Hảo Mộc Vọng Thiên
-
Chương 50
Tên tuổi Hắc Vân Bảo Mộc Lăng, đối với mệnh quan triều đình như Lương Quảng Đức tuy rằng không có nhiều lực ảnh hưởng, thế nhưng đối với giang hồ quần hùng mà nói, hiệu quả là không thể nghi ngờ.
“Mộc… ngươi thật là Mộc Lăng?” Có vài người không dám tin hỏi một câu.
Mộc Lăng từ trong ngực lấy ra lệnh bài của Hắc Vân Bảo, giơ cao trước mặt mọi người, cười nhạt: “Tự tiện xông vào Hắc Vân Bảo, ương tổn huynh đệ Hắc Vân Bảo, có kết quả gì, trong lòng các ngươi đều biết.”
Giang hồ quần hùng cũng không ngốc, ai dám đi lên cứng chọi cứng a, có vài người nói: “Mộc đương gia, ngươi không chừng là hiểu lầm rồi, chúng ta cũng không phải tự tiện xông vào Hắc Vân Bảo, mà là muốn truy nã mã tặc Bán diện Tu La.”
Mộc Lăng khẽ cau mày: “Cái gì Bán diện Tu La?”
“Chúng ta nghe nói tùy tùng của ngươi Tần Vọng Thiên, là mã tặc Bán diện Tu La.” Có vài người lớn gan la lên: “Vị Lương tướng quân này là đại tướng chuyên tróc mã tặc, không bằng ngươi gọi tùy tùng của ngươi ra, cho hắn nhìn. Nếu Tần Vọng Thiên đó không phải Bán diện Tu La, chúng ta sẽ bồi tội với hắn, nếu như phải, tên mã tặc Mạc Bắc đó giết người không chớp mắt, tội nghiệt đầy trời, Hắc Vân Bảo tuy rằng thế lực hùng hậu, cũng không có lý do bao che thứ bại hoại như vậy chứ?”
“Đúng! Để Tần Vọng Thiên ra đây!”
Cả đám người giang hồ đều ồn ào lên.
Mộc Lăng nhìn qua một lượt, khi nào lại đem những người này để vào mắt, mỉm cười, nói: “Giang hồ quần hùng từ khi nào đã thành nô tài của quan phủ rồi?”
Đám người giang hồ đều có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn Lương Quảng Đức, kỳ thực trong lòng mọi người biết rõ cái gọi là vô lợi bất khởi tảo[không có lợi thì không dậy sớm], không có lợi ích, ta lại vô duyên xô cớ chạy tới đây đối nghịch với Hắc Vân Bảo a.
Lần này bọn họ đến, hoàn toàn là bởi vì lợi ích Lương Quảng Đức cho, mà Lương Quảng Đức đến, lại là vì lợi ích Nhạc Tại Đình cho, cùng với một nửa vì thù hận với Bán diện Tu La.
“Không bằng như vầy đi.” Mộc Lăng cười cười, nói với mọi người: “Cho các ngươi thấy Tần Vọng Thiên đương nhiên có thể, nhưng chỉ bằng lời nói một phía của Lương Quảng Đức, ai biết hắn là cố ý vu oan hay thành tâm hãm hại? Dù sao cũng phải có một biện pháp giải quyết mới được, thế nào mới có thể chứng minh Tần Vọng Thiên là Bán diện Tu La.”
“Chuyện này không khó!” Lương Quảng Đức vung tay, trịch thượng nói: “Bán diện Tu La cố danh tư nghĩa[tên như ý nghĩa], là một tên âm dương kiểm, chỉ cần để hắn đi ra, chúng ta nhìn một cái sẽ minh bạch ngay!”
Mộc Lăng nghe xong, gật đầu nói: “Như vậy nói cách khác, chỉ cần Tần Vọng Thiên không phải âm dương kiểm, khẳng định không phải Bán diện Tu La rồi, đúng không?”
“Đó là đương nhiên!” Lương Quảng Đức vỗ ngực: “Nếu hắn không phải âm dương kiểm, Lương Quảng Đức ta dập đầu nhận sai với ngươi!”
Mộc Lăng nhàn nhạt cười, lại nhìn giang hồ quần hùng nói: “Lương Quảng Đức hắn không phải người giang hồ, nếu như đúng, thì hắn làm quan bắt mã tặc, ta không tính toán với hắn. Nếu sai, hắn dập đầu nhận sai, cũng có công đạo. Có điều, các ngươi thì là người giang hồ, quy tắc của Hắc Vân Bảo hẳng các ngươi biết, ta cho các ngươi một cơ hội, không muốn tiếp tục chuyện này, nói lời tạ tội với Tô chưởng quỹ, đứng xa một chút. Nếu muốn tiếp tục…” Nói đến đây, Mộc Lăng cầm lấy thanh đao từ trong tay một hạ nhân đứng cạnh, ném xuống đất: “Tính tình ta tốt hơn Tư Đồ, không cần đầu của các ngươi, nhưng mà… muốn cánh tay phải của các ngươi!” Nói xong, nhướng mày một cái: “Các ngươi tự chọn đi.”
Giang hồ quần hùng đều hít một hơi sâu, điều kiện Mộc Lăng ra cũng thật nặng tay. Một ít đã trật tự rút lui rồi, có vài người cậy gan hỏi: “Vậy nếu như Tần Vọng Thiên thật sự là Bán diện Tu La thì sao?”
“Cái này đơn giản.” Mộc Lăng cười: “Có qua có lại, nếu như hắn không phải, các ngươi để lại một cánh tay phải, nếu phải, ta chém hắn ngay trước mặt các ngươi.”
Giang hồ quần hùng hai mặt nhìn nhau, chợt nghe Mộc Lăng nói tiếp: “Đừng kì kèo nữa, ta đếm tới ba, muốn tiếp tục thì lưu lại, còn không thì tạ tội với Tô chưởng quỹ, sau đó cút ra xa chút.”
Nói xong, Mộc Lăng bắt đầu đếm, mời đếm tới hai, chỉ thấy giang hồ quần hùng đồng loạt quay sang phía Tô Trường Phong nói một câu “Đắc tội”. Sau đó đều chạy ra xa đứng, không một ai lưu.
Mộc Lăng cười nhạt trong lòng, xoay mặt nhìn Lương Quảng Đức, thấy sắc mặt hắn trắng xanh, cười cười: “Lương Quảng Đức, ngươi mở to hai mắt ra thấy rõ rồi chứ!” Nói xong, nói với Phùng Ngộ Thủy: “Gọi Vọng Vọng ra đây.”
Phùng Ngộ Thủy thu đao, xoay người đi vào, chỉ chốc lát sau, đã mang theo Tần Vọng Thiên đi ra.
Tần Vọng Thiên đứng lên phía trước, giang hồ quần hùng đều hít một hơi, tâm nói may mà khi nãy không lưu lại, Tần Vọng Thiên này trắng hơn trước đây, nhưng rõ ràng không phải âm dương kiểm gì đó, có thể thấy được trước đây là hắn hóa trang.
Tần Vọng Thiên có chút mờ mịt nhìn mọi người một chút, lại nhìn Mộc Lăng. Mộc Lăng tâm nói tên tiểu bại hoại này, thật là lanh lợi, liền đưa tay sờ lên mặt Tần Vọng Thiên, giương năm ngón tay cho mọi người thấy, nói: “Các vị, đây đúng là không hóa trang!” Nói xong, hỏi Lương Quảng Đức: “Lương Quảng Đức, ngươi nói thử xem, hắn chỗ nào là âm dương kiểm?”
Lương Quảng Đức cũng ngây ngẩn cả người, khi nãy Tần Vọng Thiên đi tới, hắn vừa nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra người này là Bán diện Tu La, nhưng khi Tần Vọng Thiên đi tới gần, hắn nhìn kỹ, hình như có chút không đúng, chủ yếu chính là ——– vì sao không còn là âm dương kiểm nữa? Trong lúc nhất thời không có cách nào thừa nhận, liền chần chừ.
Hắn chần chừ, giang hồ quần hùng đều kinh ngạc, cả thấy mình đã bị Lương Quảng Đức lừa gạt rồi, Tần Vọng Thiên này không phải âm dương kiểm, khẳng định không phải là Bán diện Tu La rồi a!
Gió chiều nào theo chiều gió đã là kỹ năng cần thiết của giang hồ quần hùng, vừa nhìn thấy Tần Vọng Thiên không phải âm dương kiểm, liền lập tức lật mặt, chỉ trích Lương Quảng Đức ăn nói bừa bãi oan uổng người tốt, khiến Lương Quảng Đức nghẹn họng không nói được lời nào, hắn cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Mộc Lăng còn một mực không buông tha, híp mắt nhìn Lương Quảng Đức, cười nhạt: “Lương tướng quân, dập đầu nhận sai đi!”
Lương Quảng Đức nghiến răng, mặt đỏ bừng, đứng cũng không được dập đầu cũng không xong, do dự hồi lâu, chợt nghe giang hồ quần hùng ồn ào,nói hắn phải bồi tội. Đám người giang hồ này đương nhiên là có chủ ý riêng, muốn đem Lương Quảng Đức nộp cho Mộc Lăng bồi tội, người ta hết giận rồi, sẽ không nhớ tới chuyện của mình nữa.
Lương Quảng Đức cùng đường, mặt đỏ tới mang tai, nhưng hắn đường đường là một tổng binh biên quan, cũng không thể lật lọng, nói ra sẽ bị chê cười bao nhiều, không thể làm gì hơn là quỳ xuống, dập đầu với Mộc Lăng: “Đã đắc tội rồi.”
Vừa định đứng lên, Mộc Lăng vội vàng tránh ra, khoát tay: “Lương tướng quân, ngươi lạy nhầm người, ngươi tạ tội với ta làm gì, người ngươi vu oan là Vọng Vọng, phải tạ tội với hắn mới phải a!”
Lương Quảng Đức hận đến răng đều ngứa rồi, Mộc Lăng quả thật rất xấu xa, sao không nói sớm a?! Khi mình vừa quỳ xuống đã có thể nhắc rồi, sao phải chờ hắn khấu đầu xong mới nói, đây không phải cố tình chiếm tiện nghi mình sao.
Bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là cắn răng, dập đầu một cái với Tần Vọng Thiên, sau đó đứng lên, căm hận xoay người đi.
Mộc Lăng đắc ý cười cười, quét mắt nhìn đám giang hồ quần hùng, đám người giang hồ cũng vội vàng chán chường bỏ đi.
Đuổi được đám người đó đi rồi, Mộc Lăng khẽ nhíu mày, cùng Tần Vọng Thiên quay vào trong tiễn trang.
“Lão đại.” Giáp Ất Bính Đinh từ mật thất chui ra, lo lắng hỏi: “Lương Quảng Đức đi rồi?”
Tần Vọng Thiên gật đầu, thấy Mộc Lăng cau mày, liền hỏi: “Ngươi khi nãy cũng thật liều mạng, nếu Lương Quảng Đức một câu nói nhận ra ta, ngươi liền chém ta thật a?”
Mộc Lăng đảo mắt một vòng: “Ta chỉ nói chém ngươi, cũng đâu nói chém chết ngươi, cũng chưa nói lấy cái gì chém ngươi! Một đao chém không trúng, cũng gọi là chém ngươi, lấy dưa chuột chém ngươi, cũng là chém!” Nói xong, lắc lư lắc lư bỏ đi.
Tất cả mọi người không nói được gì, chỉ phải tăng mạnh đề phòng, lại qua hai ngày, vẫn bình an vô sự, thế nhưng Mộc Lăng lại nhớ tới một quái sự.
“Ngươi làm sao vậy?” Cứ đứng ngồi không yên?” Tần Vọng Thiên luyện công xong, đầu đầy mồ hôi đi đến trong viện múc nước rửa mặt, thấy Mộc Lăng cau mày đi tới đi lui liền hỏi.
“Âu Dương Ngọc.” Mộc Lăng nói: “Ta gặp nàng ta cũng mấy ngày rồi, mấy hôm trước, ta trị độc cho nàng, sao bây giờ vẫn chưa đến…” Nghĩ tới đây, Mộc Lăng đột nhiên biến sắc, nắm lấy tay Tần Vọng Thiên bắt mạch.
“Ngươi làm gì vậy?” Tần Vọng Thiên bị hắn làm giật mình, chỉ thấy Mộc Lăng nắm chặt lấy tay hắn, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nói: “Nguy rồi! Có chuyện rồi! Có chuyện rồi!” Vừa nói vừa kéo Tần Vọng Thiên chạy vào nhà.
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Vọng Thiên không hiểu.
“Ngươi đừng luyện công nữa!” Mộc Lăng hung hăng hắn, lấy từ trong ngực ra một bộ ngân châm.
Tần Vọng Thiên không giải thích được: “Vì sao?”
“Ngươi ngồi xuống trước, từ từ nói cho ngươi!” Mộc Lăng vừa nói vừa thi châm cho Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên cả kinh, tâm nói đang tốt lành sao lại châm cho mình, theo bản năng tránh qua một bên.
Hắn thoáng dùng vài phần nội lực, đột nhiên cảm thấy trong ngực có gì chặn lại, trong nháy mắt thở không ra khí, muốn vận nội lực lần nữa, ngực lại đau đớn.
“Vọng Vọng!” Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên sắc mặt trắng bệch hai mắt đầy tơ máu, vội vã vỗ vào đại huyệt sau lưng hắn: “Ngươi đừng vận công a!”
Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng vỗ hai cái, mở miệng, phun ra một ngụm máu đen lớn, ho khan ngã xuống một bên, ngực đau đớn khó nhịn.
Mộc Lăng chau mày, kéo Tần Vọng Thiên nằm lên giường, thi châm cắm vào các đại huyệt quan trọng của hắn. Thanh âm từ trong phòng truyền ra, đưa tới Phùng Ngộ Thủy.
“Làm sao vậy?” Phùng Ngộ Thủy thấy Tần Vọng Thiên đột nhiên nôn ra máu, vội vàng chạy vào.
“Nhanh!” Mộc Lăng chỉ Phùng Ngộ Thủy: “Dùng nội lực bảo vệ gân mạch cho hắn!”
“Mộc… ngươi thật là Mộc Lăng?” Có vài người không dám tin hỏi một câu.
Mộc Lăng từ trong ngực lấy ra lệnh bài của Hắc Vân Bảo, giơ cao trước mặt mọi người, cười nhạt: “Tự tiện xông vào Hắc Vân Bảo, ương tổn huynh đệ Hắc Vân Bảo, có kết quả gì, trong lòng các ngươi đều biết.”
Giang hồ quần hùng cũng không ngốc, ai dám đi lên cứng chọi cứng a, có vài người nói: “Mộc đương gia, ngươi không chừng là hiểu lầm rồi, chúng ta cũng không phải tự tiện xông vào Hắc Vân Bảo, mà là muốn truy nã mã tặc Bán diện Tu La.”
Mộc Lăng khẽ cau mày: “Cái gì Bán diện Tu La?”
“Chúng ta nghe nói tùy tùng của ngươi Tần Vọng Thiên, là mã tặc Bán diện Tu La.” Có vài người lớn gan la lên: “Vị Lương tướng quân này là đại tướng chuyên tróc mã tặc, không bằng ngươi gọi tùy tùng của ngươi ra, cho hắn nhìn. Nếu Tần Vọng Thiên đó không phải Bán diện Tu La, chúng ta sẽ bồi tội với hắn, nếu như phải, tên mã tặc Mạc Bắc đó giết người không chớp mắt, tội nghiệt đầy trời, Hắc Vân Bảo tuy rằng thế lực hùng hậu, cũng không có lý do bao che thứ bại hoại như vậy chứ?”
“Đúng! Để Tần Vọng Thiên ra đây!”
Cả đám người giang hồ đều ồn ào lên.
Mộc Lăng nhìn qua một lượt, khi nào lại đem những người này để vào mắt, mỉm cười, nói: “Giang hồ quần hùng từ khi nào đã thành nô tài của quan phủ rồi?”
Đám người giang hồ đều có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn Lương Quảng Đức, kỳ thực trong lòng mọi người biết rõ cái gọi là vô lợi bất khởi tảo[không có lợi thì không dậy sớm], không có lợi ích, ta lại vô duyên xô cớ chạy tới đây đối nghịch với Hắc Vân Bảo a.
Lần này bọn họ đến, hoàn toàn là bởi vì lợi ích Lương Quảng Đức cho, mà Lương Quảng Đức đến, lại là vì lợi ích Nhạc Tại Đình cho, cùng với một nửa vì thù hận với Bán diện Tu La.
“Không bằng như vầy đi.” Mộc Lăng cười cười, nói với mọi người: “Cho các ngươi thấy Tần Vọng Thiên đương nhiên có thể, nhưng chỉ bằng lời nói một phía của Lương Quảng Đức, ai biết hắn là cố ý vu oan hay thành tâm hãm hại? Dù sao cũng phải có một biện pháp giải quyết mới được, thế nào mới có thể chứng minh Tần Vọng Thiên là Bán diện Tu La.”
“Chuyện này không khó!” Lương Quảng Đức vung tay, trịch thượng nói: “Bán diện Tu La cố danh tư nghĩa[tên như ý nghĩa], là một tên âm dương kiểm, chỉ cần để hắn đi ra, chúng ta nhìn một cái sẽ minh bạch ngay!”
Mộc Lăng nghe xong, gật đầu nói: “Như vậy nói cách khác, chỉ cần Tần Vọng Thiên không phải âm dương kiểm, khẳng định không phải Bán diện Tu La rồi, đúng không?”
“Đó là đương nhiên!” Lương Quảng Đức vỗ ngực: “Nếu hắn không phải âm dương kiểm, Lương Quảng Đức ta dập đầu nhận sai với ngươi!”
Mộc Lăng nhàn nhạt cười, lại nhìn giang hồ quần hùng nói: “Lương Quảng Đức hắn không phải người giang hồ, nếu như đúng, thì hắn làm quan bắt mã tặc, ta không tính toán với hắn. Nếu sai, hắn dập đầu nhận sai, cũng có công đạo. Có điều, các ngươi thì là người giang hồ, quy tắc của Hắc Vân Bảo hẳng các ngươi biết, ta cho các ngươi một cơ hội, không muốn tiếp tục chuyện này, nói lời tạ tội với Tô chưởng quỹ, đứng xa một chút. Nếu muốn tiếp tục…” Nói đến đây, Mộc Lăng cầm lấy thanh đao từ trong tay một hạ nhân đứng cạnh, ném xuống đất: “Tính tình ta tốt hơn Tư Đồ, không cần đầu của các ngươi, nhưng mà… muốn cánh tay phải của các ngươi!” Nói xong, nhướng mày một cái: “Các ngươi tự chọn đi.”
Giang hồ quần hùng đều hít một hơi sâu, điều kiện Mộc Lăng ra cũng thật nặng tay. Một ít đã trật tự rút lui rồi, có vài người cậy gan hỏi: “Vậy nếu như Tần Vọng Thiên thật sự là Bán diện Tu La thì sao?”
“Cái này đơn giản.” Mộc Lăng cười: “Có qua có lại, nếu như hắn không phải, các ngươi để lại một cánh tay phải, nếu phải, ta chém hắn ngay trước mặt các ngươi.”
Giang hồ quần hùng hai mặt nhìn nhau, chợt nghe Mộc Lăng nói tiếp: “Đừng kì kèo nữa, ta đếm tới ba, muốn tiếp tục thì lưu lại, còn không thì tạ tội với Tô chưởng quỹ, sau đó cút ra xa chút.”
Nói xong, Mộc Lăng bắt đầu đếm, mời đếm tới hai, chỉ thấy giang hồ quần hùng đồng loạt quay sang phía Tô Trường Phong nói một câu “Đắc tội”. Sau đó đều chạy ra xa đứng, không một ai lưu.
Mộc Lăng cười nhạt trong lòng, xoay mặt nhìn Lương Quảng Đức, thấy sắc mặt hắn trắng xanh, cười cười: “Lương Quảng Đức, ngươi mở to hai mắt ra thấy rõ rồi chứ!” Nói xong, nói với Phùng Ngộ Thủy: “Gọi Vọng Vọng ra đây.”
Phùng Ngộ Thủy thu đao, xoay người đi vào, chỉ chốc lát sau, đã mang theo Tần Vọng Thiên đi ra.
Tần Vọng Thiên đứng lên phía trước, giang hồ quần hùng đều hít một hơi, tâm nói may mà khi nãy không lưu lại, Tần Vọng Thiên này trắng hơn trước đây, nhưng rõ ràng không phải âm dương kiểm gì đó, có thể thấy được trước đây là hắn hóa trang.
Tần Vọng Thiên có chút mờ mịt nhìn mọi người một chút, lại nhìn Mộc Lăng. Mộc Lăng tâm nói tên tiểu bại hoại này, thật là lanh lợi, liền đưa tay sờ lên mặt Tần Vọng Thiên, giương năm ngón tay cho mọi người thấy, nói: “Các vị, đây đúng là không hóa trang!” Nói xong, hỏi Lương Quảng Đức: “Lương Quảng Đức, ngươi nói thử xem, hắn chỗ nào là âm dương kiểm?”
Lương Quảng Đức cũng ngây ngẩn cả người, khi nãy Tần Vọng Thiên đi tới, hắn vừa nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra người này là Bán diện Tu La, nhưng khi Tần Vọng Thiên đi tới gần, hắn nhìn kỹ, hình như có chút không đúng, chủ yếu chính là ——– vì sao không còn là âm dương kiểm nữa? Trong lúc nhất thời không có cách nào thừa nhận, liền chần chừ.
Hắn chần chừ, giang hồ quần hùng đều kinh ngạc, cả thấy mình đã bị Lương Quảng Đức lừa gạt rồi, Tần Vọng Thiên này không phải âm dương kiểm, khẳng định không phải là Bán diện Tu La rồi a!
Gió chiều nào theo chiều gió đã là kỹ năng cần thiết của giang hồ quần hùng, vừa nhìn thấy Tần Vọng Thiên không phải âm dương kiểm, liền lập tức lật mặt, chỉ trích Lương Quảng Đức ăn nói bừa bãi oan uổng người tốt, khiến Lương Quảng Đức nghẹn họng không nói được lời nào, hắn cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Mộc Lăng còn một mực không buông tha, híp mắt nhìn Lương Quảng Đức, cười nhạt: “Lương tướng quân, dập đầu nhận sai đi!”
Lương Quảng Đức nghiến răng, mặt đỏ bừng, đứng cũng không được dập đầu cũng không xong, do dự hồi lâu, chợt nghe giang hồ quần hùng ồn ào,nói hắn phải bồi tội. Đám người giang hồ này đương nhiên là có chủ ý riêng, muốn đem Lương Quảng Đức nộp cho Mộc Lăng bồi tội, người ta hết giận rồi, sẽ không nhớ tới chuyện của mình nữa.
Lương Quảng Đức cùng đường, mặt đỏ tới mang tai, nhưng hắn đường đường là một tổng binh biên quan, cũng không thể lật lọng, nói ra sẽ bị chê cười bao nhiều, không thể làm gì hơn là quỳ xuống, dập đầu với Mộc Lăng: “Đã đắc tội rồi.”
Vừa định đứng lên, Mộc Lăng vội vàng tránh ra, khoát tay: “Lương tướng quân, ngươi lạy nhầm người, ngươi tạ tội với ta làm gì, người ngươi vu oan là Vọng Vọng, phải tạ tội với hắn mới phải a!”
Lương Quảng Đức hận đến răng đều ngứa rồi, Mộc Lăng quả thật rất xấu xa, sao không nói sớm a?! Khi mình vừa quỳ xuống đã có thể nhắc rồi, sao phải chờ hắn khấu đầu xong mới nói, đây không phải cố tình chiếm tiện nghi mình sao.
Bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là cắn răng, dập đầu một cái với Tần Vọng Thiên, sau đó đứng lên, căm hận xoay người đi.
Mộc Lăng đắc ý cười cười, quét mắt nhìn đám giang hồ quần hùng, đám người giang hồ cũng vội vàng chán chường bỏ đi.
Đuổi được đám người đó đi rồi, Mộc Lăng khẽ nhíu mày, cùng Tần Vọng Thiên quay vào trong tiễn trang.
“Lão đại.” Giáp Ất Bính Đinh từ mật thất chui ra, lo lắng hỏi: “Lương Quảng Đức đi rồi?”
Tần Vọng Thiên gật đầu, thấy Mộc Lăng cau mày, liền hỏi: “Ngươi khi nãy cũng thật liều mạng, nếu Lương Quảng Đức một câu nói nhận ra ta, ngươi liền chém ta thật a?”
Mộc Lăng đảo mắt một vòng: “Ta chỉ nói chém ngươi, cũng đâu nói chém chết ngươi, cũng chưa nói lấy cái gì chém ngươi! Một đao chém không trúng, cũng gọi là chém ngươi, lấy dưa chuột chém ngươi, cũng là chém!” Nói xong, lắc lư lắc lư bỏ đi.
Tất cả mọi người không nói được gì, chỉ phải tăng mạnh đề phòng, lại qua hai ngày, vẫn bình an vô sự, thế nhưng Mộc Lăng lại nhớ tới một quái sự.
“Ngươi làm sao vậy?” Cứ đứng ngồi không yên?” Tần Vọng Thiên luyện công xong, đầu đầy mồ hôi đi đến trong viện múc nước rửa mặt, thấy Mộc Lăng cau mày đi tới đi lui liền hỏi.
“Âu Dương Ngọc.” Mộc Lăng nói: “Ta gặp nàng ta cũng mấy ngày rồi, mấy hôm trước, ta trị độc cho nàng, sao bây giờ vẫn chưa đến…” Nghĩ tới đây, Mộc Lăng đột nhiên biến sắc, nắm lấy tay Tần Vọng Thiên bắt mạch.
“Ngươi làm gì vậy?” Tần Vọng Thiên bị hắn làm giật mình, chỉ thấy Mộc Lăng nắm chặt lấy tay hắn, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nói: “Nguy rồi! Có chuyện rồi! Có chuyện rồi!” Vừa nói vừa kéo Tần Vọng Thiên chạy vào nhà.
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Vọng Thiên không hiểu.
“Ngươi đừng luyện công nữa!” Mộc Lăng hung hăng hắn, lấy từ trong ngực ra một bộ ngân châm.
Tần Vọng Thiên không giải thích được: “Vì sao?”
“Ngươi ngồi xuống trước, từ từ nói cho ngươi!” Mộc Lăng vừa nói vừa thi châm cho Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên cả kinh, tâm nói đang tốt lành sao lại châm cho mình, theo bản năng tránh qua một bên.
Hắn thoáng dùng vài phần nội lực, đột nhiên cảm thấy trong ngực có gì chặn lại, trong nháy mắt thở không ra khí, muốn vận nội lực lần nữa, ngực lại đau đớn.
“Vọng Vọng!” Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên sắc mặt trắng bệch hai mắt đầy tơ máu, vội vã vỗ vào đại huyệt sau lưng hắn: “Ngươi đừng vận công a!”
Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng vỗ hai cái, mở miệng, phun ra một ngụm máu đen lớn, ho khan ngã xuống một bên, ngực đau đớn khó nhịn.
Mộc Lăng chau mày, kéo Tần Vọng Thiên nằm lên giường, thi châm cắm vào các đại huyệt quan trọng của hắn. Thanh âm từ trong phòng truyền ra, đưa tới Phùng Ngộ Thủy.
“Làm sao vậy?” Phùng Ngộ Thủy thấy Tần Vọng Thiên đột nhiên nôn ra máu, vội vàng chạy vào.
“Nhanh!” Mộc Lăng chỉ Phùng Ngộ Thủy: “Dùng nội lực bảo vệ gân mạch cho hắn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook