Mộc Lăng bị Tần Vọng Thiên kéo tới ôm chặt, xoa tới xoa lui, sau đó mơ mơ màng màng hiểu được mình bị áp lên giường, còn bị hôn…

“Tiểu hài tử chết tiệt!” Mộc Lăng tung một cước đá văng Tần Vọng Thiên, người nào đó đang tập trung hôn bị gián đoạn, bất mãn nhìn Mộc Lăng: “Làm sao đó? Ta đang an ủi ngươi!”

Mộc Lăng chụp lấy chăn cuộn mình lại: “Cái rắm, ngươi lại chiếm tiện nghi lão tử!”

“Chiếm tiện nghi thì thế nào!” Tần Vọng Thiên nắm lấy cổ chân Mộc Lăng lộ ra bên ngoài chăn, bĩu môi: “Nhỏ.”

Mộc Lăng vội vàng rút chân về, giơ gối đầu đánh qua, chạy vội xuống giường, đến bên cạnh bàn rót chén trà uống.

Tuy rằng biểu hiện rất điềm tĩnh, nhưng Tần Vọng Thiên vẫn thấy được vầng đỏ hồng nhạt nhạt trên mặt Mộc Lăng, trong lòng đột nhiên rung một chút, ngồi xếp bằng trên giường, ngẩng đầu chăm chú nhìn hình dáng Mộc Lăng đang uống nước. Dáng người nghiêng nghiêng nhỏ gầy, cổ trắng nõn, không hiểu sao thấy rất… Nhìn nhìn, Tần Vọng Thiên đột nhiên thì thào lẩm bẩm: “Này, đầu gỗ… Hình như ta thích ngươi.” ♥~

“Phụt…” Mộc Lăng không đề phòng, phun ra cả miệng nước trà, sặc đến ho khan, mở to hai mắt quay đầu lại nhìn Tần Vọng Thiên.

“Ta thấy ngươi đã muốn ôm, ôm rồi thì muốn hôn, nhìn lâu một hồi thì thấy đói… Ngươi nói xem ta có phải thích ngươi rồi không?” Tần Vọng Thiên hỏi.

Mộc Lăng nhìn chăm chăm hắn một hồi, đột nhiên thảm thiết kêu “A” một tiếng, hai tay che tai, vừa chạy ra ngoài vừa la: “Ta cái gì cũng chưa từng nghe, cái gì cũng chưa từng nghe!”

Tần Vọng Thiên bất mãn ngồi trên giường, giẫm đạp cái chăn, miệng nói thầm: “Đầu gỗ chết tiệt, đầu gỗ thối.”

Mộc Lăng chạy ra khỏi gian phòng, nghĩ mình đã bị một đả kích rất lớn, cần trấn an một chút, cho nên chạy thẳng đến Bách Tiên Cư, một lúc gọi tám món ăn và một bình rượu ngon, vừa ăn vừa tự nói, nhất định là sáng sớm đói quá rồi, cho nên mới sản sinh ảo giác.

Đang ăn, chợt nghe thực khách mấy bàn gần đó nói chuyện: “Nghe nói gì chưa? Xác trại chủ Nhạc gia trại Nhạc Nam Phong vùng dậy rồi!”

“Thật hay giả?” người kia mở to mắt hỏi: “Xác chết vùng dậy?”

“Đúng vậy mà, nghe nói tối hôm qua từ phần mộ chạy ra, hiện tại người của Nhạc gia trại đang tìm kiếm khắp nơi!”

“Nương a, thật dọa người.”

“Đúng thế, nghe nói, tối hôm qua còn cắn người nữa.”

“Ban đêm tuyệt đối đừng ra ngoài.”

Mộc Lăng vừa gặm chân gà vừa buồn bực, chuyện thi thể Nhạc Nam Phong biến mất sáng sớm nay mới phát hiện, buổi trưa đã truyền ra chuyện xác chết vùng dậy cũng không phải là quá nhanh rồi sao.

Không ngờ tới, vừa ngậm chân gà quay mặt sang nhìn, đã thấy mặt Tần Vọng Thiên ở sát bên cạnh.

“A…” Mộc Lăng nhịn không được hít một hơi, thiếu chút nữa nuốt luôn cái chân gà, vỗ ngực ho khan liên tục: “Ngươi muốn chết sao!”

Tần Vọng Thiên ngồi xuống cạnh hắn, gọi tiểu nhị mang theo một đôi chén đũa, gắp một miếng Bạch trảm kê, sau đó, hắn vừa nhìn chằm chằm miếng Bạch trảm kê trong miệng Mộc Lăng vừa ăn.

Mộc Lăng vừa ăn cơm vừa tiếp tục nghe thực khách bàn bên bàn luận chuyện xác chết Nhạc Nam Phong vùng dậy, nghe nghe, càng nghe càng thấy kì hoặc, mọi người gần như đem hết án mạng gần đây trong Lạc Hà thành đổ hết lên người Nhạc Nam Phong.

“Có kẻ muốn cho Nhạc Nam Phong chịu tiếng xấu thay người khác.” Mộc Lăng suy nghĩ một chút, khẽ nhíu mày.

“Nói cách khác, có người biết Nhạc Nam Phong luyện Thập tuyệt nội lực, đúng không?” Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày: “Ngoài ngươi ra, còn ai biết bí mật của Thập tuyệt nội lực?”

Mộc Lăng suy nghĩ một hồi, nói: “Đoan Mộc Viêm có lẽ biết”

“Cái gì?” Tần Vọng Thiên có chút٠giật mình: “Hắn làm sao biết?”

“Cụ thể ta không rõ ràng lắm, bất quá ta biết là, năm đó chuyện về hai bản bí tịch Tam tuyệt và Thất tuyệt là Đoan Mộc Liệt nói cho sư phụ ta.” Mộc Lăng nói: “Sau đó sư phụ trăm phương nghìn kế chiếm được bí tịch Thất tuyệt xem thử, sau thì muốn theo đuổi cảnh giới cao nhất của loại võ công này… Cho nên mới tu luyện Thập tuyệt nội lực.”

Tần Vọng Thiên gật đầu: “Nói như vậy, Đoan Mộc Viêm quả thật có thể nghe nói qua… Tất cả đều là hắn tính toán, càng có khả năng hắn đã liên thủ cùng Nhạc Tại Đình rồi?”

“Còn có công lực hắn gần đây giống như đột nhiên tăng cường rất nhiều.” Mộc Lăng hơi nhíu mày, nói: “Đoan Mộc Viêm tên này biết rất nhiều phương pháp tà môn ma đạo, hơn nữa dường như biết rất rõ chuyện năm xưa của Nhạc Tại Đình, trăm phương ngàn kế không biết muốn làm gì?”

“Chúng ta nghĩ cách tìm hắn?” Tần Vọng Thiên hỏi.

“Nếu như hắn thật sự đã hợp tác cùng Nhạc Tại Đình, vậy hai người tất nhiên sẽ có giao thiệp, chăm chú theo dõi Nhạc Tại Đình là được rồi.” Mộc Lăng bưng chén rượu uống một ngụm: “Có điều Nhạc Tại Đình chắc chắn sẽ đem hắn giấu kĩ, hơn nữa việc cấp bách, ta muốn tìm được Nhạc Nam Phong, xem hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tương đối thiết thực hơn.”

“Vì sao?” Tần Vọng Thiên không giải thích được.

“Luyện tập Thập tuyệt phải ở trong băng cung ít nhất bảy bảy bốn chín ngày, nếu như giữa chừng chạy ra, sẽ tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó thật đúng là người không ra người quỷ không ra quỷ.” Mộc Lăng thản nhiên nói: “Cuối cùng sẽ phát điên giết người lung tung.”

Tần Vọng Thiên gật đầu, cầm lấy chén rượu trên tay Mộc Lăng uống một ngụm: “Đêm nay chúng ta ra ngoài tìm xem, nhân tiện đến nơi ở của Nhạc Tại Đình tham quan một chút.”

Mộc LăngTần Vọng Thiên buông chén rượu xuống, mặt hơi có chút hồng, trắng mắt liếc một cái, sau đó cầm cái chén khác chuẩn bị rót rượu, lại nghe Tần Vọng Thiên nói: “Chuyện ta vừa nói với ngươi ngươi nghĩ tới đâu rồi?”

Mộc Lăng chớp chớp mấy cái, ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì?”

“Ngươi quên rồi?” Tần Vọng Thiên nghiêm túc nói: “Ta nói với ngươi chuyện ta thích ngươi, ngươi thích ta không?”

“Khụ khụ…” Mộc Lăng vỗ ngực, còn chưa kịp che tai, chợt nghe Tần Vọng Thiên lớn tiếng nói: “Ta cũng không nhỏ nữa, chúng ta cùng ngủ đi!”

“A…” Tần Vọng Thiên vừa mới dứt lời, chợt nghe xung quanh không ít tiếng hít khí, hắn quá kích động rồi, không khống chế tốt âm lượng.

Mộc Lăng sửng sốt nửa ngày, hét to một tiếng “Nha a!”, xoay người bỏ chạy.

“Chờ một chút!” Tần Vọng Thiên đuổi theo, ba bước thành hai kéo Mộc Lăng: “Chạy cái gì? Hôn ngươi ngươi chưa từng có ý kiến, ngủ một chút thử xem sao!”

“A!” Mộc Lăng nhấc chân đá, miệng hùng hùng hổ hổ: “Đồ lưu manh, ngươi đi chết đi!”

Sau đó tiếp tục chạy, Tần Vọng Thiên đuổi theo, phía sau, chưởng quỹ tửu lâu cũng lao tới: “Ăn không trả tiền!”

Đêm đó, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên thay y phục dạ hành ra cửa, trước tiên đi đến biệt viện của Nhạc Tại Đình, từ trên tường viện nhìn vào, hai người đều có chút buồn bực… Đèn trong phòng Nhạc Tại Đình không thắp, chẳng lẽ người không ở đây?

Mộc Lăng khoát khoát tay với Tần Vọng Thiên: “Không ai, một chút khí tức cũng không có.”

Tần Vọng Thiên nhíu mày: “Giữa buổi tối, đi nơi nào chứ?”

Mộc Lăng bĩu bĩu môi: “Người ta đang có việc bận, đi, trở về phòng ăn khuya!”. Nói xong đã muốn đi, bị Tần Vọng Thiên nhéo một cái: “Còn phải đi tìm Nhạc Nam Phong.”

Mộc Lăng vẻ mặt không tình nguyện: “Tối như vậy rồi.”

“Tối thì sao?”, Tần Vọng Thiên trừng: “Mấy chuyện giết người phóng hỏa không phải đều nửa đêm mới làm sao?!” Nói xong, lôi kéo Mộc Lăng đi tới phía sau núi.

Còn chưa đi được xa, chợt thấy phía trước hiện lên một bóng người…

Mộc Lăng sửng sốt, lôi kéo Tần Vọng Thiên trốn sau một gốc cây.

“Làm gì?” Tần Vọng Thiên không giải thích được nhìn Mộc Lăng.

“Nhạc Tại Vân kìa.” Mộc Lăng chỉ chỉ phía trước.

Tần Vọng Thiên hơi sửng sốt, nhìn Mộc Lăng: “Sáng nay lúc Nhạc Tại Vân nói về lão cha hắn cứ ấp a ấp úng, ngươi đoán hắn có biết Nhạc Nam Phong không chết không?”

“Ta cũng nghĩ vậy, nếu không đã sớm làm ầm ĩ vang trời đòi khám nghiệm tử thi rồi.” Mộc Lăng nhìn nhìn một chút, nói: “Cùng đi xem đi.”

Hai người theo Nhạc Tại Vân, vào rừng cây.

Chưa được vài bước, đã thấy Nhạc Tại Vân đi vào một bãi đất trống nhỏ giữa rừng, lấy một cái tiêu trúcra , thổi hai hồi.

Mộc Lăng nháy mắt mấy cái với Tần Vọng Thiên: “Ngươi đoán hắn gọi ai?”

Tần Vọng Thiên bĩu môi: “Còn có thể gọi ai?”

Quả nhiên, không bao lâu sau một bóng đen nhảy ra từ trong rừng trúc, tới trước mặt Nhạc Tại Vân, Nhạc Tại Vân mặt đầy vui mừng chạy tới: “Cha!”

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng đã sớm đoán trước, nhưng vẫn là có chút giật mình… Đúng là Nhạc Nam Phong.

“Không ai theo dõi con chứ?” Nhạc Nam Phong nhìn về phía sau Nhạc Tại Vân một chút, nhận lấy thực hạp Nhạc Tại Vân đưa đến, cùng hắn ngồi xuống.

Mộc Lăng nhíu mày “Di” một tiếng.

“Làm sao vậy?” Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng: “Có vấn đề gì?”

“Công phu của Nhạc Nam Phong chưa luyện đến cảnh giới nào cả.” Mộc Lăng khó hiểu: “Không phải đang luyện Thập tuyệt nội lực.”

Tần Vọng Thiên cũng có chút giật mình, hai người tạm bỏ xuống nghi hoặc trong lòng, tiếp tục nghe hai phụ tử nói chuyện.

“Cha, người chạy ra khỏi Băng cung như vậy không sao chứ?”, Nhạc Tại Vân có chút lo lắng: “Không phải nói ra khỏi Băng cung sẽ tẩu hỏa nhập ma sao?”

Nhạc Nam Phong mở thực hạp, ăn mấy miếng, lắc đầu nói: “Đừng lo.”

“Ai…” Nhạc Tại Vân có chút tự trách nói: “Đều tại con không tốt, chạy đi tìm cái gì Giang Nam tam đại danh y, làm hại cha phải trốn đông trốn tây, cuối cùng ngay cả băng cung cũng không ở lại được.”

“Đứa con ngốc.” Nhạc Nam Phong thản nhiên nói: “Đó là con hiếu thuận, sao cha lại trách con được.”

“Bọn Thu Linh cũng khỏe chứ?” Nhạc Nam Phong hỏi.

Nhạc Tại Vân có chút tức giận nói: “Thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, may mắn có Lâm tiên sinh cứu muội ấy một mạng… Có điều, cha, để Giang Nam tam đại danh y xem cũng không phát hiện muội ấy còn sống, con thấy bọn hắn đều là một đám lang băm.”

“Không phải vẫn còn một Lâm tiên sinh lúc nào cũng treo bên miệng con sao?” Nhạc Nam Phong trêu ghẹo hắn.

“A…” Nhạc Tại Vân đỏ mặt nói: “Lâm tiên sinh rất lợi hại, hắn không giống đám lang băm này!”

Nhạc Nam Phong gật đầu, nói: “Nhạc Tại Đình thế nào rồi?”

Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên có chút giật mình, ở đâu có cha dùng tên đầy đủ gọi nhi tử? Xem ra hắn có khúc mắc với Nhạc Tại Đình.

“Gần đây thần thần bí bí, không biết đang tính toán chuyện gì?” Nhạc Tại Vân đứng lên, nói: “Bất quá hắn đã đáp ứng ba ngày sau sẽ luận võ với con trước mặt quần hùng thiên hạ, đến lúc đó con nhất định phải khiến hắn thua tâm phục khẩu phục!”

Nhạc Nam Phong nhìn vẻ mặt hăng hái của Nhạc Tại Vân , dường như rất hài lòng, nhưng vẫn nhắc nhở hắn: “Tại Vân, Nhạc Tại Đình tâm cơ rất nặng, nhất định phải cẩn thận đề phòng.”

“Dạ.” Nhạc Tại Vân gật đầu, khó hiểu hỏi: “Cha, cha biết rõ Nhạc Tại Đình không phải thân sinh nhi tử, sao lại còn nuôi hắn đến lớn như vậy?”

“Ai…” Nhạc Nam Phong lắc đầu, nói: “Ban đầu cha vẫn cho rằng hắn là do Tần Kì sinh cùng nam nhân khác, nghĩ tới chuyện cha có lỗi với mẫu thân hắn trước đây, nên nghĩ muốn nuôi dưỡng hắn thành người, sau mới phát hiện, dường như có kì hoặc… Hắn không phải Nhạc Tại Đình thật sự.”

Mộc Lăng liếc mắt nhìn Tần Vọng Thiên, thấy vẻ mặt hắn rất khó coi, biết là hắn hận Nhạc Nam Phong không chỉ ruồng bỏ mẫu thân mình, còn nghi ngờ nàng như thế.

“Thế nhưng hắn lại dám hạ độc cha, sao cha không tố giác với các trưởng lão cùng thiên hạ quần hùng, trực tiếp giết hắn?” Nhạc Tại Vân không giải thích được: “Còn giữ hắn lại để hắn làm xằng làm bậy?”

Nhạc Nam Phong trầm mặc một lúc, nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”

“À…”, Nhạc Tại Vân suy nghĩ một chút, nói: “Bất quá cha, cha cứ yên tâm, con nhất định sẽ đoạt Nhạc gia trại lại, đến lúc đó thương thế của cha cũng tốt rồi, chúng ta nhất định bắt hắn lấy máu trả nợ máu!”

Nhạc Nam Phong hài lòng nở nụ cười, hai phụ tử đàm đạo một lúc, sau đó thì chia tay. Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, quyết định trở về biệt viện trước đã.

“Nhạc Nam Phong này, chắc chắn là đang tương kế tựu kế, lợi dụng cơ hội đại điển kế thừa của Nhạc Tại Đình, tập hợp giang hồ quần hùng, tạo điều kiện cho hắn hoán khí.” Tần Vọng Thiên có chút bất mãn nói: “Hắn cùng Nhạc Tại Đình không phải phụ tử mà thật giống phụ tử, tâm cơ người nào cũng nặng vô cùng.”

Mộc Lăng ngồi vào bên giường: “Xem tính cách thẳng thắng của Nhạc Tại Vân, hẳn là không biết cách thật sự mà Nhạc Nam Phong dùng để trị thương bằng cách nào.”

“Hơn nữa đáng ngại nhất là, công phu hiện tại của Nhạc Tại Đình, hẳn là đã hơn Nhạc Tại Vân rất nhiều.” Tần Vọng Thiên thở dài: “Đến lúc đó Nhạc Nam Phong ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.”

“Thế nào?” Mộc Lăng lấy vai cọ cọ hắn: “Muốn giúp sao?”

Tần Vọng Thiên cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói: “Sao ta phải giúp bọn hắn, Nhạc gia trại không hề liên quan gì đến ta.”

Đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài xôn xao lên.

Tần Vọng Thiên đứng lên, đã thấy Mộc Lăng len lén chui vào trong chăn.

“Này!”, Tần Vọng Thiên kéo hắn: “Không tới xem náo nhiệt sao? Không phải ngươi thích nhất là xem náo nhiệt sao?”

Mộc Lăng lấy chăn bao mình lại: “Không muốn, cả ngày đều có chuyện, lúc này nói không chừng là con quỷ chết xui nào đó, không đi!”

Tần Vọng Thiên ôm chăn lẫn Mộc Lăng lên, đi ra cửa.

“Này, tiểu quỷ chết tiệt, ngươi không được quá đáng, ngươi muốn xem thì tự đi xem, ta không đi!” Mộc Lăng giãy giãy.

“Ngươi là người của ta.” Tần Vọng Thiên nhấn giọng.

“Ai nói vậy?” Mộc Lăng trừng mắt.

Tần Vọng Thiên nghiêm túc nói: “Ta vừa nói thích ngươi, ngươi không trả lời rõ ràng, nhưng cũng không cự tuyệt. Ngươi đã không cự tuyệt, ta coi như ngươi đã đáp ứng, nói cách khác là ngươi cũng thích ta, vậy chúng ta là lưỡng tình tương duyệt rồi, ta đi đâu cũng phải mang ngươi theo! Xong việc trở về, hai ta cùng nhau ngủ!”

“Cút cái lưỡng tình tương duyệt của ngươi đi, thả ta xuống!” Mộc Lăng còn giãy dụa, đã bị Tần Vọng Thiên bế tới sân, lúc này, thanh âm khua chiêng gõ trống bên ngoài cũng to hơn nhiều, Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng chăm chú nghe, nghe được trong đó có gì la: “Khó lường rồi! Cương thi chạy ra ăn thịt người rồi! Ở thành đông!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương