Nửa canh giờ sau, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên xuất môn đi ăn.

“Tiêu chảy là vì uống n kước lạnh, không phải vì dược có vấn đề!”, Mộc Lăng nhấn mạnh lần thứ ba với Tần Vọng Thiên: “Ngươi không được cười!”

Tần Vọng Thiên cố nhịn cười, hỏi Mộc Lăng: “Uống dược kia rồi rốt cuộc sẽ bị cái gì?”

Mộc Lăng cười gian: “Ân hừ hừ, rất khủng khiếp a.”

Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng thần thần bí bí, cũng không hỏi thêm, bình thản đợi sự tình phát triển.

Đêm đó, Nhạc gia trại náo nhiệt phi thường, Nhạc Tại Đình đãi rượu chúc mừng, võ lâm quần hùng đều tới, thú vị hơn nữa là, võ lâm quần hùng đều đem khuê nữ tới. Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên nhập tọa, nhìn xung quanh, đúng là trang điểm lộng lẫy, rực rỡ gấm hoa a.

“Ai, đáng tiếc a.”, Mộc Lăng chậc chậc hai tiếng.

“Sao lại đáng tiếc?”, Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng.

“Nhiều nha đầu như vậy, Hắc Vân bảo chúng ta còn rất nhiều tiểu tử có tiền đồ, lúc rảnh rỗi phải nói Tư Đồ cũng làm một cái đại hội tương thân, khả năng của đám tiểu tử đó vượt xa tiểu tiện nhân này.” Mộc Lăng bất mãn nói thầm.

Lúc này, đoàn người có chút hỗn loạn, bởi vì Nhạc Tại Đình đã chậm rãi bước ra, chỉ thấy hắn một thân gấm bào bạch sắc, đầu buột ngân quang, bộ dáng anh tuấn tiêu sái, nhiều cô nương xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn.

Bàn bên cạnh Mộc Lăng là chưởng môn Hồng Liên môn cùng khuê nữ của hắn, nữ hài nhi chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, hình dáng thanh tú, mặt tròn tròn, mắt rất to, một thân hồng y, từ xa xa liếc mắt nhìn Nhạc Tại Đình, liền lập tức đỏ mặt cúi đầu, cha nàng Hồng Vạn Kỳ liền kéo nàng: “Tiểu Liên, mau ngẩng đầu a, không ngẩng đầu Nhạc chưởng môn không nhìn thấy ngươi!”

Mộc Lăng đang uống rượu, thiếu chút nữa phun ra, tâm nói, ngươi muốn đem nữ nhi của ngươi giao cho tiểu tiện nhân sao, vậy còn khác gì đem khuê nữ đẩy xuốngố lửa?

Tần Vọng Thiên lại không có biểu tình gì, hắn hiện tại tương đối hiếu kì loại dược thần kì kia của Mộc Lăng sẽ có tác dụng gì.

Sau đó, yến hội chính thức bắt đầu, Nhạc Tại Đình lên đài, nói vài câu, đều là mấy lời khách sáo đơn giản. Mộc Lăng từ bên dưới nhìn, Nhạc Tại Đình này có lẽ chút trắc trở hắn chịu lúc trước cũng có tác dụng, mặc dù hiện tại là tiền đồ xán lạn, nhưng hắn cũng không có vẻ vênh váo đắc ý, coi như là hiếm thấy rồi.

Nhạc Tại Đình tuy rằng trên mặt bất động thanh sắc, trong ngực lại liên tục cười nhạt, ngẫm lại chỉ vài ngày trước, khi hắn vừa bại dưới tay Mặc Kỳ Lân, đám người phía dưới có ai thèm liếc mắt nhìn hắn một cái? Ai cũng cười nhạo hắn, đều nói Nhạc Tại Vân mới là trại chủ tiếp theo… Lúc đó Nhạc Tại Vân cao cao tại thượng, còn hắn lại là bị giẫm nát dưới chân, tất cả đều nghĩ hắn đã không còn gì. Vậy mà chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, lại đổi thành hắn cao cao tại thượng, tất cả đều nói hắn tiền đồ vô lượng… Nên nói là nhân sinh như hí hay nói thế sự vô thường cho hảo đây?

Vừa nghĩ ngợi, ánh mắt Nhạc Tại Đình vừa quét một vòng, chỉ thấy mọi người ai cũng ngưỡng mặt nhìn hắn, duy độc chỉ có ở một bàn phía đông, hai người không giống như vậy. Ngồi ở đó chính là Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng, Mộc Lăng cúi đầu ăn thức ăn trên bàn, dường như rất hứng thú với món ngó sen nấu mật ong, Tần Vọng Thiên chỉ là ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn Mộc Lăng ăn ăn uống uống.

Nhạc Tại Đình vẫn nhìn chằm chằm bàn của Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng đến phát ngốc, Hồng Vạn Kỳ không biết rõ nguyên do, còn tưởng rằng là Nhạc Tại Đình nhìn khuê nữ nhà hắn đến ngây người, vui mừng hỉ hả, tâm nói, nếu có thể cùng Nhạc Tại Đình phối hôn ước, vậy có thể phát đạt rồi.

Mà đám võ lâm nhân sĩ ngồi ở nơi khác đều rất không phục, có mấy cô nương liếc mắt nhìn Hồng Hiểu Liên, cảm thấy nàng cũng chỉ bình thường, đều ghen tị bĩu môi.

Mộc Lăng lại không phát hiện nhiều thứ như vậy, chỉ chuyên tâm nghiên cứu món ngó sen mật ong trước mắt, không biết nấu thế nào, vị ngon như vậy, đáng tiếc quá ít rồi.

Nhạc Tại Đình nói thêm vài câu thì mời mọi người tùy ý, sau đó là hàng dài không dứt các quần hùng kính rượu Nhạc Tại Đình, Nhạc Tại Đình nhất nhất đáp lễ.

Mộc Lăng cúi đầu chuyên tâm ăn, Tần Vọng Thiên gọi hạ nhân bên cạnh mang lên thêm một ít ngó sen, sau đó ghé sát đến hỏi Mộc Lăng: “Còn chưa có phản ứng a?”

Mộc Lăng bĩu môi, cười hì hì: “Sắp rồi, sắp rồi!”

Mà lúc này, Hồng Vạn Kỳ ngồi đối diện hai người cũng đã nóng lòng, muốn lôi kéo nữ nhi đến kính Nhạc Tại Đình chén rượu. Nhưng Hồng Hiểu Liên rất ngượng ngùng, nũng nịu không chịu đi, ngay lúc ấy, lại thấy Nhạc Tại Đình đi tới.

Hồng Vạn Kỳ có chút phát ngốc, giang hồ quần hùng cũng có chút phát ngốc, Mộc Lăng vẫn tiếp tục ăn. Nhạc Tại Đình đi thẳng đến bàn của Hồng Vạn Kỳ, nói với Hồng Vạn Kỳ còn đang ngạc nhiên: “Hồng chưởng môn, ta kính ngươi một chén.”

“Nga… không dám không dám.”, Hồng Vạn Kỳ vội vã đứng lên đáp lễ Nhạc Tại Đình, ngoài miệng nói: “Phải là ta kính Nhạc trại chủ mới đúng, ha ha ha… “

Nhạc Tại Đình uống xong một chén rượu, ngồi xuống ngay bên cạnh Mộc Lăng, cũng là bên cạnh Hồng Hiểu Liên, cười nói: “Không ngại ta ngồi ở đây chứ?”

“Không ngại không ngại.”, Hồng Vạn Kỳ vội vàng rót rượu cho Nhạc Tại Đình, cười nói: “Nhạc trại chủ tuổi trẻ tiền đồ đầy hứa hẹn, thật sự là hiếm có.”

“Quá khen.”, Nhạc Tại Đình cười đáp lễ, xoay mặt nhìn Mộc Lăng còn đang chuyên tâm ăn ngó sen, cười nói: “Lâm huynh, thức ăn vừa miệng chứ?”

“Ân.”, Mộc Lăng gật đầu: “Ngó sen mật ong ăn ngon.”

“Ha ha… thích ăn thì bảo trù phòng mang lên thêm một ít.”, Nhạc Tại Đình nâng chén, cười nói với Tần Vọng Thiên: “Nào, Tần huynh, chúng ta uống một chén.”

Tần Vọng Thiên nhìn thoáng qua hắn một cái, nâng chén rượu, Nhạc Tại Đình đưa chén của mình đến, nhẹ nhàng chạm cốc một cái, ngửa đầu, một hơi uống cạn chén rượu. Tần Vọng Thiên thật ra rất không muốn cùng hắn uống rượu, chỉ nhấp nhẹ một ngụm, vừa uống xong, Mộc Lăng gắp một miếng ngó sen đưa sang: “Vọng Vọng, ăn một miếng.”

Tần Vọng Thiên tuy rằng không rõ vì sao Mộc Lăng đột nhiên bảo hắn ăn, nhưng bản năng vẫn là mở miệng ăn vào.

Nhạc Tại Đình mỉm cười nhìn một chút, hỏi Tần Vọng Thiên: “Tần huynh là người địa phương nào a?”

Tần Vọng Thiên hơi sửng sốt, chợt nghe Mộc Lăng nói: “Nhạc trại chủ, ngươi hỏi lầm người rồi.”

“Hỏi lầm người?”, Nhạc Tại Đình khó hiểu nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy Mộc Lăng giương mắt nhìn tiểu nha đầu của Hồng Liên môn một cái, nói: “Ngươi nên hỏi là người ta ở nơi nào, bao nhiêu tuổi mới đúng a… Vọng Vọng nhà ta đã có người trong lòng rồi, ngươi hỏi cũng không được gì đâu.”

“Ha ha… “, Hồng Vạn Kỳ ngồi bên cạnh cười, vội vàng nói với Nhạc Tại Đình: “Tiểu Liên năm nay vừa tròn mười tám, sinh ở Giang Nam.”

Nhạc Tại Đình cười cười: “Vậy sao.”

Mộc Lăng hướng Tần Vọng Thiên nháy mắt mấy cái, ý như là nói ——– chú ý, sắp bắt đầu rồi.

Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn, cũng không thấy Nhạc Tại Đình có chỗ nào bất thường, Hồng Vạn Kỳ ở bên cạnh càng không ngừng nhỏ to với Nhạc Tại Đình, đại phần đều là tâng bốc nữ nhi, ban đầu Nhạc Tại Đình còn nhẫn nại nghe, sau đó đã không còn chút hứng thú, muốn đứng lên, nhưng vừa khẽ động… lại cảm thấy không ổn.

Tần Vọng Thiên chú ý thấy sắc mặt Nhạc Tại Đình đột nhiên trắng xanh, sau đó trên trán toát mồ hôi hột, tựa hồ có gì đó không khỏe.

Mộc Lăng ăn hết hai tô ngó sen mật ong, cảm thấy ăn ngọt quá nhiều rồi, cho nên cần phải ăn đồ mặn điều chỉnh khẩu vị một chút, bắt đầu ăn thịt sườn.

Hồng Vạn Kỳ vốn cho rằng Nhạc Tại Đình ngồi một lát sẽ đi, không ngờ hắn vẫn ngồi yên tại chỗ bất động, nghĩ rằng hắn thật sự là có ý với nữ nhi nhà mình rồi, liền giả vờ đứng lên đi, để Hồng Hiểu Liên cùng Nhạc Tại Đình trò chuyện.

Hồng Hiểu Liên xấu hổ liếc mắt nhìn Nhạc Tại Đình, cúi đầu tiếp tục cắn đũa.

Mộc Lăng cảm thấy rất thú vị, nhìn mấy cô nương còn lại, đều nghiến răng cả rồi, liền cười nói: “Nhạc trại chủ, ngươi bên trọng bên khinh như vậy không được a, cũng phải kính chén rượu cùng mấy cô nương khác chứ!”

Nhạc Tại Đình sắc mặt xấu xí, vẫn không chịu đứng lên, không biết bị cái gì.

Lúc này, Hồng Vạn Kỳ cũng đã trở về, thấy khuê nữ nhà mình vẫn ngồi cách Nhạc Tại Đình rất xa, âm thầm mắng ngu ngốc, cơ hội tốt như vậy không biết nắm chặt. Đi tới bên cạnh nói: “Tiểu Liên, mau rót rượu cho Nhạc trại chủ đi.”

Hồng Hiểu Liên gật đầu, đứng lên rót rượu cho Nhạc Tại Đình, ngay lúc đó, đột nhiên nàng bị cha đẩy nhẹ một cái.

“Ai da…”, Hồng Hiểu Liên không đứng vững, ngã về phía trước, vừa vặn rơi vào trong lòng Nhạc Tại Đình.

Lần này động tĩnh không nhỏ, người ở bàn khác cũng thấy, nữ tử có hảo cảm với Nhạc Tại Đình đều thầm nghĩ Hồng Hiểu Liên không biết xấu hổ, đang nghiến răng, đột nhiên nghe Hồng Hiểu Liên hét một tiếng “Nha a…”, vùng mạnh ra, bởi vì động tác quá mạnh, đụng vào bàn bên, Mộc Lăng nhẹ nhàng đạp một cái, làm cả bàn “rầm” một tiếng, ngã đầy ra đất.

Mọi người đều nhìn sang, đều thắc mắc không biết chuyện gì, nhìn kỹ, đều hít vào một hơi sâu… Chỉ thấy Nhạc Tại Đình ngồi tại chỗ, Hồng Hiểu Liên tránh về một bên, vẻ mặt kinh hãi nhìn thắt lưng Nhạc Tại Đình…

Mọi người theo ánh mắt của Hồng Hiểu Liên nhìn qua, chỉ thấy bên dưới thắt lưng Nhạc Tại Đình, vị trí ngại ngùng, cao cao dựng lên thành một cái lều nho nhỏ.

“A… “, không ít cô nương đỏ mặt mắng: “Chết không biết xấu hổ.”

Mấy võ lâm nhân sĩ cũng rất xấu hổ, có người cười thầm: “Mẹ nó, hóa ra Nhạc Tại Đình này chưa thấy qua nữ nhân, giữa ban ngày động dục, cứng thành như vậy, thực sự là hảo hăng hái.”

Nhạc Tại Đình cực kì xấu hổ, thế nhưng vị trí này muốn che cũng che không được.

Mộc Lăng nháy mắt mấy cái với Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên chân mày nhăn lại một chỗ, có chút dở khóc dở cười nhìn Mộc Lăng, tâm nói, chiêu này của ngươi cũng thật thương tổn a.

Nhạc Tại Đình xấu hổ đứng lên, nhưng chỗ kia vẫn thẳng tắp, đội y phục lên rõ cao, nhiều người đều không nhịn được cười, Tung Bách Vạn sửng sốt hồi lâu, vội vã giúp Nhạc Tại Đình che chắn, để hắn đi xuống phía dưới.

Mộc Lăng nhìn Nhạc Tại Đình chạy trối chết, che miệng cười khục khục, nháy mắt mấy cái với Tần Vọng Thiên.

“Sẽ duy trì như vậy bao lâu?”, Tần Vọng Thiên ghé sát bên tai Mộc Lăng hỏi.

“Hắc hắc”, Mộc Lăng cười to: “Trên dưới một tháng.”

Tần Vọng Thiên mở to hai mắt hỏi, hỏi: “Hắn có khi nào chết không a? Nếu cứ như vậy chết thì quả thật khó nhìn.”

“Không thể nào.”, Mộc Lăng nhìn trời chớp mắt mấy cái, cười hì hì: “Có điều nửa năm sau sẽ bất cử.”

“A…”, Tần Vọng Thiên hít một hơi, hướng Mộc Lăng dựng lên ngón tay cái.

Yến hội ở tiền viện lập tức loạn thành một đoàn, mọi đều nhịn không được cười to, Mộc Lăng thấy thức ăn bàn đều bị đổ hết rồi, liền cầm lấy bình rượu của bàn bên cạnh, lôi kéo Tần Vọng Thiên xuất môn đi nơi khác uống tiếp.

Nhạc Tại Đình thật vất vả chạy đến được hậu viện, mặt đã giận đến trắng bệch, một mình vào phòng, vừa vén y phục lên nhìn… Nhạc Tại Đình cũng là đầy mặt bất đắc dĩ, lúc này, chợt nghe Tung Bách Vạn từ ngoài cửa hỏi: “Cái kia… Trại chủ, có muốn tìm mấy cô nương đến giúp ngươi hạ hỏa không a?”

“Cút!”, Nhạc Tại Đình rống lớn một tiếng, người ngoài cửa vội vàng chạy sạch. Nhạc Tại Đình bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi vào bên giường tự giải quyết vấn đề. ‘Giải quyết’ một trận, đột nhiên nghĩ đến gương mặt Mộc Lăng, sau đó toàn thân nóng như có lửa, nhưng lăn qua lăn lại một hồi lâu vẫn không tiết ra được, mà chỗ đó hết lần này tới lần khác không chịu hạ xuống, hắn tức giận đến ném hết chăn cùng gối đầu, nằm dài trên giường, buồn bực ngủ, chỉ mong ngày mai có thể khá hơn một chút.

“Ha ha ha…”, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên chạy ra khỏi Nhạc gia trại, hai người cười đến ngửa tới ngửa lui.

“Thật là thỏa giận.”, Tần Vọng Thiên cười nói.

“Lợi hại đúng không?”, Mộc Lăng đắc ý, “Hừ, Nhạc Tại Đình kia, chờ một tháng sau mới có thể kế thừa trại chủ vị, đến lúc đó a, kế hoạch của hắn đã muộn rồi, bệnh của Nhạc Tại Vân cũng tốt rồi.”

“Lần này tại trước mặt giang hồ quần hùng xấu mặt như thế, Nhạc Tại Đình sắp tới chắc chắn không dám tác quái nữa.”, Tần Vọng Thiên nói: “Nhưng mà, ta sợ hắn gây bất lợi cho Nhạc Tại Vân, huống chi, trong Nhạc gia trại hiện giờ, đã không còn một người nào của Tại Vân.”

“Ân.”, Mộc Lăng gật đầu: “Vậy chúng ta dọn ra khỏi Nhạc gia trại đi.”

“Dọn ra khỏi Nhạc gia trại, vậy sẽ ở đâu?”, Tần Vọng Thiên hỏi: “Khách điếm sao? Ta sợ nhiều người hỗn tạp, bất lợi cho bệnh của Nhạc Tại Vân.”

“Ở trong Hắc Vân tiễn trang[ngân hàng bây giờ á] đi.” Mộc Lăng cười cười: “Nơi đó là của Hắc Vân bảo, thoải mái lại an toàn.” Nói xong, đi tới trước hai bước, chỉ vào mấy đống rơm: “Tới đó uống rượu.”

“Sao lại lên đống rơm uống rượu?”, Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng đã thả người nhảy lên đống rơm, cũng theo lên.

“Ta trước đây vẫn thích uống rượu ở nơi như thế này, tìm một đống rơm cao, một vò rượu, cùng sao sáng đầy trời uống.” Mộc Lăng cùng lấy bình rượu uống một ngụm, quay sang Tần Vọng Thiên nói: “Vọng Vọng, Nhạc Tại Đình hình như phát hiện thân phận của ngươi rồi.”

“Ân.”, Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày: “Sao ngươi biết?”

“Lúc hắn mời ngươi uống rượu, đã hạ dược rồi.”, Mộc Lăng không nặng không nhẹ nói.

“Cái gì?”, Tần Vọng Thiên chán ghét: “Không phải là thứ dược độc ác gì dó như của Nhạc Nam Phong chứ…”

“Yên tâm đi.”, Mộc Lăng cười cười: “Sau đó không phải ta đã cho ngươi ăn một cái ngó sen rồi sao, giải dược đã có trên đó rồi, muốn hạ độc trước mặt ta, Nhạc Tại Đình vẫn còn non lắm.”

“Nhạc Tại Đình tâm cơ thâm trầm, còn sống trên đời ắt sẽ là hậu hoạn.”, Tần Vọng Thiên cười nói: “Vừa lúc trong khoảng thời gian này chúng ta nỗ lực thu thập chứng cứ làm ác của hắn, đến lúc đó truyền tin.”

“Ân.”, Mộc Lăng gật đầu, ngã xuống trên đống rơm: “Thật thoải mái nha…”

Tần Vọng Thiên ngồi bên cạnh uống rượu, xoay mặt, thấy Mộc Lăng đã nằm, liền để bình rượu xuống, đè lên người Mộc Lăng.

“Muốn làm gì?”, Mộc Lăng trợn mắt, nhìn Tần Vọng Thiên đang nằm úp lên người hắn: “Đi xuống, nặng chết.”

“Ngươi vẫn rất thương ta.”, Tần Vọng Thiên đột nhiên cười nói: “Khi nãy câu Vọng Vọng nhà ta kia… nói ra rất thuận miệng a.”

“Ngươi bớt tự mình đa tình, ta nói chính là tiểu cẩu tên Uông Uông nhà ta.”, Mộc Lăng vươn người một cái, chuẩn bị nhảy xuống về nhà ngủ, bị Tần Vọng Thiên nắm lại: “Hôn một chút đã rồi đi?”

Mộc Lăng liếc một cái, nhưng là không cự tuyệt, bị Tần Vọng Thiên đè lại, áp sát tới, tại bên môi hôn một cái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương