Chương 1: Ta là gián điệp

“Đại Chu Vĩnh Thái năm thứ 10, ngày 23 tháng 5.

Thế mà xuyên không rồi, trở thành tiểu bộ khoái Lục Phiến Môn của vương triều phong kiến, thân phận có chút thấp, có điều không sao cả, làm giấy, đốt thủy tinh, cái gì cũng biết, Đại Chu các ngươi chuẩn bị xong chưa?

Người giàu nhất của các ngươi đến rồi.”

“Ngày 24 tháng 5.

Ngày đầu tiên đi làm về, mới phát hiện một phương thế giới này có tiên, là thế giới Tiên Hiệp, người giàu có nhất là cái gì? Ta đã sớm quên rồi, ta muốn thành tiên, khoái lạc vô biên, có điều bàn tay vàng gì đó sao còn chưa đến?”

“Ngày 25 tháng 5.

Sau khi hoàn toàn tiếp nhận trí nhớ của người bản địa, đột nhiên phát hiện một chuyện không tốt, thế mà ta lại là gián điệp của Âm Cực Tông, một trong chín đại thượng tông phái đến Đại Chu làm gián điệp, mục đích chính là phá hủy vương triều Đại Chu, hơn nữa mấu chốt nhất chính là ta bị Minh Ngục Đại Chú khống chết, bàn tay vàng vẫn là không có.”

“Ngày 26 tháng 5.

Thông qua sự nghiên cứu cẩn thận của mình, ta phát hiện một chuyện rất vui, Minh Đại Chú là chuyện của người ban đầu, không có liên quan gì đến người xuyên qua như ta, mấy ngày liên tục không phát hiện bàn tay vàng, sau khi thử các loại biện pháp, ta từ bỏ rồi.”

“Ngày 27 tháng 5.

Người sư phụ được hời của Âm Cực Tông liên hệ với ta, muốn ta nỗ lực thật tốt, nhanh chóng lập công, sớm ngày trở thành bộ khoái ngân chương , đến lúc đó tông môn sẽ không keo kiệt, có rất nhiều ban thưởng.

Ta qua loa nói cho qua, nếu như vương triều tận thế, ta cũng cố gắng một hồi, nhưng bây giờ Đại Chu đang là thời kỳ thịnh thế, minh quân đứng ở trong triều, trời yên biển lặng, ta đã nghe được ở chỗ bộ đầu, Âm Cực Tông ngay cả Lục Phiến Môn cũng không đánh lại được.”

“Ngày 28 tháng 5.

Ta đã lên kế hoạch xong rồi, đợi đến khi hiểu hết về thế giới này, thì giả chết thoát thân đi phương nam rời ra địa bàn quản lý của Âm Cực Tông, chắc rằng một người xuyên không cao quý, cho dù không có bàn tay vàng, cũng nhất định có thể treo người bản địa ở đây lên mà đánh.”

“Ngày 29 tháng 5.

Hôm nay ra ngoài bắt trộm, một vị bộ khoái lão huynh bất hạn gặp nạn, trộm vẫn chưa bắt được, hành động rất thái bại, có điều ta phát hiện bàn tay vàng, hóa ra bạn bè chết là ta có thể tăng thêm tu vi.”

“Ngày 7 tháng 6.

Rất nhiều ngày không viết nhật kỳ rồi, gần đây vẫn luôn bận bịu làm việc, cộng thêm một số việc nhỏ rườm rà, nên không ghi chép, hôm nay lại ra ngoài bắt trộm, là tên trộm lần trước, lần này chúng ta thành công bắt được, nhưng lại chết một vị bộ khoái lão huynh, giá trị tu vi cộng thêm 200.”

“Ngày 15 tháng 6.

Hôm nay ra ngoài trở về, lại chết một vị bộ khoái lão huynh nữa, sau khi tan làm bị thân nhân của người chết chặn lại, tuy không bị đánh, những vẫn rất khó chịu.

Là người trong công môn, đây là chức vị có độ nguy hiểm cao, bắt trộm hi sinh, đây chẳng phải là chuyện thường xảy ra sao, chỉ bởi vì không đến một tháng, người làm nhiệm vụ với ta chết ba người, đã nói là bị ta khắc chết.

Còn nói ta là sao chổi?

Quá bẩn thỉu rồi.

Giá trị tu vi + 300”.

“Ngày 17 tháng 6.

Hôm qua xin nghỉ một ngày, không đi làm, vốn dĩ muốn hòa hoãn một chút tâm tình, cũng không ngờ người sư phụ được hời đến, khiển trách một hồi với ta, nói ta ra tay quá ác, trong lòng khổ, áp lực lớn, giết một hai người giải buồn là được rồi, tại sao lại giết ba người, như thế rất dễ bại lộ.

Tâm tình càng thêm không tốt, ta chỉ là một tiểu bộ khoái, cái chết của bọn họ liên quan gì đến ta? Thế nhân có hiểu lầm quá sâu với ta.

Trong lòng bảo bảo ủy khuất.”

Ngày 18 tháng sáu, sáng sớm.

Đậu Trường Sinh nhìn danh sách thuộc tính đơn giản, trên đó viết lít nha lít nhít chữ.

Đậu Trường Sinh đi đến trước gương đồng, nhìn đôi mắt đen nhánh thâm thùy ở trong gương đồng, lộ ra gương mặt mê người, góc cạnh rõ ràng.

Trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, không tệ.

Sau khi xuyên không, tuổi tác trở về 18 tuổi không nói, eo cũng không đau nữa,

Còn rất đẹp trai.

Nhìn lại bộ quần áo bổ khoái của mình, cũng không tệ, người đẹp trai, mặc cái gì cũng dễ nhìn.

Quay người lấy yêu đao ở trên kệ, treo ở phần eo, Đậu Trường Sinh chậm rãi đi ra khởi phòng, sải bước về phía phòng bộ khoái ở phường Chu Tước.

Phòng bộ khoái phường Chu Tước, kiến trúc cũng rất có đặc sắc, cửa ra vào duy nhất nằm ở phương hướng chính nam, mỗi gian phòng lắp hai cánh cửa sơn nước sơn đen, tổng cộng có sáu cánh cửa.

Đây chính là nguyên nhân của cái tên Phục Phiến Môn.

“Tập hợp.”

“Toàn bộ tập hợp.”

Vừa mới đến Lục Phiến Môn, ăn chút điểm tâm ở nhà ăn, mới ăn được một nửa, Đậu Trường Sinh đã bị buộc phải bỏ đũa trong tay xuống.

Khi Đậu Trường Sinh đến không lâu, mọi người đều xếp hàng vào đội ngũ.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương