Ngày đó tỏ tình đúng lúc Lưu Vũ cũng thật sự là bận bịu, về hơi trễ, nhưng các đồng đội lại tràn đầy năng lượng, cả đêm thức xem kịch vui cũng không thành vấn đề, sau đấy nếu không phải là bị Riki và Bá Viễn đẩy ra khỏi phòng, mấy người kia hận không thể ở lại xem động phòng hoa chúc luôn ấy chứ.
Nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được sự do dự trong ánh mắt của Lưu Vũ, Bá Viễn cũng sợ một đám người vây quanh sẽ khiến cho Lưu Vũ khó xử, cũng sẽ khiến Santa xấu hổ, nên mới chủ động giải tán mọi người, còn thuận tiện xách Châu Kha Vũ tới tòa B.
Châu Kha Vũ trở về ngủ là bởi vì Riki gửi tin nhắn nói Santa đã về phòng, Châu Kha Vũ muốn tới hóng chuyện, thế nhưng Riki nói tâm trạng Santa có vẻ không tốt, nên để anh tự mình tiêu hóa đi.

Châu Kha Vũ cùng Riki suy đoán lung tung một hồi rồi mới trở về phòng, lúc trở về Lưu Vũ đã ngủ rồi, hoa hồng được đặt ở đầu giường, cũng không biết là đồng ý hay là từ chối nữa, đoán chừng là từ chối rồi, Châu Kha Vũ nghĩ, nếu là đồng ý không có đạo lý nào Santa không nhân lúc cháy nhà mà hôi của...!A, không phải...!Rèn sắt khi còn nóng mới đúng.
Về chuyện xảy ra sau đó, Châu Kha Vũ thật sự không rõ, Riki cũng không hiểu lắm, bản thân đã làm sai chuyện gì để phải chịu tội như vậy, cho nên đồ ăn ngon cũng không chặn nổi miệng Châu Kha Vũ phàn nàn: "Ài, biểu hiện của Santa tối hôm qua, không biết còn tưởng rằng mới tìm được Lưu Vũ mất tích trở về vậy."
"Cậu không biết rồi!" Lâm Mặc nói, "Tình yêu khiến con người ta trở nên khó hiểu."
"Vậy cái này cũng quá là khó hiểu đi?" Châu Kha Vũ bày tỏ mình còn nhỏ, kiến thức nông cạn.
"Tôn trọng tình yêu đi nào!" Lâm Mặc vỗ vỗ bả vai Châu Kha Vũ nói, "Nhân tiện ai có thể đi đánh thức hai con người kia không? Người làm công như chúng ta cũng phải đến lúc đi làm rồi."

Đám người nhìn về phía Riki, Riki giật nảy mình, vội vàng vùi đầu cố giả bộ nhìn không thấy, Riki mới không muốn đi, AK đẩy đẩy Riki: "Anh không đi ai đi, đó là phòng của anh đấy!"
Tiểu Cửu chỉ vào AK nói: "Cậu hô một tiếng là được, giọng cậu lớn."
Bá Viễn chỉ vào điện thoại nói: "Nếu không chúng ta mở bài hát thành đoàn đi, có khi nào nhảy dựng dậy luôn không?"
"Ha ha ha ha ha!" Châu Kha Vũ dơ tay hưởng ứng, "Em có cái loa mini tiếng rất to."
Không có ý tốt, bản chất đều là lũ bạn xấu xa.
Tiếng nhạc vang lên trong nháy mắt, Santa cùng Lưu Vũ dường như đồng thời tỉnh cùng lúc, vừa mở mắt, liền nhìn thấy nhau.

Lưu Vũ trong lòng còn có một chút sợ hãi, cậu sờ sờ góc áo trong tay, lại từ từ buông ra, sờ lên bên cạnh eo Santa, cảm xúc chân thật, tay từ bên hông, từng chút từng chút sờ lên trên lưng, nhiệt độ cơ thể ấm áp rốt cuộc trấn an tinh thần căng thẳng.


Santa cong cánh tay lên, ôm eo Lưu Vũ đem cả người cậu kéo vào trong lòng, tay bị đè đến vừa tê vừa đau, thế nhưng cảm giác chân thực này lại khiến cho người ta cảm thấy thật hạnh phúc, Santa đột nhiên ôm Lưu Vũ lăn một vòng trên giường, còn không biết dừng, lại lăn một vòng trở về chỗ cũ, lăn đi lăn lại, chăn cũng bị làm lộn xộn cả lên.
Lưu Vũ cũng mặc kệ anh, mặc cho anh làm loạn, chỉ dùng lực ôm anh rồi chui vào trong lòng anh mà cười.

Santa lăn mệt không lăn nổi nữa mới chịu nằm im, nặng nề hôn một cái lên trán cậu, Lưu Vũ ngẩng đầu hỏi anh: "Santa, hiện tại vẫn là ngày 25 sao?"
"Không quan trọng, chỉ cần em vẫn còn ở đây là được." Santa nhìn vào mắt Lưu Vũ, ánh mắt của cậu thật xinh đẹp, nghĩ như vậy, Santa lại nhẹ nhàng hôn lên, Lưu Vũ nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run rẩy, bộ dạng lo sợ bất an như vậy không khỏi khiến người ta thương xót, Santa nghĩ, không quan trọng, chỉ cần chúng ta còn ở cạnh nhau, dù là một ngàn năm trước kia, hay một vạn năm sau, cũng không thành vấn đề.
Bất quá cũng không có xa tới như vậy, đồng đội dưới lầu dường như càng ngày càng mở lớn loa lên, liên tục hô "Lên hotsearch mất rồi" "Đừng để em lên tận nơi" "Long tổng tới kiểm tra đột xuất kìa"...
Lưu Vũ rốt cục cười ra tiếng, quả nhiên vẫn là bọn họ, suốt ngày nhao nhao ồn ào ầm ĩ như vậy, Lưu Vũ nghĩ, trở về rồi, thật tốt.
Có một số việc là không thể nào nói ra, Santa không thể nói với Riki sự khác thường của anh là bởi vì đã từng có thời gian dài đến hơn nửa năm mất đi Lưu Vũ, Lưu Vũ cũng không thể cùng Tiểu Cửu nói chuyện cậu ở một thế giới khác chật vật giãy dụa một thân vết thương mới trở về, bởi vì những chuyện này phát sinh không đấu vết, sau đó mọi chuyện lại quay về vị trí cũ, không có để lại chút chứng cứ.

"Santa, có đôi khi em nghĩ, chúng ta giống như là một quân cờ sống bị người ta khống chế, có thể tùy ý bày ra, xê dịch, cũng có thể tùy thời lấy đi một quân cờ, chúng ta căn bản không thể nào phản kháng." Lưu Vũ nói, còn dùng tay ra dấu.
Santa đưa tay bắt lấy ngón tay của cậu, kéo đến bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, mới nói: "Mặc kệ là Thượng Đế cũng được, thần linh cũng được, hay là thứ người Trung Quốc gọi là thần tiên cũng được, dù sao thì đã đem em trả lại cho anh."
Lưu Vũ đưa lưng dựa vào lồng ngực Santa, cậu có chút quay đầu khẽ cười với Santa, đúng vậy a, bất kể như thế nào, em đã trở về bên cạnh anh.
Nỗi đau của sự chia ly lần này thậm chí vượt qua cả sự sống và cái chết, bởi vì tứ cố vô thân, bởi vì không có chỗ nào để nói, loại tra tấn này không cách nào dùng một cái ôm một cái hôn một buổi tối có thể xoa dịu hết, nhưng hai người cũng không biết làm gì mới có thể quên đi nỗi đau đã khắc sâu vào linh hồn này, cho nên hai người chỉ có thể dựa theo bản năng mà tới gần lẫn nhau, ở trong tầm mắt của nhau, đưa tay là có thể chạm tới, có thể nghe được giọng nói, cảm nhận được hơi thở của đối phương, mới cảm thấy an tâm.
Ngoại trừ bản thân hai người bọn họ, những người còn lại thật sự không hiểu nổi.
Nhìn thấy hai người rảnh cái là dính chung một chỗ, Trương Gia Nguyên rốt cuộc nhịn không được thầm than: "Ai nha má ơi, một thân mồ hôi mà không chê a."
Lâm Mặc cũng hùa theo Trương Gia Nguyên mà nói: "Không thể tin được có một người còn là xử nữ đó nha."
"Đợi lát nữa tắm có khi nào muốn tắm chung với nhau luôn không?"
"Cậu cũng quản nhiều chuyện quá rồi đấy!"
Vừa mới luyện tập vũ đạo, tất cả mọi người tốp năm tốp ba hoặc ngồi hoặc đứng kiềm chế mồ hôi.


Nghỉ ngơi một hồi, Bá Viễn nói muốn đi tắm trước, Santa cũng xoa xoa bóp bóp mặt Lưu Vũ nói: "Tiểu Vũ, em cũng đi tắm trước đi."
Đối với Santa mà nói, anh chẳng qua là cảm thấy anh làm bạn trai chính thức rồi nên chí ít có một chút đặc quyền về xưng hô, trước kia mỗi khi có người gọi cậu là "Tiểu Vũ" Santa luôn cảm thấy lòng ngứa ngáy, rốt cuộc cũng đến lúc anh có thể không kiêng nể gì gọi cậu thân mật như vậy rồi.
Nhưng Lưu Vũ cả người cứng một chút, cậu trong nháy mắt thu lại ý cười, tựa hồ đè nén tâm tình gì đó, quay đầu lại nhìn Santa nói: "Không muốn anh gọi em như vậy."
Santa rất là không hiểu, nhưng vẻ mặt Lưu Vũ khiến tim anh đau nhói, anh nhíu mày thật chặt, thậm chí ngay cả môi cũng phát run, Santa cuống quít ôm người vào trong lòng: "Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Thật xin lỗi, " Lưu Vũ khe khẽ nói, "Thật xin lỗi, Santa, em chỉ là...!em không muốn anh gọi em như vậy."
"Được, được." Santa liên tục đáp ứng lời người yêu, "Chỉ cần em không thích, anh liền không gọi."
"Santa, " Lưu Vũ cắn môi một cái, thử thăm dò hỏi, "Nếu như, em nói là nếu như, nếu có một người khác giống em như đúc, anh sẽ làm như thế nào?"
Santa chỉ cho là cậu nói đùa, liền cũng hùa theo nói: "Giống Lưu Vũ như đúc sao? Nào có chuyện tốt như vậy?"
Ai biết Santa chỉ vô tư trả lời ngược lại lại chọc giận Lưu Vũ, Lưu Vũ lùi dần ra sau, đứng lên nhìn Santa từ trên xuống, không thể tin nổi mà khiển trách: "Có ý gì? Anh còn muốn cả hai sao?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương