Hành Trình Từ Bỏ Anh
-
Chương 29
Sáng hôm sau. Trần Dương gọi điện cho tôi, hẹn tôi ở quán ăn nơi mà tối qua tôi với Luscar đi ăn cùng nhau.
Trên đường đến chỗ hẹn. Tôi gọi điện cho Gia Khánh.
"Alo, anh ơi, em có chuyện...."
Tôi chưa kịp nói hết câu đã thấy anh ấy nói vào máy với giọng hấp tấp.
"Tiểu An, em có sao không? Tại sao lại bất cẩn như vậy chứ? Thật không ngờ anh lại đưa cọp vào nhà như vậy... may là có Trần Dương, chứ không biết em sẽ ra sao nữa... "
Giọng tôi trầm xuống.
"Anh... tại sao lại biết?"
"Trần Dương, cậu ấy gọi cho anh biết... đợi anh, anh sắp lên máy bay về rồi."
Tôi "ừm" một tiếng. Rồi tắt điện thoại đi. bỗng nhiên lại nghĩ đến Luscar, con bé đó còn nhỏ, suy nghĩ non dại. Chỉ sợ Trần Dương sẽ nặng tay.
- ------------
Đến nơi, tôi thấy Trần Dương đang gọi điện cho ai đó. Miệng khẽ cười, tay cầm ly cafe.
Thấy tôi đến, cậu ấy tắt máy điện thoại. Đứng dậy rồi kéo ghế ra cho tôi.
Sau khi chúng ta cùng bàn bạc vài việc, thì cậu ấy dẫn tôi về nhà cậu ấy.
"Đợi Gia khánh gần về rồi chúng ta cùng đi."
Tôi gật đầu, rồi ngủ 1 giấc.
Đến lúc tôi tỉnh lại thì mình đang ngồi trên xe. Tỏi hỏi cậu ấy Gia khánh đâu, cậu ấy nói Gia Khánh sắp đến rồi.
Tôi sững người, nhìn cảnh trượng trước mắt. Luscar nằm trên giường bất tỉnh. Trần Dường mỉm cười, ra hiệu với mấy người xung quanh.
Họ lột sạch quần áo của Luscar, sau đó... sau đó thì tôi bị kéo ra ngoài.
"Cảnh tượng ô uế, cậu nhìn làm gì?"
"Cậu tính làm gì?"
Trần dương xoa đầu tôi. Nhìn người đàn ông cung kính bước vào, trên tay còn cầm một cái hộp màu đen.
"Tạo hiện trường giả"
Tôi ngó mắt nhìn vào. Thì thấy Luscar khỏa thân nằm cạnh 1 người đàn ông. Tôi lo lắng hỏi Trần Dương.
"Cô ta còn nhỏ.. như thế này có tạo nên cú sốc tâm lý không?"
Trần Dương cười.
"Đừng lo, cô ta không còn trinh đâu"
Tôi ngạc nhiên, sau đó cũng không hỏi gì nữa.
20 phút sau thì Gia khánh đến nơi, lúc chúng tôi bước vào. Thì Luscar cũng đã tỉnh lại.
"Gia.... gia Khánh..."
Cô ta có chút hoảng hốt khi nhìn thấy tôi và Gia Khánh. Trần Dương đứng ở ngoài mỉm cười.
Tôi có chút lo, nhưng sau đó liền tự trấn an bản thân.
"Luscar, em đang làm gì vậy?"
Cô ta nhìn xuống dưới, cả người không mặc quần áo. Xấu hổ lấy chăn che lại. Sau đó liền mang ánh mắt ngây thơ nhìn Gia Khánh.
Anh ấy vô cùng chán ghét, mỉa mai một cậu.
"Thế mà bảo nói yêu tôi. May là tôi không tin, chứ không thì chắc trên đầu có sừng dài mấy mét quá"
Luscar lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Gia Khánh.
"Gia Khánh, anh tin em đi. Em ngủ với người khác, nhưng em yêu anh"
Trên đường đến chỗ hẹn. Tôi gọi điện cho Gia Khánh.
"Alo, anh ơi, em có chuyện...."
Tôi chưa kịp nói hết câu đã thấy anh ấy nói vào máy với giọng hấp tấp.
"Tiểu An, em có sao không? Tại sao lại bất cẩn như vậy chứ? Thật không ngờ anh lại đưa cọp vào nhà như vậy... may là có Trần Dương, chứ không biết em sẽ ra sao nữa... "
Giọng tôi trầm xuống.
"Anh... tại sao lại biết?"
"Trần Dương, cậu ấy gọi cho anh biết... đợi anh, anh sắp lên máy bay về rồi."
Tôi "ừm" một tiếng. Rồi tắt điện thoại đi. bỗng nhiên lại nghĩ đến Luscar, con bé đó còn nhỏ, suy nghĩ non dại. Chỉ sợ Trần Dương sẽ nặng tay.
- ------------
Đến nơi, tôi thấy Trần Dương đang gọi điện cho ai đó. Miệng khẽ cười, tay cầm ly cafe.
Thấy tôi đến, cậu ấy tắt máy điện thoại. Đứng dậy rồi kéo ghế ra cho tôi.
Sau khi chúng ta cùng bàn bạc vài việc, thì cậu ấy dẫn tôi về nhà cậu ấy.
"Đợi Gia khánh gần về rồi chúng ta cùng đi."
Tôi gật đầu, rồi ngủ 1 giấc.
Đến lúc tôi tỉnh lại thì mình đang ngồi trên xe. Tỏi hỏi cậu ấy Gia khánh đâu, cậu ấy nói Gia Khánh sắp đến rồi.
Tôi sững người, nhìn cảnh trượng trước mắt. Luscar nằm trên giường bất tỉnh. Trần Dường mỉm cười, ra hiệu với mấy người xung quanh.
Họ lột sạch quần áo của Luscar, sau đó... sau đó thì tôi bị kéo ra ngoài.
"Cảnh tượng ô uế, cậu nhìn làm gì?"
"Cậu tính làm gì?"
Trần dương xoa đầu tôi. Nhìn người đàn ông cung kính bước vào, trên tay còn cầm một cái hộp màu đen.
"Tạo hiện trường giả"
Tôi ngó mắt nhìn vào. Thì thấy Luscar khỏa thân nằm cạnh 1 người đàn ông. Tôi lo lắng hỏi Trần Dương.
"Cô ta còn nhỏ.. như thế này có tạo nên cú sốc tâm lý không?"
Trần Dương cười.
"Đừng lo, cô ta không còn trinh đâu"
Tôi ngạc nhiên, sau đó cũng không hỏi gì nữa.
20 phút sau thì Gia khánh đến nơi, lúc chúng tôi bước vào. Thì Luscar cũng đã tỉnh lại.
"Gia.... gia Khánh..."
Cô ta có chút hoảng hốt khi nhìn thấy tôi và Gia Khánh. Trần Dương đứng ở ngoài mỉm cười.
Tôi có chút lo, nhưng sau đó liền tự trấn an bản thân.
"Luscar, em đang làm gì vậy?"
Cô ta nhìn xuống dưới, cả người không mặc quần áo. Xấu hổ lấy chăn che lại. Sau đó liền mang ánh mắt ngây thơ nhìn Gia Khánh.
Anh ấy vô cùng chán ghét, mỉa mai một cậu.
"Thế mà bảo nói yêu tôi. May là tôi không tin, chứ không thì chắc trên đầu có sừng dài mấy mét quá"
Luscar lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Gia Khánh.
"Gia Khánh, anh tin em đi. Em ngủ với người khác, nhưng em yêu anh"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook