Trần Hạo một mình trở lại phòng giam. Thông thường thì trước giờ cơm chiều một chút, thì mọi người đều phải cùng đọc thuộc lòng “Quy tắc của tù nhân”.

Trong trại giam cứ mỗi cuối tuần sẽ đều có kiểm tra. Nếu bạn làm tốt hơn, sẽ được một phần thưởng nhỏ. Ví dụ như cho thêm thời gian để ăn chút trái cây hoặc gì đó.

Nếu không đến, thì không chỉ phạm nhân đó bị phê bình, mà hào trưởng cũng sẽ bị nhắc nhở. Bị nhắc liền 3 lần, thì bị đuổi. Cho nên hào trưởng từng phòng đối với thời gian cùng nhau đọc này cực kỳ coi trọng, Nghiêm Đông đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng hôm nay mặt trời giống như mọc đằng Tây vậy. Một đám người không giống như thường lệ đứng thành một hàng, quay mặt vào tường lắc lư cái đầu, lẩm bẩm đọc đọc, mà ngược lại lại tạo thành một vòng tròn nhỏ, hình như đang nhiệt tình nghiên cứu cái gì đó.

Trần Hạo hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”

Hắn vừa lên tiếng, lập tức có người xoay đầu lại, biểu tình táo bón nói: “Hạo ca, anh về rồi. Vừa đúng lúc bọn tôi tìm được thứ này tốt lắm nè. Anh xem xem.”

“Thứ gì tốt?” Trần Hạo bị gợi lòng hiếu kỳ, vội vàng lại gần. Trong phòng giam bình thường rất nhàm chán, cho dù có một chút gió thổi cỏ lay, đối với đám tội phạm bị giam giữ bọn hắn mà nói, cũng là chuyện vô cùng mới lạ.

Được mọi người thay phiên nhau mổ xẻ là một tấm ảnh, một tấm ảnh lấy ra từ dưới gối Hàn Tiểu Bằng.

Hai người trên ảnh đều mang bộ dáng thiếu niên. Một người ngồi ngược trên ghế, khoanh tay tựa lưng ghế; Một người tựa vào bàn, co một chân, giơ chữ v lạc hậu.

Phía sau bọn họ, là một đống sách vở, tạp chí ném loạn, một chai bia uống dở, máy tính đang mở World Of Warcraft, quần áo treo đầu giường, cùng cái chổi ở trong góc, tỏ rõ một khoảng thời đại học hạnh phúc cùng hỗn loạn.

Tóc Hàn Tiểu Bằng rất ngắn, y mặt một cái áo chữ T màu da cam, trên mặt áo là những ký tự tiếng Anh Trần Hạo nhìn không hiểu. Vòng tay màu đỏ, quần đùi màu xám hình bãi biển, y cười đến vô tâm vô phế, một mặt khác ở thời thanh xuân.

Mà một thiếu niên xa lạ khác, cách ăn mặc tiêu chuẩn, áo sơ mi kẻ và quần bò. Hắn cũng hướng màn ảnh cười, cười một cách ngại ngùng, đôi mắt cong cong giống trăng khuyết.

Trần Hạo không biết phải tả diện mạo người này như thế nào, một chút hấp dẫn không nói nên lời, một chút phong tình khó thấy. Hắn nghĩ giả sử hắn không biết hai người trên ảnh chụp, nếu chọn một người để lên giường, hắn nhất định sẽ không chọn Hàn Tiểu Bằng.

Ý nghĩ quái lạ này, làm hắn không thể kiềm chế sự khó chịu trong lòng.

“Đây là lúc kiểm tra bất ngờ ban nãy, quản giáo lật gốt thì rơi ra.” Nghiêm Đông cười trêu tức: “Hạo ca, không thể nghĩ ra cái con thỏ giống con gái kia của anh, còn có người yêu ở bên ngoài.”

Có người nhìn chằm chằm tấm ảnh xong, si mê nói: “Người yêu của y cũng thật xinh đẹp.”

Lại có người ồn ào: “Đm nó, mày kiềm chế chút coi, coi chừng phát bệnh.”

Trần Hạo lấy tấm ảnh qua, ở mặt sau, thấy một hàng chữ nhỏ viết bằng bút bi:

“Cùng Hạ Hạ tớ yêu nhất, mãi mãi ở bên nhau.”

Trần Hạo ngẩn người, hắn dùng ngón cái cọ trên hàng chữ một chút. Ảnh in bằng giấy nhập khẩu, tiếp xúc với da cực kì trơn nhẵn.

Trần Hạo lại cọ một chút.

Lại dùng sức cọ một chút

Sau đó hắn nhận ra, hàng chữ này đã được viết từ rất lâu rồi, xóa không được. Hắn cứ như vậy nhìn đăm đăm tấm ảnh, thẳng đến lúc tiếng quản giáo truyền từ cửa đến: “Trần Hạo, có luật sư chính phủ điều đến.”

Hắn lúc này mới mắng một câu mẹ nó, đem tấm ảnh nhét đại vào trong túi quần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương