An An nhớ rõ trong tiểu thuyết không có nói qua việc Cố Nam Viễn có nữ nhân hay lập gia thất nên cô mạnh miệng xin theo chân của hắn, trước mắt ở cái thời loạn lạc như thế này cô không có hào quang sáng chói giống như nữ chính dù nàng ta có bị gạt bán đi vẫn là bán về nơi có nam chính bảo hộ, còn bản thân cô chỉ là một nhân vật phụ phụ vô tình lạc vào tiểu thuyết này, thôi thì đành chấp nhận số phận bám đuôi đại ca của nam chính là may phước lắm rồi! Nếu không, sợ rằng cô chết thành cái dạng gì cũng còn không biết.

Cố Nam Viễn vừa nghe cô nói xong, hắn hướng ánh mắt nhìn về phía An An, thong thả uống thêm một ngụm trà, mặt không cảm xúc lên tiếng nói:

- Ngươi nghĩ mình là ai?

Nhìn bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng của Cố Nam Viễn, An An không khỏi bày xích, sao trong truyện đâu có nói là hắn lại khó gần như vậy cơ chứ! Đúng là Cố Nam Viễn trên truyện được tác giả miêu tả là một người khác, còn Cố Nam Viễn trước mặt cô đây mới là hàng thực tế, máu lạnh vô tình, An An cố nặn ra một nụ cười đẹp như nắng xuân thổi đến, rồi ra sức nài nỉ:


- Huynh làm ơn cho ta đi theo nha! Ở nơi đây ta không có ai thân thích cả vả lại ta không có võ công, một nữ nhân yếu đuối lưu lạc giang hồ lỡ gặp người xấu thì ta biết phải làm sao! Xin huynh đấy! Cho ta theo với. Huynh yên tâm đi ta sẽ giúp huynh lấy được giải dược giúp Bắc Viễn đệ đệ của huynh giải độc.

An An vừa nói dứt lời, một mũi kiếm đã kề sát cổ cô, giọng Cố Nam Viễn vang lên bên tai càng lạnh lùng hơn:

- Nói! Ai phái ngươi tới đây! Tại sao lại biết chuyện của Bắc Viễn?


An An hốt hoảng hơi lui về sau, cô từ từ dịch chuyển khỏi mũi kiếm của Cố Nam Viễn, rồi nhẹ nhàng lấy tay đẩy mũi kiếm sang hướng khác,.... ôi mẹ ơi! Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua ngón tay một dòng máu đỏ tươi chảy dài trên thanh kiếm từng giọt từng giọt nhỏ xuống, An An tái mặt lui nhanh về phía sau chân va phải cái ghế cô ngã ngồi trên mặt đất, ngón tay không ngừng chảy máu, cô dùng tay còn lại bóp chặc lấy ngón tay bị thương ngăn không để máu chảy nữa, cô nhìn Cố Nam Viễn với ánh mắt khiếp sợ. Hắn ngó thấy vết thương trên tay An An, Cố Nam Viễn lập tức thu kiếm lại, chỉ có nữ nhân ngu ngốc này mới dám chạm vào kiếm của hắn, Cố Nam Viễn tiến đến nắm lấy tay cô kéo về phía trước, sau đó đổ lọ dược hắn lấy từ trong áo ra, vết đứt ngừng chảy máu nhưng rát không chịu nổi, cô hít một hơi thật sâu cũng không dám kêu lên một tiếng nào, hắn lấy ra chiếc khăn gấm cẩn thận băng lại vết thương cho cô!

Hắn chỉ là muốn dọa cô một chút nhưng không ngờ lại vô tình làm cô bị thương, trong lòng có chút ái náy, băng bó cho An An xong, Cố Nam Viễn cũng rời đi, hắn cho người đem đến cho cô một bộ y phục khác. An An sau một lúc vật lộn rốt cuộc cũng mặc được bộ y phục cổ đại này lên người, không nghĩ Cố Nam Viễn lúc nào khi gặp cô cũng đeo trên mặt là cả một tảng băng trôi lạnh ngắt nhưng lại khéo chọn đồ nữ nhân, An An một thân hồng y lả lướt, rất hợp với dáng người nhỏ nhắn của cô, dưới hai bên tay áo có thiêu những đóa hoa thủy tiên 🌼🌼🌼 trông rất xinh xắn, cô vén hai bên tóc mai rồi sau đó buộc cao, An An còn đính thêm lên đó hai chiếc lục lạc nhỏ, khi cô di chuyển nó sẽ phát ra tiếng đinh..đoong...đinh.....đong...., nghe rất vui tay. An An đi đến chiếc gương đồng được đặt trong gốc phòng nhìn mình trong gương cô nhẹ mỉm cười trông cũng hợp với y phục cổ đại này lắm chứ bộ! Giờ cô phải đi tìm vị đại cung chủ Cố Nam Viễn để hỏi thăm mọi chuyện một chút sẵn tranh thủ lấy lòng hắn, nếu được hắn bảo kê thì ngày tháng cô ở đây xem như cũng dễ chịu, còn nếu không một mình cô chắc khó mà tồn tại được ở thế giới này! Nghĩ là làm An An nhanh chóng chạy ra ngoài đi tìm Cố Nam Viễn!




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương