Chú thích

-不苟言笑 = Bất Cẩu Ngôn Tiếu: nghiêm túc, không nói cười tuỳ tiện.

__________

Nghe được hai từ ‘Người xấu’, Hàn Tiểu Bằng theo bản năng muốn phụt cười. Nhưng biểu tình của Trần Hạo phi thường nghiêm túc, làm y cảm thấy nếu bây giờ y cười nhạo đối phương là rất không phúc hậu.

Cho nên lập tức làm tư thế ‘Tuân mệnh’ đúng chuẩn: “Ok. Từ giây phút này trở đi, Bằng Bằng sẽ nghe theo Hạo Hạo tất cả! Hạo Hạo bảo ta ra ngoài ta liền ra ngoài, Hạo Hạo bảo ta ở lại ta sẽ ở lại. Hạo Hạo bảo ta ngồi ta sẽ không nằm, Hạo Hạo bảo ta nằm ta tuyệt đối không ngồi….”

Trần Hạo bị y biến thành thanh niên ngu ngốc cực kỳ hạnh phúc. Hắn bình thường nếu không cau mày thì sẽ là bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu, hiếm khi hai mắt cong cong như bây giờ, khoé miệng vểnh vểnh, lộ ra hàm răng trắng bóc đều đặn, đẹp trai anh tuấn không nói nên lời.

Hấn nhặt dưới đất một viên chocolate, lột vỏ, nhét vào miệng Hàn Tiểu Bằng: “Bằng Bằng thật ngoan mà, đến, ca thưởng cho ngươi kẹo ăn.”

Nhưng người kia đang hưng phấn lên mặt, ngăn hắn lại: “Ta còn chưa nói xong mà!

“Sau này, Hạo Hạo muốn Bằng Bằng hôn hắn, Bằng Bằng sẽ hôn cả người hắn, Hạo Hạo muốn Bằng Bằng thao hấn, Bằng Bằng sẽ dùng đại…..”

Lời nói của y bị nghẹn lại trong họng, cảm thấy thân mình bị người ta đẩy mạnh, lúc phản ứng lại, cả người đã bị Trần Hạo đè bẹp trên sàn nhà.

Sau lưng truyền đến tiếng bánh quy vỡ do bị cả người y đè lên, Hàn Tiểu Bằng cảm thấy yếu đuối thét lên: “A! Quần áo đều bị ngươi làm dơ rồi!”

“Câm mồm!” Nam nhân ở trên người y hung hăn nói.

Hàn Tiểu Bằng lập tức im miệng.

Trần Hạo nhìn chằm chằm hắn hai giây, nhíu lông mày: “Ngậm chặt như vậy làm gì, mở ra chút!”

“Nga.” Hàn Tiểu Bằng ngẩn người, lại hé miệng ra. Vừa mới lộ ra mấy cái răng, Trần Hạo đã vội vàng hôn xuống.

Bọn họ đã lên giường ba lần, thế nhưng chưa bao giờ môi đối môi hôn sâu cả.

Hàn Tiểu Bằng ngạc nhiên nhìn đối phương vụng về liếm láp, so với cái nơi đã thành thục tao lãng phía dưới, cái miệng phía trên của hắn giống như xử nử chưa từng bị khai phá qua vậy.

Trần Hạo ra sức hôn, nhưng Hàn Tiểu Bằng chỉ cảm thấy hắn giống như một con cá heo đang phun nước.

“Trời ơi, ta phải hảo hảo dạy dỗ hắn thôi.” Cuối cùng, Hàn Tiểu Bằng nghĩ như vậy, đem đầu lưỡi vói vào miệng Trần Hạo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương