Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tư Thiếu
Chương 133: Làm Việc Không Thích Hợp Với Trẻ Con?

Cố Nam Hương không biết làm thế nào mà cô có thể về nhà, cô nằm trên ghế sô pha, không làm gì, không nghĩ gì cả đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Nguyễn Thiên từ tiệc rượu trở về, dựa vào cửa phòng bếp, cầm lấy nước mật ong mà Tương Uyển mang tới, vừa uống nước mật ong, vừa không nhịn được hỏi: “ Em nói là Nam Hương vừa trở về đã như vậy sao?”

"Đúng vậy, hai tiểu gia hỏa đến bên cạnh chị ấy cũng không có trả lời, em hỏi chị muốn ăn cái gì vào bữa tối, cũng không trả lời, cứ như vậy ngây ngốc nằm trên ghế sô pha mất đi cảm xúc giống như một con búp bê, một người không thể cảm nhận được bất cứ điều gì từ thế giới bên ngoài. Thật là lạ?.”

Nguyễn Thiên nuốt một ngụm nước mật ong, gật đầu đáp: “Ừm, hình như là lạ.”

Nguyễn Thiên đặt cốc nước đã uống xong xuống, sờ cằm hỏi: “Hai đứa nhỏ đâu?”

“Chúng đi công viên chơi rồi, một lát nữa hẳn là trở về.”

Kể từ khi Tương Uyển đến, Cố Nam Hương đã không ngăn cản việc chúng muốn ra ngoài chơi, dù sao thì Tương Uyển cũng đã cài đặt thiết bị định vị cho hai đứa trẻ để theo dõi vị trí của chúng tại mọi lúc.

" Được, vậy mau đi hỏi đi, miễn cho hai đứa nhỏ trở về lại hỏi không được."

“ Anh Nguyễn Thiên, anh hỏi đi em sẽ ở bên cạnh trợ giúp.”

"…”

Tương Uyển lùi lại một bước và đẩy Nguyễn Thiên lên.

Nguyễn Thiên trợn mắt nhìn Tương Uyển, “Lúc bình thường em lợi hại như vậy, gặp chuyện sao lại nhát gan như vậy? Thật vô dụng!”

“Hừ, không phải hèn nhát em là đối với anh kính trọng, không phải anh có tài hùng biện giỏi sao? Chị Nam Hương gặp phải anh chỉ sợ cũng không nói được mấy câu.”

Sau khi được Tương Uyển khen ngợi, Nguyễn Thiên ngay lập tức phấn chấn.

Một khi hưng phấn, hắn liền ba bước đi thành hai bước, một lúc sau đi tới trước mặt Cố Nam Hương quỳ một gối xuống, ánh mắt ngang tầm với Cố Nam Hương

“Nam Hương?” Nguyễn Thiên vừa kêu vừa đưa tay qua đôi mắt của Cố Nam Hương cố gắng làm cho con ngươi không có mục đích sống lại.

Nhưng bây giờ mọi thứ đều ở trong thế giới của riêng của Cố Nam Hương, cô không còn tâm trí nào để đi ra ngoài.

Nguyễn Thiên vẫy tay trước mặt cô một lúc, nhưng không có phản hồi.

“Này cô gái!”

Nguyễn Thiên rút tay về, kinh ngạc nhìn Cố Nam Hương, “Không phải đâu, lâu lắm rồi tôi không thấy cô ấy như vậy, lẽ nào…?”

Một phỏng đoán táo bạo từ từ hình thành trong tâm trí anh.

Giây tiếp theo, đồng tử của anh vô tình mở rộng.

Nó không thể là những gì anh ấy nghĩ chứ



Nguyễn Thiên nuốt nước miếng, áp chế suy nghĩ trong lòng, cố gắng không làm mình sợ hãi.

Cố nén hoảng sợ, Nguyễn Thiên đứng dậy và vỗ vai Cố Nam Hương!

“Nam Hương, tỉnh lại đi!”

Cố Nam Hương sửng sốt và ngơ ngác nhìn nơi phát ra giọng nói.

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? anh cần em phải làm gì? "

Nguyễn Thiên không trả lời bất kỳ câu hỏi nào trong ba câu hỏi mà Cố Nam Hương hỏi, thay vào đó anh hơi nheo mắt lại, trong giây tiếp theo, anh kéo ngắn khoảng cách giữa hai người và nhìn một cách cẩn thận.

“Anh anh nhìn cái gì…? Rốt cuộc là có chuyện gì?”Đột nhiên ở một khoảng cách ngắn như vậy, hình bóng của một con quỷ lớn nào đó lóe lên trong tâm trí cô.

Chuyện xảy ra lúc chiều khiến tai cô bất giác đỏ lên.

“ Có chuyện gì thì nói, đừng có sát cái mặt gần như vậy.”

Cố Nam Hương giả vờ hung dữ, trực tiếp đưa tay tát vào đầu Nguyễn Thiên.

Nguyễn Thiên né tránh trước, nhìn Cố Nam Hương đã tỉnh lại nói một cách ác ý: “Nam Hương, có chuyện gì với em sao, hơi thở dốc như vậy hãy nói cho anh biết em đã làm gì cái đó không thích hợp cho trẻ con sao?”

Những người ăn dưa gần đó khi nghe thấy tin tức bùng nổ như vậy, họ không tự chủ được mở to mắt và cái miệng nhỏ nhắn của họ biến thành hình chữ “O”. Tâm trí của Tương Uyển đã hoạt động trở lại, nhưng cô ấy vẫn cố gắng giữ cho mình minh bạch nhất có thể để có thể ăn nhiều dưa hơn.

“ Biến đi.” Cố Nam Hương tức giận trợn mắt nhìn Nguyễn Thiên, “ Em làm chuyện không thích hợp với trẻ con, anh cảm thấy bây giờ còn có thể nhìn thấy em ở nhà sao?”

Cố Nam Hương chỉ muốn chứng minh rằng mình không làm gì cả, nhưng Nguyễn Thiên đã nghiêm túc thì thầm: “Nếu là người đàn ông thứ hai, thực ra cũng có thể được.”

“…Phụt…” lời nói của Nguyễn Thiên lập tức đập vào tai của Tương Uyển, khiến cô không cách nào hành động nhẹ nhàng minh bạch. Nhưng cô không cười quá to, chỉ có thể cố gắng cắn chặt môi để giảm bớt cảm giác tồn tại.

" Nguyễn Thiên” Cố Nam Hương hít một hơi thật sâu, tận lực gọi tên anh, “Ngẩng đầu lên, ngoái đầu lại, hãy nói cho em biết anh đã nhìn thấy cái gì.”

Nguyễn Thiên ngây ngốc quay đầu, sau đó hồi đáp: “Cửa…Mắt anh đâu có kém như vậy đâu mà phải hỏi.”

Cố Nam Hương đập một cái gối vào đầu của Nguyễn Thiên, “Bây giờ anh mau cút ra khỏi đây.”

Nguyễn Thiên không định đi, đảo mắt nói, "Nói thật đi, em đã làm hại cậu bé lương thiện nào, họ có phản kháng lại không? Tự nguyện hay bị động? Sức mạnh của em cũng không tệ, có làm tổn thương người khác không?”

Cố Nam Hương không thể chịu đựng được nữa, lập tức lấy tay bịt miệng Nguyễn Thiên, hung ác nói: “Ngu ngốc, thì ra em là người như vậy trong lòng anh! Trông em có giống một kẻ đói khát như vậy không? Làm sao em có thể cưỡng hiế.p một cậu bé. Anh tại sao không nói là em cưỡng hiế.p quỷ vương Tư Bắc Thần luôn đi.”

Nguyễn Thiên kéo tay Cố Nam Hương ra khỏi miệng mình, tiếp tục nói một cách ác ý: “Làm sao có thể, mặc dù em có sức mạnh tốt, nhưng không đủ trước mặt bạo chúa, em cưỡng ép anh ta…hehe chỉ có anh ta cưỡng ép em thôi, chẳng qua…”

Nguyễn Thiên dừng lại khi thấy rằng bàn tay của Cố Nam Hương đã không tự chủ được siết chặt.



Suy đoán của hắn trở nên nghiêm túc, hắn buột miệng nói ra một câu Trung hoa ngữ, " Mẹ nó, không thể nào, không thể nào, em thật sự bị cái diêm vương đại nhân kia… hôn!”

“Không!” Có đánh chết Cố Nam Hương cũng không thừa nhận điều đó.

“Khó trách!” Nguyễn Thiên tức giận trợn mắt nhìn Cố Nam Hương “Miệng của em sưng lên kìa, em không biết sao?”

Cố Nam Hương rất chán nản, nhìn mình trong gương, cô càng chán nản hơn.

Tư Bắc Thần thuộc loại chó, hôn là một việc đơn giản như vậy, lại còn làm môi cô bị thương!

Nhưng cô hoàn toàn không nhận ra điều đó, và quay trở lại với cái môi bị sứt suốt quãng đường.

Càng nghĩ về điều đó, cô càng tức giận, mắng Tư Bắc Thần một nghìn một trăm lê tám lần.

Ở phía tiệc rượi bên này

“Ông chủ, anh bị cảm sao?”

Sau khi Tư Bắc Thần hắt hơi lần thứ sáu, Chu Từ không thể không hỏi, sau khi Chu Từ nói xong các đối tác khác trên bàn ăn, tất cả họ đều dừng công việc đang làm và đồng loạt nhìn Tư Bắc Thần rất muốn nịnh nọt nhưng lại sợ bị phát hiện là người tâng bốc.

Mọi người đều biết rằng nếu bạn muốn tâng bốc Tư Bắc Thần, họ cũng có thể tâng bốc Chu Từ ngay cả khi nhằm, sẽ không có kết quả đặc biệt tồi tệ nào.

“Không sao, tiếp đi, hoàn thành kế hoạch vừa rồi còn chưa hoàn thành.”

Tư Bắc Thần bình tĩnh lấy khăn giấy ra lau khóe miệng, không chắc là bị cảm hay gì, nhưng đúng là có con hồ ly nhỏ nào đó đang trách mắng anh.

Chiều nay, hình như anh không chú ý, dùng sức nhiều hơn một chút, Cố Nam Hương không để ý, nhưng anh đã nhìn thấy.Tiểu hồ ly có một mảnh da bị sứt ở khóe miệng, miệng sưng đỏ, không ngờ tiểu hồ ly đến bây giờ mới phát hiện. Đôi khi, phản ứng này thực sự chậm và đáng yêu.

Bên này

“ Nguyễn Thiên, Tương Uyển em không đùa với hai người nữa, Tư Bắc Thần đã phát hiện ra sự tồn tại của hai đứa nhỏ.”

“ Sao có thể như vậy được, rõ ràng chúng ta đã che dấu rất kĩ, làm sao có thể bị hắn ta phát hiện.” Nguyễn Thiên mặt trầm ngâm lo lắng nói

“ Chị Nam Hương, vậy bây giờ Tư Bắc Thần đã phát hiện ra hai đứa nhỏ, anh ta định làm gì, chị có cần em đưa 2 đứa ra nước ngoài không.?”

“ Không kịp đâu, hơn nữa…anh ta còn nói tôi còn sinh thêm một đứa bé nữa và anh ta đang nuôi dưỡng đứa bé đó…tôi muốn gặp để xác nhận.”

Nguyễn Thiên lần này sốc thật sự:" Mẹ kiếp!! Em nói là sự thật sao, Tư Bắc Thần bách phát bách trúng như vậy thật sao. Một lần ba đứa…anh thật sự muốn học hỏi kinh nghiệm này?”

Cố Nam Hương không nhịn được đưa tay gõ vào đầu Nguyễn Thiên:“ Anh ăn nói linh tinh cái gì đấy hả…?”

“Vậy em lúc nào thì đi gặp anh ta, gặp ở đâu có cần anh đi cùng không?”

“ Không cần đâu, anh cứ bận việc của mình đi, chỉ cần Tương Uyển giúp em trông chừng hai đứa nhỏ là được rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương