Trong phòng lúc này yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Môi Hàn Tiểu Bằng mím thành một đường chỉ, thân mình căng cứng, giống như đang chịu sự dày vò thống khổ.

Hoa Hạ vươn hay tay, choàng qua cổ y, nhẹ giọng hỏi: “Cậu cũng biết mà đúng không. Cậu căn bản cũng đã nghĩ tới con đường này rồi, tại sao lại không chịu đi chứ?”

Hầu kết Hàn Tiểu Bằng nhấp nhô, phát ra thanh âm khô khốc dọa người, như là bị người ta dùng dao đâm một cái.

Y nói: “Ngươi ẩn nấp sâu như vậy, nếu không có tình báo thì hẳn là không bị khơi ra, cớ gì lại mạo hiểm chịu phơi bày?”

Có lẽ là không đoán được đối phương sẽ hỏi bật lại, Hoa Hạ nao núng. Hắn ngốc ngốc nói: “Bởi vì tớ nghĩ cậu sẽ đồng ý….”

Lúc còn ở trường, mỗi lần nói đến chuyện quốc gia đại sự, Hàn Tiểu Bằng nhìn chung đều có vẻ thờ ơ không quan tâm, ngẫu nhiên có một số sự kiện đặc biệt nhạy cảm nào đó, thì y lại tức giận nhảy lên sôi nổi tranh luận. Hoa Hạ cũng chưa bao giờ nhận ra trong lòng Hàn Tiểu Bằng lúc nào cũng đầy kiên trì và hy vọng về quốc gia mình.  Cho nên hắn mới tràn đầy tự tin, cảm giác thuyết phục y quay mặt đánh quân mình là không thành vấn đề.

“Tớ biết tại sao cậu lại thích Trần Hạo rồi.” Hoa Hạ si ngốc nói: “Bởi vì trong cuộc sống của cậu, hắn là sự chân thật duy nhất, còn sót lại. Giống như tớ đã từng nghĩ cậu chính là phần chân thật duy nhất trong cuộc đời này của tớ.” Hắn dừng một chút, vẻ mặt có chút bi ai: “Thẳng cho đến khi tớ nhìn thấy tư liệu về cậu… Thì ra cậu cũng không phải…. Không phải sự chân thật đó.”

“Ta biết ngươi thích tên Hàn Tiểu Bằng kia.” Chu Toàn ôm Trần Hạo, một bàn tay khẽ vuốt lưng hắn. Người kia tựa vào lòng y, cương ngạnh, không được tự nhiên, lại cảm thấy một chút an ủi không hiểu vì sao.

“Hai tháng trước, ta nghe nói ngươi ở cùng một nam nhân, sau đó thì ta cố ý đến nhà ngươi nhìn thử, thấy ngươi che chở y như vậy, ta đã khó chịu trong đầu lâu rồi.” Vừa nói Chu Toàn vừa dùng sức, đem Trần Hạo ôm càng chặt. “Hiện tại ngươi lại vì y mà chạy đi tự thú, ta tự hỏi ngươi đang nghĩ cái gì chứ. Ngươi vì y mà ngay cả sinh mạng cũng không cần sao? Bọn ngươi mới ở bên nhau hai tháng thôi, ngươi nói ngươi ngu hay là ngốc đây hả! Quá ngu ngốc! Thật là khờ!”

Trần Hạo lại nhớ đến tấm ảnh trong túi, ánh mắt cong như vầng trăng kia, thiếu niên bộ dạng phong tình đó, lại nhớ đến hàng chữ nhỏ “Mãi mãi bên nhau” sau tấm ảnh, hắn không thể không thừa nhận, mình quả thật có chút ngu mà.

Ta lại không hối hận. — Hắn tự an ủi trong lòng.

“Nhưng tớ không hối hận.” Hoa Hạ nói: “Bốn năm đại học, cùng cậu một chỗ, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời tớ… Trước chưa từng có, về sau cũng không thể có. Tớ nghĩ, tớ hiện tại ở trong lòng cậu là một người rất xấu xa. Cho nên Bằng Bằng cậu không cần phải do dự nữa.”

Hắn nói: “Trong đầu tớ có một danh sách, 17 người, trong đó có 15 người trong chính phủ, bộ đội và các đơn vị quân sự, là do tớ xúi giục từng bước một. Tớ nói cho cậu, cậu cầm nó đi thương lượng với người đứng đầu, bọn không tin thì cứ đem hai cái tên nói trước cho bọn họ tra, rồi đổi Trần Hạo lại cho danh sách đầy đủ.”

Hàn Tiểu Bằng vừa nghe liền đỏ hai mắt, mím môi, lắc đầu, ra sức mà lắc đầu.

Hoa Hạ cười: “Cậu không phải rất yêu nước sao? Chuyện nghiêm trọng như vậy không thể không báo cáo sao.”

Hắn nói: “Chuyện này không liên quan đến tớ. Tối nay tớ trở về, dù là ai cũng không dám đụng đâu.”

“Vậy hội đồng thẩm tra bên kia của cậu thì…” Hàn Tiểu Bằng chỉ nói nửa câu liền không nói nổi nữa. Thẩm tra như thế nào, y còn chưa đủ rõ sao?

Nhưng mà Hoa Hạ vẫn cười như trước, hắn nắm chặt tay, nâng cầm lên, đột nhiên hôn lên môi Hàn Tiểu Bằng. Người kia chấn động cả người, sau liền kịch liệt hôn trả.

–Không chiếm được cậu, thì ít nhất cũng phải khiến cậu cả một đời này nhớ rõ tên tớ.

Chu Toàn đỡ sau cổ Trần Hạo, làm cho trán hắn chạm vào trán mình, vừa nói: “Ta đã hỏi qua rồi, Hàn Tiểu Bằng kia làm ở cơ quan đầu não, người ta lại còn là nhân tài tốt nghiệp đại học danh giá, ngươi lại tự xem ngươi đi, cấp một cũng học chưa xong. Ngươi có nghĩ tới, người ta vì sao cùng một chỗ với ngươi chưa? Người ta thích ngươi vì cái gì chưa?”

Y cười đáng khinh: “Còn không phải là thích ngươi trên giường đủ dâm đãng sao.”

“Cái gì chứ!?” Trần Hạo cả kinh, mãnh liệt muốn cách xa Chu Toàn, nhưng mà, quá muộn.

Cảm giác đau đớn từ vị trí eo dọc theo tủy sống chạy lên não, đưa tay sờ thử, một mảnh đỏ tươi, chỗ đó thế mà bị cắm một con dao.

Trần Hạo muốn hét lên, lại bị Chu Toàn che miệng lại. Xoay người, đè trên mặt đất.

Cữu cữu hắn lộ ra biểu tình cuồng loạn, y che miệng Trần Hạo, một tay còn lại rút cán dao ra, nhanh chóng rút ra, sau đó lại đâm một dao nữa, lại rút ra, tìm đến vị trí kế tiếp, lại cắm vào một dao nữa.

Màu máu đỏ tươi không ngừng tràn ra từ bụng Trần Hạo, hắn nghe được Chu Toàn cười điên cuồng: “Đồ dâm đãng, đều bị tao thao lạn rồi lại còn nghĩ muốn đi câu dẫn người khác!”

“Mày cho rằng Hàn Tiểu Bằng thật sự thích mày sao, tao nghĩ rằng nó chẳng qua là thích phải mày thôi!”

“Thế nào? Đồ dâm đãng, thích như vậy không?” Mỗi dao hạ xuống Chu Toàn liền hỏi: “Nói đi, cữu cữu sáp ngươi có thích không?”

Hai tay Trần Hạo liều mạng che lấy bụng, thân mình cuộn lại hòng ngăn Chu Toàn đâm xuống người hắn. Hắn đau đến không nói nên lời, cất không ra tiếng, một giây đó, hắn chân chính cảm nhận được sinh mệnh sắp rời bỏ mình, toàn thân trở nên lạnh lẽo.

Hắn nghĩ, Bằng Bằng, tôi không được nữa rồi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương