“Hôn một cái”, trở lại biệt viện rồi, Tần Vọng Thiên trước tiên là đè Mộc Lăng lại, muốn làm việc cầm thú.

“Cút!”, Mộc Lăng giơ chân chặn đầu Tần Vọng Thiên lại: “Ngươi dám tới gần lão tử diệt ngươi!”

“Nhỏ mọn như vậy làm gì, hôn một cái cũng sẽ không chết!”, Tần Vọng Thiên bất mãn, vươn tay muốn bắt Mộc Lăng.

“Ngươi cút cho ta, tiểu quỷ chết tiệt!”, Mộc Lăng cắn răng nhấc chân đá loạn: “Lưu manh chết tiệt!”

“Sao ngươi cứ nói ta là lưu manh, ta vẫn chưa lưu manh ngươi mà!”, Tần Vọng Thiên bất mãn, cởi quần áo: “Hảo, ta lưu manh cho ngươi xem!”

“A!”, Mộc Lăng nhìn Tần Vọng Thiên trong nháy mắt cởi sạch sẽ, vội vã túm chăn che hai mắt: “Đáng ghét! Thấy thứ dơ bẩn rồi!”

“Cái gì thứ dơ bẩn!”, Tần Vọng Thiên xông lên, cách chăn ôm lấy Mộc Lăng: “Ngươi nhìn thử xem a, vóc người ta rất tốt, muốn chỗ nào có chỗ đó, chỗ nào cũng rất lớn!”

“Nha a…”, Mộc Lăng ôm tai kêu to, liều chết đá: “Ngươi cút, mau lấy y phục mặc vào, lớn như vậy còn cởi truồng, ngươi có biết xấu hổ hay không a!”

“Xấu hổ làm gì!”, Tần Vọng Thiên khí thế: “Ngươi để ta làm đi, ta đã không biết xấu hổ nữa rồi!”

Mộc Lăng không còn biết nói gì cho phải, tức giận đến mặt mũi trắng bệch, đang giãy dụa, Tần Vọng Thiên đột nhiên ngừng động tác…

Mộc Lăng cảm thấy hắn đột nhiên ngừng, có chút kì quái, từ trong chăn chui ra một ít: “Làm sao vậy?”, vừa hỏi xong, liền thấy Tần Vọng Thiên nheo mắt một cái, ngẩng đầu hắt xì…

Hắt xì xong, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Mộc Lăng chỉ thấy Tần Vọng Thiên cởi sạch sẽ ngồi trên người hắn… trơ trụi…

“A!”

Từ bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thết tới kinh thiên động địa của Mộc Lăng, trong phòng, Mộc Lăng mãnh liệt mà đem tất cả nồi chén muỗng tô quăng về phía Tần Vọng Thiên, cuối cùng Tần Vọng Thiên bị hắn đuổi đến cùng đường, không thể làm gì hơn, khoác y phục trốn thoát… Đêm đó, Mộc Lăng ngủ giường, còn Tần Vọng Thiên ngủ sàn nhà, vừa lạnh vừa cứng… Không phải Tần Vọng Thiên cũng có giường sao, đúng vậy, giường của hắn chính là chỗ Mộc Lăng đang ngủ, bởi vì khi nãy Mộc Lăng phát rồ, đã phá sập giường mình rồi…

Ngày kế, Mộc Lăng ngủ được một giấc mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, chuẩn bị lên phố tìm gì đó ăn, chỉ thấy Tần Vọng Thiên sắc mặt không tốt chút nào vội vã từ ngoài đi vào: “Ngươi tỉnh?”

“Làm gì mà mới sáng sớm sắc mặt xấu xí như vậy?”, Mộc Lăng không giải thích được nhìn Tần Vọng Thiên, chìa tay: “Rót cho ta chén nước”

Tần Vọng Thiên rót chén nước trà đưa cho Mộc Lăng, thong thả ung dung nói: “Không có biện pháp, dục cầu bất mãn mà”

“Phụt…”, Mộc Lăng nhịn không được phun hết một miệng nước trà, hung hăng trừng Tần Vọng Thiên: “Ngươi muốn chết a, không biết xấu hổ!”

“Cái gì không biết xấu hổ?!”, Tần Vọng Thiên bất mãn: “Ta không phải nói thích ngươi rồi sao, muốn cùng người mình thích ngủ thì có gì sai?!”

“Ngươi là hầu tử a!”, Mộc Lăng ném luôn cái chén: “Chỉ dùng nửa thân dưới suy nghĩ a!”

“Ngươi tự là qua hết nửa cuộc đời trước sẽ suy nghĩ về nửa đời sau, có gì sai!”, Tần Vọng Thiên trừng mắt: “Nửa thân dưới hạnh phúc rồi, nửa đời sau mới có thể hạnh phúc!” [ ây, đây là cái thể loại trò chuyện gì đây?=.=]

“A…”, Mộc Lăng hít một hơi, tiểu hài tử này đã thành tinh rồi, tức chết người đi được! Mặc y phục đứng lên xoay người đi ra ngoài.

“Ngươi đi đâu đó?”, Tần Vọng Thiên nắm lấy cánh tay hắn.

“Đi ăn!”, Mộc Lăng trừng lại.

“Vậy khỏi đi!”, Tần Vọng Thiên phẩy tay: “Trên đường vắng vắng vẻ vẻ, không có ai buôn bán nữa rồi”

“Vì sao?”, Mộc Lăng không giải thích được: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lần trước không phải tại bãi tha ma tìm được mấy cỗ thi thể màu đỏ tím này sao?”, Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng.

“Ân”, Mộc Lăng gật đầu.

“Sáng nay chuyện cương thi ăn thịt người tối qua đã lan truyền, không biết là ai tìm tới mấy cái thi thể ở bãi tha ma, còn nói là buổi tối cương thi hoành hành. Hơn nữa Ngô Hâm bọn họ không phải trúng thi độc chết sao, cho nên có người lan truyền mấy cỗ thi thể này có thể truyền nhiễm thi độc, phi thường nguy hiểm, cho nên dân chúng hiện nay này căng thẳng muốn chết, nói trước hết mời pháp sư đến, bắt được cương thi mới dám xuất môn”

“Pháp sư?”, Mộc Lăng thấy thú vị: “Pháp sư ở đâu a?”

“Nha môn mời đến, nói trưa nay sẽ làm tế đàn”, Tần Vọng Thiên bình thản mà nói.

“Phải đến trưa a, vậy chờ hắn lăn qua lăn lại xong, chẳng phải là điểm tâm và cơm trưa đều không được ăn rồi sao?”, Mộc Lăng khó chịu.

“Cũng có thể”, Tần Vọng Thiên kéo một cái ghế ngồi xuống nói: “Nhạc Tại Đình dẫn theo nhân mã, chạy khắp thành tìm hung thủ giả trang cương thi giết người”

“Điểm tâm và cơm trưa của ta phải làm sao bây giờ?”, Mộc Lăng trước hết là phải lo lắng tới thức ăn.

“Trù phòng Nhạc gia trại chắc là có”. Tần Vọng Thiên nhún nhún vai, nói: “Ta mới vào đó ăn một cái màn thầu”

“A?”, Mộc Lăng giật mình: “Thức ăn của Nhạc gia trại không phải rất được sao? Sao chỉ có bánh màn thầu?”

“Trên phố không ai buôn bán, đi đâu mua nguyên liệu, đầu bếp giỏi cũng chỉ làm được cơm trắng với màn thầu”, Tần Vọng Thiên thản nhiên nói.

“Sao lại như vậy”, Mộc Lăng vẻ mặt thất vọng: “Ta không muốn ăn màn thầu, cho nên mới nói Nhạc gia trại không bằng Hắc Vân bảo, ở đó đều là tự mình trồng rau nuôi gia súc, nạn đói mấy năm cũng không ai chết đói”



“Vậy…”, Mộc Lăng cọ đến, nhìn trái táo của Tần Vọng Thiên.

“Ngươi muốn a?”, Tần Vọng Thiên lấy ra một trái khác cho hắn: “Ta cố ý lấy hai trái”

Mộc Lăng nhận trái táo lau lau, nói: “Táo là điểm tâm, càng ăn càng đói”

“Vậy đi lấy một cái màn thầu cho ngươi?”, Tần Vọng Thiên hỏi tiếp.

“Vọng Vọng…”, Mộc Lăng cầm trái táo đi qua, ngồi xuống bên người Tần Vọng Thiên, lấy vai cọ a cọ hắn, nói: “Ta muốn ăn thịt lạc đà ngươi làm lần trước”

Khóe miệng Tần Vọng Thiên lộ ra vẻ tươi cười, lười biếng nói: “Thịt lạc đà a, thật ra ta có…”

“Vậy ngươi làm nha”, Mộc Lăng cọ hắn.

Tần Vọng Thiên híp mắt nhìn Mộc Lăng một chút, nói: “Làm cũng không phải là không thể”

Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi: “Vậy đi làm nha, ta đói”

“Được a”, Tần Vọng Thiên nắm tay Mộc Lăng: “Ngươi muốn ta làm a, vậy ngươi để ta làm”

Mộc Lăng vẻ mặt khinh thường, trừng Tần Vọng Thiên: “Phi, lão tử không vì một khối thịt lạc đà mà bán thân!”

“Vậy ngươi cứ gặm màn thầu đi nha, ta đi làm thịt lạc đà ăn”, Tần Vọng Thiên vừa nói đã muốn đi đào hố.

“Không cho!”, Mộc Lăng túm hắn: “Ngươi không được đi!”

“Làm gì?”, Tần Vọng Thiên nói: “Ta cũng muốn ăn”

“Ta không ăn ngươi cũng không được ăn!”, Mộc Lăng sống chết bám chặt.

“Đã nói là cho ngươi ăn, ngươi cho ta làm là được?!”, Tần Vọng Thiên trừng mắt: “Ngươi để ta làm, ta mỗi ngày làm thịt lạc đà cho ngươi ăn!”

“Không cho!”, Mộc Lăng lắc đầu không chịu, nhưng vẫn túm chặt không buông tay.

“Ngươi sao lại không nói đạo lý như thế a”, Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng vẻ mặt mất hứng đang treo trên người mình, ngồi trở lại hỏi: “Như vậy đi, không chịu làm, vậy hôn một chút được rồi”

Mộc Lăng liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ có chút do dự.

“Phải là hôn môi!”, Tần Vọng Thiên nhấn mạnh: “Còn phải hôn lâu một chút”

“Tiểu lưu manh!”, Mộc Lăng vẫn còn có chút do dự.

“Ta đã chuẩn bị tốt rượu Hoa Điêu để ngâm thịt rồi a”, Tần Vọng Thiên lấy thức ăn câu Mộc Lăng: “Còn có a, ngày hôm nay cũng không phải dùng lá sen bao, dùng da trâu bao, có hương vị a!”

Mộc Lăng càng nghe càng đói, do dự hồi lâu, nói với Tần Vọng Thiên: “Vậy… ngươi phải làm nhiều một chút, vị đạo ngon”

“Đương nhiên, so với lần trước ngươi ăn còn ngon hơn!”, Tần Vọng Thiên vỗ ngực bảo chứng: “Vậy ngươi có hôn không?”

Mộc Lăng nghĩ nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

Tần Vọng Thiên lập tức lộ ra vẻ tươi cười sáng chói, vỗ vỗ chân mình, nói: “Ngồi lên đây”

“Sao phải ngồi?”

“Không ngồi làm sao hôn?”

“Hôn cũng đâu cần ngồi lên đó”, Mộc Lăng nhỏ giọng nói thầm.

“Ngươi quyết định nhanh một chút a, ta hết kiên nhẫn rồi, cẩn thận ta đổi ý a”, Tần Vọng Thiên híp mắt uy hiếp.

Mộc Lăng lại chần chờ một chút, sau đó xoay người, ngồi xuống trên đùi Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Mộc Lăng, đem hắn kéo đến trước mặt. Mộc Lăng hình như có chút thẹn thùng, vươn người đến ngửi ngửi.

“Làm gì đó?”, Tần Vọng Thiên không giải thích được.

“Sáng nay ngươi không ăn hành tỏi các loại chứ?”, Mộc Lăng hỏi.

Tần Vọng Thiên trừng mắt: “Không cho phép nhúc nhích!”

Lần này ngược lại, Mộc Lăng bất động, Tần Vọng Thiên tiến đến, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Mộc Lăng, Mộc Lăng cúi đầu nhìn tay Tần Vọng Thiên, hai tròng mắt châu lại một hướng…

“A…”, Tần Vọng Thiên thấy buồn cười, nhắm thẳng môi Mộc Lăng, không nói hai lời, hôn xuống.

“Ngô…”, Mộc Lăng vội vã nhắm mắt, Tần Vọng Thiên hai tay giữ lấy thắt lưng Mộc Lăng, dùng đầu lưỡi khai mở môi Mộc Lăng, luồn vào liếm a liếm.

Có lẽ là nghĩ cái hôn này không dễ mà có được, cho nên Tần Vọng Thiên dụng tâm hung hăng hôn, hôn cho Mộc Lăng choáng váng chưa nói, còn hôn cho chính bản thân cũng choáng váng, cuối cùng khi hai người sắp ngạt chết, Tần Vọng Thiên mới không cam tâm mà rời môi người nọ, Mộc Lăng ngồi trên người hắn thở dốc liên tục: “Ngươi muốn chết a, hôn không ai thở!”

“Hôn làm sao để cho thở?”, Tần Vọng Thiên giơ tay vỗ vỗ mông hắn: “Bất quá nhìn biểu hiện của ngươi cũng không tệ lắm, ta chuẩn bị đồ cho ngươi ăn!”

“Ân”, trên mặt Mộc Lăng lập tức hiện ra vẻ tươi cười thỏa mãn.

Sau đó, Tần Vọng Thiên đào hố làm thịt lạc đà cho Mộc Lăng ăn, không bao lâu, đã đem Mộc Lăng uy cho mặt mày rạng rỡ.

“Đúng rồi”, Mộc Lăng đem miếng thịt lạc đà cuối cùng nhét vào miệng, nói: “Chúng ta đi xem pháp sư làm tế đàn đi, rất náo nhiệt”

“Ân”, Tần Vọng Thiên gật đầu, ghé tới hôn một cái lên má Mộc Lăng.

Mộc Lăng giương tay giáng qua cái tát.

“Keo kiệt!”, Tần Vọng Thiên cầm lấy tay Mộc Lăng: “Khi nãy không phải nói là cho ta hôn sao?!”

“Chỉ cho hôn một chút!”, Mộc Lăng phủi phủi tay đứng lên, hỏi: “Đúng rồi, trong miệng ngươi sao lại có vị đạo kì quái?”

Tần Vọng Thiên gật đầu: “Đúng vậy, khi nãy mới đi Bách Tiên Cư ăn hoành thánh”

“Nga… Ta đã nói có mùi hoành thánh mà”, Mộc Lăng nói xong cũng không để tâm, lắc lư đi ra ngoài, mới vừa đi được ba bước, dừng lại… quay đầu: “Không phải ngươi nói bên ngoài không có ai buôn bán sao?”

Tần Vọng Thiên ý thức được mình lỡ miệng, nói: “Ân… Bách Tiên Cư mở cửa, một tiệm khác cũng mở cửa”

Mộc Lăng nheo mắt, chăm chăm nhìn Tần Vọng Thiên một hồi, ba bước thành hai chạy ra ngoài, nắm một người hạ nhân lại hỏi: “Sáng sớm nay Nhạc gia trại ăn thứ gì?”

Người kia bị Mộc Lăng làm hoảng sợ, hỏi: “Lâm tiên sinh còn chưa ăn điểm tâm a? Đã sắp đến giờ cơm trưa rồi”

“Sáng sớm ăn cái gì?”, Mộc Lăng hỏi.

“Ách… đậu hoa và bánh bao thịt”, hạ nhân vội vã trả lời: “Buổi trưa có canh thịt bò, còn có rau xào và cá…”

Mộc Lăng tức giận đến hít sâu một hơi, một tay đẩy người hạ nhân ra, vén tay áo quay đầu lại, quả nhiên thấy Tần Vọng Thiên đang chuẩn bị bỏ trốn.

“Tần Vọng Thiên!”, Mộc Lăng hét lớn một tiếng: “Ngươi dám xảo trá, lão tử diệt ngươi cái tên tiểu vương bát đản!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương