Hạo Hạo Và Bằng Bằng
-
Chương 42
Trại giam là một nơi chim không thèm thả sh*t ở trấn trên, cách thành phố Bình Sơn một khoảng xa, bởi vì Trần Hạo là trọng phạm, nên có đến 3 hình cảnh áp giải hắn đi; Hai người ngồi trước, Hàng Hành ngồi ở sau, song song với Trần Hạo.
Trên đường đi, Trần Hạo giống như bức tượng đá, không nói một tiếng, chỉ nhìn cảnh sắc tối đen ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Lời khai hắi nói, nửa thật nửa giả. Thật chính là vài chuyện cùng Chu Toàn, giả là về Hàn Tiểu Bằng.
Hắn vốn đã muốn đi, nhưng đi đường thuỷ không được liền lui mà tiến theo đường bộ. Mua vé ở bến xe miền nam, lại mua mì ăn liền và xúc xích nướng, vừa ngồi ăn vừa đợi xe đến trong nhà chờ.
Một lát sau đó, có một học sinh xách túi du lịch ngồi vào hên cạnh hắn, tay cầm ipad chơi.
Trần Hạo cũng không trò chuyện cùng, chỉ ở một bên liếc xem, kết quả là không thấy thì thôi, vừa thấy hắn liền cảm thấy ruột gan nhức nhối. Học sinh đó đang xem một cái video, là có người dùng điện thoại quay lại, rất ngắn.
Ban đầu quay ở cự ly xa, song mới lại gần, lúc đầu chỉ quay được chân của rất nhiều người, kêu loạn xạ, tiếp đến có một người bị đè xuống đất một cách dã man, thanh âm người đè y đặc biệt lớn: “Thành thật chút đi, bọn ta là cảnh sát.”
Trần Hạo tức khắc ngây dại, bát mì trong tay lập tức rơi xuống, nước súp nóng hổi toàn bộ đổ trên chân hắn, nhưng hắn vẫn vô tri bất giác.
“Bằng Bằng!” Hắn khống chế không kêu lớn lên: “Bằng Bằng, là tôi hại anh!”
Toàn bộ chiều nay, đại não hắn đều bị những lời này chiếm cứ. Nhớ đến 200 vạn mình gửi Hàn Tiểu Bằng kia, hắn hận không thể có người đem hắn hung hăng tẩn một trận. Trần Hạo a, Trần Hạo, ngươi quả thực là đồ đầu heo. Ngươi như vậy không phải khiến cho Bằng Bằng bị tình nghi sao.
Mấy tên cảnh sát kia, nhất định sẽ chụp mũ lên đầu y. Đặc biệt nếu lúc này hắn chạy, Bằng Bằng ở cục cảnh sát còn có thể sống qua ngày sao?”
Trần Hạo thời thanh thiếu niên cũng không phải chưa từng vào đồn cảnh sát, hắn biết bên trong như thế nào, nhiều lúc chính bản thân ngươi sẽ bị buộc ra tội danh. [Hắc, câu này là lý tưởng cá nhân của Trần Hạo, không phải lập trường của tác giả ]
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất có thể khiến Hàn Tiểu Bằng không chịu liên luỵ, chính là hắn đi tự thú, đem hết tất cả nói rõ ràng. Đương nhiên, hắn không thể nói là vì mình thích Hàn Tiểu Bằng, mới gửi tiền cho y xong bỏ chạy. Hắn sợ nếu nói thế chẳng khác gì đưa bím tóc cho người ta nắm, vậy Hàn Tiểu Bằng và mình không tránh khỏi có quan hệ.
Trần Hạo cũng không sợ chết, từ giây phút đầu tiên hắn giết người, đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Hắn cũng không phải đồ ngốc, hai mươi mấy mạng người trên tay hắn, cho dù là tự thú, kết cục, vẫn là chết.
Hy vọng duy nhất, là nếu mình chết, Hàn Tiểu Bằng có thể thoát khỏi lao ngục tai ương. Chie cần Bằng Bằng có thể được thả đi, sinh hoạt binh an bên ngoài. Hắn cho dù chết cũng cam lòng.
Nếu có người hỏi hắn: Ngươi có nghĩ tới, cho dù là ngươi tự thú di nữa, cảnh sát cũng sẽ không tin lời khai của ngươi, Hàn Tiểu Bằng vẫn sẽ chịu liên luỵ. Như vậy ngươi chết chẳng phí công sao.
Trần Hạo cũng nghĩ qua vấn đề này, nhưng hắn cảm thấy, mặc kệ kết quả ra sao, vì Bằng Bằng, thảy đáng giá.
Xe chạy bôn ba trên vùng đất hoang vu hơn một giờ, đến lúc đến trạm giam, trời đã tờ mờ sáng. Nhóm hình cảnh giục Trần Hạo xuống xe, đem hắn chuyển giao cho ban quản giáo.
Hành Hành cùng Trần Hạo làm thủ tục nhập sở, lại bảo quản giáo ký vào giấy tờ chuyển giao phạm nhân, lúc sắp đi, thừa dịp người khác không chú ý, hắn sáp lại gần Trần Hạo, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi. Hàn Tiểu Bằng không sao. Hôm nay có thể ra ngoài rồi.”
Một khắc kia, Trần Hạo giống như bị điện giật, nguyên bản cả người trầm trầm khí tức người chết, toàn bộ đều tản ra.
Quản giáo bên cạnh hoảng sợ, quát: “Làm gì đó?”
Thẳng đến rất nhiều năm sau này, Hàng Hành vẫn còn nhớ rõ ánh mắt Trần Hạo nhìn mình khi đó, bên trong ánh mắt đáng sợ là hỗn loạn vô hạn vui sướng cùng cảm kích thâm tâm. Có lẽ Trần Hạo nằm mơ cũng không nghĩ đến, cư nhiên sẽ có một cảnh sát, có thể dễ dàng nhìn thấu tâm hắn.
Trên đường đi, Trần Hạo giống như bức tượng đá, không nói một tiếng, chỉ nhìn cảnh sắc tối đen ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Lời khai hắi nói, nửa thật nửa giả. Thật chính là vài chuyện cùng Chu Toàn, giả là về Hàn Tiểu Bằng.
Hắn vốn đã muốn đi, nhưng đi đường thuỷ không được liền lui mà tiến theo đường bộ. Mua vé ở bến xe miền nam, lại mua mì ăn liền và xúc xích nướng, vừa ngồi ăn vừa đợi xe đến trong nhà chờ.
Một lát sau đó, có một học sinh xách túi du lịch ngồi vào hên cạnh hắn, tay cầm ipad chơi.
Trần Hạo cũng không trò chuyện cùng, chỉ ở một bên liếc xem, kết quả là không thấy thì thôi, vừa thấy hắn liền cảm thấy ruột gan nhức nhối. Học sinh đó đang xem một cái video, là có người dùng điện thoại quay lại, rất ngắn.
Ban đầu quay ở cự ly xa, song mới lại gần, lúc đầu chỉ quay được chân của rất nhiều người, kêu loạn xạ, tiếp đến có một người bị đè xuống đất một cách dã man, thanh âm người đè y đặc biệt lớn: “Thành thật chút đi, bọn ta là cảnh sát.”
Trần Hạo tức khắc ngây dại, bát mì trong tay lập tức rơi xuống, nước súp nóng hổi toàn bộ đổ trên chân hắn, nhưng hắn vẫn vô tri bất giác.
“Bằng Bằng!” Hắn khống chế không kêu lớn lên: “Bằng Bằng, là tôi hại anh!”
Toàn bộ chiều nay, đại não hắn đều bị những lời này chiếm cứ. Nhớ đến 200 vạn mình gửi Hàn Tiểu Bằng kia, hắn hận không thể có người đem hắn hung hăng tẩn một trận. Trần Hạo a, Trần Hạo, ngươi quả thực là đồ đầu heo. Ngươi như vậy không phải khiến cho Bằng Bằng bị tình nghi sao.
Mấy tên cảnh sát kia, nhất định sẽ chụp mũ lên đầu y. Đặc biệt nếu lúc này hắn chạy, Bằng Bằng ở cục cảnh sát còn có thể sống qua ngày sao?”
Trần Hạo thời thanh thiếu niên cũng không phải chưa từng vào đồn cảnh sát, hắn biết bên trong như thế nào, nhiều lúc chính bản thân ngươi sẽ bị buộc ra tội danh. [Hắc, câu này là lý tưởng cá nhân của Trần Hạo, không phải lập trường của tác giả ]
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất có thể khiến Hàn Tiểu Bằng không chịu liên luỵ, chính là hắn đi tự thú, đem hết tất cả nói rõ ràng. Đương nhiên, hắn không thể nói là vì mình thích Hàn Tiểu Bằng, mới gửi tiền cho y xong bỏ chạy. Hắn sợ nếu nói thế chẳng khác gì đưa bím tóc cho người ta nắm, vậy Hàn Tiểu Bằng và mình không tránh khỏi có quan hệ.
Trần Hạo cũng không sợ chết, từ giây phút đầu tiên hắn giết người, đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Hắn cũng không phải đồ ngốc, hai mươi mấy mạng người trên tay hắn, cho dù là tự thú, kết cục, vẫn là chết.
Hy vọng duy nhất, là nếu mình chết, Hàn Tiểu Bằng có thể thoát khỏi lao ngục tai ương. Chie cần Bằng Bằng có thể được thả đi, sinh hoạt binh an bên ngoài. Hắn cho dù chết cũng cam lòng.
Nếu có người hỏi hắn: Ngươi có nghĩ tới, cho dù là ngươi tự thú di nữa, cảnh sát cũng sẽ không tin lời khai của ngươi, Hàn Tiểu Bằng vẫn sẽ chịu liên luỵ. Như vậy ngươi chết chẳng phí công sao.
Trần Hạo cũng nghĩ qua vấn đề này, nhưng hắn cảm thấy, mặc kệ kết quả ra sao, vì Bằng Bằng, thảy đáng giá.
Xe chạy bôn ba trên vùng đất hoang vu hơn một giờ, đến lúc đến trạm giam, trời đã tờ mờ sáng. Nhóm hình cảnh giục Trần Hạo xuống xe, đem hắn chuyển giao cho ban quản giáo.
Hành Hành cùng Trần Hạo làm thủ tục nhập sở, lại bảo quản giáo ký vào giấy tờ chuyển giao phạm nhân, lúc sắp đi, thừa dịp người khác không chú ý, hắn sáp lại gần Trần Hạo, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi. Hàn Tiểu Bằng không sao. Hôm nay có thể ra ngoài rồi.”
Một khắc kia, Trần Hạo giống như bị điện giật, nguyên bản cả người trầm trầm khí tức người chết, toàn bộ đều tản ra.
Quản giáo bên cạnh hoảng sợ, quát: “Làm gì đó?”
Thẳng đến rất nhiều năm sau này, Hàng Hành vẫn còn nhớ rõ ánh mắt Trần Hạo nhìn mình khi đó, bên trong ánh mắt đáng sợ là hỗn loạn vô hạn vui sướng cùng cảm kích thâm tâm. Có lẽ Trần Hạo nằm mơ cũng không nghĩ đến, cư nhiên sẽ có một cảnh sát, có thể dễ dàng nhìn thấu tâm hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook