Tầng tầng ngọn núi, mây mù từng bước.

Linh Sơn cảnh vật thần bí, quanh năm đầy mây mù, chỉ thấy sườn núi không thấy đỉnh núi, mây quay chung quanh dãy núi giống như là cái thang thông lên trời, vì vậy mọi người tin tưởng, núi này tất có tiên ở, có tiên thì sẽ linh, bởi vậy mới tên là Linh Sơn.

Không biết là nơi nào trong tận vùng đất sâu nọ, có một cây lê sinh trưởng ngàn năm, quanh năm ra trái, ra trái rồi lại rụng, rụng rồi lại ra, đẹp như hoa mùa xuân, tuyết mùa đông.

Trong núi có bạch hồ rất thích cây lê này, biết rõ cây lê có tiên khí, cho nên ưa nằm ngủ dưới tàng cây, có khi đói bụng sẽ ăn trái cây rụng, dần dà, trên người nó cũng có một chút linh khí.

Ngày nọ, có một con chồn đen tu luyện mấy trăm năm giật mình nhìn thấy trên người nó có linh khí trời ban, có thể tu thành tiên, liền hỏi nó có bằng lòng thành tiên không, có muốn tu luyện hay không?

Bạch hồ không buồn để ý tới chồn đen.

Thành tiên có gì tốt?

Thành tiên rồi, thì phải rời Linh Sơn lên tiên giới, nó chính là yêu mến cái cây lê này, yêu mến cuộc sống ở Linh Sơn, nó tình nguyện cả đời làm hồ ly ngồi ở dưới cây lê.

Không lâu sau, nó có một người bạn khác.

Một con chim khách nhỏ cũng phát hiện ra cây lê, nó thích thú xây tổ ở trên nhánh cây lê, đem Bạch hồ trở thành bạn, còn có thể giúp Bạch hồ mổ trái cây, từ đó về sau Bạch hồ có thêm một người bạn, lại càng không muốn nghĩ ngợi đến cái việc thành tiên gì kia.

Nhưng mà thời gian nó cùng chim khách nhỏ làm bạn quá ngắn, có một ngày, chim khách nhỏ không bay trở về, hôm sau cũng không về, sau ngày thứ ba, ngày thứ tư...... nó rốt cuộc không xuất hiện.

Nó làm sao vậy? Là đã tìm được bạn tốt mới, chỗ ở tốt, hay là đã xảy ra bất hạnh?

Lần đầu tiên Bạch hồ nghĩ, nếu có thể gặp được chồn đen thật tốt, có thể hỏi thăm về chim khách nhỏ một chút.

Qua vài năm, chồn đen lại tới Linh Sơn, nó hỏi Bạch hồ có bằng lòng tu luyện hay không? Bạch hồ hỏi nó chuyện chim khách nhỏ, chồn đen nói có biết rõ cũng không thể nào nói cho Bạch hồ được, trừ phi Bạch hồ bằng lòng tu luyện, như vậy mọi chuyện nó muốn biết, tự nhiên cũng sẽ biết rõ.

Bạch hồ yên lặng.

Chồn đen thấy nó do dự, liền nói thẳng chính mình bị trọng thương, khả năng duy trì hình hồ chỉ có một lúc, nếu như Bạch hồ nguyện ý học tập biến ảo thành hình người, liền có thể thay thế mình đi đến nhà ở nhân gian lấy linh dược trị thương, để báo đáp, nó có thể giúp đỡ điều tra thêm về chuyện chim khách nhỏ.

Bạch hồ đáp ứng.

Vì vậy nó bắt đầu học tu luyện, mười năm rồi lại mười năm...... Nó tu luyện, đáp án có thể cũng theo thời gian trôi qua, theo con đường tu tiên tâm không vướng bận, rốt cuộc trở nên không quan trọng nữa.

Trong chớp mắt, mấy trăm năm trôi qua.

Cuối cùng, Bạch hồ cũng rời bỏ Linh Sơn, rời bỏ cây lê, từ nay về sau hóa thân thành người, cũng có tên —— Hành Vân.

Bộc Châu ——

Bộc Châu có được sơn thủy đẹp đẽ sản vật lại phong phú, từ xưa đến nay văn nhân, thương gia giàu có đều yêu mến phong cảnh của thành này.

Thực tế là mấy quan địa phương đều liêm khiết yêu dân, chí công vô tư, vì thiên hạ mà cai quản trông coi tốt thành Bộc Châu, nhân dân an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm.

Vì thế Hoàng thượng còn từng rất khen ngợi quan địa phương Bộc Châu, vài vị đại lão gia trước và sau đều được thăng chức quay về kinh làm quan, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều đình, vang dang khắp thiên hạ.

Nhưng mà dân chúng Bộc Châu biết rõ, đại lão gia tuy là thanh liêm yêu dân, nhưng tất cả chi tiêu sửa trị lớn nhỏ của Bộc Châu không phải tất cả đều chi từ quốc khố, nếu không có Kiều Kỳ Huyền nhà giàu nhất ở Bộc Châu dốc túi tương trợ, mùa hạ thì không thể xây đê điều ngăn lũ, mùa thu thì lo nông dân không có tiền sống, muốn khởi công xây dựng trường học thì không lo liệu được ....... Vậy nên Bộc Châu của bọn họ cho dù núi có cao tới đâu, nước cho dù đầy, người cũng qua không được tốt như vậy.

Nói đến Kiều Kỳ Huyền nhà giàu nhất ở Bộc Châu, toàn Bộc Châu không ai không biết hắn, bởi vì Bộc Châu có một nửa đất đai đều là tài sản của hắn, một nửa buôn bán đều là sản nghiệp của Kiều gia, gồm có ngân hàng tư nhân, cửa hàng trang sức, tửu lâu, tiêu cục...... Các thứ đều có Kiều gia của hắn kinh doanh.

Nhưng mà không chỉ kinh doanh thôi, hắn cũng rộng rãi dùng những sản nghiệp này trợ giúp dân chúng, cửa hàng trang sức thì giúp lương, tiêu cục thì sửa đường .... Mà ngay cả trường học nổi tiếng nhất của Bộc Châu cũng là hắn lấy tiền ra tài trợ, nói hắn là người lương thiện, hoàn toàn không có khoe khoang khoác loác.

Lúc này, bên trong dược đường do Kiều gia mở, có một vị thiếu nữ thanh tú mười lăm tuổi, nàng lưng giỏ trúc, trong lòng đoán chừng không có nhiều tiền lắm, khuôn mặt bất an thỉnh cầu chưởng quầy dược đường.

“Kiều chưởng quầy...... ta tới bốc thuốc cho cha ta, phương thuốc cũng giống như lần trước, ngài xem tiền có đủ hay không .....”

Đang lúc ghi nợ chưởng quầy Kiều Thiện ngửa mặt lên, thấy Đan Hỉ, liền buông bút xoay người đi phối dược, một bên nói: “Hỉ Nhi, cha cô bệnh có nặng không, thay đổi đơn thuốc này, ông ấy cảm thấy thế nào?”

“Cha nói có cảm giác nặng lắm, ngài cảm thấy đối với thân thể của ông ấy suy yếu, xuống giường đi chưa được mấy bước ta lại phải đỡ, còn có trong đàm của ông ấy có chứa máu, Kiều chưởng quầy...... Dạng này có được coi là có cải thiện không?”

Cha Đan Hỉ tháng trước bị ngã ở trên núi, mời đại phu trong thành xem, nói cha nàng bị mắc chứng lao, phải chăm sóc thật tốt, không được ra khỏi cửa.

Chỉ là mấy tháng đều uống dược, phương thuốc cũng sửa lại mấy lần, nhưng bệnh Đan lão cha không thấy hết, không khỏi làm cho Đan Hỉ trong lòng nóng như lửa đốt.

“Bằng không như vậy đi”, hai hàng lông mày Kiều Thiện nhíu lại, lập tức xoay người mỉm cười với nàng. “Ngày mai ta dành thời gian đến nhà bắt mạch cho cha cô, xem bệnh cha cô có khá lên không, phương thuốc có cần sửa hay không, a?”

“Thật không?”, Đan Hỉ con ngươi mắt trợn to ươn ướt, cảm kích vạn phần. “Cám ơn ngài, Kiều chưởng quầy, cám ơn......”

Hai cha con họ không ở trong thành, mà là ngoài thành ở cái thôn nhỏ trong chân núi, vì chữa bệnh cho cha, nàng đã nhiều lần vào thành thỉnh đại phu xem bệnh cho cha, lộ trình đi lại không hề ngắn, cho nên nghe thấy chưởng quầy chủ động tỏ ý muốn tới đấy một chuyến, nàng thật sự rất cảm kích.

“Đừng cám ơn, chỉ cần bệnh cha cô có thể tốt, cái này so với việc cô theo ta dập đầu còn khiến ta vui hơn”. Kiều Thiện gói kỹ dược liệu cho nàng. “Đây, Hỉ nhi, cầm thuốc”.

“Kiều chưởng quầy, tiền đưa ngài, ngài kiểm tra xem ....”

Kiều Thiện lập tức đẩy túi tiền ra. “Không kiểm không kiểm, cô đừng đưa! Ngày mai ta còn đi tới chỗ cô, chờ cha cô hết, lại cùng tính một lượt cũng không muộn, hiểu chứ?”

Lại nhớ tới trong tay mình một túi toàn những đồng tiền vất vả, Đan Hỉ vừa an tâm vừa mắc cỡ, chỉ vì số tiền này đã là những đồng còn sót lại trong nhà, ngày thường nàng thay phụ thân vào thành bán củi lấy tiền, ngay cả cơm bọn họ ăn đều không đủ, đừng nói chi là mua thuốc.

Nhưng mà mua thuốc trả tiền là việc hiển nhiên, hôm nay nàng cầm dược mà không phải trả tiền, đương nhiên cảm thấy mắc nợ người ta.

“Kiều chưởng quầy, ngài yên tâm, chờ cha bệnh hết, ta nhất định sẽ đem tiền trả hết nợ”. Nàng nắm chặt túi tiền trong tay, thề với chính mình, nàng nhất định sẽ báo đáp thật tốt cái ân cứu mạng này, cho dù muốn nàng làm trâu làm ngựa cả đời, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Cảm kích đi ra khỏi dược đường, Đan Hỉ ở cửa ra vào thì gặp Vương đại nương trong thành, là khách hàng mua củi quen của nàng cùng cha, cũng là hết sức quý mến đối với mẫu thân đã mất từ thuở nhỏ của nàng. “Ai nha Hỉ nhi, sao lại vào thành? Cha con đâu?”.

“Đại nương, cha ở nhà nghỉ ngơi, con vào thành bốc thuốc”.

“Cha con bệnh khá hơn chút nào không? Đại phu nói thế nào?”

“Đại phu nói ngày mai sẽ lại đến xem cho cha một cái....” Đan Hỉ không dám nói ra lời của chưởng chưởng quầy với đại nương, sợ làm cho Vương đại nương lo lắng trong lòng, làm cho bà thêm buồn phiền.

Cha đã dạy nàng, làm người không thể gây phiền phức cho người ta, nhất định phải suy bụng ta ra bụng người (mình không muốn đừng bắt người phải chịu), nàng đừng tỏ ra lo lắng, nàng vẫn nhớ, cũng không nên để người ta lo lắng. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Hỉ nhi, ta vừa làm cá, con mang về nhà hầm súp cách thủy, cho cha con bồi bổ sức khỏe, còn con cũng ăn nhiều một chút, xem con mấy ngày nay đi đi lại lại kìa, so với bó củi con còn gầy hơn!”

“Đại nương, điều này làm sao mà không biết ngại .........”

“Còn nữa”, Vương đại nương lập tức móc từ trong túi quần ra một túi ngân lượng, nhét vào trong tay của nàng. “Xem bệnh thì phải có tiền, mua thuốc cũng cần tiền, con giữ lấy nó, để phòng ngừa khi cần đến.....”

“Đại nương, thế này không tốt đâu!”. Nàng vội vàng lắc đầu, bối rối muốn đem tiền trả lại. “Cha nói không thể tùy tiện nhận của người khác, ngài cho con cá đã đủ quá rồi, bạc thì con tuyệt đối không thể nhận”.

“Cái gì tùy tiện? Tiền này cũng không phải cho con chi tiêu lung tung, hơn nữa Vương đại nương ta cũng không phải là người khác, mà là bằng hữu của cha con a!”. Vương đại nương dù sao cũng lõi đời hơn, chỉ ba câu đã đem nàng thuyết phục. “Mấy năm trước khi chồng ta vừa mới chết, ta cũng nhận của cha con không ít ân huệ ..... Hơn nữa, cách đối nhân xử thế của người Bộc Châu chúng ta, coi trọng nhất là đạo lý tương trợ lẫn nhau, con có thể nào không tiếp nhận trợ giúp của ta?”

Bộc Châu đã có quan tốt, lại có Kiều gia tốt bụng cứu giúp, bởi vậy dân chúng Bộc Châu cho dù không học qua sách vở, cũng biết là làm người không nên ích kỷ, láng giềng gặp nạn phải tương trợ lẫn nhau, vì vậy mọi người đều thấy người ta gặp nạn thì giúp, không mong báo đáp, nếu như khách nhân mua rượu mà có quên mang bình đựng, lão bản tửu lâu cũng nguyện ý cho đối phương mượn bầu rượu của nhà mình, mặc cho khách nhân có là lần đầu tiên ghé đến thì cũng như nhau.

Bị Vương đại nương nói vậy, Đan Hỉ không thể không nhận lấy bạc, cũng đem lòng tốt của Vương đại nương một mực nhớ kĩ. “Đại nương, cám ơn ngài, thật sự cám ơn ngài——”.

“Đừng cám ơn”, Vương đại nương đau lòng cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn một cái ....... Một cô nương mười mấy tuổi, chẳng những mẫu thân chết sớm, lại còn không thân thích ở Bộc Châu, chỉ có Đan lão cha là người thân duy nhất, mấy ngày nay, nàng đã định lên núi kiếm củi bán lấy tiền, lại phải chăm sóc bệnh cho cha, ngộ nhỡ Đan lão cha có gì không may, một tiểu cô nương như nàng nên làm thế nào cho đúng?

Bà suy nghĩ rồi lại thở dài. “Tiếc quá ...... Hành Vân công tử không có tại Bộc Châu, nếu không cứ để cho hắn xem cho cha con, nói không chừng lập tức có thể hết bệnh!”

Đan Hỉ biết rõ Hành Vân công tử, hắn là công tử duy nhất của Kiều Kỳ Huyền, nghe nói hắn từng được tiên đoán là “thân phàm cốt tiên”, lớn lên người chẳng những bộ dạng tuấn tú khí phách, tính tình ấm áp, hơn nữa còn có một thân y thuật giỏi, mỗi lần đi buôn bán trở về, sẽ ở dược dường nhà mình chữa bệnh miễn phí, dân chúng xếp hàng xem bệnh nối đuôi không dứt.

Nàng còn nghe nói Hành Vân công tử không chỉ cứu người, mà cả động vật cũng cứu, người thợ săn nhà bên cạnh đã từng bắn lầm một con nai con, bởi vì không nỡ giết nó, liền đưa đến cho Hành Vân công tử chữa trị, sau khi hắn chữa lành không bao lâu, còn tự mình đem nai con thả lại về núi rừng.

Vì vậy mọi người đối với Hành Vân công tử vừa mến vừa trọng, đừng nói là toàn bộ nữ nhân Bộc Châu đều ái mộ hắn, mà ngay cả nam nhân Bộc Châu nhìn thấy hắn cũng không gọi hắn là Kiều công tử, mà thân thiết gọi hắn là “Hành Vân công tử”.

“Đại nương, vậy ngài có biết Hành Vân công tử khi nào thì về không?”

“Hẳn là đã trở về, ta nhớ lập xuân hàng năm, Hành Vân công tử đều trở về Bộc Châu .....”. Cả Bộc Châu ai cũng biết, mười một tháng trong một năm, Hành Vân công tử đều cùng phụ thân Kiều Kỳ Huyền ra ngoài, chỉ có một tháng sẽ ở tại Bộc Châu thôi.

“Thật sao?!” Đan Hỉ không khỏi mừng rỡ, đem hy vọng gửi gắm cả vào trên người Hành Vân công tử, dù sao đến giờ bệnh cha không hề tốt lên, nếu là có thể để cho hắn trộm xem một chút, nói không chừng còn có một tia cơ hội sống!

Vì kiếm tiền cho cha chữa bệnh, Đan Hỉ mỗi ngày đều lên núi kiếm củi.

Cách một ngày, lúc Đan Hỉ bán hết củi trở về nhà thì, cha một mình nằm ở trên giường ho đến không nén được.

Nàng thấy cha lên cơn, ngay giỏ trúc cũng chưa thả, lập tức rót chén nước ấm bưng qua. “Cha, mau uống chén nước ....” Đan lão cha uống một hớp cho khỏi khô cổ, thật vất vả mới ngưng ho khan. “Hỉ nhi, về rồi à?”

“Cha, con hôm nay kiếm nhiều củi lắm, bán được không ít tiền, cha xem!”. Nàng vui vẻ đem túi tiền đưa cho Đan lão cha xem qua. “Cho nên cha không cần lại lo lắng hết thuốc, còn có...... con mua cá tươi cha thích ăn nhất, đợi lát nữa con hấp cho cha nếm thử, được không?”

“Được”. Đan lão cha mỉm cười gật đầu, cũng đau lòng vì nàng hiểu chuyện. “Hỉ nhi, cha làm con chịu khổ rồi”.

“Cha, Hỉ nhi không khổ, chỉ cần bệnh cha có thể khỏi, con một chút cũng không khổ.”

“Đứa trẻ ngoan, Hỉ nhi thật là một đứa trẻ ngoan......” Đan lão cha sờ sờ nàng, người lại bật ho. “Khụ, khụ ——”

“Cha! Cha không sao chứ?”. Nàng vội vàng vỗ vỗ lưng cha.

“Cha không sao .....” Nhưng nảy sinh một cảm giác muốn ói, Đan lão cha ho rũ rượi một hồi, bàn tay che miệng lại lập tức phun ra một ngụm máu tươi đầy đáng sợ.

“Cha! Cha!” Đan Hỉ thấy thế, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa trắng bệch.

“Hỉ nhi....... Cha lo, nếu như cha chết, con sẽ ra sao bây giờ?”

“Cha đừng nói bậy! Cha sẽ không chết!”

“Cha không phải là sợ chết, Hỉ nhi của cha còn nhỏ như vậy, cha nếu chết đi, từ nay về sau ai sẽ chăm lo cho con? Con sống một thân một mình, có thể được ăn no mặc ấm hay không?”

Đan Hỉ nghe vậy, lòng cũng nhói đau, vội vàng chùi chùi nước mắt trên mặt. “Cha, không cần phải lo lắng, Hỉ nhi đã lớn rồi, sẽ tự chăm sóc mình”.

Đan lão cha vui mừng nói: “Ừ ừ ....... Hỉ nhi là đứa trẻ ngoan, cha biết rõ ......”

Lúc này, Kiều Thiện chưởng quầy dược đường Kiều gia vào phòng, kêu Đan Hỉ. “Hỉ nhi, ta tới xem bệnh cho cha cô”.

Nàng vừa nghe, tinh thần phấn chấn lên. “Cha, Kiều chưởng quầy tới xem bệnh cho cha, cha nhất định không có chuyện gì”. Nàng vội vàng đứng dậy nghênh đón chưởng quầy, hắn cũng lập tức đến bên giường để xuống cái hòm thuốc, bắt mạch cho Đan lão cha.

“Kiều chưởng quầy, cha sao rồi?”

Kiều Thiện nét mặt trầm trọng, cùng Đan Hỉ lui ra đi đến bên cửa sổ nhỏ giọng nói chuyện. “Đan lão cha tình hình không tốt, Hỉ nhi, cô nên chuẩn bị”

“Chuẩn bị gì?!” Vẻ mặt Đan Hỉ biến đổi, kinh ngạc đến mức khó thở. “Ý là ..... cha sẽ chết ?”

“Không còn nhiều thời gian nữa, Hỉ nhi, cô nên chuẩn bị gặp .....”

“Không, sẽ không !” Đan Hỉ không muốn tin việc này là thực, liều mình lắc đầu, sau đó nhớ lại còn có một nhân vật. “Đúng rồi, không phải còn có Hành Vân công tử sao? Y thuật của hắn rất cao minh đúng không? Nếu như Kiều chưởng quầy cứu không được cha, vậy Hành Vân công tử nhất định có cách, đúng không?”

Kiều Thiện mặt lộ vẻ khó khăn. “Hành Vân công tử...... Năm nay không trở về” .

“Không trở về?!”

“Đúng vậy, nghe nói công tử tạm thời thay đổi lộ trình, cho nên năm nay sẽ không quay về Bộc Châu”.

“Lẽ nào lại .....” Đan Hỉ vừa nghe, sắc mặt càng thêm tái nhợt, không ngừng lắc đầu. “Kiều chưởng quầy, ngài giúp ta hỏi xem, nói không chừng Hành Vân công tử dọc đường hoãn lại, hắn nhất định sẽ quay về .....”

Nàng liên tục truy hỏi, giống như chỉ cần mình không buông bỏ, Hành Vân công tử nhất định sẽ xuất hiện ngay lập tức ......

“Hỉ nhi, ta hiểu cô không thể chấp nhận, tin tức này chính là tổng quản Kiều gia nói cho ta biết, không có sai...... Hỉ nhi, cô phải kiên cường, nhất thiết đừng làm cho cha cô lo lắng, biết không?”

Lời nói của Kiều Thiện chặt đứt chút hy vọng cuối cùng của Đan Hỉ, nàng phảng phất biết rõ đã là đến bước đường cùng, cho dù có cố gắng lạc quan thế nào, bệnh cha đều không cứu được .....

Nàng khổ sở gục đầu xuống, nhưng mà một giây sau, nàng lại giữ vững tinh thần, không chịu thua kém kiên cường lau đi nước mắt.

Nàng không thể khóc, cho dù Hành Vân công tử thật sự không quay lại, mình cũng phải phấn chấn lên, bởi vì nàng hiểu được nếu để cho cha trông thấy bộ dạng này của nàng, cha nhất định sẽ không chịu nổi, không nỡ bỏ đi .....

Cho nên nàng nhất định phải kiên cường, vào lúc này, nàng không thể mềm yếu, không thể để cho cha lo lắng.

Ngoại ô phía tây Bộc Châu, có một ngọn núi cao um tùm xanh biếc.

Ở chân núi có một thôn nhỏ, nhà Đan Hỉ ngay tại đó, giữa sườn núi có chùa miếu, hương khói nghi ngút, rất nhiều dân chúng trong thành đều lên núi cầu phúc, trên núi cao cả ngày đầy sương khói, nghe nói có mãnh thú ẩn hiện, năm trước tết Trùng Dương vài người dân sau khi lên núi, có thể là lỡ đi vào núi sâu bị mãnh thú ăn, đến nay ngay cả hài cốt đều tìm không thấy, trừ thợ săn có kinh nghiệm già dặn, không ai dám tùy tiện đi trước.

Thường ngày, nàng cùng Đan lão cha sẽ cùng nhau lên núi mưu sinh, nhưng chỉ vẻn vẹn dừng ở chỗ chùa miễu cổ khói bay rải rác, dọc đường hai cha con kiếm củi, Đan Hỉ còn có thể thái chút ít hoa dại mới lạ xinh đẹp trong núi, cùng đưa vào trong thành bán.

Nhiều năm kinh nghiệm làm cho nàng có thói quen vùng núi, cũng nhớ rõ lối rẽ lên núi xuống núi, coi như mình một mình lên núi cũng chưa bao giờ từng lạc đường.

Nhưng ngày hôm nay, lúc nàng đang lần nữa lên núi kiếm củi, chỗ cùng với cha đi qua trên núi, không nhịn được mà nhớ đến, nhớ tới cái hai cha con từng có trong núi này, nước mắt không kìm được càng rơi càng nhiều.

Đang lúc hai mắt rưng rưng đẫm lệ, nào cũng không biết khi nào đã bắt đầu đi lầm đường, khi nàng phát hiện không đúng, thì đã rời xa con đường hay đi rồi, đi vào chỗ rừng trúc trong núi.

Nàng chưa từng tới cánh rừng trúc này, nhưng nghe người thợ săn bên cạnh nhà nói qua, quả thật trong núi có cánh rừng trúc, cách chùa miễu không xa, bọn họ sẽ đặt bẫy tại đó, thỉnh thoảng bắt được một ít nào là thỏ, gà rừng, sơn cẩu.

Hẳn chính là chỗ này không sai, chỉ là..... Rốt cuộc nên đi hướng nào, nàng muốn trở về thế nào đây?

Đương lúc Đan Hỉ băn khoăn, nàng nghe thấy chuông chùa miễu trầm lắng truyền đến ...... Đúng rồi! Tiếng chuông là phía đông truyền đến, chỉ cần nàng đi hướng bên kia, nhất định có thể tìm được đường trở về chùa miếu.

Cùng lúc nàng mừng rỡ định bước nhanh, đột nhiên nhìn thấy phía trước trên đường có bóng đen lắc lư, tiếp theo, chính là một hồi tiếng kêu nhỏ của động vật.

Nghe như của động vật nhỏ bị bắt...... Nàng hơi nhíu đôi mày thanh tú, một nỗi thương cảm dâng lên, cẩn thận hướng nơi có tiếng kêu đi đến.

Đi đến trước, quả nhiên trông thấy trong lùm trúc xanh, có một bóng dáng tuyết trắng rõ ràng đối lập.

Là chó? Hay là thỏ nhỉ?

Lòng nghĩ muốn cứu nó vô cùng, vì vậy nàng ba bước rồi hai bước tiến đến. Sau khi nàng nhìn rõ ràng động vật có bộ lông cùng cái đuôi toàn màu trắng, thì nhịn không được “a” một tiếng.

Đây là hồ ly, hồ ly toàn thân tuyết trắng!

Bạch hồ nghe thấy tiếng kêu của nàng, ngước con ngươi đen lên liếc dò xét nàng, lại gục đầu xuống, nhắm mắt lại, bộ dáng như rất suy sụp.

Đan Hỉ đã xem qua giấy vẽ hồ ly, nhưng chưa thật sự thấy qua hồ ly, đừng nói là chết rồi, sống càng chưa thấy nữa!

Còn về giấy vẽ hồ ly, phần lớn tranh vẽ trong thành có đề cập tới truyền thuyết hồ ly, như là có yêu khí, sẽ biến thân làm người đi mê hoặc, trêu đùa người ta, còn có cả ăn thịt người!

Nàng từng nghe Vương đại nương nói qua chuyện, trước kia cách vách nhà bà có một nam tử chơi bời lêu lổng thường bắt nạt hàng xóm, về sau bị một đám yêu hồ làm cho trở thành đứa trẻ con, còn có mấy năm trước, trong thành có một tú tài bị hồ yêu biến thành mỹ nhân đi mê hoặc, mỗi ngày cùng nàng ở cùng một chỗ, kết quả tinh khí đều bị hút sạch, thiếu chút nữa mất luôn tánh mạng.....

Bởi vậy dân chúng trong thành tin tưởng trên đời quả thật có thần tiên yêu ma tồn tại, đối với hồ ly hoang dã càng nghĩ muốn tránh xa, không ai dám tiếp cận, đừng nói chi là bắt nó ..........

Không.

Không không —— Nàng đang nghĩ lung tung cái gì chứ ? Hồ ly trước mắt chỉ là động vật bình thường, nếu nó là hồ yêu, làm sao có thể bị sập bẫy, còn có thể buồn bã kêu đau?

Nghĩ xong, nàng bình tĩnh lại, người ngồi xổm xuống xem nó.

Chân trước của Bạch hồ bị cái bẫy kẹp lấy, vết máu nhuộm đỏ da lông tuyết trắng của nó, nhất định rất đau a......

Bởi vậy Đan Hỉ cau mày, nhìn xem xung quanh, thấy một đoạn cây trúc, đột nhiên trở nên nhanh trí, lập tức đứng dậy đi nhặt vài cây trúc lớn nhỏ thích hợp.

“Không phải sợ, ta chỉ là muốn cứu ngươi, có thể sẽ hơi đau, ngươi nhịn một chút .......”

Đan Hỉ cũng không chờ xem hồ ly có nghe hiểu hay không, trực tiếp nhẹ nhàng trấn an nó, hy vọng nó có thể biết được ý tốt của mình.

Bạch hồ mở to mắt dò xét nàng, lại không hung dữ với nàng, vì vậy nàng đánh liều, nghĩ cách đem cây gậy trúc chen vào bên trong cái bẫy, một cây, sau đó lại một cây......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương