Hành Trình Tuyệt Mệnh
-
Chương 4: Tôi đã giết người
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy không đúng, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Tôi xuống giường mặc quần áo, đi đến cửa phòng tắm gọi Mễ Na, báo trước cho cô ấy một tiếng rồi ra cửa. Nhưng đợi một lúc lâu, trong nhà vệ sinh cũng không thấy ai đáp lại, mở cửa phòng tắm thì không thấy cô ấy có ở đó.
Trong phòng bếp cũng không có.
Trêи phòng ngủ phụ cũng không có.
Cô ấy đi đâu được chứ?
Không chỉ có người biến mất, mà bốn đôi giày của cô ấy ở cửa cũng biến mất. Tiếp theo tôi mở tủ quần áo ra, rồi sau đó xác định được một điều, tối hôm qua hình như tôi đã gây nên một tai họa lớn rồi. Mễ Na mang hết tất cả đồ đạc của cô ấy trong tủ rồi bỏ nhà đi sao?
Nhưng mà lúc này, Trần Sâm bên kia lại gọi điện đến.
"Cậu vẫn ở đó chứ?"
"Vẫn còn, nhưng tôi gặp chút rắc rối rồi đây, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy? Tôi phải ra ngoài một chuyến đã." Tôi phải đi tìm Mễ Na.
"Cậu đừng nghĩ đến việc chạy trốn!"
Những chữ anh ấy nói ra làm tôi cảm thấy không thể hiểu nổi.
"Tôi trốn cái gì chứ? Thôi nào, bây giờ tôi không có thời gian rảnh nói chuyện nhảm nhí với anh đâu, cúp máy đây." Nói xong, tôi cúp điện thoại, gọi cho Mễ Na, nhưng kết quả là đã tắt máy.
Lúc này, Trần Sâm thế nhưng lại gọi cho tôi cuộc điện thoại thứ ba.
Tôi rất cực kỳ không kiên nhẫn, nói: "Anh bị làm sao vậy!"
“Tại sao cậu lại giết người?” Nhưng câu hỏi của anh ấy hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của tôi.
Giết người?
Giọng nói kia không giống như đang nói đùa.
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Đừng giả ngu, chúng tôi tới rồi."
“Tới?” Tôi cảm giác rất không ổn, nhưng lúc này, cánh cửa phòng của tôi đã bị phá mở ra. Trần Sâm và một vài thanh niên trong đội của chúng tôi đồng loạt bước tới đem tôi đè xuống đất. Tôi căn bản không thể thoát ra được, chỉ có thể điên cuồng hô to. Đại khái vùng vẫy khoảng mấy chục giây, tôi bình tĩnh lại.
Bọn họ áp giải tôi ra khỏi cửa.
Hai tay tôi bị còng lại, tôi có chút lời mờ, cũng có chút luống cuống, thậm chí còn nghi ngờ đây chỉ là một giấc mơ không đầu không đuôi, tôi nâng hai tay lên, lắc lắc chiếc còng, hỏi Trần Sâm: "Các anh đang làm gì vậy? Có thể giải thích cho tôi được không? Các anh bị mất trí nhớ tập thể sao? Tôi là Tá Lạc, các anh, một đám người sáng sớm đã đến nhà để bắt tôi?"
Trần Sâm dừng lại, sắc mặt anh ấy trầm xuống, quay sang nhìn tôi rất lâu, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, sau đó, hỏi một câu mà tôi càng không hiểu, anh ấy hỏi tôi tại sao lại giết Diệp Thiên Trạch?
Tại sao lại lấy đi những hồ sơ văn kiện khám nghiệm tử thi đó?
"Anh đang nói cái gì? Diệp Thiên Trạch đã chết?"
Trần Sâm dường như có chút nóng nảy: "Vào thời điểm này tiếp tục giả bộ ngu ngốc không còn chút ý nghĩa nào đâu, tại nơi cậu giết anh ấy có tổng cộng ba chiếc camera giám sát! Ba cái ở góc độ có thể xác định chắc chắn dáng vẻ của cậu! Mọi người đã cùng bên nhau nhiều năm như vậy, đã tới bước này rồi đừng làm khó tôi."
Diệp Thiên Trạch, đã chết đêm qua.
Thời điểm chết là khoảng tám giờ, tại trung tâm pháp y, trêи hành lang trước khi bước vào phòng làm việc của anh ấy, bị tôi đâm nhiều nhát, cuối cùng lại vặn cổ giết chết anh ấy.
Đây là thông tin mà Trần Sâm rống lên với tôi.
"Không đúng không đúng, Trần Sâm, trước mắt anh làm ơn bình tĩnh lại. Tối qua tôi với Diệp Thiên Trạch ở cùng một chỗ, nhưng chúng tôi đã uống cùng nhau đến tận nửa đêm! Tám giờ tối qua tôi không có đến trung tâm pháp y, không ... không chỉ mình tôi, Diệp Thiên Trạch ở cùng một chỗ với tôi mà, làm sao anh ấy lại có thể bị giết vào lúc đó? Các anh không thể đùa với tôi như vậy được, tôi sẽ tức giận đấy."
Trần Sâm không nói thêm gì với tôi nữa, đem tôi giải đi. Đến cục cảnh sát, anh ấy cho tôi xem bản sao lưu camera giám sát mà anh ấy đã nói.
Trong hành lang của trung tâm pháp y, một con quỷ đã tra tấn và giết chết Diệp Thiên Trạch.
Mà người độc ác đó, thực sự có khuôn mặt giống tôi như đúc...
Ngồi trong phòng thẩm vấn lạnh lẽo, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Tôi không biết giải thích chuyện này như thế nào, tối hôm qua rõ ràng tôi đã uống rượu với Diệp Thiên Trạch đến tận khuya, chẳng lẽ đầu óc của tôi thật sự có vấn đề sao?
"Không đúng, Trần Sâm, quán rượu, tôi cùng anh Diệp uống rượu ở quán! Ông chủ và nhân viên phục vụ ở đó có thể chứng minh tối hôm qua tôi cùng anh ấy đã đến đó!"
Mà lúc này, Trần Sâm đang cách tôi một cái bàn, đem mặt di chuyển gần về phía tôi, ánh mắt lạnh như băng nói: "Trêи đường đi nghe cậu đề cập đến quán rượu nên chúng tôi cũng đã kiểm tra nó, quán rượu mà cậu đề cập đến vẫn chưa khai trương. Tối hôm qua chỗ đó căn bản không có ai cả."
"Không thể nào!"
"Cậu rốt cuộc muốn giả điên giả ngu đến khi nào nữa? Ngày hôm qua, tôi đã cảm thấy cậu rất kỳ lạ rồi."
"Ngày hôm qua tôi kỳ lạ bởi vì tôi gặp phải ác mộng... Nhưng tôi thật sự không thể nào giết người, lại càng không thể giết Diệp Thiên Trạch được! Đoạn video nhất định có vấn đề, tôi..."
Tôi còn chưa dứt lời, trong mắt Trần Sâm hiện lên đầy sự thất vọng.
Anh ấy có vẻ đang mong đợi tôi có thể thật lòng thú nhận.
"Đoạn video không có vấn đề gì cả, người có vấn đề là cậu. Vụ án ngày hôm qua kia, cấp trêи không cho phép chúng ta can thiệp vào, nhưng vì cái chết của Diệp Thiên Trạch có liên quan đến nó nên tôi được tiếp xúc với dữ liệu của bộ phận pháp y. Cậu biết không, trong số mười ba thi thể được tìm thấy, một người trong số đó có liên quan đến cậu."
"Cái gì?"
Tôi thấy rằng Trần Sâm hình như đột nhiên chuyển sang một chủ đề không có chút liên quan nào.
Tiếp theo, giống như đổi sang một đề tài khác, hỏi tôi: "Cậu sắp kết hôn rồi?"
"Đúng, không sai."
"Bạn gái của cậu tên gì?"
"Anh hỏi cái này làm gì?"
"Trả lời tôi."
"Mễ Na."
"Cô ấy ở đâu rồi?"
Tôi hít một hơi dài, nói: "Tối hôm qua, tối hôm qua bởi vì tôi uống rượu với Diệp Thiên Trạch cho nên cô ấy đã tức giận bỏ nhà ra đi ... Vốn dĩ trước đó cô ấy cũng đã rất bức xúc vì kỳ nghỉ hôm qua bị tôi hủy bỏ. Đúng vậy. tên khốn là anh không nên hủy bỏ kỳ nghỉ phép của tôi."
Tôi cảm thấy đầu mình nhức nhối, còn đang chuẩn bị nói tiếp về chuyện của tôi và Mễ Na.
Thì vào khoảnh khắc tiếp theo, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một khả năng, tình huống này thế nhưng lại giống như có thể thật sự vô cùng dễ xảy ra ...
“Anh có ý gì?”. Tôi ngẩng đầu lên ngước nhìn Trần Sâm, tôi có thể thấy mí mắt của mình đang run lên.
"Chúng tôi đã khám xét nơi ở của cậu, cậu sống một mình, căn bản bây giờ cậu không có người bạn gái nào cả."
“Mà cô gái tên Mễ Na này… có phải là cô ấy không?” Trần Sâm lấy ra một bức ảnh từ trong tập hồ sơ trêи tay. Người trong tấm hình đang nằm trêи bàn mổ lạnh lẽo với khuôn mặt không còn chút máu, gương mặt đó đã bắt đầu thối rữa, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, đó là hình dáng của Mễ Na.
"Cô gái này đã chết cách đây một tháng trước. Hiện chưa rõ nguyên nhân cái chết. Thông tin trước mắt mà tôi có được là trong số 13 người chết, 9 người đã xác định được thân phận. Chúng tôi đã liên hệ với gia đình của cô gái này, xác nhận được, trước đây hai người thực sự có quan hệ tình cảm. Tuy nhiên, một tháng trước, gia đình đã bị mất liên lạc với cô ấy. Trong khi đó, họ liên lạc với cậu thì lại được cậu báo vẫn bình an. Nghe nói trước khi cô gái mất tích, cô ấy đã nói với gia đình mình rằng chuẩn bị cùng cậu đi leo núi sao?"
Tôi nhìn vào khuôn mặt của Mễ Na trong bức ảnh, đầu óc tôi trống rỗng, giọng nói của Trần Sâm bắt đầu trở nên lộn xộn.
Cho đến khi, anh ấy dùng tay chặn Mễ Na trong bức ảnh lại, "Tá Lạc, nói đi, cậu và mười ba người này, không, phải nói là mười bốn, giữa các cậu đã xảy ra chuyện gì với nhau?"
"Cậu đã từng giết bao nhiêu người rồi? Là một mình cậu gây án hay sao?"
"Nhớ rằng người tìm thấy cái xác khô hôm qua là cậu, tại sao cậu lại làm như vậy? Muốn phơi bày hay là khoe khoang hả?"
Nghe thấy hai chữ "khoe khoang", tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Sâm, nói: "Anh cho rằng tôi là một tên điên, đúng không?"
"Cậu không phải sao!"
Anh ấy gầm lên, câu nói này không phải là một câu nghi vấn.
Vào lúc Trần Sâm lấy ra một loạt tang chứng vật chứng được khám xét từ nhà của tôi, đầy đủ những điều có thể chứng minh tôi đã sống một mình trong vòng một tháng qua. Mà ngày hôm qua, tôi vẫn còn nói dối anh ấy rằng tôi có vợ sắp cưới.
Giây phút này, tôi cũng bắt đầu hoài nghi bản thân mình.
Tôi biết có những người như vậy, tâm thần phân liệt mang nhân cách bạo lực. Nhân cách bạo lực của họ phạm tội, nhưng bản thân bọn họ không biết điều đó, thậm chí còn thích làm tổn thương những người thân thiết với họ.
Tôi đã tìm thấy thi thể, không sai.
Tôi đã gặp một cơn ác mộng, giống hệt như hiện trường vụ án, cũng không sai.
Mà bây giờ, bức ảnh thi thể của Mễ Na đang ở ngay trước mắt tôi. Vậy trước đây, những gì tôi sống chỉ là tưởng tượng của riêng tôi mà thôi sao?
Tôi đã làm gì chứ...
Ngay khi thế giới nội tâm của tôi sắp sụp đổ hoàn toàn, một đồ vật đột nhiên thu hút sự chú ý của tôi.
Đó là một túi vật chứng đựng những thứ rác rưởi từ nhà tôi, ở trong đó có một quả lê thối, trêи da của nó có một vết xước, hình vòng cung …
Tôi xuống giường mặc quần áo, đi đến cửa phòng tắm gọi Mễ Na, báo trước cho cô ấy một tiếng rồi ra cửa. Nhưng đợi một lúc lâu, trong nhà vệ sinh cũng không thấy ai đáp lại, mở cửa phòng tắm thì không thấy cô ấy có ở đó.
Trong phòng bếp cũng không có.
Trêи phòng ngủ phụ cũng không có.
Cô ấy đi đâu được chứ?
Không chỉ có người biến mất, mà bốn đôi giày của cô ấy ở cửa cũng biến mất. Tiếp theo tôi mở tủ quần áo ra, rồi sau đó xác định được một điều, tối hôm qua hình như tôi đã gây nên một tai họa lớn rồi. Mễ Na mang hết tất cả đồ đạc của cô ấy trong tủ rồi bỏ nhà đi sao?
Nhưng mà lúc này, Trần Sâm bên kia lại gọi điện đến.
"Cậu vẫn ở đó chứ?"
"Vẫn còn, nhưng tôi gặp chút rắc rối rồi đây, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy? Tôi phải ra ngoài một chuyến đã." Tôi phải đi tìm Mễ Na.
"Cậu đừng nghĩ đến việc chạy trốn!"
Những chữ anh ấy nói ra làm tôi cảm thấy không thể hiểu nổi.
"Tôi trốn cái gì chứ? Thôi nào, bây giờ tôi không có thời gian rảnh nói chuyện nhảm nhí với anh đâu, cúp máy đây." Nói xong, tôi cúp điện thoại, gọi cho Mễ Na, nhưng kết quả là đã tắt máy.
Lúc này, Trần Sâm thế nhưng lại gọi cho tôi cuộc điện thoại thứ ba.
Tôi rất cực kỳ không kiên nhẫn, nói: "Anh bị làm sao vậy!"
“Tại sao cậu lại giết người?” Nhưng câu hỏi của anh ấy hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của tôi.
Giết người?
Giọng nói kia không giống như đang nói đùa.
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Đừng giả ngu, chúng tôi tới rồi."
“Tới?” Tôi cảm giác rất không ổn, nhưng lúc này, cánh cửa phòng của tôi đã bị phá mở ra. Trần Sâm và một vài thanh niên trong đội của chúng tôi đồng loạt bước tới đem tôi đè xuống đất. Tôi căn bản không thể thoát ra được, chỉ có thể điên cuồng hô to. Đại khái vùng vẫy khoảng mấy chục giây, tôi bình tĩnh lại.
Bọn họ áp giải tôi ra khỏi cửa.
Hai tay tôi bị còng lại, tôi có chút lời mờ, cũng có chút luống cuống, thậm chí còn nghi ngờ đây chỉ là một giấc mơ không đầu không đuôi, tôi nâng hai tay lên, lắc lắc chiếc còng, hỏi Trần Sâm: "Các anh đang làm gì vậy? Có thể giải thích cho tôi được không? Các anh bị mất trí nhớ tập thể sao? Tôi là Tá Lạc, các anh, một đám người sáng sớm đã đến nhà để bắt tôi?"
Trần Sâm dừng lại, sắc mặt anh ấy trầm xuống, quay sang nhìn tôi rất lâu, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, sau đó, hỏi một câu mà tôi càng không hiểu, anh ấy hỏi tôi tại sao lại giết Diệp Thiên Trạch?
Tại sao lại lấy đi những hồ sơ văn kiện khám nghiệm tử thi đó?
"Anh đang nói cái gì? Diệp Thiên Trạch đã chết?"
Trần Sâm dường như có chút nóng nảy: "Vào thời điểm này tiếp tục giả bộ ngu ngốc không còn chút ý nghĩa nào đâu, tại nơi cậu giết anh ấy có tổng cộng ba chiếc camera giám sát! Ba cái ở góc độ có thể xác định chắc chắn dáng vẻ của cậu! Mọi người đã cùng bên nhau nhiều năm như vậy, đã tới bước này rồi đừng làm khó tôi."
Diệp Thiên Trạch, đã chết đêm qua.
Thời điểm chết là khoảng tám giờ, tại trung tâm pháp y, trêи hành lang trước khi bước vào phòng làm việc của anh ấy, bị tôi đâm nhiều nhát, cuối cùng lại vặn cổ giết chết anh ấy.
Đây là thông tin mà Trần Sâm rống lên với tôi.
"Không đúng không đúng, Trần Sâm, trước mắt anh làm ơn bình tĩnh lại. Tối qua tôi với Diệp Thiên Trạch ở cùng một chỗ, nhưng chúng tôi đã uống cùng nhau đến tận nửa đêm! Tám giờ tối qua tôi không có đến trung tâm pháp y, không ... không chỉ mình tôi, Diệp Thiên Trạch ở cùng một chỗ với tôi mà, làm sao anh ấy lại có thể bị giết vào lúc đó? Các anh không thể đùa với tôi như vậy được, tôi sẽ tức giận đấy."
Trần Sâm không nói thêm gì với tôi nữa, đem tôi giải đi. Đến cục cảnh sát, anh ấy cho tôi xem bản sao lưu camera giám sát mà anh ấy đã nói.
Trong hành lang của trung tâm pháp y, một con quỷ đã tra tấn và giết chết Diệp Thiên Trạch.
Mà người độc ác đó, thực sự có khuôn mặt giống tôi như đúc...
Ngồi trong phòng thẩm vấn lạnh lẽo, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Tôi không biết giải thích chuyện này như thế nào, tối hôm qua rõ ràng tôi đã uống rượu với Diệp Thiên Trạch đến tận khuya, chẳng lẽ đầu óc của tôi thật sự có vấn đề sao?
"Không đúng, Trần Sâm, quán rượu, tôi cùng anh Diệp uống rượu ở quán! Ông chủ và nhân viên phục vụ ở đó có thể chứng minh tối hôm qua tôi cùng anh ấy đã đến đó!"
Mà lúc này, Trần Sâm đang cách tôi một cái bàn, đem mặt di chuyển gần về phía tôi, ánh mắt lạnh như băng nói: "Trêи đường đi nghe cậu đề cập đến quán rượu nên chúng tôi cũng đã kiểm tra nó, quán rượu mà cậu đề cập đến vẫn chưa khai trương. Tối hôm qua chỗ đó căn bản không có ai cả."
"Không thể nào!"
"Cậu rốt cuộc muốn giả điên giả ngu đến khi nào nữa? Ngày hôm qua, tôi đã cảm thấy cậu rất kỳ lạ rồi."
"Ngày hôm qua tôi kỳ lạ bởi vì tôi gặp phải ác mộng... Nhưng tôi thật sự không thể nào giết người, lại càng không thể giết Diệp Thiên Trạch được! Đoạn video nhất định có vấn đề, tôi..."
Tôi còn chưa dứt lời, trong mắt Trần Sâm hiện lên đầy sự thất vọng.
Anh ấy có vẻ đang mong đợi tôi có thể thật lòng thú nhận.
"Đoạn video không có vấn đề gì cả, người có vấn đề là cậu. Vụ án ngày hôm qua kia, cấp trêи không cho phép chúng ta can thiệp vào, nhưng vì cái chết của Diệp Thiên Trạch có liên quan đến nó nên tôi được tiếp xúc với dữ liệu của bộ phận pháp y. Cậu biết không, trong số mười ba thi thể được tìm thấy, một người trong số đó có liên quan đến cậu."
"Cái gì?"
Tôi thấy rằng Trần Sâm hình như đột nhiên chuyển sang một chủ đề không có chút liên quan nào.
Tiếp theo, giống như đổi sang một đề tài khác, hỏi tôi: "Cậu sắp kết hôn rồi?"
"Đúng, không sai."
"Bạn gái của cậu tên gì?"
"Anh hỏi cái này làm gì?"
"Trả lời tôi."
"Mễ Na."
"Cô ấy ở đâu rồi?"
Tôi hít một hơi dài, nói: "Tối hôm qua, tối hôm qua bởi vì tôi uống rượu với Diệp Thiên Trạch cho nên cô ấy đã tức giận bỏ nhà ra đi ... Vốn dĩ trước đó cô ấy cũng đã rất bức xúc vì kỳ nghỉ hôm qua bị tôi hủy bỏ. Đúng vậy. tên khốn là anh không nên hủy bỏ kỳ nghỉ phép của tôi."
Tôi cảm thấy đầu mình nhức nhối, còn đang chuẩn bị nói tiếp về chuyện của tôi và Mễ Na.
Thì vào khoảnh khắc tiếp theo, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một khả năng, tình huống này thế nhưng lại giống như có thể thật sự vô cùng dễ xảy ra ...
“Anh có ý gì?”. Tôi ngẩng đầu lên ngước nhìn Trần Sâm, tôi có thể thấy mí mắt của mình đang run lên.
"Chúng tôi đã khám xét nơi ở của cậu, cậu sống một mình, căn bản bây giờ cậu không có người bạn gái nào cả."
“Mà cô gái tên Mễ Na này… có phải là cô ấy không?” Trần Sâm lấy ra một bức ảnh từ trong tập hồ sơ trêи tay. Người trong tấm hình đang nằm trêи bàn mổ lạnh lẽo với khuôn mặt không còn chút máu, gương mặt đó đã bắt đầu thối rữa, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, đó là hình dáng của Mễ Na.
"Cô gái này đã chết cách đây một tháng trước. Hiện chưa rõ nguyên nhân cái chết. Thông tin trước mắt mà tôi có được là trong số 13 người chết, 9 người đã xác định được thân phận. Chúng tôi đã liên hệ với gia đình của cô gái này, xác nhận được, trước đây hai người thực sự có quan hệ tình cảm. Tuy nhiên, một tháng trước, gia đình đã bị mất liên lạc với cô ấy. Trong khi đó, họ liên lạc với cậu thì lại được cậu báo vẫn bình an. Nghe nói trước khi cô gái mất tích, cô ấy đã nói với gia đình mình rằng chuẩn bị cùng cậu đi leo núi sao?"
Tôi nhìn vào khuôn mặt của Mễ Na trong bức ảnh, đầu óc tôi trống rỗng, giọng nói của Trần Sâm bắt đầu trở nên lộn xộn.
Cho đến khi, anh ấy dùng tay chặn Mễ Na trong bức ảnh lại, "Tá Lạc, nói đi, cậu và mười ba người này, không, phải nói là mười bốn, giữa các cậu đã xảy ra chuyện gì với nhau?"
"Cậu đã từng giết bao nhiêu người rồi? Là một mình cậu gây án hay sao?"
"Nhớ rằng người tìm thấy cái xác khô hôm qua là cậu, tại sao cậu lại làm như vậy? Muốn phơi bày hay là khoe khoang hả?"
Nghe thấy hai chữ "khoe khoang", tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Sâm, nói: "Anh cho rằng tôi là một tên điên, đúng không?"
"Cậu không phải sao!"
Anh ấy gầm lên, câu nói này không phải là một câu nghi vấn.
Vào lúc Trần Sâm lấy ra một loạt tang chứng vật chứng được khám xét từ nhà của tôi, đầy đủ những điều có thể chứng minh tôi đã sống một mình trong vòng một tháng qua. Mà ngày hôm qua, tôi vẫn còn nói dối anh ấy rằng tôi có vợ sắp cưới.
Giây phút này, tôi cũng bắt đầu hoài nghi bản thân mình.
Tôi biết có những người như vậy, tâm thần phân liệt mang nhân cách bạo lực. Nhân cách bạo lực của họ phạm tội, nhưng bản thân bọn họ không biết điều đó, thậm chí còn thích làm tổn thương những người thân thiết với họ.
Tôi đã tìm thấy thi thể, không sai.
Tôi đã gặp một cơn ác mộng, giống hệt như hiện trường vụ án, cũng không sai.
Mà bây giờ, bức ảnh thi thể của Mễ Na đang ở ngay trước mắt tôi. Vậy trước đây, những gì tôi sống chỉ là tưởng tượng của riêng tôi mà thôi sao?
Tôi đã làm gì chứ...
Ngay khi thế giới nội tâm của tôi sắp sụp đổ hoàn toàn, một đồ vật đột nhiên thu hút sự chú ý của tôi.
Đó là một túi vật chứng đựng những thứ rác rưởi từ nhà tôi, ở trong đó có một quả lê thối, trêи da của nó có một vết xước, hình vòng cung …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook