Sau khi từ biệt bách tính thành Mang Nhai, mọi người cùng chạy đến Tuyết Sơn, lúc này, bách tính thành Mang Nhai đã đem việc này truyền khắp Mạc Bắc, tên tuổi của Tần Vọng Thiên, cũng đã từ tên ma đầu giết người không chớp mắt trong quá khứ biến thành đại anh hùng, chẳng mấy chốc, người đến Tu La Môn muốn nhờ giúp đỡ cũng tăng lên không ít, nhưng đây là chuyện về sau, tạm thời khoan nói tới.

Nói về mã xa của bọn Mộc Lăng đi được hai ngày, rốt cuộc, Tuyết Sơn cao vót trong mây cũng đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Bốn phía đã không còn thôn làng, chỉ có một vùng tuyết trắng, cùng cánh rừng phủ đầy tuyết.

“Mùa xuân ở đây sẽ có người.” Tiểu Trùng Tử nói với mọi người: “Sẽ có người săn hồ ly, hái Tuyết Liên đến, nhưng mùa đông thì rất ít người tới.”

Tần Vọng Thiên gật đầu, mọi người tiếp tục đi, đang đi, chợt nghe tiểu hắc cẩu bên cạnh Vương Thập Nhị quay về hướng sườn núi sủa lên. Mọi người ngẩng đầu, liền thấy một bóng người di động từ trên núi xuống, động tác cực nhanh.

“Tiểu Thanh!” Mộc Lăng ghé trên cửa sổ xe vẫy tay, người từ trên núi xuống, chính là Tương Thanh.

“Thế nào rồi?” Chuyện đầu tiên Tương Thanh làm sau khi chạy xuống là hỏi Tần Vọng Thiên: “Tìm được Xạ Hương chưa?” Tần Vọng Thiên gật đầu, vỗ vỗ lên Xạ Hương được cất cẩn thận trong ngực như bảo bối: “Còn thiếu Ngưu Hoàng và Linh Dương Giác, ngươi có manh mối gì không?”

Tương Thanh nhíu mày lắc đầu nói: “Ta đã ở đây gần nửa tháng, không hề thấy Thần Hươu, hơn nữa vùng này động vật cực ít, sườn núi phủ băng cũng rất dốc, cho nên ta muốn đến khe núi đối diện xem thử.

“Cái ôn tuyền kia là ở trong khe núi.” Tiểu Trùng Tử nói: “Lúc ta đi bắt chim trong khe núi từng nhìn thấy Thần Hươu.”

Tương Thanh nghe xong suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Chuyện này đúng là rất có khả năng, vùng vách núi hiện tại đã rất dốc rồi, khắp nơi đều là băng.”

“Bang chủ đã tới chưa?” Phùng Ngộ Thủy hỏi.

Tương Thanh lắc đầu, nói: “C chưa thấy, có điều đếm ngày cũng sắp đến rồi, mấy ngày nay ta đều chờ ở giao lộ, hẳn là không để lỡ bọn họ đâu.”

Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy đi, chúng ta để vài người ở lại đây chờ, những người khác vào khe núi trước…”

“Hình như không cần nga.” Mộc Lăng không đợi Tần Vọng Thiên nói xong, đã vươn tay chỉ về hướng giao lộ.

Mọi người quay đầu nhìn, liền thấy một hắc mã đang phi đến, trên ngựa là một người mặc hắc y tay áo đón gió phất phới, phía trước còn có một người, được bọc trong áo da cừu dày, cả khuôn mặt cũng bị che mất.

“Là bọn Tiểu Hoàng!” Mộc Lăng giơ tay vẫy vẫy: “Hoàng Hoàng!”

Rất nhanh, ngựa đã chạy đến trước mặt mọi người, người ngồi trên ngựa quả nhiên là Tư Đồ và Tiểu Hoàng đã bị hắn dùng áo da cừu gói kín.

Tư Đồ thấy Mộc Lăng tuy rằng người có gầy chút, sắc mặt cũng trắng chút, thế nhưng vẫn hoạt bát hỉ hả, liền vui vẻ nói: “Đều nói tai họa lưu ngàn năm, quả nhiên không sai a.”

“A phi!” Mộc Lăng tặng hắn một cái lườm, mà lúc này, Tiểu Hoàng trong lòng Tư Đồ nhúc nhích, ngọ ngoạy hồi lâu mới chui được cái đầu ra khỏi áo lông cừu, thở gấp nói: “Tư Đồ, ngộp chết.”

Tư Đồ kinh hãi, vội vàng bới áo lông cừu ra. Tiểu Hoàng thật vất vả mới chui ra được, Tư Đồ ôm hắn xuống ngựa.

“Mộc Lăng!” Tiểu Hoàng bước nhanh đến bên cạnh xe, lấy từ trong lòng ra một hộp gấm tinh xảo, nói: “Tìm được Ngưu Hoàng rồi, Xạ Hương có chưa?”

Tần Vọng Thiên đưa qua một hộp gấm, nói: “Xạ Hương ở trong đó! Thật tốt quá, đã có hai thứ rồi, chỉ còn thiếu một vị Linh Dương Giác cuối cùng.”

Mọi người đều cảm thấy tinh thần phấn chấn.

“Nếu mọi người đều đến đủ rồi, chúng ta lập tức vào khe núi qua đêm đi.” Tương Thanh nói.

Vì vậy, mọi người lại lên ngựa, Tiểu Hoàng và Mộc Lăng cùng ngồi trong xe ngựa, hai người tí tí tách tách vừa nói vừa cười, Tần Vọng Thiên và Tư Đồ dẫn đoàn người, tăng tốc đi.

Vòng qua sườn núi, trước mắt quả thật xuất hiện một khe núi, có lẽ vì địa thế tốt, không bị gió lùa lại có ôn tuyền, cho nên vùng này giống như một ốc đảo giữa trời băng đất tuyết, có cây có cỏ, mọi người xuống ngựa, liền thấy một dòng ôn tuyền đang ùng ục bốc hơi, hơi nước phiêu đãng mờ mờ ảo ảo, làm nền cho ốc đảo giữa vùng băng tuyết, tựa như tiên cảnh.

Bởi vì bốn phía ấm áp, cho nên Mộc Lăng cũng khỏe hơn một chút, nói đói bụng.

“Đói bụng rồi?” Tư Đồ lấy một cái bao lớn từ trên lưng ngựa xuống, ném cho Tần Vọng Thiên, nói: “Làm cho tên cật hóa đó ăn đi.”

Tần Vọng Thiên mở bao ra nhìn, là hai khối thịt bò được gói kĩ, đã được ướp cẩn thận, còn dùng lá cây gói chặt lại, vì thời tiết rất lạnh, nên được bảo quản rất tốt.

“Đây là thịt bò gì a?” Tần Vọng Thiên lật qua lật lại nhìn một lát, chợt nghe Tư Đồ nói: “Thần Ngưu.”

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Tư Đồ, Mộc Lăng phát ngốc một lúc lâu, run rẩy chỉ vào mặt Tư Đồ: “Ngươi làm thịt Đà Phong Ngưu?”

Tư Đồ trừng lại: “Không làm thịt làm sao lấy Ngưu Hoàng a?”

Khóe miệng Mộc Lăng giật a giật: “Thần vật ngươi cũng dám làm thịt, coi chừng gặp báo ứng.”

Tư Đồ bĩu môi, cười xấu xa: “Thịt Thần Ngưu rất là ngon, không muốn ăn a?”

Mộc Lăng mếu mếu mếu, rất không chịu thua kém nhìn Tần Vọng Thiên, nói: “Như vậy, Vọng Vọng, làm giống như thịt lạc đà…”

Đêm đó, Tần Vọng Thiên làm thịt Thần Ngưu, mọi người đốt lửa, ngồi bên bờ ôn tuyền ăn tối, chuẩn bị chờ đến sáng mai mặt trời mọc đi nhìn xem Thần Hươu có đến không.

“Không thể cứ ngồi chờ nó đến.” Tư Đồ nói với Tần Vọng Thiên: “Tự chúng ta đi tìm.”

Tần Vọng Thiên gật đầu, nói: “Sáng sớm mai, chúng ta đợi đến khi mặt trời mọc, nếu Thần Hươu không xuất hiện, chúng ta tự đi tìm.”

Tư Đồ phân phó Tương Thanh: “Ngươi ở lại, phụ trách chiếu cố Tiên Tiên và Mộc Lăng…” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Mộc Lăng lườm một cái: “Ta cần người chiếu cố?!”

Tư Đồ nhìn Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên có chút vô lực nói với Tương Thanh: “Vậy làm phiền Tương phó bang chủ ở lại, để Lăng chiếu cố ngươi.”

“Khụ Khụ…” Tương Thanh đang uống nước bị sặc không nhẹ, gật đầu nói được, Mộc Lăng ôm chăn trùm trên người giận đến nghiến răng, tâm nói: “Tần Vọng Thiên, các ngươi, chờ lão tử khỏi bệnh, tiêu diệt ngươi!”

“Ta đi cùng Tần Vọng Thiên, từ hai vách núi đi lên trên tìm.” Tư Đồ bắt đầu phân công mọi người: “Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân cùng đến phía bắc tìm, Bính Đinh cũng đến phía bắc, Giáp Ất ở lại đợi lệnh, nếu thấy Thần Hươu, lập tức đốt pháo hiệu liên hệ với mọi người!”

Mọi người gật đầu, màn đêm buông xuống, mọi người vội vã đi mấy ngày đường ai nấy đều sắp mệt chết, tụ tập lại một chỗ nghỉ ngơi. Vương Thập Nhị và Tiểu Trùng Tử dù sao cũng là tiểu hài tử, không bao lâu đã nằm xuống một chỗ ôm Tiểu Hắc ngủ, Giáp Ất Bính Đinh cũng bắt đầu ngáy ngủ. Tương Thanh tinh thần tốt nhất, cho nên phụ trách gác đêm, Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân hai người vốn dĩ cũng muốn cùng Tương Thanh gác đêm, nhưng đến hơn nửa đêm, mí mắt híp lại, cũng nghiêng đầu ngủ gục.ọ

Tư Đồ vẫn như trước dùng áo da cừu bọc Tiểu Hoàng lại, tựa trên núi đá cạnh đống lửa nghỉ ngơi.

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên ở bên trong xe ngựa, Mộc Lăng kì thực chính là người ít mệt nhất, hắn cả đường đi vẫn ngồi trong xe ngựa, có thể muốn ngủ là ngủ, thế nhưng hắn đếm thay cho Tần Vọng Thiên, tiểu hài tử chết tiệt mấy ngày nay chưa đêm nào ngủ hơn hai canh giờ, hiện tại trời đã tối, thế nhưng tiểu hài tử chết tiệt vẫn mở to mắt, nhìn chằm chằm vách núi đối diện qua cửa sổ xe.

Mộc Lăng lắc đầu, vươn tai nhéo má hắn: “Đừng nhìn nữa, nhìn nữa tròng mắt của ngươi sẽ rớt ra luôn, sáng mai mới thấy được.”

Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng: “Nhưng lỡ như buổi tối nó ra ngoài đi dạo thì sao?”

Mộc Lăng bị hắn chọc đến cười nói: “Ngủ một chút đi, Tương Thanh ở bên ngoài, trời sáng sẽ gọi ngươi dậy.”

Tần Vọng Thiên ôm choàng lấy Mộc Lăng cọ cọ: “Ngủ không được, lúc ngủ nằm mơ không phải thấy Thần Hươu cũng là thấy ngươi…”

Ngực Mộc Lăng khẽ run, hung hăng trừng một cái, miệng nói thầm: “Đồ lưu manh.” Tay kéo cổ tay Tần Vọng Thiên, bắt mạch cho hắn, gật đầu: “Ân, nội lực tinh tiến không ít a.”

Tần Vọng Thiên vươn tay qua, đặt trên mạch môn của mình, cảm nhận được mạch đập bình ổn mà mạnh mẽ, khí tức sung mãn… Vô ý thức nắm lấy cổ tay Mộc Lăng, một lúc lâu mới cảm nhận được dưới làn da hơi mỏng mạch đập yếu ớt lại vô lực. Trong lòng đau xót, Tần Vọng Thiên ôm đầu Mộc Lăng vào ngực, thấp giọng nói: “Nhất định sẽ tìm được, đợi khi tìm được Thần Hươu lấy Dương Giác rồi, ta lại làm thịt dê cho ngươi ăn.”

“Cút!” Mộc Lăng liếc mắt: “Còn dám nói bậy.”

Tần Vọng Thiên chăm chú nhìn Mộc Lăng một lúc lâu, nhấc tay nhẹ nhàng nâng cằm Mộc Lăng lên, hôn một cái. Mộc Lăng không nhúc nhích, Tần Vọng Thiên cười: “Sao lần này không phản kháng?”

Mộc Lăng nhướng mày: “Sao đại gia phải phản kháng?”

Vừa dứt lời, Tần Vọng Thiên lại nhẹ nhàng nâng đầu hắn, cúi đầu, say mê hôn xuống.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người trợn tròn mắt nhìn mặt trời mọc lên từ đằng đông, mọi người chưa từng mong chờ được thấy cảnh mặt trời mọc như hôm nay, cũng chưa từng vì mặt trời mọc mà thất vọng như hôm nay… Bởi vì Thần Hươu trong truyền thuyết, không thấy xuất hiện.

Thấy vẻ thẫn thờ trên mặt mọi người, Mộc Lăng thật có chút khó chịu, ngay cả Tư Đồ cũng là nhăn mày, trong mắt một phần lo âu. Nhìn lại Tần Vọng Thiên bên cạnh, đầy mắt là lo lắng.

“Lăng… Không sao, vẫn còn thời gian.” Tần Vọng Thiên trong nháy mắt điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, chấn hưng tinh thần trên mặt mang vẻ cười, nói với Mộc Lăng: “Ở lại đây chờ xem, nếu thấy Thần Hươu, phóng pháo hiệu, chúng ta lên núi tìm.”

Mộc Lăng gật đầu, Tần Vọng Thiên nhảy xuống mã xa, đưa mắt ra hiệu với Tư Đồ, hai người thả người nhảy lên vách đá dốc đứng, Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thủy đến phía bắc tìm, Giáp Ất Bính Đinh đến phía nam, cả Vương Thập Nhị cùng Tiểu Trùng Tử cũng di xung quanh kiểm tra, Mộc Lăng ngồi cạnh mã xa, Tiểu Hoàng đứng cạnh hắn nói: “Đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm được.”

Mộc Lăng ngước mắt nhìn Tiểu Hoàng một chút, cười lắc đầu, nói: “Là các ngươi đừng nóng vội mới đúng, các ngươi người nào so với ta cũng sốt ruột hơn a.”

Tiểu Hoàng hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Bởi vì tất cả mọi người đều rất thích ngươi.”

Khóe miệng Mộc Lăng giật giật, vươn tay ôm Tiểu Hoàng.

“Ai nha…” Tiểu Hoàng bị kéo một cái lảo đảo, Mộc Lăng nhéo má Tiểu Hoàng cọ tới cọ lui: “Hoàng Hoàng, ngươi quả thật là khả ái a, dù sao thì hiện tại Tư Đồ cũng không có ở đây, để ta ăn chút đậu hủ đi!”

“A…” Tiểu Hoàng phủi tay Mộc Lăng ra, hung dữ nói: “Đi vào bên trong nghỉ ngơi cho ta, cần gì thì gọi ta!”

Mộc Lăng mếu… Tiểu Hoàng trở nên hung dữ quá đi.

Sau đó, Mộc Lăng bị cưỡng ép ngồi phát ngốc trong xe, Tiểu Hoàng dẫn theo Vương Thập Nhị cùng Tiểu Trùng Tử hai tiểu hài nhi đi nấu nước làm cơm, vội trước vội sau. Tiểu Hoàng không hổ là Tiểu Hoàng, tiểu hài tử tựa hồ trời sinh đều thích hắn, đi theo phía sau hắn chạy tới chạy lui. Mộc Lăng lẳng lặng ngồi nhìn, đột nhiên nghĩ như vậy thật tốt, cả một nhà tụ lại một chỗ, một gian nhà nhỏ, có hài tử có đại nhân, bận bận bịu bịu… Có những thứ đơn giản lại tốt đẹp, nhưng khó cầu, mặc kệ ngươi là thiên hạ đệ mấy… cũng vĩnh viễn không cướp được. Nghĩ nghĩ, liền ngây người ra, lúc này, cảm giác có con gì liếm tay mình, ướt ướt ấm ấm, vừa xoay mặt nhìn, Mộc Lăng bật cười. Là con ngựa Tiểu Hắc theo hắn suốt một đường.

“Tiểu Hắc a Tiểu Hắc.” Mộc Lăng vươn tay sờ sờ cổ Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thoải mái cọ cọ Mộc Lăng, rất là thân thiết.” Mộc Lăng bỗng dưng nhớ lại, nếu ngày đó Tiểu Hắc chọn đi đường vòng vào Lạc Hà Thành, mà không đi quan đạo, như vậy hắn sẽ không gặp Tần Vọng Thiên… Nghĩ nghĩ, Mộc Lăng liền vỗ Tiểu Hắc một chút, nói: “Đều tại ngươi.”

Tiểu Hắc thở phì phì vài tiếng, tiếp tục cọ.

Thời gian từng chút trôi qua, cảm giác ngồi chờ đợi thật là không dễ chịu, Mộc Lăng ngủ gật không biết bao nhiều giấc, trời rốt cuộc cũng tối, mọi người ra ngoài tìm Thần Hươu cũng lần lượt trở về. Mộc Lăng và Tiểu Hoàng vừa nhìn, đã thấy trên người ai cũng kết tầng tuyết dày, y phục đều ướt đẫm, tóc cũng kết băng, mọi người sau khi trở về đầu tiên là hỏi đây hỏi đó xem đã tìm thấy chưa, hỏi xong, đều uể oải, ngày đầu tiên vậy mà một chút thu hoạch cũng không có. Nhìn dáng vẻ Tần Vọng Thiên tựa hồ còn muốn tiếp tục tìm, nhưng bị Nhạc Tại Vân kéo lại, Tiểu Hoàng cũng nói: “Ăn tối trước rồi nói sau!”

Mấy người đi tới ôn tuyền, hảo hảo tắm một trận, thay y phục sạch, Vương Thập Nhị và Tiểu Trùng Tử đều cực kì hiểu chuyện, ngoan ngoãn ăn cơm tối, giúp đỡ mấy người đại nhân giặt y phục.

Lúc ăn cơm mọi người trải bản đồ đại hình toàn bộ Tuyết Sơn ra, khoanh vòng những nơi đã tìm hôm nay, ngày mai đến nơi khác tìm.

Mấy ngày sau đó, mọi người ngày nào cũng đi khắp vùng núi tuyết tìm, nhưng vẫn hoàn toàn không thấy, lo lắng ban đầu, dần dần đã biến thành nôn nóng, lồng ngực mọi người đều như có thứ gì đè nặng, không tìm được nơi phát tiết, cực kì khó chịu. Mà càng đáng lo là, thân thể Mộc Lăng bắt đầu suy yếu, chỉ vài ngày ngắn ngủi, đã gầy mất một vòng thịt lớn, càng ngày càng uể oải mệt mỏi, tuy rằng tính tình vẫn như trước, nhưng mọi người nhìn ra được, thời gian của hắn không còn nhiều nữa.

Tần Vọng Thiên sốt ruột đến nổi miệng thổi ra bong bóng, tìm một ngày trở về, buổi tối chờ Mộc Lăng ngủ say, hắn lại tiếp tục ra ngoài tìm, thế nhưng mênh mông băng tuyết, không hề thấy bóng Thần Hươu, ngay cả một dấu chân cũng không tìm được.

Mộc Lăng tuy rằng có lúc ý thức mơ hồ, thế nhưng biết rõ chuyện Tần Vọng Thiên mỗi đêm ra ngoài, trước lúc hừng đông trở về ăn điểm tâm, sau đó lại làm như không có việc gì cùng Tư Đồ tiếp tục đi tìm… Tâm trạng cực kì khổ sở, bởi vậy mỗi đêm lúc ngủ Mộc Lăng đều ôm chặt lấy Tần Vọng Thiên, không cho hắn nhúc nhích, Tần Vọng Thiên đương nhiên cũng chỉ có thể ngoan ngoan ngoãn ngoãn nằm ngủ, nhưng vẫn thường là trợn tròn mắt đến hừng đông, trời vừa có một tia sáng lập tức ngồi dậy nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ xe, đợi đến khi sáng bừng, nhưng trước sau vẫn không thấy được bóng Thần Hươu.

Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua, đối với mọi người mà nói, mỗi một ngày đều là chịu dày vò mà qua. Tình trạng hiện tại của Mộc Lăng thực sự không tốt, mỗi ngày đều hôn mê quá nửa, chỉ tỉnh táo được một lát.

Tiểu Hoàng mỗi khi bắt mạch cho Mộc Lăng xong đều len lén trốn ra mã xa lau nước mắt… Cuối cùng, Tiểu Hoàng nói với mọi người, chỉ còn ba ngày, nếu trong vòng ba ngày không tìm được Linh Dương Giác… Mộc Lăng thực sự không sống được.

Tần Vọng Thiên và Tư Đồ hiện tại ban đêm cũng không quay lại, cả ngày cả đêm đều chạy khắp nơi tìm kiếm, lòng ai cũng như lửa đốt, nhưng vẫn không hề thấy Thần Hươu.

Sáng sớm hôm đó, Mộc Lăng đột nhiên tỉnh lại, tinh thần rất tốt, nói muốn ăn. Tiểu Hoàng mang đồ ăn tới cho hắn, nhìn dáng vẻ Mộc Lăng ăn, âm thầm kinh hãi… Là hồi quang phản chiếu sao?

Lúc này, con ngựa Tiểu Hắc đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào trong cửa sổ xe đột nhiên phì phì hai tiếng, Mộc Lăng nhìn Tiểu Hắc một lát, đột nhiên nói: “Ta muốn cưỡi ngựa.”

“A?” Tiểu Hoàng kinh ngạc, nói: “Ngươi không thể cử động nhiều a, hiện tại rất suy yếu.”

Mộc Lăng lắc đầu, nói: “Đừng lo, ta cảm thấy rất tốt.” Nói xong, liền đứng dậy ra khỏi mã xa, Tiểu Hắc thấy Mộc Lăng đi ra, liền vẫy đuôi đi tới, Mộc Lăng xoay người lên ngựa, Tiểu Hắc chậm rãi đi tới.

Tiểu Hoàng lo lắng đứng bên cạnh nhìn, ban đầu Tiểu Hắc đi rất chậm, Mộc Lăng cầm dây cương, dường như là xuất thần. Đột nhiên, chợt nghe Tiểu Hắc ngửa đầu hí dài một tiếng, sải chân chạy ra khỏi khe núi, chạy băng băng về phía xa.

“A! Mộc Lăng!” Tiểu Hoàng sốt ruột, đuổi theo hô to, thế nhưng Tiểu Hắc giống như phát cuồng, chạy không ngừng về phía trước, Vương Thập Nhị cũng nhìn thấy, vội vàng lấy pháo hiệu Tần Vọng Thiên đưa cho nó ra, phóng lên, Tiểu Trùng Tử cuống chân chạy theo, Tiểu Hoàng cũng dắt một con ngựa, chạy đuổi theo hướng Mộc Lăng đi.

Bọn Tư Đồ đang tìm kiếm trên băng nguyên, đột nhiên nghe có tiếng huýt, vừa ngẩng đầu nhìn, thấy là một quả pháo hiệu. Khi Tư Đồ và Tần Vọng Thiên nhìn thấy pháo hiệu, trong đầu chạy qua một loạt ý nghĩ —– ban đầu là một trận mừng rỡ, tìm được Thần Hươu rồi?! Sau đó đầu óc lại trống rỗng, pháo hiệu phát ra từ khe núi… Có khi nào là Mộc Lăng không ổn?!

Nhưng trong đầu nghĩ là một chuyện, hai người chạy như bay trở lại, tới khe núi, liền thấy không ai, Vương Thập Nhị đứng tại chỗ cuống quýt không yên, tay chỉ phía trước nói: “Khó lường rồi, Tiểu Hắc chở Mộc Lăng chạy đi, Hoàng tiểu tiên sinh và Tiểu Trùng Tử đuổi theo…”

Nói còn chưa dứt lời, đã thấy Tư Đồ và Tần Vọng Thiên giống như tên bắn xông ra ngoài, điên cuồng đuổi theo dấu móng ngựa trên đất, rất nhanh sau đó, Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân cũng tới, mọi người cùng đuổi theo.

Tư Đồ nhìn thấy Tiểu Hoàng đầu tiên, thấy hắn ngồi trên lưng ngựa, nắm chặt dây cương, ngã trái ngã phải nhưng vẫn thúc ngựa chạy đến phía trước. Tiểu Hoàng vốn không biết cưỡi ngựa, Tư Đồ nhìn thấy kinh hãi cực độ, thả người nhảy tới, ôm Tiểu Hoàng giúp hắn giữ dây cương, thấy trên tay hắn vì ghìm cương mà rách đến xuất huyết, không khỏi nhíu mày.

“Tư Đồ! Khi nãy Mộc Lăng nói muốn cưỡi ngựa, Tiểu Hắc không biết sao lại…” Tiểu Hoàng sốt ruột: “Hôm nay tinh thần Mộc Lăng tốt đến có chút bất thường.”

Tư Đồ gật đầu, vung roi thúc ngựa đuổi theo, lúc này Tần Vọng Thiên đã nhảy đến phía trước, hắn thấy được Tiểu Hắc và Mộc Lăng chạy phía trước, hướng Tiểu Hắc chạy đến, là một hẻm núi. Tần Vọng Thiên biết, cách không xa phía trước là một vực núi, bên dưới là dòng nước chảy rất siết, cực kì nguy hiểm. Thế nhưng Tiểu Hắc cũng không rơi xuống vực, mà là đột nhiên rẽ ngang, vòng qua phía băng nguyên, sải chân, chạy lên núi.

Lúc này, bầu trời lửng lơ hạ tuyết, Tần Vọng Thiên từ xa nhìn Tiểu Hắc một con hắc mã chạy giữa trời tuyết trắng, trên ngựa Mộc Lăng mặc áo lông, tay áo đón gió bay lượn, thứ đầu tiên Tần Vọng Thiên nghĩ đến là, có lạnh không? Lại chạy nhanh vài bước, rốt cuộc khi đến đỉnh núi, đuổi kịp Tiểu Hắc, bay nhanh lên lưng ngựa, Tần Vọng Thiên vội vàng ôm lấy Mộc Lăng kiểm tra, thấy mặt hắn bị lạnh đến đỏ bừng, nhưng người vẫn thanh tỉnh, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lăng.” Tần Vọng Thiên muốn kéo cương Tiểu Hắc, nhưng Mộc Lăng nắm tay hắn, thản nhiên nói: “Để nó chạy thỏa thích đi… Dường như nó muốn đưa ta đến nơi nào đó…”

Tần Vọng Thiên nhẹ nhàng gật đầu, choàng tay ôm Mộc Lăng, để hắn tựa trước ngực mình, tay cầm dây cương Tiểu Hắc, để mặc cho ngựa thỏa ý rong ruổi. Khi đó trong lòng hai người chỉ có một ý nghĩ… Cho dù có đi đến chân trời góc bể cũng chẳng sao, chỉ cần đi cùng nhau là được.

Tuyết càng lúc càng lớn, khắp trời tuyết trắng bị gió cuốn đi, như trải thảm mà hạ xuống, có chút tùy ý. Mọi người chịu áp lực đã lâu cũng tùy ý phi nước đại trong trời tuyết, phát tiết u sầu đè nặng trong lòng.

Tiểu Hoàng kinh hãi, hỏi: “Sao Tần Vọng Thiên lại không dừng?”

Tư Đồ lắc đầu, thấp giọng nói: “Không biết… Nhưng mà, ta cũng không muốn dừng.”

Tiểu Hắc chạy qua băng nguyên, lao nhanh xuống, vòng qua băng động, chạy đến nơi sâu nhất trong Tuyết Sơn, chạy qua mấy đỉnh núi, cuối cùng, sau khi nhảy lên sườn núi cao nhất thì dừng lại, nhấc hai chân trước, ngửa đầu hí dài một tiếng, thanh âm vang vọng vào sơn cốc, sau đó, trong sơn cốc vọng lên từng trận tiếng vang.

Tần Vọng Thiên cảm giác sảng khoái không gì sánh được, chính lúc này, đột nhiên nghe thấy từ phía xa, truyền đến một tiếng kêu khác… Thanh âm trầm thấp xa xôi, mang theo một phần tang thương cùng thâm trầm.

Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng nghe tiếng nhìn lại, liền thấy trên một sườn núi cách bọn họ không xa, có một con Linh dương bạch sắc cực lớn đang đứng, ngưỡng mặt, hướng về phía Tiểu Hắc kêu lên, như là đáp lại tiếng hí vừa nãy của nó… Mà Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng thì là triệt để ngây dại, trên đầu con Linh dương kia, là một cặp nhánh sừng lớn lóe sáng kim quang… Lúc này, khắp trời tuyết bay đột nhiên ngừng, mây mù tản ra, ánh sáng từ khe hở từ tầng mây chiếu xuống, hai nhánh sừng kim sắc, dưới ánh mặt trời chiếu ra quang mang rực rỡ… Đốt cháy mắt người.

“Ha ha ha!” Tư Đồ giục ngựa đuổi tới đột nhiên cười lớn: “Thiên ý, thiên ý! Đã nói tai họa lưu ngàn năm mà! Tần Vọng Thiên, ngươi còn chờ cái gì?!”

Vừa dứt lời, Tần Vọng Thiên lập tức thả người nhảy lên, thi triển khinh công lao đến đỉnh núi, Tư Đồ cũng nhảy lên, Giáp Ất Bính Đinh cũng đuổi tới, cùng Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thủy vây lấy Thần Hươu, trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩ… Lần này, chết cũng không để ngươi chạy!

Thấy Tần Vọng Thiên xông về phía mình, Thần Hươu giật mình một cái, sau đó xoay người muốn chạy đi, thế nhưng động tác Tần Vọng Thiên rất nhanh, hơn nữa bây giờ hắn đã liều mạng rồi, thoáng cái đã rơi xuống trước mặt Thần Hươu, đưa tay nắm lấy sừng nó. Thần Hươu hí dài một tiếng, dường như cực kì ghét người khác chạm vào sừng nó, bắt đầu điên cuồng vừa nhảy vừa đá, nhưng Tần Vọng Thiên không hề buông tay, xoay người cưỡi lên lưng Thần Hươu, hai tay nắm chặt sừng nó, muốn bẻ xuống.

Thần Hươu nổi dã tính, liên tục vừa nhảy vừa đá, Tần Vọng Thiên vẫn không buông tha, Thần Hươu thấy hất không được hắn, liền quay sang tướng đá bên cạnh xông tới, liên tục dùng sừng mình xô vào đá, muốn đâm cho tay Tần Vọng Thiên rớt xuống, Tần Vọng Thiên cắn chặt răng chết cũng không buông, không bao lâu tay đã đẫm máu.

Tư Đồ nhảy xuống bên cạnh, vung Hắc Kim Hầu: “Súc sinh này, làm thịt ngươi!”

Lại nghe Tiểu Hoàng từ xa la lớn: “Tư Đồ, không được a! Linh Dương Giác nhất định phải gỡ xuống lúc còn sống a!”

Tư Đồ nhíu mày, cắn tay cuốn Hắc Kim Hầu vào trong tay áo, như vậy thật không dễ làm, không thể làm thịt con dê này, nhưng nó lại điên cuồng chống cự, tay Tần Vọng Thiên đã huyết nhục lẫn lộn.

Giáp Ất Bính Đinh đều canh chừng bên dưới, qua một lúc lâu, Thần Hươu dần mệt mỏi, thở hổn hển ngừng lại, quay đầu, nhìn Tần Vọng Thiên.

Tần Vọng Thiên đối mặt với nó, thản nhiên nói: “Ta không tổn thương ngươi, ta chỉ muốn sừng của người, cứu mệnh người ta yêu. Nếu ngươi cho ta, ta đương nhiên sẽ thả ngươi đi, nếu không, ta sẽ đi cùng hắn, thế nhưng trước khi chết, nhất định phải đem ngươi chặt thành trăm mảnh.”

Tư Đồ đứng bên cạnh nghe được liền kinh hãi, khi Tần Vọng Thiên nói, tỏa ra phong thái uy nghiêm, mơ hồ uy hiếp lòng người, đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp hắn, tiểu hài nhi trên mặt một vết sẹo lớn mặc y phục rách nát chỉ vào Vọng Thiên Thụ hô lớn: “Từ hôm nay ta đổi tên là Tần Vọng Thiên, các ngươi, sớm muộn có một ngày, gia sẽ đoạt lại gốc cây này!”

Khi đó hắn quả thực không nhìn lầm, tiểu tử này, sớm muộn có một ngày sẽ vượt trội hơn người, trở thành một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa.

Thần Hươu nghe Tần Vọng Thiên nói xong, dần dần yên ổn trở lại, sau đó, nó đột nhiên lắc đầu, nghiêng thân, nhẹ nhàng cọ cọ hai cái trên vách đá, “Rắc” một tiếng… Một bên sừng đột nhiên gãy ra… Rơi xuống. cũng

Tần Vọng Thiên vui mừng khôn xiết, cẩn thận cầm lên, kì thực hắn cũng không cần lại cầm tới, bời vì nhánh sừng, đã sớm đông chặt vào tay hắn… Thần Hươu lại cọ xuống nhánh sừng bên kia, trên đầu giờ đã trơ trụi, quay lại nhìn Tần Vọng Thiên.

Tần Vọng Thiên cầm hai nhánh sừng nhảy xuống khỏi người nó, nói một câu: “Đa tạ.”

Thần Hươu xoay người chạy đi, Tần Vọng Thiên quay đầu lại hít sâu một hơi, Tư Đồ bên cạnh cũng là vẻ mặt mừng rỡ, Giáp Ất Bính Đinh cùng Phùng Ngộ Thủy, Nhạc Tại Vân dưới chân núi đều reo hò lên.

Tần Vọng Thiên quay đầu lại, quay về phía Mộc Lăng còn đang ngồi trên ngựa phía sườn núi hô lớn: “Lăng! Đủ rồi! Dược đã đủ rồi!”

Mộc Lăng ngồi trên ngựa, cách một cái sơn cốc nhìn vẻ mặt mừng rỡ đến phát điên của Tần Vọng Thiên, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó, mọi người chỉ thấy thân thể hắn nhẹ nghiêng một cái, từ trên lưng ngựa, ngã xuống…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương