Hạo Hạo Và Bằng Bằng
-
Chương 50
Hàn Tiểu Bằng dưới tay kẹp một vỉ “Gấu trúc”, chậm rãi hút thong thả trở về phòng. Nghiêm Đông đang chỉ huy mọi người phân rơm, nhìn y trở về, vốn định quan tâm một phen, nhưng mà thấy thuốc lá trong tay y, lập tức mắt phát sáng, chuyện gỉ cũng quên mất.
Phần lớn người ở trong này đều nghèo đói, siêu thị ở trại tạm giam cũng không có bán thứ tốt. Thứ duy nhất có thể hút chính là Tháp Sơn, nhưng lại đắt gấp hai lần bên ngoài. “Gấu trúc” này lại còn là hàng cao cấp, đến ngày lễ tết người có tiền cũng có mà mua được, càng đừng nói đến đám người ngồi xổm trong trại giam này.
Nhìn mọi người đều không hẹn mà cùng ngừng tay, Hàn Tiểu Bằng tự hiểu trong lòng. Không muốn đợi đến lúc bị chèn ép mới đưa, nên y nhanh chóng trưng ra khuôn mặt tươi dười, chủ động xé giấy kính, hiếu kính mấy vị đại gia một phen.
“Mấy vị đại gia” vui vẻ, bắt đầu vừa hút vừa nhả một đống khói. Nghiêm Đông nhìn Hàn Tiểu Bằng cũng thuận mắt hơn, hỏi: “Thế nào? Luật sư nói sao?”
Hàn Tiểu Bằng cố ý vô tình liếc liếc mắt nhìn Trần Hạo: “Hắn nó có thể biện hộ cho em vô tội, qua vài ngày nữa là có thể ra ngoài rồi.”
“Thật hay giả vậy?” Mọi người nhất trí lộ ra thần sắc hâm mộ bát quái.
Hàn Tiểu Bằng nói khoác mà không biết ngượng: “Nói thật với mọi người thì, ở trên tôi có người mà!”
“Đm nó! Vậy ngươi cút liền đi.” Trần Hạo vẫn không nói gì nãy giờ rốt cuộc hộc ra một cây, cùng với những lời này của hắn là một chiếc giày bay về phía y.
Buổi tối, Hàn Tiểu Bằng từ dưới đệm lấy ra một hộp thuốc lá bị đè dẹp, thừa dịp mọi người đang ngủ say, lén lút vào WC.
Vỏ gói kỹ hơn so với hộp thuốc bình thường, y ngồi xổm trong nhà vệ sinh, lấy tay sờ tới sờ lui bên cạnh hộp, lại sờ qua sờ lại, rất nhanh đụng đến một chỗ hổng.
Từ chỗ hổng kia xé mở, lấy ra hai thứ: Một tấm ảnh chụp, một tờ giấy.
Tờ giấy màu trắng, bên trên không có chữ. Nhưng mặt giấy lại gập ghềnh, rõ ràng là cố ý dùng máy ép thành như vậy. Hàn Tiểu Bằng sờ theo hình dáng mặt nổi, từ trái sang phải sờ một lượt. Sau đó lấy bật lửa ra, thiêu huỷ.
Về phần tấm ảnh chụp kia, y căn bản không dám nhìn kỹ, đợi trở lại trên giường, mới nhét lung tung vào phía dưới gối.
Tối hôm đó, Hàn Tiểu Bằng nằm trên giường, trợn tròn mắt như thế nào cũng ngủ không được. Nếu để cho y chọn, y tình nguyện chọn chuyện sáng nay không xảy ra, tình nguyện để người kia đừng đến đây; Đối với mối tình đầu của mình, y tình nguyện cả đời không cần gặp lại.
Y nằm mơ cũng không mơ nổi, người mà mình từng yêu đến chết đi sống lại kia, cư nhiên con mẹ nó là người của “Mỹ lệ gian”, một tổ chức đặc vụ của đế quốc Mỹ!
Tuy rằng còn chưa biết hắn thuộc ngành nào trong tổ chức, bất quá đại khái tình huống, trên tấm giấy trắng kia đều đã ghi rồi.
Điều kiện của Hoa Hạ rất đơn giản: Hắn muốn Hàn Tiểu Bằng làm gián điệp hai mang.
Tuy Hàn Tiểu Bằng chủ là tiểu tổ trưởng, nhưng y lại từng làm qua rất nhiều chuyện “Không thể gặp ánh sáng”, cũng biết rất nhiều bí mật. Quan trọng nhất, y mới hơn ba mươi tuổi, thời kì sự nghiệp đang lên, rất có hy vọng trở thàn một quân cờ chủ chốt.
Thật là đáng buồn. Mặt trời đang lên phía chân trời, Hàn Tiểu Bằng đang suy nghĩ về mấy năm sinh hoạt gần đây của mình: Có nhà nhưng không thể về, có cha mẹ nhưng không thể nhận; Không có bạn bè chỉ có đồng nghiệp, không có thân phận cố định, chủ có một thân xác không ngừng biểu diễn.
Trước khi gặp Trần Hạo, y vẫn hay tìm người 419 lung tung, sợ nếu thật sự yêu đương, đối phương cũng chỉ có thể là eo biển đối diện mà thôi; Ai biết được, mối tình đầu lại con mẹ nó ở bên kia bờ biển Thái Bình Dương!
Hàn Tiểu Bằng nghĩ, lúc cùng hắn cùng yêu đương này nọ, là thật tâm, ai ngờ hắn lúc đó lại là giả!
Y quay đầu nhìn sang phía giường Trần Hạo. Ánh sáng mặt trời chiếu trên khuôn mặt ngủ say của hắn, yên tĩnh mà thanh bình. Lúc này, có lẽ hắn không biết, kỳ thật mình vẫn có thể sống, có thể không phải chết, nhưng mà Hàn Tiểu Bằng lại không dám đáp ứng cái giá phải trả kia.
Mình nên làm gì bây giờ? Hàn Tiểu Bằng thầm hỏi chính mình một lần nữa: Mình nên làm gì bây giờ?
Phần lớn người ở trong này đều nghèo đói, siêu thị ở trại tạm giam cũng không có bán thứ tốt. Thứ duy nhất có thể hút chính là Tháp Sơn, nhưng lại đắt gấp hai lần bên ngoài. “Gấu trúc” này lại còn là hàng cao cấp, đến ngày lễ tết người có tiền cũng có mà mua được, càng đừng nói đến đám người ngồi xổm trong trại giam này.
Nhìn mọi người đều không hẹn mà cùng ngừng tay, Hàn Tiểu Bằng tự hiểu trong lòng. Không muốn đợi đến lúc bị chèn ép mới đưa, nên y nhanh chóng trưng ra khuôn mặt tươi dười, chủ động xé giấy kính, hiếu kính mấy vị đại gia một phen.
“Mấy vị đại gia” vui vẻ, bắt đầu vừa hút vừa nhả một đống khói. Nghiêm Đông nhìn Hàn Tiểu Bằng cũng thuận mắt hơn, hỏi: “Thế nào? Luật sư nói sao?”
Hàn Tiểu Bằng cố ý vô tình liếc liếc mắt nhìn Trần Hạo: “Hắn nó có thể biện hộ cho em vô tội, qua vài ngày nữa là có thể ra ngoài rồi.”
“Thật hay giả vậy?” Mọi người nhất trí lộ ra thần sắc hâm mộ bát quái.
Hàn Tiểu Bằng nói khoác mà không biết ngượng: “Nói thật với mọi người thì, ở trên tôi có người mà!”
“Đm nó! Vậy ngươi cút liền đi.” Trần Hạo vẫn không nói gì nãy giờ rốt cuộc hộc ra một cây, cùng với những lời này của hắn là một chiếc giày bay về phía y.
Buổi tối, Hàn Tiểu Bằng từ dưới đệm lấy ra một hộp thuốc lá bị đè dẹp, thừa dịp mọi người đang ngủ say, lén lút vào WC.
Vỏ gói kỹ hơn so với hộp thuốc bình thường, y ngồi xổm trong nhà vệ sinh, lấy tay sờ tới sờ lui bên cạnh hộp, lại sờ qua sờ lại, rất nhanh đụng đến một chỗ hổng.
Từ chỗ hổng kia xé mở, lấy ra hai thứ: Một tấm ảnh chụp, một tờ giấy.
Tờ giấy màu trắng, bên trên không có chữ. Nhưng mặt giấy lại gập ghềnh, rõ ràng là cố ý dùng máy ép thành như vậy. Hàn Tiểu Bằng sờ theo hình dáng mặt nổi, từ trái sang phải sờ một lượt. Sau đó lấy bật lửa ra, thiêu huỷ.
Về phần tấm ảnh chụp kia, y căn bản không dám nhìn kỹ, đợi trở lại trên giường, mới nhét lung tung vào phía dưới gối.
Tối hôm đó, Hàn Tiểu Bằng nằm trên giường, trợn tròn mắt như thế nào cũng ngủ không được. Nếu để cho y chọn, y tình nguyện chọn chuyện sáng nay không xảy ra, tình nguyện để người kia đừng đến đây; Đối với mối tình đầu của mình, y tình nguyện cả đời không cần gặp lại.
Y nằm mơ cũng không mơ nổi, người mà mình từng yêu đến chết đi sống lại kia, cư nhiên con mẹ nó là người của “Mỹ lệ gian”, một tổ chức đặc vụ của đế quốc Mỹ!
Tuy rằng còn chưa biết hắn thuộc ngành nào trong tổ chức, bất quá đại khái tình huống, trên tấm giấy trắng kia đều đã ghi rồi.
Điều kiện của Hoa Hạ rất đơn giản: Hắn muốn Hàn Tiểu Bằng làm gián điệp hai mang.
Tuy Hàn Tiểu Bằng chủ là tiểu tổ trưởng, nhưng y lại từng làm qua rất nhiều chuyện “Không thể gặp ánh sáng”, cũng biết rất nhiều bí mật. Quan trọng nhất, y mới hơn ba mươi tuổi, thời kì sự nghiệp đang lên, rất có hy vọng trở thàn một quân cờ chủ chốt.
Thật là đáng buồn. Mặt trời đang lên phía chân trời, Hàn Tiểu Bằng đang suy nghĩ về mấy năm sinh hoạt gần đây của mình: Có nhà nhưng không thể về, có cha mẹ nhưng không thể nhận; Không có bạn bè chỉ có đồng nghiệp, không có thân phận cố định, chủ có một thân xác không ngừng biểu diễn.
Trước khi gặp Trần Hạo, y vẫn hay tìm người 419 lung tung, sợ nếu thật sự yêu đương, đối phương cũng chỉ có thể là eo biển đối diện mà thôi; Ai biết được, mối tình đầu lại con mẹ nó ở bên kia bờ biển Thái Bình Dương!
Hàn Tiểu Bằng nghĩ, lúc cùng hắn cùng yêu đương này nọ, là thật tâm, ai ngờ hắn lúc đó lại là giả!
Y quay đầu nhìn sang phía giường Trần Hạo. Ánh sáng mặt trời chiếu trên khuôn mặt ngủ say của hắn, yên tĩnh mà thanh bình. Lúc này, có lẽ hắn không biết, kỳ thật mình vẫn có thể sống, có thể không phải chết, nhưng mà Hàn Tiểu Bằng lại không dám đáp ứng cái giá phải trả kia.
Mình nên làm gì bây giờ? Hàn Tiểu Bằng thầm hỏi chính mình một lần nữa: Mình nên làm gì bây giờ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook