Cô cùng Tất Hàm chia ra hai đội hành động, An An cùng Lộ Nhi men theo đường núi nhẹ nhàng đến bên doanh trại của Thương Dịch Dương, dù có là võ lâm cao thủ vẫn không thể dậy nổi dưới mê hương tán của An An, mọi thứ chìm trong yên lặng, tất cả đã trúng mê hương của cô mới bào chế ra, bọn họ sẽ ngủ tới sáng mai, khi đó mấy người của Bắc Viễn cũng đã tìm ra được Hồi Lung quả, An An đã mách với Tất Hàm báo tin cho Bắc Viễn Hồi Lung Quả ở dưới cốc, nằm trong khe đá bị mấy lá khô che lại, chịu khó để ý đi tìm kỹ chút sẽ thấy, bên này bọn họ sẽ giữ chân đám người của Đằng Vân Các lâu chút.

Nhưng An An tính không bằng tác giả tính, cô đã xuyên vào đây thay đổi không ít tình tiết trong tiểu thuyết, nên ít nhiều sẽ có một vài sự việc không mong muốn xảy ra, chẳng hạn như việc Giang Đông Lục Kiếm của Huyền Kiếm Môn xuất quan họ đến sau nên không bị trúng mê dược (họ là 6 tay kiếm liên thủ nổi danh giang hồ hai mươi mấy năm trước 6 người có thể địch cả ngàn quân), và đặc biệt là Thương Dịch Dương hắn âm thầm đi trước một bước đến thăm dò nơi doanh trướng chỗ Cố Bắc Viễn nên vì vậy cũng không bị trúng mê dược.

An An nào có biết cô cho người thăm dò thấy bọn họ ngủ say không biết trời trăng gì cả nên lập tức cho người trói tất cả bọn họ lại đem đến biên giới Tây Trần cho họ tự sinh tự diệt, nhưng bản thân An An không biết Thương Dịch Dương là người nào, mấy người của Tất Hàm cũng chưa gặp qua hắn nên vẫn chưa phát hiện ra trong đám người bị đánh thuốc không có hắn, An An vui mừng vì xem như đã giúp được Bắc Viễn và Hiểu Nhiên tránh được kiếp nạn nhưng cô không ngờ, Thương Dịch Dương đã trở lại, hắn đứng trên ngọn cây gần đó âm thầm quan sát xung quanh, hắn đợi Giang Đông Lục Kiếm tới để cùng họ giết chết hết đám người củaThất Dương Cung, hắn cũng đã truyền tin về Đằng Vân Các cho phụ thân hắn đưa thêm viện binh đến.

Buổi tối vẫn như mọi ngày An An sẽ tranh thủ viết một vài dòng sau đó nhờ Tất Hàm truyền tin về cho Cố Nam Viễn, mấy hôm nay không gặp Cố Nam Viễn nói thật lòng là cô rất nhớ hắn, chắc có lẽ ở bên hắn lâu ngày giờ đã thành thói quen đối với cô, đang trên đường trở về liều của mình, cô nghe có tiếng bước chân ở sau bụi cây gần đó, An An tò mò bước đến phía trước thì một lưỡi kiếm đã kề ngay cổ cô, đến thở An An cũng chẳng dám thở mạnh, và cô bị đánh ngất đi.


Khi An An tỉnh lại đã là nửa đêm, nhìn một lượt xung quanh dưới ánh lửa bập bụng nơi đây là một hang động nhỏ, một thanh niên đang ngồi điều tức trước đóng lửa, hình như hắn đang ngủ, An An cũng không biết người này là ai, cô nhẹ nhàng ngồi dậy bước chân nhẹ nhất có thể, khi ra gần đến cửa hang thì một hòn đá bém vào mắc cá chân cô, An An ăn đau té xuống, bắt gặp ánh mắt mỉa mai của ai kia, cô nói:

- Ta không thù không oán với ngươi tại sao lại bắt ta?

Hắn phá lên cười lớn, giọng ghét bỏ nói:


- Ngươi nói không thù không oán ư! Vậy tại sao ngươi đi theo đám người của Thất Dương Cung? Lại còn dám hạ dược người của ta, ngươi ngại sống lâu quá đúng không?

Hắn càng nói giọng càng âm trầm, hắn bước đến cạnh An An, đưa tay nâng cầm cô lên mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau, khi bàn tay hắn vừa chạm vào làn da mềm mềm chạm vào lại rất thích, đôi mắt ngấn lệ nhìn lại càng thương xót hơn, không phải hắn chưa từng chạm vào mỹ nhân, nhưng đối với cô gái trước mặt này lại có cảm giác khác lạ!




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương