Hành Trình Vạn Năm Bảo Vệ Người Mới
-
Chapter 1: Tôi nghỉ hưu rồi
Trên TV công ty, bản tin đang được phát sóng:
“Hôm nay, tập đoàn công nghệ trong nước đã phát hành bộ vi xử lý lõi mang tên Trung Hoa Tâm thế hệ mới nhất, hiệu năng của nó có thể sánh ngang với bộ vi xử lý lõi tiên tiến nhất thế giới cách đây năm năm…”
Nghe giọng nói của người dẫn chương trình, cả công ty bắt đầu sôi sục, năm năm tâm huyết nỗ lực, cuối cùng đã đưa hiệu năng CPU nội địa lên một tầm cao mới, mọi người vỗ tay reo hò, tràn đầy tự tin vào tương lai.
Lúc này, văn phòng tổng của các kỹ sư lập trình.
Trưởng bộ phận lập trình có xuất thân khá trâu bò, mười năm trước, ông từ chức ở Trung Khoa Viện, dẫn dắt một nhóm học sinh, vất vả đưa Trung Hoa Tâm ra thị trường, mãi mới có ngày hôm nay, được thấy tên tập đoàn phát sóng trên chương trình điểm tin nóng. Trưởng bộ phận tháo kính, tỉ mỉ lấy khăn lau, mượn động tác này để che giấu sự không hiểu và kinh ngạc của mình.
Lát sau, ông đeo kính lại, nhìn người thanh niên gầy gò trước mặt, người này năm nay mới ba mươi hai tuổi, trong lĩnh vực thiết kế chip, đây là độ tuổi vàng, vừa có kinh nghiệm, vừa có nhiệt huyết.
Mặc dù không có xuất thân từ khoa học kỹ thuật của Trung Khoa Viện, nửa đường mới gia nhập tập đoàn, nhưng với tư duy linh hoạt và khả năng thực hành vững chắc, thanh niên này đã trở thành trưởng nhóm dự án, mà cả tập đoàn cũng chỉ có bốn nhóm dự án, người đứng đầu ba nhóm còn lại đều từ Trung Khoa Viện ra.
"Sao lại muốn nghỉ việc?" Trưởng bộ phận hỏi.
"Em muốn nghỉ hưu rồi." Lâm Xung trả lời.
"Nghỉ hưu?" Trưởng bộ phận tưởng tai ông có vấn đề: “Nhưng năm nay cậu mới hơn ba mươi, nếu có công ty khác mời thì cậu cứ nói tôi một tiếng chứ sao lại lấy lý do này, tôi biết Intel có liên lạc..."
"Sếp, em thực sự muốn nghỉ hưu rồi." Lâm Xung rất chân thành nói: “Làm việc ở đây chín năm, tiền thưởng hiệu quả trong những năm qua cộng lại, ngoài việc mua nhà ở Thượng Hải và chi tiêu sinh hoạt, tiền tiết kiệm của em cũng đủ năm triệu tệ rồi, đủ cho em dùng cả đời, vì vậy em quyết định nghỉ hưu."
Năm triệu cộng một căn nhà ở Thượng Hải, nghe có vẻ không ít, nhưng mấy năm qua Lâm Xung làm việc gần như không có ngày nghỉ, dẫn dắt nhóm dự án tham gia đấu thầu, lấy về vô vàn hợp đồng có giá trị cho tập đoàn, nghĩ vậy một hồi lại thấy số tiền có vẻ hơi ít so với công sức Lâm Xung bỏ ra.
Năm 2010, Lâm Xung mới vào công ty, tham gia dự án “Đấu thầu máy tính tiên tiến giá thấp (máy đơn)”, chi phí được cấp chỉ có một nghìn nhân dân tệ, bao gồm trình duyệt WEB, máy ảo, EMAIL, xử lý văn bản, bộ phát đa phương tiện của máy tính.
INTEL, DELL, LENOVO và một loạt các nhà sản xuất, lắp ráp máy tính trong và ngoài nước đều bó tay, giá chi phí này quá thấp. Không ai ngờ, dưới sự hướng dẫn của trưởng bộ phận, Lâm Xung ngày đêm nghiên cứu, đã xuất sắc giành được dự án về cho tập đoàn, sau đó ba năm đã cung cấp cho 500.000 máy chủ trên toàn cầu, tương đương với doanh thu 500 triệu nhân dân tệ.
Dự án Vân Phù năm 2013, dự án mở rộng Vân Phù năm 2016, kế hoạch thương mại Kim Hoa năm 2017, v.v., nhóm thứ tư do Lâm Xung dẫn dắt là trụ cột lợi nhuận của cả tập đoàn.
Bây giờ Lâm Xung muốn nghỉ hưu?
Trưởng bộ phận không thể nào hiểu được, ý định nghỉ hưu của Lâm Xung có quá nhiều điểm đáng ngờ. Tất nhiên, với độ tuổi ngang hàng bậc cha chú như trưởng bộ phận, trong đầu ông không có khái niệm “đáng ngờ”, ông chỉ vô thức chọn ra vấn đề khiến ông băn khoăn nhất: "Tôi biết cậu mua nhà Thượng Hải rồi, nhưng năm triệu ở Thượng Hải đủ để nghỉ hưu à?"
"Em đã tính toán rồi, sau khi trả hết tiền vay mua nhà, chi phí cố định hàng năm như thuế, nước, điện, mạng không vượt quá ba mươi nghìn nhân dân tệ, khi chi phí sinh hoạt khoảng năm mươi nghìn nhân dân tệ, bảo hiểm xã hội cá nhân và bảo hiểm hưu trí năm mươi nghìn nhân dân tệ, chi phí cho những việc phát sinh đột ngột khác khoảng hai mươi nghìn nhân dân tệ."
"Em còn có thu nhập từ đầu tư cổ phiếu, theo hướng đầu tư thận trọng nhất, khoảng 50% ném lên sàn chứng khoán và 50% làm vốn gốc, em có thể cân bằng thu chi, thậm chí còn có dư."
"Em cũng đề phòng mấy sự cố bất ngờ, nên phần dư đó sẽ được dùng để mua bảo hiểm thương mại.”
"Đủ cho em sống khoẻ cả đời.”
"À quên, em cũng tính trước cả những thiên tai khó lường như tai nạn xe hơi, hỏa hoạn, động đất, sẽ gây tổn thất nghiêm trọng cho tính mạng và tài sản của em, khi đó em sẽ sử dụng vốn gốc của mình, nhưng ngay cả khi vốn gốc giảm, em vẫn có thể nhận được lương hưu do chính phủ chi trả khi em sáu mươi lăm tuổi."
"Bảo hiểm hưu trí em đóng mức cao nhất, theo cách tính của Thượng Hải, khi đó mỗi tháng em sẽ có gần mười lăm nghìn nhân dân tệ trợ cấp, đủ để đảm bảo cuộc sống ấm no không cần lo lắng."
Lâm Xung nghiêm túc phân tích.
"Nhưng giá cả sẽ tăng..." Trưởng bộ phận lại nói.
"Hiện nay CPI hàng năm dao động khoảng 3 điểm, với xu hướng kinh tế thế giới hiện nay, em cho rằng miễn không xảy ra chiến tranh thì cuộc sống của em sẽ không nát quá đâu." Lâm Xung trả lời.
“Không đúng, Tiểu Lâm, đây chỉ là mức sống cơ bản nhất, chẳng lẽ cậu không cần kết bạn sao? Chẳng lẽ cậu không muốn yêu đương kết hôn sao?” Trưởng bộ phận tiếp tục níu kéo.
“Sếp quên rồi sao? Em là người theo chủ nghĩa độc thân kiên định.” Lâm Xung mỉm cười.
“Nhưng sự nghiệp của cậu thì sao? Bây giờ cậu đang ở độ tuổi đẹp nhất, cậu còn có thể cống hiến cho xã hội rất nhiều, đây cũng là lúc Trung Hoa Tâm cần cậu nhất.” Nói nãy giờ vẫn không thông, trưởng bộ phận bắt đầu nóng máu tới nơi.
“Em không cần sự nghiệp, em rất ghét giao tiếp, lý tưởng sống của em là cả ngày nằm dài ở nhà.” Lâm Xung nở nụ cười e thẹn: “Xin lỗi sếp, cảm ơn sếp đã luôn tin tưởng em, rất nhiều người có thể thay thế em, sếp mới là linh hồn của tập đoàn!”
Lâm Xung lại lần nữa cúi chào trưởng bộ phận, đặt đơn từ chức lên bàn, rồi rời khỏi văn phòng, trưởng bộ phận nhìn theo bóng lưng gầy gò của Lâm Xung, há miệng không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Trong bầu không khí vui mừng của công ty, Lâm Xung lặng lẽ thu dọn đồ đạc, mặc dù hắn đầu quân cho tập đoàn ngay khi vừa ra trường, nhưng dụng cụ cá nhân mà hắn cần dọn dẹp cũng không nhiều, có thể nói đây là công việc đầu tiên, và cũng là công việc cuối cùng của Lâm Xung.
Lâm Xung là trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên ở nhà người thân, không đến mức thê thảm, ngày nào cũng bị bắt nạt như phim truyền hình, nhưng cũng không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Sau khi cố gắng thi đỗ đại học, hắn bắt đầu làm thêm kiếm tiền, từ chối mọi sự trợ giúp, quyết định này khiến người thân Lâm Xung thở phào nhẹ nhõm, thái độ đối với hắn cũng thân thiết hơn.
Sau khi tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, gia nhập tập đoàn này, đúng vào thời kỳ xuống dốc của chip nội địa, trưởng bộ phận đã dẫn dắt mọi người cùng nhau khai phá con đường mới, không khí làm việc rất tốt, giúp Lâm Xung nhanh chóng trưởng thành, nên vài năm sau hắn mới bùng nổ nhanh như vậy.
Những năm đầu không kiếm được nhiều tiền, cũng may Lâm Xung có thói quen tiết kiệm, trong nhật ký ghi chép của hắn, mọi thứ đều được liệt kê tỉ mỉ, trên đó ghi chép nhà ai đã mời hắn ăn cơm, ai đã mua quần áo cho hắn, từng khoản, từng khoản, thậm chí cả cục tẩy giá bao nhiêu cũng được gạch đỏ.
Cuốn nhật ký từ lúc non nớt đến tận khi trưởng thành, ghi lại tất cả những ràng buộc của Lâm Xung với thế giới này, mỗi lần hắn sẽ trả gấp mười, gấp trăm lần hoặc nhiều hơn, Lâm Xung mới gạch bỏ một khoản “nợ” trên đó.
Năm năm trước, khi tất cả các mục trên nhật ký đều bị gạch bỏ, Lâm Xung như vừa được tái sinh, sau đó hắn bắt đầu lập mục tiêu nghỉ hưu, một căn nhà cộng thêm năm triệu, đây là con số hắn đã tính toán từ lâu.
Ban đầu tưởng rằng phải mất thêm ba đến năm năm, không ngờ Trung Hoa Tâm theo kịp bước tiến thời đại, dẫn dắt thị trường chip nội địa bùng nổ, thể hiện xuất sắc ở ba lĩnh vực quân sự, thương mại, dân dụng, kế hoạch đã hoàn thành trước thời hạn.
Cuối cùng đã đến lúc nghỉ hưu rồi.
Khi Lâm Xung dọn dẹp đồ đạc, hắn vô tình phát hiện con laptop kiểu cũ ở dưới cùng bàn làm việc. Hắn vẫn nhớ con laptop này, DELL V13, mua năm 2010, bây giờ hiệu năng đã hoàn toàn lạc hậu, nhưng cũng coi như là một kỷ niệm.
Thử khởi động máy, chiếc V13 này hoàn toàn chả nể mặt chủ cũ, màn hình cứ đen sì.
"Chắc là hỏng pin rồi."
Lâm Xung quyết định mang chiến hữu cũ đi sửa, sau đó hắn ôm thùng đồ, bước ra khỏi văn phòng, mọi người đang vui vẻ ăn mừng, không ai để ý đến sự ra đi của hắn.
Trong tiếng hò reo vui mừng của nhân viên phía sau, bóng lưng của Lâm Xung trông rất cô đơn nhưng nét mặt lại vô cùng nhẹ nhõm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook