, vừa nhìn thấy người lạ liền sợ, thậm chí muốn trốn, giống như một cô gái tuổi đôi mươi.
Anh rể có đi tìm hiểu qua bệnh tình với vài bác sĩ khoa tâm thần, họ bảo mẹ bởi vì gặp khổ sở và đả kích lâu dài, dẫn đến não đột nhiên quên mất chuyện cũ, cũng có thể gọi là mất trí nhớ tạm thời, loại bệnh này tùy tâm mà hồi phục.
Trước mắt y học không có phương pháp điều trị cụ thể. Nếu muốn bệnh nhân khôi phục lại, thì nên dùng theo phương pháp xưa của người Trung Hoa tức lấy tâm trị tâm.
Thuốc trong lòng của Thẩm Quân Hoa chính là Tiết Thiệu Trạch. Trong lòng bà mang ý hận ông, nhưng xét đến cùng, bà vẫn không bỏ được ông, vẫn còn yêu ông.
Yêu đến kiệt cùng đó chính là hận, hận đến tận cùng thì chưa chắc là yêu? Giữa yêu và hận chính có một đường ranh mỏng, nhưng ta rất khó phân biệt.
Không có tình sâu nghĩa nặng, cũng chẳng có chuyện hận đến thấu xương như thế.
Như mẹ vậy, khiến cho lòng cậu rất chua xót, rất đau lòng, rồi lại không biết nên nói thế nào với chị mình, huống chi trước đó vài ngày anh rể đã nói là thân thể của chị không được tốt.
"Dương Dương. . . . . ." Tình Tình lại không dám tiến lên trước, bởi vì trong mắt của Thẩm Quân Hoa rất sợ hãi. Mẹ của cô thế nhưng lại sợ cô? Gặp mặt sau mười năm xa cách, lại là trường hợp như vậy, điều này khiến cô chẳng thể nào tiếp nhận được? Cô phải làm sao đây?
"Mẹ, không phải sợ, được chứ?" Thẩm Diệu Dương ôm mẹ vào lồng ngực của mình, "Đây là Tình Tình, là chị của con. Hai chúng con đã cùng nhau lớn lên, chị ấy sẽ không làm tổn thương mẹ đâu"
"Chị?" Thẩm Quân Hoa nhìn Tình Tình, ánh mắt vẫn có sợ hãi "Thiệu Trạch, sao anh lại có chị? Trước kia em chưa từng nghe anh nói mà?"
"Vậy hiện tại con nói cho mẹ biết, được không?" Giống như dỗ đứa bé, Thẩm Diệu Dương vuốt mái tóc Thẩm Quân Hoa, "Tình Tình là chị con, về sau cô ấy sẽ ở nơi này với chúng ta. Cô ấy sẽ cùng mẹ chăm hoa, cùng chúng ta ra ngoài dạo chơi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm rất nhiều chuyện khác nữa, như vậy lúc con không ở nhà, mẹ cũng không cảm thấy cô đơn?"
"Cô ấy sẽ cùng em ở trong dù ngắm mưa rơi đúng không ạ?" Vừa nhắc tới chuyện mình thích làm nhất, trên mặt Thẩm Quân Hoa lơ đãng xuất hiện một nụ cười thuần khiết.
"Gọi con là Tình Tình, được không? Con sẽ cùng mẹ là những chuyện mà mẹ muốn làm, có được hay không?" Không nhịn được nữa, hốc mắt đã đỏ ửng, Tình Tình không nghĩ tinh thần mẹ lại hồ đồ đến mức này.
Bây giờ Thẩm Quân Hoa, căn bản cần người chăm sóc như một đứa bé nhỏ!
"Về sau Tình Tình sẽ ở đây cùng với chúng ta." Thẩm Diệu Dương thấy Tình Tình rơi lệ, trong lòng dâng lên một hồi chua."Đừng đuổi cô ấy có được không?"
"Tình Tình, tôi sẽ dẫn cô đi xem vườn hoa của tôi." Trên mặt bà hiện lên nụ cười ngượng ngùng, mặc kệ như thế nào, trời sanh máu mủ nào dễ dàng xóa sạch, Thẩm Quân Hoa do dự một lúc lâu, rốt cuộc lựa chọn tin tưởng người bên cạnh, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Tình Tình.
"Ừ! Chúng ta cùng đi." Đem nước mắt đau thương trên mặt lau khô, cố gắng nặn ra một nụ cười, Tình Tình đi theo Thẩm Quân Hoa qua một cánh cửa nhỏ
Đây là nơi cô chưa bao giờ nghĩ đến, có một loại cảm giác nho nhỏ trong lòng, cô muốn vĩnh viễn bảo vệ mẹ của mình, vào giờ phút này hẳn là bà vô cùng yếu ớt, như vậy bọn họ càng cần phải che chở cho bà.
"Xem này, những hoa ở đây đều do tôi trồng đó, xem có đẹp không?" Thẩm Quân Hoa lôi kéo Tình Tình đi thẳng đến một căn phòng làm bằng kính, bốn vách tường trong suốt như thủy tinh, chỉ vào một cây Thạch thảo màu Tím!
Vào lúc này, mẹ vẫn còn nhớ những đóa hoa nhỏ kia.
Nên càng chứng to bà sâu đậm, nặng tình hơn, mới có thể khiến một người mất đi toàn bộ trí nhớ, lòng vẫn tràn đầy hình ảnh của người kia, bà như một đóa hoa nhỏ suốt đời chung tình với một người.
Hoa Thạch Thảo – hoa đợi chờ - forget me not, tên một loài hoa vô cùng xinh đẹp. Xin đừng quên đi hai tiếng yêu đương! Vô luận thời gian có xoay chuyển thế nào, dòng đời thay đổi ra sao, thì trong lòng bà vẫn có ông, vẫn ở lại nơi thuộc về hai người bọn họ.
Ở thế gian ồn ào này, chỉ có màu hoa tím nhạt mới có thể làm tổn thương lòng bà, mặc cho hoa nở hoa tàn, hoa xinh đẹp nhưng mang nhiều ưu tư, vĩnh viễn nở ra cho người mình yêu nhất.
Chưa từng phải sống trong cuộc sống có một tình yêu không hoàn chỉnh, chưa từng một lần trải qua khổ sở tình yêu để rồi biết tình khắc sâu đến thế nào. Bọn họ đã trải qua bao nhiêu năm tháng đau lòng như thế, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục sao?
Mẹ, nếu vẫn không thể quên, tại sao không tha thứ cho ông?
"Đẹp. Rất đẹp mắt!" Tình Tình chỉ cảm thấy ánh mắt đau nhức rất khó chịu. Làm sao tình yêu lại khó khăn như tế!
"Tôi dẫn cô đến một nơi khác." Thẩm Quân Hoa kéo tay Tình Tình, giọng nói nhẹ nhàng và nhu mì, mang theo cô cùng đi đến một ‘lãnh địa’ khác.
Cùng Thẩm Quân Hoa đi thăm khắp phòng hoa, đến khi trở về cũng đã năm giờ chiều, Thẩm Quân Hoa bị Thẩm Diệu Dương khuyên về nghỉ ngơi, hai chị em bọn họ mới rãnh rỗi ngồi xuống nói về vấn đề của Thẩm Quân Hoa .
Ngồi trong thư phòng, mỗi người cầm một tách trà nóng, nhìn cảnh xuân bên ngoài, tâm tình hình như rất âm trầm.
"Dương Dương, cứ để mẹ tiếp tục như thế này sao?" Tình Tình thu hồi ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài cửa số, nhìn chén trà đang bốc hơi nóng.
"Mẹ gặp tâm bệnh, không thuốc chữa được." Thẩm Diệu Dương nhỏ giọng nói.
"Dương Dương, em có hận ông ấy không?" Tình Tình để ly trà trong tay xuống, hai mắt yên lặng nhìn vào đôi mắt đang lắng đọng tựa đáy hồ của em trai. Lúc nào thì người này lớn nhanh như thế, cô nhớ về một cậu bé luôn đi phía sau mình, luôn miệng gọi "chị, chị . . . . ." . Lớn đến cô giờ đã chẳng thể đoán được trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì rồi.
Hận, tại sao không hận? Ông ta xứng đáng để cậu phải hận?
"Chị, tại sao lại hỏi như vậy? Em có hận ông ấy hay không thì có liên quan gì đến bệnh tình của mẹ đâu? Em nói không hận ông ấy, mẹ có thể tốt hơn sao?" khóe miệng Thẩm Diệu Dương xé ra.
Thuốc của mẹ ở nơi nào, bọn họ đều hiểu. Nhưng bọn họ cũng không dám nếm thử. Cậu sợ ngộ nhỡ đã nếm thử, mẹ sẽ càng bị bệnh nặng hơn, vậy không bằng không trị đi.
Sẽ để cho ba như vậy, quên đi đau khổ trước kia không phải tốt hơn sao?
Phần 3
Mặc dù cậu rất hận người đàn ông kia, cho dù chỉ nghe đến cái tên thôi cũng khiến tâm anh ngứa ngáy, nhưng chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi, anh thà làm người thế thân
"Dương Dương, chị muốn mẹ tốt hơn, chị muốn thử một chút, có được không?"
"Chị, chị có ý gì?" Thẩm Diệu Dương không nghĩ tới Tình Tình lại nói như vậy.
"Chị muốn để cho bọn họ gặp mặt." Tình Tình nhìn ánh mắt ngưng động của Thẩm Diệu Dương, rõ ràng sắc mặt của cậu trở nên khó coi, "Dương Dương, em làm sao vậy? Có phải còn đau lòng không?" Mặc dù đã làm giải phẫu, nhưng Tình Tình vừa nhìn thấy sắc mặt khó coi của em trai, càng lo lắng không thôi, đưa tay muốn cầm tay của anh, không nghĩ tới Thẩm Diệu Dương lại đẩy ra.
"Chị, em không sao. Nhưng đừng nghĩ đến chuyện em sẽ cho ông ta gặp mặt mẹ." Như đã quyết định cuộc đời này bọn họ không còn dây dưa với nhau, vậy chẳng cần thiết để gặp mặt. Cuộc sống hiện tại của bọn họ trôi qua không phải vẫn tốt sao? Hai mươi năm qua, không có người đàn ông kia, bọn họ đều sống được, còn dư lại mấy thập niên, không có lý do gì cần đến ông ấy.
"Dương Dương, không phải em cũng muốn bệnh tình của mẹ tốt hơn sao?" Tình Tình không biết em trai lại oán hận Tiết Thiệu Trạch đến thế.
"Mẹ như bây giờ cũng rất tốt." Ít nhất tâm được an tĩnh.
"Nhưng thật ra ông ấy vẫn còn thương mẹ." Tình Tình nhỏ giọng nói một câu.
"Yêu?" Thẩm Diệu Dương cười lạnh ra tiếng, "Nếu quả vẫn còn yêu, tại sao ban đầu có thể ở cùng người con gái khác? Nếu quả thật yêu, làm sao có thể để bà rời đi như thế? Như vậy gọi là yêu sao? Chị, chị đang nói giúp ông ta đó à?"
Từ ‘yêu’ kia châm chọc bọn họ đến thế nào! Chị nói người đàn ông kia vẫn còn yên mẹ, mẹ cũng vẫn yêu người đàn ông kia.
Nhưng nếu như đó là tình yêu, nếu như xen lẫn cái khác, đó không phải là một tình yêu chân chính. Cả đời này, bà si ngốc theo đuổi một tình yêu không tỳ vết, có lẽ vĩnh viễn đều không thể nào có được.
Bà yêu quá điên cuồng, quá kiêu ngạo, trong mắt không tha cho một viên cát, khi tình yêu có tỳ vết nào, tình cảm của bọn họ sẽ xuất hiện một cái khe, mẹ cô chính là một cô gái quá tuyệt tình, thà làm ngọc vỡ, ban đầu nếu ba đã phản bội bà, bà không cần lời giải thích, không cần ngậm uất ức để cầu toàn, liền cắt đứt đường lui của hai người.
Tất cả đường lui đã đứt, vậy không trông nom việc sẽ thay đổi, giữa bọn họ không còn bất kỳ quan hệ nào.
"Dương Dương, chị không phải nói giúp ông ấy. Chị chỉ hy vọng mẹ có thể vui vẻ hơn một chút. Mà người có thể giúp bà vui vẻ hơn chỉ có thể là ông ta." Tình Tình còn chưa buông tha suy nghĩ này. Mẹ đã hận ông ta hai mươi năm, chẳng lẽ còn không đủ sao?
Đường đời họ đi tới giai đoạn này, bọn họ còn phải ôm thù hận bao lâu nữa? Còn phải thù hận thêm bao lâu nữa? Trên đời này đâu chỉ có thù hận thôi?
Nếu như còn yêu, tại sao không thể tha thứ?
"Chị, em không đồng ý. Chị cũng đừng nhiều lời thêm nữa! Em không muốn nghe. Em chuẩn bị làm cơm tối đây.” Thẩm Diệu Dương thật sự là không nghĩ ra vì sao chị lại chuyển biến nhanh như thế, nhưng cậu sẽ không để mẹ gặp người đàn ông kia.
"Dương Dương. . . . . ." Tình Tình nhìn em trai rời đi, nhất thời cảm thấy toàn thân vô lực. Em trai cô có tính cách mạnh mẽ như thế. Cậu lại chưa bao giờ gặp mặt Tiết Thiệu Trạch, làm sao sẽ biết ông là người như thế nào?
Nhắc tới cũng buồn cười, cô ở bên cạnh ông ta mười năm nay, còn chưa hận ông nhiều như thế? Cô cũng không thể hy vọng anh trai sẽ bỏ qua nhanh như thế, nhưng giờ nên nghĩ tới mẹ nhiều hơn.
Nhưng làm sao để thuyết phục đây?
Sau khi ba người ngồi ăn cơm chung, Thẩm Quân Hoa luôn luôn ngủ ớm, nên tự mình trở về phòng uống thuốc xong rồi nằm ngủ, Thẩm Diệu Dương cùng Tình Tình mới yên tâm rời khỏi phòng mẹ mình.
"Dương Dương. . . . . ." Sau khi đóng cửa lại, Tình Tình gọi em trai lại vì có chuyện muốn nói với cậu.
"Chị, chị cũng nên nghỉ ngơi đi." Biết chị lại muốn thuyết phục cậu, Thẩm Diệu Dương cũng không muốn nghĩ đến nhiều chuyện như thế.
"Chị còn chưa buồn ngủ." Trải qua cơn bệnh vừa rồi, thật ra cô rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn không yên lòng!
"Nếu như chị muốn nói về chuyện của người đàn ông kia, em không có gì để nói với chị cả." Thẩm Diệu Dương nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của Tình Tình "Chị, trước tiên chị nên nghỉ ngơi đi, nếu không thì cứ đi nói chuyện với anh rể đi."
"Cậu có biết mẹ bị như vầy không?" Nếu em trai không muốn nói đến Tiết Thiệu Trạch, cô cũng muốn biết xem liệu cậu của mình có biết chuyện này hay không, cô cũng muốn xem ông có ủng hộ cách làm của cô không?
"Dĩ nhiên cậu biết, nhưng cậu sẽ không nhúng tay vào. Chị, không cần nghĩ nhiều như vậy. Trở về đi tắm đi, sau đó gọi điện thoại cho anh rể, anh ấy lo lắng cho chị lắm đó." Không cho Tình Tình nhiều lời thêm nữa, Thẩm Diệu Dương trực tiếp đẩy cô đến cửa phòng của mình.
Không muốn cùng người khác cải cọ, Tình Tình chỉ trơ mắt nhìn em trai đang cố đẩy cô về phòng, sau đó đóng cửa phòng lại
Mới vừa rồi em trai nói anh lo lắng cho cô là thật sao? Tắm xong, cô mặt một bộ quần áo mỏng đi đến bên giường, cầm điện thoại di động trong tay lên muốn gọi cho một người.
Lúc này anh không bận chứ?
Mới vừa rồi ngâm mình ở trong bồn tắm, cô suy nghĩ thật lâu thật lâu, phát hiện người có thể ảnh hưởng đến Dương Dương chỉ có thể là Mộ Dung Trần. Bởi vì qua lời nó của cậu cô biết rằng cậu rất nghe lời anh.
Không bằng để cho anh thuyết phục em trai của mình?
Điện thoại gọi tới, rất nhanh liền được kết nối, nhưng vang lên nhiều lần vẫn không ai nhận máy? Anh đang làm việc hay sao?
Ở trong nước đã là buổi chiều, Mộ Dung Trần mới vừa từ phòng họp đi ra, phía sau là một đoàn quản lí cao nối đuôi. Về việc hợp mua công ty Á Thái Khu đã tìm ra được phương án tốt, anh thở dài một tiếng.
Kế tiếp việc cần làm thì cứ tiến hành theo những gì đã bàn, cho nên, Mộ Dung Trần quyết định buổi chiều không tiếp nhận điện thoại nữa.
"Thư ký Lam, đem tất cả hành trình buổi chiều đẩy xuống, điện thoại nào không cần thiết không cần nhận nữa." Anh vừa đi vào phòng làm việc vừa căn dặn.
"Dạ, tổng giám đốc."
Phần 4
Mộ Dung Trần mới bước vào cửa phòng làm việc, liền nghe điện thoại di động trên bàn đỗ chuông, người anh cho số điện thoại riêng không nhiều. Anh bước nhanh đến bàn, còn chưa kịp cầm lên, tiếng chuông liền đứt.
Cầm điện thoại lên nhìn, thấy số điện thoại vừa gọi đến thì tất cả phiền não trong chớp mắt đã bay sạch hết. Rốt cuộc cô đã chịu gọi cho anh.
Nhưng giờ này, cô không nghỉ ngơi sao?
Sợ cô có chuyện gì tìm anh, cho nên, anh lập tức gọi lại.
Tình Tình chăm chú nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, là anh gọi tới. Cô nên nghe máy hay không? Anh sẽ dùng giọng nói dịu dàng hay là giọng nói lạnh lùng để nói chuyện với cô? Cô nên trả lời anh thế nào?
Rối rắm không biết có nên nhận điện thoại của anh không, tiếng chuông sau một hồi đỗ nhưng không ai bắt máy thì dừng lại. Sao anh lại tắt nhanh như thế, có ý gì sao?
Tình Tình tức giận mà đem điện thoại di động hướng trên chăn ném, Mộ Dung Trần đáng ghét, ghét nhất rồi !
Anh không nhận, cô cũng không nhận, không bao giờ gọi điện thoại cho anh nữa. Không để ý tới điện thoại nữa, Tình Tình kéo chăn che kín đầu, thật sự là thật đáng ghét!
Đang lúc cô tức giận hung hăng mắng người thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa của em trai "Chị, chị ngủ chưa?"
"Chưa, thế nào?" Tình Tình từ trên giường bò dậy chạy đi mở cửa.
"Điện thoại của anh rể!" Thẩm Diệu Dương giơ điện thoại ở trong tay lên, anh rể nhanh ghê, chỉ là một cuộc gọi nhỡ thế mà không chờ được gọi lại ngay.
"À?" Thì ra là anh cúp điện thoại của cô, làm việc xong lại gọi đến cho em trai cô.
"Nhận đi, em đi tắm đây." Sau khi nhét điện thoại vào tay Tình Tình, Thẩm Diệu Dương xoay người trở về phòng.
Tình Tình nhìn màn hình điện thoại không ngừng nhảy nhót, lặng lẽ đem điện thoại đặt vào tay, cũng không dám lên tiếng. Hơi thở của anh xuyên qua cả biển Thái Bình Dương, truyền tới bên tai của cô, làm cho gương mặt của cô nóng bừng lên.
Tại sao anh không nói chuyện? Cô nên nói gì đây?
"Tình Tình, thế nào? Có phải thân thể em không thoải mái hay không?" Mộ Dung Trần ở bên kia điện thoại cau mày. Trừ lần ra phi trường cô chủ động gọi điện thoại anh, khi đến Mỹ cho đến nay, cô đều không muốn nghe điện thoại của anh, vậy hôm nay vì sao lại gọi cho anh?
Anh cũng chẳng dám tưởng tượng lung tung lý do cô gọi điện cho anh chính là vì nhớ anh.
"Không phải." Tình Tình cắn răng ngồi xuống giường. Dũng khí mới vừa rồi khi gọi điện thoại cho anh chạy đâu mất, cô thậm chí còn không biết phải nói gì với anh.
"Nhìn thấy mẹ rồi ư?" Mộ Dung Trần đem cả thân thể to lớn ngồi xuống chiếc ghế xoay, buông lỏng cà vạt một chút.
"Ừ!" Nhưng mẹ chẳng nhận ra cô là ai.
"Rất thất vọng?" Bệnh của Thẩm Quân Hoa tương đối phiền toái, nhưng đó là chuyện của bọn họ, anh không nhúng tay vào.
"Không biết." Tình Tình không nói ra được đây chính là loại cảm xúc gì. Cô chưa từng bao giờ nghĩ đến, điều cô mong muốn nhiều năm như thế lại có kết quả như thế này.
Mới bắt đầu cô đúng là có chút thất vọng, nhưng thấy dáng vẻ của mẹ cùng nghĩ đến những lời Tiết Thiệu Trạch nói với cô trong bệnh viện, cô không biết mình nên làm sao mới đúng.
"Chỉ cần chăm sóc tốt, bà ấy sẽ khá lên thôi. Không cần nghĩ quá nhiều, nha!" Tâm bệnh cần tâm dược mới chữa được.
"Ừ." Cô chỉ biết trả lời ngắn gọn như thế. Cô muốn thuyết phục em trai, điều cô cần làm chỉ có thể là như thế thôi? Rõ ràng là muốn nhờ anh thuyết phục em mình, nhưng cô ngoài trả lời những câu hỏi của anh, cái gì cũng nói không ra được, Tiết Tình Tình, làm sao mày lại vô dụng như thế?
"Mệt mỏi sao? Vậy em đi ngủ đi, ngày mai anh đi công tác ở Hongkong, đến lúc đó anh sẽ gọi lại cho em có được không?" Mộ Dung Trần thở dài một tiếng, cô vẫn trả lời điện thoại nhàn nhạt như thế, anh muốn hỏi cái gì cũng chẳng biết phải hỏi như thế nào, nhưng người đã ở xa thế, anh có lo lắng cũng chẳng làm được gì.
"Ừ." Nếu anh đã nói như vậy, ý anh nói là anh còn nhiều việc phải làm, cho nên không muốn nói tiếp đúng không? "Vậy anh cúp …." Câu cuối cùng còn chưa nói xong điện thoại đã không còn nhận được tình trạng kết nối
Căn bản không cần nghĩ, cũng biết cô gái bên kia đang mang vẻ mặt gì rồi. Có phải cô ước được tắt điện thoại của anh sớm nhất có thể hay không? Nếu không muốn nhận, vậy cô còn gọi cho anh làm gì, chẳng lẽ là gọi nhầm sao?
Bằng không, tại sao trong điện thoại một chỉ nói một từ. Hơn nữa còn vội vã cúp máy như thế?
Thôi, có thể chính tai nghe được giọng nói của cô, biết cô vẫn ổn, đã đủ rồi! Anh cònhy vọng xa vời cái gì nữa?
Thân thể mảnh mai nhưng lại quật cường như thế!
Dù biết rõ cô nhất định là có tâm sự, nhưng cô không muốn nói với anh, không muốn cho anh trú trong lòng của cô, anh cũng chẳng có biện pháp nào khác?
Có thể làm được, anh sẽ làm, cho dù là yêu cầu gì đi chăng nữa? Coi như tất cả những điều anh bỏ ra, vĩnh viễn cô cũng không cảm nhận được, có lúc thậm chí không muốn biết, ngay trong lòng anh hiện tại đang suy nghĩ cái gì?
Yêu một người yêu quá lâu, quá sâu, có thể biến thành cảm xúc nhàm chán hay không?
Một người khác ở bờ bên kia Đại Dương, cũng có suy nghĩ giống như thế.
Sau khi trả điện thoại lại cho em trai, Tình Tình trở về phòng, nằm trên chiếc giường mềm mại, nghĩ tới người đàn ông mới vừa nói chuyện điện thoại xong, anh còn quan tâm đến cô không?
Giọng nói của cô vẫn mang vẻ lạnh nhạt, nhưng đó chỉ là ngôn ngữ của cô kém cỏi, không biết phải nói gì với anh. Rõ ràng là có chuyện muốn nói lại chẳng thể nói được.
Anh bảo ngày mai phải đi công tác, vậy có phải do công việc bận rộn hay không?
Vậy mấy ngày tới có lẽ cô không nên làm phiền anh? Mấy ngày nữa cần gì hãy nói! Hiện tại đều cô muốn là mẹ mau lành bệnh.
Không phải đó mới là việc quan trọng nhất sao? Thật ra thì không thể phủ nhận, cô hi vọng ba mẹ có thể ở bên cạnh nhau!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook