Hảo Mộc Vọng Thiên
-
Chương 30
Tần Vọng Thiên vừa xông vào tiểu các, chỉ thấy Mộc Lăng cầm chiếc đũa cho đồ ăn vào miệng, Lạc Tứ Nương cười hi hi ở bên cạnh gắp thức ăn, hai người ăn uống rất vui vẻ… Tần Vọng Thiên trong nháy mắt nhận ra mình hiểu lầm rồi, vừa rồi Mộc Lăng chỉ là ăn, không phải chuyện kia.
Mộc Lăng và Lạc Tứ Nương cũng bị Tần Vọng Thiên xông vào làm giật mình, chỉ thấy trên mặt hắn có chút hồng, cầm trong tay một bình rượu.
“Ai nha… ” Lạc Tứ Nương hỏi: “Tần tiên sinh không phải là uống say rồi chứ?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, tiểu hài tử này là mã tặc, ở đại mạc uống bằng vò lớn cũng chưa chắc đã say, làm sao ở đây vừa uống chén hoa tửu đã say rồi?
Tần Vọng Thiên mặt đỏ thật ra là vì mình suy nghĩ nhiều quá rồi hiểu lầm, có chút xấu hổ, nhưng vừa nghe một câu “uống say” của Lạc Tứ Nương đột nhiên trong lòng khẽ động. Hắn nâng bình rượu lên uống một ngụm rồi ném xoảng xuống đất, chỉ tay vào Mộc Lăng nói: “Mỹ nhân!”
“Khụ khụ…” Mộc Lăng trong miệng còn ngậm bông cải chưa kịp nuốt xuống, sặc, suýt nữa thì nghẹn, mở to hai mắt nhìn Tần Vọng Thiên, nghĩ thầm tiểu hài tử hoa mắt rồi?
“Mỹ nhân!” Tần Vọng Thiên lảo đảo đi tới, túm lấy cánh tay Mộc Lăng nói: “Ngươi dám nói đại gia ta là tiểu hài tử, đại gia ta ngày hôm nay liền làm đại nhân cho ngươi xem!” Nói xong, không thèm để ý tới phản ứng của Mộc Lăng, ôm thắt lưng hắn, nhào đến muốn hôn, môi đè môi che miệng Mộc Lăng lại, tay sờ loạn, còn áp mạnh người Mộc Lăng xuống mặt đất.
“A…” Lạc Tứ Nương lại càng bị hoảng sợ, lập tức đứng lên: “Đây là sao vậy?”
Mộc Lăng cũng choáng váng, tiểu hài tử thật uống say rồi sao?
“Mộc Mộc…” Tần Vọng Thiên đột nhiên từ th bạo biến thành làm nũng, ôm Mộc Lăng cọ tới cọ lui: “Ngươi đã nói sẽ cho người ta, vậy mà lại không cho, còn chạy tới đây gặp mỹ nhân, ngươi nói muốn lấy thân báo đáp theo ta cả đời mà!”
“A…” Lạc Tứ Nương hít một hơi, mở to hai mắt không thể tin được nhìn Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên: “Các ngươi… là loại quan hệ này sao?”
Mộc Lăng bị Tần Vọng Thiên làm cho tức giận rồi, nắm lỗ tai hắn kéo ra: “Tiểu hài tử chết tiệt! Ngươi động kinh sao!”
Tần Vọng Thiên không thèm nghe cũng không thèm buông, ôm Mộc Lăng la: “Ngươi là người của ta, chính ngươi đáp ứng rồi, ngươi còn cùng ta thề non hẹn biển, nói muốn theo họ Tần của ta, gọi là Tần Thủy Hoàng!”
“Ách…” Mộc Lăng sửng sốt, chỉ thấy Tần Vọng Thiên hung hăng trừng hắn, cắn răng: “Lang băm! Mặt ta vẫn còn chưa chữa khỏi! Ngươi đừng mơ tưởng thoát khỏi ta!”
Mộc Lăng chớp mắt ấy cái, tiểu hài tử này quả nhiên không say.
“Tử tiểu quỷ nhà ngươi!” Mộc Lăng phát hỏa, vung tay muốn đánh người, Tần Vọng Thiên ôm lấy Mộc Lăng không chịu buông, miệng nói: “Ngươi đánh chết ta cũng không buông tay, ta thích ngươi!”
“A…” Lúc này đến lượt Mộc Lăng hít vào một hơi, Lạc Tứ Nương đứng bên cạnh đã đỏ vành mắt, nói với Mộc Lăng: “Lâm tiên sinh, ngài đừng đánh hắn, làm tiểu hài tử tình thâm này đau lòng.”
Mộc Lăng không thể giãi bày, tiểu lưu manh này sao lại làm khổ mình như vậy chứ, mà cùng lúc đó, chợt nghe ngoài cửa có người nói: “Nha… thì ra là có chuyện như vậy!”
“Đúng vậy, thảo nào vừa rồi Tiểu Tần làm sao cũng không chịu yên lòng!”
“Lâm tiên sinh thật vô tình, Tiểu Tần thương hắn như thế, còn đến kỹ viện gặp Tứ Nương.”
“Đúng vậy, nếu như ta là Tiểu Tần, nhất định sẽ thương tâm chết mất.”
Mộc Lăng xoay mặt nhìn, chỉ thấy cô nương trong Yên Thúy lâu hầu như đều vây ngoài cửa, cả đám đều bất bình cho Tần Vọng Thiên, nói Mộc Lăng bội tình bạc nghĩa, thấy người mới quên người cũ
“Ai làm… Làm bậy với hắn!” Mộc Lăng thẹn quá thành giận: “Lão tử mới là người bị làm bậy!”
Lời vừa ra khỏi miệng, chợt nghe Tần Vọng Thiên nhịn không được “Xì” một tiếng, mà đám cô nương trên mặt cũng lộ ra biểu tình “Thì ra là thế”, cả đám châu đầu ghé tai: “Ta đã nói mà… Lâm tiên sinh vừa khả ái vừa nhỏ gầy, nhìn thế nào cũng là người bên dưới.”
“Nha… Không biết khi ở cùng nhau là biểu tình gì, thật cảm thấy ngượng ngùng quá đi…”
Mộc Lăng tức giận hồ đồ nói không suy nghĩ, giờ mới nhận ra đã trúng kế Tần Vọng Thiên rồi, nhưng lời đã nói ra cũng không có cách nào thu lại, tức giận nghiến răng, đẩy Tần Vọng Thiên: “Đi ra!”
“Không đi!” Tần Vọng Thiên ôm Mộc Lăng tiếp tục lưu manh đùa giỡn: “Ta muốn ngươi sau này sẽ không bao giờ đến nơi như thế này, ta muốn ngươi sau này chỉ toàn tâm toàn ý yêu một mình ta.”
Mặt Mộc Lăng đổi màu trắng xanh, nổi trận lôi đình đẩy Tần Vọng Thiên, nhưng tiểu hài tử này khí lực không nhỏ, ôm được rồi chết cũng không buông tay, hơn nữa nhiều cô nương như vậy, mình cũng không thể thực sự đánh hắn.
“Ai, đáng thương quá.” Lạc Tứ Nương pha thêm vài phần xúc cảm nói: “Hài tử này quá si tình rồi, Lâm tiên sinh, ngài thật sự không nên phụ hắn.”
“Đúng vậy.” các cô nương khác cũng nói: “Sau này nếu Lâm tiên sinh đến đây, chúng ta cũng không muốn tiếp hắn!”
“Phải, phải!” các cô nương hoàn toàn nhất trí, nỗ lực về phe Tần Vọng Thiên.
“A…” Mộc Lăng hít sâu đến nỗi sắp ngạt, hung hăng đẩy Tần Vọng Thiên ra, đứng lên, càng nghĩ càng giận, trừng Tần Vọng Thiên, mắng: “Tiểu hài tử chết tiệt!” Nói xong, lao ra khỏi tiểu các hầm hừ chạy.
Tần Vọng Thiên cảm thấy thỏa mãn đứng lên, nhấc chân đuổi theo.
Mộc Lăng lao ra Yên Thúy Lâu, trước mắt hiện lên một người, người nọ đụng vào Mộc Lăng, liếc mắt nhìn, hai người đều cả kinh… là Nhạc Tại Vân.
“Lâm… Lâm đại ca.” Nhạc Tại Vân có chút xấu hổ kêu một tiếng.
Mộc Lăng híp mắt nhìn hắn: “Ngươi tới làm gì?”
“Ta… ta muốn đến xem.” Nhạc Tại Vân khẽ cắn môi: “Ta cũng là nam nhân, đến Yên Thúy lâu cũng là bình thường.”
Mộc Lăng cười ha hả: “Đúng vậy, đến kỹ viện còn mang theo kiếm?”
Nhạc Tại Vân hít sâu một hơi, nói: “Ta đã nghĩ qua, tuyệt đối không thể để ai chạm vào ngươi, ngươi muốn là chuyện của ngươi, thế nhưng cô nương nào có gan dám chạm vào ngươi, ta sẽ làm thịt nàng!”
“Nha a…” các cô nương chạy đến trước cửa lâu tiếp tục xem náo nhiệt nghe Nhạc Tại Vân nói, đều sợ đến kêu lớn lên, ai chẳng biết Nhạc Tại Vân là tam thiếu gia Nhạc gia trại, hắn nói giết người thì thật sự sẽ giết người, đều la: “Lâm tiên sinh, ngươi sau này đừng tới nữa nha, nghìn vạn lần đừng tới nha!”
Lúc này, Tần Vọng Thiên cũng đuổi tới cửa, nghe được Nhạc Tại Vân nói, vương tay gãi gãi sau đầu.
“Các ngươi cút!” Mộc Lăng tức giận đến mặt mũi trắng bệch, tàn bạo nói: “Đều là tiểu hài tử chết tiệt!”. Nói xong, nhấc chân đạp một cái vào bắp chân Nhạc Tại Vân, căm giận xoay người đi.
“A, Lâm tiên sinh.” Nhạc Tại Vân muốn đuổi theo, bị Tần Vọng Thiên túm lại, nói: “Hắn hiện giờ đang nổi nóng, có lẽ là không muốn thấy ngươi, ta đi là được.”
“Được.” Nhạc Tại Vân cảm kích gật đầu: “Tần huynh, ngươi giúp ta giải thích rõ ràng với Lâm tiên sinh.”
Tần Vọng Thiên vỗ vỗ vai hắn ý bảo hắn yên tâm, xoay người đuổi theo Mộc Lăng.
Mộc Lăng căm giận chạy ra khỏi cửa thành, chạy vào trong một dịch đình ngồi xuống, tức giận đến răng cũng ngứa rồi, mà điều hắn tức giận nhất kì thật là vì khi nãy Tần Vọng Thiên cắt ngang, làm hắn không ăn được bông cải, bông cải ngon như vậy nha, sau này cũng không được ăn nữa rồi.
Tần Vọng Thiên đuổi theo tới, thấy Mộc Lăng ngồi trong dịch đình, bĩu môi sinh hờn dỗi, thong thả đi đến, hỏi: “Này, có đói bụng không?”
Một câu nói đâm trúng chỗ đau của Mộc Lăng, Mộc Lăng lửa giận bừng lớn, nắm cánh tay Tần Vọng Thiên, hung hăng cắn một cái.
“Đau…” Tần Vọng Thiên rút tay về: “Ngươi đói bụng cắn ta làm gì?”
“Cắn chết ngươi!” Mộc Lăng liếc.
Tần Vọng Thiên đặt một bọc vải nhỏ xuống mặt đất, nói: “Hừ, ngươi có bản lĩnh thì đừng để ý tới ta!”
“Không để ý thì không để ý!” Mộc Lăng lại liếc một cái, trong lòng nghĩ ‘ai thèm để ý ngươi’.
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng tiếp tục giương mặt tức giận, ăn tay áo lên, ngồi xổm xuống bắt đầu đào đất. Hắn lấy ra một cây chủy thủ, đào một cái lỗ thật to, sau đó mở bao vải khi nãy ra, bên trong có một gói lá sen to, không biết là bọc thứ gì. Tần Vọng Thiên bỏ nó vào hố, sau đó cẩn thận đem đất lấp lại, lại nhặt củi gom tới bên trên, lấy ra hỏa tập cẩn thận châm lửa.
Mộc Lăng dùng khóe khóe mắt liếc liếc nhìn Tần Vọng Thiên, không biết hắn đang làm gì.
Tần Vọng Thiên cười ha hả, từ sau lưng lấy ra một bình rượu, để xuống bên cạnh, lẩm bẩm: “Vừa mới mua rượu Tang Châm, rượu ở phía nam không giống rượu phương bắc, ngọt lịm.”
Mộc Lăng dẫu dẫu môi, mắng mỏ trong bụng ‘tiểu hài tử chết tiệt, muốn dùng rượu tang châm dụ dỗ ta, không để ý tới ngươi!’
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng vẫn thờ ơ, liền cười cười, nghĩ ‘thế này để xem ngươi còn chịu đựng nổi không’… Không bao lâu, từ trong hố đất kia toát ra một mùi thơm thoang thoảng, giống như là mùi thịt quay, còn hòa với mùi hương của lá sen… Mộc Lăng ngửi ngửi, bao tử rất không chịu thua kém kêu rột một tiếng, tự trách mình, vì ngày hôm nay đến Yên Thúy lâu ăn một bữa no nê, điểm tâm ăn rất ít.
Tần Vọng Thiên thấy nướng đã tốt rồi, dùng cành cây dập tắt lửa, gạt đất ra, mở gói sen ra.
“Hô… Nóng quá.” Tần Vọng Thiên mở bao lá sen, một trận mùi thơm thịt quay tỏa ra, Mộc Lăng nhịn không được quay đầu lại, nhìn thoáng một chút.
Tần Vọng Thiên đắc ý nói: “Bông cải là cái gì, ngươi đã từng ăn thịt lạc đà đại mạc chưa?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, thịt lạc đà?
“Khi chúng ta ở tại sa mạc, cũng chỉ có thể ăn thịt lạc đà.” Tần Vọng Thiên nói: “Bất quá chúng ta ăn đều là lạc đà hoang dã, lạc đà nuôi chỉ dùng để cưỡi, hơn nữa cũng không thể ăn.”
Mộc Lăng từ từ bò đến, muốn nhìn rõ trong bao lá sen là cái gì, chỉ thấy một khối đen thùi.
“Loại lạc đà hoang dã này, bên trên ướp muối đặc chế, sau đó phơi nắng trong đại mạc cho thành thịt khô, là có thể gói lại cất giữ vài năm cũng sẽ không hư.” Tần Vọng Thiên lấy y phục lau lau bên ngoài, đem lớp đen đen gì đó lau sạch, liền thấy được thịt trắng mềm bên trong, tỏa ra hương rượu.
“Chờ đến lúc muốn ăn, ngâm thịt vào trong rượu, sau đó dùng lá sen bao lại chôn vào trong đất, đốt lửa bên trên… Vậy mới gọi là nhân gian mỹ vị, người Trung Nguyên có lẽ cả đời cũng không được ăn.”
Mộc Lăng hung hăng liếc Tần Vọng Thiên, tiếp tục dỗi, bao tử cũng rất không thua kém kêu rột rột, sắp chết đói.
Tần Vọng Thiên nhìn hình dạng Mộc Lăng, cười cười, đi đến, ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi: “Còn giận?”
Mộc Lăng xoay mặt không để ý tới hắn, khóe mắt liếc liếc thịt lạc đà trong tay hắn, nhìn ngon quá.
Tần Vọng Thiên dùng dao nhỏ cắt xuống một miếng thịt, đưa sang, đến bên môi Mộc Lăng, thấp giọng nói: “Nếm thử.”
Mộc Lăng giương mắt nhìn hắn.
“Rất thơm đó!” Tần Vọng Thiên để sát vào, nhìn Mộc Lăng: “Nếm thử xem, còn ngon hơn bông cải nhiều.”
Mộc Lăng vốn còn muốn kiên cường một chút, thế nhưng miệng không thể khống chế, a ô một ngụm ăn vào thịt đã đưa đến bên mép.
Chẹp chẹp miệng, Mộc Lăng bắt đầu phát ngốc… Ngon quá đi!
Tần Vọng Thiên nhìn thấy biểu tình của Mộc Lăng thì nở nụ cười, xoay người ngồi xuống, đưa bình rượu cho Mộc Lăng, nói: “Một ngụm rượu một ngụm thịt mới thật mỹ vị.”
Mộc Lăng suy nghĩ một chút, cầm lấy hồ lô uống một ngụm, vị Tang Châm ngọt lịm, làm tâm trạng hắn tốt lên trong nháy mắt. Sau đó, Tần Vọng Thiên dùng dao cắt thịt lạc đà, đưa đến trong miệng Mộc Lăng, một ngụm rượu một ngụm thịt, Mộc Lăng rất nhanh đã vui lên, chuyện mất hứng vừa nãy đã triệt để quên mất
Mộc Lăng và Lạc Tứ Nương cũng bị Tần Vọng Thiên xông vào làm giật mình, chỉ thấy trên mặt hắn có chút hồng, cầm trong tay một bình rượu.
“Ai nha… ” Lạc Tứ Nương hỏi: “Tần tiên sinh không phải là uống say rồi chứ?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, tiểu hài tử này là mã tặc, ở đại mạc uống bằng vò lớn cũng chưa chắc đã say, làm sao ở đây vừa uống chén hoa tửu đã say rồi?
Tần Vọng Thiên mặt đỏ thật ra là vì mình suy nghĩ nhiều quá rồi hiểu lầm, có chút xấu hổ, nhưng vừa nghe một câu “uống say” của Lạc Tứ Nương đột nhiên trong lòng khẽ động. Hắn nâng bình rượu lên uống một ngụm rồi ném xoảng xuống đất, chỉ tay vào Mộc Lăng nói: “Mỹ nhân!”
“Khụ khụ…” Mộc Lăng trong miệng còn ngậm bông cải chưa kịp nuốt xuống, sặc, suýt nữa thì nghẹn, mở to hai mắt nhìn Tần Vọng Thiên, nghĩ thầm tiểu hài tử hoa mắt rồi?
“Mỹ nhân!” Tần Vọng Thiên lảo đảo đi tới, túm lấy cánh tay Mộc Lăng nói: “Ngươi dám nói đại gia ta là tiểu hài tử, đại gia ta ngày hôm nay liền làm đại nhân cho ngươi xem!” Nói xong, không thèm để ý tới phản ứng của Mộc Lăng, ôm thắt lưng hắn, nhào đến muốn hôn, môi đè môi che miệng Mộc Lăng lại, tay sờ loạn, còn áp mạnh người Mộc Lăng xuống mặt đất.
“A…” Lạc Tứ Nương lại càng bị hoảng sợ, lập tức đứng lên: “Đây là sao vậy?”
Mộc Lăng cũng choáng váng, tiểu hài tử thật uống say rồi sao?
“Mộc Mộc…” Tần Vọng Thiên đột nhiên từ th bạo biến thành làm nũng, ôm Mộc Lăng cọ tới cọ lui: “Ngươi đã nói sẽ cho người ta, vậy mà lại không cho, còn chạy tới đây gặp mỹ nhân, ngươi nói muốn lấy thân báo đáp theo ta cả đời mà!”
“A…” Lạc Tứ Nương hít một hơi, mở to hai mắt không thể tin được nhìn Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên: “Các ngươi… là loại quan hệ này sao?”
Mộc Lăng bị Tần Vọng Thiên làm cho tức giận rồi, nắm lỗ tai hắn kéo ra: “Tiểu hài tử chết tiệt! Ngươi động kinh sao!”
Tần Vọng Thiên không thèm nghe cũng không thèm buông, ôm Mộc Lăng la: “Ngươi là người của ta, chính ngươi đáp ứng rồi, ngươi còn cùng ta thề non hẹn biển, nói muốn theo họ Tần của ta, gọi là Tần Thủy Hoàng!”
“Ách…” Mộc Lăng sửng sốt, chỉ thấy Tần Vọng Thiên hung hăng trừng hắn, cắn răng: “Lang băm! Mặt ta vẫn còn chưa chữa khỏi! Ngươi đừng mơ tưởng thoát khỏi ta!”
Mộc Lăng chớp mắt ấy cái, tiểu hài tử này quả nhiên không say.
“Tử tiểu quỷ nhà ngươi!” Mộc Lăng phát hỏa, vung tay muốn đánh người, Tần Vọng Thiên ôm lấy Mộc Lăng không chịu buông, miệng nói: “Ngươi đánh chết ta cũng không buông tay, ta thích ngươi!”
“A…” Lúc này đến lượt Mộc Lăng hít vào một hơi, Lạc Tứ Nương đứng bên cạnh đã đỏ vành mắt, nói với Mộc Lăng: “Lâm tiên sinh, ngài đừng đánh hắn, làm tiểu hài tử tình thâm này đau lòng.”
Mộc Lăng không thể giãi bày, tiểu lưu manh này sao lại làm khổ mình như vậy chứ, mà cùng lúc đó, chợt nghe ngoài cửa có người nói: “Nha… thì ra là có chuyện như vậy!”
“Đúng vậy, thảo nào vừa rồi Tiểu Tần làm sao cũng không chịu yên lòng!”
“Lâm tiên sinh thật vô tình, Tiểu Tần thương hắn như thế, còn đến kỹ viện gặp Tứ Nương.”
“Đúng vậy, nếu như ta là Tiểu Tần, nhất định sẽ thương tâm chết mất.”
Mộc Lăng xoay mặt nhìn, chỉ thấy cô nương trong Yên Thúy lâu hầu như đều vây ngoài cửa, cả đám đều bất bình cho Tần Vọng Thiên, nói Mộc Lăng bội tình bạc nghĩa, thấy người mới quên người cũ
“Ai làm… Làm bậy với hắn!” Mộc Lăng thẹn quá thành giận: “Lão tử mới là người bị làm bậy!”
Lời vừa ra khỏi miệng, chợt nghe Tần Vọng Thiên nhịn không được “Xì” một tiếng, mà đám cô nương trên mặt cũng lộ ra biểu tình “Thì ra là thế”, cả đám châu đầu ghé tai: “Ta đã nói mà… Lâm tiên sinh vừa khả ái vừa nhỏ gầy, nhìn thế nào cũng là người bên dưới.”
“Nha… Không biết khi ở cùng nhau là biểu tình gì, thật cảm thấy ngượng ngùng quá đi…”
Mộc Lăng tức giận hồ đồ nói không suy nghĩ, giờ mới nhận ra đã trúng kế Tần Vọng Thiên rồi, nhưng lời đã nói ra cũng không có cách nào thu lại, tức giận nghiến răng, đẩy Tần Vọng Thiên: “Đi ra!”
“Không đi!” Tần Vọng Thiên ôm Mộc Lăng tiếp tục lưu manh đùa giỡn: “Ta muốn ngươi sau này sẽ không bao giờ đến nơi như thế này, ta muốn ngươi sau này chỉ toàn tâm toàn ý yêu một mình ta.”
Mặt Mộc Lăng đổi màu trắng xanh, nổi trận lôi đình đẩy Tần Vọng Thiên, nhưng tiểu hài tử này khí lực không nhỏ, ôm được rồi chết cũng không buông tay, hơn nữa nhiều cô nương như vậy, mình cũng không thể thực sự đánh hắn.
“Ai, đáng thương quá.” Lạc Tứ Nương pha thêm vài phần xúc cảm nói: “Hài tử này quá si tình rồi, Lâm tiên sinh, ngài thật sự không nên phụ hắn.”
“Đúng vậy.” các cô nương khác cũng nói: “Sau này nếu Lâm tiên sinh đến đây, chúng ta cũng không muốn tiếp hắn!”
“Phải, phải!” các cô nương hoàn toàn nhất trí, nỗ lực về phe Tần Vọng Thiên.
“A…” Mộc Lăng hít sâu đến nỗi sắp ngạt, hung hăng đẩy Tần Vọng Thiên ra, đứng lên, càng nghĩ càng giận, trừng Tần Vọng Thiên, mắng: “Tiểu hài tử chết tiệt!” Nói xong, lao ra khỏi tiểu các hầm hừ chạy.
Tần Vọng Thiên cảm thấy thỏa mãn đứng lên, nhấc chân đuổi theo.
Mộc Lăng lao ra Yên Thúy Lâu, trước mắt hiện lên một người, người nọ đụng vào Mộc Lăng, liếc mắt nhìn, hai người đều cả kinh… là Nhạc Tại Vân.
“Lâm… Lâm đại ca.” Nhạc Tại Vân có chút xấu hổ kêu một tiếng.
Mộc Lăng híp mắt nhìn hắn: “Ngươi tới làm gì?”
“Ta… ta muốn đến xem.” Nhạc Tại Vân khẽ cắn môi: “Ta cũng là nam nhân, đến Yên Thúy lâu cũng là bình thường.”
Mộc Lăng cười ha hả: “Đúng vậy, đến kỹ viện còn mang theo kiếm?”
Nhạc Tại Vân hít sâu một hơi, nói: “Ta đã nghĩ qua, tuyệt đối không thể để ai chạm vào ngươi, ngươi muốn là chuyện của ngươi, thế nhưng cô nương nào có gan dám chạm vào ngươi, ta sẽ làm thịt nàng!”
“Nha a…” các cô nương chạy đến trước cửa lâu tiếp tục xem náo nhiệt nghe Nhạc Tại Vân nói, đều sợ đến kêu lớn lên, ai chẳng biết Nhạc Tại Vân là tam thiếu gia Nhạc gia trại, hắn nói giết người thì thật sự sẽ giết người, đều la: “Lâm tiên sinh, ngươi sau này đừng tới nữa nha, nghìn vạn lần đừng tới nha!”
Lúc này, Tần Vọng Thiên cũng đuổi tới cửa, nghe được Nhạc Tại Vân nói, vương tay gãi gãi sau đầu.
“Các ngươi cút!” Mộc Lăng tức giận đến mặt mũi trắng bệch, tàn bạo nói: “Đều là tiểu hài tử chết tiệt!”. Nói xong, nhấc chân đạp một cái vào bắp chân Nhạc Tại Vân, căm giận xoay người đi.
“A, Lâm tiên sinh.” Nhạc Tại Vân muốn đuổi theo, bị Tần Vọng Thiên túm lại, nói: “Hắn hiện giờ đang nổi nóng, có lẽ là không muốn thấy ngươi, ta đi là được.”
“Được.” Nhạc Tại Vân cảm kích gật đầu: “Tần huynh, ngươi giúp ta giải thích rõ ràng với Lâm tiên sinh.”
Tần Vọng Thiên vỗ vỗ vai hắn ý bảo hắn yên tâm, xoay người đuổi theo Mộc Lăng.
Mộc Lăng căm giận chạy ra khỏi cửa thành, chạy vào trong một dịch đình ngồi xuống, tức giận đến răng cũng ngứa rồi, mà điều hắn tức giận nhất kì thật là vì khi nãy Tần Vọng Thiên cắt ngang, làm hắn không ăn được bông cải, bông cải ngon như vậy nha, sau này cũng không được ăn nữa rồi.
Tần Vọng Thiên đuổi theo tới, thấy Mộc Lăng ngồi trong dịch đình, bĩu môi sinh hờn dỗi, thong thả đi đến, hỏi: “Này, có đói bụng không?”
Một câu nói đâm trúng chỗ đau của Mộc Lăng, Mộc Lăng lửa giận bừng lớn, nắm cánh tay Tần Vọng Thiên, hung hăng cắn một cái.
“Đau…” Tần Vọng Thiên rút tay về: “Ngươi đói bụng cắn ta làm gì?”
“Cắn chết ngươi!” Mộc Lăng liếc.
Tần Vọng Thiên đặt một bọc vải nhỏ xuống mặt đất, nói: “Hừ, ngươi có bản lĩnh thì đừng để ý tới ta!”
“Không để ý thì không để ý!” Mộc Lăng lại liếc một cái, trong lòng nghĩ ‘ai thèm để ý ngươi’.
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng tiếp tục giương mặt tức giận, ăn tay áo lên, ngồi xổm xuống bắt đầu đào đất. Hắn lấy ra một cây chủy thủ, đào một cái lỗ thật to, sau đó mở bao vải khi nãy ra, bên trong có một gói lá sen to, không biết là bọc thứ gì. Tần Vọng Thiên bỏ nó vào hố, sau đó cẩn thận đem đất lấp lại, lại nhặt củi gom tới bên trên, lấy ra hỏa tập cẩn thận châm lửa.
Mộc Lăng dùng khóe khóe mắt liếc liếc nhìn Tần Vọng Thiên, không biết hắn đang làm gì.
Tần Vọng Thiên cười ha hả, từ sau lưng lấy ra một bình rượu, để xuống bên cạnh, lẩm bẩm: “Vừa mới mua rượu Tang Châm, rượu ở phía nam không giống rượu phương bắc, ngọt lịm.”
Mộc Lăng dẫu dẫu môi, mắng mỏ trong bụng ‘tiểu hài tử chết tiệt, muốn dùng rượu tang châm dụ dỗ ta, không để ý tới ngươi!’
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng vẫn thờ ơ, liền cười cười, nghĩ ‘thế này để xem ngươi còn chịu đựng nổi không’… Không bao lâu, từ trong hố đất kia toát ra một mùi thơm thoang thoảng, giống như là mùi thịt quay, còn hòa với mùi hương của lá sen… Mộc Lăng ngửi ngửi, bao tử rất không chịu thua kém kêu rột một tiếng, tự trách mình, vì ngày hôm nay đến Yên Thúy lâu ăn một bữa no nê, điểm tâm ăn rất ít.
Tần Vọng Thiên thấy nướng đã tốt rồi, dùng cành cây dập tắt lửa, gạt đất ra, mở gói sen ra.
“Hô… Nóng quá.” Tần Vọng Thiên mở bao lá sen, một trận mùi thơm thịt quay tỏa ra, Mộc Lăng nhịn không được quay đầu lại, nhìn thoáng một chút.
Tần Vọng Thiên đắc ý nói: “Bông cải là cái gì, ngươi đã từng ăn thịt lạc đà đại mạc chưa?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, thịt lạc đà?
“Khi chúng ta ở tại sa mạc, cũng chỉ có thể ăn thịt lạc đà.” Tần Vọng Thiên nói: “Bất quá chúng ta ăn đều là lạc đà hoang dã, lạc đà nuôi chỉ dùng để cưỡi, hơn nữa cũng không thể ăn.”
Mộc Lăng từ từ bò đến, muốn nhìn rõ trong bao lá sen là cái gì, chỉ thấy một khối đen thùi.
“Loại lạc đà hoang dã này, bên trên ướp muối đặc chế, sau đó phơi nắng trong đại mạc cho thành thịt khô, là có thể gói lại cất giữ vài năm cũng sẽ không hư.” Tần Vọng Thiên lấy y phục lau lau bên ngoài, đem lớp đen đen gì đó lau sạch, liền thấy được thịt trắng mềm bên trong, tỏa ra hương rượu.
“Chờ đến lúc muốn ăn, ngâm thịt vào trong rượu, sau đó dùng lá sen bao lại chôn vào trong đất, đốt lửa bên trên… Vậy mới gọi là nhân gian mỹ vị, người Trung Nguyên có lẽ cả đời cũng không được ăn.”
Mộc Lăng hung hăng liếc Tần Vọng Thiên, tiếp tục dỗi, bao tử cũng rất không thua kém kêu rột rột, sắp chết đói.
Tần Vọng Thiên nhìn hình dạng Mộc Lăng, cười cười, đi đến, ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi: “Còn giận?”
Mộc Lăng xoay mặt không để ý tới hắn, khóe mắt liếc liếc thịt lạc đà trong tay hắn, nhìn ngon quá.
Tần Vọng Thiên dùng dao nhỏ cắt xuống một miếng thịt, đưa sang, đến bên môi Mộc Lăng, thấp giọng nói: “Nếm thử.”
Mộc Lăng giương mắt nhìn hắn.
“Rất thơm đó!” Tần Vọng Thiên để sát vào, nhìn Mộc Lăng: “Nếm thử xem, còn ngon hơn bông cải nhiều.”
Mộc Lăng vốn còn muốn kiên cường một chút, thế nhưng miệng không thể khống chế, a ô một ngụm ăn vào thịt đã đưa đến bên mép.
Chẹp chẹp miệng, Mộc Lăng bắt đầu phát ngốc… Ngon quá đi!
Tần Vọng Thiên nhìn thấy biểu tình của Mộc Lăng thì nở nụ cười, xoay người ngồi xuống, đưa bình rượu cho Mộc Lăng, nói: “Một ngụm rượu một ngụm thịt mới thật mỹ vị.”
Mộc Lăng suy nghĩ một chút, cầm lấy hồ lô uống một ngụm, vị Tang Châm ngọt lịm, làm tâm trạng hắn tốt lên trong nháy mắt. Sau đó, Tần Vọng Thiên dùng dao cắt thịt lạc đà, đưa đến trong miệng Mộc Lăng, một ngụm rượu một ngụm thịt, Mộc Lăng rất nhanh đã vui lên, chuyện mất hứng vừa nãy đã triệt để quên mất
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook