Hảo Mộc Vọng Thiên
-
Chương 11
Sung sướng dạt dào ăn xong bữa điểm tâm, Mộc Lăng đúng hẹn, cùng Nhạc gia huynh đệ đi du hồ. Nhạc gia trại không hổ là tài đại khí thô [ý là nhà giàu nứt vách đổ tường] , du thuyền rất lớn, Mộc Lăng chậc lưỡi, nghĩ thầm, ngày nào đó Hắc Vân bảo cũng có một cái thì tốt rồi, chỉ tiếc Thục Trung núi cao rừng rậm, có thuyền cũng không biết để làm gì.
“Lâm huynh, giữa hồ Lạc Hà có một tòa Lạc Hà Tiểu Trúc, từ nơi đó xem ‘lạc hà chiếu bích thủy’ có cảm giác rất thanh tao.”, Nhạc Tại Đình cười cười nói với Mộc Lăng.
Mộc Lăng nghĩ thầm ”Lạc hà tiểu trư?”, cưỡi lợn ngắm sao, vậy thì thanh tao cái gì…
“Lạc Hà Tiểu Trúc là nơi văn nhân mặc khách tụ tập ngâm thơ làm câu đối.” Nhạc Tại Vân rõ ràng không thích những thứ nhã nhặn gì đó, nói với Mộc Lăng: “Hay là đi đến Lạc Hà Ổ Khuê.”['khuê' là cái mấy ông quan hay cầm lên triều á]
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, lại nghĩ thầm ‘Lạc hà ô quy’. [khuê và quy đọc khác nhau có chút xíu, ô quy là rùa đen]
Nhạc Tại Vân giải thích cho Mộc Lăng: “Lạc Hà Ổ Khuê là một tiểu đảo trong hồ Lạc Hà, bởi vì có hình chữ điền, nên gọi là ‘khuê’. Nơi đó vốn là một bến tàu, chuyên môn đóng tàu, nên gọi là Lạc Hà Ổ Khuê, là nơi võ nhân tụ tập, luận võ mãi nghệ… là một nơi rất tốt để kết giao bằng hữu võ lâm.”
“Nga…”, Mộc Lăng gật đầu.
“Ai, Lâm huynh là văn nhân, sao lại có hứng thú với nơi giương đao bạt kiếm được?”, Nhạc Tại Đình liếc mắt nhìn Nhạc Tại Vân.
“Ách…”, Nhạc Tại Vân có chút sốt ruột, nhưng ngẫm lại cũng đúng, bất an xoay mặt nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng thấy hai huynh đệ vừa lên thuyền đã bắt đầu tranh cãi, cảm thấy buồn cười, nói: “Đều đi, chúng ta đi xem heo con trước, sau đó xem rùa đen.” Nói xong, mở quạt phẩy phẩy, đi đến bên bàn ngồi xuống. Hạ nhân dâng trà, Mộc Lăng rót uống một ngụm, liền ngoắc Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, lại uống một ngụm, là trà Mao Tiêm thượng hạng a.”
Tần Vọng Thiên đi qua, ngồi xuống bên cạnh Mộc Lăng, bắt đầu uống trà.
Nhạc gia huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương rất không vừa mắt, không nói gì, đi tới bàn Mộc Lăng ngồi xuống. Nhạc Tại Đình không hỗ là văn võ toàn tài, cả về trà cũng rất hiểu biết, cùng bàn về trà đạo với Mộc Lăng.
Kỳ thực tuy rằng dáng vẻ Mộc Lăng nhã nhặn, nhưng sách hắn từng đọc chỉ có y thư, hơn nữa ý thích của hắn và Nhạc Tại Đình cũng không giống nhau. Thức ăn sao, vô luận là rượu là trà là rau là thịt, mùi vị khi ăn mới là quan trọng nhất, tên gọi hay thì có ích lợi gì?
Thuyền chậm rãi đi về phía trước, Mộc Lăng đứng đón gió trên hồ thổi vào, cảm giác thanh thản dễ chịu vô cùng, nghĩ thầm ‘Nương a, Nhạc gia huynh đệ này thực biết hưởng thụ a’… Không tiêu xài của bọn họ một chút thì thật có lỗi với dân chúng cực khổ ở Lạc Hà thành. Tần Vọng Thiên bên cạnh thấy Mộc Lăng híp mắt mặt cười cười, liền biết hắn lại có chủ ý quỷ quái gì rồi, trong lòng thầm mặc niệm cho hai huynh đệ kia một chút.
Đang uống trà, chợt có một chiếc thuyền đi đến bên cạnh, từ trên thuyền một mùi hương nhàn nhạt bay ra, còn có tiếng đàn nhè nhẹ cùng oanh ca yến ngữ.
Mộc Lăng hiếu kì vươn dài cổ nhìn: “Đây là thuyền gì?”
“À, đó là thuyền hoa của ca kĩ.”, Nhạc Tại Đình nói: “Đều là ca kĩ thượng đẳng, giai nhân tài tử… Trên Lạc Hà Tiểu Trúc có nhiều tài tử, nhưng giai nhân lại không nhiều, cho nên thường có ca kĩ đến đánh đàn giúp thêm hứng thú.”
“A…”, Nhạc Tại Vân bĩu môi cười cười: “Tài tử giai nhân phong hoa tuyết nguyệt cái gì, không phải là một đám kỹ nữ tiểu quan sao, minh tu sạn đạo ám độ trần thương.” [tu sửa đường núi, đi con đường không ai nghĩ đến, em ấy móc Nhạc Tại Đình giả vờ dùng cách nói văn vẻ bóng bẩy nhưng thật ra là nói về đám kỹ nữ tiểu quan]
Mộc Lăng giật mình, Nhạc Tại Vân tiểu võ si này, chỉ một câu nói một thành ngữ đã chiếm được thượng phong, hơn nữa câu văn lưu loát ngữ pháp không tồi… Nha, phải nhìn với cặp mắt khác xưa nha.
Nhạc Tại Đình bị Nhạc Tại Vân mỉa mai đến không nói được gì, may mà lúc này thuyền đã chậm rãi cập bờ, hắn khoát tay nói: “Đến bờ rồi, Lâm huynh, mời.”
Mộc Lăng đứng lên đi đến mạn thuyền, thấy thuyền còn cách bờ vài bước dài, liền vén vén vạt áo muốn nhảy xuống, bị Tần Vọng Thiên ở phía sau ôm giữ lại nói: “Cẩn thận chút.”
Mộc Lăng mắng thầm ngươi điên sao? Cách bờ có hai thước cẩn thận cái rắm a.[1 thước này chỉ bằng 1/3m thôi nhé]
Nhạc Tại Đình và Nhạc Tại Vân đều đã nhảy xuống trước, đồng thời vươn tay muốn đỡ Mộc Lăng. Mộc Lăng nhìn hai người, quay lại vươn tay với Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, bế ta xuống.”
Tần Vọng Thiên một tay đỡ lấy lưng Mộc Lăng, hơi cúi người, một tay vòng xuống dưới gối hắn, nhẹ nhàng nhấc lên… Dễ dàng bế Mộc Lăng lên. Tần Vọng Thiên có chút buồn bực, Mộc Lăng này bình thường hết ăn lại nằm, sao lại nhẹ như vậy, đồ ăn trôi đi đâu hết rồi? Vừa giẫm lên thành thuyền vừa thả người nhảy lên, tới bờ, nhẹ nhàng buông Mộc Lăng xuống.
Hai chân Mộc Lăng chấm đất, vẫn tiếp tục phẩy phẩy quạt, quay đầu lại nhìn Nhạc gia huynh đệ vừa xấu hổ vừa có chút thất vọng đứng chờ bên thuyền, hỏi: “Muốn đi đâu xem lạc hà chiếu bích thủy?”
Nhạc Tại Đình đưa một ngón tay lên chỉ về phía trước, cách đó không xa có một cây cửu khúc kiều, bên trong có một tòa đình, có không ít người, đều là văn nhân mặc khách, đang rung đùi đắc ý ngâm thơ, phía sau bày rất nhiều bàn gỗ, có một đám mỹ nữ mỹ nam ngồi đánh đàn, vui cười huyên náo…
Mộc Lăng âm thầm gật đầu, nơi này đúng là không hợp ý hắn… Một đám sói con giả tạo nói lời văn vẻ.
Đang nghĩ ngợi thì thấy Nhạc Tại Đình chạy tới phía trước, dẫn đường cho Mộc Lăng, nói: “Mời Lâm huynh.”
Mộc Lăng gật đầu nói: “Mời mời…”
Bốn người đi đến tòa đình.
“Ồ? Đây không phải là nhị vị công tử Nhạc gia sao?”, đám văn nhân lập tức vây quanh, nhiệt tình theo sát Nhạc Tại Đình chào hỏi.
Nhạc Tại Đình chào hỏi mọi người, khung cảnh hệt như sao quanh trăng sáng, được người người yêu mến.
Mộc Lăng ngáp một cái, nghĩ thầm ‘thực sự là không thú vị a’.
“Nhạc nhị công tử vănChương xuất chúng, hay là cùng chúng ta làm một bài thơ đi.”, đề nghị lập tức chiếm đại tán thưởng.
Nhạc Tại Đình cười cười, nói: “Nếu các vị cao hứng như vậy, không bằng làm vài câu đối đi, có qua có lại mới học hỏi được tài nghệ, hôm nay ta dẫn theo một bằng hữu, hay là để ta bắt đầu trước.”
Tất cả mọi người tán thành, chờ Nhạc Tại Đình ra câu đầu tiên.
“Ừm…”, Nhạc Tại Đình nhìn một lúc, lúc này bầu trời lất phất mưa phùn, không ướt y phục, lại làm những ngọn núi xa xa thêm mông lung.
Nhạc Tại Đình chợt nghĩ ra, cúi đầu nhìn Mộc Lăng, nói: “Câu đầu tiên là… Đãn thi vũ sơn thấp tình sơn.” [thơ rằng mưa rơi trên núi ướt trời trong]
“Hay…”, tất cả mọi người khen một tiếng, quả thực cực kì xuất sắc, Nhạc Tại Đình nhìn Mộc Lăng: “Lâm huynh, có thể làm câu tiếp theo không?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, thấy tất cả mọi người giương miệng mắt trông mong nhìn hắn, hình như chỉ chờ hắn tùy tiện nói ra một câu, bọn họ sẽ ngay lập tức trầm trồ khen ngợi, gật đầu, nói: “Bất thị thiêu trư thị tiểu trúc.” [không phải heo quay thì là trúc non]
“Ục…”, cả đám người đã chuẩn bị sẵn sàng trầm trồ khen ngợi, nghe một câu này của Mộc Lăng đều nuốt trở vào, ngoài cười trong không cười mà nhìn Nhạc Tại Đình.
Nhạc Tại Đình lại ngây ngẩn cả người, hắn là trăm triệu lần không nghĩ tới Mộc Lăng sẽ ra một câu như thế, thấy Mộc Lăng còn tự mình lẩm bẩm lại mấy lần, nghĩ đã rất được rồi, thỏa mãn gật đầu, còn dặn người phụ trách chép thơ bên cạnh ghi lại, hắn muốn mang về dán lên.
Nhạc Tại Vân lại cười đến gập thắt lưng, nói to: “Thơ hay.”
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười nhìn Mộc Lăng cầm cây quạt chắp tay nói cảm tạ với đám văn nhân.
Lúc này, chợt trên ngọn cây truyền đến vài tiếng chim hót, mọi người ngẩng đầu, thấy một con chim hoàng oanh nhỏ.
Nhạc Tại Đình lại nói: “Diệp lạc thu thụ cô oanh đề.”[Lá rơi mùa thu chim oanh cô đơn hót]
Mọi người lại khen “Hay!”, xoay mặt nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng bĩu môi, dùng cây quạt chỉ mấy con vịt hoang bên bờ nói: “Lạc Hà hồ bạn áp tử phi.” [bên hồ Lạc hà vịt trời bay]
Mọi người lần thứ hai không nói được gì, ngươi muốn nói Mộc Lăng đối bừa bãi đúng không, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đối rất chuẩn, chỉ là cách dùng từ đặt câu khiến cho người khác dở khóc dở cười thôi.
Các kỹ nữ tiểu quan phía sau đều che miệng cười nói: “Nhạc nhị công tử, sao ngài lại dẫn theo một kẻ không biết chữ đến đây? Khiến cho người khác chê cười?” Đang nói, chợt con chó nhỏ trong tay một người ca kỹ kêu lên, làm thế nào cũng không chịu thôi.
Nhạc Tại Đình chỉ vào chó con nói: “Khuyển phệ chỉ bất trụ.”[chó sủa không dừng được]
Mộc Lăng chỉ đám kỹ nữ tiểu quan còn đang cười: “Kê áp dát dát khiếu.” [gà vịt cạc cạc kêu]
“A…”, chúng văn nhân đều hít sâu một hơi, mặt đám kỹ nữ tiểu quan trận xanh trận trắng. Nhạc Tại Vân cười đến đau bao tử, hỏi Mộc Lăng: “Tiên sinh đối thật hay, có viết hoành phi không?” [mấy câu đối là để treo hai bên cột, hoành phi là tấm biển treo ngang giữa hai cột]
Mộc Lăng gật đầu nói: “Có!”, chỉ chỉ mấy người văn nhân ăn mặc hoa lệ, nói: “Y”
Rồi chỉ chỉ mấy người đội quan mạo, thoạt nhìn là văn nhân có phẩm cấp, nói: “Quan”
Lại chỉ chỉ sang mấy kỹ nữ tiểu quan trong kỹ viện: “Cầm”
Cuối cùng chỉ vào mấy con chó vẫn an tĩnh không lên tiếng: “Thú… Y quan cầm thú!”[mặt người dạ thú]
“A…”, lúc này không chỉ là đám văn nhân, ngay cả Nhạc Tại Đình cũng phải hít một hơi dài, đám người trong kỹ viện thì tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
Mộc Lăng nhìn đám văn nhân đang run rẩy như chim non, thầm thấy buồn cười, trước đây khi chơi đối câu đối với Tiểu Hoàng ở Hắc Vân Bảo, tiểu hài tử cười đến nằm úp sấp trong lòng Tư Đồ mà ôm bụng, chỉ bằng mấy người các ngươi, a phi, ôi chao ôi chao ôi chao~~
Nghĩ xong thấy cách đó không xa có ngưỡi diễn hí khúc, Mộc Lăng nhìn Tần Vọng Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Vọng Vọng, chúng ta qua đó nghe hí.” Dứt lời, dùng giọng Côn khúc[một loại hình ca kịch cổ và rất phổ biến ở Trung Quốc trước đây], vừa đi vừa ngâm nga: “Ta là văn hào, hào a hào, ngươi là a ngốc, ngốc a ngốc~~ y a y a hắc.”
“A…”, vài văn nhân hôn mê bất tỉnh.
Tần Vọng Thiên nhịn cười đuổi theo, Nhạc Tại Vân còn đang gập bụng cười, miệng nói thầm: “Ai nha, đau sốc hông rồi, đau sốc hông rồi…”
Nhạc Tại Đình ngơ ngác nhìn theo thân ảnh Mộc Lăng đi phía trước, ngực nhộn nhạo ‘Lâm Bách Tuế, ngươi là thật ngu ngốc, hay đang giả ngây giả dại? Ta thấy ngươi là đại trí giả ngu, căn bản là lão hổ giả heo.
Sau đó bọn họ đi vài vòng quanh Lạc Hà Tiểu Trúc, Mộc Lăng nghe xong mấy điệu hát dân gian, xem hết một khúc hí Bao Công xử án, lôi kéo Tần Vọng Thiên nói: “Vọng Vọng, ngươi có mang đồ ăn theo không, ta đói bụng.”
Tần Vọng Thiên bất đấc dĩ mà nhìn hắn, mắng thầm ‘rốt cuộc một ngày ngươi phải ăn mấy bữa mới đủ hả?’
“Đói bụng sao?”, Nhạc Tại Đình cười, tay chỉ phía trước: “Vừa hay, nơi đó có một con thuyền hoa, là “Lạc Hà đệ nhất thái”, chuyên làm Lạc Hà đệ nhất thái, phật khiêu tường đặc chế, hay là chúng ta đến đó vừa ăn vừa chờ lạc hà chiếu bích thủy?”
Mộc Lăng vừa nghe đến ăn, lại là phật khiêu tường đặc chế, đừng nói cách một con sông, cách một ngọn núi hắn cũng sẽ bay qua. Xoay mặt vừa định bảo Tần Vọng Thiên “Vọng Vọng bế ta qua đó”, chợt Nhạc Tại Đình cười nhẹ: “Từ đây đến đó khá xa, nếu tiên sinh không chê, để tại hạ giúp.” Nói xong không đợi Mộc Lăng cự tuyệt liền giơ tay ôm lấy Mộc Lăng, đạp nước lao đến thuyền hoa giữa hồ.
Nhạc Tại Vân chau mày, cắn răng mắng một tiếng “Hỗn đản” liền lao theo, Tần Vọng Thiên cũng ngay lập tức đuổi kịp.
Mộc Lăng cảm giác tay Nhạc Tại Đình cố ý buông lỏng, tạo cảm giác không an toàn giống như sắp ngã xuống, Mộc Lăng đảo mắt, nghĩ thầm ‘Nhạc Tại Đình, là ngươi muốn tìm xui xẻo’.
Nghĩ xong đột nhiên vươn tay ôm cổ Nhạc Tại Đình, thân thể co lên, ghé sát vào lỗ tai hắn nói: “Nha…sắp ngã xuống rồi.”
Nhạc Tại Đình không ngờ Mộc Lăng đột nhiên kề vào tai mình nói, hắn hai tay ôm cổ mình, hơi thở ấm nóng bên tai… Lòng Nhạc Tại Đình rối loạn, chân khí liền đảo loạn. Khinh công quan trọng nhất là khí tức, khí suyễn, người sẽ không bảo trì được thăng bằng, thân thể Nhạc Tại Đình nghiêng một cái, Mộc Lăng liền vươn tay với Tần Vọng Thiên vừa đuổi đến: “Vọng Vọng, sắp ngã xuống rồi”. Tần Vọng Thiên nhanh tay bắt lấy Mộc Lăng, kéo hắn ôm vào trong lòng, vọt người lên thuyền.
Nhạc Tại Vân ở phía sau thấy Nhạc Tại Đình chân khí rối loạn sắp rơi xuống nước, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đâu thể thấy chết không cứu, dù sau cũng là nhị ca của mình, nếu qua sông cũng rớt xuống, Nhạc gia trại sau này làm thế nào nhìn mặt người giang hồ, nhưng lúc này Nhạc Tại Đình đã rơi đến mặt nước, Nhạc Tại Vân không còn cách nào, dưới tình thế cấp bách bay lên một cước đá Nhạc Tại Đình lên.
Vì vậy… Sau khi Tần Vọng Thiên ôm Mộc Lăng vững vàng hạ xuống sàn tàu, Nhạc Tại Vân cũng hạ xuống trên thành tàu, chỉ có Nhạc gia trại đại trại chủ tương lai Nhạc Tại Đình, bị Nhạc Tại Vân một cước đá lên thuyền hoa, ngừng lại không được, lộp bộp lăn vào trong khoang thuyền đầy thực khách.
“Oanh” một tiếng hất đổ hết mấy bàn, Mộc Lăng che miệng, vỗ vai Tần Vọng Thiên, cúi đầu cười run người.
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng cười đến mắt đều híp lại, bất đắc dĩ mà mắng thầm một câu: ‘Yêu nghiệt!’
“Lâm huynh, giữa hồ Lạc Hà có một tòa Lạc Hà Tiểu Trúc, từ nơi đó xem ‘lạc hà chiếu bích thủy’ có cảm giác rất thanh tao.”, Nhạc Tại Đình cười cười nói với Mộc Lăng.
Mộc Lăng nghĩ thầm ”Lạc hà tiểu trư?”, cưỡi lợn ngắm sao, vậy thì thanh tao cái gì…
“Lạc Hà Tiểu Trúc là nơi văn nhân mặc khách tụ tập ngâm thơ làm câu đối.” Nhạc Tại Vân rõ ràng không thích những thứ nhã nhặn gì đó, nói với Mộc Lăng: “Hay là đi đến Lạc Hà Ổ Khuê.”['khuê' là cái mấy ông quan hay cầm lên triều á]
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, lại nghĩ thầm ‘Lạc hà ô quy’. [khuê và quy đọc khác nhau có chút xíu, ô quy là rùa đen]
Nhạc Tại Vân giải thích cho Mộc Lăng: “Lạc Hà Ổ Khuê là một tiểu đảo trong hồ Lạc Hà, bởi vì có hình chữ điền, nên gọi là ‘khuê’. Nơi đó vốn là một bến tàu, chuyên môn đóng tàu, nên gọi là Lạc Hà Ổ Khuê, là nơi võ nhân tụ tập, luận võ mãi nghệ… là một nơi rất tốt để kết giao bằng hữu võ lâm.”
“Nga…”, Mộc Lăng gật đầu.
“Ai, Lâm huynh là văn nhân, sao lại có hứng thú với nơi giương đao bạt kiếm được?”, Nhạc Tại Đình liếc mắt nhìn Nhạc Tại Vân.
“Ách…”, Nhạc Tại Vân có chút sốt ruột, nhưng ngẫm lại cũng đúng, bất an xoay mặt nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng thấy hai huynh đệ vừa lên thuyền đã bắt đầu tranh cãi, cảm thấy buồn cười, nói: “Đều đi, chúng ta đi xem heo con trước, sau đó xem rùa đen.” Nói xong, mở quạt phẩy phẩy, đi đến bên bàn ngồi xuống. Hạ nhân dâng trà, Mộc Lăng rót uống một ngụm, liền ngoắc Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, lại uống một ngụm, là trà Mao Tiêm thượng hạng a.”
Tần Vọng Thiên đi qua, ngồi xuống bên cạnh Mộc Lăng, bắt đầu uống trà.
Nhạc gia huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương rất không vừa mắt, không nói gì, đi tới bàn Mộc Lăng ngồi xuống. Nhạc Tại Đình không hỗ là văn võ toàn tài, cả về trà cũng rất hiểu biết, cùng bàn về trà đạo với Mộc Lăng.
Kỳ thực tuy rằng dáng vẻ Mộc Lăng nhã nhặn, nhưng sách hắn từng đọc chỉ có y thư, hơn nữa ý thích của hắn và Nhạc Tại Đình cũng không giống nhau. Thức ăn sao, vô luận là rượu là trà là rau là thịt, mùi vị khi ăn mới là quan trọng nhất, tên gọi hay thì có ích lợi gì?
Thuyền chậm rãi đi về phía trước, Mộc Lăng đứng đón gió trên hồ thổi vào, cảm giác thanh thản dễ chịu vô cùng, nghĩ thầm ‘Nương a, Nhạc gia huynh đệ này thực biết hưởng thụ a’… Không tiêu xài của bọn họ một chút thì thật có lỗi với dân chúng cực khổ ở Lạc Hà thành. Tần Vọng Thiên bên cạnh thấy Mộc Lăng híp mắt mặt cười cười, liền biết hắn lại có chủ ý quỷ quái gì rồi, trong lòng thầm mặc niệm cho hai huynh đệ kia một chút.
Đang uống trà, chợt có một chiếc thuyền đi đến bên cạnh, từ trên thuyền một mùi hương nhàn nhạt bay ra, còn có tiếng đàn nhè nhẹ cùng oanh ca yến ngữ.
Mộc Lăng hiếu kì vươn dài cổ nhìn: “Đây là thuyền gì?”
“À, đó là thuyền hoa của ca kĩ.”, Nhạc Tại Đình nói: “Đều là ca kĩ thượng đẳng, giai nhân tài tử… Trên Lạc Hà Tiểu Trúc có nhiều tài tử, nhưng giai nhân lại không nhiều, cho nên thường có ca kĩ đến đánh đàn giúp thêm hứng thú.”
“A…”, Nhạc Tại Vân bĩu môi cười cười: “Tài tử giai nhân phong hoa tuyết nguyệt cái gì, không phải là một đám kỹ nữ tiểu quan sao, minh tu sạn đạo ám độ trần thương.” [tu sửa đường núi, đi con đường không ai nghĩ đến, em ấy móc Nhạc Tại Đình giả vờ dùng cách nói văn vẻ bóng bẩy nhưng thật ra là nói về đám kỹ nữ tiểu quan]
Mộc Lăng giật mình, Nhạc Tại Vân tiểu võ si này, chỉ một câu nói một thành ngữ đã chiếm được thượng phong, hơn nữa câu văn lưu loát ngữ pháp không tồi… Nha, phải nhìn với cặp mắt khác xưa nha.
Nhạc Tại Đình bị Nhạc Tại Vân mỉa mai đến không nói được gì, may mà lúc này thuyền đã chậm rãi cập bờ, hắn khoát tay nói: “Đến bờ rồi, Lâm huynh, mời.”
Mộc Lăng đứng lên đi đến mạn thuyền, thấy thuyền còn cách bờ vài bước dài, liền vén vén vạt áo muốn nhảy xuống, bị Tần Vọng Thiên ở phía sau ôm giữ lại nói: “Cẩn thận chút.”
Mộc Lăng mắng thầm ngươi điên sao? Cách bờ có hai thước cẩn thận cái rắm a.[1 thước này chỉ bằng 1/3m thôi nhé]
Nhạc Tại Đình và Nhạc Tại Vân đều đã nhảy xuống trước, đồng thời vươn tay muốn đỡ Mộc Lăng. Mộc Lăng nhìn hai người, quay lại vươn tay với Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, bế ta xuống.”
Tần Vọng Thiên một tay đỡ lấy lưng Mộc Lăng, hơi cúi người, một tay vòng xuống dưới gối hắn, nhẹ nhàng nhấc lên… Dễ dàng bế Mộc Lăng lên. Tần Vọng Thiên có chút buồn bực, Mộc Lăng này bình thường hết ăn lại nằm, sao lại nhẹ như vậy, đồ ăn trôi đi đâu hết rồi? Vừa giẫm lên thành thuyền vừa thả người nhảy lên, tới bờ, nhẹ nhàng buông Mộc Lăng xuống.
Hai chân Mộc Lăng chấm đất, vẫn tiếp tục phẩy phẩy quạt, quay đầu lại nhìn Nhạc gia huynh đệ vừa xấu hổ vừa có chút thất vọng đứng chờ bên thuyền, hỏi: “Muốn đi đâu xem lạc hà chiếu bích thủy?”
Nhạc Tại Đình đưa một ngón tay lên chỉ về phía trước, cách đó không xa có một cây cửu khúc kiều, bên trong có một tòa đình, có không ít người, đều là văn nhân mặc khách, đang rung đùi đắc ý ngâm thơ, phía sau bày rất nhiều bàn gỗ, có một đám mỹ nữ mỹ nam ngồi đánh đàn, vui cười huyên náo…
Mộc Lăng âm thầm gật đầu, nơi này đúng là không hợp ý hắn… Một đám sói con giả tạo nói lời văn vẻ.
Đang nghĩ ngợi thì thấy Nhạc Tại Đình chạy tới phía trước, dẫn đường cho Mộc Lăng, nói: “Mời Lâm huynh.”
Mộc Lăng gật đầu nói: “Mời mời…”
Bốn người đi đến tòa đình.
“Ồ? Đây không phải là nhị vị công tử Nhạc gia sao?”, đám văn nhân lập tức vây quanh, nhiệt tình theo sát Nhạc Tại Đình chào hỏi.
Nhạc Tại Đình chào hỏi mọi người, khung cảnh hệt như sao quanh trăng sáng, được người người yêu mến.
Mộc Lăng ngáp một cái, nghĩ thầm ‘thực sự là không thú vị a’.
“Nhạc nhị công tử vănChương xuất chúng, hay là cùng chúng ta làm một bài thơ đi.”, đề nghị lập tức chiếm đại tán thưởng.
Nhạc Tại Đình cười cười, nói: “Nếu các vị cao hứng như vậy, không bằng làm vài câu đối đi, có qua có lại mới học hỏi được tài nghệ, hôm nay ta dẫn theo một bằng hữu, hay là để ta bắt đầu trước.”
Tất cả mọi người tán thành, chờ Nhạc Tại Đình ra câu đầu tiên.
“Ừm…”, Nhạc Tại Đình nhìn một lúc, lúc này bầu trời lất phất mưa phùn, không ướt y phục, lại làm những ngọn núi xa xa thêm mông lung.
Nhạc Tại Đình chợt nghĩ ra, cúi đầu nhìn Mộc Lăng, nói: “Câu đầu tiên là… Đãn thi vũ sơn thấp tình sơn.” [thơ rằng mưa rơi trên núi ướt trời trong]
“Hay…”, tất cả mọi người khen một tiếng, quả thực cực kì xuất sắc, Nhạc Tại Đình nhìn Mộc Lăng: “Lâm huynh, có thể làm câu tiếp theo không?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, thấy tất cả mọi người giương miệng mắt trông mong nhìn hắn, hình như chỉ chờ hắn tùy tiện nói ra một câu, bọn họ sẽ ngay lập tức trầm trồ khen ngợi, gật đầu, nói: “Bất thị thiêu trư thị tiểu trúc.” [không phải heo quay thì là trúc non]
“Ục…”, cả đám người đã chuẩn bị sẵn sàng trầm trồ khen ngợi, nghe một câu này của Mộc Lăng đều nuốt trở vào, ngoài cười trong không cười mà nhìn Nhạc Tại Đình.
Nhạc Tại Đình lại ngây ngẩn cả người, hắn là trăm triệu lần không nghĩ tới Mộc Lăng sẽ ra một câu như thế, thấy Mộc Lăng còn tự mình lẩm bẩm lại mấy lần, nghĩ đã rất được rồi, thỏa mãn gật đầu, còn dặn người phụ trách chép thơ bên cạnh ghi lại, hắn muốn mang về dán lên.
Nhạc Tại Vân lại cười đến gập thắt lưng, nói to: “Thơ hay.”
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười nhìn Mộc Lăng cầm cây quạt chắp tay nói cảm tạ với đám văn nhân.
Lúc này, chợt trên ngọn cây truyền đến vài tiếng chim hót, mọi người ngẩng đầu, thấy một con chim hoàng oanh nhỏ.
Nhạc Tại Đình lại nói: “Diệp lạc thu thụ cô oanh đề.”[Lá rơi mùa thu chim oanh cô đơn hót]
Mọi người lại khen “Hay!”, xoay mặt nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng bĩu môi, dùng cây quạt chỉ mấy con vịt hoang bên bờ nói: “Lạc Hà hồ bạn áp tử phi.” [bên hồ Lạc hà vịt trời bay]
Mọi người lần thứ hai không nói được gì, ngươi muốn nói Mộc Lăng đối bừa bãi đúng không, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đối rất chuẩn, chỉ là cách dùng từ đặt câu khiến cho người khác dở khóc dở cười thôi.
Các kỹ nữ tiểu quan phía sau đều che miệng cười nói: “Nhạc nhị công tử, sao ngài lại dẫn theo một kẻ không biết chữ đến đây? Khiến cho người khác chê cười?” Đang nói, chợt con chó nhỏ trong tay một người ca kỹ kêu lên, làm thế nào cũng không chịu thôi.
Nhạc Tại Đình chỉ vào chó con nói: “Khuyển phệ chỉ bất trụ.”[chó sủa không dừng được]
Mộc Lăng chỉ đám kỹ nữ tiểu quan còn đang cười: “Kê áp dát dát khiếu.” [gà vịt cạc cạc kêu]
“A…”, chúng văn nhân đều hít sâu một hơi, mặt đám kỹ nữ tiểu quan trận xanh trận trắng. Nhạc Tại Vân cười đến đau bao tử, hỏi Mộc Lăng: “Tiên sinh đối thật hay, có viết hoành phi không?” [mấy câu đối là để treo hai bên cột, hoành phi là tấm biển treo ngang giữa hai cột]
Mộc Lăng gật đầu nói: “Có!”, chỉ chỉ mấy người văn nhân ăn mặc hoa lệ, nói: “Y”
Rồi chỉ chỉ mấy người đội quan mạo, thoạt nhìn là văn nhân có phẩm cấp, nói: “Quan”
Lại chỉ chỉ sang mấy kỹ nữ tiểu quan trong kỹ viện: “Cầm”
Cuối cùng chỉ vào mấy con chó vẫn an tĩnh không lên tiếng: “Thú… Y quan cầm thú!”[mặt người dạ thú]
“A…”, lúc này không chỉ là đám văn nhân, ngay cả Nhạc Tại Đình cũng phải hít một hơi dài, đám người trong kỹ viện thì tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
Mộc Lăng nhìn đám văn nhân đang run rẩy như chim non, thầm thấy buồn cười, trước đây khi chơi đối câu đối với Tiểu Hoàng ở Hắc Vân Bảo, tiểu hài tử cười đến nằm úp sấp trong lòng Tư Đồ mà ôm bụng, chỉ bằng mấy người các ngươi, a phi, ôi chao ôi chao ôi chao~~
Nghĩ xong thấy cách đó không xa có ngưỡi diễn hí khúc, Mộc Lăng nhìn Tần Vọng Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Vọng Vọng, chúng ta qua đó nghe hí.” Dứt lời, dùng giọng Côn khúc[một loại hình ca kịch cổ và rất phổ biến ở Trung Quốc trước đây], vừa đi vừa ngâm nga: “Ta là văn hào, hào a hào, ngươi là a ngốc, ngốc a ngốc~~ y a y a hắc.”
“A…”, vài văn nhân hôn mê bất tỉnh.
Tần Vọng Thiên nhịn cười đuổi theo, Nhạc Tại Vân còn đang gập bụng cười, miệng nói thầm: “Ai nha, đau sốc hông rồi, đau sốc hông rồi…”
Nhạc Tại Đình ngơ ngác nhìn theo thân ảnh Mộc Lăng đi phía trước, ngực nhộn nhạo ‘Lâm Bách Tuế, ngươi là thật ngu ngốc, hay đang giả ngây giả dại? Ta thấy ngươi là đại trí giả ngu, căn bản là lão hổ giả heo.
Sau đó bọn họ đi vài vòng quanh Lạc Hà Tiểu Trúc, Mộc Lăng nghe xong mấy điệu hát dân gian, xem hết một khúc hí Bao Công xử án, lôi kéo Tần Vọng Thiên nói: “Vọng Vọng, ngươi có mang đồ ăn theo không, ta đói bụng.”
Tần Vọng Thiên bất đấc dĩ mà nhìn hắn, mắng thầm ‘rốt cuộc một ngày ngươi phải ăn mấy bữa mới đủ hả?’
“Đói bụng sao?”, Nhạc Tại Đình cười, tay chỉ phía trước: “Vừa hay, nơi đó có một con thuyền hoa, là “Lạc Hà đệ nhất thái”, chuyên làm Lạc Hà đệ nhất thái, phật khiêu tường đặc chế, hay là chúng ta đến đó vừa ăn vừa chờ lạc hà chiếu bích thủy?”
Mộc Lăng vừa nghe đến ăn, lại là phật khiêu tường đặc chế, đừng nói cách một con sông, cách một ngọn núi hắn cũng sẽ bay qua. Xoay mặt vừa định bảo Tần Vọng Thiên “Vọng Vọng bế ta qua đó”, chợt Nhạc Tại Đình cười nhẹ: “Từ đây đến đó khá xa, nếu tiên sinh không chê, để tại hạ giúp.” Nói xong không đợi Mộc Lăng cự tuyệt liền giơ tay ôm lấy Mộc Lăng, đạp nước lao đến thuyền hoa giữa hồ.
Nhạc Tại Vân chau mày, cắn răng mắng một tiếng “Hỗn đản” liền lao theo, Tần Vọng Thiên cũng ngay lập tức đuổi kịp.
Mộc Lăng cảm giác tay Nhạc Tại Đình cố ý buông lỏng, tạo cảm giác không an toàn giống như sắp ngã xuống, Mộc Lăng đảo mắt, nghĩ thầm ‘Nhạc Tại Đình, là ngươi muốn tìm xui xẻo’.
Nghĩ xong đột nhiên vươn tay ôm cổ Nhạc Tại Đình, thân thể co lên, ghé sát vào lỗ tai hắn nói: “Nha…sắp ngã xuống rồi.”
Nhạc Tại Đình không ngờ Mộc Lăng đột nhiên kề vào tai mình nói, hắn hai tay ôm cổ mình, hơi thở ấm nóng bên tai… Lòng Nhạc Tại Đình rối loạn, chân khí liền đảo loạn. Khinh công quan trọng nhất là khí tức, khí suyễn, người sẽ không bảo trì được thăng bằng, thân thể Nhạc Tại Đình nghiêng một cái, Mộc Lăng liền vươn tay với Tần Vọng Thiên vừa đuổi đến: “Vọng Vọng, sắp ngã xuống rồi”. Tần Vọng Thiên nhanh tay bắt lấy Mộc Lăng, kéo hắn ôm vào trong lòng, vọt người lên thuyền.
Nhạc Tại Vân ở phía sau thấy Nhạc Tại Đình chân khí rối loạn sắp rơi xuống nước, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đâu thể thấy chết không cứu, dù sau cũng là nhị ca của mình, nếu qua sông cũng rớt xuống, Nhạc gia trại sau này làm thế nào nhìn mặt người giang hồ, nhưng lúc này Nhạc Tại Đình đã rơi đến mặt nước, Nhạc Tại Vân không còn cách nào, dưới tình thế cấp bách bay lên một cước đá Nhạc Tại Đình lên.
Vì vậy… Sau khi Tần Vọng Thiên ôm Mộc Lăng vững vàng hạ xuống sàn tàu, Nhạc Tại Vân cũng hạ xuống trên thành tàu, chỉ có Nhạc gia trại đại trại chủ tương lai Nhạc Tại Đình, bị Nhạc Tại Vân một cước đá lên thuyền hoa, ngừng lại không được, lộp bộp lăn vào trong khoang thuyền đầy thực khách.
“Oanh” một tiếng hất đổ hết mấy bàn, Mộc Lăng che miệng, vỗ vai Tần Vọng Thiên, cúi đầu cười run người.
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng cười đến mắt đều híp lại, bất đắc dĩ mà mắng thầm một câu: ‘Yêu nghiệt!’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook