Hanma Shuji - Trốn Tìm [h+]
-
C7: Chương 6.
"Yêu điên dại"
.
.
.
.
.
Thật kì lạ...
Dạo này em thường xuyên nhận được một vài món bưu phẩm từ một người giấu tên.
Những món bưu phẩm này hoàn toàn miễn phí, mà trong tất cả những món hàng đó đều là những thứ mà em đang để mắt tới. Lúc thì là macaroon bản giới hạn ở một cửa hàng nổi tiếng, chiếc váy mà em thích nhưng lại chưa có tiền để mua, quần áo, trang sức, bánh kẹo,...toàn là những món là em cực kì muốn có. Em luôn hỏi người giao hàng rằng họ có biết ai là người đã gửi hay không? Nhưng em chẳng được gì ngoài câu thông tin khách hàng luôn được giữ kín.
Thật lạ, lẽ nào đây là những món quà mà Amai và Natsu tặng cho em? Không!! Dù là chị em thân thiết nhưng họ nào thuộc dạng lắm tiền đâu chứ? Bố mẹ? Không!!. Anh chị em? Không!!.
"Có khi nào người ta gửi nhầm hay không?." Natsu.
"Không ạ, người gửi thì giấu tên còn người nhận là họ tên của em."
"Lẽ nào là lừa đảo? Hay có kẻ biến thái nào đó?." Amai.
Em thật sự rất rối trí vì những chuyện này. Và sau khi từ trường trở về em lại nhận tiếp một món quà nữa.
Đó là một con gấu bông khổng lồ, bề ngang và bề rộng chắc cũng tầm 2m.
"Bên chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của người gửi được ạ, xin quý khách thông cảm."
"Vậy sao."
Người vô danh đó là ai?.
Mở bọc hàng ra thì em thấy dưới chân con gấu có chứ H.S đây là thương hiệu nào đó chăng? Tra trên mạng thì không tìm ra được thương hiệu nào có chữ H.S, mà khoan đã...H.S sao?.
Nhớ lại thì từ trước tới nay trong số quà tặng đó luôn có một tấm thẻ có dòng chữ H.S, đây là do cùng một người gửi chăng? Một sự trùng hợp khó tin.
Nhìn con gấu bông to lớn trong phòng, em thấy nó rất đổi quen thuộc, cả mùi thơm nhẹ trên người nó. Liền ngã người vào bụng con gấu bông ấy mà tận hưởng...hừm, rất ấm áp và mềm mại làm sao.
Em nằm trên người chú gấu bông lớn đó mà chẳng biết từ bao giờ lại chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ ngắn và khi em tỉnh lại đã là 12 giờ đêm.
"Mình ngủ từ bao giờ nhỉ?." Em dụi dụi mắt rồi từ từ đứng dậy mà trở về phòng, em không để ý tới từ trong bóng tối của góc khuất hành lang, có một bóng người đang thầm quan sát em.
Ngã phịch xuống giường, mắt em lại lim dim thêm lần nữa. Đôi mắt như bị ai đó kéo xuống, em cứ nhắm rồi lại mở, tầm nhìn thu hẹp, em mơ hồ thấy cái bóng màu đen từ từ đi lại gần mình.
Chìm vào giấc ngủ sâu.
Hắn ngồi trên giường, bên cạnh em, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ như chết của em. Hanma chạm tay vào gò má của em, rồi lại đến môi, ngón tay hắn chạm lên bờ môi hồng hào mềm mại, đầu khẽ cúi hôn lên.
Một cái chạm môi nhẹ đầy nhung nhớ, nhưng lại không đủ, gã muốn thêm nữa, lưỡi liếm môi, miệng mở lớn nuốt trọn đôi luôn của em, gã luồn lách tách đôi môi mỏng tìm tòi vị ngọt của tình yêu. Bé Mi thấy mẹ mình đang bị tấn công liền xù lông lên, nó kêu gào nhe nanh.
"..." Hanma không làm gì nó cả, hắn chỉ liếc nó một cái và nó đã tự mình thu vào một góc tỏ ra sợ hãi hắn ta.
Chạm vào làn da mát mẻ, em đúng là có tướng ngủ rất xấu, em nằm như thế chẳng khác nào gọi mời gã hãy mau mau ăn em. Giống như lúc đó, em nằm dưới thân gã với chiếc áo sơ mi được cởi đi vài ba chiếc cúc, chiếc áo lót trắng tinh khiết cùng làn da trắng hồng đầy gọi mời, gò má phiến hồng, em rưng rưng những giọt nước mắt khi Hanma suýt chút nữa giở trò đồi bại với em.
Hanma đúng là điên thật, gã bị cái dáng vẻ non nớt của em khi đó làm cho điên đảo mà.
Nằm kế bên em, gã kéo em vào lòng, đôi bàn tay ôm chặt không buông, siết lấy eo con không rời, mùi thơm ngọt ngào của em, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể sống, cả hơi thở của em khiến cho gã phần nào được xoa dịu.
Quên đi con dao dính đầy máu bị vứt xuống sông, quên đi chuyện ẩu đả vừa rồi. Hiện tại gã đã có em, được xoa dịu bởi em, tìm đến được nơi bình yêu như em.
"Anh nên làm gì đây Haru? Anh muốn bắt em về nhưng lại không nỡ làm em đau."
Hắn thủ thỉ những lời đường mật, trái tim hắn yếu đuối vì em, hắn sợ chính mình, sợ chính mình khi đó đã làm em hoảng sợ.
"Đừng khiến anh phải dùng cách đó Haru..."
Hắn có hai cách để khiến em về bên mình. Một là đối diện với em làm lại từ đầu, và hai là cưỡng chế cướp lấy em một cách thô bạo.
Nàng thơ của gã thật tuyệt, nàng cứ như một chất nghiện bóp nghẹt trái tim của gã.
"Shuji?." Gã như bừng tĩnh, tiếng gọi tên thân thuộc ấy như đánh thức gã khỏi thực tại này.
Gã nhìn em, nhìn người con gái trong vòng tay của mình, đôi mắt tròn xoe của em nhìn gã. Trái tim gã như bị em bóp nghẹn, gã sợ em sẽ đẩy mình ra, sợ em sẽ gào lên đầy hoảng sợ. Nhưng không, em nhìn gã rồi từ từ nhắm mắt lại áp tai vào lòng ngực của gã.
"Em nhớ anh." Giọng nói ngọt ngào rót vào tai.
Một màu đen tối bao trùm trong gã như được em chấm một điểm trắng vậy, gã nghe, nghe được rằng em nói nhớ gã. Gã chẳng biết làm gì ngoài siết chặt vòng tay ôm em vào lòng.
Úp mặt vào hõm cổ của em, gã hít lấy hít để một cách đầy nổi nhớ nhung, em ôm chầm, đôi bàn tay mảnh khoảng ôm lấy gã vùi vào sâu hơn. Chiếc giường nhỏ không phù hợp cho cả hai, nhưng nếu như cả hai ôm chặt nhau thì nó sẽ phù hợp hơn rất nhiều.
"Anh yêu em."
"Rất yêu em."
"Anh không thể sống nổi nếu thiếu em, làm ơn chúng ta quay lại được không?."
"Anh xin lỗi vì những gì đã làm với em, xin lỗi em rất nhiều."
"..."
"Cho em thấy rằng anh yêu em cỡ nào đi." Em nói.
Hắn như trút hết những nổi lòng của mình ra ngoài, thân thể to lớn bao bọc lấy em, hắn luôn miệng nói yêu, yêu em rất nhiều. Một tên tội phạm cuồng si đến ngây dại, hắn tự lừa dối mình trong chính giấc mơ của bản thân, tự lừa dối rằng em vẫn còn yêu gã, lừa dối rằng em vẫn đang chờ đợi gã nói lời yêu.
Thật ngu ngốc khi làm thế, sự thật như tát vào mặt hắn vậy. Hắn đứng từ xa nhìn em, nhìn em với một thằng đàn ông xa lạ đang hôn nhau sao? Sao em có thể tàn nhẫn đến mức đạp đổ tình cảm của hắn chứ?.
Hắn không thể thở, trái tim hắn như bị em bóp nghẹt, hắn thấy em cười, cười với thằng khốn đó một cách ngọt vào, một nụ cười mà trước đây em vốn dành cho gã.
Và rồi hắn phát điên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook