Âu Na Na cười thân thiện chạy vào trong xe lấy túi quà mà mình chuẩn bị sẵn tặng cho Lí Trang.
Âu Na Na ngó nghiêng tìm kiếm ai đó bỗng cô cất tiếng hỏi : ủa Mặc ca đâu rồi bác
Lí Trang cười ngượng ngùng không biết nên trả lời thế nào thì Tiến Xuyên lên tiếng giải vây giúp cho Anh hành lễ đưa tay ra mời cô vào nhà : thôi cũng muộn rồi đi đường xa chắc em cũng mệt rồi phải không? mau vô trong nhà nghỉ ngơi đi
Âu Na Na có vẻ không vui khi không tháy Cố Mặc đến đón mình.
Thấy thế Lí Trang khẽ nói : thật ngại quá! xin lỗi cháu thằng bé bận đi công tác vài ngày mới về, vốn dĩ là hôm nay nó về đón cháu nhưng do có việc đột xuất nên mới không về kịp
Nghe vậy Âu Na Na tươi cười đáp lại :không sao cả công việc quan trọng hơn nhiều mà
Cùng lúc đó sau khi tan học Lộc Ân lập tức chuẩn bị đồ để đến chỗ của Cố Mặc.
Anh vội về nhà lấy một ít nước gừng ấm để giúp giảm đau đầu khi uống bia rượu gặp YY vàY Ninh cũng vừa mới đi học về anh lập tức rủ hai người cùng đến quán với mục đích phụ là để chỉ các phòng trong quán nơi để đồ đạc còn mục đích chính là để giúp anh dọn mớ hỗn độn của Cố Mặc gây ra ( chơi với nhau lâu nên rất hiểu đối phương)
Sau khi đến nơi anh chỉ cho YY và Y Ninh cách pha chế đưa đi tham quan các phòng như phòng sách, phòng bếp , phòng điều hành.
Vừa chỉ xong anh phi lên phòng của Cố Mặc thấy anh hốt hoảng cả hai cô gái cũng vội vã chạy theo
Vừa mở cửa ra cả 3 đều sững sờ với cảnh tượng trước mắt.
Ngày thường anh ăn mặc cao sang, ngạo mạn bao nhiêu giờ lại co ro nằm ngủ trên ghế sofa, căn phòng thì bừa bộn với nào là thức ăn nhanh như : mì , bánh và còn có cả bia nữa mùi bia nồng nặc khiến cả bọn khó chịu.
Anh vừa ngủ vừa gãi đầu như cún con hoàn toàn mất đi vẻ tôn nghiêm của một thiếu gia tài phiệt.
Lộc Ân nén cười chạy lại chỗ bạn lay anh dậy., Cố Mặc mắt nhắm mắt mở ngơ ngác bỗng anh giật mình khi thấy mọi người đang nhìm mình.
Anh nói với giọng ngượng ngùng xen lẫn chút tức giận nói
- Mấy người đến đây từ lúc nào thế ? À mà ai cho mấy người vào đây, không biết phép tắc gì cả, biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác không hả ?vô phòng tôi thì phải gõ cửa tôi cho phép mới được vào chứ?
Lộc Ân nhanh nhảu đáp : sao thế sao lại vô duyên vô cớ tức giận với bọn này chứ.
Tôi chỉ lo cho cậu thôi mà, này nước gừng ấm đấy uống đi giải rượu tốt lắm đấy.
Hôm qua cậu gọi muộn thế sao mà tôi ra ngoài được chứ bộ có chuyện gì sao ?
Cố Mặc thở dài ngước lên nhìn với vẻ phiền não : Haz, chắc giờ tôi sẽ lêu lổng ngoài đường mất thôi
Y Ninh: ủa anh làm gì sai bị mẹ đuổi ra khỏi nhà phải không ?
Lộc Ân phì cười: người ta là cố thiếu gia chứ không phải Lộc Y Ninh mà gây chuỵên để rồi bị đuổi ra khỏi nhà
Cố Mặc gật gù :đúng vậy, đừng có mà suy từ bụng ta ra bụng người tôi không phải là cô.
Tôi tự bỏ đi chứ không phải bị đuổi
Lộc Y Ninh: anh tự đi dược thì cũng tự về được chứ? có gì đâu mà bày đặt thở dài.
À hay là anh gây ra chuyện nên không thể về nhà đúng không
...Cố Mặc : em gái cậu lâu lâu mới thấy thông minh một chút như kiểu nhà tiên tri không phải là như kiểu đạo diễn ý chỉ cần nhìn thôi là đoán được.
Đúng là tôi gây ra chuyện nên không về nhà đượcc...
Lộc Ân : cậu mau nói đi tôi tò mò lắm rồiii
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook