Hạo Hạo Và Bằng Bằng
-
Chương 27
Trung tâm mua sắm đang có khuyến mãi, hiển nhiên đầy người. Mặc dù máy điều hoà đã được mở công suất tối đa, nhưng Trần Hạo cùng Hàn Tiểu Bằng sau khi chen một vòng vẫn đổ mồ hôi như mưa.
May thay Hàn Tiểu Bằng đã chọn được một con gấu về âu yếm, màu nâu nhạt, lông ngắn, cao bằng nửa người thật, giá cả rất hàng hiệu.
Y ôm con gấu vào trong ngực, lên mặt giống như thiếu nữ được tặng quà: “Ha ha, bây giờ ta có những hai Hạo ca ca, một Trần Hạo Hạo với một Hùng Hạo Hạo.”
Trần kim chủ đang xếp hàng trước quầy tính tiền nghe được phát ngôn mới nhất của đồ ngu ngốc kia, không chút khách khí đá vào mắt cá chân y.
“Ui nha!” Hàn Tiểu Bằng khóc thét co chân lên nhảy sang một bên.
Y thế mà tiếp tục dựa tường, mặt cười đầy xấu xa, lại tự do phát biểu ngôn luận không có điểm dừng: “Đợi về nhà rồi, ngươi và Hùng Hạo Hạo, chúng ta cùng 3p chứ?”
Ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đồng loạt chuyển qua đây, Trần kim chủ hận không thể có một cái hố ngay lúc này để hắn nhảy xuống.
Hắn lấy một xấp Mao gia gia từ trong túi ra, khí phách nện trên quầy tính tiền, không đợi người ta thối tiền, khẩn cấp lao ra khỏi hàng bắt được đồ ngốc mà mình ‘bao dưỡng’ kia, đem hắn tha khỏi ánh mắt tò mò của mọi người.
“Xem thử còn muốn mua cái gì nữa, đều mua hết đi.”
Hàn Tiểu Bằng bị hắn đẩy đại vào một cửa hàng chuyên bán quần jean, y cũng vì thế mà cầm đại một cái quần jean, tiến vào phòng thay đồ.
Trần Hạo đứng ở ngoài, ôm gấu chờ y. Một lúc sau, nhận được tin nhắn: Giúp ta lấy size lớn hơn đi, mua size nhỏ kê kê sẽ bị kẹt hỏng đó.
Bà mẹ nó hỏng mất mới đáng đó!
Trần Hạo lật mác, lấy một cái quần khác, đưa đến cho Hàn Tiểu Bằng.
Hắn gõ cửa, cửa phòng thay đồ hé ra một cái khe nhỏ, một cánh tay trắng trắng mềm mềm vươn ra, bắt lấy tay Trần Hạo, dùng lực kéo vào.
Người sau cũng không biết là làm sao, như bị mê muội mà hút vào trong vậy.
Cửa nhanh chóng đóng lại. Trần Hạo còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hàn Tiểu Bằng nắm lấy hai vai, đặt tại trên bản cửa, ‘phanh’ một tiếng trầm vang.
“Ngươi…”
Hắn vừa muốn giãy dụa, một cái đùi trắng bóng đột nhiên chen vào giữa hai chân.
Hàn Tiểu Bằng phía trên chỉ mặt một cái sơmi kẻ vuông, móng vuốt toàn thân như chó vậy, phía dưới đã sớm cởi sạch sẽ, thứ đồ chơi vừa đen vừa thô sớm mất khống chế, trên đỉnh đầu tròn trĩnh to béo không ngừng chảy ra chất nhầy màu trắng.
Tỏ rõ ra tính dục không thể áp chế của chủ nhân nó lúc này.
“Hạo Hạo…” Hai gò má y phiếm hồng, đôi mắt chằm chằm nhìn thẳng Trần Hạo.
Trần Hạo phát hoảng, đầu lưỡi nghẹn lại: “Đừng…. Đừng có ở chỗ này….”
Hàn Tiểu Bằng rướn cổ cắn môi Trần Hạo.
Trần Hạo vội đem gấu chắn giữa hai người.
Hàn Tiểu Bằng ăn một miệng lông, cũng không nổi giận, chỉ cười hắc hắc: “Hạo Hạo, đừng có thẹn thùng nha!”
Y nắm lấy lỗ tai gấu, thô bạo ném nó xuống đất. Hùng Hạo Hạo oanh liệt nằm xuống, vừa vặn chắn đi khoảng trống giữa cửa và sàn nhà.
“Bằng Bằng, đừng nháo bậy!” Trần Hạo nhăn mi, hạ giọng, cố làm ra bộ dạng tức giận. Nhưng phản ứng của thân thể không có lúc nào là không bán đứng hắn, cự vật không ngừng ma sát khố hạ hắn, cho dù cách quần, eo lưng vẫn như bị khống chế trực tiếp, như có như không che che lấp lấp đón ý hùa theo.
Hàn Tiểu Bằng ghé sát vào người hắn, cởi bỏ thắt lưng, ngón tay trắng nõn thon dài vói vào.
Y phả hơi thở ướt át bên tai Trần Hạo: “Hạo Hạo, ta muốn thao ngươi, trước mặt tất cả mọi người….”
Y cảm thấy thân thể Trần Hạo run lên, cho nên hạ thấp người, nắm lấy quần hắn, ngay cả quần lót cũng một lượt lột xuống.
gậy th*t màu hồng đột ngột bị bại lộ trong không khí, khẽ run lên, trông có chút điềm đạm đáng yêu.
Hàn Tiểu Bằng ngửa đầu nhìn lên, đôi mắt thu thuỷ long lanh, nhìn khuôn mặt tuổi xuân anh tuấn của Trần Hạo.
Y nói: “Hạo Hạo, tôi yêu cậu.”
Y lại lớn tiếng nói một lần: “Hạo Hạo, tôi yêu cậu!” Không thèm quan tâm người bên ngoài phòng thay đồ hay người trong trung tâm mua sắm này có nghe thấy hay không.
Y giống như một người yêu, một vị cứu tinh, lại càng giống như vực sâu tuyệt vọng, trong nháy mắt bao trùm cả tâm trí Trần Hạo.
Giống như hiện thực phiên bản cổ tích, hay cổ tích phiên bản hiện thực, hoàng tử bất ngờ thổ lộ với người yêu.
Cho dù nơi bày tỏ không phải đường rừng phủ xanh, không phải trên hồ nước trong xanh, mà là trong cái phòng thay đồ vô lý này; Người được thổ lộ kia, cũng không ăn mặc chải chuốt, đùi trần mông loã, và cho dù kịch bản có diễn ra ngay trong nơi này đi nữa, hắn vẫn như một tên ngu ngốc, cảm động đến nước mắt gần như rơi xuống.
Trần Hạo nâng tay che mắt mình.
Hắn nghe tiếng Hàn Tiểu Bằng gọi, nhưng không dám trả lời.
Hắn sợ vừa mở mắt ra, vừa cất lời nói, sẽ tỉnh mộng, người vừa rồi mới nói thương hắn sẽ biến mất không thấy nữa. Hắn sợ thế giới mỏng manh của hắn sẽ sụp đổ.
Hàn Tiểu Bằng yên lặng nhìn Trần Hạo một lúc lâu, há miệng, đem vật kia của đối phương ngậm vào trong miệng, cật lực phun ra nút vào.
Phân thân phấn hồng dưới sự tác động của nướt bọt ướt át nhanh chóng trướng lớn, hai tay che mắt Trần Hạo lúc này không thể không chuyển xuống dưới, chặn miệng lại.
Phía trước của hắn dĩ nhiên đã chảy nước, hai chân kích động run lên, liều mạng nhẫn nại không phát ra tiếng.
Nhưng Hàn Tiểu Bằng không có khả năng cứ như vậy bỏ qua cho hắn. Y nâng một chân Trần Hạo lên, tách cái mông thịt ra, đầu lưỡi mềm mại lại ướt chầm chậm liếm lên khe hở nhỏ. Mới liếm vài cái, liền nhận ra Trần Hạo chịu không nổi rồi.
Đứng thẳng dậy, giống một tên lưu manh chính tông cười dâm đãng xoa nắn cặp mông lớn kia, nhẹ giọng nói: “Hạo Hạo, ngươi thật dâm đãng.”
“Ngươi mẹ nó…. Mới….. Dâm đãng! Bằng Bằng dâm đãng…..” Thân là người của cách mạng đồng chí Trần Hạo Hạo uy vũ không chịu khuất phục.
Hàn Tiểu Bằng tách hai chân y ra, xách gậy lớn nhắm ngay nhục huyệt không ngừng co rút dùng lực đỉnh vào, cự côn thô đen đâm mạnh đến cùng.
“A!!!!” Trần Hạo thét chói tai. Kích thích bất thình lình khiến hắn cơ hồ đứng thẳng không nổi, may mà Hàn Tiểu Bằng đỡ eo hắn, mới không bị tê liệt ngã xuống đất.
Nhưng mà ván cửa phòng thay đồ rất mỏng, cho nen người bên ngoài lập tức nghe được động tĩnh trong này.
Thanh âm ngây thơ của một đứa bé truyền đến: “Mẹ, trong kia có hai thúc thúc đó!
May thay Hàn Tiểu Bằng đã chọn được một con gấu về âu yếm, màu nâu nhạt, lông ngắn, cao bằng nửa người thật, giá cả rất hàng hiệu.
Y ôm con gấu vào trong ngực, lên mặt giống như thiếu nữ được tặng quà: “Ha ha, bây giờ ta có những hai Hạo ca ca, một Trần Hạo Hạo với một Hùng Hạo Hạo.”
Trần kim chủ đang xếp hàng trước quầy tính tiền nghe được phát ngôn mới nhất của đồ ngu ngốc kia, không chút khách khí đá vào mắt cá chân y.
“Ui nha!” Hàn Tiểu Bằng khóc thét co chân lên nhảy sang một bên.
Y thế mà tiếp tục dựa tường, mặt cười đầy xấu xa, lại tự do phát biểu ngôn luận không có điểm dừng: “Đợi về nhà rồi, ngươi và Hùng Hạo Hạo, chúng ta cùng 3p chứ?”
Ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đồng loạt chuyển qua đây, Trần kim chủ hận không thể có một cái hố ngay lúc này để hắn nhảy xuống.
Hắn lấy một xấp Mao gia gia từ trong túi ra, khí phách nện trên quầy tính tiền, không đợi người ta thối tiền, khẩn cấp lao ra khỏi hàng bắt được đồ ngốc mà mình ‘bao dưỡng’ kia, đem hắn tha khỏi ánh mắt tò mò của mọi người.
“Xem thử còn muốn mua cái gì nữa, đều mua hết đi.”
Hàn Tiểu Bằng bị hắn đẩy đại vào một cửa hàng chuyên bán quần jean, y cũng vì thế mà cầm đại một cái quần jean, tiến vào phòng thay đồ.
Trần Hạo đứng ở ngoài, ôm gấu chờ y. Một lúc sau, nhận được tin nhắn: Giúp ta lấy size lớn hơn đi, mua size nhỏ kê kê sẽ bị kẹt hỏng đó.
Bà mẹ nó hỏng mất mới đáng đó!
Trần Hạo lật mác, lấy một cái quần khác, đưa đến cho Hàn Tiểu Bằng.
Hắn gõ cửa, cửa phòng thay đồ hé ra một cái khe nhỏ, một cánh tay trắng trắng mềm mềm vươn ra, bắt lấy tay Trần Hạo, dùng lực kéo vào.
Người sau cũng không biết là làm sao, như bị mê muội mà hút vào trong vậy.
Cửa nhanh chóng đóng lại. Trần Hạo còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hàn Tiểu Bằng nắm lấy hai vai, đặt tại trên bản cửa, ‘phanh’ một tiếng trầm vang.
“Ngươi…”
Hắn vừa muốn giãy dụa, một cái đùi trắng bóng đột nhiên chen vào giữa hai chân.
Hàn Tiểu Bằng phía trên chỉ mặt một cái sơmi kẻ vuông, móng vuốt toàn thân như chó vậy, phía dưới đã sớm cởi sạch sẽ, thứ đồ chơi vừa đen vừa thô sớm mất khống chế, trên đỉnh đầu tròn trĩnh to béo không ngừng chảy ra chất nhầy màu trắng.
Tỏ rõ ra tính dục không thể áp chế của chủ nhân nó lúc này.
“Hạo Hạo…” Hai gò má y phiếm hồng, đôi mắt chằm chằm nhìn thẳng Trần Hạo.
Trần Hạo phát hoảng, đầu lưỡi nghẹn lại: “Đừng…. Đừng có ở chỗ này….”
Hàn Tiểu Bằng rướn cổ cắn môi Trần Hạo.
Trần Hạo vội đem gấu chắn giữa hai người.
Hàn Tiểu Bằng ăn một miệng lông, cũng không nổi giận, chỉ cười hắc hắc: “Hạo Hạo, đừng có thẹn thùng nha!”
Y nắm lấy lỗ tai gấu, thô bạo ném nó xuống đất. Hùng Hạo Hạo oanh liệt nằm xuống, vừa vặn chắn đi khoảng trống giữa cửa và sàn nhà.
“Bằng Bằng, đừng nháo bậy!” Trần Hạo nhăn mi, hạ giọng, cố làm ra bộ dạng tức giận. Nhưng phản ứng của thân thể không có lúc nào là không bán đứng hắn, cự vật không ngừng ma sát khố hạ hắn, cho dù cách quần, eo lưng vẫn như bị khống chế trực tiếp, như có như không che che lấp lấp đón ý hùa theo.
Hàn Tiểu Bằng ghé sát vào người hắn, cởi bỏ thắt lưng, ngón tay trắng nõn thon dài vói vào.
Y phả hơi thở ướt át bên tai Trần Hạo: “Hạo Hạo, ta muốn thao ngươi, trước mặt tất cả mọi người….”
Y cảm thấy thân thể Trần Hạo run lên, cho nên hạ thấp người, nắm lấy quần hắn, ngay cả quần lót cũng một lượt lột xuống.
gậy th*t màu hồng đột ngột bị bại lộ trong không khí, khẽ run lên, trông có chút điềm đạm đáng yêu.
Hàn Tiểu Bằng ngửa đầu nhìn lên, đôi mắt thu thuỷ long lanh, nhìn khuôn mặt tuổi xuân anh tuấn của Trần Hạo.
Y nói: “Hạo Hạo, tôi yêu cậu.”
Y lại lớn tiếng nói một lần: “Hạo Hạo, tôi yêu cậu!” Không thèm quan tâm người bên ngoài phòng thay đồ hay người trong trung tâm mua sắm này có nghe thấy hay không.
Y giống như một người yêu, một vị cứu tinh, lại càng giống như vực sâu tuyệt vọng, trong nháy mắt bao trùm cả tâm trí Trần Hạo.
Giống như hiện thực phiên bản cổ tích, hay cổ tích phiên bản hiện thực, hoàng tử bất ngờ thổ lộ với người yêu.
Cho dù nơi bày tỏ không phải đường rừng phủ xanh, không phải trên hồ nước trong xanh, mà là trong cái phòng thay đồ vô lý này; Người được thổ lộ kia, cũng không ăn mặc chải chuốt, đùi trần mông loã, và cho dù kịch bản có diễn ra ngay trong nơi này đi nữa, hắn vẫn như một tên ngu ngốc, cảm động đến nước mắt gần như rơi xuống.
Trần Hạo nâng tay che mắt mình.
Hắn nghe tiếng Hàn Tiểu Bằng gọi, nhưng không dám trả lời.
Hắn sợ vừa mở mắt ra, vừa cất lời nói, sẽ tỉnh mộng, người vừa rồi mới nói thương hắn sẽ biến mất không thấy nữa. Hắn sợ thế giới mỏng manh của hắn sẽ sụp đổ.
Hàn Tiểu Bằng yên lặng nhìn Trần Hạo một lúc lâu, há miệng, đem vật kia của đối phương ngậm vào trong miệng, cật lực phun ra nút vào.
Phân thân phấn hồng dưới sự tác động của nướt bọt ướt át nhanh chóng trướng lớn, hai tay che mắt Trần Hạo lúc này không thể không chuyển xuống dưới, chặn miệng lại.
Phía trước của hắn dĩ nhiên đã chảy nước, hai chân kích động run lên, liều mạng nhẫn nại không phát ra tiếng.
Nhưng Hàn Tiểu Bằng không có khả năng cứ như vậy bỏ qua cho hắn. Y nâng một chân Trần Hạo lên, tách cái mông thịt ra, đầu lưỡi mềm mại lại ướt chầm chậm liếm lên khe hở nhỏ. Mới liếm vài cái, liền nhận ra Trần Hạo chịu không nổi rồi.
Đứng thẳng dậy, giống một tên lưu manh chính tông cười dâm đãng xoa nắn cặp mông lớn kia, nhẹ giọng nói: “Hạo Hạo, ngươi thật dâm đãng.”
“Ngươi mẹ nó…. Mới….. Dâm đãng! Bằng Bằng dâm đãng…..” Thân là người của cách mạng đồng chí Trần Hạo Hạo uy vũ không chịu khuất phục.
Hàn Tiểu Bằng tách hai chân y ra, xách gậy lớn nhắm ngay nhục huyệt không ngừng co rút dùng lực đỉnh vào, cự côn thô đen đâm mạnh đến cùng.
“A!!!!” Trần Hạo thét chói tai. Kích thích bất thình lình khiến hắn cơ hồ đứng thẳng không nổi, may mà Hàn Tiểu Bằng đỡ eo hắn, mới không bị tê liệt ngã xuống đất.
Nhưng mà ván cửa phòng thay đồ rất mỏng, cho nen người bên ngoài lập tức nghe được động tĩnh trong này.
Thanh âm ngây thơ của một đứa bé truyền đến: “Mẹ, trong kia có hai thúc thúc đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook